Lâm Ân nhìn bọc quần áo bị xáo trộn lung tung, lại nhận mệnh thu dọn thỏa đáng.
Chuyện An Hoằng Hàn muốn làm, không có ai có thể ngăn trở, Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ. Huống chi tình huống hồng tai xảy ra ở Phong Châu
rất kỳ quái, không thể không khiến người ta sinh nghi ở trong lòng.
Nhưng Tịch Tích Chi lại không dám dễ dàng kết luận, dù sao loại đồ vật
này sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trước mặt loài người.
Một canh giờ rất nhanh đã qua.
An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi bước vào trong xe ngựa, bên cạnh chỉ dẫn
theo thị vệ trưởng Hồ Khuất phụ trách đánh xe ngựa và đại tổng quản Lâm
Ân phụ trách chăm lo sinh hoạt thường ngày.
Xe ngựa rất nhanh chạy tới trước cửa cung, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đã chờ ở nơi đó.
"Bệ hạ, chuyện này nên bàn lại, thân thể ngài chính là vạn kim, đi Phong Châu giúp nạn thiên tai tràn đầy nguy hiểm, ngài không thể mạo hiểm."
Lưu Phó Thanh tiếp tục tận tình khuyên.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Tư Đồ Phi Du đương nhiên là nguyện ý một lần nữa đi Phong Châu một chuyến, chỉ là cũng không ủng hộ đối
với việc bệ hạ muốn tự mình đi.
"Bệ hạ, có vi thần và Lưu đại nhân đi Phong Châu là đủ rồi. Hoàng đô còn cần ngài, triều đình còn cần ngài, van ngài ở lại trong hoàng cung." Tư Đồ Phi Du quỳ hai đầu gối xuống.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, "Trẫm đã nói ra, sẽ không thu hồi. Tư Đồ
Tả thừa tướng, thành tựu gần đây của ngươi làm trẫm rất thất vọng. Nếu
đê đập Phong Châu thật có vấn đề gì, ngươi khó chối tội này. Về phần Lưu Hữu thừa tướng, nếu ngươi không muốn đi Phong Châu nhìn một chút, trẫm
sẽ không miễn cưỡng ngươi... hiện tại ngươi có thể lập tức trở về phủ
thừa tướng của ngươi."
Nói chuyện đến mức này, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh nào còn dám nói cái gì nữa.
Song song cúi đầu, "Vi thần không dám, vi thần nguyện ý đi cùng."
Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du ngồi lên xe ngựa mình chuẩn bị, cùng An Hoằng Hàn bước lên con đường đi Phong Châu.
Bởi vì có bệ hạ ở đây, cho nên Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng thu
lại tính tình, không dám cãi vả ở trước mặt của hắn. Trải qua mấy ngày,
bọn họ đều vượt qua trong xe ngựa, mỗi ngày dựa vào lương khô lắp đầy
bụng.
Thật ra thì đồ Lâm Ân chuẩn bị cũng không chỉ có ngân phiếu và mấy bộ y
phục. Đại đa số đồ vật ngay từ lúc trước khi An Hoằng Hàn hạ lâm triều,
liền được ông phân phó thái giám đưa vào trong xe ngựa. Tỷ như lương
khô, ít nhất có vài món đa dạng. Thịt khô hương cay, còn có một chút
bánh ngọt ngon miệng không dễ dàng bị hư, thậm chí ngay cả trái cây, Lâm Ân cũng không có quên.
Phong Châu cách hoàng đô cũng không phải quá xa, nếu ngày đêm không nghỉ lên đường, chỉ cần nửa tháng là có thể tới nơi.
Lâm Ân và Hồ Khuất đều ngồi ở ngoài xe ngựa, phụ trách nhìn đường và đánh xe.
Cũng may thời tiết này cũng không phải ngày hè chói changg, nếu không chính xác sẽ phơi đến mồ hôi đầm đìa.
"Bệ hạ, phía trước có tửu quán, chúng ta có nên đi nghỉ ngơi một chút
không?" Lên đường ba ngày rồi, trừ buổi chiều đầu tiên ngủ ở quán trọ,
bọn họ chưa gặp qua tửu quán đang buôn bán. Thật vất vả mới gặp một nơi, Lâm Ân đương nhiên muốn đi nghỉ ngơi. Nhưng người làm chủ không phải
ông, ông chỉ có thể xin phép bệ hạ rồi mới quyết định.
"Đi ăn chút thức ăn, tốt nhất là có thịt." An Hoằng Hàn vuốt ve con chồn trong ngực, con chồn nhỏ không còn hơi sức mềm nhũn nằm ở trên người
hắn.
Trong miệng Tịch Tích Chi nhạt nhẽo đến độ không có mùi vị, nàng là một
động vật ăn thịt thứ thiệt. Mà mấy ngày nay, mỗi ngày chỉ có thể gặm
những thứ thịt khô quắt khô queo kia, không khác gì nhai sáp nến, khô
chết nàng.
An Hoằng Hàn nhìn nàng gần đây cũng không ăn gì, đã sớm đoán được, cho
nên gặp phải một tửu quán, tự nhiên muốn để con chồn nào đó ăn no rồi
tiếp tục lên đường.
Chỉ là còn chưa có nhảy xuống xe ngựa, đã nghe thấy bên ngoài có âm thanh gây gỗ huyên náo.
“Ông nói ông còn có tác dụng gì, đến thu bạc cũng có thể thu phải bạc
giả! Ta xem, chúng ta vốn là buôn bán nhỏ, giờ khỏi phải làm nữa, sớm
muộn sẽ bị ông phá hết sạch!” Một lão phụ nhân mặc áo gai vải thô, chỉ
vào lão đầu đối diện mắng liến thoắng không ngừng, vừa mắng còn vừa dậm
chân.
Lão đầu kia uất ức, không để ý bạn già mắng thế nào, mình cầm khăn lau
bàn, “Không mở cửa thì ăn không khí à?! Lúc đó rõ ràng ta nhìn thấy
chính xác là vàng, ta mới thu. Ai biết qua một buổi chiều, vàng liền
biến thành hòn đá! Ta còn tìm rất nhiều bạc vụn cho người nọ đấy, bà nói đi, sao vàng lại biến thành đá chứ?”
Lúc đó ông vì xác nhận có phải vàng giả hay không, cố ý cắn ở phía trên
một cái, sau đó thả vào trong túi áo. Ai biết thời điểm muốn giao tiền
cho vợ, lấy ra lại là đá!
“Ta……. ta thấy ông là già mắt mờ rồi, bằng không làm sao sẽ coi đá là
bạc! Như thế rất tốt, đến tiền mua muối cũng bị mất.” Lão phụ nhân kia
nhéo lỗ tai lão đầu, giọng nói vang đến ngoài ba dặm cũng nghe được.
An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, đưa tay muốn che lại lỗ tai Tịch Tích Chi.
Tay kia còn chưa vươn ra, vốn con chồn nhỏ đang nằm bẹp, lại kích động thoát khỏi xe ngựa nhanh như chớp.
“Hồ Khuất, dừng xe.” An Hoằng Hàn phân phó một tiếng, bánh xe dần ngừng chuyển động.
Khi An Hoằng Hàn nhảy ra khỏi xe ngựa, đã nhìn thấy con chồn kia vênh váo hống hách đứng ở trên bàn của quán người khác.
Lão phu nhân và lão đầu nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy con chồn nhỏ
màu trắng như vậy, cho nên khi nhìn thấy liền quên cãi vả. Sau đó nhìn
sau lưng con chồn nhỏ, hô hấp càng thêm chậm lại, một nam tử rất anh
tuấn.
An Hoằng Hàn mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm, cả người đều là khí thế lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.
Chỉ nhìn ngây ngốc hồi lâu, lão đầu nhi kia mới phản ứng được hỏi “Khách…... khách quan, muốn ăn cái gì?”
Lâm Ân vỗ vỗ y phục tràn đầy bụi bậm, chậm rãi nói: “Mang tới một đĩa
thịt kho tàu, thịt băm ớt xanh, nếu trong này các ngươi còn có thịt gà,
thịt vịt gì thì cứ bưng lên tất cả đi.”
“Không có gà, chỉ là có trứng gà, nếu không làm cho các ngài món khổ qua trứng chiên được không?” Tay lão phụ nhân cầm muôi, vừa nghe đây là
buôn bán lớn, lập tức nhìn thẳng, gương mặt tươi cười.
Lâm Ân móc ngân phiếu từ trong quần áo ra, đưa cho lão phụ nhân, “Như vậy cũng được, hai ngươi đi làm món ăn đi.”
Tịch Tích Chi vung móng lung tung với An Hoằng Hàn, kêu loạn chít chít
không ngừng. Mới vừa rồi lúc nàng nghe hai lão già này cãi vả, đã cảm
thấy chuyện này có điểm giống tác phong của một lão đầu hư hỏng nào đấy. Mặc dù biết rất rõ suy đoán này rất không có khả năng, nhưng Tịch Tích
Chi vẫn không muốn bỏ qua một phần ngàn vạn hi vọng.
Nhìn con chồn nhỏ khác thường, huơ tay múa chân, An Hoằng Hàn lại lần nữa cau mày, theo ý tứ con chồn nhỏ gọi hai người đó lại.
“Các ngươi trước chờ một chút, ta có chút lời nói muốn hỏi các ngươi.” Đi ra khỏi cung, An Hoằng Hàn đã từ bỏ tự xưng của mình.
Thời điểm Tịch Tích Chi nghe được, vẫn có chút không được tự nhiên.
Lão phụ nhân và lão đầu nhi đều thu lại bước chân, xoay người lại, “Vị
gia này, ngài có lời gì muốn hỏi? Chỉ cần hai chúng ta biết, khẳng định
đều nói tất cả cho ngài.”
Lúc này, xe ngựa của Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng chạy tới quán rượu. Bọn họ xuống xe ngựa, đang đi tới đây.
An Hoằng Hàn nhìn về phía Tịch Tích Chi, hắn chỉ biết con chồn có ý tứ
không để cho hai người này nghe, về phần dụng ý, hắn tạm thời còn không
có đoán được.
Tịch Tích Chi hiểu được, đi tới ven mép bàn kéo kéo y phục An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn thuận thế liền ôm nó lên.
Sau đó, móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi lại bắt đầu ở trên mu bàn tay An Hoằng Hàn viết ra dụng ý của mình.
‘Tiếp tục hỏi bọn họ về chuyện vàng biến thành đá’
Chẳng lẽ việc đó còn ẩn ý gì? An Hoằng Hàn biết Tịch Tích Chi không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, khẳng định còn có nguyên nhân khác.
“Mới vừa rồi các ngươi nói vàng biến thành đá? Thật có chuyện này ư? Vừa đúng lúc ta cảm thấy có chút hứng thú, có thể nói rõ chi tiết không.”
An Hoằng Hàn kéo ghế dài ra ngồi xuống, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Lão đầu nhi sững sờ, “À….. Có thể.”