Ánh mắt An Hoằng Hàn chợt chuyển một cái, nhìn Tịch Tích Chi thật sâu,
lắc đầu với nàng, nói: “Trước tiên tạm thời không nói tới việc tin tức
của Bạch Hồ không chính xác, chỉ riêng chuyện trong hoàng cung đã khiến
trẫm không thể nào phân thân ra được. Cho dù muốn đi cứu người, cũng
phải chờ Phùng Chân Nhân tìm được chỗ ẩn thân của Bạch Hồ, trẫm mới có
thể sắp xếp thời gian hành động.”
Cách này vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa có thể giúp An Hoằng Hàn có thể để ý xử lý chuyện ở đây trong khoảng thời gian này, vì sao lại
không làm?
Đoàn Vũ Phi vừa đến hoàng đô không lâu, việc hôn sự còn chưa đàm phán ổn thỏa thì sao An Hoằng Hàn có thể bỏ bê việc quốc sự mà đi tìm Từ quốc
sư mất tích?
Tịch Tích Chi lập tức hiểu rõ, đúng như lời của An Hoằng Hàn, coi như
bọn họ lập tức đi ngay thì cũng như con ruồi không đầu, không tìm được
phương hướng. Thay vì lãng phí thời gian đi trước, không bằng chờ Phùng
Chân Nhân tìm ra được vị trí chính xác của Bạch Hồ, bọn họ sẽ là người
đi đầu tiên.
Quả nhiên là người đứng đầu một đất nước, đầu óc không hề tầm thường, mỗi một chuyện đều suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Tịch Tích Chi gật mạnh đầu một cái, “Mọi chuyện đều nghe theo lời ngươi an bài!”
Tóm lại chỉ cần có thể cứu được Từ lão đầu, vậy thì mọi chuyện đều tốt.
An Hoằng Hàn đưa lại lá thư cho Lâm Ân, “Đốt đi.”
Về chuyện của Bạch Hồ, càng ít người biết càng tốt. Dù sao khi nói đến
quỷ thần, vẫn không nên cho người khác biết nhiều thì hay hơn, để tránh
tạo ra cảnh dân chúng hỗn loạn.
“Nô tài tuân lệnh.” Lâm Ân cầm bức thư đi tới bên cạnh lò lửa, lá thư từ từ tới gần ngọn lửa, rồi rơi xuống, nhanh chóng cháy rụi.
Lần này Đoàn Vũ Phi tới Phong Trạch quốc chủ yếu là để cầu hôn, về
chuyện cưới công chúa, thời gian đại khái cần phải để tính sau. Đám cưới cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đặc biệt hai nước lại cách xa như
vậy, chỉ một đoạn khoảng cách này cũng có thể làm cho một cuộc hôn nhân
đơn giản trở nên khó khăn.
So với An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi, Lâm Ân mới được coi là người bận
rộn. Mỗi ngày đều bôn ba trong hoàng cung, kiểm tra quà tặng của Đoàn Vũ Phi mang tới, sau đó còn ghi rõ từng cái để đưa cho An Hoằng Hàn xem.
Mặc dù Huy Anh quốc không cường đại như Phong Trạch quốc, cũng không
giàu có như Cưu quốc, nhưng mà thực lực và binh lực tuyệt đối không thua kém quốc gia khác. Vật phẩm mang tới vô cùng trân quý, có tới mười cái
rương lớn, các loại đồ vật quý hiếm lại càng vô số kể.
Ngay cả Tịch Tích Chi cũng chọn ra hai vật nho nhỏ, treo trong Bàn Long điện.
Sau mấy ngày, gần như ngày nào Đoàn Vũ Phi cũng ở chung một chỗ với An
Vân Y, đây cũng là do An Hoằng Hàn an bài để cho hai người có thời gian
bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút. Mãi cho tới ngày thứ ba, Đoàn Vũ Phi
mới đi tới Ngự Thư Phòng, cầu kiến An Hoằng Hàn.
Ngày đó, đúng lúc Tích Tịch Chi cũng ở Ngự Thư Phòng mài mực cho An
Hoằng Hàn, vừa nghe thấy Đoàn Vũ Phi cầu kiến, cặp mắt thoáng hiện lên
một tia sáng, động tác trong tay cũng từ từ chậm lại.
Mấy ngày gần đây không biết An Hoằng Hàn trúng tà gì, bất luận đi tới
chỗ nào, cũng luôn mang nàng theo, làm hại nàng không có một chút thời
gian tự do. Cả ngày không phải tập luyện học chữ tại Ngự Thư Phòng, thì
cũng là nằm ngáy ngủ tại Bàn Long điện. Tịch Tích Chi tự nhận bản thân
không phải là thánh nhân, sao có thể chịu được cuộc sống khô khan như
vậy, chỉ tiếc mỗi lần bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của An Hoằng Hàn,
luôn nhịn không được mà làm theo ý đối phương.
Bề ngoài của Đoàn Vũ Phi, khiến người ta có cảm giác hít thở không
thông. Ngay từ lúc hắn tiến vào, ánh mắt của Tịch Tích Chi đã tập trung ở gương mặt của hắn, dù chỉ nhìn một lần cũng khiến tâm hồn rung động.
Quả nhiên, rất nhiều người đều được ông trời chiếu cố. Trước tiên không
nói tới An Hoằng Hàn là một ví dụ, ngay cả vị Đoàn hoàng tử này cũng là
một người vô cùng xuất sắc.
An Hoằng Hàn sớm đã thấy ánh mắt của tiểu nữ tử bên cạnh, ngay lúc Đoàn
Vũ Phi tiến vào điện đã trở nên si mê, trong lòng bùng lên một cơn lửa
giận, tốc độ tăng cao cực kỳ nhanh. Đã nhiều ngày qua, một khắc hắn cũng không rời khỏi nàng, là phòng ngừa nàng lén đi ra ngoài gặp gỡ Đoàn Vũ
Phi. Không ngờ kẻ thông minh nghĩ đến nghìn điều, lại có một điều sơ
sót, hôm nay lại chạy tới cầu kiến hắn.
Cho dù trong lòng bất mãn, nhưng An Hoằng Hàn cũng không biểu lộ ra
ngoài mặt. Bàn tay đặt phía dưới bàn đọc sách, tránh đi ánh mắt của mọi
người, nhéo mạnh lên chân của Tịch Tích Chi một cái.
Tích Tịch Chi bị đau, trong nháy mắt lập tức lấy lại tinh thần, tràn đầy bất mãn trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn một cái. Thích đẹp chính là bản
tính của mỗi con người, nhìn soái ca lâu một chút thì có làm sao?
Nàng lại không có phạm tội, đối với hành động của An Hoằng Hàn, Tịch
Tích Chi không thể nào lý giải được. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ An
Hoằng Hàn ghen tị với dáng vẻ bề ngoài của Đoàn hoàng tử, cho nên mới
không chấp nhận được người khác ngắm lâu hơn một tý?
Ai nói bụng dạ con gái mới hẹp hòi? Tên đại nam nhân trước mắt này chính là một loại người như vậy!
Nhỏ giọng thì thầm hai câu, Tích Tịch Chi cuối cùng cũng không dám cãi lộn trực tiếp với An Hoằng Hàn.
Nàng nói mấy câu đó, làm sao có thể tránh được lỗ tai của An Hoằng Hàn.
Sắc mặt của An Hoằng Hàn trầm xuống, rất muốn dạy dỗ cô nhóc này một
phen, nhưng lại vướng phải Đoàn Vũ Phi ở đây, An Hoằng Hàn cũng không
thể nghiêm mặt, chỉ có thể nhéo đùi tiểu nữ tử một lần nữa.
Lại nói, thịt trên người cô nhóc này mềm nhũn, ấm áp, cảm giác cũng không tệ.
Lúc ầm ĩ với Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cũng không quên sự tồn tại của
Đoàn Vũ Phi, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Vũ Phi, nhẹ giọng hỏi: “Không
biết Đoàn hoàng tử tới Ngự Thư Phòng tìm trẫm là có việc gì? Có phải nô
tài trong cung hầu hạ hoàng tử không tốt hay không? Chỉ cần Đoàn hoàng
tử nói một câu, trẫm sẽ lập tức lấy đầu của bọn họ.”
Ngón tay nhẹ nhàng vén cọng tóc rơi ngay mắt của Tịch Tích Chi, khiến con ngươi trong suốt của Tịch Tích Chi lộ ra.
Động tác của An Hoằng Hàn rất tự nhiên, giống như rất quen thuộc, dường
như đã làm trăm ngàn lần. Mà Tịch Tích Chi cũng không cảm thấy bàn tay
to lớn trên trán cho gì không ổn, tất cả đều là vì thói quen.
Động tác thân mật giữa hai người cùng với bầu không khí hài hòa khiến
Đoàn Vũ Phi cả kinh, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, cười ha ha nói:
“Sao lại có việc này? Nô tài trong cung đều đã hết lòng hết dạ làm hết
phận sự hầu hạ bản điện hạ, cũng không có cử chỉ nào đi quá giới hạn, bệ hạ quá lo lắng rồi.”
Ánh mắt của hắn vẫn rơi vào bàn tay đang vuốt ve trán Tịch Tích Chi của
An Hoằng Hàn, dường như hắn ta có chút hiểu rõ lời đồn bên ngoài rồi.
Tai nghe không bằng mắt thấy, nếu như chính hắn không thấy An Hoằng Hàn
sủng ái như vậy, Đoàn Vũ Phi tuyệt đối sẽ không tin rằng một An Hoằng
Hàn tuyệt tình lạnh lung lại có một mặt khác tình cảm dịu dàng như vậy.
Vì sao hắn lại có một loại cảm giác An Hoằng Hàn yêu thích bé gái trước mặt này hơn muội muội của hắn?
Cẩn thận đánh giá Tịch Tích Chi, một tiểu hài tử, gương mặt trắng noãn khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Nhưng mà thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều bé gái đáng yêu hơn Tịch Tích
Chi, An Hoằng Hàn nhìn trúng điểm nào của Tịch Tích Chi? Hoặc là Tịch
Tích Chi có sở trường gì đó, đáng để An Hoằng Hàn coi trọng nàng như
vậy.
Ở góc độ của Đoàn Vũ Phi, giá trị của một người được quyết định bởi cách người khác đối đãi với ngươi như thế nào. Cho nên hắn mới cảm thấy,
Tịch Tích Chi chắc chắn có sở trường ở một phương diện nào đó, mới có
thể khiến cho An Hoằng Hàn nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Nhưng mà
hắn lại không biết rằng, có vài tình huống một người sủng ái một người
khác mà không cần có lý do nào cả.
Thậm chí chính An Hoằng Hàn cũng không biết tại sao hắn lại coi trọng cô nhóc Tịch Tích Chi này. Nếu nói là vì vẻ ngoài, Tịch Tích Chi tuyệt đối không được tính là đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, cao lắm chỉ
được xem là đáng yêu. Tính tình… lại càng hồ đồ, có đôi khi gặp những
rắc rối ngớ ngẩn, An Hoằng Hàn đã thu dọc cục diện rối rắm cho nàng
không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà… hắn cứ muốn cưng chiều nàng, yêu nàng, không hề có lý do hay mục đích gì cả.
Cực kỳ không thích ánh mắt đánh giá của Đoàn Vũ Phi, An Hoằng Hàn làm bộ gõ bàn hỏi: “Vậy Đoàn hoàng tử tìm trẫm có việc gì?”
Trong lời nói có sự không kiên nhẫn, người thông minh nhất định sẽ nghe thấy được.
Đoàn Vũ Phi cực kỳ thức thời mà thu hồi ánh mắt, im lặng vài giây, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một chút sắc đỏ, “Thật ra… Bản điện hạ tìm bệ hạ
là vì muốn nói chuyện hôn sự của bản điện hạ và Thập Tứ công chúa.”
Ánh mắt lạnh lung của An Hoằng Hàn hiện lên một chút châm chọc, nhanh
tới nỗi làm cho người khác bắt không được, khóe miệng treo một nụ cười.
Chẳng qua chỉ là nụ cười thoáng qua, nhìn thế nào cũng đều không có độ
ấm.
“A…? Xem ra sức hấp dẫn của Đoàn hoàng tử rất lớn, mới có mấy ngày ngắn
ngủn, có lẽ hoàng muội của trẫm đã bị người bắt làm tù binh rồi.”
Khóe miệng Đoàn Vũ Phi cứng đờ, hình như nghĩ tới chuyện không vui. Mấy
ngày nay hắn cũng nghe theo An Hoằng Hàn an bài, nói chuyện đùa vui cùng với Thập Tứ công chúa, còn đi ngắm cảnh không ít nơi, nhưng mà thái độ
công chúa đối với hắn luôn luôn lạnh nhạt. Trong quá khứ mà nói, hắn chỉ tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, ra vẻ mỉm cười cũng có thể ôm lấy không
ít tâm hồn thiếu nữ, nhưng lúc này lại gặp phải nhiều trở ngại với Thập
Tứ công chúa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đoàn Vũ Phi cho ra một kết luận, đó chính là… trong
lòng Thập Tứ công chúa đã có người khác, vốn chưa từng nghĩ đến việc gả
cho hắn.
Một không muốn gả, một không muốn kết hôn.
Thật đúng là chuyện buồn cười, đây là nguyên nhân An Hoằng Hàn lộ ra vẻ giễu cợt.
Tịch Tích Chi quan sát vẻ mặt của hai người, ít nhiều gì cũng đã lấy được không ít tin tức từ trong lời đối thoại của bọn họ.
“Bệ hạ, trong lòng bản điện hạ rất ái mộ Thập Tứ công chúa, có trời đất
chứng giám, cầu bệ hạ tác thành nguyện vọng của bản điện hạ, tạo ra một
đoạn nhân duyên tươi đẹp mỹ mãn của Phong Trạch quốc và Huy Anh quốc.”
Chỉ sợ rằng câu nói cuối cùng mới thật sự là tiếng lòng của hắn?
Tịch Tích Chi ngồi trên đùi An Hoằng Hàn, răng môi khé nhúc nhích nhỏ giọng thì thầm.
Từ nhiều năm trước đến nay, Huy Anh quốc chưa từng hợp tác với Phong
Trạch quốc, do đó cũng mất đi nơi bắt nguồn kinh tế là Phong Trạch quốc. Lần này lấy cớ hòa thân, chẳng phải là muốn mượn sức Phong Trạch quốc,
tiếp đó đẩy mạnh phát triển quốc gia. Cho dù là Phong Trạch quốc hay là
Huy Anh quốc, việc hòa thân lần này mọi sự trăm lợi chứ không hại.
Giả bộ làm như suy nghĩ một hồi, An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn Đoàn Vũ Phi, cũng không muốn đưa ra câu trả lời chính xác, “Việc này trẫm tự suy xét cân nhắc, tối nay thiết yến tại Lưu Vân điện, để cho bá quan văn võ
thương nghị một hồi, Đoàn Hoàng Tử cảm thấy được không?”
Khóe miệng Đoàn Vũ Phi hàm chứa một nụ cười, như là đã vô cùng nắm chắc.
“Đây là chuyện chung thân đại sự của Thập Tứ công chúa, đương nhiên
không thể sơ sài, bệ hạ lo lắng nhiều cũng là việc bình thường, bản điện hạ nguyện ý chờ đợi.” Đoàn Vũ Phi đáp lời một cách nho nhã lễ độ, khiến cho người ta không tìm được sơ hở.
Lúc sau An Hoằng Hàn và Đoàn Vũ Phi, ngươi một câu, ta một câu, tán gẫu
một hồi. Qua hồi lâu, An Hoằng Hàn mới mời Đoàn Vũ Phi ra khỏi Ngự Thư
Phòng.
Hắn vừa mới đi khỏi, Tịch Tích Chi đã không nhịn được mở miệng nói:
“Không phải ngươi rất hi vọng An Vân Y gả cho Đoàn Vũ Phi hay sao? Tại
sao tới bây giờ vẫn còn suy xét?”
An Hoằng Hàn vuốt nhẹ lọn tóc rơi xuống bên má của Tịch Tích Chi, giọng
nói thâm tình, “Thứ gì đạt được quá dễ dàng, ngược lại sẽ không khiến
hắn quý trọng. Loại đạo lý này, chẳng lẽ người không hiểu sao?”