Trong lòng thầm lẩm nhẩm lại những lời này một lần nữa, càng nghĩ càng thấy trong lời nói này nhất định còn chứa ý nghĩa khác.
Trong lúc Tịch Tích Chi đang suy nghĩ thì ánh mắt của An Hoằng Hàn cũng
hơi dao động, hắn nhìn về phía Tịch Tích Chi. Hình như trong câu nói này cũng tìm được một ý nghĩa sâu xa giống như vậy. Hắn mất bao nhiêu tâm
huyết, đến hiện tại còn không phải vẫn không nhận được thứ mà mình muốn
có hay sao?
Ngón tay khẽ nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Tịch Tích Chi, chỉ có điều. . . . . . hắn vẫn có thể tiếp tục chờ đợi. Đợi tới lúc cô nhóc nào đó
nguyện ý mở rộng cánh cửa trong lòng vì hắn.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh nến trong hoàng cung cũng từ từ được
thắp lên. Toàn bộ cung điện rộng lớn đều được bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, tản ra khí thế trang nghiêm và to lớn mạnh mẽ khác
hẳn so với ban ngày.
An Hoằng Hàn viết một nét cuối cùng trên tấu chương, rồi buông bút lông
trong tay xuống, khép tấu chương lại đưa cho Lâm Ân, "Đưa tấu chương này tới chỗ của Lưu Phó Thanh." Sau đó lại chỉ về phía những tấu chương
chất đống trên thư án, "Tống những cái này tới chỗ nào đó đi, mà trả lại chỗ đưa tới cũng được."
"Dạ, nô tài sẽ đi làm ngay." Mỗi khi bệ hạ xử lý xong chính vụ thì tới
khoảng thời gian Lâm Ân làm chân chạy vặt. Tấu chương được trình lên mỗi ngày, sau khi bệ hạ phê duyệt xong đều phải qua tay Lâm Ân, rồi lại
được đưa tới tay các vị đại thần, sau đó kế tiếp mới tới công đoạn thực
hiện nội dung trong tấu chương.
Tịch Tích Chi sống ở bên cạnh An Hoằng Hàn đã lâu nên cũng ít nhiều hiểu được trong chức vụ của Lâm Ân cần phụ trách những chuyện gì. Một đôi
mắt tròn long lanh đáng yêu liếc qua mấy đống tấu chương kia, cuối cùng
dừng lại ở trên người An Hoằng Hàn.
"Bãi giá Lưu Vân điện." An Hoằng Hàn đứng lên chỉnh sửa vạt áo một chút, ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi mới chậm rãi nói.
Tịch Tích Chi lập tức nhảy từ trên ghế xuống, duỗi duỗi cái lưng đang
đau mỏi, đi theo sau lưng An Hoằng Hàn, cùng hắn bước ra khỏi Ngự Thư
phòng.
Trong Lưu Vân điện, đèn đuốc sáng trưng, khung cảnh hòa nhã, vui vẻ.
Rất nhiều đại thần đã đến đông đủ từ sớm, ngồi ở cạnh bàn nói chuyện
phiếm. Về chuyện tối nay bệ hạ triệu tập bọn họ vào cung tham gia dạ
yến, bọn họ đều không biết nguyên nhân bên trong. Nhưng mà nếu bệ hạ đã
mở tiệc mời bọn họ, thì bọn họ nhất định phải có mặt.
Một tiếng hô ‘Bệ hạ giá lâm’ khiến các vị thần tử đều lập tức quỳ xuống hành lễ.
An Hoằng Hàn ôm đầu vai của một tiểu nữ tử, bước từng bước từ cửa điện tới bậc thềm thứ chín trên đài cao.
"Bình thân." Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng khắp đại điện.
Các vị thần tử đồng thanh hô to ‘Tạ chủ long ân’, rồi chậm rãi đứng lên.
Chỗ ngồi của Đoàn Vũ Phi và Đông Phương Vưu Dục chia ra ở hai góc trái
phải phía dưới, đều tương đối gần bậc thềm thứ chín trên đài cao.
Đông Phương Vưu Dục dựa trên tinh thần đến xem náo nhiệt, vừa phe phẩy
chiết phiến, vừa quan sát tình hình bên trong điện Lưu Vân. Còn về mục
đích tới Phong Trạch quốc của Đoàn Vũ Phi, hắn ít nhiều gì cũng biết
được vài phần. Quốc gia của bọn họ và Huy Anh quốc không thể nói là có
quan hệ hữu nghị, nhưng cũng không thể coi là đối địch, cho nên hắn
không có ý định vướng vào chuyện này.
Tịch Tích Chi ngồi ở bên cạnh An Hoằng Hàn không hề có chút khách khí,
liên tục thò tay vào trong mâm đựng trái cây lấy hoa quả ăn. Một đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Đoàn Vũ Phi, rồi lại nhìn Thập Tứ công chúa đang ngồi ở phía dưới.
Thập Tứ công chúa cùng ngồi chung một chỗ với những vị công chúa khác,
nàng ta là người nổi bật nhất ở trong nhóm các vị thiếu nữ, một bộ váy
xòe màu hồng nhạt lại càng khiến nàng ta thêm nổi bật, cực kỳ mê người.
Trên khuôn mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, hai má lúm đồng tiền bên khóe miệng càng làm cho người ta không thể dời mắt.
Quả nhiên là một mỹ nhân tương lai mà! Tịch Tích Chi không nhịn được
thầm cảm thán trong lòng, sau đó khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình!
Người so với người, tức chết người. Tại sao mình lớn lên chỉ có một
khuôn mặt có thể tạm gọi là ‘đáng yêu’ như vậy chứ? Mỗi lần nghiêm mặt
muốn dọa bọn nô tài một chút, cuối cùng đều nhận lại thất bại. Chẳng
những không khiến bọn nô tài sợ hãi, mà ngược lại còn chọc cho bọn họ
cười to rất vui vẻ.
Trong lòng bốc lên một cảm giác hờn dỗi, nhìn nhìn ly rượu đặt trên bàn, Tịch Tích Chi cũng không thèm khách khí, bưng lên uống một hơi cạn
sạch.
An Hoằng Hàn vẫn ung dung ngồi nhìn, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc
hai người mới vừa quen biết không lâu, nhớ tới dáng vẻ say rượu của Tịch Tích Chi khi vẫn còn ở nguyên hình thú, khóe miệng hắn dần dần cong lên tạo thành một độ cong cực kỳ nhỏ.
Đưa mắt liếc nhìn Lâm Ân một cái, An Hoằng Hàn chỉ vào ly rượu trong tay Tịch Tích Chi, ý bảo ông thêm rượu.
Lâm Ân lập tức làm theo.
Vừa nhìn thấy động tác của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi lập tức đoán ra ý định của đối phương. Hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng ken két, liếc
xéo hắn một cái, không tiếng động nhủ thầm, muốn nàng uống say sao,
không có cửa đâu! Lần này Tịch Tích Chi bưng ly rượu trong tay nhưng
không uống, kiên quyết không để cho vị đế vương phúc hắc nào đó được như ý nguyện.
An Hoằng Hàn cũng không ép Tịch Tích Chi uống tiếp. Nhưng mà nhìn thấy
dáng vẻ tức giận của nàng, biên độ cong trên khóe miệng lại càng rộng
hơn.
Lâm Ân giỏi nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy tâm tình của bệ
hạ không tệ, trái tim đang thấp thỏm không yên cũng dần dần bình ổn.
Bình thường chỉ cần tâm tình của bệ hạ không tệ, cũng đại biểu cho việc
ngài sẽ không dễ dàng tức giận, như vậy bọn nô tài như họ làm việc cũng
an toàn hơn nhiều.
Tịch cô nương thật đúng là phúc tinh của bọn họ, ít nhất kể từ sau khi
Tịch cô nương tới Bàn Long điện, thời gian bệ hạ có tâm tình tốt nhiều
hơn là thời gian có tâm tình tệ. Nếu như thường ngày bệ hạ cũng vui vẻ
như vậy thì bọn họ không cần phải trải qua trạng thái suốt ngày lo lắng
đề phòng rồi.
Trên dạ yến, trong lòng mỗi người đều suy tính những chuyện khác nhau.
Tâm trạng của An Vân Y không yên, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm một
ngọn đèn đến ngẩn người, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Vào giờ phút này, một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp trở nên có chút vô hồn.
Chiếc khăn lụa trong tay bị nàng siết chặt đến nỗi không còn hình dáng
ban đầu, giống như đang sợ chuyện gì đó.
Dạ yến vừa mới bắt đầu, Đoàn Vũ Phi đã không nhịn được đứng dậy dò hỏi:
“Bệ hạ, không biết ngài nghĩ như thế nào về sự kiện xảy ra vào buổi
chiều hôm nay?”
Đoàn Vũ Phi mặc một bộ y phục màu trắng, tác phong nhanh nhẹn. Rất nhiều vị công chúa và nữ quyến có mặt ở đây vừa thấy hắn thì đều không đè nén được cảm giác nhộn nhạo trong lòng.
Chúng thần sững sờ, tất cả đều mang vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía bậc thềm thứ chín trên đài cao.
An Hoằng Hàn thờ ơ đáp lại: “Đoàn hoàng tử cần gì phải nóng lòng, trẫm
đã nói rồi, chuyện này cần phải thương nghị với các vị đại thần. Dù
sao…… đây cũng là chuyện chung thân đại sự của Thập Tứ công chúa.”
Cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘chung thân đại sự’, tất cả mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là chuyện này.
An Vân Y bị dọa sợ đến nỗi móng tay quẹt một đường trên khăn lụa, sắc
mặt tái nhợt vô lực, nên đến vẫn sẽ đến! Cắn răng, nàng kiên quyết không thể buông tha hạnh phúc của bản thân như vậy được, nàng không muốn làm
Lục hoàng tỷ thứ hai! Giương mắt nhìn về phía Ngô Kiến Phong đang đứng
bên cạnh hoàng huynh ở trên đài cao, thành hay bại là ở lần hành động
này, nàng…… chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Dường như đã nhận được ánh mắt của Thập Tứ công chúa, Ngô Kiến Phong giữ chặt thanh kiếm, liếc nhìn An Vân Y một cái, khẽ gật đầu với nàng ta.
Hắn đã sớm chuẩn bị xong tất cả. Tối nay…… hắn tuyệt đối sẽ khiến cho nữ tử kia mất đi tất cả, giống như bản thân hắn mấy tháng trước, trở thành hai bàn tay trắng!
Hắn làm việc cho bệ hạ đã nhiều năm, đương nhiên hiểu tính tình ngài
thưởng phạt phân minh, mà điều khiến ngài không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là - phản bội. Phàm là người thành tâm cống hiến sức lực cho
ngài, nếu như một khi đã phản bội thì số phận mà hắn phải nhận, chính là loại hình phạt còn tàn nhẫn hơn cả mười tám loại cực hình.
“Đúng… Là bổn điện quá nóng lòng rồi.” Sắc mặt của Đoàn Vũ Phi có chút
ngượng ngùng, mà nét mặt này của hắn cũng khiến cho quần thần đều thấy
phải cẩn thận hơn.
Mọi người chỉ cảm thán…… không ngờ sức hấp dẫn của Thập Tứ công chúa lớn như vậy! Nhìn thử xem, đã khiến cho hoàng tử của Huy Anh quốc say mê
thành bộ dạng gì luôn rồi, nhưng mà càng như vậy thì trong lòng bọn họ
lại càng thoải mái.
Mà vào giờ phút này, lúc Đoàn Vũ Phi khẽ cúi đầu, đáy mắt bỗng thoáng
qua một tia giễu cợt khiến cho người ta không thể nắm bắt được. Nếu
không phải là do tình thế bức bách, bọn họ cho rằng hắn thật sự sẽ lấy
Thập Tứ công chúa sao? Giờ vờ thâm tình nhìn An Vân Y ở phía xa, trong
lòng Đoàn Vũ Phi vô cùng bình tĩnh, nữ nhân xinh đẹp hơn An Vân Y, hắn
đã thấy nhiều rồi. Muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc hắn sao, đó đương nhiên
là chuyện không thể nào.
Ánh mắt nóng bỏng như vậy rất khó không làm cho người ta chú ý, An Vân Y nghiêng đầu tránh đi, làm bộ như đang nói chuyện với vị hoàng tỷ ngồi
bên cạnh, cố ý tránh khỏi tầm mắt của đối phương, chỉ chừa cho Đoàn Vũ
Phi một bên sườn mặt
“Thú vị, thú vị.” Tịch Tích Chi cầm quả lê lên, cắn mạnh một cái, không
hề bỏ qua các loại biểu cảm đặc sắc trên khuôn mặt An Vân Y và Đoàn Vũ
Phi.
“Ngươi thật biết cách tìm niềm vui, chỉ thiết kế một cái bẫy đơn giản
cho bọn họ, là đã có thể xem được một tuồng kịch rồi.” An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân đi lấy thêm một ly rượu nữa rồi rót rượu cho hắn. Ánh mắt
rơi vào trên khuôn mặt đáng yêu của Tịch Tích Chi, mặc dù giọng nói vô
cùng lạnh nhạt, nhưng lại mang theo một chút cưng chiều, khiến cho người ta hãm sâu vào trong đó.
“Có sao?” Tịch Tích Chi hừ lạnh hai tiếng.
An Hoằng Hàn không trả lời, bất đắc dĩ bưng ly rượu lên uống một hớp.
Rất nhiều đại thần đều đã không nhẫn nại được nữa, bắt đầu rối rít muốn
tiến lên xin ý kiến An Hoằng Hàn, thương lượng chuyện hôn sự của An Vân Y với hắn.
Nhìn thấy có mấy vị đại thần đã đi tới phía này, An Hoằng Hàn nhíu nhíu
mày, hình như có chút không hoan nghênh, “Các vị đại thần đừng vội trả
lời vấn đề của trẫm. Về chuyện hôn sự của Thập Tứ công chúa, sau khi các vị khanh gia có đầy đủ thời gian để suy nghĩ rõ ràng, đợi tới lúc dạ
yến kết thúc, lại tiếp tục nói cho trẫm biết đáp án.”
Lời này vừa nói ra khiến cho mấy vị đại thần kia lập tức dừng bước trong nháy mắt.
Tịch Tích Chi cười một tiếng gian xảo, “Ngươi cố ý đúng không?”
An Hoằng Hàn quay đầu nhìn nàng, nhướng mày kiếm lên, giả bộ như không hiểu, hỏi: “Cố ý cái gì?”
Tịch Tích Chi lại gặm thêm một quả lê, chớp mắt nhìn về phía mấy đại
thần đang nghiêm mặt chán nản quay về chỗ ngồi như đưa tang, rồi lại
nhìn về phía An Hoằng Hàn nói: “Câu nói mới vừa rồi của ngươi là cố ý
nói cho bọn họ nghe, đồng thời, ngươi cũng đang trêu cợt Đoàn Vũ Phi, cố ý bắt hắn ta đợi.”
“Thông minh.” An Hoằng Hàn kéo một lọn tóc màu bạch kim bên tai cô nhóc
ra đùa nghịch. Dưới ánh đèn, lọn tóc màu bạch kim trở lên lấp lánh óng
ánh rực rỡ, khiến cho Tịch Tích Chi nhìn qua giống như một tiểu tiên nữ
rơi xuống phàm trần.
Lời Tịch Tích Chi nói không sai, An Hoằng Hàn đúng là cố ý làm như vậy,
mục đích là muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của Đoàn Vũ Phi.
Đây gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mặc dù hiện giờ
Phong Trạch quốc và Huy Anh quốc rất thái bình, nhưng mà chuyện sau này, không ai nói chính xác được, biết rõ tác phong làm người của Đoàn Vũ
Phi là chuyện rất cần thiết.
Đoàn Vũ Phi không làm người ta thất vọng, hắn tỏ ra rất sốt ruột, nhưng
từ đầu đến cuối lại không hề mở miệng thúc giục, chỉ lẳng lặng ngồi ở
phía dưới, thi thoảng lại nói chuyện phiếm với các vị đại thần.
Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, việc hôn sự này nhất định là chạy
không thoát. Cho nên dù bệ hạ còn chưa tuyên bố thì cũng đã có rất nhiều vị đại thần vây xung quanh trái, phải Đoàn Vũ Phi nói lời chúc mừng.
Một màn này không tránh khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn, nhưng mà hắn lựa chọn coi thường, không thèm đi quấy rầy.
Ở chính giữa đại điện, hơn mười Vũ Cơ uốn éo thân hình như rắn nước, tận sức thi triển những kỹ thuật múa mị hoặc của bản thân. Từng động tác
đều có thể khiến lòng người rung động, không ít ánh mắt của các vị đại
thần đều tập trung ở trên người các nàng ấy.
Ngô Kiến Phong vừa quan sát Tịch Tích Chi, vừa suy tính kế hoạch đã bàn
với An Vân Y từ trước, cân nhắc xem nên xuống tay vào lúc nào. Liếc mắt
nhìn bệ hạ ngồi ở trên bảo tọa, chỉ có cách khiến cho Tịch Tích Chi rời
khỏi vị trí bên cạnh bệ hạ thì hắn mới có cơ hội xuống tay……
Nhưng mà……. phải làm như thế nào để khiến cho Tịch Tích Chi rời đi, cái này rất khó làm.
Ngô Kiến Phong cau mày, nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi.