An Vân Y cũng không phải đứa ngốc, vừa thấy vẻ mặt không thể thực hiện của Ngô Kiến Phong, lập tức hiểu rõ hoàn cảnh của hắn. Vì hạnh phúc nửa đời sau của bản thân, nói gì thì nói, An Vân Y nhất định phải hợp tác với
hắn. Cho dù nàng không nhìn quen tác phong hành sự của Ngô Kiến Phong,
nhưng nàng chỉ có mỗi con đường này để đi thôi.
Ra lệnh cho tỳ nữ thân cận rót đầy hai ly rượu, An Vân Y ngẩng đầu, nháy nháy mắt với Ngô Kiến Phong. Nói cho hắn biết, nàng sẽ kéo chân hoàng
huynh, về phần làm sao dụ được Tịch Tích Chi, phải dựa hết vào bản lĩnh
của hắn.
Nhóm công chúa xung quanh thấy An Vân Y bưng ly rượu lên, đều nhanh chóng đứng dậy.
"Thập tứ hoàng muội muốn đi kính mỹ tửu cho hoàng huynh sao?" Mấy vị công chúa đều đồng loạt xông lên, vây quanh An Vân Y.
Sao An Vân Y lại không biết chủ ý trong lòng của các nàng? Dù sao trước
kia đã từng có lúc nàng không được sủng ái. Khi đó, nàng cũng tìm đủ mọi cách để gặp mặt hoàng huynh, mong ánh mắt hoàng huynh dừng lại một khắc trên người mình.
Khóe môi nhếch lên, An Vân Y cười nói: "Các người cũng muốn đi cùng à?"
Nhìn lướt qua các vị công chúa xung quanh, trong lòng nàng thầm nghĩ,
không biết chừng còn có thể dựa vào nhóm người này giúp mình lôi kéo
hoàng huynh.
"Vậy thì cùng đi thôi." An Vân Y cúi đầu giả vờ buồn phiền, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"Nói không chừng... sau này bản cung có muốn kính rượu hoàng huynh cũng chẳng còn cơ hội nữa."
Những lời này lập tức khiến cho các công chúa khác sửng sốt. Sau đó lại
nghĩ, nàng ta đã hết cơ hội, nhưng các nàng vẫn còn! Chỉ cần gả Thập tứ
công chúa sang nước khác, bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội được hoàng huynh coi trọng. Cho nên trong khoảng thời gian này, bất kỳ vị công chúa nào
cũng rất cố gắng muốn dẫm lên ván cầu An Vân Y này để diện kiến hoàng
huynh, hi vọng có thể nhận được sự tán thưởng của hoàng huynh.
An Vân Y cúi đầu, không nhịn được mĩm cười châm chọc, ghi nhớ kỹ diện
mạo của nhóm công chúa này. Muốn dẫm nàng xuống khỏi thượng vị, vậy phải xem các nàng ta có đủ dũng khí đó không!
Tịch Tích Chi ra sức nhét mỹ thực vào miệng. Nói đến dạ yến, thứ duy
nhất có thể khiến Tịch Tích Chi cảm thấy thỏa mãn đó chính là bàn mỹ
thực này. Từ lúc bước vào cửa điện Lưu Vân, cái miệng nhỏ của Tịch Tích
Chi chưa hề rãnh rỗi, lúc thì ăn bồ đào, lúc lại gặm đùi gà.
Về tướng ăn của hài tử nào đó, thế nào cũng bị rất nhiều đại thần và
quyến nữ coi khinh. Thế nhưng lại ngại bệ hạ đang ngồi bên cạnh nàng,
không ai dám biểu lộ trực tiếp, chỉ liếc mắt rồi dời đi, dường như đã
sớm chấp nhận dáng vẻ vô phép tắc của Tích Tịch Chi rồi.
Nhắc tới Tịch cô nương đã ở trong hoàng cung mấy tháng, sợ phương diện
lễ nghi này có vẻ được đề cao một chút! Các vị đại thần không hẹn mà
cùng nhau nghĩ thầm trong bụng.
"Hoàng huynh..." Bỗng nhiên, một giọng nói thanh thúy như chuông bạc vang lên.
Một nửa ánh mắt của An Hoằng Hàn liền dời khỏi Tích Tịch Chi, đôi mắt lạnh như hàn băng im lặng hỏi có chuyện gì.
Các công chúa khác thấy hoàng huynh nhìn qua đây, cả đám đều ngẩng đầu
ưỡn ngực, mặt tươi cười cố gắng ra vẻ chính mình là người ôn nhu, hiểu
lễ nghĩa.
Chỉ tiếc rằng ánh mắt của An Hoằng Hàn không hề liếc nhìn các nàng dù
chỉ một cái, ngay cả ánh mắt nhìn An Vân Y cũng không mấy kiên nhẫn.
Từ ánh mắt của đối phương, An Vân Y nhìn ra được một chút manh mối, bàn
tay giấu trong ống tay áo hơi xiết chặt. Bề ngoài, tuy nàng được vầng
sáng bao phủ, nhưng hoàng huynh chưa từng chia cho nàng một chút sủng ái nào! Mà người nhận được sự sủng ái của hoàng huynh, hoàn toàn ngây ngô
không biết, mỗi ngày ngoại trừ ăn và ngủ, vẫn chưa từng làm một chuyện
nghiêm chỉnh nào!
Rốt cuộc là nàng thua kém người kia ở chỗ nào?!
Càng nghĩ càng khiến người ta tức giận, suýt chút nữa An Vân Y đã không
thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân. Móng tay phải bấu sâu vào lòng
bàn tay mới dần dần bình tĩnh lại.
"Hoàng huynh, Y nhi biết tính toán của người. Cho dù thật sự phải gả đến Anh Huy quốc, Y nhi cũng cam chịu.” An Vân Y nghẹn ngào nói, hai mắt
long lanh như nước, giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Y nhi không cầu cái khác, có thể đóng góp cho mối bang giao giữa hai
quốc gia, đời này Y nhi sống cũng coi như có ích rồi. Nhưng mà… trước
khi đi, Y nhi có thể kính hoàng huynh một ly không? Cảm ơn hoàng huynh
những năm gần đây đã chiếu cố Y nhi.”
Từng lời của An Vân Y nghe cực kỳ cảm động.
Nghe hết những lời này, rất nhiều đại thần và nữ quyến vô cùng cảm động. Quan sát động tĩnh bên này, ngay cả Tịch Tích Chi cũng suýt lộ vẻ xúc
động, hoài nghi trước đó có phải trách lầm An Vân Y hay không…
Ban đầu, rõ ràng là nàng ta không muốn xuất giá. Đến bây giờ Tịch Tích
Chi vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt không cam lòng đó, sự thay đổi một trời
một vực khiến Tịch Tích Chi khó tiếp thu ngay được, trong lòng vẫn có
cảm giác An Vân Y có âm mưu nào đó không thể để người khác biết.
“Thông suốt rồi?” An Hoằng Hàn chỉ hỏi ba chữ, lạnh lùng tựa như châu ngọc rơi xuống nước.
An Vân Y cắn răng nói: “Nghĩ thông suốt rồi, có thể vì Phong Trạch quốc xuất ra chút tài mọn là chuyện Y nhi nên làm.”
Nàng là công chúa cao quý của Phong Trạch quốc, cả đời nàng nhất định
không chịu sự sắp xếp, người khống chế tất cả chính là nam nhân ngồi
trên ngai vàng kia.
Sau khi nghe xong những lời này, An Hoằng Hàn liền nâng chén rượu hướng về phía An Vân Y, một hơi cạn sạch.
An Vân Y cũng không dám chần chừ, nâng chén lên uống một ngụm rượu. Đúng lúc này, nháy mắt với Ngô Kiến Phong, ý bảo hắn nhanh chóng đi làm
việc.
Cái khó ló cái khôn, Ngô Kiến Phong nhìn xung quanh vài lần, hình dáng
từ từ biến mất trong bóng đêm. Động tác của hắn vô cùng cẩn trọng, mà
hiện tại, đại đa số ánh mắt đều đặt trên người của An Hoằng Hàn và An
Vân Y, cho nên cũng không ai chú ý tới bóng hình của hắn dần dần biến
mất.
Chỉ duy nhất một người nhìn thấy, đó là Tịch Tích Chi đang ở cách Ngô Kiến Phong không xa.
Tịch Tích Chi ngừng gặm đùi gà, khó hiểu nháy nháy mắt… Sao Ngô Kiến
Phong có thể bỏ đi giữa chừng? Đâu có nghe thấy An Hoằng Hàn giao nhiệm
vụ cho hắn! Bởi vì trước kia Ngô Kiến Phong phạm phải đủ thứ chuyện,
cùng với cảnh hắn bắn chết huynh trưởng kia, lưu lại ấn tượng sâu sắc
cho Tịch Tích Chi. Cho nên sâu trong thâm tâm Tịch Tích Chi, nàng vẫn
luôn để mắt tới hắn, đề phòng hắn.
Thấy hắn rời đi, nàng lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tịch Tích Chi vừa định cất bước đuổi theo, còn chưa đi được một bước, cánh tay đã bị An Hoằng Hàn giữ chặt.
Tịch Tích Chi ngáp hai cái: “Ta… ta mệt rồi, muốn về đi ngủ.”
Ánh mắt sáng rực, đâu có chút nào mơ màng buồn ngủ đâu!
Dĩ nhiên An Hoằng Hàn không tin, nhưng theo hiểu biết của hắn, tiểu hài
tử nào đó thật sự không thích dạ yến xã giao. Giống như thường ngày, món ăn trên bàn đều bị Tịch Tích Chi ăn hết bảy tám phần. Sau khi ăn uống
no nê, người này sẽ vứt bát xuống rồi chạy về Bàn Long điện, cho nên An
Hoằng Hàn cũng chẳng hề nghi ngờ.
“Lâm Ân, đi theo nàng.”
Mi mắt Tịch Tích Chi nảy lên, rất nhanh liền trở lại trạng thái bình
tĩnh. Có Lâm Ân đi theo cũng không tệ, ít nhất có thêm người phối hợp,
đúng không? Mặc dù Ngô Kiến Phong hữu dũng vô mưu, nhưng sức lực chắc
chắn mạnh hơn mình. Có Lâm Ân đi cùng, trong lòng Tịch Tích Chi càng
thêm yên tâm.
Bước nhanh theo hướng Ngô Kiến Phong biến mất. Dọc đường Tịch Tích Chi chậm rãi theo sau Ngô Kiến Phong.
Lâm Ân tuân theo lệnh của An Hoằng Hàn, không rời Tịch Tích Chi nửa
bước, vẫn theo sát Tịch Tích Chi. Lúc đi đến lối rẽ đầu tiên, thấy Tịch
Tích Chi chạy về một hướng khác, ông liền hắng giọng hô: “Tiểu tổ tông,
bên này mới là hướng trở về Bàn Long điện!”
Tịch Tích Chi làm ngơ, bởi vì nàng phát hiện đã không thấy bóng dáng của Ngô Kiến Phong nữa!
Lâm Ân thấy nàng chẳng những không dừng lại, ngược lại còn chạy càng lúc càng nhanh liền nhấc quần đuổi theo. Tuổi tác lớn rồi, tay chân đều
không nghe sai bảo, ra sức chạy, gắng gượng lắm mới không bị Tịch Tích
Chi bỏ lại quá xa.
Đường đi trong hoàng cung rắc rối phức tạp, sau khi xuyên qua từng con
đường mòn, hai người Tịch Tích Chi càng đi càng vắng vẻ. Cuối cùng, ở
một đoạn đường kia, bọn họ chẳng còn thấy bóng người đâu nữa.
May mà lúc Tịch Tích Chi còn là con chồn nhỏ, bị An Hoằng Hàn ép thuộc
bản đồ hoàng cung, nên sau nhiều vòng luẩn quẩn như thế, Tịch Tích Chi
vẫn có thể xác định rõ vị trí của bản thân. Nàng không khỏi thầm nghĩ,
vẫn là An Hoằng Hàn có khả năng tiên đoán! Nếu không, sau khi bị Ngô
Kiến Phong dẫn loạn bảy tám vòng, ngay cả đông nam tây bắc nàng cũng
không thể phân biệt được.
Tội nghiệp đại thúc Lâm Ân chạy theo phía sau, liên tục thở hồng hộc,
cũng không dám dừng bước nghỉ ngơi. Thấy bóng người phía trước cuối cùng cũng dừng lại, Lâm Ân mặc kệ tất cả, dựa vào núi giả thở hổn hển.
Bởi vì ông chạy theo Tịch Tích Chi, cso vài lần suýt nữa Tịch Tích Chi
đã biến mất khỏi tầm mắt ông. Cho nên, Lâm Ân không hề biết cảnh tượng
trước mặt Tịch Tích Chi. Thế nhưng, thông minh lanh lợi như ông cũng
đoán được, chắc chắn Tịch Tích Chi đang đuổi theo cái gì đó. Thở dốc mấy hơi, ông vẫn còn lo lắng, bước đôi chân nặng như đổ chì ra, đi đến gần
Tịch Tích Chi.
“Tiểu… Tiểu Tổ Tông, người… Người đuổi theo cái gì… Đuổi nhanh như thế?” Lâm Ân vừa nói mấy chữ đã liên tục thở gấp. Thời tiết hơi lạnh, cho nên khi ông nói chuyện, trong miệng đều tỏa ra khí nóng.
So với dáng vẻ chật vật đến không chịu nổi của Lâm Ân, thì Tịch Tích Chi lại thoải mái hơn nhiều. Cái đó có lẽ là liên quan với chuyện An Hoằng
Hàn luôn ép nàng chạy bộ! Thế nhưng bất luận là có chuyện gì, An Hoằng
Hàn đều có dự liệu trước!
Lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt Tịch Tích Chi vẫn nhìn chằm chằm vào
người đứng phía trước. Quay đầu ‘suỵt’ một tiếng của Lâm Ân, ý bảo ông
nhỏ tiếng chút. Theo suy đoán của Tịch Tích Chi, chắn chắn Ngô Kiến
Phong tới đây là bí mật gặp người nào đó…
Vạn lần không thể rút dây động rừng, nếu không sẽ chẳng tra được bí mật gì.
Lâm Ân cũng bước lên nhìn, thấy được bóng lưng của nam tử đang mặc y
phục thị vệ. Trong ấn tượng, ông cảm thấy bóng lưng này có chút quen
thuộc.
“Hắn… Hắn là Ngô Kiến Phong!” Lâm Ân dùng mật ngữ truyền vào tai Tịch Tích Chi, đoán không ra đối phương tới đây để làm gì.
Bóng lưng phía trước khẽ giật, một giọng cười âm lãnh truyền tới. Ngô
Kiến Phong chậm rãi xoay người, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm.
“Đại Tổng Quản Lâm… không ngờ ngươi cũng đến đây.”
Bị điểm danh, toàn thân Lâm Ân chấn động, cũng không trốn nữa, từ sau
hòn núi giả bước ra. Sửa sang lại vạt áo, bày ra khí thế tổng quản của
mình.
“Ngô Kiến Phong, hôm nay bệ hạ thiết yến, ngươi không ở tiệc rượu hầu hạ cho tốt, chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn lười biếng hay sao?”
Ha ha ha một tràng cười nhẹ bay đến.
“Lười biếng? Ngươi nhìn dáng vẻ này của ta giống lười biếng sao?”
Giống như vừa nghe được truyện cười, Ngô Kiến Phong châm chọc nói: “Nếu đã đến đây, ngươi đừng mong quay về.”
Da đầu Lâm Ân run lên, hai cánh tay đẩy Tịch Tích Chi ra phía sau, muốn
giấu nàng đi. Cho dù ông gặp chuyện không may, cũng kiên quyết không để
Tịch cô nương bị chút thương tổn. Nếu không bệ hạ truy cứu tới, mình
chắc chắn sẽ mất mạng.