Hiệu suất xử lý chuyện của thị vệ trưởng rất cao, không bao lâu liền lấy được tư liệu của đám người áo đen này.
Vẻ mặt Hồ Khuất lo lắng, nhìn chung quanh một hồi mới ấp a ấp úng nói:
"Bệ hạ, bọn họ đều là thị vệ trong cung Thập Tứ công chúa"
Ý tứ này là gì? Thập Tứ công chúa chỉ điểm thuộc hạ đến cướp ngục! Đây
chính là tội danh rơi đầu, bọn họ thật không nghĩ ra Thập Tứ công chúa
được cưng chìu nhất, lại làm ra loại chuyện như vậy.
Hồ Khuất điều tra ra được gì đó, suy đoán giống như An Hoằng Hàn. Nói
cho cùng, An Vân Y chỉ là một công chúa mà thôi, thế lực của nàng ta
cũng không lớn, người có thể tin tưởng cũng không nhiều lắm, mà loại
chuyện cướp ngục như vậy, nàng chỉ dám phái người bên cạnh đi làm.
"Dẫn người tới Vân Ảnh cung, đừng để An Vân Y chạy thoát." An Hoằng Hàn ra lệnh.
Ánh mắt dần dần chuyển sang người áo đen quỳ trên đất, bọn họ hoảng sợ
nhìn khuôn mặt băng hàn của bệ hạ, toàn thân không ngừng run rẩy. Có mấy người nhát gan đã bắt đầu la to nói lớn cầu xin tha thứ, "Bệ hạ tha
mạng, bệ hạ ngài bỏ qua cho bọn nô tài đi, tất cả đều do Thập Tứ công
chúa hạ lệnh, chúng ta đều là bị bức bách mới dám phạm phải chuyện cướp
ngục như thế, cầu xin bệ hạ tha mạng."
Nếu không phải đao lạnh như băng gác ở trên cổ của bọn họ, giờ phút này
bọn họ không phải kêu loạn, mà là dập đầu cầu xin tha thứ.
"Không giữ một người." An Hoằng Hàn giống như không có nghe thấy tiếng
cầu xin tha thứ của bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo, xử bọn họ tử hình.
Ngự lâm quân nhẹ nhàng vung đao lên, một mảnh tiếng kêu thảm thiết. Trên cổ của hơn ba mươi người áo đen, một miệng vết thương thật sâu, máu
tươi trào ra.
Máu tươi chảy đầy đất.
Đám ngự lâm quân đã sớm quen cảnh chém giết, cũng không có khó chịu. Mà
từ đầu chí cuối, lông mày An Hoằng Hàn đều không nhíu một cái.
Ở đây chỉ có Tịch Tích Chi và Lâm Ân phản ứng tương đối lớn, cũng may
buổi trưa, Tịch Tích Chi mới biết An Hoằng Hàn tra hỏi Ngô Kiến Phong
thế nào, cho nên lúc này trừ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hơn bình
thường, cũng không có phản ứng khác.
Đại tổng quản Lâm Ân đáng thương, hơn mấy tháng chưa từng nhìn thấy máu
tanh, đột nhiên bị kích thích như vậy, trực tiếp khom lưng bắt đầu nôn
ọe.
Nếu An Vân Y đã lộ ra chân tướng, như vậy Ngô Kiến Phong sống trên đời, đã vô dụng.
Nhớ lại lúc tìm được Tịch Tích Chi, toàn thân đều là dấu vết xanh tím,
khóe miệng An Hoằng Hàn kéo ra một độ cong khát máu. Tối nay, hắn liền
muốn trả lại cho Ngô Kiến Phong gấp mười lần
Về tàn nhẫn, lãnh huyết của An Hoằng Hàn như thế nào, có rất nhiều tin
đồn, nhưng chỉ có cực ít một nhóm người mới may mắn nhìn thấy được. Sau
khi Tịch Tích Chi lấy thân phận của Vân Chồn xuất hiện trong cuộc sống
của An Hoằng Hàn, hắn đã tận lực thu hồi phần khát máu điên cuồng này,
mà bây giờ lại có người lần nữa nâng lên bản tính khát máu của hắn.
Buông lỏng tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi ra, An Hoằng Hàn nói với Lâm Ân: "Mang nàng về Bàn Long điện trước, trẫm xong việc liền trở về."
Nói xong liền phân phó thị vệ mở cửa chính địa lao ra, bước vào.
Tịch Tích Chi rất muốn theo sau, ai ngờ Lâm Ân một phát bắt được tay của nàng, "Tiểu tổ tông, lão nô khuyên người vẫn là đừng xem."
Bệ hạ cố ý lưu Tịch cô nương lại, chính là không muốn để Tịch Tích Chi
nhìn thấy. Theo tính tình bệ hạ, tuyệt đối sẽ không để cho Ngô Kiến
Phong chết quá nhẹ nhàng, ai bảo hắn bắt trói tâm can bảo bối của bệ hạ
đây?
"Ta biết rồi." Có lẽ nhớ tới thảm trạng của Ngô Kiến Phong lúc trước,
Tịch Tích Chi đột nhiên yên lặng. Mình vẫn nên trở về đi ngủ thôi, đoán
chừng tối nay An Hoằng Hàn cũng sẽ không trở lại.
Chuyện thật đúng là bị Tịch Tích Chi đoán trúng, An Hoằng Hàn thật sự cả đêm không về, sáng sớm ngày thứ hai phải đi vào triều sớm rồi.
Có lẽ đã quen ngủ chung giường với An Hoằng Hàn, tối hôm qua Tịch Tích
Chi lăn qua lộn lại, cánh tay không ôm được người, thân thể cũng không
ấm nóng lên được, nàng làm tổ trong chăn ấm, khiến Tịch Tích Chi không
nỡ gấp bội. Ngày hôm sau, hiếm khi không cần người khác đánh thức liền
bò dậy.
Dựa theo lẽ thường, Tịch Tích Chi chạy một vòng quanh Bàn Long điện. Sau đó, mới bắt đầu hưởng dụng đồ ăn sáng.
Húp cháo thịt nạc nóng hầm hập thơm ngào ngạt: “Biết Ngô Kiến Phong thế nào rồi không?”
Tay Lâm Ân run lên, có chút không muốn nói, “Tiểu tổ tông, người không biết thì tốt hơn.”
Về chuyện của Ngô Kiến Phong, sáng nay ông liền hỏi thăm. Đều nói lòng
hiếu kỳ hại chết mèo, sau khi Lâm Ân biết tin tức, vừa chạy tới hiện
trường nhìn, đặc biệt hối hận muốn hung hăng tự tát mình mấy cái.
“Nhưng ta muốn biết, ta bảo đảm sẽ không chạy đi xem.” Tịch Tích Chi lặp lại nhiều ần, tỏ rõ nàng chỉ muốn biết chuyện phát triển đến mức nào mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác.
Lâm Ân thở dài, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Da của Ngô Kiến Phong treo ở Nam Cung môn.”
Thái giám, cung nữ ra ra vào vào nơi đó, không người nào bị dọa đến xanh cả mặt? Có vài người nhát gan càng bị dọa đến mông chảy nước tiểu tại
chỗ, đứng không nổi.
Bệ hạ quả nhiên nói được làm được. Mới bắt được Ngô Kiến Phong không tới một ngày, liền lột da hắn.
Đột nhiên cháo trong miệng trở nên khó có thể nuốt xuống. Tịch Tích Chi
cưỡng ép mình đừng nghĩ đến cảnh tượng đó, nuốt một hớp cháo, lại tiếp
tục hỏi: “Như vậy Thập Tứ công chúa đâu?”
“Ngự lâm quân đã bắt được Thập Tứ công chúa, nhốt tại địa lao. Bởi vì
Thập Tứ công chúa chính là người trong hoàng thất, thân phận tương đối
đặc biệt, định đoạt như thế nào còn phải xem ý của bệ hạ.”
Tịch Tích Chi ‘a’ một tiếng, không có nói tiếp.
Ba ngày này, Đoà Vũ Phi vẫn ở trong cung điện của mình, không có bước ra ngoài một bước.
Nghe tin đồn trong cung, hắn bị bệ hạ ra lệnh cưỡng chế không thể đi
đâu. Sau khi nói ra chuyện ngày đó, tất cả lấy bảo đảm an toàn của Đoà
hoàng tử làm trọng. Thật ra thì đây chính là giam lỏng biến tướng, trong lòng người nào cũng rõ ràng.
Mà so sánh với tình cảnh của Đoà Phi Vũ, Tịch Tích Chi được đối xử thật
tốt hơn rất nhiều. Điều này cũng chọc cho những người khác bộc phát bất
mãn, chẳng lẽ hoàng tử một nước vẫn còn không bằng một tiểu nha đầu?
Lời đồn xung quanh Đoà Vũ Phi và Tịch Tích Chi càng ngày càng nhiều, đặc biệt là sau ‘trong sạch’ của Tịch Tích Chi bị hủy, rất nhiều đại thần
đều không ngừng dâng tấu, yêu cầu bệ hạ xử lý chuyện này. Một nữ tử đã
bị hủy trong sạch, sao còn có thể ở bên cạnh bệ hạ?! Trong mắt dân chúng cả nước Phong Trạch quốc, An Hoằng Hàn là thần cao không thể với tới,
bọn họ không cho phép bên cạnh bệ hạ xuất hiện bất kỳ vết bẩn nào tồn
tại.
Tịch Tích Chi không ra khỏi Bàn Long Điện vẫn tốt hơn, vừa đi ra ngoài,
khắp nơi đều là ánh mắt khác thường, nhìn chăm chú khiến nàng không thở
nổi.
Ngực giống như bị đá đè ép, khiến Tịch Tích Chi vô cùng không thoải mái.
Vốn Tịch Tích Chi muốn thừa dịp An Hoằng Hàn vào triều sớm, đi dạo một
vòng quanh Ngự Hoa Viên rồi trở về. Ai biết một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, lại nghe dược không ít lời đồn đại về mình.
“Thật không biết bệ hạ nghĩ như thế nào! Ta đoán, nhất định Tịch cô
nương đó chạy đi quyến rũ Đoàn hoàng tử, ngài nhìn một chút… Đoàn hoàng
tử đều nói muốn chịu trách nhiệm rồi, vừa nhìn chính là một nam nhân có
trách nhiệm, ngàn sai vạn sai khẳng định đều là lỗi của Tịch cô nương.”
Một tiểu cung nữ ở trong ngự hoa viên tu bổ hoa cỏ, nhỏ giọng thảo luận
với mấy cung nữ bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tịch Tích Chi đang
ngồi trong đình, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Khoảng cách giữa Tịch Tích Chi và bọn họ rất xa, nếu lấy thính lực người bình thường, khẳng định không nghe được, cố tình người này là Tịch Tích Chi, lỗ tai thính hơn loài người.
“Ta thấy, không biết dùng cách nào mê hoặc bệ hạ, khiến bệ hạ sủng ái
nàng ta như vậy. Bây giờ còn chưa đủ, lại chạy đi mê hoặc Đoàn hoàng tử. Chỉ mới nhỏ tuổi như vậy, nếu đợi nàng ta trưởng thành, còn không phải
là họa quốc ương dân sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Rõ ràng đều chưa ngủ với Đoàn hoàng tử, bây giờ lại còn dây dưa không rời với bệ hạ.” Bọn họ một người so với một người nói đến lòng đầy căm phẫn.
“Vậy cũng không nhất định, không phải nói ngày đó Tịch cô nương bị Ngô
Kiến Phong bắt đi sao? Ta thấy nhất định là Ngô Kiến Phong giở trò quỷ.” Bên trong cuối cùng cũng có một người hiểu lí lẽ, người có đầu óc, Tịch Tích Chi có cảm giác muốn rơi lệ.
“Mặc kệ là ai giở trò quỷ, tóm lại Tịch cô nương đã không còn trong sạch rồi! Bệ hạ cũng không nên giữ nàng ta lại.” Đại khái ý thức được mình
đuối lý, tiểu cung nữ bắt đầu cuộc nói chuyện đó hừ hai tiếng, lại cắn
răng nói ra những lời này.
“Sau khi Ngô Kiến Phong bị tóm, cũng không có cung khai gì cả, ai biết
người kia là ai phái ra chứ? Nói không chừng chính là Tịch cô nương tự
kêu người bắt mình đó!”
Mấy cung nữ tụ tại một chỗ, thô giọng nghị luận.
“Nghe nói Thập Tứ công chúa cũng bị bắt? Các ngươi biết không? Cũng
không biết rốt cuộc Thập Tứ công chúa và Ngô Kiến Phong có quan hệ thế
nào, Thập Tứ công chúa lại mạo hiểm tội lớn rơi đầu, phái người cướp
ngục.”
“Hai người đó không phải là….” Ngay sau đó cung nữ kia lắc đầu một cái, “Chưa nghe nói qua lời đồn đãi của hai người đó ư?”
“Nếu ngươi đã biết quan hệ của hai người đó, bệ hạ còn có thể ngồi yên
không quản đến sao! Lần này Đoàn Vũ Phi tới Phong Trạch quốc để cầu hôn, bị náo loạn như vậy, không biết làm thế nào để xong việc.”
Tịch Tích Chi thu hồi ánh mắt nhìn bên kia, thật lòng bội phục trí tưởng tượng siêu phàm của bọn cung nữ này. Nếu không phải mình cũng là một
nhân vật chính trong cuộc thảo luận của các nàng, nói không chừng Tịch
Tích Chi còn chạy tới góp một chân, hỏi thăm tin đồn với các nàng.