Tâm tình tốt bị các cung nữ kia quấy rối, Tịch Tích Chi nhất thời có chút
chán ngán thất vọng, chậm rãi bước từ trong đình ra, muốn đổi chỗ yên
tĩnh khác. Nhưng vô luận Tịch Tích Chi đi đến chỗ nào, ánh mắt của những cung nữ, thái giám kia luôn thỉnh thoảng dừng lại ở trên người của Tịch Tích Chi, có vài người càng thêm không che giấu chút nào, nhìn nàng
chằm chằm, ánh mắt khinh bỉ giống như những cung nữ kia.
Trong lòng Tịch Tích Chi không vui, xua đi không được.
Cuộc sống đi đến chỗ nào cũng bị người chằm chằm, phải trôi qua như thế
nào! Tịch Tích Chi cảm thấy không còn mặt mũi gặp người rồi. Lúc có An
Hoằng Hàn ở đây, đám người kia vẫn không dám làm càn như vậy. Nhưng Tịch Tích Chi không thể ở chung một chỗ với An Hoằng Hàn mỗi thời mỗi khắc. . . . . .
Thật sự không chịu nổi hành hạ như vậy, Tịch Tích Chi thấy bốn bề vắng
lặng, đi tới một góc hẻo lánh, lắc mình một cái, liền biến trở về con
chồn.
Trên đất rơi đầy y phục rải rác, Tịch Tích Chi sợ bị người khác phát
hiện, cùng sử dụng hai cái móng vuốt, đẩy quần áo tới trong bụi cỏ dại.
Đợi sau khi xử lý xong hết, Tịch Tích Chi lắc lư thân thể, phẩy xuống
bụi đất không cẩn thận dính vào người khi chui vào trong bụi cỏ, nghênh
ngang trở lại dưới ánh mặt trời một lần nữa.
Sau khi biến hình, quả nhiên không nhìn thấy ý vị khinh bỉ trong mắt
người khác nữa. Ngược lại, sau khi mỗi người nhìn thấy Vân Chồn, đều vô
cùng giật mình, càng có rất nhiều người la hét nói ‘Vân Chồn đã trở
lại’.
Tịch Tích Chi bĩu môi, không quá cao hứng. Rõ ràng đều là nàng, nhưng cách đối xử lại khác nhau một trời một vực.
Kì kèo mè nheo trở về Bàn Long điện, Tịch Tích Chi trực tiếp chạy vào trong nội điện.
Dọc theo đường đi không ít người đều nhìn thấy bóng dáng màu trắng, so
với hai tháng trước, vân chồn lại mập thêm một vòng, thân thể biến lớn
cỡ hai lòng bàn tay. Xem ra bệ hạ ‘nuôi thả’ rất thành công, ít nhất
không thấy Vân Chồn mất miếng thịt, còn mập hơn một vòng.
Tịch Tích Chi đối với vóc người của mình cực kỳ hài lòng, béo múp míp, nhéo lên sẽ có rất nhiều cảm giác.
Trước kia cần lật người mới có thể vượt qua cánh cửa, hôm nay tung người nhảy một cái, liền dễ dàng nhảy qua.
Sau khi Tịch Tích Chi lấy thân chồn trở lại Bàn Long điện, chuyện làm
đầu tiên chính là chui xuống giường, đi đếm tài sản của mình. Bồn ngọc
phượng lưu ly đặt ở dưới long sàng đã rất nhiều tháng, không lau chùi
trong một thời gian dài, bụi bẩn đã tích tụ thành một lớp bụi.
Tịch Tích Chi mới vừa tới gần, không cẩn thận hắt xì, làm cho bụi bậm ở đáy giường nổi lên bốn phía.
Lật mình nằm vào trong bồn ngọc phương lưu ly, Tịch Tích Chi chơi đùa
một hồi, phát hiện ngân phiếu trước kia vẫn còn, chỉ là có chút ươn ướt, mang theo một cỗ mùi ẩm mốc, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng giá trị ngân phiếu. Tịch Tích Chi thổi thổi bụi ra bốn phía, trong lòng suy
nghĩ, mình có nên chạy trốn hay không?
Lấy hình người sống ở trong hoàng cung, bị người khinh bỉ khắp nơi, đây
không phải là cuộc sống Tịch Tích Chi muốn. Nếu như vẫn duy trì hình
chồn, rất dễ nhận thấy là không đáng tin. Nếu như đến thời khắc cần
thiết, ngân phiếu liền vô cùng hữu dụng.
Dù sao trong khoảng thời gian này, Tịch Tích Chi chắc sẽ không biến trở
về hình người rồi. Vừa nghĩ tới ánh mắt mỗi người nhìn mình, sẽ làm cho
Tịch Tích Chi đứng ngồi không yên.
Hôm nay thời gian lâm triều lâu hơn bình thường một chút, An Hoằng Hàn
mới vừa đuổi xong đám đại thần không biết mệt mỏi kia, liền chạy về Bàn
Long điện. Mới vừa bước vào cửa điện Bàn Long điện, lập tức có cung nữ
hồi báo ‘Vân Chồn đã trở lại ’.
Ánh mắt An Hoằng Hàn lóe lên một cái, lúc này hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Gần đây nghị luận nhiều nhất, không phải là chuyện xấu kia sao? Mình
cũng bị các đại thần phiền đến tâm tình không tốt. Bây giờ Tịch Tích Chi biến trở về Vân Chồn, còn có thể tránh một chút đầu gió, biện pháp
ngược lại không tệ.
An Hoằng Hàn nhấc chân đi tới nội điện, vừa đi vừa tuyên cung nữ thái giám lui xuống.
Cửa chính chậm rãi khép lại.
Tịch Tích Chi nghe được động tĩnh, nhanh chóng bò từ đáy giường ra. Một
thân ảo não, tựa như một con chồn cố ý nhuộm thành màu xám tro.
"Ngươi muốn chạy trốn?" Tuy là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại mang theo mấy phần khẳng định.
Không có suy nghĩ bối rối khi bị vạch trần, Tịch Tích Chi nhảy lên bàn, liếm liếm nước trong ly trà, giải khát.
“Tốt nhất ngươi bỏ suy nghĩ đó đi, ngươi là sủng vật của trẫm, không có
sự cho phép của trẫm, cả đời này cũng chỉ có thể sống ở bên cạnh trẫm.
Nếu ngươi muốn chạy trốn, trẫm liền chặt đứt hai chân của ngươi.”
Tịch Tích Chi không có một chút nghi ngờ độ chân thật của những lời này, người đến lột ra người cũng làm được, sẽ đặt vào mắt chuyện chặt đứt
chân ư?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tịch Tích Chi liền nhìn chằm chằm hai tay của An Hoằng Hàn, kêu lên hai tiếng chít chít.
Đã lâu chưa thấy qua hình chồn của Tịch Tích Chi, vừa nghe nàng kêu lên, An Hoằng Hàn lại có chút không quen.
“Nhìn tay trẫm làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm tự mình ra tay
lột da Ngô Kiến Phong?” Hình như hắn còn chưa có rãnh rỗi như vậy, trong địa lao cũng không phải là không có ngục tốt, hắn cần gì phải tự mình
dính đầy máu tanh? Chỉ là, tối hôm qua hắn đúng là ở trong địa lao một
đêm, nhìn tận mắt da trên thân thể Ngô Kiến Phong từ từ lột xuống. Nghe
tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Ngô Kiến Phong, An Hoằng Hàn có một
loại khoái cảm trả thù.
Hàng năm ngục tốt tiếp xúc với phạm nhân, thủ pháp thi hình rất nhuần
nhuyễn, cho đến một khắc cuối cùng da được lột xuống, Ngô Kiến Phong vì
chảy máu quá nhiều mà chết.
Sau đó An Hoằng Hàn lại đi một phòng giam khác, nhìn An Vân Y một hồi.
An Vân Y là bị ngự lâm quân lôi ra từ trong chăn vào lúc nửa đêm, chỉ mặc một cái áo mỏng, hoang mang sợ hãi kêu loạn.
Mới vừa rồi khi lâm triều, An Hoằng Hàn liền thương nghị với bọn họ nên
xử trí An Vân Y thế nào? An Vân Y một khi phạm tội, chuyện hòa thân
không thể phái nàng ta đi. Hoang đường nhất chính là, trên triều đình
chậm chí có người muốn cho Tịch Tích Chi thay thế nàng ta, đi hòa thân
với Huy Anh quốc, lúc ấy An Hoằng Hàn liền giáng quan viên kia xuống ba
cấp, sau đó lập tức không ai dám có chủ ý này rồi.
Nghe thấy không phải An Hoằng Hàn tự tay lột da, Tịch Tích Chi thở ra một hơi, tâm tình từ từ buông lỏng.
Vừa muốn nằm ở trên bàn, hai bàn tay to liền đánh về phía nàng, ôm Tịch Tích Chi vào trong ngực.
An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông trên xương sống của Tịch Tích Chi, nhíu nhíu mày, thu hồi bàn tay vừa nhìn, tất cả đều là bụi bậm.
“Đi tắm rửa cho ngươi trước, một thân mụi bậm cũng không ngại bẩn.” Ôm Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn đứng dậy đi về phía bể tắm.
Cả đêm không có chợp mắt, long bào trên người An Hoằng Hàn vẫn là bộ mặc hôm qua, chưa thay mới. Sáng sớm vì không muốn trễ nãi thời gian, An
Hoằng Hàn chính là mặc như vậy đi lâm triều. Hiếm khi có thời gian, vì
vậy liền cởi quần áo, nâng Tịch Tích Chi lên, cùng tiến vào ao trì.
Ao trì ấm áp nhanh chóng vây quanh một người một chồn, nhiệt độ ấm áp vô cùng thoải mái.
Tịch Tích Chi lơ lửng ở trên mặt nước, chỉ lộ ra một cái đầu thở dốc.
Nước nóng làm cả bộ lông nàng giãn ra, rất thoải mái, tự tại.
Chít chít….
Hưởng thụ hừ hai tiếng, Tịch Tích Chi lấy kiểu bơi chó đạp hai cái chân.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, con chồn nhỏ chuyển phương hướng bơi về phía An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn đang mệt mỏi, đã nhắm mắt lại, dựa vào bờ ao nghỉ ngơi. Cảm nhận được đầu sỏ khiến cho dòng nước bồng bềnh đang đến gần mình, không khỏi mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, giờ phút này không có phòng bị, không có xa cách, An Hoằng Hàn hỏi “Lại muốn biết chuyện gì?”
Người hiểu ta, chỉ có An Hoằng Hàn….
Tịch Tích Chi thật muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi An Hoằng Hàn.
“Đừng suy nghĩ gì hết, chuyện này sắp kết thúc rồi. Mấy ngày gần đây,
ngươi trước hết duy trì hình chồn. Chờ trẫm xử lý xong những chuyện này, lại biến thành hình người.”
Cho dù hắn để nàng biến trở về hình người! Hiện tại nàng cũng không muốn…
Đều nói lời người đáng sợ, huôsng chi Tịch Tích Chi còn là một con chồn
đặc biệt sĩ diện. Chuyện lần này đã tổn hại nghiêm trọng danh dự của
nàng, sau này đi đến chỗ nào, người khác cũng biết ‘trong sạch’ của nàng đã bị phá hủy.
Vừa nghĩ tới người khoác lác vô sỉ nói muốn phụ trách đó, Tịch Tích Chi
thật muốn chính miệng cắt đứt cổ của hắn! Để hắn khỏi nói lung tung.
Mặc dù An Hoằng Hàn nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng vô luận hắn làm như
thế nào, cũng không thể vãn hồi chuyện đã xảy ra. Giống như trước kia
hắn đã nói, phàm là đã làm một lần, sẽ không có khả năng xóa sạch chân
tướng nó đã tồn tại.
Cho nên Tịch Tích Chi cũng không ôm lấy hy vọng quá lớn, tất cả thuận
theo tự nhiên thôi. Thực chất là bất đắc dĩ, nàng len lén chay trốn còn
không được sao? Lấy tu vi bây giờ của nàng, có thể thi triển một chút
thuật phòng ngự, có thể dễ dàng bay ra hoàng cung.