Chuyện Bàn Long điện kia, chỉ trong thời gian nửa ngày đã huyên náo khiến cả hoàng cung xôn xao. Hai người thị vệ phụ trách trông chừng e sợ không chăm sóc chu đáo Vân Chồn, không ngừng dâng lên thức ăn ngon, nhưng vị tiểu tổ tông kia nhìn cũng không buồn nhìn một cái.
“Chưa ăn cái gì?” Ngô Kiến Phong nắm được tin tức quan trọng, lặp lại một lần.
Sau khi mất tích kể từ sáng sớm, con chồn nhỏ đã không ăn uống gì. Cứ tính như vậy, hôm nay nó đã không chạm qua thức ăn. Chuyện này bị bệ hạ biết, nói không chừng bọn họ lại phải chịu phạt.
“Có phải do thân thể nó không thoải mái nên mới nuốt không trôi thức ăn không?” Ngô Kiến Phong vừa đi đến phòng giam, vừa hỏi thăm hai thị vệ.
Thị vệ cũng chia ra ba bảy loại, thị vệ phục vụ An Hoằng Hàn không thể nghi ngờ được xếp thứ nhất. Mà thị vệ trông chừng phòng giam nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là thứ chín. Khi hai thị vệ đáp lời cũng một mực cung kính, thái độ rất tốt.
“Rất có thể. Kể từ sau khi nhốt con chồn nhỏ kia, nó vẫn nằm trên mặt đất, động cũng không hề động.” Nếu không phải cặp mắt to kia của nó vẫn còn chuyển động nhanh như chớp, bọn họ đều cho rằng nó đã tắt thở.
“Ta mang thầy thuốc thú y đến, đợi lát nữa để cho hắn xem một chút sẽ biết nguyên nhân thôi.” Đi tới cuối, Ngô Kiến Phong dừng bước.
Hai người thị vệ lấy ra một cái chìa khóa, tra vào ổ khóa, chuyển động hai cái, rắc rắc một tiếng, khóa mở ra. Đẩy cửa sắt phòng giam cầm ra, thị vệ làm tư thế mời: “ Thị vệ Ngô, mời vào.”
Nghe có tiếng động, Tịch Tích Chi hé mắt ra, không còn hơi sức liếc mắt nhìn, sau đó lại khép mí mắt.
Trong bụng trống trơn như thế nhưng vẫn sôi trào như nước đắng, giống như kiểu đang ca hát không ngừng phát ra âm thanh ‘chít chít’. Dạ dày giống như bị đè bẹp, Tịch Tích Chi đói bụng đến mức cặp mắt hoa cả lên. Thời gian dài không ăn uống gì khiến cả người nàng nhũn ra như con chi chi không làm gì được. Nhưng bởi vì bộ lông trên người nàng quá dài nên nhìn bề ngoài nàng vẫn là một quả cầu tròn linh hoạt.
“Thất thần làm gì, ông còn không đi xem bệnh cho Vân Chồn, nhìn nó đã đói thành cái dạng gì rồi.” Vốn là con chồn nhỏ sức sống tràn trề giống như bóng cao xu xì hơi, nằm yên lặng.
Tay chân Ngô Kiến Phong luống cuống, vội vàng lôi kéo lão thầy thuốc thú y kia ngồi xổm trên đất.
Đuôi mắt lão nhân chất đống rất nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt kia lại cực kỳ sáng ngời trên vẻ mặt hồng hào. Ông vuốt râu mép một cái, dường như đã biết nguyên nhân, lắc đầu một cái, nói một câu: “Bệnh này ta chữa không được.”
Nếu hôm nay không phải không tìm được thầy thuốc thú y có y thuật cao minh, Ngô Kiến Phong sẽ không bắt bữa lão nhân này hồi cung khẩn cấp.
Thấy ông còn chưa xem bệnh đã nói ra những lời này, Ngô Kiến Phong căm tức nói: “Lúc nhận hoàng bảng, ông đã nói những lời sâu xa bí ẩn. Vốn tưởng rằng ông có chút tài mọn, vừa gặp phải vấn đề lại nói cái gì cũng không biết.”
Lão nhân không nổi giận, chỉ nói: “Tiểu tử nên hạ hỏa đi, nó có ăn cơm hay không, lão phu cũng không có cách nào. Đó là bởi vì tâm bệnh cần phải được trị bằng tâm dược. Chỉ là chân trước bị thương của nó, ngược lại lão vẫn có biện pháp chữa trị.”
Tâm bệnh? Ngô Kiến Phong giống như nghe được một kết quả không tưởng tượng ra được, tại sao một con chồn nhỏ còn có thể có tâm bệnh? Theo hắn nhìn thấy, rõ ràng y thuật ông lão này rất bình thường, tạo ra lời nói vô căn cứ mà thôi.
Sau khi Tịch Tích Chi nghe thấy lời của lão nhân liền dần dần mở mắt ra. Ánh mắt lão nhân này thật tốt, mới liếc mắt liền nhìn ra nàng đang lo lắng.
Lão nhân không để ý đến ánh mắt thị vệ khinh bỉ, vừa định vươn tay nâng chân trước con chồn nhỏ lên, đột nhiên bị Ngô Kiến Phong ngăn lại.
“Giao Vân Chồn cho ông chữa trị, ta không yên lòng.” Ngược với những lời Ngô Kiến Phong nói trước đó, đã nói cái gì, không cho đối phương mặt mũi chút nào.
Vân Chồn đang được cưng chiều, bệ hạ ưa thích vô cùng. Chẳng may lão nhân này không những không chữa trị được, ngược lại làm bệnh Vân Chồn càng ngày càng nặng. Bệ hạ truy cứu trách nhiệm, hắn sẽ không thoát khỏi dính líu.
Làm việc cho bệ hạ đòi hỏi chính là ổn thỏa, nếu làm hỏng chuyện ngài ấy giao thì có thể nghĩ đến hậu quả.
Tịch Tích Chi nói thầm ‘chít chít’ đôi câu, rốt cuộc Ngô Kiến Phong ngồi lên cái vị trí này thế nào? Nhìn bộ dáng lão nhân kia có cốt khí liền biết là một vị cao nhân. Mà hắn ta không những không lễ phép đối đãi, còn mở miệng châm chọc.
Tịch Tích Chi chính là một con chồn nhỏ biết nhìn hàng, run rẩy nâng lên chân trước bị thương, đưa vào trong tay lão giả, kêu lên ‘chít chít’ như yêu cầu ông xem bệnh cho.
Ánh mắt vẩn đục của lão nhân đột nhiên sáng lên, ha ha cười nói: “Vẫn là con chồn nhỏ này thật tinh mắt, dựa vào phân lượng ngươi tin tưởng lão phu như vậy, bảo đảm ngươi thuốc đến bệnh trừ.”
Trên người lão nhân tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, ngửi rất tươi mát, hơn nữa Tịch Tích Chi rất ưa thích thái độ bình dị gần gũi của lão nhân.
Ngô Kiến Phong còn muốn ngăn cản nhưng cử động của con chồn nhỏ làm hắn cũng không có biện pháp.
Đôi tay nhăn nheo của lão nhân nâng chân trước Tịch Tích Chi lên, cầm trong lòng bàn tay, kiểm tra nhiều lần.
“Không có gì đáng ngại, chính là trật khớp xương thôi, uốn nắn trở lại là được. Chỉ là. . . . . . khuyên ngươi lần sau chớ thể hiện, trật khớp xương nói là bệnh tuy nhỏ nhưng mà lớn, không cẩn thận rất có thể sẽ tàn phế. Lần này ngươi gặp được lão phu cũng nhờ vận may, lần sau sẽ chưa chắc có được vận khí tốt như vậy.” Ngón tay khô quắt của lão nhân đột nhiên cầm chân trước của Tịch Tích Chi vặn ‘rắc rắc’ mấy cái.
Đau đến mức Tịch Tích Chi nhịn không được kêu lên ‘chít chít’.
Ngô Kiến Phong sợ hết hồn, giơ kiếm lên định bắt lão nhân lại. Nhưng lão nhân không chút sợ hãi, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, nói: “Đã tốt lắm, ngươi thử nhúc nhích một chút đi.”
Nghe vậy, Tịch Tích Chi chống thân thể lên, lảo đảo nhiều lần mới nghiêng ngã đứng vững. Chân trước vẫn có chút đau nhưng so với lúc trước, có thể coi như không sao. Thử nhấc chân đi vài bước, hết thảy đều cử động vô cùng thuận lợi.
Con chồn nhỏ vẫn còn là động vật chưa trưởng thành, xương nhỏ, rất nhiều thầy thuốc thú y đều là kẻ lơ mơ, không đắn đo tốt mức độ nặng nhẹ, không ngờ lão nhân này giấu nghề như vậy mà còn có tài đến thế.
‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi nghĩ muốn cúi mình khom lưng với lão nhân, biểu đạt lòng cám ơn của mình. Nhưng một con chồn có eo sao? Cho nên Tịch Tích Chi không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu với ông, không ngừng kêu ‘chít chít’.
“Được rồi, lão phu biết ngươi muốn biểu đạt cái gì.” Nhìn vẻ mặt con chồn nhỏ đáng yêu, lão nhân không nén nổi vuốt ria mép. Hắn nhận hoàng bảng cũng không phải vì tiền thưởng, mà muốn thấy dáng dấp Vân Chồn. Tin đồn không bằng tự thân chứng kiến, động vật có linh tính như vậy cũng là lần đầu tiên ông thấy.
Ngô Kiến Phong thấy con chồn nhỏ không có việc gì, hơn nữa còn có thể đi lại tự nhiên, liền buông khống chế cánh tay lão nhân ra, “Coi như vận khí ông tốt.”
Tịch Tích Chi rất muốn nói, cái này không dính líu quan hệ gì với vận khí, tất cả đều là bản lãnh thật sự của lão nhân.
Tầm mắt nhìn lên một chồng bánh Quế Hoa, Ngô Kiến Phong cầm lên một cái để bên khóe miệng con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi mím chặt miệng, mặc dù nàng rất đói bụng nhưng kiên quyết không há mồm. Vì sao Tịch Tích Chi tuyệt thực? Bởi vì nàng ngại An Hoằng Hàn phạt quá nhẹ, cho nên liền tự mình phạt mình. Cung nữ, thái giám mất đi chính là một đôi mắt, mà nàng nhiều lắm chỉ đói mấy ngày mà thôi.
Bên nặng bên nhẹ, không cần suy nghĩ cũng có thể có câu trả lời.
Con mắt là bộ phận nhận biết quan trọng về thế giới của loài người, nhưng nếu không có mắt thì như không ánh ánh sáng, vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong một vùng tăm tối, cái loại đau đớn đó chỉ cần suy nghĩ một chút liền làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Tịch Tích Chi nghiêng đầu, hờ hững với cái bánh ngọt kia.