An Hoằng Hàn thu ngón tay lại, chuyển sang ôm nàng.
“Biết bị thương còn chạy loạn, không muốn cái chân này nữa sao?” An Hoằng Hàn bất lực nói, lo lắng chạm phải cái chân nàng vừa ngã bị thương kia, cho nên động tác cực kỳ cẩn thận.
Thấy An Hoằng Hàn không tiếp tục hành hung*, trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng từng đợt đau đớn ở chân trước truyền tới lại làm toàn thân nàng trở nên lạnh lẽo, lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thị vệ phụ trách đánh trượng côn đã dừng lại động tác trong tay. Thật ra bọn họ cũng không đành lòng, đều là người hầu trong Bàn Long điện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Giữa người với người đều có chút tình cảm, tự tay đánh chết bọn họ, lương tâm bản thân cũng không thanh thản.
Tất cả cung nữ, thái giám ngã quỳ gối một lượt, kêu khóc nói: “Tạ bệ hạ tha thứ.”
Ánh mắt của mỗi người nhìn con chồn nhỏ cũng tràn đầy cảm kích. Thời khắc mấu chốt, một con con chồn cũng có tình người hơn bệ hạ. Nếu không phải nhờ con chồn nhỏ giúp đỡ xin tha, tính mạng của bọn họ tuyệt đối khó tránh thoát, nhưng bàn về nguyên nhân sự việc lại đều là phiền toái do con chồn nhỏ gây ra.
Rốt cuộc bọn họ nên tạ ơn nó hay nên hận nó?
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Mang các cung nữ, thái giám đi khoét hai mắt, cách chức phạt xuất cung.” Giọng nói lạnh lẽo không chút nhiệt độ, ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, không nhìn thái giám, cung nữ đang quỳ một cái nào.
Cung nữ, thái giám cảm thấy bi thương. Lúc bước vào làm người hầu trong Bàn Long điện, bọn họ liền đoán trước sẽ không có một ngày còn sống trở về.
Hôm nay có thể giữ được tính mạng, bọn họ cũng nên thỏa mãn.
‘Chít chít’. . . . . . mất đi hai mắt, bọn họ còn tự lo liệu sao? Còn sống cũng sẽ chịu giày vò.
Ngay cả bọn họ bị thương chút xíu, tất cả đều tính lên đầu Tịch Tích Chi. An Hoằng Hàn làm như vậy, không phải là cứng rắn bức nàng đi vào con đường tội lỗi kia sao?
Kiên quyết không đồng ý, Tịch Tích Chi nâng một chân khác lên, vỗ vào bàn tay An Hoằng Hàn.
“Trẫm đã tha tính mạng của bọn họ, ngươi còn muốn trẫm làm sao? Nếu ngay một chút giáo huấn cũng không có, uy nghiêm của trẫm ở chỗ nào, sức chịu đựng của trầm cũng có hạn.” Cảm giác con chồn nhỏ được voi đòi tiên, An Hoằng Hàn nheo mắt lại, không có ý định tiếp tục nhượng bộ.
Tịch Tích Chi cũng là một người cố chấp, nếu An Hoằng Hàn muốn phạt bọn họ thì cứ phạt cả nàng đi, đễ lương tâm nàng đỡ bất an, cả ngày sống trong tự trách.
‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi chuyển mình, mắt sáng như đuốc nhìn hắn.
An Hoằng Hàn nhức đầu nhìn con chồn nhỏ, “Đừng tưởng rằng trẫm sẽ không phạt ngươi, gặp phải nhiều phiền toái như vậy, ngươi cũng phải bị phạt.”
Chuyện lạ là con chồn nhỏ gật đầu thật mạnh, đây chính là kết quả nàng muốn. Nếu như không thể làm thay đổi số mạng, Tịch Tích Chi chỉ có thể dùng phương thức của bản thân để lương tâm nhận được một chút thanh thản.
Nhưng nếu phạm quá nhiều tội ác thì uy lực của thiên kiếp sẽ tăng cường gấp mấy lần, khi đó xử phạt so với hiện tại, lợi hại không chỉ hơn trăm lần.
Cuối cùng An Hoằng Hàn hận không thể bóp chết con chồn nhỏ một phen. Có người nào nghe bị chịu phạt, không phải đều sợ hãi rụt rè, cúi đầu cầu xin tha thứ không? Nó thì ngược lại, nghe nói như thế lại vẫn bình thản như không có gì xảy ra, còn giống như lấy được tự do.
Phạt thật nặng, An Hoằng Hàn lại không đành lòng, phạt nhẹ tay thì sợ tên tiểu tử này không được dạy dỗ.
Kể từ khi cuốn vào tranh đấu trong hoàng quyền, An Hoằng Hàn đã sớm từ bỏ mềm lòng. Vậy mà hôm nay lại lo lắng cho con chồn nhỏ? Loại tình cảm mất mát này đã trở về trong cơ thể hắn từ khi nào rồi hả?
“Mang con chồn nhỏ vào phòng giam hai ba ngày.” Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của An Hoằng Hàn, vốn tưởng rằng con chồn nhỏ sẽ sợ trách phạt, tiếp theo cầu xin hắn tha thứ, mà nó lại cứ gật đầu như vậy, ngay đến thuận theo hạ mình một bậc cũng không hiểu.
Vừa nghĩ tới hai ba ngày sắp tới sẽ không nhìn thấy quả cầu nhỏ, tâm tình An Hoằng Hàn cũng giảm xuống theo đó .
An Hoằng Hàn đưa con chồn nhỏ cho thái giám, để thái giám đưa nó đưa đi phòng giam.
Nhìn nó nằm ở trong ngực người khác, tâm tình lại thấp xuống thêm một chút.
Tịch Tích Chi nhỏ giọng nói thầm, hình như ngại An Hoằng Hàn phạt quá nhẹ, nằm trong ngực thái giám, thao thao bất tuyệt.
Phòng giam, ý nghĩa như tên gọi, chính là nơi úp mặt vào tường để sám hối. Chính vì vậy, Tịch Tích Chi mới cảm thấy hình phạt này là quá nhẹ, so với bọn cung nữ, thái giám phải chịu đau đớn khoét mắt thì không có chút phân lượng nào cả. Trước kia sư phụ bắt được nàng đang lười biếng, cách mấy ngày lại giam nàng một lần, cho nên đối với loại chuyện kiểu như giam cầm này, Tịch Tích Chi đã sớm tập mãi thành quen.
Chung quanh không có cửa sổ, bên trong phòng một mảnh đen thui, im ắng không có âm thanh. Giống như thế giới chỉ có một người, yên lặng khiến người ta sợ hãi. Nếu đổi thành những người khác ở loại hoàn cảnh này, đã sớm bởi vì yên ắng quá mức sợ tới mức suy nghĩ lung tung cuối cùng hù dọa hỏng cả bản thân. Nhưng đối với loại người không tim không phổi như Tịch Tích Chi, ở hoàn cảnh như vậy không hề tạo thành bất kỳ sợ hãi nào.
Tịch Tích Chi nằm ở trong bóng tối, ngọn lửa lông tơ trên trán giống như đèn chiếu sáng, lóe ra ánh sáng hồng nhàn nhạt.
Chân trước bị thương, Tịch Tích Chi lè lưỡi, học những động vật khác liếm láp vết thương của mình.
Trong đám thái giám, cung nữ chỉ có Lâm Ân được tiếp tục ở lại hoàng cung. Do trúng 18 hèo*, Lâm Ân đau đến mức không xuống giường được, đến đi bộ cũng phải nhờ người khác dìu.
Buổi chiều, An Hoằng Hàn đi Ngự Thư Phòng. Trên bàn để một xấp tấu chương, mà ánh mắt của hắn lại lạc ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngô Kiến Phong chính là một thị vệ thân cận bên cạnh An Hoằng Hàn, mặc dù sóng gió lần này hắn không bị liên lụy, nhưng cho tới bây giờ, hắn còn chưa hết kinh sợ.
“Đám cung nữ, thái giám kia bị thi hành hình phạt hay chưa?” An Hoằng Hàn đột nhiên mở miệng nói.
Ngô Kiến Phong hoảng sợ ưỡn thẳng sống lưng, “Bẩm bệ hạ, còn chưa.”
An Hoằng Hàn nhàn nhạt ‘ ừ ’ một tiếng, lại nói: “Tạm thời giam giữ. Truyền hai người thái y đi vào phòng giam nhìn chân trước của Vân Chồn một chút.”
Ngô Kiến Phong cho là mình nghe lầm, buổi sáng bệ hạ mới phạt con chồn nhỏ, giờ này mới buổi chiều đã không nhịn được phái người đi thăm? Đây rốt cuộc được tính là kiểu trừng phạt gì?
“Dạ, nô tài tuân lệnh.” Ngô Kiến Phong nhận được mệnh lệnh, vừa định xoay người rời đi, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện, lại đứng ở trước mặt An Hoằng Hàn, “Bệ hạ, con chồn nhỏ là động vật, đoán chừng thái y trị không được, có phải nên đi tìm một thầy thuốc thú y hay không?”
Cả buổi không yên lòng, An Hoằng Hàn đến chuyện cơ bản nhất cũng quên mất. Hoặc là nói, từ đầu đến cuối, hắn vẫn coi nó như con người.
“Dán cáo thị.” Nếu phải nuôi con chồn nhỏ, khẳng định phải tìm một thầy thuốc y thuật tinh thông dành riêng vật sủng.
Sau này con chồn nhỏ còn bị thương chỗ nào hoặc là thân thể không thoải mái, chỗ cần dùng đến thầy thuốc thú y vẫn còn rất nhiều. Cho nên hiện tại tìm kiếm, ngày sau nhất định cần dùng tới.
“Dạ, bệ hạ.” Lúc này, Ngô Kiến Phong mới lui ra.
Hoàng bảng vừa được dán lên, lập tức có không ít người tới hưởng ứng hồi đáp. Nhưng cũng rất nhiều người là vàng thau lẫn lộn, muốn vào cung mưu đồ một chút chức quan. Người chân chính xứng với danh hiệu thầy thuốc thú y, ít lại càng ít.
Cho đến khi mặt trời lặn , Ngô Kiến Phong mới tìm được một vị miễn cưỡng có thể xưng là lão thầy thuốc thú y.
Lão nhân tuổi chừng ngoài sáu mươi, một bộ râu ria trắng xóa, mặt mũi hiền lành.
Mang theo lão nhân đi đến phòng giam, Ngô Kiến Phong vừa định đi vào, đột nhiên bị thị vệ trông chừng chặn lại.
“Thị vệ Ngô, huynh đến thật đúng lúc, Vân Chồn không chịu ăn cái gì, huynh nói nên làm sao?” Thị vệ giống như sốt ruột, kể từ sau khi Vân Chồn bị nhốt vào, bọn họ chưa từng dám bạc đãi nó. Buổi trưa đi đưa đồ ăn, con chồn nhỏ nhìn cũng không nhìn một cái, nằm trên mặt đất ngủ. Buổi chiều lại đưa thêm một chuyến, mặc dù mí mắt con chồn nhỏ giương lên nhưng vẫn không ăn.