Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 14: Chương 14: Không cẩn thận gặp phải sóng gió




Con chồn nhỏ mất tích, làm cho lòng người bàng hoàng.

Con chồn nhỏ mập mạp lười biếng không biết làm gì ngoài ăn đó vậy mà thật sự mất tích sao? Dĩ nhiên không phải! Sau khi hấp thụ đủ linh khí thiên địa, Tịch Tích Chi buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh lộn với nhau, cho nên liền nằm dưới gốc cây chuối tây để ngủ bù.

Nắng gắt như lửa, ánh nắng mặt trời giữa hè chiếu xuyên xuống từ cành lá rậm rạp, trên đất đều là dấu vết lốm đốm của ánh sáng mặt trời, tròn đầy như những đồng tiền. Trời nóng đến nỗi ngay cả chuồn chuồn cũng chỉ dám bay ở những chỗ có bóng râm của cây, dường như sợ ánh mặt trời làm cánh của nó bị thương.

Bọn cung nữ, thái giám mồ hôi đầm đìa tìm kiếm khắp nơi ở trong Bàn Long điện.

Lâm Ân lo lắng dậm chân, “Tìm được chưa? Sắp tới một nén nhang rồi, tay chân các ngươi nhanh nhẹn thêm chút đi. Sau khi bệ hạ trở lại, không nhìn thấy con chồn nhỏ thì đầu của chúng ta cũng đừng nghĩ giữ được.”

Mới có một đêm ông không có ở Bàn Long điện, bọn cung nữ, thái giám đã gây ra sơ sót lớn như vậy. Bệ hạ vô cùng để ý con chồn nhỏ kia, thỉnh thoảng trêu chọc. Chẳng may thật sự không tìm thấy con chồn nhỏ, ông không biết phải chịu đựng lửa giận của bệ hạ như thế nào.

Hiếm khi nhìn thấy được bệ hạ thích một con sủng vật như thế. . . . . .

Ngô Kiến Phong xoa mồ hôi trán một chút, khí hậu ngày hôm nay thực sự quá oi bức, “Lâm tổng quản, đã tìm kiếm hết trong Bàn Long điện rồi, ngay một con chuột cũng trốn không được, chứ đừng nói là con chồn nhỏ rồi.”

“Tìm kiếm ngoài điện chưa? Các ngươi xác định con chồn nhỏ không có đi ra ngoài?” Lâm Ân gấp đến đầu đầy mồ hôi, lưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt.

“Sẽ không phải chạy ra chứ.” Giọng nói Ngô Kiến Phong nhỏ dần, trong lòng cũng hoang mang. Sáng sớm hắn không làm nhiệm vụ trực, cho nên tình huống cụ thể, hắn cũng không nhìn thấy.

“Cái gì gọi là không phải, phái một ít người đi ra ngoài điện tìm.” Lâm Ân hô to một tiếng, bình thường nhìn Ngô Kiến Phong rất có đầu óc, sao vừa đến thời khắc mấu chốt, lại không làm được việc như vậy hả?

Một cung nữ chen miệng vào nói, “Lâm tổng quản, thị vệ Ngô, có lẽ không còn kịp rồi. Nghe thị vệ phía ngoài tới báo, bệ hạ sẽ lập tức tới Bàn Long điện.”

Trời đất giống như sụp đổ, Lâm Ân thiếu chút nữa ngất đi.

Một tiếng hô chói tai truyền vào lỗ tai mọi người. Chỉ nghe. . . . . .”Bệ hạ giá lâm!”

Hai đầu gối của các cung nữ, thái giám như nhũn ra. Thân thể run rẩy, quỳ xuống một hàng, “Cung nghênh bệ hạ.”

Sắc mặt cung nữ, thái giám trắng bệch, dường như thấy trước số phận thê thảm của mình, đều run cầm cập với nhau.

Sáng sớm không nhìn thấy bóng dáng của con chồn nhỏ làm cho An Hoằng Hàn vào buổi triều sớm cũng không yên lòng, sau khi nói một câu ‘Có chuyện bẩm tấu, không việc bãi triều’ liền đuổi đám hạ thần kia.

Đầu tiên An Hoằng Hàn nhìn quét qua Bàn Long điện một cái, không có nhìn thấy vật tròn màu trắng nhỏ mà trong lòng mình mong đợi, lạnh lùng nói: “Không tìm được?”

Ba chữ, lạnh lẽo thấm vào đáy lòng của mọi người.

Lâm Ân quỳ xuống, không dám ngẩng đầu: “Xin bệ hạ rộng khoan dung cho bọn nô tài thêm một ít thời gian, bọn nô tài nhất định có thể tìm được.”

An Hoằng Hàn đi mấy bước đến phía trước, ánh mắt nhìn vào ổ nhỏ hẹp bên cạnh giường, thật sự không thấy sao? Vì cái gì cảm thấy thiếu mất thứ gì, trong lòng thừa ra một chỗ trống?

“Các ngươi quên lời trẫm đã nói trước khi vào triều rồi sao?” An Hoằng Hàn nhẹ nhàng phất vạt áo, tay áo bào rộng lớn cuốn lên, tạo ra một chút chập chờn.

Chân tay các cung nữ, thái giám nằm rạp cả xuống, hoảng sợ hô to: “Bệ hạ tha mạng. . . . . .”

Nhất thời, tiếng la khóc huyên náo một góc.

An Hoằng Hàn giống như không nghe thấy, vẻ mặt lạnh lẽo như băng, “Người đâu, kéo bọn cung nữ, thái giám này ra ngoài điện hết đi, trẫm phải tận mắt nhìn bọn hắn bị đánh chết.”

Tiếng nói vừa dứt, hơn mười người thị vệ tiến lên bắt lấy cung nữ, thái giám. Không để ý tiếng bọn họ cầu xin tha thứ, áp giải đám người kia ra khỏi Bàn Long điện.

Lâm Ân cũng bị liên lụy ở trong hàng ngũ này, không ngờ thận trọng sống qua năm năm, lại còn một ngày như vậy chờ ông.

Năm tên thái giám bị chia ra đặt ở trên giá gỗ, đầu nằm hướng xuống. Tay hai người thị vệ nâng trượng côn* ở sau lưng, vút lên trên không trung tạo ra một tiếng gió lạnh thấu xương, khí thế kinh người rơi vào trên mông bọn thái giám.

Từng trận tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, nghe làm người khác rợn cả tóc gáy. Giọng nói chói tai của thái giám như kiểu bị xé rách, sắc nhọn chọc vào lỗ tai, khiến mọi người hận không thể bịt hai lỗ tai lại, không nghe. Nhưng không người nào dám làm như vậy, ngay trước mặt bệ hạ, tất cả bọn họ đều cúi thấp đầu. Mỗi khi nghe được một tiếng hét thảm, thân thể sẽ theo đó mà run rấy một cái.

Người duy nhất có thể mặt không đổi sắc chính là An Hoằng Hàn, hắn nhìn một gậy rơi xuống thật mạnh, đến mắt cũng chưa từng nháy.

Tịch Tích Chi mơ thấy mình tung bay ở trên đám mây, một con chim chiền chiện bay qua bên cạnh. Nàng vừa định đi bắt, một tiếng thét chói tai vang lên, dọa nàng sợ tới mức thân thể lắc lư một cái ngã từ trên mây xuốn, mà phía dưới còn là trời cao vạn trượng.

Cho là mình sẽ rơi tan xương nát thịt, Tịch Tích Chi sợ đến thét ‘chít chít’ chói tai. . . . . .

Người đổ mồ hôi lạnh, Tịch Tích Chi tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nâng cái chân đầy lông nhung, xoa một chút mồ hôi lạnh trên trán. Còn chưa hoàn hồn lại, Tịch Tích Chi chợt nghe đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Khẽ đi qua vườn hoa chuối rộng lớn trước mắt, Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra.

Từ khi nào nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy rồi?

Ba tầng thái giám, cung nữ vây lại xung quanh một chỗ, mà tiếng kêu thảm thiết kia lại được truyền ra từ bên trong chỗ bọn họ đứng.

Tịch Tích Chi đá đá bốn cái chân, duỗi lưng một cái, ra khỏi vườn hoa. Chạy thẳng đến đám người, đã xảy ra chuyện gì? Thế trận thật lớn.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người thái giám đang chịu phạt trượng côn, cho nên không có người nào phát hiện một con chồn nhỏ chen qua dưới chân bọn họ.

Ỷ vào thân thể nhỏ nhắn, Tịch Tích Chi tự do xuyên qua đám người. Nhưng số người quá đông, một người có hai chân, một trăm người thì có hai trăm cái. Không bao lâu sau, nàng tìm không thấy phương hướng.

Nhưng may vận khí nàng tốt, cuối cùng vẫn chen vào được trung tâm đám người.

Bóng dáng của nàng vừa xuất hiện, mọi người giống như nhìn thấy hy vọng sống sót. Tất cả đều quát to lên, “ Vân Chồn ở chỗ này. Bệ hạ, tìm được Vân Chồn rồi.”

Tất cả cung nữ, thái giám đều vui quá mà khóc, chỉ vào chỗ vị trí của con chồn nhỏ, hăng hái hoan hô.

Mà lúc này, Lâm Ân đang nằm dài ở trên ghế, cái mông đã chịu mười gậy. Nhìn thấy con chồn nhỏ hiện ra, chỉ kém chảy nước mắt xuống.

Tịch Tích Chi chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, không hiểu ánh mắt chiếu thẳng đến của mọi người đại biểu ý nghĩa gì. Tất cả đừng có nhìn ta, ta không có phạm tội, tuyệt đối là con chồn có tính nết rất tốt.

Một bóng râm phủ xuống bóng dáng của Tịch Tích Chi, vừa vặn che lại ánh mặt trời chói mắt.

Tịch Tích Chi có dự cảm xấu, nâng đầu nhỏ lên liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn đang u ám nhìn nàng từ trên cao xuống.

“Bản lĩnh trốn người rất tốt, toàn bộ cung nữ, thái giám Bàn Long Điện cũng không tìm ra ngươi...mới vừa rồi ngươi ở chỗ nào?” An Hoằng Hàn nhấc con chồn nhỏ lên, để nó ngồi ở giữa lòng bàn tay mình.

Trốn. . . . . . ? Không có chuyện này, nàng chắc là bị lá hoa chuối che một lúc.

Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, kêu ‘chít chít’, phe phẩy đầu nhỏ, gắng sức phủ nhận. Còn sợ An Hoằng Hàn không tin, móng vuốt chỉ hướng cây hoa chuối kia.

An Hoằng Hàn bước về phía vườn hoa, nhìn thấy rất nhiều hoa hồng nhỏ bị đạp loạn, lúc này mới thật sự tin tưởng lời con chồn nhỏ nói.

Con chồn nhỏ nằm ở lòng bàn tay An Hoằng Hàn, bày ra dáng vẻ ngủ say.

“Ngươi nói, ngươi ngủ ở nơi này?”

Không hổ là người thông minh, chỉ cần một ánh mắt, một động tác là có thể hiểu lời Tịch Tích Chi muốn nói.

Tịch Tích Chi gật đầu, đáp lại câu hỏi của An Hoằng Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.