Gấm vóc được Sơn Trang thêu thành sản phẩm chính là thiên hạ đệ nhất, thân phận cao quý như quý phi trong hoàng cung, nửa năm cũng chỉ có thể được phân đến ba xếp vải. Vậy mà bệ hạ ban thưởng hẳn một xếp để trải ổ cho con chồn nhỏ, chuyện làm bọn họ không tiếp thu được nhất chính là cái minh bồn Lưu Ngọc Phượng kia.
Minh bồn Lưu Ngọc Phượng được điêu khắc từ Noãn Ngọc, đông ấm hạ mát. Nghe nói cũng do quá mức quý giá cho nên đến bây giờ bệ hạ cũng không ban tặng cho đám mỹ nhân phi tần hậu cung.
Đối với một con chồn nhỏ, đáng giá dùng vật quý trọng như vậy sao?
An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, kéo cái chăn nhỏ trong bồn gỗ qua, muốn đắp lên thay con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lật người, chổng bốn chân lên trời, ý bảo An Hoằng Hàn đắp lên trên bụng cho nàng. Tròng mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, chớp chớp hai cái, nhìn mọi người lộ ra vẻ giật mình.
An Hoằng Hàn đứng dậy, đôi mắt còn nhìn tư thế ngủ của Tịch Tích Chi . Động vật không phải nằm ngủ sao? Sao con chồn này lại giống như người, bốn cái chân rải phẳng, trên bụng còn muốn đắp một cái chăn bông, một cái đầu đầy lông lá còn rêu rao lộ ra ngoài.
Thái giám, cung nữ đều rất kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy động vật sẽ lấy tư thế ngủ giống con người. Chẳng lẽ bởi vì con chồn nhỏ thuộc chủng loại khác, cho nên tập tính cũng xảy ra biến hóa cực lớn hả?
“Bệ hạ, tối nay ngài muốn ngủ lại Bàn Long điện hay là đi chỗ phi tần nào?” Lão thái giám Kính phụ trách phòng ngủ thấy An Hoằng Hàn chuẩn bị nghỉ ngơi, bưng lại một cái khay bạc lớn tới, ở giữa đặt mười mấy miếng ngọc xanh biếc có tên.
Mặc dù Tịch Tích Chi ở ẩn trong rừng núi, rất ít đi ra khỏi núi, nhưng nàng nghe sư phụ nói qua không ít về phép tắc của bậc đế vương trần gian. Nhìn thấy cái mâm đó, cố gắng chống thân thể dậy, muốn xem xét rõ ràng.
“Không cần trình lên nữa, hôm nay trẫm nghỉ ngơi ở Bàn Long điện.” An Hoằng Hàn chưa cho Tịch Tích Chi cơ hội thấy rõ, rất nhanh đuổi thái giám đi mất.
Cảm thấy không có gì vui, Tịch Tích Chi hậm hực nằm lại ổ nhỏ, nhắm mắt lại, không bao lâu liền lọt vào giấc mơ.
Bất kể có chuyện không vui gì, Tịch Tích Chi liền quên trong nháy mắt. Dùng lời nói của nàng mà nói, nếu không vui, cần gì phải nhớ đến? Mỗi khi nhớ tới một lần, không phải càng tìm thêm cho mình một lần không thoải mái sao?
Cho nên một người giống như nàng, có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh. Bất luận tình cảnh xảy ra biến hóa lớn hơn nữa, nàng đều có thể tích cực đối mặt, tuyệt đối không nổi giận.
An Hoằng Hàn là vua một nước nên dù hắn nghỉ ngơi, cung nữ, thái giám hầu hạ ở Bàn Long điện cũng sẽ không thiếu. Thái giám, cung nữ luân phiên thay trực để bệ hạ tỉnh lại lúc nửa đêm còn có người phục vụ.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, trong không khí lơ lửng những hạt nắng thấy được rất rõ ràng.
Không khí trong lành đập vào mặt, Tịch Tích Chi mơ mơ màng màng lật người. Sư phụ đã từng nói, thời tiết cả ngày là do sáng sớm. Vì vậy, buổi sáng chính là thời gian linh khí trời đất dồi dào nhất, tu hành vào sáng sớm thường nhận được không ít lợi ích. Kiếp trước, Tịch Tích Chi quá lười dậy, thường bỏ qua thời gian quý giá nhất này.
Vậy mà hôm nay. . . . . .
Làm một con sủng vật, tuy cơm áo không lo, nhưng nếu không có tôn nghiêm thì vĩnh viễn chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mà sống. Trước mắt, nguyện vọng lớn nhất của Tịch Tích Chi đó là một lần nữa tu luyện thành người, sau đó thoát khỏi danh hiểu ‘sủng vật’.
Mặc dù vô cùng muốn ngủ nướng, nhưng Tịch Tích Chi ghi nhớ nhiệm vụ cấp bách hôm nay.
Bàn chân vỗ ‘bành bạch’ vào gương mặt, ý đồ làm cho mình tỉnh táo một chút. Có chút đau đớn nhưng thấy được hiệu quả rất rõ ràng. Hai con mắt rốt cuộc tạo ra một khe hẹp nhỏ, Tịch Tích Chi còn ở trong trạng thái mơ hồ, vén cái chăn nhỏ kia lên, nhảy ra ổ nhỏ.
Bốn chân như không có thực, Tịch Tích Chi bước đi, nghiêng hết đằng đông lại sang tây.
Bộ dáng mơ màng khờ dại ngây ngô kia lập tức trực tiếp giết một đám cung nữ trong đại điện. Mặc dù đám kia cung nữ đang cười, lại không dám phát ra âm thanh. Bởi vì bệ hạ còn đang ngủ, nếu đánh thức bệ hạ, đầu của các nàng không chừng sẽ phải dọn nhà.
Hai chân xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, miễn cưỡng lên tinh thần, rốt cuộc tìm được chỗ bậc cửa.
Ngơ ngác đi chậm rãi một đường, Tịch Tích Chi rốt cuộc nhảy ra khỏi bậc cửa cao đó. Nhìn bầu trời đều là ánh sáng màu vàng óng, cổ họng Tịch Tích Chi kêu hai tiếng ‘chít chít’.
Liếc thấy đóa hoa chuối trong vườn hoa kia, Tịch Tích Chi xông thẳng chạy sang bên đó.
Trong vườn hoa trồng rất nhiều đóa hoa màu hồng nhạt, Tịch Tích Chi đạp một đường hoa mà đi, hễ đi ngang qua nơi nào, nơi đó đều vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
Tách tách. . . . . . Một giọt sương rớt xuống theo lá cây hình bầu dục.
Vừa đúng lúc Tịch Tích Chi khát nước, vả lại hạt sương là thứ tốt, không thể lãng phí, há mồm ra liền tiếp được, nuốt xuống.
Tịch Tích Chi đủ khả năng cảm nhận được rõ ràng linh khí bồng bềnh trong không khí, từng tia tụ tập bên người nàng. Không hề chậm trễ nữa, Tịch Tích Chi quỳ người xuống, dẫn đường từng chút linh khí hội tụ vào đan điền.
Mặc dù Tịch Tích Chi nhập thân vào con chồn nhỏ, nhưng thân thể lúc này so với kiếp trước, càng thêm có thiên phú tu luyện.
Bởi vì thân thể Tịch Tích Chi rất nhỏ trốn sau lưng lá chuối tiêu, rất khó bị phát hiện, cho nên nàng ở chỗ này hút lấy linh khi trời đất sẽ không bị ai phát hiện ra.
Không biết ở trong khoảng thời gian nàng tu luyện này, trong Bàn Long điện lại nhấc lên một trận sóng gió.
Vì An Hoằng Hàn phải vào triều sớm, cho nên sau khi Tịch Tích Chi đi ra ngoài không bao lâu cũng dần dần tỉnh lại. Chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là đi xem con chồn nhỏ một chút, xem nó ngủ như thế nào. Nhìn thấy bên trong ổ nhỏ trống trơn như thế, không có tên tiểu tử đáng yêu đó, sắc mặt của An Hoằng Hàn ngay lập tức trở nên ú ám.
“Nhìn thấy nó chạy đi, các ngươi đều không ngăn cản, không muốn mạng nữa phải không?” An Hoằng Hàn ngồi ở trên ghế, trầm giọng khiển trách.
Tất cả cung nữ, thái giám quỳ thành một đoàn, nằm trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.
Lúc ấy bọn họ không nghĩ nhiều như vậy, lại thấy nó mơ mơ màng màng, chắc hẳn sẽ không chạy loạn. Ai biết mới chớp mắt một cái, đã không thấy bóng dáng tăm hơi của con chồn nhỏ kia . . . . . .
Các cung nữ nhỏ giọng nức nở, “Cầu xin bệ hạ tha mạng, bọn nô tài không phải cố ý.”
“Không phải cố ý? Chỉ một câu nói đã muốn miễn đi trách phạt, có thể sao? Các ngươi mọc ra mắt lại vô dụng không chỗ dùng, không bằng móc đi. Nếu sau khi trẫm bãi triều vẫn còn chưa tìm được Vân Chồn, ai trong các ngươi cũng đừng mơ có mạng để sống.” An Hoằng Hàn đứng lên, hai cung nữ đi đến mặc quần áo cho hắn.
Ngay cả An Hoằng Hàn cũng không hiểu, tại sao vừa nghe thấy con chồn nhỏ không có tung tích, trong lòng liền toát ra lửa giận.
Thật là đám nô tài vô dụng, mấy chục người, ngay một con chồn nhỏ đều nhìn không xong!
“Gọi Lâm Ân tới, phân phó thị vệ đi tìm kiếm con chồn nhỏ, các ngươi chỉ có thời gian một nén hương.” Ngụ ý, trong thời gian một nén hương, hắn sẽ kết thúc lâm triều. Nếu các ngươi không nắm chặt thời gian, mạng nhỏ sẽ không giữ được.
Tất cả cung nữ, thái giám đều khẩn trương hoang mang, giành giật từng giây tìm kiếm xung quanh, từng góc trong Bàn điện Long nhưng cũng không thấy.
Lâm Ân quỳ cả đêm trong Lưu Vân điện, đang buồn rầu bệ hạ có thể quên mất sự hiện hữu của ông hay không, một tên thái giám liền vội vàng chạy về phía ông.
“Lâm tổng quản, mau trở lại Bàn Long điện, bệ hạ lại nổi giận.” Thái giám không kịp lau mồ hôi, chạy thẳng tới gọi Lâm Ân.
Lâm Ân nện nện hai đầu gối, chậm rãi đứng lên, hai chân quỳ đã tê rần.
“Cũng không phải là lần đầu tiên bệ hạ nổi giận, có cần hoảng hốt như vậy không?”
Thái giám gấp đến độ giẫm giẫm hai chân, “Lần này không giống, không thấy Vân Chồn!”