Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 3: Chương 3: Dục vọng chưa được thỏa mãn!




Vạn xà tụ hội, cảnh tượng âm u khủng bố cực điểm, khó có thể tưởng tượng ——

Mộ Dung Kiều Kiều trong ngày thường liền một cái con rắn nhỏ thì đã sợ đến khóc oa oa kêu to, huống hồ hiện tại này trong phòng có vô số đếm không hết, ngàn vạn con rắn, nàng quả thực muốn quất chết trở lại, không phải có hùng hoàng sao? Không phải có rượu hùng hoàng sao?

Chẳng lẽ đều vô dụng!

Xà không phải đều sợ những thứ đồ này sao, làm sao biết, chính mình sắp đặtnhư thế tỉ mỉ, nhưng lại đưa tới tai bay vạ gió bực này.

"A, ta sai rồi, xà tổ tông, xà Đại Vương, các ngươi tha cho ta đi, ta không đắc tội các ngươi đi, các ngươi đều trở về đi thôi, van cầu các ngươi, ô ô!"

Băng Vô Ngân nằm ở trên giường, nhìn vẻ mặt sợ hãi Mộ Dung Kiều Kiều, trong đôi mắt lập loè ra ánh sáng sủng nịch.

Mộ Dung Kiều Kiều phát hiện, tuy rằng bên trong gian phòng hàng ngàn con rắn bò ngang dọc, thế nhưng trên cái giường yêu quý của mình hay nằm lại không có rắn, nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng là nàng cũng không nghĩ quá nhiều, vội vàng nhấc chân nhảy tới giường.

Quỳ gối trên giường, nhớ tới chính mình đang ở trong thảm cảnh vạn xà tập thể báo thù, nàng sợ đến hai chân như nhũn ra, cả người run lên.

Đột nhiên nàng cảm thấy trên tay một một mảnh lạnh lẽo, trong lòng nàng càng thêm sợ hãi rồi!

Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn con rắn màu lam ở nơi lòng bàn tay của chính mình, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, đang liếm tay của mình, tê tê tô tô, Mộ Dung Kiều Kiều toàn thân tê dại, thân thể nàng lập tức mềm yếu đột nhiên như là lại có sức trở lại, cũng không quá sợ sệt, một cái nhấc lên nó. . . . . .

Sau đó hướng về phía ngoài ném ra——

"Ô ô, hù chết ta rồi!"

Nhưng là chuyện quái dị lại phát sinh, những con rắn phía dưới kia vừa mới bắt đầu giống như không có cái gì ác ý, đối với Mộ Dung Kiều Kiều cũng không có lộ ra bản tính hung tàn.

Nhưng là, từ khi nàng đem cái con rắn nhỏ ở đầu giường ném ra ngoài thì chúng nó thật giống như là muốn ăn nàng, lúc này làm cho nàng triệt để bị dọa.

" Đến cùng là chuyện gì xảy ra a? Tổ tông của ta!"

Băng Vô Ngân bị nàng ném trên đất, may là quanh thân đều là lít nha lít nhít rắn đang thủ hộ, nên hắn vẫn là bình yên vô sự đi.

Hắn cúi đầu, được chứ, nữ nhân này vẫn không có phát hiện mình có cỡ nào —— thiện lương a!

Nội tâm hắn có hơi thất vọng, bên cạnh một con mãng xà màu xám thấy thế, nhìn ra đầu mối trong đó, Thánh chủ thật giống như là muốn đối phó với vị cô nương này.

Tuy rằng cô nương này xem như là lớn nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa, chúng nó nhìn nàng cũng cảm thấy thuận mắt, thế nhưng dù sao cũng là kẻ Thánh chủ muốn đối phó, như vậy ngày hôm nay nàng liền khó thoát kết cục bị quần xà no bụng.

Hắn cấp tốc lẻn đến bên giường Mộ Dung Kiều Kiều, những con rắn xung quanh nhìn hắn đang thể hiện như vậy trước mặt Thánh chủ, chúng đều không cam lòng yếu thế, Thánh chủ của chúng nó là mấy ngàn năm không thấy được mặt, bây giờ còn không tranh thủ ở trước mặt của hắn biểu hiện tốt một phen, nói không chừng sau đó sẽ được phong vương bái tướng, cũng có chút ít vinh quang.

Mộ Dung Kiều Kiều vừa nhìn thấy nguyên bản bọn xà vẫn không có hung tàn vừa mới định thần lại, thì chúng lại xông lên làm nàng lại nhũn cả người, hiện tại nàng không có cách nào di động thân thể của chính mình, liền nhìn đến con rắn nhỏ màu lam nàng vừa ném đi, một ý nghĩ vừa lóe lên, chẳng lẽ?

Hắn là xà vương, nhưng là nhỏ như vậy? Làm sao có khả năng? Mộ Dung Kiều Kiều nghĩ trong lòng, liều mạng thôi, lúc này tính mạng chính mình nhưng là toàn bộ ký thác ở trên người một con rắn nhỏ.

Nghĩ là làm, cũng không kịp nhớ có rắn ở bên cạnh mình, liều mạng bang qua những con rắn nằm trên sàn, ôm lấy Băng Vô Ngân, nhắm mắt lại hướng về bên cạnh hô to "Ta sai rồi ta sai rồi, van cầu các ngươi, hắn, bổn cô nương coi trọng, ta muốn còn không được, ta sẽ cố gắng đối tốt với hắn, các ngươi nhanh lên một chút biến đi. . . . . ."

Băng Vô Ngân không nghĩ tới nàng thức thời nhanh như thế, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác không nói ra được, nhìn nàng vẫn có chút điểm yêu thích mình mà.

Băng Vô Ngân rất tự kỷ nói trong lòng.

Thời gian trôi qua một lúc lâu, Mộ Dung Kiều Kiều đều không có phát hiện thêm bất kỳ dị thường nào, cái vật mềm nhũng trong tay nàng thật giống cũng quá dịu ngoan một cách khác thường, cũng không có đối với mình hạ ‘độc thủ’ như bản thân nàng tưởng tượng.

Chỉ nghe quanh thân một trận rì rào âm thanh, hơn nữa thanh âm kia là càng ngày càng xa, Mộ Dung Kiều Kiều để trần bàn chân nhỏ, đạp ở lên đá thanh hoa trên mặt đất, thân thể một mảnh lạnh lẽo.

Lòng bàn tay ôn nhu, nàng biết, nó lại đang liếm nàng . . . . . .

Nàng mặc kệ, ra sức mở ra hai con mắt mỹ lệ, cặp mắt kia trong đêm tối sang lạng như ngôi sao, vừa sáng lại vừa thần bí.

"Oa ha ha, đều đi rồi, quả nhiên, ta đánh cược thắng, oa mạnh thật a!"

Nàng dĩ nhiên cao hứng nhảy lên, đây là sự tình khó có thể tin cỡ nào, nàng cảm giác mình lại như là đang ở trong một giấc mộng, chính mình dĩ nhiên một thân một mình không có dựa vào bất luận là đồ vật gì liền dễ dàng đẩy lùi nhiều rắn như vậy.

Thực sự là một cảm giác quá thành công.

Kết quả —— vật vừa nãy nàng cho rằng là bùa hộ mệnh, cao giọng cường điệu phải cố gắng đối xử tốt với con rắn màu lam kia, tức Băng Vô Ngân, lúc này đã bị nàng đạp ở dưới chân của mình.

"Ồ? Vừa nãy cái công thần kia đâu? Con rắn kia chạy đi đâu, nói không chừng hắn chẳng phải là vương tử cái gì, nhìn dáng vẻ của hắn, gầy gò nho nhỏ, cũng không giống a!"

Băng Vô Ngân ở dưới chân của nàng, đầu rắn đều phải bị dẵm đến nỗi thay đổi cả hình dạng "Nương tử, ngươi lại giẫm, vi phu liền muốn hủy dung, đến thời điểm, ngươi lại nên sợ sệt . . . . . ."

Lại dám nói hắn là gầy gò nho nhỏ , nàng biết cái gì a! Chính mình uy vũ hùng tráng như thế, chỉ là hiện nay hắn, vẫn chưa thể tràn đầy tự tin đứng ở trước mặt của nàng, biểu diễn sự hùng vĩ của hắn.

"Này rắn, thực sự là, chạy đi nơi đâu rồi?" Dựa vào cái ánh sáng yếu ớt kia, nàng trước sau không tìm được hắn, nguyên nhân rất đơn giản, nàng mắc bệnh quáng gà ngàn năm, buổi tối cơ bản không nhìn thấy được đồ vật.

Vì lẽ đó khặc khặc, nàng rất kỳ quái, tại sao vừa nãy mình lại có thể nhìn thấy quần xà, thật là con mắt bệnh quáng gà chết tiệt dĩ nhiên dễ sử dụng rồi!

Hiện tạilại quay lại tình trạng cũ! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến nữ hoàng chính đang tìm nàng, nàng hiện tại đã trì hoãn một quãng thời gian rất dài, cho nên nàng tùy tiện mặc vào bộ quần áo trên bình phong, sau đó đem tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa, vẫn là không có buộc chặt y phục của chính mình, liền vội vàng rời đi khỏi phòng ngủ.

"Ai u, đau chết bản vương , nữ nhân này lực chân thật lớn a!" Băng Vô Ngân cuối cùng cũng coi như có thể từ dưới chân của nàng thoát ly, hắn la lết một cái thân thể, nằm ở trên mặt đất, phát hiện này trên đất không còn mùi vị của nàng, liền đem cái thân hình bé nhỏ của hắn nhắm ngay tấm giường ngọc mềm mại của nàng mà nằm.

"Đêm đã muộn như vậy, nương tử còn đi ra ngoài, nhưng vi phu rất yên tâm a, bất quá xem nương tử cũng coi như uy vũ, quên đi, vẫn là trước tiên ngủ đi!" Hắn nhắm mắt, sau đó cuộn mình thành một đoàn, đọc thần chú, tu luyện linh lực.

Chính mình phải nhanh nhanh lớn lên, như vậy mới có thể càng tốt hơn để . . . . . thương tiếc nương tử!

Còn chưa đi đến ngọc nữ cung của nữ hoàng, thì bên trong liền truyền ra âm thanh đập mâm, Mộ Dung Kiều Kiều khẽ nhíu mày, cái này Nữ Oa ngày hôm nay lại phát điên cái gì đây, chẳng lẽ lại là bởi vì người nam nhân nào không có thỏa mãn nàng, còn nhỏ tuổi, dục vọng quá lớn, làm sao có thể phô trương lãng phí như thế.

Nghĩ đến chính mình vẫn là xử nữ nha, còn là một lão xử nữ lớn tuổi, liền một bụng tức giận, chỉ cần có cái anh chàng đẹp trai để nhìn cũng có thể thỏa mãn nhãn quang của nàng là tốt rồi. Nàng nghĩ như vậy, chân liền bước vào ngọc nữ cung. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.