Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 2: Chương 2: Vạn xà phát động




Trong căn phòng toàn màu hồng nhạt, rèm lụa hồng nhạt, bình hoa in sơn trà hồng nhạt, những bích hoạ hồng nhạt, tường hồng nhạt, tất cả tất cả tất cả đều là là đồ vật dính dáng đến màu hồng nhạt.

Đây là trụ sở của Mộ Dung Kiều Kiều, nơi này tất cả đều là đồ vật có màu hồng nhạt nàng thích nhất, mặc dù tuổi mình đã rất cao, thế nhưng là đối với màu hồng nàng vẫn rất cuồng si.

Lúc này nàng đang run run rẩy rẩy ở trong phòng đang bày nhiếp yêu trận, theo lời dặn dò của nàng, lúc này trong phòng đâu đâu cũng có màu vàng hùng hoàng, trên bàn mâm, đĩa bát toàn bộ đều rót rượu hùng hoàng, nhưng là nàng vẫn là không yên lòng. . . . . .

Nàng thở hồng hộc, ngồi ở trên giường, nhìn trận địa mình phí hết tâm tư làm xong, rất có cảm giác thành công.

"Ha ha, lúc này, ta nhưng dù là gặp thần sát thần, ngộ phật giết phật, ngộ yêu giết yêu, ngộ cái gì giết cái nấy, nhìn thấy nhân yêu cũng phải chém thẳng không buông tha. . . . . ." Nàng đắc ý nằm ở trên giường.

Nhưng là nàng không biết, xà cùng người là không giống nhau , nàng như vậy làm cho chính mình ngược lại trốn không ra, làm cho mình một cái nhà tù tinh mỹ.

Băng Vô Ngân theo khí tức của nàng tìm tới nơi này, thời điểm chưa đến gần thì hắn liền có thể cảm giác được mùi của hùng hoàng kích thích chính mình, nhưng là điểm trò mèo ấy thì làm gì được hắn chứ?

Đầu rắn của hắn nhẹ nhàng hơi rung động, tiếp theo từ trong khe cửa chui vào.

Vừa vào cửa, hắn liền bị cảnh tượng trước mắt làm há hốc mồm, vạn năm xà vương cái gì chưa từng thấy, nhưng là cảnh tượng này —— thực sự là chấn động!

Mùi hùng hoàng nồng nặc nếu như con rắn nhỏ thông thường, thì phải chết ở chỗ này là điều không thể bàn cãi, xem ra nữ nhân này vẫn đúng là không phải sợ rắn bình thường đâu!

Nghĩ tới đây, hắn liền càng có hứng thú, hắn ảo tưởng, khi lần thứ hai nhìn thấy chính mình nữ nhân này sẽ nghĩ cách làm sao bắt chuyện chính mình.

"A, anh chàng đẹp trai a, ngươi như thế mĩ a. . . . . ."

"A, anh chàng đẹp trai a, đôi mắt của ngươi thật đẹp, thân thể thật là cường tráng. . . . . ."

"A, anh chàng đẹp trai a, cái miệng của ngươi hơi nhếch lên làm ta yêu chết mất. . . . . ."

"A, anh chàng đẹp trai a, ngươi chính làngười ta yêu duy nhất, trời, ta, ta. . . . . ."

Mộ Dung Kiều Kiều đang nhắm mắt lại, ảo tưởng nam sủng mình thích, a, hôm nay những người tới tuyển phi vóc người thực là không tồi, ngày nào đó nhất định phải đi đến quyến rũ quyến rũ ——

Băng Vô Ngân cho rằng nàng là đang cùng mình nói chuyện nha, hắn hoàn toàn quên mất bộ dạng của mình đang là xà, mà không phải người, hắn chậm rãi bò đến bên giường, nhìn đến nữ nhân mặt mày ngây thơ, cảm thấy tâm đều muốn nhảy ra.

Tại sao chính mình nhìn thấy nàng sẽ hưng phấn như vậy nha, thật giống là ăn phải thuốc hưng phấn, không thể tự kiềm chế.

Cũng không biết có phải là trong không khí chứa đựng mùi thơm của rượu kích thích sự mẫn cảm của hắn, chỉ cảm thấy thân rắn của mình hừng hực không thôi, như đang đánh mất chính mình làm cho hắn muốn xông ra ngoài.

"Hãn, thật khó chịu a, làm sao lại nóng như thế đây. . . . . ." Thật giống chỉ có dựa có thể dựa vào gần nữ nhân này, mới sẽ cảm thấy mát mẻ, mới sẽ khiến thân thể của chính mình không thống khổ nữa cùng khó chịu.

Vèo vèo vèo, vài tiếng sau, hắn bay lên nàng giường, khà khà, giường của nàng cũng thật là thật mềm, như là môi của nàng, nghĩ đến đôi môi tươi tắn mềm mại của nàng, Băng Vô Ngân liền muốn lại muốn lần nữa chạm vào cánh môi mỹ hảo kia.

Mộ Dung Kiều Kiều hoàn toàn không biết, thứ chính mình ngàn phòng vạn phòng, lúc này đã gần trong gang tấc. Bây giờ, Băng Vô Ngân đã đến vị trí trước ngực của nàng, muốn đến bên môi nàng, nhưng là còn chưa tới, liền bị một chỗ vị trí thân thể khác của nàng hấp dẫn chính mình.

"Chết tiệt ——" nguyên lai Mộ Dung Kiều Kiều ngày hôm nay căn bản liền không có mặc nội y, hắn quay đầu lại nhìn này cả phòng, liền không phải bản thân nàng có thể làm được, khẳng định là tìm những nam nhân xấu trong cung hỗ trợ.

Nhưng là y phục của nàng lúc này nằm ở trạng thái nửa trong suốt, từ nơi này nhìn lại, còn có thể nhìn thấy một mảnh cái kia như ẩn như hiện, Băng Vô Ngân bị dục hỏa bên trong người thiêu đốt, nữ nhân này cũng thật là cái gì cũng dám, hắn nghĩ sẽ giáo huấn cái tiểu nha đầu điếc không sợ súng này một phen mới được.

Không phải sợ chính mình sao? Không phải sợ xà sao? Muốn huấn luyện một chút để nàng nhìn thấy chính mình sẽ không lại sợ sệt như vậy, sẽ không đề phòng mình; dùng một chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, không đúng, hắn hiện tại là thân rắn, vậy thì xà hùng cứu mỹ nhân, đến cảm hóa cái tiểu nữ nhân này.

Nghĩ như thế, hắn phát sinh linh lực, đem toàn bộ rắn trong phạm vi 100 dặm cho gọi ra, hắn phải cho nàng một niềm vui bất ngờ.

Chỉ chốc lát công phu, liền nghe xèo xèo ư! Xèo xèo ư ~

"Thánh chủ!" Vạn xà tích tụ, mặc kệ là xà nhà, bàn, cái ghế, trên đàn tranh, trên la trướng toàn bộ đều tụ tập một mảng tối om om rắn với rắn.

Có cuộn lại, treo, đang nằm, nói chung toàn bộ đầu rắn của chúng nó đều tập trung hướng về một con rắn làm chuẩn, con rắn kia chính là vạn xà chi vương Băng Vô Ngân.

Băng Vô Ngân lạnh lẽo nhìn chằm chằm chúng nó, trong ánh mắt không có mảy mayôn nhu, chỉ là cái kia hai mắt đỏ ngầu, nhẹ nhàng nhìn, lập tức toàn bộ đầu rắn chúng nó hạ thấp, không dám lên tiếng.

Cái này vương không phải là chuyện đùa, hắn xưa nay đều lấy hung tàn làm vương để trị vì, ra tay tàn nhẫn âm hiểm, nhanh, không nể mặt mũi, nghe nói hắn còn giết chết em gái ruột, ca ca của chính mình, nói chung đắc tội hắn chính là một chữ - tử!

Hắn linh khí bức người, không người có thể địch, lại thêm tứ đại hộ pháp từ nhỏ nâng đỡ, trung tâm hộ chủ, vì lẽ đó mặc kệ là Xà tộc, hay là chủng tộc khác, đều không người nào dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn.

Lúc này, chúng nó chính đang hiếu kỳ, Thánh chủ làm sao sẽ ở nơi này, hơn nữa bọn họ nhìn thấy trên giường còn có một nữ nhân đang hẹn cùng Chu Công, khóe miệng chiếm đầy nước.

Chuyện gì thế này?

Thánh chủ làm sao sẽ cùng nữ nhân cùng nhau, Thánh chủ không chỉ có làcó bệnh khiến phích nặng sao, hơn nữa hắn xưa nay đều không động vào nữ nhân, nữ nhân ở Xà tộc mà nói chính là sinh linh tối hạ đẳng, chỉ là công cụ sinh sôi dòng dõi mà thôi. Đặc biệt Thánh chủ, hắn chán ghét nữ nhân, chưa có ai nhìn thấy hắn đối với nữ nhân nào vài phần xem trọng.

"Các ngươi, đợi lát nữa sau khi nữ nhân này đứng lên, toàn bộ các ngươi lộ ra bộ dạng hung tàn nhất, hiểu chưa!"

"Là, Thánh chủ yên tâm, chúng thuộc hạ rõ ràng!"

Băng Vô Ngân tựa ở bên người Mộ Dung Kiều Kiều, cùng nàng nằm song song, chờ nữ nhân này tỉnh táo sau đó xem kịch vui, nàng sẽ có động tác gì, hắn cực kỳ hiếu kỳ.

Nhưng Mộ Dung Kiều Kiều vẫn là ngủ thẳng đến chạng vạng, cho đến khi ngoài cửa truyền đến âm thanh của Đông ca.

"Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung đại nhân, nữ hoàng bệ hạ cho mời Mộ Dung đại nhân. . . . . ." Cái Nữ Oa này là thị nữ bên người nữ hoàng, cũng là thân tín của nữ hoàng, khi Mộ Dung Kiều Kiều chưa đến, nàng là thủ hạ đắc lực nhất của nữ hoàng.

Bất quá hiện tại, Mộ Dung Kiều Kiều đang thay thế vị trí của nàng, vì thế, nàng còn thường thường ở trước mặt nữ hoàng vô tình hay cố ý tố cáo Kiều Kiều.

"Biết rồi, biết rồi, ta liền đi ngay——" Mộ Dung Kiều Kiều, nheo mắt lại, ồ? Trong phòng này làm sao lại tối như thế, bình thường coi như là không có cầm đèn cũng chưa chắc tối như thế a, huống chi đây là hoàng cung, bên ngoài tự nhiên đều là đèn đuốc sáng choang , làm saolại như vậy?

"Hả?"

Băng Vô Ngân đã sớm biết, nữ nhân này tỉnh rồi, hắn chậm rãi uốn lượn ở bên cạnh nàng, chờ đợi cái khoảnh khắc làm người phấn chấn.

Chỉ thấy Mộ Dung Kiều Kiều chậm rãi đứng dậy, sau đó xuyên qua trên đất, những con rắn kia đều nhường đường cho nàng ra. . . . . .

"Tối như thế? Ngày hôm nay tối thật nhanh a?" Mộ Dung Kiều Kiều có chứa nghi ngờ nói rằng.

Tìm ra hỏa kiểm , sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên môi thổi một hơi, liền có tinh tinh điểm sáng sáng lên, nàng điểm một cái trên bàn giá cắm nến ——

Trong phòng nhất thời ánh sáng cực kỳ, chỉ là, khi thời điểm con mắt nàng dời từ giá cắm nến, thì một khung cảnh kỳ lạ hiện ra trước mắt——

"A —— a ——!"

Trong phòng, Mộ Dung Kiều Kiều gào khóc thảm thiết giống như lợn bị cắt tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.