Hoàn tất bản báo cáo
sau đó nhấn enter gửi đi, Diêu Tuyết nhanh chóng tắt máy tính…. thở dài
một hơi, ngày hôm nay cuối cùng cũng xong.
Diêu Tuyết quả
thực có cảm giác mình làm culi cho người ta đến nghiện luôn rồi, hai năm qua mỗi ngày Diêu Tuyết đều phải xử lí một đống tài liệu, lúc đầu còn
chưa quen tay chân lóng ngóng, lâu lâu còn bị dò ra lỗi, bị ác ma chỉnh
một phen, mỗi lần như thế quả là kinh nghiệm xương máu vô cùng thê lương cho nên dần dần cô đối với Diệp Vũ Thiên hình thành một loại tâm lí gọi là “nhắm mắt phục tùng vô điều kiện”, người nào đó cũng là dùng cô ngày một quen tay.
Lúc đầu cơ bản chỉ làm công việc của trợ lí
chỉnh sửa, báo cáo một số tài liệu cũ trong công ty, dần dần bắt đầu tới kiểm tra, chỉnh sửa một số báo cáo doanh thu cho tới kế hoạch phát
triển kinh doanh, quản lí, tài vụ, sản xuất… nói chung là tất cả tài
liệu trước khi xuất hiện trước mắt Diệp Vũ Thiên đều đã qua tay cô xử
lí.
Cho tới bây giờ Diêu Tuyết cũng không biết rốt cục là mình đang làm nhiệm vụ gì trong công ty? Lần đầu tiên thấy mấy tài liệu kế
toán, hoạch toán kinh doanh, kế hoạch phát triển thị trường… Diêu Tuyết
phải nói là hết sức chật vật, tốn rất nhiều công sức, lao đao tìm đám
người trong hội Phượng Hoàng nhờ giúp đỡ chạy đôn chạy đáo hết mấy tháng trời mới có thể bình tĩnh mà xử lí đống tài liệu này, trong lòng cô lúc đó quả thực là không ngừng ai oán quả thực là… quá cực khổ.
Lượng công việc cô xử lí một ngày hiện tại tương đương với ba người trợ
lí cùng làm trong một ngày. Mà nói đi cũng phải nói lại, Diêu Tuyết mặc
dù làm việc cho Diệp Vũ Thiên hết sức khổ cực tuy nhiên tiền lương mỗi
tháng anh ta gởi vào tài khoản cô cũng không tệ.
Trước đây một tháng Diêu tuyết đi làm thêm tổng cộng có thể kiếm được một vạn tệ, khi mới bắt đầu làm việc cho Diệp Vũ Thiên, một tháng anh ta sẽ gởi vào tài khoản của cô hai vạn tương đương với một nhân viên bình thường trong
Diệp Thị, dần dà dựa theo mức độ công việc tiền lương của cô sẽ tăng
thêm, cho tới hiện tại lương của cô đã lên tới bảy vạn, phải nói là tuy
cực nhưng quả thực rất đáng công. Chưa kể cuối năm còn có không ít tiền
thưởng.
Còn có Đinh Mặc Nhiên được cô tỉ mỉ chỉ dạy thành
tích ngày một cao khiến cho cha mẹ cậu bé cực kì vui mừng, trả lương
cũng rất hào phóng. Sở thích của Diêu Tuyết chính là cần kiệm tích cóp
tiền sau đó chờ thật lâu mới lấy ra dùng, mà mỗi lần dùng thì phải dùng
cho bằng hết mới thôi.
Giống như chuyện cách đây một năm, Diêu Tuyết khi đó vừa hoàn thành kỳ thi học sinh giỏi toàn tỉnh đạt giải
nhất cùng với mấy giải thưởng các cuộc thi lớn khác, tiền thưởng rất
nhiều. Đối với chuyện Diêu Tuyết vô cùng tích cực tham gia mấy kỳ thi,
đám người Lâm Nguyệt Dao lúc đầu cũng rất nghi hoặc không hiểu tại sao,
mãi sau này bọn họ mới hiểu ra bởi vì Thiên Long học viện sử dụng rất
nhiều chính sách khuyến học trong đó có học bổng cho mỗi học sinh đạt
giải các cuộc thi lớn.
Trong học viện đại đa số học sinh là
con em nhà giàu không quá thiết tha với việc học hành, vì thế cha mẹ của họ đã tích cực xây dựng quỹ khuyến học chỉ cần một học sinh thể đạt
được một giải thưởng trong các cuộc thi lớn sẽ được thưởng một học bổng
rất lớn gấp mấy lần so với giải thưởng bình thường.
Từ khi
bước vào học viện, mỗi kì thi Diêu Tuyết đều cố gắng tham gia sau đó
nhận học bổng rồi tích trữ vào trong tài khoản cùng với khoản tiền khi
xưa ông ngoại để lại cho cô, mỗi tháng còn tích cóp thêm tiền lương làm
thêm và tiền lì xì tết, Diêu Tuyết đã tích góp được không ít tiền. Vào
một ngày năm ngoái Diêu Tuyết đã lựa chọn bước vào sàn giao dịch chứng
khoán để tiêu số tiền này.