Ngày Diêu Tuyết lên
máy bay cũng chính là ngày giỗ ông ngoại cô, vì thế sáng sớm ngày hôm đó Lãnh Vệ cùng Phương Viễn đã lái xe đưa Diêu Tuyết đến viếng mộ Trần
lão.
Buổi sáng mùa xuân mặt trời còn chưa mọc, làn sương sớm
còn lượn lờ trên những cánh đồng hoa dại đầy thơ mộng. Diêu Tuyết đứng
trước khung cảnh thân quen này mà có cảm giác như thời gian trôi đi đã
lâu lắm rồi. Xe đậu ở đằng xa, sau khi Lãnh Vệ cùng Phương Viễn cúi lạy trước mộ Trần lão xong đều trở về xe để lại không gian cho Diêu Tuyết
tâm sự cùng ông ngoại mình.
Nhìn ông lão dịu dàng cười trong
bức ảnh trên mộ, Diêu Tuyết không nhịn được rơi nước mắt rồi lại bắt đầu kể về cuộc sống của mình trong một năm qua, từng chuyện, từng chuyện
cho ông ngoại nghe.
Sau cùng, Diêu Tuyết lại một phen quét dọn ngôi mộ lại hứa hẹn một năm sau sẽ quay lại với Trần lão:
“Ông ngoại, Diêu Tuyết phải đi rồi, lần này con sẽ đi tự chọn một con
đường tương lai cho mình, người không cần lo cho con nữa rồi. Năm sau
con sẽ quay lại kể cho ông những điều mới lạ mà con gặp ở đó có được
không? Tạm biệt, ông ngoại.”
Bức ảnh ông lão trên ngôi mộ
không biết vì nắng chiếu vào hay vì lí do gì khác mà nụ cười trên môi
ông dường như ngày càng rực rỡ hơn.
Đúng lúc Diêu Tuyết đứng dậy định quay đi thì bị một giọng nói bất ngờ vang lên làm sững lại:
“Tiểu Tuyết, có phải là con đó không, con đã trở về rồi đó ư?”
Người nói không ai khác chính là Trần Tố Tố, mẹ của Diêu Tuyết, theo
sau bà còn có Hoàng Diệu Vũ cùng Hoàng Mỹ Ngọc nhìn thấy Diêu Tuyết đều
tỏ ra hết sức coi thường.
Còn bà Trần nhìn thấy quả thực là
Diêu Tuyết liền chạy tới nắm tay cô, nhìn thấy quần áo đẹp trên người cô lại liên tưởng tới những lời mình nghe được hàng xóm nói mấy ngày trước liền kiên quyết muốn kéo Diêu Tuyết trở về.
Đối với đứa con
gái này bà Trần cũng hết sức mâu thuẫn, cũng là đứa trẻ do mình dứt ruột đẻ ra, sao có thể nói không có tình cảm cơ chứ, tuy nhiên bởi vì mười
mấy năm xa cách khiến bà đối với đứa con này có chút xa cách. Hơn nữa so với Diêu Tuyết bà càng yêu thương hai đứa con út của mình cho nên mấy
lần nhìn thấy bọn họ bắt nạt cô bà đều nhắm mắt làm lơ.
Mấy
năm trước lúc Diêu Tuyết mang ba lô ra khỏi nhà, bà những tưởng con bé
không nơi nương tựa sẽ lập tức trở về, ai ngờ đâu sau khi cô đi liền
biệt tích. Sau đó ông Hoàng lại vì chuyện của Diệu Vũ mà quên mất việc
tìm cô, cho tới bây giờ mọi người trong nhà đã gần như quên mất mình vẫn còn một người thân đã lưu lạc bên ngoài. Chỉ có bà Trần mỗi năm đến
viếng mộ cha nhìn thấy hoa Diêu Tuyết để lại còn nhớ mà thôi.
Mấy ngày trước bà tình cờ nghe nói có cô gái nghèo từ nông thôn lên
thành phố vì kiếm tiền đành phải bán thân, còn bị bệnh nữa thì sợ hết
hồn, bà sợ Diêu Tuyết cũng đi trên con đường đó, sau này về làm khổ gia
đình, không bằng bây giờ kéo con bé về trước sắp xếp cho nó một tấm
chồng yên ổn cuộc sống còn hơn.
Hôm nay nhìn thấy quần áo
xinh đẹp trên người Diêu Tuyết bà lại càng cho rằng nhận định của mình
là đúng bèn sống chết muốn kéo cô về nhà sau đó năn nỉ chồng mình kiếm
cho cô một nhà chồng. Dù sao cũng là con gái mình, cũng không thể trơ
mắt làm ngơ cho nó làm bậy được:
“Con gái à, con mau theo mẹ
về nhà đi, cần gì phải ở ngoài đường chịu khổ như thế, con theo mẹ về
đi, mẹ sẽ cầu xin cha cho con, giúp con tìm một nhà chồng tốt sống cho
đàng hoàng nghe con.”
Hoàng Diệu Vũ nhìn thấy cũng chỉ bàng
quang đứng ngoài cười khẩy, còn Hoàng Mỹ Ngọc từ đầu tới cuối cũng chỉ
để tâm tới bộ váy Diêu Tuyết đang mặc mà thôi.
Đối với cô ta
mà nói, Diêu Tuyết về nhà cũng không có gì không tốt, tới lúc đó kêu mẹ
lấy hết mấy bộ váy đẹp của chị ta, còn việc ở nhà của mình cũng nên để
chị ta làm hết đi, mình đỡ khổ.
Diêu Tuyết bị bà Trần kéo lại có chút giật mình sau đó nghĩ lại chính là phẫn nộ, rồi dần dần lạnh
nhạt. Suy nghĩ của bọn họ sao cô lại không hiểu được chứ, năm đó không
phải cũng vì tiền mà không cho mình đi học hay sao, bây giờ lại có chủ ý bán mình lấy tiền sính lễ nữa ư, mười sáu năm không ngó ngàng bây giờ
lại muốn ngồi đó hưởng không.
Diêu Tuyết có chút bi ai, xem ra mình quả thực vẫn là đồ không có gia đình, à không, vẫn còn một tổ ấm
đang chờ mình ở đó. Cô lạnh nhạt kéo tay bà Trần ra:
“Hiện giờ tôi đang sống rất tốt, tôi không cần lòng thương hại của các người,
không ai có thể cho tôi thứ tôi thực sự cần cả. Làm ơn, xin đừng làm
phiền tôi nữa.”
Tuy vậy bà Trần vẫn sống chết không buông,
Hoàng Mỹ Ngọc cũng giúp một tay giữ cô lại, bà Trần lại vẫn liên tục nói những lời khuyên răn khiến cho Diêu Tuyết lạnh lòng. Lãnh Vệ cùng
Phương Viễn mắt thấy đến giờ tính đi gọi cô trở về thấy cảnh này lập tức qua giúp một tay kéo Diêu Tuyết đi.
Trước khi đi còn quay đầu nói với họ một câu:
“Diêu Tuyết bây giờ ở Diệp gia rất tốt, các người tốt nhất đừng nên cản trở cuộc sống của cô ấy nữa.”
Nói xong liền đóng cửa xe đi mất. Bà Trần bị câu nói đó làm cho hoảng
hồn thất thần nhìn theo bóng xe, chỉ có Hoàng Mỹ Ngọc nhìn theo đuôi xe
trong mắt đầy hâm mộ và toan tính.