“Tử Quy quả thật đã đính hôn với Huệ Tiên, trao đổi thiếp canh
ghi ngày sinh tháng đẻ cả rồi, chờ qua năm mới sẽ làm lễ nạp thái”. Lý phu nhân tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng. “Tôi và Hồ phu nhân bàn với nhau, chuẩn bị đến Đoan ngọ năm sau cử hành hôn
lễ cho hai đứa, đến lúc đó mời Đường phu nhân qua uống chén rượu mừng”.
Hai nhà Triệu Đường đính hôn không ngờ là thật. Đường phu nhân không
quá ngạc nhiên, khi nghe thấy lời đồn, bà ta đã ẩn ẩn cảm thấy không có
lửa làm sao có khói, nhớ đến lần Triệu Sĩ Trình mở tiệc ở lầu Đông Hồ
giải oan cho Đường Uyển, bà ta thậm chí nghi ngờ Đường Uyển sớm đã thậm
thụt với Triệu Sĩ Trình. Thế mà đứa con vô dụng của bà không muốn tin
Đường Uyển tuyệt tình với nó, nhanh như vậy đã đính hôn, liên tiếp vài
ngày uống say bí tỉ. Đường phu nhân khuyên không được, đành tìm cớ đến
nhà họ Triệu thử xem thực hư ra sao, rốt cuộc hôn sự này là xảy ra
chuyện gì. Đương nhiên, còn lâu Đường phu nhân mới thừa nhận trong
đầu bà ta có ý định phá hoại hộn sự này.
“Thì ra là thật…”. Đường phu nhân ra vẻ kinh ngạc thốt lên, sau đó che miệng, giả bộ áy náy. “Có lỗi quá, là tôi thất thố”.
Lý phu nhân nhếch miệng, ý trào phúng
không thật rõ ràng nhưng nhìn kĩ ắt khó lòng bỏ qua, ngoài miệng bà vẫn
nhợt nhạt nói vài câu. “Khó trách Đường phu nhân kinh ngạc, thật ra
từ đầu tôi cũng không có ý định đính hôn với nhà họ Đường. Ôi chao,
thằng bé Tử Quy tuổi không nhỏ nữa, bình thường đàn ông tuổi nó đã làm
cha cả rồi, tôi là tôi ngắm không ít tiểu nương tử nhà người ta, nhân
tài tướng mạo gia thế mọi thứ đều xuất sắc, cái chính là thằng bé đều
chướng mắt cả, ngại cái này ngại cái kia, kết quả kéo dài tới hiện tại.
Trước đó vài ngày tôi nghe nhà họ Đường tuyển chồng cho Huệ Tiên, con bé Huệ Tiên tôi cũng từng gặp, tuy rằng hiểu biết không sâu nhưng con bé
tướng mạo xuất chúng, đầy bụng thơ văn, cô gái như thế dù là thân tái
giá, khuyết điểm cũng không thể che lấp được ưu điểm. Tôi thử Tử Quy một chút, không ngờ nó thích con bé, tôi sợ nó lại đổi ý, liền vội vàng đến nhà họ Đường dò hỏi thử, được tin chính xác lập tức mời bà mối định hôn sự với nhà họ Đường ngay”.
“Thì ra là chị vừa ý trước”. Lý phu nhân nói Đường phu nhân
không tin một chữ, nhưng bà ta không thể vạch trần Lý phu nhân được,
đành miễn cưỡng cười cười, sau đó thở dài một hơi, nói. “Tôi nói chị nghe có lẽ mất hứng, tuy rằng ánh mắt chị luôn không sai, nhưng lúc này đây hình như nhầm rồi. Đường Huệ Tiên tướng mạo đúng là xuất chúng,
cũng đầy bụng thơ văn, nhưng mà…”.
Thấy Đường phu nhân lắc đầu muốn nói lại thôi, Lý phu nhân cười khinh miệt trong bụng, trên mặt không buồn làm bộ tò mò nữa, càng không truy
hỏi điều gì, cứ để Đường phu nhân nghẹn nửa tại đó vô cùng khó chịu, may bà ta còn có Phùng Uyển Nhược ở bên giải cứu.
“Mẹ, nhưng mà gì ạ?”. Phùng Uyển Nhược tò mò, ác ý trong mắt lại không che giấu được, cô ta cực kỳ ghen ghét dù chưa bao giờ gặp mặt Đường Uyển, hận nàng đã rời khỏi nhà họ Lục nhưng vẫn là cô gái tài hoa tốt đẹp nhất trong lòng Lục Du, nàng đi rồi, mang theo cả sự săn sóc
của Lục Du.
“Ôi chao, biết nói thế nào đây”. Lý phu nhân phản ứng khiến
Đường phu nhân hiểu ra rất có thể bà ta đang làm tiểu nhân vô ích, nhưng sự tình đã đến nước này, bà ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì, lại giả bộ rên rỉ thở dài. “Lý phu nhân, không phải tôi có thành kiến với cô
ta, nhưng phụ nữ như cô ta không thể trở thành hiền thê lương mẫu, vì Tử Quy, chị phải thận trọng với hôn sự này”.
“Vậy sao?”. Lý phu nhân rốt cuộc nể tình bật ra một câu nghi vấn, đương nhiên chẳng qua vì bà muốn nghe xem ít lời “tâm huyết” của
Đường phu nhân là gì, có chút tin tức có ích cũng không sai.
“Chị không biết đâu, lúc trước tôi cũng như chị vậy, cảm thấy cô
ta xuất thân gia thế tốt, tướng mạo xuất chúng, lại có tài danh, hơn nữa thanh danh nề nếp nhà họ Đường cũng không tồi, theo lý lẽ ra phải là
con dâu ngoan mới đúng. Ai ngờ, gả vào rồi tôi mới biết hoàn toàn không
phải như vậy, cô ta chẳng biết tí gì về quản gia, đừng nói chia sẻ công
việc gia đình với tôi, ngay cả chăm sóc bản thân còn chưa làm được”. Đường phu nhân “tâm huyết” không nhiều lắm, nhưng cũng đủ thể hiện trọng điểm bà ta muốn nói, bà ta lại thở dài thêm. “Như vậy cũng không sao, dù gì tôi còn khỏe mạnh lắm, có thể chăm sóc vài
năm nữa, từ từ dạy bảo, có điều… Cô ta chẳng ra sao, cứ yên tâm thoải
mái hưởng thụ, còn cả ngày quấn lấy Vụ Quan đàm thơ vẽ tranh, ảnh hưởng
Vụ Quan học tập… Tôi không biết gả cho Tử Quy rồi cô ta có vậy nữa
không, vì tiền đồ của Tử Quy, Lý phu nhân không thể không cân nhắc một
chút”.
Đúng là trong lời giấu kiếm chém thẳng vào tâm, chẳng những nhắc nhở
mình nên cẩn thận Đường Uyển làm con mình lầm lỡ tiền đồ, còn nói cho
mình biết Đường Uyển và Lục Vụ Quan trước kia từng ân ân ái ái bao
nhiêu, để mình khó chịu trong lòng. Đường Uyển từng thành thân, Lý phu
nhân không phải không ái ngại chuyện đó, nhưng bà đã tiếp nhận thì tuyệt đối không lấn cấn nữa, đó không phải tính cách của bà, cũng không phải
nguyên tắc làm người của bà, nhưng bà không nhất thiết phải nói cho
Đường phu nhân nghe, chỉ ra vẻ mệt mỏi thở hắt. “Tiền đồ vân vân tôi không lo, Tử Quy không thích làm quan, nếu không cho dù không theo khoa cử vẫn chẳng khó khăn gì tìm được một chức quan để làm, tôi đã sớm bỏ
cuộc ép nó làm quan rồi, càng không cần quan tâm chuyện học tập của nó”.
Đường phu nhân suy bụng ta ra bụng người, quên mất Triệu Sĩ Trình
không phải Lục Du, phải thông qua khoa cử mới nổi bật được, có điều bà
ta chưa kịp nói gì Lý phu nhân đã chủ động cười tươi. “Tôi có nghe
Tử Quy nói trước kia tình cảm của Vụ Quan và Huệ Tiên vô cùng tốt, giống như thần tiên quyến lữ, ai nhìn cũng hâm mộ. Còn nói Vụ Quan săn sóc tỉ mỉ cho Huệ Tiên, thằng bé so ra không bằng, chờ nó cưới Huệ Tiên rồi sẽ cố gắng đối xử tốt với con bé, con bé sẽ cảm nhận được có người toàn
tâm toàn ý yêu thương là như thế nào, quên hết tất cả đau xót và những
người không nên nhớ tới. Đúng rồi, Vụ Quan thành thân được hai tháng rồi phải không, không biết Vụ Quan có đối tốt với cô dâu mới như đã từng
không ấy nhỉ?”.
“Tướng công rất tốt với cháu”. Phùng Uyển Nhược đau đớn
trong tim, Lục Du tuy không lãnh đạm với cô, nhưng cũng chẳng thân mật
làm sao, bao nhiêu vui thích họa mi đậu thú chốn khuê phòng cô từng
tưởng tượng chưa bao giờ có, chỉ có thể nói là kính trọng nhau người xa
lạ mà thôi. Tất nhiên, cô sẽ không nói ra.
“Vậy là tốt rồi”. Lý phu nhân giống như thở dài nhẹ nhõm, cười nói. “Gả xa nhà mẹ đẻ, có gì ấm ức cũng không khóc kể được với ai… Đường phu nhân, bà nhớ săn sóc cô con dâu này chút nha”.
“Tôi tự nhiên là đau lòng con bé”. Đường phu nhân biết Lý phu nhân đang giận dữ, đây là phản kích, nụ cười của bà ta cứng đờ, sau đó vẫn thân thân mật mật. “Con bé ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày giục Vụ Quan tiến tới, cứ thế
tôi tin chắc kì thi mùa xuân hai năm sau Vụ Quan nhất định trúng cử… Lúc trước lo lắng nhất thằng bé bỏ bê học hành, giờ không phải lo nữa. Chỉ
quan tâm khi nào chúng nó sinh được thằng cháu bụ bẫm cho tôi, để tôi
hưởng phúc ngậm kẹo đùa cháu là tốt rồi”.
“Mẹ, mẹ đừng nói chuyện đó”. Phùng Uyển Nhược đỏ mặt, giận
một câu, sau đó liếc mắt qua Lý phu nhân thương hại, tuy không nói gì,
nhưng cũng đủ biểu đạt suy nghĩ của cô ta.
“Đúng vậy, Đường phu nhân sốt ruột cháu đích tôn nhất, cháu nên cố gắng nhiều vào”. Đến đây Lý phu nhân thật sự tức giận, bà cười khanh khách. “Đường phu nhân cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mỗi kiên nhẫn, nếu một năm rưỡi còn chưa có bầu, bà ấy sẽ lo lắng lắm”.