“Mẹ, uống chén trà, bớt giận đi mẹ”. Lên xe ngựa, Phùng Uyển nhược cố nén cơn giận trong lòng, ôn tồn rót trà, nhẹ nhàng an ủi Đường phu nhân đang tím tái mặt mày.
Đường phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhận chén trà uống một hơi cạn sạch, hung hăng mắng chửi. “Bà Lý phu nhân, không biết cảm kích tôi còn dám nói… Hừ, đúng là chẳng biết tốt xấu”.
Lý phu nhân không dễ dàng bị đả động, Đường phu nhân hiểu. Bà ta cũng không trông cậy vào mấy câu bóng gió và thái độ khổ sở giả tạo của mình có thể phá hủy được hôn sự hai nhà Triệu Đường, mục đích bà ta đến đó
hôm nay đơn giản chỉ có hai cái, một là xác nhận hôn sự đó có thật hay
không, hai là nếu hôn sự đó có thật thì chọt thêm vài ba câu khiến Lý
phu nhân ngột ngạt, sinh khúc mắc trong lòng, cho Đường Uyển thêm phiền
toái. Bà ta tin dù Lý phu nhân thật sự không ngại Đường Uyển là thân tái giá, nhưng nghe Đường Uyển và Lục Du từng chàng chàng thiếp thiếp ân ái vô cùng hẳn sẽ rất khó chịu, chưa kể thân thể Đường Uyển có khả năng
gặp vấn đề, không thể sinh con.
Đường phu nhân cũng biết, dù Lý phu nhân
khó chịu chưa chắc đã ảnh hưởng được hôn sự này. Chẳng qua cứ nghĩ đến
Đường Uyển sắp thuận lợi gả cho người khác, còn Lục Du từng bị từ hôn là bà ta lại nuốt không được giận. Tuy bà ta không có chứng cứ chứng minh
Vương Nhị nương cự hôn có liên quan đến Đường Uyển, nhưng sự việc Vương
Nhị nương gặp Đường Uyển sau đó cự hôn là thật, Đường phu nhân lập tức
đổ ngay tội danh đó lên người Đường Uyển.
Về phần Lý phu nhân có gây khó dễ gì cho nàng không, bà ta chẳng quan tâm, bà chắc chắn Lý phu nhân xuất thân danh môn vọng tộc, tự cao thân
phận không thể mắng thẳng vào mặt mình hay động tay động chân gì đó, sẽ
giận chó đánh mèo Đường Uyển, nói vậy dù hôn sự này thành công, Đường
Uyển gả vào nhà họ Triệu rồi vẫn không sống yên ổn được, mục đích của bà ta xem như đạt tới.
Ai ngờ Lý phu nhân chẳng những bênh vực Đường Uyển, còn vin vào lời
bà ta nói về chuỗi ngày hạnh phúc của Lục Du và Đường Uyển trước kia để
“quan tâm” đến Phùng Uyển Nhược.
Tuy Phùng Uyển Nhược thật ngoan ngoãn khen Lục Du săn sóc, nhưng
Đường phu nhân biết thái độ của Lục Du đối xử với Phùng Uyển Nhược chỉ
có thể nói là giữ kẽ như người xa lạ, tạm gọi là ổn, không đến mức săn
sóc, Phùng Uyển Nhược mọi mặt đều thua kém Đường Uyển, Lục Du biết bản
thân chẳng thể tái hợp với Đường Uyển nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm không
quên được Đường Uyển. Ánh mắt tăm tối của Phùng Uyển Nhược khiến Đường
phu nhân hận chẳng những không thọc gậy bánh xe được Lý phu nhân, còn
đâm gai vào lòng Phùng Uyển Nhược.
Nghĩ đến đó, Đường phu nhân liếc mắt qua Phùng Uyển Nhược, hỏi thử. “Uyển Nhược, những lời Lý phu nhân nói, con thấy thế nào?”.
“Mẹ nói những lời nào ạ?”. Phùng Uyển Nhược đương nhiên hiểu Đường phu nhân đang định nói đến cái gì, không phải câu Lý phu nhân ám
chỉ Lục Du từng săn sóc dịu dàng với người phụ nữ khác hơn mình, mà là
câu Lý phu nhân cảnh báo mình đừng nhìn Đường phu nhân hiện giờ thân
thiết quan tâm, chỉ cần bản thân có gì không hợp ý bà ta, mình sẽ đi vào vết xe đổ là Đường Uyển. Nhất là chuyện sinh con, Đường phu nhân ruồng
bỏ Đường Uyển lấy lý do ‘không thể sinh con’, bà ta sẵn sàng dùng thủ
đoạn tương tự để đối phó với mình.
Đúng là Lý phu nhân nói khiến Phùng Uyển Nhược căm tức, nhưng cũng
cảnh giác hơn, cho nên dù biết Đường phu nhân đang nói đến điều gì, cô
vẫn giả bộ ngây ngô, cô muốn biết Đường phu nhân có chột dạ mà phân trần hay không.
“Con bé này, con vẫn luôn là đứa thông minh trí tuệ, sao bỗng nhiên trở ngốc?”. Đường phu nhân giật thót tim, xem ra Phùng Uyển Nhược nói thế là trong
lòng đã có cảm giác khác, bà ta không giải thích, chỉ tùy tiện bỏ lại
một câu rồi chuyển chủ đề. “Sự tình hôm nay chỉ chúng ta biết thôi, đừng nói với ai khác, nhất là đừng để Đại lang biết chúng ta đến nhà họ Triệu”.
“Con biết rồi, mẹ”. Đường phu nhân đáp khiến Phùng Uyển
Nhược thoải mái một chút, nụ cười trên mặt thành thật hơn vài phần, sau
đó hơi bất an hỏi. “Mẹ, con thấy lúc chúng ta rời khỏi đó, sắc mặt
của Lý phu nhân cũng không tốt lắm, mẹ nói bà ấy nén giận Đường Uyển hay sẽ hận chúng ta?”.
“Chẳng sao hết”. Đường phu nhân khinh khỉnh. “Nếu bà ta
oán Đường Uyển đương nhiên rất tốt. Lý phu nhân thoạt nhìn hòa ái dễ
gần, nhưng tâm cơ và thủ đoạn lợi hại nhất đẳng, cho dù hôn sự vẫn
thành, Đường Uyển gả vào nhà họ Triệu chắc chắn không sống yên ổn được,
coi như mẹ hả giận. Về phần có hận chúng ta hay không… Hừ, Đường Uyển
vốn cũng quá hận mẹ, hận nhà họ Lục rồi, cô ta mang mối hận đó gả vào
nhà họ Triệu, sớm muộn kết quả không khác biệt là bao. Bọn họ muốn hận
cứ hận, mẹ không quan tâm”.
“Con chỉ lo lắng bọn họ sẽ gây chướng ngại cho tiền đồ của Vụ Quan”. Phùng Uyển Nhược nhìn Đường phu nhân, cảm giác cảnh giác vừa tiêu tán bớt lại lập tức trở lại, cô cẩn thận nói. “Dù thế nào đi nữa, nhà họ Triệu vẫn là hậu duệ hoàng tộc, thuộc gia
phả tôn thất, người như bọn họ không hỗ trợ thì thôi, chứ cản chân quả
thực rất đơn giản”.
“Con có lý”. Đường phu nhân nheo mắt, suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh. “Về nhà mẹ lập tức viết cho dì con một phong thư, nói nhà họ Triệu không để ý tình cảm đôi bên, cưới người đàn bà bị nhà họ Lục chúng ta rũ bỏ, tát vào mặt nhà chúng ta. Dì con cũng chẳng ưa gì Đường Uyển, nếu bà ấy
biết chuyện này nhất định sẽ nhắc tới trước mặt Trưởng công chúa… Hừ,
Trưởng công chúa mà lên tiếng, cho dù hôn sự chắc như đinh đóng cột,
Đường Uyển cũng đừng mơ gả đến nhà họ Triệu được”.
Phùng Uyển Nhược khẽ nhíu mày, vì sao Đường phu nhân luôn tâm tâm
niệm niệm không buông tha, cả ngày tính kế gây phiền toái cho Đường Uyển mà không biết lợi dụng thế lực của hoàng tộc, để con đường làm quan của Lục Du thông thoáng một ít? Cô nhẫn nhịn, nhẹ giọng khuyên. “Mẹ à,
con nghĩ chúng ta nên đề phòng nhà họ Triệu gây khó dễ cho Vụ Quan thì
hơn, những thứ khác không cần quản nhiều như vậy. Hơn nữa, hôn sự này mà thành chưa chắc đã là chuyện xấu”.
“Cô nói cái gì?”. Đường phu nhân không ngờ Phùng Uyển Nhược
dám nói như vậy, tuy không trực tiếp phủi luôn lời bà ta, nhưng có khác
gì, mặt bà ta khó coi nhìn Phùng Uyển Nhược, hậm hực nói. “Cô thấy tôi làm vậy là xen vào việc người khác, là hẹp hòi, là thiếu độ lượng với người ta phải không?”.
“Con dâu không dám”. Phùng Uyển Nhược từ nhỏ đã được nuông
chiều, cha mẹ thương yêu đến tận xương tủy, các anh trai, chị dâu, cháu
trai cháu gái ai cũng nhường nhịn cô, thái độ của Đường phu nhân chẳng
những khiến cô nghẹn khuất còn khiến cô phẫn nộ, có điều cô là con dâu,
không được làm trái ý Đường phu nhân, nhất là hiện tại vừa gả vào nhà,
không có căn cơ gốc rễ gì dựa vào, Đường phu nhân có làm gì cũng phải
cắn răng chịu.
“Vậy cô nói thế là ý gì?”. Thái độ của Phùng Uyển Nhược khiến Đường phu nhân thư thái hơn một chút, ngữ khí cũng dịu đi vài phần.
“Mẹ…”. Bàn tay Phùng Uyển Nhược giấu trong tay áo siết thật chặt, trên mặt tỏ vẻ thương cảm. “Con nghĩ mẹ biết, Đại lang tuy cưới con, nhưng lòng chàng vẫn không quên
được Đường Uyển. Con nghĩ nếu Đường Uyển gả cho người khác, Đại lang hẳn thương tâm nhưng thương tâm qua đi chàng sẽ vực dậy, không còn hoài
niệm về quá khứ với Đường Uyển nữa. Uyển Nhược không dám cầu Đại lang
hồi tâm chuyển ý hoàn toàn quay về phía con, con chỉ mong sao Đại lang
có thể chuyên tâm vào học tập khổ luyện, sớm ngày đề tên bảng vàng, làm
rạng rỡ tổ tông”.
“Con nói cũng có lý”. Phùng Uyển Nhược nói quả là lời trong
tâm khảm Đường phu nhân, bây giờ có ba chuyện bà ta quan tâm nhất, thứ
nhất là động tĩnh cái bụng Phùng Uyển Nhược, còn lại chính là hai chuyện này. Bà ta thở dài ngao ngán. “Vì Đại lang, cứ tạm thời như vậy đi”.
“Dạ”. Phùng Uyển Nhược gật đầu, trong lòng âm thầm thở phào
nhẹ nhõm, sau đó lại nghĩ : sao bụng mình mãi chưa có tin tức gì thế
nhỉ?