“Người vợ cũ bị ruồng bỏ? Đường phu nhân, lời này nói ra từ miệng bà, thật đúng là…”. Uông Ngọc Trân thôi giữ im lặng, chị lạnh lùng nhìn Đường phu nhân, lại nhìn thoáng qua Lí phu nhân đầy ẩn ý, nói. “Cho dù bà muốn nhục nhã Tam nương cũng nên nhìn trường hợp mà làm, bà đừng
quên Lục đại quan nhân còn chưa rước cô dâu vào cửa đâu, bà không sợ bộ
dạng này dọa người ta bỏ chạy hay sao?”.
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Đường Huệ Tiên vốn là đứa con dâu nhà họ Lục không cần”. Đường phu nhân căm thù Uông Ngọc Trân đến tận xương tủy, dĩ nhiên không nể mặt, châm biếm. “Uông phu nhân, cô đừng có ám chỉ châm ngòi, chút kỹ xảo này của cô chưa đủ tầm đâu”.
“Có chỗ nào để tôi châm ngòi chứ?”. Uông Ngọc Trân kinh ngạc nhìn Đường phu nhân, nháy mắt mấy cái. “Đường phu nhân là mẹ chồng tốt như thế nào còn cần tôi nói gì, cả Sơn Âm này, ai có lỗ tai chỉ sợ đều nghe danh”.
Uông Ngọc Trân vừa nói xong, không ít
người nhìn sắc mặt co quắp của Đường phu nhân mà cười trộm, sắc mặt Lí
phu nhân cũng không đẹp hơn bao nhiêu.
“Tôi biết cô đang muốn nhắc tới bài thơ không rõ nguồn gốc – nghe nói là Đại lang nhà tôi viết”. Đây đã là lần thứ hai Đường phu nhân bị người ta chế giễu chèn ép, cũng chẳng dễ dàng bị Uông Ngọc Trân chọc tức đến mất lý trí phong độ nữa,
bà ta chỉ không nóng không lạnh nói. “Tôi không biết ai mượn danh Vụ Quan viết bài thơ đó đùa cợt tôi, lừa gạt thế nhân, tôi không muốn vì
bắt người kia mà gây xôn xao dư luận. Nhưng mà, thơ người đó viết thật
ra có chỗ viết đúng tâm sự tôi, Uông phu nhân có biết chỗ đó là chỗ nào
không?”.
“Còn có thể là chỗ nào nữa, phải chăng là ‘vợ bé sinh con trai, cho mẹ chồng ôm cháu’?”. Uông Ngọc Trân chẳng chút kiêng dè đề cập ngay điểm chính, thậm chí tự nhiên nói. “Trong tờ giấy bỏ vợ Lục Du viết cho Tam nương đã ghi rõ lý do hắn bỏ em ấy là ‘một năm không có con, cha mẹ chồng không ưa’, sao tôi lại không hiểu ý tứ của Đường phu nhân cơ chứ?”.
“Uông phu nhân biết là tốt rồi”. Đường phu nhân hơi run,
không ngờ Uông Ngọc Trân lại khinh địch trực tiếp thừa nhận tội “không
thể sinh con” của Đường Uyển, bà ta nghi Uông Ngọc Trân có thể có ý đồ
khác, nhưng bà ta không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, chỉ cười lạnh. “Đường Huệ Tiên không biết khuyên Đại lang chăm chỉ học tập, không vâng nghe cha mẹ chồng tôi còn dễ dàng tha thứ, nhưng cô ta không thể sinh
con, chẳng mẹ chồng nào chịu đựng nổi, vì hương khói nhà họ Lục, tôi
đành buộc Đại lang bỏ vợ, tôi nghĩ liệt tổ liệt tông nhà họ Lục nếu biết cũng sẽ đồng ý với cách làm của tôi”.
“Thì ra Đường phu nhân vì hương khói nhà họ Lục mới ép Lục Vụ
Quan bỏ vợ, mà không phải vì ghét Tam nương nhà chúng tôi mới buộc hắn
viết thư ruồng rẫy nha”. Uông Ngọc Trân giả bộ giật mình hiểu ra, nhìn muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu giả tạo.
“Đương nhiên”. Đường phu nhân hơi chột dạ, nhưng vẫn nói như đúng lý hợp tình. “Ai cũng biết sinh con nối dõi tông đường là việc quan trọng nhất, Uông phu nhân, chớ trách tôi ác độc, muốn trách thì hãy trách bụng ai đó không
biết phấn đấu”.
“Vậy thì bụng Đường phu nhân quả là biết phấn đấu?”. Uông
Ngọc Trân hỏi lại càng khiến nhiều người cười dè bĩu, có ai không biết
Lục Du năm nay mới hơn hai mươi ba mà Đường phu nhân đã năm mươi có dư,
làm gì có cái bụng nào không biết phấn đấu hơn bụng bà ta.
“Tất nhiên là vậy rồi”. Trương phu nhân cười ha hả tiếp lời. “Đường phu nhân năm đó hơn ba mươi còn nối dõi tông đường cho nhà họ Lục được, đúng là phải dùng ba chữ ‘biết phấn đấu’ mới có thể hình dung, nói phu nhân là trai già sinh ngọc cũng không đủ nha”.
Trương phu nhân nói càng khiến tiếng cười nổ to hơn, các ánh mắt lướt qua người Đường phu nhân thêm phần chế giễu — một người đàn bà hơn ba
mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai mà lại khắc nghiệt với con dâu
như vậy, chụp mũ ‘một năm chưa sinh được con’ đã đuổi người ta đi, nếu
năm đó mẹ chồng của Đường phu nhân cũng là người như vậy, không biết bà
ta đã bị bỏ bao nhiêu lần.
“Bà….”. Đường phu nhân tức đến nỗi không thở được, đã bao
năm rồi, bao năm rồi chưa ai dám đứng trước mặt bà ta mỉa mai “trai già
sinh ngọc”, không ngờ hôm nay lại nghe, chẳng khác gì mạnh mẽ thống vào
lòng bà ta một nhát dao, miệng vết thương máu chảy đầm đìa, đau đớn làm
bà ta thun người lại.
“Tôi sao? Chẳng lẽ tôi nói gì sai?”. Đường phu nhân càng tức, Trương phu nhân càng đắc ý, bà cười rộ lên. “Tôi thấy cái cớ ‘không thể sinh con’ mà bỏ vợ chẳng qua là lý do chận miệng thế gian, thực tế còn không biết ai có tâm tư gì đó không thể cho người khác biết đâu”.
“Trương phu nhân nói thật trúng tâm sự trong lòng tôi”. Hồ phu nhân, còn có Triều Tiên Nga đi sau làm bạn, chậm rãi vào đình, trên mặt bà tràn đầy chua xót. “Tam nương chẳng những là con gái duy nhất của tôi, còn là đứa út, chẳng sợ
con trai con dâu nói tôi bất công chứ đứa nhỏ tôi thương yêu nhất chính
là Tam nương, cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, từ nhỏ đã
không nỡ để con bé chịu tí ấm ức nào, ngay cả nửa câu nói nặng cũng chưa từng mắng”.
“Con gái nhà ai mà chẳng vậy”. Trương phu nhân cũng cười ứng. “Đừng nói Hồ phu nhân chỉ có một đứa con gái đã vậy, tôi đây có hai đứa cũng
chẳng phải giống thế ư, hận không thể móc cả trái tim ra mà tặng cho
chúng nó”.
“Đều là mẹ, đều có con gái, tâm tư cũng giống nhau. Tam nương nhà chúng tôi chẳng những thông minh thanh thuần, tính tình cũng hiền dịu,
tôi chỉ tiếc không thể giữ con bé bên cạnh cả đời”. Hồ phu nhân gật đầu, tiếp tục nói. “Nhưng mà, ai chẳng biết nói thì nói vậy chứ làm thật chỉ hại cả đời con gái
thôi. Tam nương cập kê xong, tôi và cha con bé liền mở to mắt tìm một
việc hôn nhân thích hợp cho Tam nương. Dòng dõi cao không được, sợ Tam
nương gả qua bị khinh bỉ, dòng dõi thấp cũng không được, lo lắng con bé
chịu khổ, tìm tới tìm lui mới đính thân với nhà họ Lục. Lúc trước cứ
nghĩ hai nhà Lục Đường gia thế tương đương, Lục Vụ Quan là một trong số
những tài tử ít ỏi chốn Sơn Âm, Tam nương cũng có ấn tượng tốt với hắn,
gả qua hẳn là vợ chồng hòa thuận, cầm sắt hòa minh*. Đường phu nhân tuy là người Giang Lăng, nhưng cũng họ Đường, vẫn hay
qua lại với tôi, đối xử với Tam nương cũng tốt lắm, vậy mà… Chỉ có thể
nói thế sự khó lường, tạo hóa trêu ngươi”.
*Cầm sắt hòa minh : Đàn cầm và đàn sắt cùng hòa âm, ý chỉ vợ chồng ăn ý.
“Thật là vậy”. Trương phu nhân nhìn sắc mặt Đường phu nhân càng lúc càng khó coi, vui vẻ nói không sao kể xiết, bà thở dài. “Lúc trước Đường phu nhân dùng cây trâm phượng gia truyền nhà họ Lục làm tín vật đính hôn cho đôi trai tài gái sắc, không biết bao kẻ hâm mộ, tấm
tắc nhà họ Lục thành ý mười phần, Huệ Tiên chưa gả mẹ chồng đã mừng, gả
về rồi chắc chắn sống càng thoải mái. Thế nhưng thời gian chỉ mới ngắn
ngủi chưa tròn hai năm, Huệ Tiên đã bị Lục Vụ Quan bỏ, trở thành ‘người
vợ cũ bị ruồng bỏ’ trong miệng Đường phu nhân, ôi thôi ~ Ngay cả con dâu vừa xinh đẹp vừa trí tuệ, tính nết tốt gia thế tốt như Huệ Tiên còn bị
ghét bỏ, thật không biết Đường phu nhân muốn cưới con dâu thế nào về nhà mới vừa lòng đây”.
Lí phu nhân nắm chặt tay Vương Ngũ nương, không cho cô ta nói chen
vào, trên mặt tươi cười càng lúc càng cứng đờ, bà biết mấy người này
không nói phong long mà là chèn ép cho được Đường phu nhân, cũng cố ý
cho bà biết. Bà cũng từ một người vợ khổ sở bước lên, làm sao không hiểu có mẹ chồng lợi hại thì con dâu khó khăn nhường nào. Nhà họ Đường và
nhà họ Lục gia thế tương đương, Đường Uyển thoạt nhìn chẳng có gì thua
kém con gái bà, nhà họ Lục lúc trước để cưới được Đường Uyển đã biểu lộ
thành ý mười phần, kết quả đi đến bước đường hôm nay, con gái bà gả vào
nhà họ Lục liệu có sống tốt hơn Đường Uyển không?