“Mọi người đang nói gì vậy? Sao chẳng ai vui vẻ cả?”. Giọng
nói hơi kinh ngạc đánh vỡ yên lặng trong đình, Tần phu nhân chủ nhà cùng năm sáu phu nhân khác bước tới, không thấy Hồ phu nhân, nhưng lại thấy
Đường phu nhân đã lâu không gặp kể từ lần cuối ở nhà họ Lục, Vương Ngũ
nương đang dắt một nụ cười mỉa mai bên môi theo sau một vị phu nhân
không rõ danh tính, Vương Nhị nương không gặp bóng dáng.
“Mạnh bá mẫu, bác tới rồi”. Lâm Ngữ Hội cười khanh khách đứng dậy, vén áo thi lễ với Tần phu nhân, cười nói. “Em gái cháu chưa bao giờ thấy hoa mẫu đơn nào đẹp như hoa ở quý phủ, quấn
quít lấy cháu đòi hỏi xin bác ít phương pháp, chờ trở lại Lâm An cũng
chiếu theo mà chăm hoa, xem có thể chăm ra cây nào cũng đẹp như ở đây
không”.
“Xem cái miệng này, nói thực ngọt, khó trách chị cưng con bé như
vậy, nhắc tới là khen không ngừng, có con dâu như thế tôi cũng thích
nha”. Tất nhiên Tần phu nhân biết Lâm Ngữ Hội không nói thật, nhưng cũng không truy cứu nguyên nhân, chỉ cười khúc khích nói với Ngô phu
nhân – mẹ chồng Lâm Ngữ Hội.
“Con bé không chỉ miệng ngọt, còn biết làm việc, khiến người ta thích, săn sóc hiếu thuận, con dâu như vậy mẹ
chồng nào không ưng”. Ngô phu nhân cũng cười nhấc tay lên vỗ vỗ tay Lâm Ngữ Hội.
“Mẹ, mẹ còn khen hơn, chắc con dâu vui quá mà bay lên trời mất”. Lâm Ngữ Hội cười hì hì trêu ghẹo bản thân một câu, chọc ai cũng nở nụ cười.
“Hai đứa con dâu nhà tôi cũng có hiếu, nhưng miệng không ngọt
không biết dỗ tôi, thấy mẹ chồng nàng dâu nhà chị thân thiết như vậy
thật là hâm mộ ghen tị”. Một vị phu nhân đứng cạnh Ngô phu nhân cũng góp lời.
“Còn phải nói”. Lời vừa dứt, Trương phu nhân bên cạnh Tần phu nhân lập tức nói tiếp, sau đó nhìn Đường phu nhân đầy thâm ý, nói bóng gió. “Ở trong này chỉ còn Đường phu nhân là có cơ hội, không biết liệu Đường
phu nhân có tìm được con dâu nào tri kỉ như Ngữ Hội không đây”.
Đường phu nhân trầm sắc mặt, bà ta đương nhiên nghe ra Trương phu
nhân đang trào phúng, Trương phu nhân và bà ta quan hệ luôn không tốt,
nói dễ nghe mới là lạ.
“Đương nhiên nha”. Vương Ngũ nương lớn giọng, khiến cho ai trong đình cũng nghe rõ rành mạch. “Tỷ tỷ của cháu vừa có năng lực vừa hiếu thảo, Lục bá mẫu thích biết bao nhiêu”.
Vương Ngũ nương vừa nói xong, không ít người dùng khăn tay che miệng
cười trộm, thật chẳng hiểu nhà họ Vương dạy dỗ Vương Ngũ nương kiểu gì
mà để cô ta nói ra mấy lời kém hay ho thế này.
“Các người cười cái gì, lời tôi nói đều là sự thật”. Vương
Ngũ nương chỉ là một cô nương nhỏ tuổi không chút tâm cơ, bị người ta
chê cười sao nhẫn nhịn nổi, liếc thấy Đường Uyển bình thản ngồi một chỗ
uống trà giống như chẳng nghe được gì, cô ta càng căm giận, chỉ tay vào
Đường Uyển chất vấn. “Có phải cô nói gì với bọn họ không, nếu không sao bọn họ lại cười”.
Đường Uyển thật không ngờ mình chẳng làm gì mà lửa vẫn lan tới người, nàng ngăn lại Uông Ngọc Trân nổi nóng đang định mở miệng dạy cho Vương
Ngũ nương một bài học, thản nhiên hỏi ngược. “Cô cho rằng tôi nên nói gì với các chị ấy?”.
“Cô thật sự không nói xấu chị tôi?”. Vương Ngũ nương nhìn Đường Uyển ngờ vực vô căn cứ, Đường Uyển vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, trên mặt tươi cười chưa hề thay đổi.
“Ngũ nương, nói bậy gì đó”. Vị phu nhân vẫn nắm tay Vương
Ngũ nương nhíu mày, con gái bị người khác giễu cợt, trong lòng bà cực kỳ khó chịu, nhưng bà biết, nhà họ Vương bọn họ tuy cũng là nhà quan lại,
nhưng không thể đánh đồng với đa số các gia đình ở đây, thậm chí nếu
không vì nhà họ Lục có ý hỏi cưới con gái bà thì hôm nay Tần phu nhân
chưa chắc đã gửi thiếp mời bọn họ đến dự tiệc. Cho nên, những người này
không thể tùy ý đắc tội, bà mắng Vương Ngũ nương một câu, sau đó cầu hòa xin lỗi Đường Uyển. “Ngũ nương là đứa nhỏ nhất trong nhà, bị chúng tôi làm hư, nói chuyện không đầu không đuôi, xin thứ lỗi”.
Đường Uyển cười nhẹ không nói gì, nàng không chấp nhặt một đứa trẻ,
nhưng nàng cũng chán ngấy Vương Ngũ nương, nha đầu này thật đúng là nghĩ nàng dễ bắt nạt, đầu tiên là khiêu khích, hiện tại đổ tiếng xấu cho
nàng, hình như không gây chuyện với nàng thì cô ta không chịu nổi.
Đường Uyển im lặng làm cho Lí phu nhân đang xin lỗi có lệ cảm thấy
rất không thoải mái, bà cười gượng một tiếng, nghiêng đầu hỏi Đường phu
nhân – người trở nên vô cùng u ám sau khi bắt gặp Đường Uyển. “Không biết vị tiểu nương tử này là cô nương quý phủ nào, bộ dạng thật xinh đẹp, giống như bước từ trong tranh ra nha”.
“Cô ấy là Tam nương nhà họ Đường – Đường Uyển Đường Huệ Tiên”. Đường phu nhân trong lòng âm thầm mắng Lí phu nhân không có mắt, làm bộ nghe không rõ bà này hỏi gì, nhưng Trương phu nhân vẫn rất “nhiệt tình” giải thích cho Lí phu nhân, cười nói. “Lí phu nhân không biết chứ, Huệ Tiên chẳng những xinh đẹp, còn là tài nữ nổi danh vùng Sơn Âm chúng tôi, đáng tiếc…”.
Đáng tiếc cái gì, Trương phu nhân không cần nói, Lí phu nhân và ai ai cũng hiểu được, có điều đáng tiếc Đường Uyển mệnh khổ, nhìn người không rõ, vào nhà họ Lục, gặp trúng một bà mẹ chồng ác độc và một tên chồng
không biết gánh vác trách nhiệm.
“Cô ấy chính là Tam nương nhà họ Đường à”. Lí phu nhân cười
gượng gạo, bà thật không nghĩ tới cô gái trước mặt lại là vợ cũ của con
rể tương lai, khó trách Ngũ nương vỗ lễ nhằm vào cô ấy, bà lén nhìn
Đường Uyển vẫn đang cười mỉm, ngẫm lại con gái mình, bà không thể không
thừa nhận con gái kém Đường Uyển nhiều lắm, không xinh đẹp như Đường
Uyển, không có gia thế tốt như Đường Uyển, cũng không có tài danh vang
dội như Đường Uyển… Bỗng nhiên, bà cảm thấy con bà gả vào nhà họ Lục
không mỹ mãn như bà nghĩ — Một cô gái tốt như Đường Uyển còn bị Đường
phu nhân ghét bỏ, bị Lục Du ruồng rẫy, con gái bà đến nhà họ Lục rồi sẽ
gặp phải gì nữa đây?
“Chính xác, cô ta là người vợ cũ bị nhà họ Lục chúng tôi ruồng bỏ”. Đường phu nhân chẳng hề khách khí nói thẳng, trước lúc lại đây, Hồ phu
nhân và Trương phu nhân kẻ xướng người họa thi nhau chèn ép bà ta, thân
thiết bàn luận với nhau về bài thơ Mẹ chồng ác đang lưu hành.
Bà ta không hiểu nổi, rõ ràng vừa nghe được tin tức đã sai người trát
phấn lại bức tường đó sạch sẽ rồi mà, vì sao bài thơ vẫn truyền ra, biến bà ta thành trò cười trong mắt phần đông phu nhân. Đừng nói mấy vị phu
nhân bình thường quan hệ không tốt, cả mấy vị bình thường giao hảo còn
đàm luận xôn xao, ánh mắt nhìn bà ta đều là lạ, khiến bà ta cực kỳ không được tự nhiên.
Muốn rời khỏi, nhưng bà ta đã đồng ý giới thiệu cho Lí phu nhân làm
quen với vài vị phu nhân quan gia, về sau thường xuyên thăm hỏi, hơn nữa bà ta cũng không muốn mọi người cho rằng bà ta chột dạ, cười nhạo,
thành ra chỉ có thể cắn răng giả bộ như chẳng thấy chuyện gì lạ, không
ngờ lại đụng phải Đường Uyển. Bà ta ngạc nhiên là Đường Uyển còn có mặt
mũi xuất hiện trước mặt người khác, lẽ ra giờ này cô ta phải đang khóc
lóc ở xó nào trong nhà họ Đường mới đúng.
Đường phu nhân vừa dứt lời, mọi người trong đình lúc trước nghe Đường Uyển nói câu kia bỗng thấy khó chịu, Đường Uyển mở miệng tự giễu bản
thân là người vợ cũ bị nhà họ Lục ruồng bỏ khiến người ta thương tiếc,
đồng cảm bao nhiêu thì cách Đường phu nhân lặp lại cụm từ này khiến
người ta chán ghét bấy nhiêu, đáng thương Đường Uyển gặp trúng một bà mẹ chồng không hay ho như vậy, họ cũng âm thầm thấy may mắn vì mẹ chồng
mình dù chưa coi mình thân như con gái ruột nhưng ít ra cũng không chanh chua quá quắt như bà ta.