Đường Uyển và mọi người không phải chờ lâu, chạng vạng ngày hôm đó,
người nhà họ Lục liền đến, người đến – không ngoài dự đoán – đúng là Lục Du, trên mặt vẫn còn xanh tím chưa tan.
Nhìn gương mặt bầm tím của Lục Du cộng với nụ cười như mếu vì khóe
miệng nhếch lên không được, Đường Uyển âm thầm nghĩ các tiểu lang quân
nhà họ Phùng lúc đánh hắn ắt hẳn chuyên môn lựa mặt mà đánh. Hy vọng
không phải, vì nếu chỉ đánh trên mặt mấy đấm như thế hơi bị nhẹ quá.
Triệu Sĩ Trình ngồi bên dường như có cùng suy nghĩ với Đường Uyển, chờ Lục Du ngồi xuống, chàng thân thiết hỏi. “Vụ Quan à, mặt của anh là…”.
“Đừng nói nữa”. Tuy Lục Du cũng
biết chuyện hắn bị đánh chắc đã truyền khắp mọi ngõ ngách ở Sơn Âm,
nhưng khi đối mặt với Đường Uyển, hắn vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi,
cật lực né tránh nhắc đến chuyện đó, hắn cười khổ, hy vọng một câu có
thể chấm dứt đề tài.
Nhưng Triệu Sĩ Trình sao có thể cho hắn toại nguyện? Chàng làm bộ căm phẫn nói. “Là các tiểu lang quân nhà họ Phùng gây ra sao? Bọn họ cũng thật quá đáng”.
Là thật thật quá đáng ấy chứ. Triệu Sĩ Trình nói trúng suy nghĩ của
Lục Du, hắn luôn cho rằng Phùng Uyển Nhược sinh non là do cô ta tự mình
làm bậy, nếu cô ta ngoan ngoãn dưỡng thai, đừng vác cái bụng bầu chạy
khắp nơi, còn nhào qua đòi đánh hắn như một mụ đàn bà chanh chua thì bi
kịch đâu có xảy ra? Hắn chưa trách cô ta mưu hại cốt nhục nhà họ Lục thì thôi, nhà họ Phùng bọn họ còn hùng hổ kéo đến hỏi tội hắn, chẳng biết
phân biệt tốt xấu gì đánh hắn bầm trầy mặt mũi mình đầy thương tích, hai chữ “quá đáng” sao tả xiết hết.
Vậy mà, ngoại trừ mẹ hắn ra, không ai cảm thấy hắn vô tội, cả ông Lục Tể cha hắn cũng mắng chửi hắn, nói hắn làm chồng nhưng vô trách nhiệm,
bị đánh là đáng… Triệu Sĩ Trình nói như vậy khiến hắn bỗng nhiên cảm
giác gặp được tri kỉ, hắn nhìn Triệu Sĩ Trình, thở dài thườn thượt. “Tử Quy cũng đừng bất bình dùm tôi, sự việc đến nước này cũng do tôi và mẹ
tôi nhìn lầm người, ai biết được nhà họ Phùng lại vô lý đến thế chứ”.
Đã ra thế này còn cảm thấy lỗi là ở người khác, bản thân chẳng qua là người vô tội chịu thiệt thòi? Đường Uyển hừ lạnh trong bụng, bỗng nhiên cảm thấy hai mẹ con hắn đúng là mẹ nào con nấy, có điều nàng vẫn mỉm
cười ra mặt, nhẹ nhàng nói. “Lục đại quan nhân đừng hiểu lầm, ý của
Tử Quy là đánh người không nên đánh lên mặt, các tiểu lang quân nhà họ
Phùng có giận đến đâu đi nữa, muốn đánh Lục đại quan nhân để xả giận cho cô cô cũng không nên đánh lên mặt Lục đại quan nhân nha, chẳng những
giữ thể diện cho Lục đại quan nhân, cũng giảm bớt việc Lục đại quan nhân vác mặt đi tranh thủ lòng thương hại của kẻ khác”.
Câu này thật… Triệu Sĩ Trình cắn lưỡi mới giữ cho mình không bật cười ra tiếng, Lục Du kinh ngạc trợn tròn mắt, hắn nhìn Đường Uyển, giống
như không tin Đường Uyển đã nói như vậy.
“Huệ Tiên, em thay đổi nhiều quá”. Lục Du trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ cảm thán một câu như vậy.
“Tôi biết”. Đường Uyển thản nhiên gật đầu, nói. “Thân
phận thay đổi, con người cũng phải thay đổi, đúng chứ? Tôi bây giờ là
thê tử của Tử Quy, là thiếu phu nhân nhà họ Triệu, đương nhiên phải khác trước kia. Lục đại quan nhân, cách xưng hô của anh có phải cũng nên
thay đổi không? Tôi chán ghét cách anh xưng hô với tôi, anh không có tư
cách gọi tôi như thế”.
“Em hận tôi, đúng không?”. Lục Du chua xót nhìn Đường Uyển, bi thiết và tự trách thật sâu, còn có chút khoan dung tự cho là đúng. “Tôi không oán em, đều do tôi sai, là tôi có lỗi với em, tôi không phải đàn
ông chân chính, không thể ngăn cản mẹ tôi, viết giấy ruồng bỏ em…”.
Vẫn là thái độ tự cho là đúng, mặc kệ người khác muốn nghe hay không, mặc kệ lời mình nói ra có gây phiền toái cho người ta hay không, mặc kệ bên cạnh có ai… Nhìn Lục Du tỏ ra khoan dung và chân thành, Đường Uyển
không chút cảm động, chỉ có oán hận và căm ghét. Kiếp trước cũng như
thế, hắn chỉ biết biểu đạt cảm thụ của bản thân, viết bài thơ tình thâm ý trọng lên tường vườn Thẩm, không quan tâm nó sẽ gây trắc trở cho nàng
và Tử Quy như thế nào. Không, có lẽ hắn quan tâm, nhưng chẳng phải vì
hắn vẫn yêu nàng sâu đậm hay cảm thấy có lỗi với nàng, hắn chỉ hy vọng
nàng đừng quên mất hắn để sống hạnh phúc với Tử Quy. Nếu không, cho dù
không rộng lượng đến mức chúc phúc nàng một tiếng, cũng có thể im lặng
rời đi, thôi quấy rầy cuộc sống của nàng, mà không phải vạch trần vết
thương chưa liền sẹo của nàng ra cho người đời xem…
“Nói đến tờ giấy ruồng bỏ đó…”. Đường Uyển cao giọng, ngắt lời Lục Du, nàng lạnh lùng nói. “Tôi cảm thấy tôi nợ Lục đại quan nhân một câu cảm ơn, hôm nay vừa vặn có cơ hội, tôi có thể nói cảm ơn sớm hơn”.
“Cảm ơn?”. Lục Du giật mình, không rõ Đường Uyển nói vậy là có ý gì.
“Đúng”. Đường Uyển gật đầu chắc nịch, Triệu Sĩ Trình ngồi
bên cạnh nhìn nàng mỉm cười không chút nghi ngờ, nàng nắm tay Triệu Sĩ
Trình, để bàn tay to lớn của chàng bao phủ lấy tay nàng, sau đó quay
sang Lục Du đang vô cùng mất tự nhiên, lớn tiếng nói. “Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội biết Tử Quy, nếu không phải do anh, có lẽ tôi và Tử Quy
đến bây giờ vẫn là người xa lạ, không thể đến với nhau. Cũng cảm ơn anh
đã bỏ tôi, để tôi thoát ra khỏi nhà họ Lục – một nơi với tôi mà nói
chẳng khác gì địa ngục, tôi có thể bắt đầu lại lần nữa. Bây giờ tôi và
Tử Quy thật sự hạnh phúc, sau này, chúng tôi và con của chúng tôi sẽ
càng hạnh phúc”.
Mỗi lời Đường Uyển nói như một lưỡi dao cắt vào trái tim Lục Du, còn
để lại ở miệng vết thương rỉ sắt, chúng bám vào vết thương của hắn, sẽ
luôn nhức nhối không bao giờ lành lặn được.
“Huệ Tiên không nhắc tôi cũng quên mất, Huệ Tiên nói đúng, tôi cũng phải cảm ơn Vụ Quan chu đáo mới được”. Triệu Sĩ Trình minh họa cái gọi là “phu xướng phụ tùy”, sợ Lục Du không “phối hợp” được với Đường Uyển, đương nhiên do những
câu Lục Du nói ban nãy với Đường Uyển một phần, Triệu Sĩ Trình nghe thấy chói tai thật sự.
Lục Du thương cảm nhìn Đường Uyển, nhìn Triệu Sĩ Trình từng có giao
tình tốt đẹp với hắn, hắn há miệng, nhưng rốt cuộc chỉ thở dài, không
dám tố khổ tố sở thêm câu nào, có lẽ hắn cũng hiểu bây giờ nói gì cũng
là tự huyễn hoặc bản thân thôi.
“Không biết Vụ Quan cố ý tới chơi, hay có gì khác?”. Xát
muối vào vết thương của Lục Du xong, Triệu Sĩ Trình sảng khoái vô cùng,
tốt bụng nhắc Lục Du một câu – nè anh, anh đến đây không phải tâm sự
chuyện đời buồn, là đến đây có chuyện cầu xin người khác, đừng lẫn lộn
đầu đuôi.
Lục Du sực nhớ ra nhiệm vụ của hắn, miệng cười méo mó, cứ nghĩ tới
đây là mọi chuyện sẽ đơn giản thôi, nhưng xem ra là hắn tưởng lầm, hắn
đành khẩn cầu nhìn bọn họ. “Vì giải quyết chuyện với nhà họ Phùng,
ngày mai nhà tôi có tổ chức bữa tiệc mọn, mời thân bằng quyến thuộc ở
Sơn Âm đến làm chứng, hy vọng Tử Quy và… quý phu nhân đến tham dự”.
Lục Du gồng hết sức mới nói ra được cụm từ “quý phu nhân”,
hắn thật sự không muốn gọi Đường Uyển như thế, nhưng vì tránh phức tạp,
vì phải mời được Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển đến dự tiệc, hắn buộc
chính mình phải gọi.
“Thì ra là có chuyện như vậy à”. Triệu Sĩ Trình làm như giật mình hiểu ra, sau đó tỏ vẻ xin lỗi, nói. “Vụ Quan, có lỗi quá, ngày mai mở tiệc chắc chúng tôi không đến được, mong là Vụ Quan bao dung”.
Không đi? Vẫn không đi? Lục Du không ngờ hắn đã tự thân đến mời vẫn
nhận được câu trả lời không khác gì lúc người hầu đến, hắn giận sôi
bụng, nhưng nghĩ đến nhà họ Phùng uy hiếp, nghĩ đến nắm đấm của các tiểu lang quân nhà họ Phùng, hắn chỉ có thể nén giận, ra vẻ thông cảm. “Ngày mai Tử Quy đã có việc bận rồi ư? Tôi cũng biết mời thế này hơi đường
đột, nhưng chuyện này rất quan trọng với tôi và gia đình, giải quyết sớm chừng nào tốt chừng ấy, nên mới vội vàng. Nếu như ngày mai Tử Quy thật
sự không có thời gian rảnh, có thể đổi sang ngày kia, được không?”.
Thật đúng là săn sóc! Đường Uyển lạnh lùng liếc mắt, nhưng nàng ngồi
im không nói, nàng tin Triệu Sĩ Trình nhất định xử lý tốt mọi chuyện,
nàng chỉ cần ngồi nhìn là đủ rồi.
“Ngoại trừ ở bên giải sầu cho Huệ Tiên, tôi không có chuyện gì quan trọng cả”. Triệu Sĩ Trình nhìn Lục Du, từ chối sự “săn sóc” của hắn, trực tiếp nói. “Tôi từ chối không đi, có hai lý do. Thứ nhất, tôi không hiểu nhà họ
Lục và nhà họ Phùng tranh chấp liên quan gì đến nhà chúng tôi, vì sao
phải mời? Tôi không muốn sự xuất hiện của chúng tôi gây hiểu lầm cho
người khác, phiền toái đến cuộc sống yên tĩnh của chúng tôi. Thứ hai,
Huệ Tiên đang có bầu, thật sự không tiện ra ngoài dự tiệc, nếu có sơ
suất gì, tôi nghĩ không ai chịu trách nhiệm nổi”.
Triệu Sĩ Trình nói khiến Lục Du nhục nhã vô cùng, hắn cảm giác ánh
mắt của các người hầu đứng chung quanh nhìn hắn hèn mọn, hắn đứng ngồi
không yên, trên mặt cười gượng gạo. “Chỉ là mời Tử Quy và quý phu
nhân đi chứng kiến thôi, sẽ không dính líu gì, xin Tử Quy yên tâm. Hơn
nữa, Tử Quy là con cháu hoàng tộc, ai dám tính kế sau lưng? Về phần quý
phu nhân, tôi nghĩ Tử Quy sẽ không rời quý phu nhân nửa bước, nào có sơ
suất gì”.
“Vụ Quan đã đích thân đến mời, còn tha thiết như vậy, nếu chúng ta còn từ chối chắc là không nể mặt lắm đâu em?”. Triệu Sĩ Trình giả vờ giả vịt hỏi Đường Uyển, nói thật chàng sợ chàng
ép hắn ác quá, Lục Du thư sinh sĩ diện hão nổi lên không thèm mời hai vợ chồng đến nữa, chạy lấy người luôn. Không được đi xem náo nhiệt ở nhà
họ Lục thì buồn chết.
“Vậy là Tử Quy đồng ý?”. Lục Du thật ra không có ý định chạy lấy người, nắm đấm của các tiểu lang quân nhà họ Phùng cứng lắm, hắn
không muốn ăn lần thứ hai.
“Ừ”. Triệu Sĩ Trình rốt cuộc xác nhận. “Ngày mai tôi và Huệ Tiên nhất định đến quý phủ đúng giờ, Vụ Quan yên tâm”.