Thời điểm Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình đến nhà họ Lục, phòng khách
không tính nhỏ của nhà họ Lục đã chật kín người, nhiều hơn rất nhiều so
với tưởng tượng của Đường Uyển, sau Đường Uyển mới biết được ngoại trừ
những người được mời, còn có một bộ phận không được nhận thiệp, chỉ là
cố ý chạy đến xem náo nhiệt, nhất là muốn nhìn thử đệ nhất tài tử Sơn Âm xấu mặt ra sao.
Là vị khách quan trọng nhất bữa tiệc, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình
tuy đến muộn nhưng nhà họ Lục và nhà họ Phùng đã để dành vị trí rất tốt
cho cả hai, an vị xong, đầu tiên Đường Uyển quay sang cha mẹ vấn an, sau đó thản nhiên cười gật đầu với Vương Nhị nương ngồi bên kia.
Từ lần Vương Nhị nương chủ động đến nhà,
Đường Uyển chưa từng gặp lại Vương Nhị nương, cũng chưa từng hỏi thăm về Vương Nhị nương, nhưng xem qua cách ăn mặc hẳn là cô ấy đã thành thân,
có điều khí sắc có hơi tệ, dường như sống không phải thật như ý.
“Đường thiếu phu nhân, đã lâu không thấy”. Ánh mắt Vương Nhị nương lóe lên sự hâm mộ, khác với Đường Uyển, cô biết rõ ràng chuyện
Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình đính hôn, thành thân rồi truyền ra tin vui
có bầu, cô hâm mộ Đường Uyển nói không nên lời, đương nhiên có đôi phần
ghen tị. Cô không hiểu, vì sao cùng là phụ nữ, cùng từng có quan hệ dính líu đến Lục Du, vì sao cô chỉ là hối hôn mà thôi, nhưng chẳng những hôn sự biến đổi bất ngờ, thành thân xong còn bị nhà chồng đem ra chì chiết, còn Đường Uyển bị ruồng bỏ vẫn có thể gả cho người tốt như vậy, còn
sống thật như ý.
“Đúng là lâu rồi không gặp”. Đường Uyển khẽ gật đầu, không nói thêm gì, nàng và Vương Nhị nương chẳng thân thiết là bao, không có gì cần tâm tình.
“Nghe nói là Phùng thiếu phu nhân cố ý mời chúng ta đến, không biết muốn làm gì đây”. Vương Nhị nương hỏi thử một câu, cô vốn không định đến, xem náo nhiệt
cũng phải nhìn hoàn cảnh, hiện tại cô tránh nhà họ Lục và những chuyện
liên quan đến nhà họ Lục còn không kịp, làm sao chấp nhận nhảy lên hàng
đầu. Nhưng thiệp mời là mẹ chồng cô nhận, cũng là mẹ chồng cô nói muốn
đến, cô đành đi theo.
“Chờ một lát sẽ biết”. Đường Uyển cười mỉm mỉm, nàng chỉ đến xem náo nhiệt thôi, về phần có bị sóng thần ập trúng không, nàng không
quan tâm, Triệu Sĩ Trình ở bên, chàng sẽ không để người khác hắt nước
bẩn lên nàng.
Nhìn Đường Uyển bình chân như vại, Vương Nhị nương lại khẽ thở dài,
cô bây giờ thật sự không biết lúc trước cố ý từ hôn Lục Du là đúng hay
sai. Một tháng trước, khi Phùng Uyển Nhược còn chưa sinh non, giống như
sống rất khá, cô từng hối hận, nghĩ rằng nếu trước kia vẫn giữ hôn ước,
có phải cũng sống hạnh phúc, chuẩn bị làm mẹ như Phùng Uyển Nhược không. Nhưng mà, đến lúc Phùng Uyển Nhược và nhà họ Lục nháo nhào nát bét, cô
lại thấy may mắn, may mắn mình không gả vào, nếu không sẽ là mình gặp
phải nỗi đau khiến người ta phát điên thế này. Đương nhiên đôi khi cô
cũng nghĩ tính cách của cô và Phùng Uyển Nhược không giống nhau, có lẽ
kết quả sẽ khác.
Mặc kệ cô nghĩ thế nào, mọi chuyện đã không còn thay đổi được gì nữa, chẳng qua là nghĩ ngợi vậy thôi.
Khi Vương Nhị nương đang bận nghĩ đông nghĩ tây, Phùng Uyển Nhược sắc mặt tái nhợt được bốn vị thiếu phu nhân nhà họ Phùng đỡ vào trình diện, vị đại thiếu phu nhân nhà họ Phùng – từng gây ấn tượng sâu sắc với mọi
người – cúi đầu chào, giương giọng nói. “Hôm nay mời mọi người đến
đây làm gì, tôi nghĩ mọi người trong lòng ai cũng biết, tôi chỉ muốn nói một câu, sự tình đi đến nước này cũng không phải nhà họ Phùng chúng tôi khinh người quá đáng, là chúng tôi bị buộc, phải chi nhà họ Lục đối xử
với cô em chồng đáng thương của chúng tôi một chút thật tình thôi, chúng tôi đã không làm ầm ĩ đến mức xé rách mặt nhau thế này”.
Đại thiếu phu nhân nhà họ Phùng vừa dứt lời, mặt mũi ba người nhà họ
Lục vốn đã tối tăm lại càng đen hơn, mặt Đường phu nhân là đen nhất, vì
chuyện này bà ta bị Lục Du oán giận không biết bao nhiêu, Lục Tể chưa
từng nặng lời cũng quở trách bà ta thậm tệ ngay khi có mặt kẻ khác, bây
giờ còn phải vác mặt đi nhận sai với Phùng Uyển Nhược trước bao người…
Đường phu nhân đời này chưa bao giờ bị nhục nhã như thế, bà ta cảm thấy
sau chuyện này bà ta đừng hòng ra cửa nữa. Nhưng nếu muốn nhà họ Phùng
thôi chèn ép, trả lại cho nhà họ Lục sự thanh tĩnh, bà ta phải nhận.
Nhà họ Phùng đúng là được một tấc lại tiến một thước, đưa ra ba điều
kiện, bắt mời Đường Uyển và Vương Nhị nương có mặt, giờ đây lớn tiếng
nói nhà bọn họ vô tội, nhà bọn họ bị hại, còn sợ chưa đủ kinh người quá
đáng ư?
“Khụ khụ”. Lục Tể ho khan hai tiếng, giọng không lớn, ngoại
trừ người ngồi bên cạnh ông ta không ai nghe thấy nữa, Đường phu nhân
nhẫn nại nhắm mắt lại, bà ta biết Lục Tể đang cảnh cáo bà ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì bà ta phải nhịn, sau đó làm theo những gì ông ta đã sắp
xếp trước, cúi đầu xin lỗi Phùng Uyển Nhược.
Phùng đại thiếu phu nhân rất biết chừng mực, nói xong câu đó thì im
lặng không nói thêm, lùi về sau, để Phùng Uyển Nhược một mình đứng giữa
phòng khách.
“Một năm trước, tôi ôm bao khát khao về cuộc sống gia đình gả đến Sơn Âm, vào nhà họ Lục”. Sắc mặt Phùng Uyển Nhược tái nhợt không một chút máu, thậm chí xanh xao như có bệnh, nhưng ánh mắt cô ta thật kiên định, một động tác dư thừa
cũng không, giọng không cao không thấp, thản nhiên tường thuật những gì
cô ta muốn nói, chẳng chứa hận ý cũng chẳng phẫn nộ, vậy mà ai nghe cũng nghe ra nỗi hận của cô ta, Phùng Uyển Nhược nhẹ nhàng nói. “Trước
khi gả đến đây, tôi đã biết cuộc sống vợ chồng tương lại sẽ không giống
như những phụ nữ bình thường khác. Chồng tôi từng có một người vợ anh ta vô cùng yêu, nhưng mẹ anh ta lại không thích, anh ta nghe mẹ bỏ người
vợ đó đi. Anh ta cũng từng có một hôn ước khác, nhưng vị tiểu nương tử
đó lo lắng bản thân sẽ dẫm vào vết xe đổ của người vợ trước nên đã hối
hôn. Mẹ tôi và các chị dâu yêu thương tôi nên cũng do dự, họ sợ tôi gả
xong sẽ khổ, nhưng cuối cùng tôi vẫn gả đến đây – không phải vì thanh
danh của tôi ở Tiễn Đường không tốt, ngoại trừ nhà họ Lục ra không còn
ai để chọn, mà là vì thật lâu trước kia tôi từng nghe tiếng tài danh Lục Du, cũng từng đọc qua thơ văn của anh ta, dù chưa gặp nhưng lòng cũng
có ngưỡng mộ. Cho nên tôi kiên trì muốn gả, tin tưởng bản thân nhất định sẽ làm mẹ chồng thích, làm chồng yêu thương, sẽ sống hạnh phúc”.
“Gả vào rồi, tôi cung kính mẹ chồng hết mực, bà nói gì tôi cũng
đồng ý, cũng nghe theo, săn sóc chồng, dù tôi biết trong đáy mắt anh ta
chưa từng có hình bóng tôi, anh ta cưới tôi chẳng qua là vâng lời mẹ,
còn cha chồng… Tôi chỉ gặp ông vài lần, nói vài câu đơn giản, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ không-tính-là-xa-lạ. Tôi cố hết sức để trở nên tốt
nhất, cứ tưởng rằng dù trái tim bọn họ là đá sỏi, tôi cũng có thể sưởi
chúng ấm lên. Nhưng mà, tôi đã sai, nên tôi rơi vào hoàn cảnh như bây
giờ”.
“Tôi không muốn nói nhiều, hôm nay tôi chỉ muốn người nhà họ Lục
xin lỗi tôi trước mặt quan khách. Thứ nhất, là bà mẹ chồng luôn tự xưng
yêu thương tôi đầy đủ, tự xưng hiền lành kia xin lỗi tôi. Chính là bà
ta, trong lúc tin đồn nổi lên bốn phía, đã ép tôi phải chịu tiếng tân
nương xung hỉ, là bà ta khi còn chưa ở thời điểm mấu chốt đã lựa chọn bỏ đi mạng sống của tôi, là bà ta trước mặt ngọt ngào sau lưng cầm đao,
vừa nói đối xử tốt với tôi vừa khắt khe tôi đủ điều”.
Đường phu nhân cắn răng, ánh mắt lệch qua không nhìn Phùng Uyển Nhược, đứng thẳng lưng, nói. “Trước mặt mọi người, tôi xin lỗi Phùng Uyển Nhược, vì tư tâm của bản thân mà khiến cô thống khổ, tôi có lỗi với cô”.
Những lời này trước đó Đường phu nhân luôn mãi châm chước mới nghĩ ra được, bà ta không muốn thừa nhận sự tình là do bà ta làm, nhưng cũng
không thể phủ nhận, chỉ có thể xin lỗi kiểu hàm hồ cho qua chuyện như
thế.
“Đường phu nhân à, đã đến tình trạng này vẫn không muốn chân thành một chút sao?”. Phùng Uyển Nhược nhìn Đường phu nhân, sau đó tỏ vẻ sầu thảm cười. “Không sao, Đường phu nhân mà thoái nhượng đến đây cũng đã thật lắm rồi”.
Đường phu nhân nghiến răng lùi ra, bà ta sẽ không vì hai câu này mà
khóc rống nước mắt nước mũi tèm lèm xin lỗi rồi cầu xin tha thứ đâu.
“Tôi không làm được những gì một người chồng phải làm, tôi xin lỗi cô”. Đường phu nhân lui ra, Lục Du lập tức tiến lên, trước khi Phùng Uyển
Nhược lên án hắn, hắn trịnh trọng xin lỗi Phùng Uyển Nhược, giống như
thành ý mười phần.
“Quả thật anh chưa bao giờ làm được những gì một người chồng phải làm, nhưng anh không cần xin lỗi tôi điều đó, cái anh phải xin lỗi là
anh đã không làm những gì một người cha phải làm kìa”. Phùng Uyển
Nhược đau đớn nhắm mắt lại, không hiểu sao đôi mắt đã khô cạn còn muốn
đổ lệ, đợi cho tâm tình bình phục một chút, Phùng Uyển Nhược cố nhoẻn
cười. “Mặc kệ con trai có phải khỏe mạnh hay không, đáng yêu hay
không, thằng bé chung quy vẫn là con chúng ta, là cốt nhục thân sinh của anh, sao anh có thể nhẫn tâm đến độ ôm cũng không ôm thằng bé một lần,
sao có thể nhẫn tâm…”.
Lục Du không chần chờ, thương cảm nói. “Tôi không phải là người cha tốt, là tôi có lỗi với con chúng ta”.
“Anh chỉ là cậu con trai bé bỏng của mẹ anh thôi”. Phùng đại thiếu phu nhân lạnh lùng nói, sau đó thêm vào. “Nhưng mà Lục Vụ Quan, anh nên cai sữa đi”.
“Phụt ~”.
“Phì ~”.
Phùng đại thiếu phu nhân vừa dứt lời, những ai nghe hiểu ý đều phì
cười ra tiếng, sau đó từng người từng người một cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, cả Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình cũng không nhịn được. Những lời
của Phùng đại thiếu phu nhân nghe qua có vẻ hơi thiếu đạo đức, nhưng
nghĩ nghĩ lại thấy vô cùng chính xác.
Lục Du nghẹn đỏ mặt, có điều chẳng phản bác được – hắn không thể gào lên là hắn đã cai sữa lâu rồi.
“Cuối cùng, tôi muốn người đứng đầu nhà họ Lục xin lỗi tôi”. Phùng Uyển Nhược nhìn thẳng vào Lục Tể, nói. “Đương nhiên, ngài có khả năng cảm thấy tôi không có quyền yêu cầu như vậy, vì từ lúc tôi gả vào đến giờ ngài chưa từng gặp mặt tôi vài lần thì sao có thể làm chuyện gì có lỗi với tôi. Không sai, ngài chưa từng làm gì có
lỗi với tôi cả, lỗi của ngài chính là chẳng làm gì hết. Bọn họ tốt với
tôi, ngài mặc kệ, bọn họ xử tệ với tôi, ngài cũng mặc kệ. Đôi khi có lỗi với một người không nhất định phải làm gì đó, mà là cái gì cũng không
làm. Tôi nghĩ nếu lúc trước ngài có thể nói đỡ cho tôi một câu, hết thảy có lẽ đã khác, nhưng một câu quan tâm ngài cũng tiết kiệm”.
Lục Tể im lặng nữa ngày, sau đó giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, ông ta đứng lên, đơn giản nói một câu. “Là tôi đã bỏ bê, tôi xin lỗi cô”.