“Đường thiếu phu nhân, Vương thiếu phu nhân, hôm nay cố ý mời hai vị đến là ý của tôi, nếu như lỡ gây phiền toái gì cho hai vị, xin thứ
lỗi”. Thiêu mặt mũi ba người nhà họ Lục ra tro xong, Phùng Uyển
Nhược được Phùng đại thiếu phu nhân và người hầu đỡ qua, cúi người dẫn
theo ý tạ lỗi, Phùng Uyển Nhược đanh đá và tùy hứng Đường Uyển từng thấy đã hoàn toàn biến mât, chỉ còn lại một Phùng Uyển Nhược bi ai và ốm
yếu, kinh qua sự việc này, Phùng Uyển Nhược như biến thành người khác,
Đường Uyển thấy biến đổi như vậy chưa chắc đã là xấu, nhưng cũng chẳng
tốt đi đâu, có thể sống sót vẫn là hạnh phúc lắm rồi.
“Không có gì không tiện, chưa nói đến phiền”. Đường Uyển cười cười, Vương Nhị nương ngồi bên kia dường như kiêng kị
gì đó, từ lúc nói vài câu với nàng xong chỉ im thin thít, có lẽ chờ nàng nói. Nàng cười nhìn Phùng Uyển Nhược, giọng không lớn không nhỏ hỏi đến vấn đề mà nàng và không ít người đều đang thắc mắc. “Có điều Huệ
Tiên rất ngạc nhiên, chẳng hay Phùng thiếu phu nhân cố ý mời chúng tôi
đến để làm gì? Chẳng lẽ để chúng tôi xem người nhà họ Lục cúi đầu xin
lỗi Phùng thiếu phu nhân, mở mang tầm mắt?”.
Đường Uyển vừa dứt lời, xung quanh nàng đều tò mò dựng thẳng lỗ tai
chờ nghe xem Phùng Uyển Nhược trả lời – bọn họ cũng rất muốn biết Phùng
Uyển Nhược đang bán thuốc gì trong hồ lô?
Vì tôi muốn cô biết, là cô gián tiếp hại tôi biến thành cái dạng
này, tôi muốn cô và ai ai cũng biết Lục Du với cô tình cũ khó quên, xem
nhà họ Triệu liệu còn coi trọng cô như bây giờ không! Tôi không hạnh
phúc, người hại tôi bất hạnh cũng đừng hòng sống yên ổn!
Phùng Uyển Nhược nhìn Đường Uyển, trong lòng kêu gào mục đích cô ta
mời Đường Uyển đến, nhưng người đàn ông ngồi cạnh Đường Uyển đang lườm
cô ta cảnh cáo khiến cô ta lạnh sống lưng, không dám nói ra miệng. Cô ta biết nếu cô ta nói ra, người đó chắc chắn sẽ làm được như những lời
người đó đã cảnh cáo, nhà họ Phùng sẽ phải trả giá đắt. Chuyện của cô ta đã đủ khiến nhà họ Phùng hổ thẹn lắm rồi, cô ta không thể lại ích kỉ
nhất thời, hại nhà họ Phùng, hại cha mẹ tuổi già phiền não.
Trải qua một kiếp nạn, Phùng Uyển Nhược rốt cuộc hiểu ra không phải
trường hợp nào cũng có thể bốc đồng được, phải chi lúc đó cô ta đừng tùy hứng, đừng kích động, sao lưu lạc đến bước đường này… Nhưng cô ta không hối hận quyết tuyệt với nhà họ Lục, cô ta chỉ hối hận lỗi lầm của bản
thân đã khiến con trai bé bỏng chưa kịp nhìn kĩ thế giới này, chưa kịp
nếm đắng cay mặn ngọt của cuộc đời, chưa kịp hiểu nhân gian ấm lạnh đã
vội rời đi…
Nghĩ đến đứa con đáng thương, nước mắt lại chực trào ra, đời này cô
ta mãi không cam lòng bản thân lưu lạc đến bước đường cùng như thế, dù
cho đúng là vì cô ta nhìn người không rõ và một phần vì tính cách chính
cô ta mà ra, nhưng người phụ nữ đang sống hạnh phúc này cũng không phải
không có liên quan.
“Phùng nương tử?”. Đường Uyển nhìn Phùng Uyển Nhược thần trí lên mây, không hiểu sao cô nàng còn thất thần được trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ chịu đả kích quá lớn nên biến thành như vậy.
“Thật có lỗi, tôi thất thần”. Phùng Uyển Nhược giật mình hoàn hồn, lại nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh băng của Triệu Sĩ Trình, cười nhếch miệng. “Cố ý mời hai vị đến thật ra không có ý gì đặc biệt, chỉ là muốn hai vị
nhìn rõ bộ mặt đáng ghét của gia đình này thôi. Vương thiếu phu nhân
thông minh nhất, ra đi đúng lúc cực kỳ, không bị bọn họ xúc phạm, mà
Đường thiếu phu nhân có lẽ cũng từng chịu tổn thương nặng nề, hiện tại
Đường thiếu phu nhân cũng tìm được đức lang quân như ý, tôi tin có đức
lang quân làm bạn, thời gian trôi qua vết thương sẽ phai nhạt thôi, chỉ
có tôi… Hy vọng tôi cũng có được cơ hội như Đường thiếu phu nhân, rời
khỏi nhà họ Lục, bắt đầu lại lần nữa”.
Phùng Uyển Nhược cân nhắc một phen, rốt cuộc bỏ đi sự tùy hứng của
mình, nơi này là Sơn Âm, là địa bàn của kẻ khác, tốt hơn là nhẫn nhịn.
“Phùng nương tử còn trẻ, bắt đầu lại không bao giờ là trễ”.
Hồ phu nhân đứng bên nói vào, bà không tin Phùng Uyển Nhược nói thật
tâm, nhưng bà không sợ con gái bị bôi nhọ, Triệu Sĩ Trình chẳng phải Lục Du, sẽ không để bất luận kẻ nào gây khó dễ cho Đường Uyển, càng không
trơ mắt ngồi yên nhìn Đường Uyển bị tổn thương. Bà cười. “Nhưng khi
tuyển giai tế lần nữa, Phùng nương tử nhớ mở to hai mắt mà nhìn, trăm
ngàn lần nên điều tra cặn kẽ chi tiết đối phương, ngăn hậu họa”.
“Xin chịu phu nhân dạy bảo”. Phùng Uyển Nhược trong lòng gào thét, ngoài mặt mỉm cười, nhìn Đường Uyển rồi nhìn Vương Nhị nương, nói. “Chúng tôi đã chuẩn bị tốt hành trang, sáng sớm mai sẽ rời khỏi Sơn Âm, cả đời này có lẽ không bao giờ bước vào vùng đất thương tâm này nữa, tại đây
nói lời từ biệt hai vị, chúc hai vị hạnh phúc an khang”.
“Chúng chị thuận buồm xuôi gió”. Đường Uyển mỉm cười nhợt nhạt, có Triệu Sĩ Trình làm bạn, nàng sẽ quý trọng cuộc sống của mình, nhất định hạnh phúc.
Lại liếc nhìn Đường Uyển thật sâu một cái, Phùng Uyển Nhược không nói gì nữa, cũng không chào hỏi ai khác, cùng người nhà họ Phùng rời khỏi
nhà họ Lục.
Nhà họ Lục có chuẩn bị hạt dưa, trái cây, điểm tâm và nước trà chiêu
đãi mọi người, nhưng đám náo nhiệt đã tan, nhìn xem thần sắc lụn bại của ba người bọn họ, dù có vui sướng âm thầm khi người gặp họa trong bụng
hay không cũng đều cáo từ ra đi, những người ngày thường bất hòa với
Đường phu nhân cũng không bỏ đá xuống giếng, quá lắm chỉ là không chào
mà đi, chẳng hạn như gia đình Đường Uyển, cả mẹ chồng nàng dâu nhà Vương Nhị nương nữa.
Rời khỏi nhà họ Lục, tâm tình chút ít với Hồ phu nhân, nhìn Hồ phu
nhân và Đường Hoành rời đi, Đường Uyển mới lên xe ngựa với Triệu Sĩ
Trình, tựa vào người chàng, thở dài thườn thượt, hơi động lòng nói. “Phùng Uyển Nhược cũng thật đáng thương”.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, Huệ Tiên đừng thương cảm làm chi”. Triệu Sĩ Trình nhẹ ôm lấy nàng, giảm đi xe ngựa xóc nảy, chàng đã điều
tra xong từ đầu đến cuối, chẳng thương hại nổi Phùng Uyển Nhược là bao,
nhất là hành động bản thân ngã xuống vũng bùn còn muốn hắt lên Đường
Uyển của cô ta, chàng càng không thể thương hại. Còn người nhà họ Lục,
đặc biệt là Đường phu nhân, chàng chán ghét bọn họ, về sau sẽ phân rõ
giới hạn với người nhà họ Lục, không dính líu gì đến bọn họ nữa, cũng
không cho bọn họ có cơ hội dính líu.
“Dù cho Phùng Uyển Nhược có chỗ nào đáng giận đi nữa, lần đầu làm mẹ đã phải nếm trải nỗi đau mất con, trừng phạt như vậy thật quá nặng
đi”. Đường Uyển không biết câu chuyện sau lưng đó, nàng thấy Phùng Uyển Nhược tội nghiệp quá, thở dài một hơi. “Đối với phụ nữ, xuất thân tốt, gia thế mạnh, nhân tài xuất sắc chẳng có gì
quan trọng, quan trọng nhất là phải gả đúng người, nếu không cũng chỉ có thể sống trong sầu thảm”.
“Huệ Tiên nói vậy là cảm thấy bản thân gả thật không sai?”. Triệu Sĩ Trình cố ý chọc nàng. “Ta nên tỏ vẻ khiêm tốn chút, hay nên tỏ vẻ ta sẽ cho Huệ Tiên sống càng hạnh phúc?”.
“Em đã gả cho một người rất tốt!”. Đường Uyển bật cười, lại nén cười mà nói. “Tử Quy, gả cho chàng là quyết định chính xác nhất cuộc đời này, thành
thân với chàng xong, em lúc nào cũng thấy may mắn, may mắn đã bị chàng
đả động, sau đó gả cho chàng”.
“Ta cũng thật may mắn đã cưới được Huệ Tiên, nếu không hiện tại ta vẫn cô đơn bóng chiếc một mình”. Triệu Sĩ Trình cười, ngoại trừ Đường Uyển, chàng chưa từng động lòng
trước bất kì ai, đương nhiên cũng đâu có tiểu nương tử nhà nào lắc lư
trước mặt khiến chàng động lòng, có Đường Uyển rồi, chàng tin chắc đời
này chàng cũng chỉ động lòng trước nàng mà thôi.
“Đôi khi em sẽ nghĩ vu vơ, nếu em không có quá khứ như vậy thì
thật tốt biết bao, chẳng những có thể trong sạch gả cho Tử Quy, cũng bớt đi mọi chuyện phức tạp…”. Có em bé rồi, không hiểu sao Đường Uyển
hay nghĩ đến chuyện này, nàng thật sự hy vọng đứa trẻ sinh ra sẽ không
bị người ta chỉ trỏ, nói mẹ của nó là thân tái giá.
“Huệ Tiên, em có từng nghĩ tới nếu như em không trải qua quá khứ như vậy, chúng ta ngay cả cơ hội quen biết cũng không có”. Triệu Sĩ Trình cũng từng nghĩ đến điều này, nghĩ rằng nếu chàng gặp
được Đường Uyển khi nàng vẫn chưa lấy chồng thì hay quá, nhưng nghĩ sâu
hơn lại bật cười, nếu trước đây Đường Uyển mà không gả cho Lục Du thì cơ hội cả hai gặp mặt chỉ là số không tròn trĩnh, cho dù chàng biết được
tài danh của Đường Uyển cũng chưa chắc có ý định gì. Trước lúc Đường
Uyển và Lục Du thành thân, chàng đã nghe tiếng Đường Uyển, nhưng chỉ
nghe qua vậy thôi, không có suy nghĩ sẽ gặp mặt một lần. Nếu Đường Uyển
không gả cho Lục Du, mà chàng lại không biết nàng thông qua Lục Du, cho
dù Đường Uyển chưa gả và chàng chưa lập gia đình, hai người không nhất
định đã đến được với nhau.
Cho nên, Triệu Sĩ Trình không mấy để ý Đường Uyển từng gả cho Lục Du, cái chàng để ý là liệu bây giờ trong lòng Đường Uyển có còn bóng dáng
của Lục Du hay không.
Đường Uyển giật mình, nàng chưa từng nghĩ như vậy, nàng luôn biết
Triệu Sĩ Trình có tâm với nàng, và nàng cũng không phải vô tình với
Triệu Sĩ Trình, đã quên sau khi Triệu Sĩ Trình quen biết nàng có chăng
để bụng nàng từng gả cho người khác.
“Nên Tử Quy thấy hôm kia em nhục mạ Lục Du, cảm tạ hắn cho chúng ta cơ hội gặp mặt là đúng?”. Đường Uyển ngước lên nhìn Triệu Sĩ Trình, trong mắt không tốt lắm.
Triệu Sĩ Trình nhìn ánh mắt Đường Uyển, cười. “Tất nhiên là
không! Ta nghĩ dù cho không có Lục Du, ta vẫn sẽ tìm mọi cách quen biết
Huệ Tiên, hiểu nhau yêu nhau, kết làm vợ chồng… Ta chắc chắn trên đá tam sinh nhất định có tên hai chúng ta”.
Hiểu rằng Triệu Sĩ Trình đang nghĩ một đằng nói một nẻo, hiểu rằng
chàng chỉ dỗ mình vui vẻ thôi, Đường Uyển vẫn không kìm lòng được nở nụ
cười, sau đó hỏi. “Tử Quy đã đi tìm người nhà họ Phùng nên vừa rồi
Phùng Uyển Nhược mới bâng quơ một phen đầu voi đuôi chuột cho qua như
vậy, phải không?”.
Đường Uyển mới không tin Phùng Uyển Nhược phí bao công sức muốn nàng
xuất hiện chỉ để nói một câu từ biệt với nàng, hai bên nào có thân thiết đến thế, câu trả lời hợp lý duy nhất chính là cô ta ném chuột sợ vỡ đồ, không dám nói thật trong bụng, làm chuyện muốn làm, người cô ta kiêng
kị tám chín phần mười chính là Triệu Sĩ Trình.
“Là ta cho người đi tìm Phùng Uyển Nhược, cảnh cáo cô ta đừng làm khó dễ cho em trước mặt mọi người, nếu không cứ tự gánh lấy hậu quả”. Triệu Sĩ Trình không phủ nhận, chàng gật đầu. “Em là đồ sứ cô ta là gạch vụn, không thể để cô ta làm xước em được”.
“Chàng đó!”. Đường Uyển lắc đầu, dựa sát hơn vào lòng Triệu Sĩ Trình, nói. “Em hơi mệt, dựa vào chàng ngủ một lát, về nhà nhớ gọi em”.
“Ngủ đi! Ta vẫn sẽ ở bên”.