Người nhà họ Phùng rời đi Sơn Âm chưa đến mười ngày, nhà họ Lục liền truyền ra tin tức. Lục Tể qua đời.
Nghe thấy tin này, Đường Uyển không kinh ngạc, kiếp trước nhà họ Lục
không mắc phải những chuyện phiền lòng như vậy, Lục Tể cũng không cầm cự được đến mùa thu năm nay, kiếp này bao phen sóng gió, Lục Tể vừa mất
sức vừa mất mặt, đối với thân thể lụi tàn như lá khô trong gió của ông
ta là một sự đả kích lớn, ông ta có thể chống đỡ đến khi người nhà họ
Phùng rời khỏi đã thật không dễ dàng.
Triệu Sĩ Trình tuy hạ quyết tâm phân rõ
giới hạn với nhà họ Lục, nhưng chuyện này tóm lại là cần thời gian, cho
nên lúc nhà họ Lục đưa đến cáo phó, Triệu Định Lân vẫn dẫn Lý phu nhân
và Triệu Sĩ Trình đi nhà họ Lục phúng viếng, Đường Uyển có thai, tránh ở nhà.
“Nô tỳ Trần Lan Tử thỉnh an thiếu phu nhân”. Đường Uyển đang tản bộ trong hoa viên, mỏi chân dừng lại nghỉ bên đình, chưa kịp nắm
thức ăn cho cá ăn, cuối đình liền có một cô gái ăn mặc quần áo nha hoàn
nhảy ra, bùm một phát quỳ xuống trước mặt Đường Uyển, làm Đường Uyển
giật mình hoảng sợ.
“Thiếu phu nhân đừng sợ, có chúng nô tỳ đứng đây”. Hồng Trù
cũng giật thót tim, phản ứng đầu tiên là che trước mặt Đường Uyển tránh
khỏi Trần Lan Tử, quát lớn các nha hoàn ma ma chung quanh. “Các
người đứng đơ ra đó làm gì? Còn không đuổi cô ta ra ngoài, kinh động đến thiếu phu nhân, ai chịu nổi trách nhiệm? Hôm nay ai canh cửa, ngay cả
hạng người tạp vụ cũng thả vào!”.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ là Tam nha đầu nhà Nhị quản sự, không phải tạp vụ”. Trần Lan Tử ngẩng đầu, quả là một gương mặt thanh tú khả nhân, Đường
Uyển hơi cau mày, Trần Lan Tử – con gái thứ ba của Nhị quản sự? Là con
gái của Điền ma ma, thiếp thất kiếp trước của Triệu Sĩ Trình, người sinh cho chàng một đứa con trai đó ư? Thoạt nhìn có vài phần quen mắt, kiếp
trước hẳn là có gặp qua, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
“Ngươi là tam nha đầu nhà Nhị quản sự?”. Hồng Trù nhăn mày
nhìn Trần Lan Tử, cô biết Điền ma ma rất có thể diện trước mặt Lý phu
nhân, cũng biết Nhị quản sự có chút địa vị ở nhà họ Triệu, nhưng như vậy không có nghĩa con gái bọn họ có thể lao tới quấy rầy chủ nhân, cô hỏi
thẳng. “Ngươi làm việc trong phủ sao?”.
“Ơ…”. Trần Lan Tử không nghĩ Hồng Trù chẳng quan tâm đến lý
do mình làm như vậy, chỉ quan tâm có làm việc trong phủ không, hơi sửng
sốt, mới thông minh nói. “Nô tỳ xin nguyện đến hầu hạ thiếu phu nhân”.
“Không làm việc trong phủ lại dám mặc quần áo nha hoàn, còn xông vào hoa viên…”. Hồng Trù bất mãn nheo mắt, cô trực tiếp bỏ qua câu Trần Lan Tử nói muốn hầu hạ Đường Uyển, nhìn ma ma đang chờ lệnh đứng bên. “Bắt con bé này lại, giao cho Nhị quản sự, để ông ta tự xử lý, xử lý xong đi báo cáo với thiếu gia, không được lại đến quấy rầy thiếu phu nhân”.
“Dạ”. Ma ma này biết Trần Lan Tử, tuy không hiểu vì sao Trần Lan Tử lại vô lễ xông đến trước mặt Đường Uyển, nhưng nghĩ đến cô ta là con gái Nhị quản sự, mới không tiến lên lôi cô ta đi.
“Thiếu phu nhân, cầu xin thiếu phu nhân nghe nô tỳ nói hết đã”. Trần Lan Tử nóng ruột, vất vả lắm cô ta mới chờ đến cơ hội các chủ nhân khác không ở trong nhà, lợi dụng quan hệ của Nhị quản sự và Điền ma ma, lẻn vào phủ chờ gặp Đường Uyển ở hoa viên, nếu bị mấy bà này kéo về,
mọi sự cô ta làm hết thảy sẽ trở nên vô dụng, một tháng nữa cha mẹ sẽ gả cô ta cho nhị tiểu tử nhà họ Ngô, nhưng lý do thật sự chính là vĩnh
viễn cô ta sẽ không thể vào phủ, không thể bay lên cành cao làm phượng
hoàng được nữa.
“Để cô nàng nói hết đi”. Đường Uyển muốn nghe thử Trần Lan
Tử định nói gì với nàng, tự tiến cử sao không đi tìm Triệu Sĩ Trình mà
lại đi tìm nàng? Hay cô ta nghĩ nàng đang có bầu, hẳn là chủ động đưa ra yêu cầu nạp thiếp hoặc thông phòng cho Triệu Sĩ Trình, lấy tiếng hiền
lành? Chuyện như vậy thật ra nàng từng thử ý Lý phu nhân, nhưng Lý phu
nhân nói đàn ông nhà họ Triệu không có đạo lý vợ mình đang khổ cực mang
thai con cái, bản thân lại tầm hoa vấn liễu hoặc nạp thiếp, nàng cứ yên
tâm dưỡng thai, đừng nghĩ những thứ khác.
Hồng Trù không mấy đồng ý, cô lo Đường Uyển mềm lòng sẽ bị Trần Lan
Tử đả động, sau đó quyết định sai lầm. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của
Đường Uyển, cô chỉ có thể bực bội gật đầu, sau đó lui về bên cạnh.
“Cảm ơn thiếu phu nhân”. Trần Lan Tử mừng rỡ dập đầu cảm tạ Đường Uyển, cũng không đứng dậy, cứ quỳ ở đó mà nói. “Cha mẹ nô tỳ không hiểu sao tháng trước bỗng định ra hôn sự cho nô tỳ, ép
nô tỳ chờ gả, nô tỳ đau khổ cầu xin, cha mẹ vẫn khư khư cố chấp, thật sự nô tỳ không còn biện pháp nào nữa mới mạo hiểm xông vào đây, muốn cầu
xin thiếu phu nhân nói giúp cho nô tỳ một câu, đừng để cha mẹ nô tỳ làm
vậy”.
“Chẳng lẽ chuyện gia đình cô, ta có thể xen vào sao?”. Đường Uyển nhíu mày lại, tháng trước đính hôn? Chẳng lẽ Tử Quy điều tra ra
Điền ma ma làm việc ám muội, nổi trận lôi đình, hai vợ chồng bà ta cảm
thấy con đường cho con gái đi làm thiếp xem như không đi được, lại lo
tiếp tục giữ con ở nhà khiến người ta sinh nghi nên cứ như vậy đính hôn
cho con?
“Thiếu phu nhân là chủ nhân, chỉ cần thiếu phu nhân mở miệng, cha mẹ nô tỳ nhất định sẽ cung kính nghe theo”. Trần Lan Tử không hiểu ý Đường Uyển, chỉ nghĩ Đường Uyển nói nàng không tiện nhúng tay, vội vàng nói. “Chỉ cần thiếu phu nhân nói một câu thôi có thể thay đổi vận mệnh của nô tỳ, cầu xin thiếu phu nhân mở lòng từ bi, cứu nô tỳ với”.
Chỉ cần nàng mở miệng? Là cô ta hy vọng nàng mở miệng, hay cả gia
đình cô ta đang hy vọng nàng mở miệng? Cô ta không làm việc trong phủ,
lại dám mặc quần áo nha hoàn chạy đến trước mặt nàng cầu xin, là kẻ hầu
người hạ trong phủ này quá vô dụng, quá thiếu cảnh giác, hay có ai đang
lót đường cho cô ta? Đường Uyển không biết, nhưng nàng biết bản thân
phải làm cái gì.
Nàng nghiền ngẫm nhìn Trần Lan Tử, cô ta giống như người sắp chết đuối bắt được khúc gỗ khô, nàng bâng quơ. “Tục ngữ nói ‘giật sập mười tòa miếu nhưng không phá đám một cuộc hôn nhân’, ta đâu biết cái gì, không thể tùy tiện nhúng tay vào hôn sự của cô
được, không thỏa đáng lắm nha”.
Bây giờ, Trần Lan Tử nghe hiểu ý Đường Uyển, nằm gục xuống mặt đất khóc kể. “Thiếu phu nhân không biết chứ, cuộc hôn nhân cha mẹ sắp đặt cho nô tỳ
quả thật là… Hu hu, tên kia hắn nổi tiếng cướp giật vô lại, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, nếu thật gả cho hắn, đời này nô tỳ xem như xong. Thiếu phu nhân cũng biết thân là đàn bà con gái, nhìn
người không rõ sẽ thê thảm vô cùng, cầu xin thiếu phu nhân thương xót nô tỳ cũng là thân con gái, nói một câu đỡ nô tỳ đi thiếu phu nhân! Nô tỳ
xin nguyện làm thân trâu ngựa hầu hạ báo đáp ân tình của thiếu phu
nhân!”.
“Cha mẹ cô nhẫn tâm vậy sao? Tìm cho cô một tấm chồng tồi tệ như thế?”. Đường Uyển không tin nổi lời Trần Lan Tử nói, Điền ma ma vì con gái bà
ta ngay cả nàng còn dám tính kế, sao nỡ gả con gái cho một tên vô lại,
trừ phi bị ép đến bước đường cùng mới có thể lựa chọn như vậy. Nhưng
Điền ma ma là ma ma quản sự bên người Lý phu nhân, Nhị quản sự lại là
quản sự có uy ở viện ngoài, bọn họ cũng có chút tài sản, sao lưu lạc đến mức độ phải ép gả con gái cho kẻ tồi tệ!
“Nửa câu nửa chữ nô tỳ đều là thật, nếu thiếu phu nhân không tin, có thể tìm người hỏi thử”. Trần Lan Tử lau nước mắt nước mũi. “Cha mẹ đính hôn cho nô tỳ với Trương Nhị Ngưu ở ngõ nhỏ nhà họ Mai, người nọ có tiếng vô lại, phàm là đánh nhau mười vụ hết tám chín vụ là
có hắn tham gia, người như vậy không chừng ngày nào đó vì đánh nhau mà
bị bắt vào tù… Hu hu hu, nô tỳ biết, cha mẹ là bất đắc dĩ mới chọn hắn,
ai bảo nhà nô tỳ đông con, hai anh trai và hai chị gái lập gia đình rồi
thật sự không đủ tiền cho nô tỳ chuẩn bị đồ cưới, đành phải chọn người
không đòi hỏi đồ cưới nhiều thôi”.
Trần Lan Tử đã chuẩn bị sẵn, lập tức nói ra tên của một kẻ vô lại cô
ta nghe người khác kể, cô ta dám chắc dù Đường Uyển không tin cô ta
nhưng cũng sẽ hỏi thăm Trương Nhị Ngưu chứ không hỏi liệu cô ta và
Trương Nhị Ngưu có đính hôn với nhau thật không.
“Chỉ vì đồ cưới thôi sao?”. Đường Uyển nhìn Trần Lan Tử, nở nụ cười. “Đơn giản thôi, Hồng Trù, lấy trong tiền riêng của ta ra hai mươi quan đưa
cho Điền ma ma, cứ nói là ta cho Trần Lan Tử đặt mua đồ cưới, dặn bà ấy
tìm cho con hôn sự thích hợp hơn, đừng vì đồ cưới ít mà gả qua loa”.
“Dạ, thiếu phu nhân!”. Hồng Trù không tin nửa chữ Trần Lan
Tử nói, tiền tiêu vặt của Điền ma ma nhiều nhất phủ này, tính ra cũng
hơn một lượng bạc, bình thường chủ nhân thưởng thêm tiền, tính ra một
tháng ít nhất phải năm ba lượng. Nếu ngay cả bọn họ đều không đủ tiền
đặt mua đồ cưới cho con gái, những nhà nghèo khác chẳng lẽ đành bán con? Có điều Đường Uyển đã nói vậy, cô cũng chỉ biết lên tiếng trả lời, cho
cô ta hai mươi quan tiền đuổi đi đỡ hơn nghe lời cô ta nhúng tay vào
chuyện gia đình nhà bọn họ.
“Nô tỳ cảm tạ ân điển thiếu phu nhân! Nhưng hai mươi quan tiền cũng không thể cứu nô tỳ được!”. Trần Lan Tử không ngờ Đường Uyển cứ như vậy xử lý, cô ta ngẩn ra, lại gạt nước mắt. “Cho dù đủ tiền đặt mua đồ cưới đi nữa, cha mẹ đã đính hôn cho nô tỳ với tên vô lại đó rồi, nếu hắn không chịu từ hôn, nô tỳ vẫn phải đi vào hố lửa… Thiếu phu nhân ơi, xin thiếu phu nhân đại từ đại bi, cứu người cứu cho
trót đi!”.
“Ý cô là ta phải phái người cho lui hôn sự này?”. Đường Uyển nhìn Trần Lan Tử được một tấc muốn tiến thêm một thước, trong lòng
phiền chán vô độ, có tâm dạy cho cô ta một bài học. “Chuyện khó khăn như thế, nể mặt Điền ma ma cũng không phải ta làm không được. Hồng Trù, em nhớ kĩ chuyện này, chờ Tử Quy về nhắc ta nói cho Tử Quy, xem chàng
biết quản sự nào đắc lực đi làm chuyện này không”.
Đường Uyển tin nếu để Triệu Sĩ Trình biết chuyện này, đừng nói cô ta, ngay cả Điền ma ma và Nhị quản sự cũng không xong! Nhưng Đường Uyển
không muốn mọi sự ầm ĩ đến mức đó, nàng không muốn để mọi người nghĩ
nàng mang bầu nên sinh ra phách lối, ngay cả ma ma hầu hạ mẹ chồng cũng
nhìn chẳng vừa mắt, có điều phải xem Trần Lan Tử biết điều hay không!
Cái này… Trần Lan Tử trợn tròn mắt, nếu để người ta đến từ hôn với Trương Nhị Ngưu mới thật sự là tiêu đời!
Cô ta bổ nhào vào dưới chân Đường Uyển, vừa khóc vừa nghĩ phải ứng
phó vụ này như thế nào, đương nhiên trong lòng cô ta đang âm thầm mắng
chửi người nói cho cô ta Đường Uyển ngây thơ dễ lừa, chỉ cần khóc lóc
vài tiếng là qua mặt được ngay.
Không ai chú ý đến ánh mắt Đường Uyển thoáng chốc lóe lên, dần hiện
nét lạnh lùng, nàng rốt cuộc nhớ ra nàng gặp Trần Lan Tử lúc nào…
Đường Uyển sẽ vĩnh viễn không quên buổi chiều cuối mùa xuân đó, nàng
gặp Lục Du ở Lưu Viên, về nhà liền ngã bệnh, vất vả lắm bệnh tình mới
khởi sắc, nàng gượng chống ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm
mấy đóa hoa bị gió thổi rơi rụng lả tả, lòng đầy hiu quạnh, thương tâm
khổ sở không chịu nổi. Bỗng nhiên, một nha hoàn xông vào.
Tựa như hôm nay, cô ta bùm một phát quỳ mọp xuống trước mặt nàng,
khóc cầu xin nàng đừng bôi đen mặt mũi nhà họ Triệu nữa, nói Triệu Sĩ
Trình đã thành trò cười trong mắt cả Sơn Âm này, nói rằng chàng chẳng
những chịu ánh mắt thương hại của kẻ khác, thành chủ đề trà dư tửu hậu
đàm tiếu, còn phải miễn cưỡng cười vui trước mặt nàng, tận tâm hết sức
chăm sóc một người vợ có trái tim không ở bên, nói nàng gả vào vài năm
không con cái, Triệu Sĩ Trình lại không muốn nạp thiếp, nảy sinh tranh
chấp với cha mẹ đang mong ngóng ôm cháu nội, đều do nàng mà nhà họ Triệu không yên ổn…
Đường Uyển đến bây giờ vẫn nhớ khi đó tâm tình nàng mâu thuẫn dữ dội, vừa không thể hoàn toàn quên hết về Lục Du mà bắt đầu lại lần nữa với
Triệu Sĩ Trình, vừa không thể bỏ qua tấm chân tình của Triệu Sĩ Trình
dành cho nàng… Biết bản thân là vết nhơ của chàng, lòng nàng bị giày vò
đau đớn, thậm chí không muốn sống nữa.
Nàng chết, bản thân sẽ được giải thoát, Triệu Sĩ Trình cũng không còn bị liên lụy, với điều kiện của chàng, cưới một người con gái trong sạch khác làm vợ không có gì khó, bọn họ sẽ sống vui vẻ cả đời. Nàng sống
nhưng không hề muốn sống, bệnh tình đột ngột tăng thêm, thuốc thang vô
dụng, mùa thu năm đó nhắm mắt buông tay, thành một âm hồn bị dẫn đến âm
phủ…
Thế nhưng, Đường Uyển chưa bao giờ nghĩ tới, nha hoàn một bộ trung
trinh và tận tâm với chủ nhân, bên vực lẽ phải khi ấy lại chính là Trần
Lan Tử – người sau khi mình chết, đã không nề hà làm thiếp nối dõi tông
đường cho Triệu Sĩ Trình. Nàng có thể kết luận rằng kiếp trước Trần Lan
Tử tỏ vẻ bất bình thay Triệu Sĩ Trình là thật sự do một mảnh trung tâm
hay chẳng qua muốn đạt được mục đích mới nói cho nàng nghe?
Nghĩ đến đoạn, ánh mắt Đường Uyển trở nên sắc bén, lạnh lẽo nhìn Trần Lan Tử diễn trò.
“Nô tỳ không dám cầu xin như vậy, thiếu phu nhân và thiếu gia là
người thế nào, nô tỳ sao dám để các ngài vì chuyện của nô tỳ mà dây dưa
với hạng người hạ lưu như thế”. Trần Lan Tử đã nghĩ hoàn hảo lý do thoái thác, lại nức nở khóc lóc, nói tiếp. “Nô tỳ chỉ cầu xin thiếu phu nhân khai ân, nói với cha mẹ nô tỳ một tiếng
để nô tỳ vào phủ hầu hạ ngài, cha mẹ nô tỳ đương nhiên không dám làm
trái, mà kẻ vô lại kia cũng có lý do thích hợp để từ chối hắn, sẽ không
làm cha mẹ nô tỳ quá khó xử”.
“Nói đến nói đi cũng liền một ý, muốn vào phủ hầu hạ, phải không?”. Đường Uyển nhìn Trần Lan Tử. Vào phủ? Còn muốn đến bên cạnh hầu hạ
nàng? Là nghĩ gần Phật dính tí khói hương chứ gì! Xem ra là đứa có tâm
tư thâm trầm.
Trần Lan Tử gật đầu. “Nô tỳ làm việc nhanh nhẹn, vào phủ rồi nhất định không để thiếu phu nhân thất vọng!”.
“Thiếu phu nhân ~”. Hồng Trù nóng nảy, tuy không biết Trần
Lan Tử kiếp trước là thiếp của Triệu Sĩ Trình, còn là mẹ ruột của con
trai chàng, nhưng bộ dạng giả tạo của Trần Lan Tử đủ khiến cô nhận ra
Trần Lan Tử nói vào phủ hầu hạ tránh gả là giả, mục đích chân chính là
muốn mượn cơ hội từ Đường Uyển để tiếp cận Triệu Sĩ Trình. Nếu đã nhận
ra, cô sẽ không thể trơ mắt nhìn Đường Uyển dẫn sói vào nhà! Trần Lan Tử chưa chắc đã là sói, nhưng giữ một kẻ như cô ta ở bên tóm lại chẳng có
gì tốt đẹp.
Đường Uyển khẽ nhăn mi, nhìn Hồng Trù mỉm cười. “Hồng Trù, trong viện chúng ta có thiếu người hầu không?”.
Hồng Trù thở dài nhẹ nhõm. “Thiếu phu nhân, trong việc các nơi đều đã đủ người, không thiếu!”.
Đường Uyển gật đầu, rồi quay sang Trần Lan Tử, nói. “Cô xem, ta cũng không giúp được cô!”.
“Thiếu phu nhân, van cầu thiếu phu nhân!”. Trần Lan Tử đau khổ cầu xin. “Chuyện này với thiếu phu nhân mà nói chẳng qua là thuận tiện nhấc tay, nhưng đối với nô tỳ là đại sự cả đời…”.
“Đây là làm sao?”. Một giọng nói ngoài ý muốn vang lên,
Đường Uyển kinh ngạc nhìn qua, đã thấy Triệu Sĩ Trình nhanh chóng đi
đến, nhìn thoáng qua Trần Lan Tử đang quỳ dưới đất, giận dữ nói. “Không biết hiện tại thiếu phu nhân quan trọng nhất là tĩnh dưỡng sao? Dám đến khóc lóc trước mặt thiếu phu nhân!”.
“Sao chàng về nhanh vậy?”. Đường Uyển không trả lời vấn đề
của chàng, chỉ tò mò hỏi, nhìn thời gian thì lẽ ra bọn họ vẫn đang ở nhà họ Lục mới đúng, chẳng lẽ đến nhà họ Lục không uống nổi ngụm trà đã đi
về?
“Ta thắp nén nhang cho Lục bá phụ rồi về ngay”. Triệu Sĩ
Trình không nói nhiều, chuyện nhà họ Lục chàng không muốn nhắc đến một
chữ với Đường Uyển, liếc mắt qua Trần Lan Tử vẫn đang quỳ, nói. “Đây là ai? Nhìn quần áo như là nha hoàn quét dọn, có phải làm sai gì không?”.
“Cô nàng nói cô nàng là Tam nha đầu nhà Điền ma ma và Nhị quản sự, cố ý đến phủ cầu em làm chủ cho”. Đường Uyển đơn giản giải thích, thật muốn biết Triệu Sĩ Trình sẽ xử lý như thế nào.
“Cầu em làm chủ?”. Triệu Sĩ Trình nhíu mày thật sâu. “Ta nhớ con gái của Điền ma ma không làm việc trong phủ, ngươi làm sao vào
được phủ? Các bà gác cửa cho ngươi vào? Còn quần áo ngươi đang mặc, lấy ở đâu ra?”.
Trần Lan Tử hốt hoảng, Triệu Sĩ Trình về sớm ngoài dự tính, không ngờ Triệu Sĩ Trình chẳng chút hứng thú với vấn đề cô ta cầu xin Đường Uyển, chỉ quan tâm làm sao cô ta xuất hiện ở đây. Cô ta toát mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ trả lời. “Nô tỳ mượn từ một người chị em, vì quen với bà gác cổng nên các bà ấy đánh bạo cho nô tỳ vào”.
“Lá gan của các bà ấy cũng to thật!”. Triệu Sĩ Trình sắc mặt âm trầm nhìn Trần Lan Tử, để một người không làm việc trong phủ vọt đến trước mặt Đường Uyển đang mang bầu lớn tháng, làm sao chàng an tâm vợ
con chàng an toàn trong phủ được. Chàng cả giận nói. “Nhốt cô ta vào phòng chứa củi, sau đó gọi Nhị quản sự và những bà nào gác cổng hôm nay toàn bộ đến phòng khách tiền viện, ta muốn thử nhìn xem cái nhà này có
còn quy củ hay không!”.
“Lang quân à, nô tỳ…”. Trần Lan Tử sợ hãi, cô ta nhận thấy
mục đích không đạt thành còn mang đến đại phiền toái cho cha mẹ, thậm
chí có thể mất đi địa vị ở nhà họ Triệu.
“Còn chờ cái gì?”. Triệu Sĩ Trình căn bản không có tâm tư
nghe cô ta nói, chàng giận dữ bọn người dưới chậm chạp, xem ra từ cao
đến thấp nhà họ Triệu phải chấn chỉnh kĩ càng một lần.
“Dạ!”. Bà ma ma bên cạnh vội vàng kéo Trần Tử Lan đi, từ đầu đến cuối ngay cả mặt mũi cô ta Triệu Sĩ Trình cũng không thấy rõ.
“Tử Quy, đừng chuyện bé xé ra to mà”. Đường Uyển cảm thấy đuổi Trần Lan Tử bụng dạ khó lường đi là được, không cần làm quá to chuyện.
“Huệ Tiên đừng xen vào chuyện này, ta đi điều tra rõ ngọn nguồn, chờ mẹ về xử lý sau”. Triệu Sĩ Trình mỉm cười, chàng không giống Đường Uyển, chàng cảm thấy
phải làm to chuyện này, cảnh cáo người hầu trong phủ, thậm chí phải giết gà dọa khỉ một vài người, nếu còn tiếp tục bỏ qua không biết trong phủ
sẽ xảy ra chuyện gì.
“Tử Quy, Điền ma ma là lão thành hầu hạ mẹ mấy chục năm, Nhị quản sự cũng là quản sự đắc lực trong nhà…”. Đường Uyển nghe ra Triệu Sĩ Trình bực dọc, nhất định chàng sẽ xử lý nghiêm chuyện này, nàng khuyên một câu.
“Cho nên bọn họ hẳn là quá rõ quy củ nhà họ Triệu chúng ta!”. Triệu Sĩ Trình cười cười, đúng vậy, đều là lão thành trong nhà, lẽ ra
phải xử lý sạch sẽ mọi thứ chứ không để xảy ra vụ ồn ào hôm nay. Triệu
Sĩ Trình không tin không có bọn họ ngầm dung túng, Trần Lan Tử lại có lá gan lớn đến thế, dám chạy đến trước mặt Đường Uyển nói này nói kia, cầu xin Đường Uyển làm chủ. Đám người ngầm thả Trần Lan Tử vào cũng nên sửa trị, ngừa sau này ai cũng vào được hậu viện nhà này.
Đường Uyển thở ra, nàng biết tính tình Triệu Sĩ Trình, chuyện gì
chàng đã quyết, khuyên nữa cũng chẳng có lợi, không bằng đừng nói gì cả.
Triệu Sĩ Trình nói muốn xử lý nhưng chuyện này cuối cùng không phải
do chàng xử lý, chàng gọi tất cả những bà gác cổng biết rõ Trần Lan Tử
không làm việc trong phủ mà vẫn cho vào, cả tiểu nha hoàn cho Trần Lan
Tử mượn quần áo, Nhị quản sự đang ở viện ngoài làm việc cũng bị triệu
tập, cho bọn họ đứng bên ngoài phòng khách phơi nắng, thẳng đến khi Lý
phu nhân và Triệu Định Lân trở về.
Sự tình cuối cùng vẫn là Lý phu nhân xử lý.
Giống như Triệu Sĩ Trình, Lý phu nhân cũng thấy ma ma quản sự và quản sự đuôi to khó vẫy như vậy sẽ mang đến tai họa ngầm cho nhà họ Triệu,
nhưng khác với Triệu Sĩ Trình, Lý phu nhân chẳng những vì an ủi cho
Đường Uyển và đứa nhỏ, cũng vì an nguy của bản thân mà lo lắng. Cho nên, Lý phu nhân không thèm hỏi Trần Lan Tử vào phủ làm cái gì, trực tiếp
đuổi vợ chồng Điền ma ma đến thôn trang ngoại thành Sơn Âm làm quản sự,
là vì trả tình nghĩa cho Điền ma ma, những người khác bất kể có mang đến cho chủ nhân nguy hại hay không, đều bị người môi giới đến phát mại ra
ngoài.
Kinh qua chuyện này, người hầu từ trên xuống dưới nhà họ Triệu đều
tỉnh ngủ, không ai dám bỏ rơi nhiệm vụ, ngay cả các nha hoàn ma ma ngày
thường rỗi việc thích buôn chuyện cũng sợ tới mức không dám lắm mồm,
không khí trong phủ hoàn toàn thay đổi…