“Tam nương, Nhị nương nhà họ Vương đến nhà, nói là cố ý tới thăm em, em có muốn gặp cô ấy không?”. Uông Ngọc Trân gọi cắt ngang Đường Uyển đang cẩn thận nghiên cứu quy
tắc trong nhà. Nói là quy tắc, thật ra chỉ là một vài quy định bình
thường Hồ phu nhân vẫn dùng để trị gia mà thôi, người hầu phạm lỗi phải
xử lý như thế nào đại khái đều có quy tắc riêng, sau bữa tiệc Mẫu đơn
lần đó, Hồ phu nhân bắt đầu dạy con gái việc này.
Trước kia Đường Uyển cảm thấy trị gia phải khoan dung nhân từ, khiến
lòng người phục, nàng chẳng những không đồng ý Hồ phu nhân trách phạt
người hầu làm sai, còn luôn cầu xin dùm họ mỗi lần bị phạt. Bây giờ nàng vẫn không chấp nhận trách phạt người hầu quá nặng nề, nhưng cũng hiểu
ra có một số thời điểm không thể mềm lòng, nếu mềm lòng sẽ nuôi lá gan
bọn họ lớn hơn, bọn họ sẽ quen thói làm càn, cuối cùng tổn hại đến là
chính mình, Hồng Khởi là ví dụ rõ nhất.
Mỗi lần Hồ phu nhân xử lý những người hầu
không làm tròn chức trách, Đường Uyển đã có thể bình tĩnh ngồi cạnh xem
Hồ phu nhân phạt bọn họ mà không lên tiếng cầu xin, nàng chưa thể căn cứ quy củ mà phạt người hầu, nhưng coi như đã có tiến bộ, Hồ phu nhân thật hài lòng.
“Vương Nhị nương? Cô ấy tới làm gì ạ?”. Đường Uyển kinh ngạc nhìn Uông Ngọc Trân, nàng chỉ gặp Vương Nhị nương đúng một lần ở tiệc
rượu Mẫu đơn, nói qua nói lại hai câu, tạm gọi là biết nhau sơ sơ thôi,
hôm nay đến thăm hỏi là sao? Chẳng lẽ… Miệng nàng bất giác nhếch lên
thành một nụ cười lạnh mà chính nàng cũng không nhận ra. “Chẳng lẽ
cô ta nhân mấy vụ đồn đãi ầm ĩ gần đây mà đến mang binh hỏi tội? Không
biết cô ta dùng thân phận gì mà đến chất vấn nữa đây?”.
Mấy ngày nay Sơn Âm thật náo nhiệt, lời đồn về nàng nổi lên sóng
trước dìm sóng sau. Đầu tiên là nhà họ Lục truyền ra nàng bị ruồng bỏ
còn không biết tuân giữ đạo nữ giới, mặt dày quyến luyến Lục Du, ngay
lúc bản thân trở thành tấm bia để mọi người lên án, Triệu Sĩ Trình bất
ngờ lên tiếng hết thảy đều do Lục Du bày trò, nàng chẳng qua là người bị hại. Mọi người ồ lên, có mấy kẻ đặt ra vài nghi vấn khiến nhà họ Lục á
khẩu không trả lời được.
Một, Lục Du bên thì biểu hiện thâm tình khắng khít với Đường Uyển,
mặt khác vẫn nghe theo Đường phu nhân lấy cớ vì không có con nên bỏ vợ,
rốt cuộc hắn là thâm tình hay bạc tình?
Hai, Lục Du đã nghe lời mẹ bỏ vợ, nhưng không đành lòng chia lìa,
bằng mặt không bằng lòng, mượn biệt viện của nhà họ Triệu giấu Đường
Uyển, rốt cuộc hắn có hiếu hay bất hiếu?
Ba, đã bỏ vợ, đính hôn với nhà họ Vương nhưng vẫn dây dưa không rõ,
cuối cùng hắn muốn gì? Là không muốn Đường Uyển rời khỏi hắn được bình
an hạnh phúc, hay ghét bỏ Vương Nhị nương nên mới dùng thủ đoạn vụng về
này tỏ vẻ kháng nghị Đường phu nhân?
Vấn đề không sắc bén, nhưng người nhà họ Lục chẳng thể trả lời, trả
lời thế nào cũng sai rõ ra. Đường phu nhân không lường trước được sự
việc sẽ diễn biến theo chiều hướng này, bất lực không thể đắp vá, chỉ có thể đóng cửa từ chối tiếp khách, dùng cách tự lừa mình dối người né
tránh vụ hỗn loạn. Lục Du thì biểu hiện cứ như hắn chẳng liên can, từ
đầu đến cuối chưa từng lộ mặt, đừng nói người bình thường ghét hắn, đến
ngay cả người từng ngưỡng mộ tài văn chương của hắn cũng chẳng ưa hắn
nữa, đúng như lời Đường Uyển từng nói : hắn là kẻ chẳng biết gánh vác
trách nhiệm, thật không phải đàn ông nữa.
Đồng thời, ấn tượng của đại đa số về Đường phu nhân cũng xuống dốc
không phanh, đều cho rằng bà này quá cưng chiều con trai, khắt khe bắt
bẻ con dâu, thậm chí người ta còn lặp lại cụm từ của Đường Uyển : Đường
phu nhân gai mắt con dâu và con trai ân ái. Kẻ thì bảo Đường phu nhân
già quắt mới có được đứa con trai nên xem nó như mạng mình, muốn độc
chiếm cả đời, tấm tắc làm dâu không dễ, làm con dâu của Đường phu nhân
càng khó.
Về phần Đường Uyển, họ đáng thương cho nàng, cũng thấy may mắn thay
nàng, nói nàng tuy chịu không ít khổ ở nhà họ Lục, nhưng giờ đã thoát ly hết mọi quan hệ, chỉ cần tuyển chồng lần nữa, hạnh phúc sẽ đến. Còn lại Vương Nhị nương vừa đính hôn với Lục Du, có lời cho rằng tuy đã đính
hôn nhưng dù sao vẫn chưa gả vào nhà họ Lục, hối hận vẫn kịp. Người căm
ghét Đường phu nhân thậm chí đến nhà họ Vương khuyên bảo Lí phu nhân
đừng dính tới nhà họ Lục nữa, đừng để danh hão nhất thời của Lục Du mờ
mắt, đẩy con gái vào hố lửa.
“Thoạt nhìn không giống là tới gây phiền toái”. Uông Ngọc
Trân lắc đầu, chị cũng nghĩ Vương Nhị nương bỗng dưng tới nhà chắc chẳng có gì hay ho, nhưng xem sắc mặt Vương Nhị nương không giống định gây
rối, chị vốn tính trực tiếp đuổi cô ta đi, nhưng hỏi qua Hồ phu nhân, Hồ phu nhân nói dạo này Đường Uyển có vẻ có chủ kiến, nếu Vương Nhị nương
nói muốn gặp nàng, cứ để cô ta gặp, thuận tiện xem thử Đường Uyển ứng
phó sao. Cho nên Uông Ngọc Trân mới đến hỏi ý Đường Uyển.
“Mặc kệ cô ta có đến gây phiền toái hay không, nếu đã đến thì em cứ gặp cái đã”. Đường Uyển nghĩ nghĩ, đứng dậy, dù Vương Nhị nương đến vì lý do gì,
chúng ta cũng không cần tránh mặt, nào có chuyện gì phải chột dạ.
Uông Ngọc Trân đi cùng Đường Uyển đến bên ngoài phòng khách thì dừng
lại, Đường Uyển cười cười, biết Uông Ngọc Trân không tính đi vào, nàng
cũng không nói gì thêm, dẫn theo Hồng Trù bước vào. Vương Nhị nương đang ngơ ngác nhìn vào chén trà trên tay, tầm mắt tập trung vào mấy lá trà
trôi nổi trên mặt nước, nghe tiếng Đường Uyển đến, lập tức buông chén
trà đứng lên, có chút ngại ngần mở miệng nhưng không biết phải nói cái
gì.
“Nhị nương tử, mời ngồi”. Đường Uyển mỉm cười, mời Vương Nhị nương ngồi xuống, sau đó đắn đo — trực tiếp hỏi thẳng ý đồ Vương Nhị
nương đến, hay lòng vòng khách khí một chút, Đường Uyển thực phân vân.
“Hôm nay…”. Vương Nhị nương cắn môi, có chút ảo não bản thân nhất thời kích động chạy đến nhà họ Đường, nếu để những kẻ nhiều chuyện rỗi việc thích tán phét biết được, còn bị nói lời gì khó nghe đây.
Nhưng cô không có đường hối hận nữa, gắng gượng bình tĩnh nhìn thẳng vào Đường Uyển, hơi thẹn thùng nói. “Hôm nay tôi đến không có gì ác ý,
chỉ là lòng tôi nhiều nghi vấn không thể khơi thông, chẳng biết tâm sự
với ai, cho nên… Xin lỗi, là tôi quá kích động”.
Nhìn Vương Nhị nương ngượng ngùng, Đường Uyển bình tĩnh dị thường, nàng cười. “Không sao, Nhị nương tử đến là khách của Huệ Tiên, Nhị nương tử muốn
nói gì với Huệ Tiên xin cứ nói, muốn hỏi gì cũng hỏi thẳng đi, chỉ cần
Huệ Tiên có thể trả lời, nhất định không giữ trong lòng. Nếu Nhị nương
tử bỗng dưng không định hỏi nữa, chẳng sao, chúng ta im lặng uống chén
trà cũng hay”.
“Chị thật là tốt”. Sự bình tĩnh thản nhiên của Đường Uyển
cuốn hút Vương Nhị nương, nỗi bất an trong cô phút chốc tan biến rất
nhiều, cũng không cảm giác như có gai trên ghế châm vào cô nữa.
Lời khen, mà sao nghe giống như có vị gì khác? Nhìn mặt Vương Nhị
nương, Đường Uyển không biết đáp lại thế nào, nhưng nàng không vì vậy mà bối rối, chỉ cười nhạt nhìn Vương Nhị nương.
“Từ ngày gặp chị tại tiệc rượu Mẫu đơn của Tần phu nhân, lòng tôi vẫn có gì đó không yên”. Vương Nhị nương thấy Đường Uyển cười, lấy dũng khí quyết định tỏ bày những bất an và đấu tranh trong lòng cô…