Vương Nhị nương vốn rất vừa lòng với việc hôn nhân của mình. Nhà họ
Lục ở Sơn Âm không phải tồi, tuy gia nghiệp chẳng tính to lớn, Lục Tể
cũng không tiếp tục làm quan, nhưng vẫn hơn nhà họ Vương mấy lần. Thêm
Lục Du tài danh lan xa, đừng nói ở Sơn Âm người người đều hay, đến cả
địa phương xa xôi như Lâm An còn có người nghe về hắn. Trước lúc đính
hôn, Lí phu nhân thương con gái từng tìm cơ hội cho cô gặp Lục Du, Lục
Du tuấn tú lịch sự, cả người thấm đẫm khí chất nho nhã đặc biệt của
người đọc sách, còn có sự phóng khoáng mà ít thi sĩ nào có được, Vương
Nhị nương vừa gặp đã nảy sinh tình cảm, xem như mối tình đầu, dần dần
trong mắt trong lòng cô đều là bóng dáng của Lục Du.
Đương nhiên, việc hôn nhân này cũng không phải hoàn hảo không chút tì vết. Chuyện Lục Du từng kết hôn rồi bỏ vợ và cưới vợ khác vẫn là khúc
mắc trong lòng Vương Nhị nương. Cô không biết lý do vì sao Lục Du bỏ
người vợ cũ, cũng không biết vợ trước của Lục Du là người phụ nữ như thế nào, nhưng chỉ cần tưởng tượng hắn từng là chồng của một cô gái khác,
đầu gối tay ấp với cô ta, là cô lại cực kì không thoải mái. Lí phu nhân
luôn chắc như đinh đóng cột rằng vợ trước của Lục Du kém xa cô, nếu
không đã chẳng rơi vào kết cục nhà chồng ghét bỏ, đuổi đi. Đường phu
nhân mong chờ nhất sớm ngày ôm cháu, mà các cô gái nhà họ Vương đều có
tướng thịnh vượng đường con cái, nhất là Vương Nhị nương, các bà thím
lớn tuổi gặp cô luôn tấm tắc tướng cô dễ sinh con, chỉ bằng điểm này, cô đến nhà họ Lục chắc chắn sống tốt hơn vợ trước của Lục Du.
Lí phu nhân càng nói, Vương Nhị nương càng thấy khó chịu — cứ như cô đến nhà họ Lục chỉ vì sinh con cho hắn, còn
lại chẳng là gì cả?
Nhưng mà, dù khó chịu đến đâu Vương Nhị nương vẫn chôn kín trong
lòng, ngày thường tiếp tục ngoan ngoãn ở nhà thêu đồ cưới, chỉ là đôi
khi sẽ vô duyên vô cớ thẫn thờ, thỉnh thoảng thở dài hai hồi, không có
hành động quá khích gì khác.
Thứ đẩy cảm xúc bất mãn của Vương Nhị nương đến điểm bộc phát chính là bài thơ Mẹ chồng ác kia.
Bài thơ đó do Vương Nhị nương phát hiện lúc nghỉ chân tại quán trà
trên đường quay về từ chùa Quảng Hiếu. Cô không phải người có tài hoa
xuất chúng, nhưng ít nhiều đọc hiểu văn thơ, đương nhiên nhận ra ý tứ
bài thơ muốn nói gì, cô như thấy trước mắt hình ảnh người con dâu đáng
thương cẩn thận lấy lòng mẹ chồng, mà chẳng được mẹ chồng vừa ý, khi mẹ
chồng trách mắng nàng ấm ức nhẫn nhịn. Và cô cũng nhận ra sự thương tiếc xót xa của nhà thơ dành cho nàng.
Nếu bài thơ do người nào đó viết, Vương Nhị nương sẽ cảm động nhỏ lệ
đáng thương cô gái bạc mệnh kia, thật oan trái là người viết nó lại là
Lục Du. Kết quả, ngoại trừ ngần ngại Đường phu nhân, Vương Nhị nương còn ngần ngại thêm một chuyện — chẳng lẽ Lục Du vẫn nhớ mãi không quên được người vợ trước sao? Nếu vậy, hắn sẽ đặt cô vào vị trí nào? Người đàn bà như một công cụ sinh con đẻ cái cho hắn ư?
Vì cô nhất quyết, Lí phu nhân không lay chuyển được, đành đưa bài thơ đó đến nhà họ Lục, không nhiều lời, chỉ thầm muốn nhà họ Lục cho một
lời giải thích. Cuối cùng thì? Đường phu nhân chỉ thản nhiên nói : Đại
lang nhà tôi sẽ không viết loại thơ vớ vẩn này, nhất định là do người
khác mạo danh, các người đừng để bị lừa. Trừ câu đó, chẳng còn gì khác.
Điều này khiến Vương Nhị nương bực tức, không lẽ người nhà họ Lục cảm
thấy ngay cả một câu giải thích mình cũng không xứng đáng được nghe sao?
Lòng không thoải mái, Vương Nhị nương bắt đầu để ý hỏi thăm chuyện
tình về vợ trước của Lục Du, nghe ngóng tin tức rồi, Vương Nhị nương
càng uể oải. Vợ trước của Lục Du là Đường Uyển dịu dàng xinh đẹp, mỹ
nhân khó tìm, tài nữ tài hoa xuất chúng nổi tiếng Sơn Âm, gia thế tương
xứng với nhà họ Lục, tốt hơn nhà họ Vương gấp bội phần. Có người nói Lục Du và Đường Uyển là trời sinh một đôi, lúc trước vì muốn cưới được
Đường Uyển, nhà họ Lục dốc hết mười phần thành ý, còn đưa cây trâm
phượng gia tinh xảo tuyệt đẹp gia truyền làm tín vật tặng cho Đường
Uyển, nhưng không rõ vì sao chưa đến hai năm, Đường Uyển đã bị ruồng bỏ.
Lời đồn khiến lòng Vương Nhị nương càng lúc càng bất an, cô không thể im lặng ở nhà tiếp tục thêu đồ cưới hoan hỉ chờ xuất giá, cả ngày đứng
ngồi không yên, chỉ muốn biết giữa Lục Du và Đường Uyển đã xảy ra chuyện gì.
Chính vì vậy, tiệc rượu Mẫu đơn ngày ấy cô xin Lí phu nhân dẫn mình
theo, không vì gì khác, chỉ vì có thể nghe được chuyện cũ của Đường Uyển và Lục Du, để lòng cô thôi chao đảo và bình tĩnh trở lại.
Có thể gặp Đường Uyển là bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng cũng là một đả
kích lớn với cô. Cô không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận thôi, ngoại trừ mình trẻ tuổi hơn Đường Uyển, tất cả còn lại so ra đều kém.
Chị ta sáng chói như mặt trời, dịu hiền xinh đẹp, đứng trước mặt Đường
Uyển, cô bỗng thấy thật xấu hổ. Màn tranh cãi của Đường Uyển và Đường
phu nhân, nhất là câu nói của chị ta : Đường phu nhân ích kỷ, không để
cho bất kì kẻ nào cướp đi Lục Du, không hiểu sao cô lại đồng ý với câu
nói đó thế, cô nghĩ sở dĩ Đường phu nhân chọn cô không hẳn vì cô có
tướng dễ sinh con, chủ yếu có lẽ vì cô chẳng xuất sắc, không phải kiểu
người Lục Du yêu thích, cho nên bà ta mới vừa lòng cô.
Hiểu ra, cô giận dữ về nhà, nếu Lí phu nhân không ngăn cản, cô đã cắt nát đống đồ cưới.
Sau đó nữa, những chuyện xảy ra khiến cô càng rối ren.
Đường phu nhân phun lời đồn đãi bôi nhọ như muốn ép Đường Uyển vào
đường chết, còn người đàn ông nghe nói từng yêu không thể quên nổi Đường Uyển là Lục Du lại im hơi lặng tiếng. Người, có đôi lúc đừng nhìn họ
đối xử với mình sao, phải nhìn họ đối xử với người khác như thế nào.
Đường phu nhân gây sự, Lục Du thờ ơ khiến trái tim Vương Nhị nương phát
lạnh — người từng được nhà họ Lục coi trọng như vậy, người đến bây giờ
Lục Du vẫn nhớ mãi, thế mà bọn họ có thể vô tình cỡ này, đổi lại mình
thì sao? Bọn họ sẽ càng tuyệt tình phải không?
Còn có Hồng Khởi Uông Ngọc Trân từng đề cập qua, đứa nha hoàn có tâm
tư khác thường với Lục Du, phản bội chủ nhân mật báo cho hắn hành tung
của Đường Uyển, nhà họ Đường công khai đưa tiễn cô ta đến nhà họ Lục,
lại bị Đường phu nhân bán thẳng tay cho một ông già hơn năm mươi tuổi
góa vợ làm vợ kế. Lục Du ư, đừng nói che chở, ngay cả cầu xin cũng chưa
hé răng một chữ, lạnh nhạt nhìn cô hầu vì hắn mà phản chủ bị đẩy vào hố
lửa.
Hết thảy khiến lòng Vương Nhị nương rét run, tuy Đường phu nhân nói
bà ta vừa lòng cô, nói sẽ đối xử tốt với cô, nhưng vết xe đổ trước mắt
đấy, sao cô có thể tin lời Đường phu nhân, sao có thể tin mình gả vào
nhà họ Đường sẽ sống tốt hơn Đường Uyển? Ít nhất Đường Uyển còn là người Lục Du yêu thích, còn mình, quá lắm là hắn chẳng ghét. Nếu có một ngày, bản thân mình cũng bị Đường phu nhân chán ghét, mình sẽ rơi vào kết cục nào? Thật không dám tưởng tượng.
Cô sợ, cô chần chừ, muốn lùi bước, chỉ là trong tâm tưởng vẫn có chút gì đó không cam lòng, cô không biết nếu bỏ qua việc hôn nhân này, liệu
cô có tìm thấy người nào tốt như vậy nữa không. Nhưng cứ nhắm mắt đưa
chân gả vào nhà họ Lục như thế này, cô không thể.
Vậy nên, cô muốn gặp Đường Uyển, có lẽ gặp Đường Uyển rồi, cô sẽ biết phải quyết định như thế nào.