“Cô hy vọng tôi sẽ nói gì?”. Nghe xong Vương Nhị nương tâm
sự, Đường Uyển chỉ cảm thấy buồn cười, nàng chẳng biết vì đâu Vương Nhị
nương nghĩ nàng sẽ cho cô ta một lời khuyên hữu dụng? Nàng và cô ta
không có quan hệ gì thân thiết, cho dù có thiện chí đi nữa thì biết nói
gì với cô ta đây?
“Tôi cũng không biết”. Vương Nhị nương cười khổ một tiếng, sau đó nói. “Tôi thật sự bàng hoàng lắm, tôi không biết nên hay không nên, nếu tôi chấp
nhận thì có rơi vào kết cục giống như chị không? Không, gia thế, tướng
mạo hay trí tuệ của tôi so ra đều kém chị, chị đã bị làm khó dễ thì có
lẽ tôi gả qua càng tồi tệ hơn”.
Đường Uyển nhìn kĩ Vương Nhị nương, nàng
nhớ kiếp trước Vương Nhị nương cũng xem như hạnh phúc, gả vào không lâu
đã có tin vui, không đến một năm liền sinh được một con trai cho nhà họ
Lục, sau liền tù tì sinh cho Lục Du sáu con trai một con gái. Tuy rằng
tướng mạo cô ta không xuất chúng, cũng không có tài hoa gì, Lục Du chẳng thích cô ta, nhưng hai người rất ít khắc khẩu, hơn nữa con cái dưới gối đông đúc, sống không tệ.
Nàng cũng nhớ mang máng Vương Nhị nương là kiểu người an phận thành
thật, lúc chưa gả ngoan ngoãn nghe cha mẹ sắp xếp tất cả mọi thứ, gả vào nhà họ Lục thì Đường phu nhân sai đâu làm đó, Đường phu nhân nói một là một, hai là hai. Tuy rằng bà ta không đối xử tốt với cô ta lắm, nhưng
cũng không soi mói bới móc cô ta như đã từng làm với nàng. Còn Lục Du,
lãnh đạm với người vợ này — không nghĩ cũng biết, sao hắn có thể chú ý
tới một người phụ nữ chẳng chút tài hoa hay nhan sắc nào?
Thế nhưng lãnh đạm đến đâu, không ưa đến đâu cũng không thể chậm trễ
hắn và Vương Nhị nương lục tục sinh hết đứa con này đến đứa con khác.
Khi Vương Nhị nương qua đời, hắn còn không gào khóc đến chết đi sống lại đó sao? Rồi ngoại trừ vài bài thơ tán dương Vương Nhị nương đôi chút
khi cô ta vẫn còn sống, cô ta chết đi rồi lại thêm mấy phần điếu văn tỏ
vẻ nhớ thương, cuộc sống cũng an an ổn ổn đó thôi?
“Đường nương tử?”. Ánh mắt đánh giá của Đường Uyển khiến Vương Nhị nương chột dạ, cô ta cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười. “Tôi biết tôi quá liều lĩnh lỗ mãng tìm tới cửa, quá mặt dày hỏi chị vấn đề
này, nhưng tôi bối rối lắm, không ai có thể cho tôi một lời khuyên chấp
nhận được…”.
Vương Nhị nương nói xong, hốc mắt đỏ hoe, tuy rằng chưa đến mức thất
lễ khóc nấc lên, nhưng cũng trông đáng thương vô cùng, mắt cô ta nhìn
Đường Uyển cứ như nàng là cái rễ cây cứu mạng cuối cùng khi cô ta cheo
leo nơi vách đá.
Trong lòng Đường Uyển bỗng có chút chán nản, nàng và Vương Nhị nương
chỉ mới gặp nhau một lần ở tiệc rượu Mẫu đơn thôi, trước đây không có
một tia quan hệ, mà về sau cho dù cô ta có gả cho Lục Du hay không thì
cũng không liên can gì đến nàng. Cô ta có chọn lựa sao thì nàng cũng
mặc, cô ta có nhất thiết phải trưng bộ dạng này ra không? Nếu mình
khuyên cô ta, cô ta làm theo nhưng sống không tốt thì phải do mình phụ
trách sao? Xem ra Vương Nhị nương cũng không phải an phận thành thật như ấn tượng của mình – Đường Uyển nghĩ bụng, sau đó cười khổ : Mình đúng
là… Một người có thể khiến kẻ soi mói như Đường phu nhân thấy được cái
tốt của cô ta, có thể khiến người đàn ông chẳng hài lòng gì về mình như
Lục Du nắm tay nhau sống cả đời, người đàn bà như vậy có đơn giản sao?
“Nói thật, tôi cũng không biết khuyên cô cái gì”. Biết Vương Nhị nương chẳng phải con người đơn giản, Đường Uyển cũng thận trọng
hơn, nàng giả bộ ngượng nghịu thở dài một hơi, sau đó cười nhạt tự giễu. “Ngay cả bản thân mình rồi sẽ trôi dạt về đâu Huệ Tiên còn không biết nữa là, lấy gì để khuyên cô đây?”.
“Ôi ~”. Vương Nhị nương cũng thở dài, sau đó nhìn Đường Uyển, thăm dò. “Chị nói thử nếu tôi nghe lời cha mẹ gả đến nhà họ Lục, sống có khổ lắm không?”.
“Cái này…”. Đường Uyển trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng lắc đầu. “Hẳn là không”.
“Thật sao?”. Vương Nhị nương không ngờ Đường Uyển sẽ nói như vậy, cô ta không che giấu sự kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi. “Đường nương tử vì sao cho rằng tôi sẽ có cuộc sống tốt?”.
“Rất đơn giản, Đường phu nhân và Lục Vụ Quan hiện tại đã bị mọi
người lên án, bọn họ sẽ không dám làm chuyện gì khiến người ta chỉ trỏ”. Đường Uyển không hề trốn tránh ánh mắt của Vương Nhị nương, nàng cười cười, hơi ra vẻ đau buồn. “Cô được Đường phu nhân coi trọng, tất có ưu điểm bà ta hài lòng, dù không
có mấy vụ lùm xùm gần đây, Đường phu nhân vẫn khoan dung và bỏ qua cho
cô. Chưa nói đến hiện giờ thanh danh của Đường phu nhân đã xuống dốc cực độ, bà ta sẽ không để mọi người dèm pha, nhất định tốt với cô hơn gấp
bội, sau đó khôi phục danh dự của bà ta. Cho nên tôi dám khẳng định, cô
đến nhà họ Lục không nhất định mỹ mãn hoàn toàn, nhưng tuyệt đối không
quá gian nan”.
“Cái chính là tôi sợ Đường phu nhân…”. Vương Nhị nương nghi ngờ nhìn Đường Uyển. “Trước kia tôi luôn nghĩ Đường phu nhân là vị trưởng giả từ ái, đối xử với tôi cũng tốt lắm, nhưng khi biết bà đối xử với cô như vậy, tôi thật sự sợ
hãi”.
“Nếu nói vậy thì cô đừng lo”. Có lẽ vì đề phòng Vương Nhị
nương nên sinh ra tâm lý kiêng kị, Đường Uyển cứ cảm thấy lời nói của cô ta luôn có vấn đề, nghe xong nàng vừa trào phúng vừa an ủi. “Người
với người không giống nhau, Nhị nương tử so ai không so, đừng so với kẻ
bạc mệnh như Huệ Tiên. Huệ Tiên gả vào nhà họ Lục mãi không có tin vui,
Đường phu nhân là sốt ruột cháu nên mới… Nhưng tôi nghĩ Nhị nương tử
không có phiền não vậy đâu, nghe nói lệnh mẫu Lí phu nhân là người vượng tử vượng phu, tin chắc Nhị nương tử cũng vậy”.
Lại là vượng phu vượng tử linh tinh. Vương Nhị nương buồn bực khó
chịu trong lòng, chẳng lẽ trong mắt mọi người, cô chỉ có ưu điểm đó thôi sao, ngoại trừ nó ra chẳng có gì tốt đẹp đáng nói nữa?
“Muốn giữ hôn ước hay không là quyết định của Nhị nương tử, Huệ
Tiên không dám vượt quá chức phận. Có điều, tục ngữ có câu ‘phá đổ ba
tòa miếu không ai phá đổ một cuộc hôn sự’, Huệ Tiên hy vọng Nhị nương tử không bị thứ gì tác động phá hủy hôn sự của bản thân”. Đường Uyển lắc đầu, miễn cưỡng nói. “Thật ra, Đường phu nhân cũng không phải chanh chua điêu ngoa quá mức
chịu đựng, nháo tới nháo lui với cả nhà Huệ Tiên đến tình trạng này cũng có cái khổ cũng bà ta, Lục Vụ Quan tuấn tú lịch sự, đọc đủ thứ thi thư, cũng quả thật là một người vĩ đại”.
“Đường nương tử vẫn cho là vậy?”. Vương Nhị nương nhìn Đường Uyển, bỗng nói. “Nếu nhà họ Lục nguyện ý đón chị về nhà lần nữa, chị có về không?”.
“Đương nhiên không”. Đường Uyển bật nói ngay lập tức, sau đó hơi xấu hổ. “Nhị nương tử hẳn là hiểu đạo lý ‘nước đổ khó hốt’, nếu Huệ Tiên đã ra đi chắc chắn không bao giờ trở về”.
“Tôi hiểu. Thời gian cũng không sớm, tôi không dám quấy rầy Đường nương tử nữa”. Tới mức này rồi, Vương Nhị nương trong lòng đã có quyết định, không muốn trì hoãn thời gian, cười mà đứng dậy cáo từ.
“Huệ Tiên ngu dốt, thật sự không biết giúp gì cho Nhị nương tử, xin thứ lỗi”. Đường Uyển cũng không giữ lại, nói hai câu có lệ tiễn Vương Nhị nương
ra về, sau khi tiễn xong quay lại, liền thấy Uông Ngọc Trân vẻ mặt mang
cười đứng đợi.
“Chị dâu cả, chị nói vì sao Vương Nhị nương lại đến tìm em?”. Trực giác Đường Uyển cho rằng Vương Nhị nương đến ý đồ không đơn giản
như vậy, nhưng vẫn không xác định chính xác rốt cuộc vì sao.
“Còn có thể vì sao? Do dự nên hay không nên gả cho Lục Vụ Quan thôi”. Uông Ngọc Trân cười. “Lo lắng sẽ trở thành đối tượng kế tiếp bị nhà họ Lục chán ghét rồi vứt bỏ, không lấy chồng lại sợ bỏ mất một cuộc hôn nhân tốt, cho nên cố ý lại
đây thử em, dễ quyết định. Chị nghĩ hôn sự lần này xem ra thất bại rồi”.
“Ơ?”. Đường Uyển nhìn Uông Ngọc Trân, nàng có nói gì đâu, sao hôn sự lại thất bại?