Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 18: Chương 18: Đi thuyền nhiều chuyện vui




“Câu cá?” Tần Dĩ Mạt nhướng mày, nhìn bạn nhỏ Bạch Dương mặt đầy hưng phấn, lắc đầu nói rằng: “Không được, trên boong tàu quá nguy hiểm, gió trên sông lớn như vậy, tiểu hài tử như đệ vạn nhất bị cuốn vào trong nước thì phải làm sao đây! Không được, ta tuyệt đối không đồng ý.”

Không đạt được nguyện vọng của mình, Bạch Dương mất hứng chu miệng, Tần Dĩ Mạt hơi nghi ngờ, thầm nghĩ : nam hài tử quả nhiên đều rất bướng bỉnh, nên coi chừng hắn.

“Phu tử chuẩn bị khóa học xong hết cả rồi?” Nàng ôn nhu hỏi.

Bạch Dương không vui gật đầu.

Hài tử này thường luôn rất hiểu chuyện, cũng không yêu cầu cái gì quá trớn, như ngày hôm nay đúng là thật hiếm thấy.

Tần Dĩ Mạt vừa nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, đại khái gia trưởng của thiên hạ đều có tấm lòng như thế này đi! Than nhẹ một tiếng, nàng nói: “Đã biết, đã biết, tỷ tỷ sẽ thay đệ an bài, được chưa?”

“Thật sao? Dương nhi thực sự có thể đi câu cá sao?” – Bạn nhỏ Bạch Dương mắt long lanh, kích động không gì sánh bằng hỏi.

Tần Dĩ Mạt vỗ vỗ đầu hắn: “Chỉ một lần thôi, không có lần sao” .

“Ân, ân! Cảm ơn tỷ tỷ” – Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương liên tục phát sáng, hắn tràn đầy hưng phấn nghĩ: Tam Mao đại ca nói quả nhiên không sai, chỉ cần ta làm bộ thất vọng, khổ sở thì tỷ tỷ sẽ đồng ý. Ô. . . . . . Tam Mao đại ca Dương nhi thật sự rất sùng bái huynh nha.

Lúc này Tần Dĩ Mạt một chút cũng không biết, đệ đệ nhu thuận, tính cách thuần lương trong lòng nàng đã bất tri bất giác bị người nào đó dạy hư mất rồi.

Đương nhiên, tục ngữ nói không sai, ngươi có Trương Lương kế ta có thang leo tường, hay nói đạo cao một thước ma cao một trượng, nói tóm lại, giờ ngọ ngày hôm sau, lúc bạn nhỏ Bạch Dương leo lên boong tàu, thấy tỷ tỷ của mình cùng với một cái thùng gỗ đường kính khoảng 2 thước.

“Tới rồi sao. . . . . .” Tần Dĩ Mạt đưa cho hắn một cái cần câu, chỉ chỉ thùng gỗ, nói: “Đệ câu đi!”

Phịch, phịch, bên trong thùng gỗ có tầm mười con cá đang vẫy đuôi, phát ra âm thanh ào ào.

Bạch Dương nhìn tỷ tỷ một cái, rồi lại nhìn một loạt hộ vệ đứng trên lan can gần đó, dùng sắc lắc lắc cái cần câu trong tay, tràn đầy không nguyện nói: “Cái này mà tính là câu cá gì chứ! Tỷ tỷ thật là xấu xa” .

“Ân? Hình như đệ muốn nói gì sao?” Tần Dĩ Mạt híp mắt một cái, ngữ khí chứa đầy đáng sợ hỏi.

Lông mày của Bạch Dương nhăn lại, con mắt xoay một vòng, rồi nhìn phía sau lưng Tần Dĩ Mạt kêu lên một tiếng : “Tam Mao đại ca, huynh cũng tới rồi!”

“Chào!” – Tam Mao giơ tay lên, mặt không biểu tình chào một tiếng.

Tần Dĩ Mạt dùng sức ôm ngực mình, nhìn nam nhân này, tức giận nói : “Huynh cái người này, vì sao luôn xuất quỷ nhập thần như thế chứ! Huynh là u hồn sao?”

Không biết nữ hài nhi này vì sao lại sinh khí, Tao Mao nghi hoặc gãi gãi trán , bất quá, trong lòng hắn thầm nghĩ : nàng tức giận nhìn cũng rất dễ nhìn nha!

Trừng mắt cái nam nhân không biết gì này, Tần Dĩ Mạt xoay người nói với Bạch Dương : “Nói tóm lại, yêu cầu của đệ ta đã thỏa mãn đệ rồi, không được tùy hứng nữa, biết chưa?”

“Tam Mao đại ca..” – Không để ý đến tỷ tỷ đang nói gì, Bạch Dương nhìn đến trên người nam tử, trong lời nói mang ý làm nũng cùng bất mãn nói : “Huynh xem tỷ tỷ kìa ….”.

“Ân?” – Không đợi Tam Mao nói gì, Tần Dĩ Mạt liếc mắt nhìn qua.

Nam tử rất thức thời nói : “Đều là cá, cũng giống nhau.”

Dù sao cũng đều là từ trên sông mà ra, câu cá ở đầu đều giống nhau. Cư nhiên lại lấy được cái giải thích như vậy từ miệng ca ca mình luôn sùng bái, bạn nhỏ Bạch Dương không khỏi lầm bầm trong miệng một câu : thê nô.

Vì thế trước mắt biết bao nhiêu người, đại thiếu gia Bạch phủ Bạch Dương, bắt đầu lần đầu tiên câu cá của chính mình, mặt dù, cá câu được đầu là từ trong thùng gỗ mà câu ra.

Tần Dĩ Mạt ngồi ở một bên xem, trên đầu còn đặc biệt có lọng che, mỗi khi gió thổi thổi, lọng che theo đó mà rung theo, thực sự rất thú vị.

Mà bạn nhỏ Bạch Dương sau khi câu được con cá đầu tiên sau, cũng không ngại chán mà hăng hái bừng bừng chuẩn bị câu con cá tiếp theo, tiểu hài tử quả nhiên rất dễ dụ, Tần Dĩ Mạt âm thầm cười trộm.

***

“Cạc cạc……” – Lúc này bỗng nhiên có tiếng chim kêu vang lên, Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện giữa bầu trời có một đàn chim trắng đang bay, hình dáng rất giống hay âu, nhưng mà lớn hơn hải âu một chút, chỉ thây những…con chim này rơi xuống nước, dùng đôi chân sắc nhọn của mình bắt cá dưới nước.

“Nó là Hải Vân điểu.” – Tam Mao ở bên cạnh thấy vẻ mạt hiếu kỳ của Tần Dĩ Mạt, không khỏi thốt lên.

“Tiểu hoa sen muốn sao?”

“A?”

Không đợi Tần Dĩ Mạt nói gì, chỉ tháy Tam Mao bỗng nhiên bay lên trời, trong nháy mắt liền đến trên mặt nước bên ngoài thuyền, cứ như đang giẫm trên đất bằng phẳng, hắn hướng đến nơi một con hải vân điểu đang bắt cá.

Ở trên thuyền không chỉ Tần Dĩ Mạt mà tất cả mọi người nhìn động tĩnh của Tam Mao mà ngây người, họ trừng mắt nhìn nam nhân này làm sao mà như sét thoắt cái đã đến bên cạnh con chim. Dường như là cảm thấy nguy hiểm tới gần, hải vân điều ưỡn mình một cái, đến cá cũng không cần, hai cánh bắt đầu đập hướng tới không trung bay đi. Nhưng mà nam nhân ra tay tốc độ còn nhanh hơn đôi cánh của nó.

Chỉ thấy hắn giơ tay, không biết là xuất ra chiêu gì, con chim vừa bay đến giữa không trung lại như uống say lảo đảo lảo đảo rơi xuống.

Thân hình Tam Mao lại chuyển động, một tay bắt lấy con chim, chân giẫm lên mặt nước, phảng phất chỉ đễ lại vài đạo huyễn ảnh, đợi đến lúc Tần Dĩ Mạt chớp mắt, hắn cũng đã xuất hiện trước mặt.

“Cho” – Hắn nói.

Mỗ nữ đang bị vây trong khiếp sợ, một bên mơ hồ nhận cái gì đó trong tay hắn, một bên bất khả tư nghị lẩm bẩm : “cái này không hợp với nguyên lý cơ học mà! Quá không khoa học, quá huyền huyễn rồi!”

“Tam Mao đại ca.” – Khi Tần Dĩ Mạt đang bị chiêu thủy thượng phiêu của Tam Mao làm cho choáng váng, Bạch Dương ở một bên vèo một cái bỏ cần câu trong tay mà chạy tứoi, chỉ nhìn thấy hai mắt hắn lấp lánh không gì sánh được nói : “Dạy đệ, dạy đệ, đệ muốn học, đệ muốn học……”

“Học cái gì mà học!” – Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần, đôi mắt mỹ lệ trừng hắn, thầm trách hắn dạy hư đệ đệ.

Tiện tay đem con chim nhỏ đáng thương đang bất tỉnh nhét vào trong tay Thanh Thảo, nàng quay sang Bạch Dương nói : “ Đi câu cá của đệ đi.”

Quệt quệt miệng, một dù đối với cường quyền của tỷ tỷ cảm thấy phi thường bất mãn, nhưng bạn nhỏ Bạch Dương trường kỳ sinh hoạt lại dưới quyền của người nào đó, cho nên chỉ có thể chở về chơi với cá mà thôi.

Để lại một ánh mắt “Tam Mao đại ca hôm nào đệ sẽ lén tới tìm huynh”, hắn xám xịt lủi về.

“Này….Ta nói cho ngươi biết không được dạy cho Dương nhi cái gì kỳ quái, cũng không được đem hắn đi làm những chuyện nguy hiểm, biết chưa?”

Tam Mao nghiêng đầu nhìn Tần Dĩ Mạt hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung hãn.

Bị nhìn có chút sợ hãi, nàng ngước cổ nói : “Huynh nhìn cái gì chứ?”

Cặp mắt xanh biếc của Tam Mao dường như có một nét vui vẻ, chỉ nghe hắn mơ hồ nói : “Tiểu hoa sen thật xinh đẹp!”

Thật sự là cái gì với cái gì vậy? Tần Dĩ Mạt nhụt chí lá người, thầm nghĩ vì sao ta không thể theo kịp ý nghĩ của nam nhân này vậy chứ.

Nàng lắc đầu nói : “Ta mệt rồi, trước vào trong khoang đi, Chúc ma ma chăm sóc đại thiếu gia.”

“Vâng!”.

“Tiểu thư, tiểu thư, con chim này làm gì bây giờ?” – Thanh Thảo không biết làm sao thốt lên.

Tần Dĩ Mạt xoay người nhìn nàng, môi đỏ khẽ nhếch nói : “Nấu canh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.