*Tam Mao gọi Tần Dĩ Mạt = Hà Hoa a.k.a hoa sen nhé. Cho mình mình sẽ để là hoa sen đó.
Tại lúc Tần Dĩ Mạt đối đãi hung tàn như vậy, nam nhân ở trong rương từ từ
mở mắt, mà làm người ta thấy kinh dị chính là : ánh mắt không giống như
người thường, hắn là một đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy, ánh mắt trong
suốt.
“Ta đói bụng rồi!” Cho dù đang bị nhéo lỗ tai, nam nhân này vẫn như cũ mặt không đổi sắc yêu cầu: “Muốn ăn” .
Khóe mắt Tần Dĩ Mạt co rút nhìn hắn, tận sau một lúc lâu, mới giống như hết
khí lực, bất đắc dĩ nói: “Tam Mao, huynh trở về từ lúc nào”
Lại là lúc nào vào trong rương nữa vậy? Ngươi vạn vạn lần nói cho ta biết,
một thanh niên hai mươi mấy tuổi làm cái gì lại còn chơi trốn tìm.
“Tam Mao đại ca!” Không đợi nam nhân trả lời, chỉ nghe một trận âm thanh
giẫm tới, bạn nhỏ Bạch Dương vẻ mặt kích động từ ngoài cửa chạy vào,
không chút nào ngó ngày đẩy tỷ tỷ ruột của mình ra, nép sát vào người
nam nhân, trong mắt tràn đầy sùng bái.
“Tam Mao đại ca, Tam Mao đại ca” – Bạch Dương vui vẻ, chỉ kém không có đuôi
đễ vẫy: “Đúng là huynh, đúng là huynh nha! Dương nhi rất nhớ huynh!
Huynh thế nào lâu như vậy không có đến thăm đệ chứ!”
Nam nhân được gọi là Tam Mao giơ tay, trìu mến sờ đầu Bạch Dương, giống như là đang sờ đầu một con chó nhỏ khả ái =)) .
Tần Dĩ Mạt hít sâu nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ tụm lại một chỗ, đột
nhiên nàng cảm thấy lần này xuất hành có một dự cảm không tốt.
“Tam Mao đại ca, huynh nếm thử cánh gà mật ong này, nó da mỏng thịt giòn, ăn rất ngon đó!”
“Còn có, bích vũ yêu hoa, tử phù thái, thanh ba thang. . . . . .”
Nhìn đệ đệ chính mình thương yêu từ nhỏ, nhưng cứ thế nịnh nọt nịnh bợ người khác, tâm tình Tần Dĩ Mạt thật là có chút phức tạp.
“Ngươi lại bỏ thêm vào bát hắn nữa, sẽ tràn ra ngoài đó!” Nàng chua chát nỏi,
tiểu hài nhi chết tiệt, ai mới là thân nhân của đệ chứ!
Nam nhân từ cái chén đầy thức ăn ngước lên, bỏ vẻ do dự nhìn thoáng qua Tần Dĩ Mạt, cuối cùng hắn dùng đũa lấy khúc xương từ trong cái chén cao như đỉnh núi nhỏ của mình, bỏ vào chén nàng.
“Ngoan!” Hắn mặt không biểu tình nói.
Tần Dĩ Mạt: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .” .
Hành vi giống như ném xương cho cẩu ăn này của ngươi, thật sự làm cho người ta khó chịu đó! Nàng nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Một bữa ăn làm cho Tần Dĩ Mạt cảm thấy đau dạ dày, nàng nhìn đệ đệ đang
quấn quýt lấy nam nhân kia, lắc đầu nhìn Thanh Thảo, Thanh Bình hầu hạ
một bên, nói : “Ta muốn đi tắm, hai người các ngươi vào giúp ta.”.
“Vâng! Tiểu thư” – Hai người đồng thanh..
***
Thanh Bình một bên chà lưng cho tiểu thư nhà mình, một bên nhịn không được
lải nhải oán giận: “Hôm nay thật là hù chết nô tỳ rồi, cô nói mở cái
rương ra, đột nhiên lại thấy một người lớn . . . . . Tim của nô tỳ ơi!
Suýt chút nữa là bay ra ngoài! Tam Mao công tử này cũng thật là! Lại từ
cái chỗ quỷ quái này mà ra. . . . . .” .
“Hì hì. . . Nô tỳ ngược lại cảm thấy rất thú vị!” – Thanh Thảo ở một bên
không có việc gì nói: “Hơn nữa. . . . . Tam Mao công tử rất lâu rồi
không có đến, như vậy hiện tại trong lòng tiểu thư rất vui vẻ, đúng
không? Tiểu thư?”
“Đúng đúng đúng cái đầu ngươi ấy !” Tần Dĩ Mạt trừng mắt nhìn Thanh Thảo tự quyết định.
Thanh Bình thấy Thanh Thảo bị mắng đến im miệng, vừa cười vừa nói: “Nói đi
cũng phải nói lại, chúng ta đúng là lâu rồi không có gặp công tử đó!
Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Nàng dường như nhớ đến cái gì, vẻ mặt
nhiều chuyện hỏi: “Cô rốt cuộc có hỏi công tử khi nào hắn đến cầu thân
hay không?”
“Khụ khụ . . . . .” Tần Dĩ Mạt bị sặc một ngụm nước rửa tay, sống chết ho lên.
“Nha! Bình tỷ tỷ tỷ thật là!” – Thanh Thảo một bên liên tục vỗ vỗ lưng nàng,
một bên có vẻ trách cứ: “Tỷ làm tiểu thư xấu hổ đến sặc nước rồi kìa!”
Tần Dĩ Mạt nhìn người này, lại nhìn người kia, bỗng nhiên hiện lên một cảm
giác không nói thành lời, nàng thật sự muốn lắc lắc bọn họ, lớn tiếng
hỏi: Rốt cuộc là cái gì, làm các ngươi sinh ra cái loại nghi ngờ vừa
khủng bố vừa không thiết thực này vậy ?
“Muội, muội không phải là tại vì sốt ruột sao!” Thanh Bình cẩn thận nhìn Tần
Dĩ Mạt, lầm bà lầm bầm nói: ” Cô cũng không phải không biết, tiểu thư
nhà chúng ta vì hắn mới suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, bao nhiêu thủ đoạn mới đem hôn sự để xuống. . . . . . Ngay cả lời đồn mệnh khắc phu đều có rồi. . . . . . Nếu như Tam Mao công tử không cưới tiểu thư, kia phải
làm sao đây!
“Được rồi, chuyện của ta không cần các ngươi quan tâm!” Tần Dĩ Mạt vỗ vỗ mặt nước, khó chịu nói.
Thanh Bình Thanh Thảo hai người liếc nhìn nhau, cúi đầu, đều không dám nói thêm nữa.
***
Một bữa ăn làm đau dạ dày lại thêm một lần tắm rửa làm đau đầu, Tần Dĩ Mạt
đứng ở đầu giường hai mắt vô thần nghĩ: Chẳng lẽ còn muốn thêm một người làm đau cả đêm
Bộp bộp . . . . . Có tiếng vỗ tay từ trong chăn vang lên, nam nhân nằm
nghiêng trên giường, cọ cọ sát vào bên trong, nhường lại một chỗ thật
lớn.
“Thật chậm!” Hắn tràn đầy ghét bỏ nói.
Tần Dĩ Mạt thong thả bước lên vài bước, xốc chăn lên, lông mày dựng thẳng, cong miệng nói: “Đi xuống” .
Tam Mao bình tĩnh nhìn nàng một lúc, trong cặp mắt xanh biết tựa hồ hiện
lên một tia ủy khuất, chỉ thấy hắn chậm rãi từ trên giường đứng lên,
dưới cái nhìn bức người của Tần Dĩ Mạt, chân trần ngồi xỏm trên giường.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra. . . . . . Ta phải bình tĩnh, người kia
không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi này nọ, hắn chỉ là quá tự nhiên,
quá não tàn thôi, đối với gia hỏa không bình thường này ngươi nhất định
phải bình tâm!
Đè xuống dao động trong lòng, Tần Dĩ Mạt ho khan hai tiếng nói: “Ta đã gọi người chuẩn bị phòng tốt nhất cho huynh, huynh đi vào trong đó mà ngủ.” .
“Không muốn” Tam Mao không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Tần Dĩ Mạt trên đầu hiện một tia gân xanh, tha thở phì phì nói: “Không muốn không được, dù sao huynh cũng không thể ngủ trong phòng ta!”
Buồn cười, này nếu như người ta thấy trong phòng ngủ của mình có nam nhân, nàng còn có cần mặt mũi, danh tiếng hay không chứ!
“Vì sao, chúng ta trước đây điều không phải cũng ngủ. . . . . . Ngô ngô. . . . . .” .
Tần Dĩ Mạt thở hổn hển che miệng nam nhân, vẻ mặt như đe dọa nói: “Không
cho nói, không cho nói, ta điều không phải với huynh đem chuyện kia quên hết cho ta rồi hay sao?”
Tam Mao nhàn nhạt nhìn nàng một cái, dường như muốn nói: ký ức khắc sâu đẹp đẽ không gì sánh được đó, ta làm sao có thể quên được.
Cúi người đem bàn tay nhỏ bé đang che miệng mình, ngửi thấy một mùi hương
thoang thoảng, hắn cực kì tự nhiên vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay trắng noãn một cái.
Tần Dĩ Mạt vèo một cái liền buông tay, sắc mặt khó có lúc đó ửng lên, lấp bắp hỏi : “Huynh, huynh muốn làm gì?”
“Thật ngọt!” Tam Mao gật đầu, cuối cùng tổng kết.
Ta không có hỏi cái này! ! ! Tần Dĩ Mạt trong lòng tiều tụy nhủ.
“Ta mặc kệ ngươi !” Nàng hét lớn một tiếng, trèo lên giường chui vào chăn.
Tam Mao nhìn nàng đưa lưng về phía mình, nghiêng đầu dường như không hiểu
vì sao nàng tức giận, “Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen. . . . . .” Hắn nhẹ
nhàng kêu hai tiếng.
Đáng tiếc người trên giường ngược lại không có ý muốn trả lời, trái lại lôi
kéo chăn, đem chính mình từ đầu đến chân tạo thành một cái kén.
Mắt nhắm lại, nghiêng người, Tam Mao đặt chân cạnh giường, một lần nữa cuộn tròn người mà ngủ.
Mặc dù đêm khuya, nhưng thuyễn vẫn cứ chậm rãi đi, cảm giác lắc lư theo
sóng rõ ràng đến nỗi Tần Dĩ Mạt nằm trên giường vẫn có thể cảm giác
được.
Một lúc lâu sau, nàng chạm rãi mở mắt.
Vượt qua chướng ngại vật hình người kia, Tần Dĩ Mạt đi tới trước tủ quần áo, từ bên trong lựa ra một cái áo khoác da cừu.
“Hừ…Y phục tốt như vậy che cho huynh, đúng là lãng phí mà. . . . . Thật là,
đây là ở trên mặt nước đó! Ngươi thật đúng là ở đâu cũng ngủ được!” Mặc
dù ngoài miệng tràn đầy oán giận, nhưng hành động của nàng dường như rất cẩn thận.
Có lẽ là do Thanh Bình các nàng lúc nãy nói lung tung hoặc là vì nguyên
nhân nào đó không rõ, nhìn gương mặt ngủ say của hắn, Tần Dĩ Mạt không
khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: người này, dường như là trở nên suất một chút
rồi.
Vừa nghĩ đến, nàng không khỏi quan sát tỷ mỹ, không giống như những người
Trung Nguyên khác, ngũ quan Tam Mao thâm thúy lại thêm cặp mắt xanh kia, này nếu như ở thế giới kia của Tần Dĩ Mạt, trăm phần trằm là tiêu chuẩn của mỹ nam hỗn huyết nha!
“Hừ. . . . . . Lớn lên ngược lại có một chút tư sắc!” Nàng bĩu môi, tức giận nhìn hắn nói: “Nếu như để người khác phát hiện huynh ngủ trong phòng
ta, ta liền giết huynh, biết chưa?”
“Ân! Biết rồi!” Nam nhân đang nhắm mắt, lanh lợi nói.
Tần Dĩ Mạt tiểu tâm can run lên, đứng dậy, dùng sức đá hắn một cái, lại trèo lên giường, giả chết đi!
***
Sáng sớm hôm sau, lúc nàng mở mắt ra, nam tử vốn nằm bên giường đã không còn thấy bóng dáng!
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi!” – Nghe thấy động tĩnh bên trong, Thanh Bình Thanh
Thảo cùng bốn năm nha hoàn cầ chậu bạc, khăn che mặt, ống nhổ bước vào.
Tần Dĩ Mạt để các nàng hầu hạ, sau khi thân thể sạch sẽ liền đứng trước lưu ly kính, thể Thanh Bình chăm sóc nàng.
“Mắt ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy mắt nàng có một vòng tròn đen, Tần Dĩ Mạt không khỏi lo lắng hỏi: “Là bởi vì ngủ trên thuyền nên không quen sao?”
Thanh Bình nghe vậy ngẩn ra, lập tức ánh mắt liếc tới liếc lui, cắn môi: “Nô, nô tỳ chỉ là đêm qua ngủ không tốt thôi, ha hả a. . . . . .” .
Có quỷ! Tần Dĩ Mạt ở trong lòng lẩm bẩm hai tiếng, đem ánh mắt chuyển đến
bên người Thanh Thảo, nhưng lại phát hiện đôi mắt nha đầu kia cũng là
một mảnh xám xịt.
Ngay lại lúc đó, dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt nhăn lại thành một đóa
hoa cúc, chỉ nghe nàng âm trầm nói : “Nghe vách tường hết một đem, đúng
là cực khổ cho các ngươi!”
Ô ô ô…. Tiểu thư! Thấy Tần Dĩ Mạt đáng sợ như vậy, hai người không khỏi
trong lòng cùng kêu to : “Chúng nô tỳ đều là muốn tốt cho cô mà!”