Giẫm lên thảm Ba Tư tốt nhất, Tần Dĩ Mạt chậm rãi bước lên lầu hai, nàng
ngẩng đầu đưa mắt nhìn một cái, chỉ thấy lầu hai này quả nhiên cũng thây đổi rất lớn.
Bốn dãy bàn tử đàn khắc hoa được bố trí thành hàng, trên mặt bày đầy những
món ăn mỹ vị, rượu ngon nước ngọt. Mỗi cái chiếu đặt ba bốn cái đệm cói
thêu được ngắn cách bởi một cái trụ thủy tinh cao nửa người, trên mặt là một viên dạ minh châu bằng nắm tay. Lại thêm vô số tấm vãi được treo lơ lửng đan chéo nhau. Nhìn một cái, làm cho người ta có cảm giác như đang đặt mình trong mê huyễn tiên cảnh.
Trong chiếu gần như đã đầy người, tân khách hoặc cùng người quen kề đầu sát
tai, hoặc, hoặc là cùng những người trong chiếu nâng ly chuyện trò. Bữa
tiệc linh đình này vạn phần náo nhiệt.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tần Dĩ Mạt càng thêm nghi ngờ, đồng thời lại càng cẩn thận hơn.
“Tiểu thư……” – Kiều Đào dẫn Tần Dĩ Mạt đến bên người một vị nữ tử, trong âm
thanh có phần nịnh hót không rõ : “Bạch tiểu thư đến rồi!”
Hai mắt Tần Dĩ Mạt khẽ híp lại, nhìn nữ tử đang ngồi trên đệm cói trước mắt này, chỉ thấy nàng ta cả người là một bộ váy chạm vàng bách điệp xuyên
hoa, búi tóc hoa lệ đến phi thiên vọng tiên, một đôi mắt phượng chứa đầy sóng nước lóng lánh, cả người phát ra một thần thái chói lóa.
Người này chính là nữ tử ngày hôm qua tuy vẻ mặt cao ngạo nhưng không giấu
nỗi một tia tự ti sao? Bất quá chỉ mới có một ngày, sự thay đổi này
nhưng cũng quá lớn đi!
“Ôi, ngươi đến rồi nha!” – Lý Thiến Nhi phe phẩy cái quạt đàn mộc chạm vàng
kia lười biếng nói, giống như người đứng trước mặt không phải là nàng đã gửi thiếp mời đến mà là một người không da không mặt bằng mình.
“Lý tỷ tỷ, đây là người nào?” – Không đợi Tần Dĩ Mạt nói gì, một hoa y
thiếu nữ ngồi bên cạnh Lý Thiến Nhi khẽ lắc lắc cái cốc dạ quang trong
tay, làm như hiếu kỳ cao giọng hỏi.
Trong khoảnh khắc, tân khách sớm đã chú ý đến bên này đồng loạt đem tầm mắt đặt trên người Tần Dĩ Mạt.
Chỉ thấy thiếu nữ kia lặng lẽ đứng giữa gian nhà, thân mặc một hồng tú quần bỉ dực liên chi cùng với áo ngoài là tơ tuyết tằm, đầu cài trâm hồ
điệp, một mớ tóc xõa trước ngực, nhìn kĩ là một mỹ thiếu nữ tuyệt đỉnh
a!
Cái nhìn như lửa nóng của mọi người không chỉ Tần Dĩ Mạt cảm giác được, mà
ngay cả Lý Thiến Nhi cũng cảm thụ tới, hôm nay Bạch Hà này cả người váy
đều màu đỏ, lẽ nào Bạch Hà này mặc một thân đỏ thắm phát ra một cảm giác xuất trần, hai người đứng bên cạnh nhau càng hiển rõ mình “hết sức thô
tục” sao?
Lý Thiến Nhi không nhịn được nghĩ đến Hạ Lan Mẫn, nếu Vương gia nhìn thấy
Bạch Hà hoa dung nguyệt mạo như vậy, có phải sẽ——. Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng ta âm trầm lên, ý nghĩ muốn giáo huấn nữ nhân này thật tốt cũng
nhạt đi vài phần, thật là thất sách!
“Chẳng qua chỉ là một nữ nhi của thương hộ mà thôi!” – Lý Thiên Nhi tâm tư
chuyển động, trong miệng đầy khinh miệt nói với thiếu nữ bên cạnh :
“Chẳng qua là thấy nàng ta đáng thương, để nàng đến đại khai nhãn giới
thôi!”
“Nga! Thì ra là như vậy, Lý tỷ tỷ tỷ đúng là một người thiện tâm nha!” –
Thiếu nữ kia mặt đầy trào phúng nhìn Tần Dĩ Mạt nói : “Chẳng qua người
này, nên biết thân phận của mình, trăm ngàn lần không cần đi sai chỗ, để người ta che cười nha!”
Chậc chậc chậc, xem hai người này diễn tuồng, sớm đã chuẩn bị để sỉ nhục ta
rồi! Trong lòng Tần Dĩ Mạt cười lạnh không ngừng, trên mặt vẫn là một
mảnh bình tĩnh, giống như không nghe được tiếng cười rì rào ở xung
quanh. Trong đôi mắt thủy tinh của nàng không có một tia xấu hổ hay giận dữ, cũng không thấy chút khó xử nào. Gương mặt khẽ cười nhạt một tiếng, chỉ nghe nàng nói : “Không ngờ Lý tiểu thư là người không biết lễ giáo
như vậy, tiểu nữ đúng là sóng sau không bằng sóng trước như ngươi!”
Sắc mặt Lý Thiến Nhi bị phá vỡ, vừa muốn nói gì đó. Tần Dĩ Mạt liền từ
trong tay áo lấy ra một cái thiệp mời hôm nay nhận được, dùng âm thanh
không đứt gãy khiến xung quanh nghe được, nói : “Thiệp mời này là ngươi
tự mình mời, mời ta đến tham gia Chỉ Lan thi hội, ta để ý tình nghĩa nên mới đến, ngươi lại làm bộ dạng ngang ngược cay nghiệt này, chẳng lẽ đây là cách đãi khách của Lý gia nhà ngươi? Còn nói cái gì người nhà quan
lại, sợ là ngay cả lễ giáo của người phố chợ cũng không bằng!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ……………” – Xung quanh vừa nghe lời Tần Dĩ Mạt vừa nói,
người nào không biết đây là Lý Thiến Nhi bố trí muốn để tiểu cô nương
này khó xử, thấy tiểu cô nương này không một chút nào quẫn bách, ngược
lại còn phản bác lại, mọi người không khỏi nhìn nàng bằng cặp mắt khác.
Trên mặt Lý Thiến Nhi vừa trắng vừa hồng cực kỳ khó coi, nàng ta không ngờ
rằng Bạch Hà thật sự dám ở chỗ này khiến mình trở nên khó coi nhưng vậy, chỉ thấy nàng ta đứng vụt dậy, giơ một tay lên hướng về phía mặt Tần Dĩ Mạt.
Tần Dĩ Mạt cau mày, trong mắt lạnh lẽo, trong lòng không khỏi nổi lên một
cỗ kiên quyết. Ngay tại lúc nàng âm thầm chuẩn bị muốn giáo huấn nữ nhân này cả đời không thể quên được, một cánh tay dài xương cốt rõ ràng vươn ra từ phía sau Lý Thiến Nhi.
“Vương, vương gia……” – Trên mặt Lý Thiến Nhi trắng nhợt, sợ rằng hành động đanh đá của mình lúc nãy sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho nam nhân này.
“Thiến Nhi tốt của ta” – Hạ Lan Mẫn đặt cằm lên vai nàng ta, hé cái lưỡi hồng
ra nhẹ nhàng liếm đôi tai nhỏ bạch ngọc kia, nhưng mà, đôi mắt đó, đôi
mắt dài hẹp đó lại giống như một con rắn nhốt Tần Dĩ Mạt ở một chỗ.
“Làm sao? Mỹ nhân này chọc nàng tức giận sao?” – Y cười hi hi, nói.
Cả người Lý Thiến Nhi đột nhiên giống như không còn xương cốt nữa, cả
người đều dựa vào Hạ Lan Mẫn, nghe đến y gọi Tần Dĩ Mạt là tiểu mỹ nhân, trong lòng Lý Thiến Nhi không khỏi lại càng thêm đố kỵ. Chỉ nghe âm
thanh yêu kiều của nàng ta vang lên : “Vương gia… Người ta chỉ là hảo
tâm mời Bạch tiểu thư đến mở rộng kiến thức thôi, không ngờ rằng nàng
lại không biết tốt xấu, không chỉ không cảm ơn mà còn hô to gọi nhỏ với
người ta….anh anh….Vương gia, ngài phải làm chủ cho thiếp….”
Tai Tần Dĩ Mạt nghe đến âm thanh giả ngốc giả điên này của nàng ta, nhưng
đôi mắt luôn nhìn thẳng vào nam tử trước mặt, lúc đó trong lòng nàng là
một cảm giác cuồng phong bạo vũ, sấm chớp ầm ầm.
Tuổi nhỏ như vậy mà được gọi là vương gia, cử chỉ lại đầy ấp dâm mỹ, những
điều đó không nghi ngờ gì đã nói cho Tần Dĩ Mạt biết nam nhân trước mặt
này là ai…..Trong vô thức, gương mặt nàng hiện lên một cỗ sợ hãi tràn
trề, giống như bị một con độc xà quắn chặt cổ, sợ đến nỗi hô hấp đều
không cảm giác được.
Nhìn thấy Tần Dĩ Mạt trên mặt sợ hãi, cả người bắt đầu run run, trong mắt Lý Thiến Nhi có một cảm giác đắc ý cùng thống khoái. Mà trên mặt Hạ Lan
Mẫn kia là một vẻ nghiền ngẫm, dường như đối với biểu tình của nàng cảm
thấy rất hứng thú.
“Đây là tiểu mỹ nhân nàng không đúng nha!” Hạ Lan Mẫn cười xinh đẹp vạn
phần, y cầm lấy cốc rượu trên bàn dài, giơ tay lên thật cao, cứ như vậy
từ từ đổ xuống đầu Tần Dĩ Mạt. Căn phòng vừa mới ăn uống linh đình
thoáng chốc trở nên lặng ngắt, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe được
tiếng rượu kia đổ xuống đầu. Dưới các loại ánh mắt đều là đồng tình, có
giống như xem kịch vui, còn có nhiều người giống như vui sướng khi thấy
người gặp họa.
Khi dịch thể mang theo dày đặc mùi rượu lạnh lẽo kia chảy xuống trên mặt và đầu tóc, Tần Dĩ Mạt đang sợ hãi kia mới bắt đầu tính toán phản ứng lại, một cỗ nộ hỏa trong lòng không đè nén được đột nhiên bốc lên. Cái loại
ánh mắt khinh miệt này, vũ nhục này, căn bản đem nàng khó coi trong mắt
người khác.
“Ba. . . . . .” Chén rượu trong tay Hạ Lan Mẫn hung hăng bay ra ngoài.
Tần Dĩ Mạt mặt không biểu tình nhìn hắn, đôi mắt to kia tràn ngập phẫn nộ
cùng khiêu khích”Ngươi khi dễ ai khi dễ đến nghiện sao”
“Lớn mật————làm càn————người tới!” – Hạ Lan Mẫn còn chưa nói gì, mọi người
xung quanh giống như ruồi nhặng vang loạn. Đặc biệt là Lý Thiến Nhi kia
giống như là bị cái gì kích thích, liền nắm chặt tay nam nhân, đau lòng
đến rơi nước mắt.
Tần Dĩ Mạt vuốt vuốt những giọt nước trên trán, một chút cũng không cảm
thấy hành động của mình có gì không đúng. Nàng không có trực tiếp tát
một cái lên mặt nam nhân này đã là “lòng dạ rộng rãi” rồi.
“Chậm đã” – Hạ Lan Mẫn đối với tình huống này đột nhiên vẫy tay với đám người, nói : “Các ngươi lui xuống”.
“Vương gia!” – Lý Thiến Nhi nhìn thấy y không chỉ không tức giận mà còn thêm
hưng trí, trong lòng không khỏi xẹt qua một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, chỉ nghe Hạ Lan Mẫn không để ý, cười nói : “Tiểu mỹ nhân tì khí
thật lớn!” – Bộ dạng nghiền ngẫm này giống như cái người vừa mới đổ rượu lên người người ta căn bản không phải y.
“Người tới!” – Y không có ý khác gọi : “Đi dọn chỗ cho Bạch tiểu thư, ân ——an
vị ở đây đi!” – Lý Thiến Nhi nhìn y đem chồ ngồi an bài bên cạnh, sắc
mặt lại càng thêm đại biến.
Tần Dĩ Mạt lúc này cơn giận vẫn chưa hết, nhưng lý trí cũng bình tâm lại,
biết rằng nếu chính mình còn có hành vi nào quá trớn, chỉ sợ mạng nhỏ
khó bảo toàn. Chỉ nhìn, khoảng một lát trôi qua, nàng mới cả người cứng
ngắt cúi người, chậm rãi ngồi xuống bồ đoàn sau bàn dài.
Mọi người nhìn Hạ Lan Mẫn bỗng nhiên cười to, thêm lúc này bên cạnh y một
trái một phải là hai người Tần Dĩ Mạt, Lý Nhi, không khỏi mặt mặt nhìn
nhau, cuối cùng giống như cùng nghĩ đến cái gì, ánh mắt đều lộ ra một vẻ thì ra là vậy.
Trong chốc loát, lầu hai lại trở lại một vẻ hoan hoan hỉ hỉ, ca múa thăng bình.
“Tiểu thư, cô không cần khẩn trương!” – Thanh Bình quỳ phía sau Tần Dĩ Mạt, âm thanh nho nhỏ mang theo tiếng thút thít nói.
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, ý bảo nàng không cần nói nữa, lặng lẽ đem ánh mắt lên người nam tử bên cạnh đang nâng chén kia.
Bởi vì đối với thân phận người này quá mức khiếp sợ, cho nên cũng không có
nhìn kĩ tướng mạo của y, bây giờ hơi hơi bình tĩnh lại rồi, mới phát
hiện nam nhân này lớn lên cũng không xấu.
Chỉ thấy y diện nhược ngọc quan, thân hình tinh thế, toàn thân tỏa ra một
loại cảm giác phong lưu phóng khoái. Thành thật mà nói trong những nam
nhân Tần Dĩ Mạt từng gặp qua, ngoại trừ Tam Mao ra thì không có ai giống như vậy. Hưng mà, y có anh tuấn hơn nữa, có mị lực hơn nữa, đối với Tần Dĩ Mạt mà nói cũng sẽ không có chút lực hấp dẫn nào.
Ai sẽ có hảo cảm với nam nhân nhất định hại chết mình chứ?
Nàng không tự giác giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mình, trong lòng
không gì sánh được cười lạnh : “Bạch Hà a! Bạch Hà, chính là cái nam
nhân này, nam nhân trong sách nên băm vằm trăm ngàn lần này, khiến ngươi yêu một đời, đau một đời, trượng phu tương lai của ngươi đó”
Tần Dĩ Mạt nắm chặt bàn tay, trong mắt có kiên định không thể dao động.
Ta cũng không phải là ngươi đâu!