Ánh nắng ban mai xuyên qua góc cửa sổ thẳng tắp tiến vào trong phòng, Tần
Dĩ Mạt nằm trên giường gỗ nam khắc hoa mơ hồ từ từ mở mắt, cảm giác đầu
tiên của nàng chính là toàn thân có chút đau, đặc biệt phần eo rất là ê
ẩm. Sau đó, cảm giác thứ hai của nàng liền là, trên giường của mình rất
là không thích hợp, tựa hồ….. Đầu của Tần Dĩ Mạt giống như cây gỗ bám rễ cót két cót két nhìn sang bên cạnh, sau đó—— không có sau đó rồi, bởi
vì nàng đã bị sét đánh vang trời.
Tại, tại sao Tam Mao lại xuất hiện ở đây, Tần Dĩ mạt trố mắt nhìn nam nhân
vẫn đang ngủ say. Nàng dụi dụi mắt, lại dụi mắt, nam nhân vẫn như cũ nằm bên người nàng.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, Tần Dĩ Mạt liều mạng áp xuống trái tim đang nhảy không ngừng kia, bắt đầu nhanh chóng nhớ lại trong đầu.
“Ân….Tối hôm qua….Hoa đăng… Ta dường như khóc rất nhiều..” – Nghĩ đến, nghĩ đến, mặt nàng đột nhiên xanh lên một mảnh, bởi vì nàng nhớ ra rồi, thủ phạm
tạo ra hết thảy không phải ai khác mà chính là nàng a!
Cái người giống như nữ hài nhi úp trong ngực hắn khóc oa oa là ai chứ?
Cái người dùng lực giữ đầu nam nhân, đem môi mình dính trên miệng người ta lại là ai?
Tần Dĩ Mạt không hồn không phách đứng dậy, chăn thêu từ trên người nàng rơi xuống, cúi đầu nhìn vết tích ái muội trên người mình, Tần Dĩ Mạt bất
khả tư nghị nghĩ : “Thì ra mình là nữ nhân buông thả như vậy! Đến tình
một đêm cũng dám chơi!”
Ngay lúc nàng đang ngây ngây ngốc ngốc không biết làm sao mới tốt, từng đợt bước chân từ xa đang đến gần.
Gương mặt Tần Dĩ Mạt biến sắc, nàng cũng bất chấp cái khác, xoay người điên cuồng lắc lắc người nam nhân.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói : “Tỉnh dậy, tỉnh dậy, huynh mau tỉnh dậy cho ta!”
Nam nhân mở to đôi mắt song bích lục sắc, đưa tay ra, cả người nàng liền
lần nữa rơi vào lòng hắn. Nhẹ nhàng xoa xoa đầu, trong âm thanh của hắn
có chúng mơ hồ : “Ngoan, đừng nháo!”
Giờ đã là lúc nào rồi còn muốn ta ngủ giống như heo, Tần Dĩ Mạt nghe tiếng
bước chân ngày càng đến gần, gấp đến nỗi nước mắt muốn rơi.
“Trốn đi, trốn đi, mau trốn đi chứ!” – Nàng liên tục kéo hắn, gấp đến nỗi chỉ kém chưa có cắn miệng hắn.
“Tiểu hoa sen?” – Nam nhân nghi hoặc nghiêng đầu, còn đặc biệt vui vẻ áp vào mặt nàng.
“Lại trốn ra từ cửa sổ, không được, không được, bây giờ là ban ngày sẽ bị
người ta nhìn thấy….giấu đâu đây? Giấu đâu đây?” – Đột nhiên, nàng giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
“Chui xuống gầm giường!” – Nàng nhìn hắn dụ dỗ nói.
“. . . . . . . . . . . .” .
“Ai nha —— nhanh đi chứ!” – Tần Dĩ Mạt sống chết đánh đánh Tam Mao, hận không được nam nhân này lập tức biến mất mới tốt.
***
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi!” – Thanh Thảo bưng ngân bồn, khăn thêu chờ, cười tủm
tỉm bước đến. “Ai?” – Nàng nhìn Tần Dĩ Mạt nửa người ngồi xổm ngoài
giường, giống như đang bắt cái gì, nghi hoặc hỏi : “Tiể thư, cô tìm cái
thì thế?”
Nhanh chóng rút tay lại, Tần Dĩ Mạt thuận thế nằm dưới chăn, chăn bông dày
làm âm thanh của nàng có chút ồ ồ, : “Khụ khụ, không có gì, chỉ…chỉ bất
quá là một chiếc khăn tay rơi xuống đất, ta…ta nhặt lên là được.”
“Ồ!” – Thanh Thảo không chút nghi ngờ gật đầu.
Trái tim Tần Dĩ Mạt đập nhanh không ngừng, nhưng mạnh mẽ trấn định nói :
“Cái kia..Thanh Thảo a! Hôm nay ta muốn mặc kiện váy thêu hồng bỉ dực
liên chi kia, ngươi nhanh thay ta đi lấy đi!”
“Tiểu thư không phải một mực ghét nó quá diêm dúa không thích mặc sao? Làm sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi chủ ý?”
Thanh Thảo một bên nói một bên liền muốn đến bên giường, Tần Dĩ Mạt lập tức run giọng nói : “Lải nhải cái gì, còn không mau đi!”
“Vâng!” – Thanh Thảo miệng lầm bà lầm bầm, buông thứ gì đó rtong tay, đi đến tủ quần áo đàn mộc.
Trong lớp sa trướng kia, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng liếc mắt về phía y phục sau lưng, lập tức giống như
một con thỏ đang hoảng sợ bắt đầu tìm “nội y” trên giường.
Cả người đầy “vết tích” của nàng vạn vạn không được gặp người a!
“Tiểu thư, cần nô tỳ nói nha! Cô mặc bộ này vào nhất định nhìn rất đẹp.”
Tần Dĩ Mạt trên giường giống như con ruồi không đầu loạn khắp nơi, nào có
tâm tư nghe nàng nói cái gì, nhưng lại sợ nàng nghe ra âm thành gì không đúng, chỉ có thể lơ đãng ừ ừ hai tiếng.
Giờ này phút này, đối với thế nào “hỗn loạn” thế nào “bắt gian tại giường” hai từ này, nàng có một cảm giác hiểu rất sâu….
Sau một buổi sáng để nàng cả đời không quên qua đi, Tần Dĩ Mạt bước vào
trong phòng, sau khi chắc chắn rồi bốn phía không có ai nữa, nàng mới
vội vàng hấp tấp cúi người xuống, muốn gọi người kia đi ra.
Nhưng mà ————.
“Không thấy rồi?” – Thì ra hắn sớm đi rồi, mệt ta một mực lo lắng hoảng sợ, sợ bị người ta phát hiện. Tầm Dĩ Mạt dùng sức lầm bầm, trong lòng không
biết vì sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác tịch mịch.
“Hừ, không phải là ỷ vào võ công của mình sao! Cả ngày đến vô ảnh đi vô
tung. Có bản lĩnh sau này đừng nửa đêm gõ cửa sổ nhà ta nữa!” – Nhẹ
nhàng vuốt ve hoa đăng lão hổ trên tay, Tần Dĩ Mạt oán hận nói.
“Tiểu thư…” – Lúc này, Thanh Bình đã tiến vào, trên tay còn cầm một thiệp mời hồng sắc.
Tần Dĩ Mạt xoàn xạt đứng dậy, vỗ vỗ váy thêu, cau mày hiếu kỳ hỏi : “Đây là cái gì?”
“Hồi tiểu thư, là tiểu thư trong phủ Lý đại nhân gửi thiếp mời cho cô!”
Tiểu thư trong phủ Lý đại nhân là ai? Tần Dĩ Mạt trong lòng thầm cảm thấy kì quái, nàng nhận thiếp nhanh chóng lướt qua.
“Thì ra là nàng ta!” – Trong lòng nhanh chóng xuất hiện một gương mặt nữ nhi tuy lớn lên rất xinh đẹp, nhưng tì khí không ít, Tần Dĩ Mạt thật không
nghĩ đến, bất quá hôm qua chỉ có duyên gặp một lần, Lý Thiến Nhi này
liền gửi thiếp mời cho nàng, mời nàng tham gia cái hội “Chỉ Lan” gì đó.
“Ngươi đi cho người trả về đi!” – Tần Dĩ Mạt tay đem thiệp mời ném lên bàn, hoàn toàn vô cảm nói.
Nàng không có tâm tình đi tham gia cái gì thi hội, đặc biệt người tổ chức còn là có địch ý với nàng mời nữa.
“Nhưng mà…” – Thanh Bình do dự nói : “Cữu phủ nhân thay cô đáp ứng rồi!”
Tần Dĩ Mạt trong lòng nổi sóng, không khỏi trở nên không vui. Cái loại việc làm thay người khác này, một chút cũng không hỏi ý kiến nàng, làm nàng
phi thường, phì thường không cao hứng.
Nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình trầm xuống, Thanh Bình không khỏi cẩn thận
nói : “Cữu phu nhân nói rồi, Chỉ Lan thi hội này đối với các tiểu thư
quan lại ở Chiết Châu cũng có chút danh tiếng, nói tiểu thư ra ngoài kết vài bằng hữu, đối với cô mà nói là một chuyện tốt!”
Tần Dĩ Mạt làm sao không biết đây là ý tốt của Trầm Lệ An, nhưng dù sao
cũng là do người khác tự ý quyết định, trong lòng khó tránh khỏi một
chút khó chịu. Quên đi, ai bảo nàng xuyên qua cái nơi quái quỷ này chứ!
Thầm thở dài một hơi, nàng nói : “Ta đã biết, ngươi đi kêu người chuẩn
bị xe ngựa đi!”
“Vâng!” – Thanh Bình nhanh chóng đáp : “Tiểu thư, cô sẽ mặc như thế này đi sao?”
“Làm sao? Có chỗ nào không thích hợp?”
“Không có, nô tỳ chỉ e mỹ mạo hôm nay của tiểu thư, sẽ khiến cho các thiên kim tiểu thư kia xấu hổ vô cùng”.
Được người khen xinh đẹp, nữ nhi ai mà không thích, chỉ thấy Tần Dĩ Mạt khẽ
trừng mắt một cái, giận dỗi nói : “Được rồi, còn không mau đi chuẩn bị!”
“Vâng, vâng, vâng….”
Tần Dĩ Mạt nâng váy, dưới sự hầu hạ của Thanh Bình, bước xuống xe ngựa,
nàng ngẩng đầu nhìn kiến trúc kim bích huy hoàng trước mắt, không khỏi
khẽ đọc : “Phù Dung Các”.
Không nghĩ đến Lý Thiến Nhi lại đem địa điểm tụ hội đến tửu lâu tốt nhất
Chiết Châu này. Tần Dĩ Mạt chớp mắt, trong lòng không biết vì sao sinh
ra một cảm giác không tốt.
Lúc này cũng gần đến buổi trưa, Tần Dĩ Mạt nghĩ đến thời gian trên thiếp
mời kia, liền lắc đầu, chân bước vào bên trong, chỉ là nàng vừa bước vào trong, liền rất kinh ngạc, nhìn bên trong Phù Dung Lâu đã biến đổi lớn, nhưng bàn gỗ trong đại sảnh lầu một lúc trước đều đã biến mất không
thấy. Giữa lầu là một thảm hồng rất dài, hơn nữa càng xa xỉ hơn là :
“Bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng trong lâu lại dùng hắc sa che khuất
cửa sổ, hàng trăm ngũ thải liên đăng treo đầy trong phòng khách.
Đặt mình trong hoàn cảnh hải đăng giữa biển, thần sắc Tần Dĩ Mạt trở nên
khó coi, đặc biệt vừa nghe đến âm thanh mơ hồ truyền từ lầu hai.
Âm thanh đàn và sáo hòa cùng tiếng vui cười của nam nữ, đều làm nàng sinh ra một dự cảm đại sự không ổn.
Mặc dù không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hiển nhiên lúc này vẫn là nhanh chóng rời đi mới tốt.
“Bạch tiểu thư” – Bỗng nhiên, một thiếu nữ mặc váy hồng bước đến cúi người nói: “Tiểu thư nhà chúng ta đợi đã lâu rồi!” .
Trên mặt Tần Dĩ Mạt mang theo nụ cười, thần tình thản nhiên nói : “Tiểu thư nhà các ngươi là?”
“Ai nha, cô thực sự là quý nhân hay quên chuyện, cái này không phải là
thiếp mời tiểu thư nhà chúng ta gửi cho cô, mời cô đến đây hay sao?”
Nga, là nha hoàn của Lý Thiến Nhi, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng quan sát nàng ta
một cái, trong lòng thầm nghĩ : Không nghĩ đến tiểu nha hoàn của Lý gia
cũng ăn mặc tinh xảo như thế. Không phải nói cha nàng ta chỉ là một
huyện lệnh sao?
“Bạch tiểu thư” – Nha hoàn này cười một cái, trong mắt có đắc ý không nói nên lời: “Cô vẫn là nhanh theo Kiều Đào lên đi! Đừng để chủ tử của chúng
tôi đợi lâu!”
Bị người bức đến chạy trốn trước mắt, không phải là tính cách của Tần Dĩ
Mạt. Chỉ thấy nàng khóe miệng khẽ nhếch, cực kỳ khinh miệt nói : “Ồn
ào!”
Gương mặt Kiều Đào trắng bệch, rốt cuộc nhớ đến thân phận của Tần Dĩ Mạt cùng tư thái nghiêm nghị lúc này, không dám lại cuồng vọng nữa.
Tần Dĩ Mạt thong thả đi phía sau nàng ta lúc này còn không biết, cái “thi
hội” mà nàng cho là không có gì hứng thú này sẽ làm cho nhân sinh của
nàng thay đổi rất lớn.
Cũng vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, cái nam nhân mà nàng vừa nhìn đã cảm thấy
sợ hãi kia, dù bận rộn vẫn ung dung đứng nơi lan can tầng hai kia ——
nhìn nàng.