Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 33: Chương 33: Nơi thế ngoại đào viên




Hai người Tần Dĩ Mạt một đường thẳng hướng tây mà đi, kỳ thật nàng rất lo lắng cái tên Hạ Lan Mẫn điên khùng kia sẽ không từ thủ đoạn mà làm ra chuyện gì, nhưng có thể là Tần Dĩ Mạt uy hiếp hắn có hiệu quá rồi. Tính đến nay, trên đường “đào vong” của hai người hoàn toàn cực kì thuận lợi.

“Này…” – Tần Dĩ Mạt lắc lắc cây cỏ đuôi chó trong tay, hỏi Tam Mao : “Chúng ta kế tiếp phải đi đâu đây?”

Tao Mao suy nghĩ một chút rồi nói : “Tiểu hoa sen muốn đi đâu?”

Tần Dĩ Mạt lắc đầu, biểu thị mình cũng không muón đi đến nơi nào cả.

“Tiểu hoa sen, có muốn đến nhà hay không?” – Hắn đột nhiên nói.

Tần Dĩ Mạt sửng sốt, lập tức bất khả tư nghị kinh hô : “Cư nhiên cũng có nhà?”

“……………”

Ý thức được mình dùng từ không đúng, Tần Dĩ Mạt thè lười, nhưng trong lòng càng lúc càng hiếu kỳ. Dù sao từ trước đến nay nàng đều cho rằng nam nhân này cô đơn một mình.

“Nhà ở đâu? Trong nhà còn có người khác sao? Vì sao trước đây chưa từng nhắc đến?”

“Bởi vì trước đây chưa từng hỏi qua” – Âm thanh của Tam Mao đột nhiên trầm xuống.

Một cảm giác chột dạ nổi lên trong lòng Tần Dĩ Mạt, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói : “Không hỏi, liền không biết nói sao!”

Bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, Tam Mao phất roi ngựa trong tay, nói tiếp : “Nhà ở trong một ngon núi, là sư phụ chăm sóc, chỉ là lão nhân giá hắn mười năm trước đã về cõi tiên rồi!”

Nhìn sắc mặt hắn đột nhiên ảm đạm, Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng nói : “Sư phụ thấy hôm nay sống tốt như thế, ở dưới cửu tuyền cũng sẽ hài lòng!”

“Ân!” – Tam Mao gật đầu : “Lão nhân gia hắn lúc còn sống chuyện mong chờ nhất chính là có thể đem một thê tử* trở về, cho nên lần này hắn nhất định sẽ rất vui!”

*Ở đây anh dùng tức phụ = vợ nên mình để thê tử cho nó cổ đại =))

“Ai là thê tử chứ?” – Tần Dĩ Mạt đỏ mặt cãi.

“Thích, yêu, liền muốn để làm thê tử!” – Vẻ mặt Tam Mao nghiêm túc nói.

Nam nhân này vì sao luôn có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời này chứ?

Thế nhưng, Tần Dĩ Mạt nhìn đôi mắt tràn đầy nghiêm túc kia của hắn, lại không thể bình tĩnh mà ngây ngốc, bầu không khí tế nhị bắt đầu chuyển động.

Dường như không chịu nổi nữa, Tần Dĩ Mạt nhìn sang hướng khác. Nàng lung túng nói : “Mệt mỏi, muốn ngủ một giác, đợi đến nơi rồi lại gọi dậy!”

Nhìn Tần Dĩ Mạt như một con thỏ nhanh chóng nhảy vào trong xe, Tam Mao chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cứ vậy một đường mà đi, sau khi thay đổi nhiều loại phương tiện, cuối cùng ngày thứ tám rốt cuộc cũng đi đến “nhà” trong lời Tam Mao.

“Chỗ này thật sự có đường sao?” – Tần Dĩ Mạt nhìn cánh rừng mênh mông trước mắt, không khỏi hoài nghi hỏi : “Lúc chúng ta lên núi cũng đã hơn một canh giờ rồi! Nhưng mà, vì sao ta có cảm giác như chúng ta vẫn đi vòng vòng chứ?”

“Rừng rậm trong này là mê tung trận thiên nhiên, ngoại trừ thợ săn có kinh nghiệm, còn lại người xông vào nếu không phải đạn tẫn lương tuyệt thì cũng chết đói, hoặc là bị dã thú ở đây ăn tươi”.

“Dã, dã thú?” – Tần Dĩ Mạt trừng mắt, bắt đầu nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh : “Chẵng lẽ ở đây còn có hổ, hay là gấu bò cạp này nọ sao?”

Tam Mao cười phốc một tiếng, gương mặt nhỏ của Tần Dĩ Mạt nhăn lại, trong lòng cho rằng chính mình bị cười nhạo rồi. Nhìn Tam Mao từ lúc bước vào nơi này dường như ung dung không ít, Tần Dĩ Mạt nhếch cái mũi, dùng sức cắn cánh tay hắn một cái.

Sau một chuyến đi vòng vòng, Tần Dĩ Mạt mệt đến nỗi hoàn toàn không bước nổi nữa, một cái gì đó giống như đường đi bỗng xuất hiện trước mắt. Nằm sấp trên lưng Tam Mao, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này giống như nằm giữa hai ngọc núi, cực kỳ hẹp, chiều rộng chỉ có thể chứa được một người, nhưng nó cực kỳ cực kỳ dài, dài đến nỗi dường như không nhìn được nơi cuối con đường đâu cả.

Tần Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy thú vị, cứ thế này đem chính mình giao cho một nam nhân, mặc hắn mang mình đi đến nơi nào không biết. Nơi đó sẽ có cái gì, chờ đợi nàng là cái gì…. Những thứ đó, nàng toàn bộ, toàn bộ đều không biết. Nhưng cứ yên tĩnh nằm trên lưng hắn như vậy, được bao trùm mởi hương vị của hắn, đối với Tần Dĩ Mạt mà nói lại cảm thấy một cảm giác hơi hạnh phúc, nhẹ nhàng nhưng không thể nào diễn tả được.

Nhưng mà, còn đường dài cuối cùng cũng sẽ có lối ra, khi Tần Dĩ Mạt nhìn thấy cảnh sắc biến đổi hoàn toàn trước mắt, không khỏi kinh ngạc đến liên tục đánh vào má.

Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ.

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Tần Dĩ Mạt cảm thấy dùng câu này để hình dung mọi thứ trước mắt, thật sự quá thích hợp rồi.

“Oa a…” – Lúc này Tần Dĩ Mạt không còn thấy mệt mỏi nữa, nàng từ trên lưng Tam Mao nhảy xuống, chạy thật nhanh đến căn phòng không xa phía trước.

Đây là một căn phòng hoàn toàn được làm từ rơm, trong phòng có ba gian, gian giữa lớn, hai bên hơi nhỏ. Tần Dĩ Mạt đẩy hàng rào ra, một đàn gà con vàng liền bị dọa đến chạy loạn xạ. Nhìn bộ dạng run rẩy của chúng, Tần Dĩ Mạt không hề cảm thấy xấu hổ mà cười lớn.

Tam Mao đi phía sau này lắc đầu, giữ lấy tay nàng vừa cười, nói : “Mang vào xem thử!”

“Ân!” – Tần Dĩ Mạt hưng phấn gật đầu.

“Uông uông uông….” – Đột nhiên, có tiếng chó sủa vang lên.

Tần Dĩ Mạt đang ngây ngốc trong phòng nhất thời sáng mắt, chó con đáng yêu, nhu thuận nha…! Đến!

“Tiểu hoa….” – Tam Mao hé miệng muốn nói gì đó, nhưng Tần Dĩ Mạt hiện đang trong trạng thái hưng phấn cực độ, căn bản không có chú ý đến hắn.

Kết quả là vài giây trôi qua, một tiếng khóc thảm thiết đột nhiên vang lên.

“Ô ô ô… Ô ô……Tam Mao, Tam Mao, tới nhanh một chút đi! Cứu mạng đi!!”

Khóe miệng vui vẻ cong lên, hắn đặc biệt có ý xấu mà giảm cước bộ.

Tần Dĩ Mạt bị hơn mười cân đè trên đất, nàng sợ phát khiếp nhìn con gì đó vừa giống sư tử lại vừa giống chó kia. Gương mặt dữ tợn đó, đầu lưỡi dài liên tục vươn ra, hàm răng nhọn sắc bén kia dường như có thể cắn đứt thiết. Ô ô ô… Đến a! Cứu mạng với! Sắp bị nuốt sống rồi!

“Tứ Mao! Không được khi dễ nàng!” Có âm thanh cười lớn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.