Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 34: Chương 34: Tam Mao cùng Tứ Mao (1)




“Chắc chắn nó là chó sao?” Tần Dĩ Mạt hoàn toàn không có tiền đồ trốn sau lưng ai đó, run lẩy bẩy hỏi.

Cái thể hình này, cái hình dạng này, nhìn kiểu nào cũng là mãnh thú đi chứ!

Tam Mao buồn cười nhìn nàng một cái, sau đó hơi ngồi xỏm xuống, giơ tay vuốt ve “mãnh thú khổng lồ” đang vẫy vẫy đuôi cọ vào quần hắn.

“Tứ Mao rất ngoan, trước giờ nó không cắn!”

Tần Dĩ Mạt hoài nghi nhìn hắn một cái, tràn đầy không tin tưởng hỏi ngược lại : “Thật sao?”

“Đến, Tứ Mao, đây là tiểu hoa sen, chào hỏi một cái đi!”

Chỉ thấy con chó khổng lồ gọi là “Tứ Mao” này, gương mặt hung dữ kia đột nhiên lộ ra vẻ nịnh nọt, nó đứng thẳng người há cá lưỡi dài ra, cái đuôi to lớn vẫy qua vẫy lại.

Tần Dĩ Mạt nhìn nó giơ tay chân trước vẫy vẫy không ngừng, đột nhiên cảm thấy con “chó” này dường như cũng không có cái gì đáng sợ nữa.

“Gọi Tam Mao, nó gọi Tứ Mao, hai người chẳng lẽ là huynh đệ?” – Cẩn thận vuốt ve bộ lông đen của nó, Tần Dĩ Mạt buồn cười hỏi.

“Ân! Là trước được sư phụ nhặt về, cho nên gọi là Tam Mao. Mà nó được nhặt về sau, cho nên gọi Tứ Mao.”

Tần Dĩ Mạt hắc tuyến~~~~cái này rốt cuộc có quan hệ gì chứ!

“Chẵng là nói trước các ngươi còn có cái gì Đại Mao? Nhị Mao?” – Nàng bất khả tư nghị hỏi.

“Ân!” – Nam nhân tâm tình vui vẻ gật đầu.

“…………………”

***

Buổi tối, trăng sáng lên cao.

Tần Dĩ Mạt không có rảnh để thưởng thức không gian trong cốc, leo núi hết một ngày, lúc này nàng đã kiệt sức rồi. Dùng nước Tam Mao đưa đến tắm rửa qua, nàng liền chui vào trong chăn.

“A ————“ – Nàng khó kìm chế hét lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất lăn từ trên giường xuống.

“Làm sao vậy?” – Tam Mao vừa tắm xong, nhấc màn bước vào.

Gương mặt nhỏ của Tần Dĩ Mạt nhăn thành cái bánh bao thịt. Nàng chỉ vào giường, nói : “Rất lạnh đó!”

Tam Mao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tay trái nắm lại hạ xuống lòng ban tay phải, dùng biểu tình “A!” mà nói : “Cái giường này là dùng hàn trúc chế thành, không có nội lực hộ thân, khó tránh khỏi cảm thấy lạnh!”

Khóe miệng Tần Dĩ Mạt co rút, không biết vì sao lại nhớ tới trong “ Thần Điêu Hiệp Lữ”, cái giường thiên niên hàn ngọc của Tiểu Long Nữ kia.

“Cái giường này có loại ngủ một đêm, sáng ra tăng được mười năm tu vi chứ!” – Nàng trừng mắt, tràn đày bất khả tư nghị lẩm bẩm.

“A….” – Tam Mao buồn cười nhìn nàng một cái, nói : “Võ công trong thế gian này đều là mỗi ngày mỗi đêm khổ luyện mà thành, làm sao có thể có chuyện đó chứ”.

“Cũng chưa chắc đâu!” – Tần Dĩ Mạt đi đến bên giường, xốc lên chăn nệm trên đó, lầm bầm tự nhủ : “Ngay cả gậy trúc đều có thể nhiễm hàn khí, có chuyện đó hay không còn chưa biết đâu!”

Nàng tò mò sờ lên giường, quả nhiên là một cảm giác râm mát.

“Cái giường này không ngủ được rồi!” – Tần Dĩ Mạt quệt miệng, oán giận hỏi : “Còn có cái khác không, giường có thể cho người bình thường ngủ?”

“Giường ở đây đều là làm từ hàn trúc” – Đôi mắc lục sắc của Tam Mao hiện ra một vẻ vô tội.

“Vậy gia đêm nay ngủ ở đâu chứ!” – Tần Dĩ Mạt giậm chân một cái, nhăn mặt, tính tình tiểu thư lại nổi lên.

Nhưng mà, bộ dạng “làm nũng” của nàng trong mắt Tam Mao cũng rất khả ái, rất thích.

Chỉ thấy bộ dạng của hắn vấn đề này hoàn toàn không cần lo lắng, sau đó bắt đầu trước mặt Tần Dĩ Mạt—— cởi quần áo.

“Muốn làm gì?” – Tần Dĩ Mạt sưu một cái ôm chặt thân thể mình, tràn đầy đề phòng cảnh cáo : “Không được giở trò lưu manh a!”

Trên mặt Tao Mao lộ ra một vẻ ngờ nghệch, giống như hoàn toàn không rõ Tần Dĩ Mạt nói gì.

Nhìn hắn như vậy, Tần Dĩ Mạt không khỏi sinh ra cảm giác chính mình lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.

“Không có nội lực, để không chạm vào hàn khí của giường trúc, vẫn là ôm ngủ đi!”

Tần Dĩ Mạt nghe thấy mặt liền đỏ lên, tuy rằng nàng cùng nam nhân này từng có vài lần tiếp xúc da thịt, nhưng nghe hắn thản nhiên nói ra như thế, làm nàng cảm thấy rất xấu hổ.

“Khụ, khụ….Không không có chỗ khác có thể ngủ sao?” – Nàng cuối cùng vùng vẫy nói.

“Bốn phía nơi này núi vây quanh, buổi tối âm khí rất nặng, nhất định sẽ lạnh!” – Vẻ mặt Tam Mao cho là đúng.

Lòng tự tôn ít ỏi của mình cùng với nửa đêm bị đông tỉnh, Tần Dĩ Mạt không chút do dự từ bỏ vế trước.

Dựa trên người Tam Mao, quả nhiên cảm giác được một cỗ nhiệt ấm áp truyền đến trên người nàng. Tần Dĩ Mạt thoải mái ngáp một cái, lười biếng nói : “Võ công của các huynh đều là đông ấm hạ mát như vậy sao?”

Tam Mao giơ một tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, từng sợi tóc rơi xuống trong khe hở.

“Là tiểu hoa sen quá yếu!” – Hắn nói.

“Đừng đem một thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường yếu đuối so với những nhân sĩ giang hồ!” – Tần Dĩ Mạt vươn tay dùng sức nhéo ngực hắn. Nhưng là, cánh tay to của nam nhân giống như đợi đến lúc này, thoáng cái đã bắt được cánh tay nhỏ bé của nàng.

Hắn một bên nhẹ nhàng hôn cánh tay nhỏ bé trắng noãn này một bên dùng giọng điệu ôn nhu triền miên nói : “Cho dù tiểu hoa sen yếu ớt như một con sâu, cũng không cần lo lắng, bởi vì sẽ bảo hộ!”

Trên mặt Tần Dĩ Mạt lập tức đỏ rực, đừng hiểu lầm! Nàng dỏ mặt không phải vì cảm động hay xấu hổ như tình ý tiểu nữ hài nhi, mà là vì tức giận.

“Vậy thật là có lỗi a!” – Nàng ngẩng đầu cắn răng nghiến lợi nói : “Giống như một con sâu yếu ớt vô dụng! Thật là cho quá nhiều phiền toái rồi!”

* ( em chả hiểu vì sao hai anh chị ngại ngùng gì mà không dùng đại từ xưng hô gì cả =v= )

“Không quan hệ!” – Vẻ mặt nam nhân ôn nhu nói : “Không để bụng!”

Rốt cuộc hắn vẫn tự nhiên rất phúc hắn a!

Tần Dĩ Mạt tức đến sắc mặt xám xịt, không hề nghĩ ngợi, há cái miệng nhỏ cắn lên mặt hắn.

Phải nói là sâu.

Gương mặt tuấn tú của Tam Mao lập tức bị cắn thành một dấu răng, hắn có lúc tuy rất ngây ngốc, thế nhưng lúc bị “công kích”, nhất định bản năng sẽ trổi dậy, hơn nữa còn hoàn toàn nguyện ý, phản kích trở lại.

“Ngô ngô————”- Cái miệng của Tần Dĩ Mạt bị ngăn lại chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở. Cái loại chuyện đó nàng không phải là đối thủ của nam nhân này. Cho nên rất nhanh mặt bị hôn đến đỏ rực, thở hổn hển.

“Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen…” – Bên cạnh vành tai kia, có một âm thanh nóng bỏng kiên tục gọi.

Say mê chìm vào âm thanh ôn nhu này, lại phảng phất chìm sâu vào cái ôm của nam nhân này, lý trí của Tần Dĩ Mạt bắt đầu sụp đổ.

Thế nhưng, khi hai người đang rơi vào cảnh đẹp, ngay lúc đồng chí Tam Mao một lần nữa đắc thủ, thì bên ngoài phòng lại vang lên từng tiếng chó sủa.

Tần Dĩ Mạt lập tức giật mình, mặt nàng như làm nũng liếc hắn một cái, nhưng cũng không nói gì.

Biết đây là nàng ngầm đồng ý, gương mặt Tam Mao sáng lên một cái, tâm hoa nộ phóng. Đôi nam nữ ôm nhau một chỗ nhìn trong tầm mắt của nhau tràn đầy triền miên cùng ngọt ngào.

Đầu hai người dần dần đến gần nhau, hầu như ngay khoảnh khắc đó có thể chạm tới môi của đối phương.

“Uông uông uông………” – Tiếng chó sủa bên ngoại lại vang lên, âm thanh kia cực kỳ lớn, càng ngày lại càng nhanh.

Dưới tiếng động này, Tần Dĩ Mạt làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm tiếp.

“Đi xem…Tứ Mao làm sao?” – Nàng dùng sức đẩy hắn, vẻ mặt thẹn thùng.

Tam Mao khẽ thở dài, bộ dạng tiếc nuối.

“Rất nhanh sẽ quay lại, phải đợi đó!” – Hắn đặc biệt lo lắng dặn dò.

Tần Dĩ Mạt dùng sức trừng hắn một cái : “Lò sưởi di dộng không trở lại làm sao mà ngủ được!”

Trên mặt Tam Mao lập tức hiện ra vẻ đi nhanh sẽ trở về.

Nhìn bóng lưng hắn rời khỏi phòng, Tần Dĩ Mạt dùng sức vỗ vỗ mặt mình, nàng mới không có xấu hổ, mới không có kì vọng đâu! Tuyệt đối, tuyệt đối không có!

Chỉ là vài khắc qua đi, vẻ mặt Tam Mao nghi hoặc trở lại.

“Làm sao vậy? Là xảy ra chuyện gì sao?”

Sơn cốc bí mật như vậy, ngoại trừ bọn họ hẳn là không có ai! Vậy có phải là có dã thú? Nghĩ đến đây, Tần Dĩ Mạt không khỏi khẩn trương.

“Không có chuyện gì” – Tam Mao nói : “Chỉ là không biết vì sao Tứ Mao lại kêu liên tục, nó vẫn luôn rất ngoan!”

Tần Dĩ Mạt cọ cọ lại lần nữa trở về trong lòng nam nhân : “Có phải là vì nó đói bụng hay không!”

Tam Mao nhíu mi suy nghĩ một chút, nhưng chung quy cái chuyện nhỏ bé này không đáng để suy nghĩ, hắn bây giờ nhưng lại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đó!

Cánh tay thon dài từ từ tiến vào vạt áo nữ tử trong lòng, hắn nhẹ nhàng gọi : “Tiểu hoa sen, tiểu bảo bối!”

“Đáng ghét! Buồn nôn muốn hcết!” – Tần Dĩ Mạt tràn đầy bất mãn nói, nhưng đôi mắt kia lại trở nên rung động.

Thế nhưng, trời cao lại không thỏa mãn nguyện vọng “đói khát” của nam nhân nào đó, Tứ Mao ở bên ngoài lại bắt đầu điên cuồng kêu.

Biểu tình của hai người đồng thời ngưng lại, Tần Dĩ Mạt hung hăng trừng hắn một cái. Sau đó lăn một cái, liền đem chăn thêu trên giường cuộn chặt người.

Nhìn nàng chỉ để lộ ra cái ót, Tam Mao âm thầm, âm thầm, thở dài một hơi sâu.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tần Dĩ Mạt tràn đầy hăng hái ngồm xỏm xuống, trong tay cầm một cái sọt, nàng đem lúa bên trong rải xuống đất, chỉ thấy đám gà con đáng yêu trong sân lập tức bay đến, liều mạng mổ đất mà ăn.

“Cái này mới gọi là đáng yêu đó!” – Tần Dĩ Mạt tràn đầy thích thú nói.

Ngay lúc nàng cho ăn rất vui vẻ, có một thứ gì đó rất lớn, rất nóng, đầy lông lá chạm vào cánh tay nàng.

Tần Dĩ Mạt vừa quay đầu, liền thấy một cái miệng đầy máu, mang theo từng đợt mùi tanh đang há lớn.

“A ————” – Cổ họng nàng hét lên một tiếng, cái mông an vị trên đất.

Trong ánh mắt Tứ Mao có một tia cười nhạo, chỉ thấy nó từ từ khép miệng lại, trên gương mặt dữ tợn kia xuất hiện một biểu tình cực kỳ có linh tính.

Không sai! Tần Dĩ Mạt có thể khẳng định, biểu tình kia tuyệt đối là khiêu khích!!!!!!!

Thân là con người, lại bị một con chó cười nhạo ! Trong lòng Tần Dĩ Mạt rất tức giận. Nhưng mà ——,nàng vừa nhìn cơ thể to lớn cùng biểu tình nhe nanh dữ tợn kia của đối phương, cỗ can đảm vừa mới trỗi dậy trong lòng lập tức biến mất.

Bị một con chó hù dọa, từ phương diện này mà nói, Tần Dĩ Mạt nàng thật đúng là đã mất mặt chết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.