Duy Ngã Độc Tôn

Chương 216: Chương 216: Tầm nhìn ai kém?






Lúc này người thanh niên Thiên Ky Môn và Lâm tứ công tử không kìm nổi nhìn nhau, liếc mắt nhìn vào trong mắt đối phương cũng thấy rõ tâm tư của mình.

Con cháu Tần gia này không đơn giản nha!

Người thanh niên Thôi gia này vừa nghe lập tức trừng mắt, sau đó lui hai bước, lớn tiếng nói:

-Họ Tần! Ta nói cho ngươi biết, chuyện này cũng không liên quan chút nào đến ta! Ngươi dựa vào đâu mà đặt lên trên người ta?

Tần Lập chớp mắt khinh thường, cũng không nhìn hắn nữa, mà mặt thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang càng xám như tro tàn, nhìn vào trong mắt người thanh niên Thôi gia đó, đầy vẻ không thể tin được. Hắn không thể tưởng tượng được, bằng hữu bình thường xưng huynh gọi đệ chân thành với nhau, khi đến lúc quan trọng, không ngờ bởi vì một chút cái gọi là thể diện, mà không để ý tới tính mạng của mình.

Có người bên Tàng Kiếm sơn trang cầu xin nói:

-Thôi công tử! Cầu xin ngài giúp công tử nhà ta đi, đó chẳng qua chỉ là một câu.

-Hừ! Cái gì một câu. Chuyện này cũng không có một chút quan hệ với công tử nhà ta. Chúng ta là con cháu quý tộc, đi ra hành tẩu đại biểu cho thể diện gia tộc sau lưng. Luận về quan hệ cá nhân, cho dù công tử nhà ta đổ huyết vì công tử nhà ngươi cũng không có gì, nhưng vì thể diện gia tộc, chuyện này xin thứ cho công tử nhà ta không có cách nào trợ giúp.

Một người trung niên có râu cá trê bên cạnh người thiếu niên Thôi gia lạnh lùng nói với vẻ bình tĩnh.

-Hay, hay, hay cho thể diện của một gia tộc!

Vị thập tứ công tử Tàng Kiếm sơn trang nở nụ cười lạnh mấy tiếng, sau đó cả người bỗng nhiên tràn ra một luồng khí thế, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lập, nói:

-Tiểu tử! Ngươi giết ta đi! Ta cũng tuyệt không cho gia tộc mất thể diện! Ta xem khi ta chết, ngươi có thể sống bao lâu? Ta sẽ chờ ngươi ở dưới!

-Ha! Còn có một chút khí khái đấy! Không tệ!

Tần Lập cười hắc hắc, khí thế toàn thân mạnh mẽ phát tán, đẩy những người kìm lòng không được thối lui về phía sau, sau đó đôi mắt nhìn thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang, lạnh lùng nói:

-Ngươi thật sự không sợ chết?

Đối phương bị khí thế của Tần Lập đè ép khiến cho mặt như màu đất, hai chân có chút run rẩy, như trước gian nan nói:

-Giết ta đi! Ngươi giết ta đi!

Tần Lập cười ha ha, tay hơi dùng lực bóp đối phương, những người này bị khí thế áp bức của Tần Lập khiến cho căn bản không thể đến gần, khóe mắt như muốn nứt ra.

-Buông công tử nhà ta ra!

-Ta liều mạng với ngươi!

-Mau buông ra!

Thập tức công tử của Tàng Kiếm sơn trang nhắm nghiền hai mắt, cả người run nhè nhẹ, đôi mắt cũng chảy nước mắt, nhưng không phát ra một tiếng cầu xin tha thứ.

Hiển nhiên, bị câu nói của người Thôi gia kai, kích động nhiệt huyết và xúc động của người thanh niên.

Ngay tại thời khắc này, người trung niên râu cá trê của Thôi gia và thiếu gia của hắn nhìn nhau cười, biểu tình vô cùng đắc ý!

Tần Lập cười lớn, thay đổi bóp thành đẩy, một tay đẩy thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang đến bên người hai võ giả có cảnh giới Hợp Thiên, thản nhiên nói:

-Còn dám làm nhục ta, ta sẽ giết ngươi!

Sau đó Tần Lập sải bước chân đi đến bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ, vươn tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Thi Vũ, cười dài một tiếng, đột ngột như từ trên mặt đất mọc lên, đi như tia chớp về phương xa!

Trong đám cây cối, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít trầm thấp của dã thú, đồng thời tuôn ra một luồng khí thế kinh thiên, một đường đi theo hướng hai người vừa biến mất.

Những người còn lại, hai mặt nhìn nhau, hai người đệ tử thủ sơn môn của Tứ Quý Môn cũng lộ ra vẻ mất mát nhàn nhạt, trong lòng hơi có chút chua xót, cũng đồng loạt nghĩ đến: Cũng chỉ có người đàn ông như thế mới xứng với Thượng Quan sư tỉ!

Những người của tứ gia tộc bị khí thế một mình Tần Lập làm cho hoàn toàn kinh sợ. Thế cho nên, Tần Lập ung dung tiêu sái rời đi, những người này không ngờ không ai dám ngăn trở.

Thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang, vẻ mặt kinh hồn vẫn chưa hết, vuốt yết hầu của mình. Hiển nhiên, đối với chuyện cuối cùng Tần Lập không giết hắn, nên hắn còn có chút không thể hồi phục lại tinh thần.

Cho nên, đối với sự an ủi của người bên cạnh cũng làm lơ.

Thật lâu sau, mới quay về phía Tần Lập biến mất, cung kính thi lễ, sau đó lẩm bẩm nói:

-Đa tạ Tần huynh cho tiểu đệ một bài học sinh động như thế, khiến tiểu đệ suốt đời khó quên. Tiểu đệ sẽ về nhà ngăn cản gia tộc của mình không đi làm khó Tần gia.

Nói xong hắn cũng không liếc mắt nhìn những người khác một cái. Hôm nay mặt mũi hắn cũng bị ném đi, đối với chuyện công tử Thôi gia thấy chết mà không cứu, trong lòng không có một chút hảo cảm, ngồi lên xe ngựa ngang nhiên mà đi.

Người thanh niên công tử Thôi gia và người trung niên râu cá trê cũng có vẻ mặt khiếp sợ, đồng thời cũng nhìn ra được một chút ý sợ hãi trong mắt đối phương. Con cháu Tần gia kia thật đáng sợ!

-Con mẹ nó thật xúi quẩy!

Người thanh niên công tử Thôi gia này mạnh mẽ vung quyền vào không khí, cắn răng nói.

Cũng khó trách, vốn trăm phương ngàn kế khơi mào cho người thanh niên Tàng Kiếm sơn trang kia xúc động, coi Tần Lập là kẻ địch. Mặc kệ bên nào thắng, Thôi gia hắn cũng xem như ngư ông đắc lợi.

Từ thế tục truyền về một tin tức, thế lực Thôi gia ở thế tục, Tân Tần quốc cũng có thâm cừu đại hận với tiểu tử này! Nếu như có thể giết hắn, đó là không thể nào tốt hơn.

Nhưng không nghĩ tới, mưu kế của mình lại bị tiểu tử kia nhìn thấu, mà ngược lại còn bị hắn chơi một vố!

Hơn nữa, đó thậm chí không tính là âm mưu, mà là dương mưu đường đường chính chính! Một đám công tử Thôi gia phiền muộn trên xe ngựa, mọi người dần dần rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại vị tứ công tử Lâm gia và người thanh niên Thiên Ky Môn. Hai người nhìn nhau cười, cùng ngồi trên xe ngựa, đội ngũ chậm rãi đi xa.

Hai người này đã sớm nhận thức, trên người có khí chất tương tự đó là dương khí, đồng dạng cũng có được loại phong độ nho nhã.

-Lâm huynh, ngươi cảm thấy con cháu Tần gia kia như thế nào?

Người thanh niên Thiên Ky Môn trên mặt mang theo vẻ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói.

-Sâu không lường được!

Lâm tứ công tử không kìm nổi thở dài một hơi:

-Không thể tưởng tượng được, trên Huyền Đảo không ngờ có thế xuất hiện nhân tài thiên tư trác tuyệt như thế. Ôi! Không đến trăm năm, Tần gia tất nhiên sẽ huy hoàng!

Người thanh niên của Thiên Ky Môn gật đầu, nói:

-Đúng vậy! Nghe nói, hắn là đệ tử đến từ thế tục, nhân tài như vậy thì bất cứ nhà nào đều muốn chiếm đoạt.

Lâm tứ công tử cười cười, nói:

-Nếu hắn chịu đến Lâm gia thì ta cũng đồng ý gả muội muội cho hắn!

-Thanh Thủy Phù Dung Lâm Duẫn Nhi?

Con ngươi người thanh niên Thiên Ky Môn sáng lên, cười hai tiếng hắc hắc:

-Lâm huynh! Nếu không ta đến ở rể Lâm gia các ngươi. Tiểu thư Duẫn Nhi không kém vị Thượng Quan tiểu thư kia nha! Ha ha!

-Nằm mơ đi, tưởng bở!

Lâm tứ công tử cười, đấm một quyền lên vai người thanh niên Thiên Ky Môn, sau đó nói:

-Cho dù Lâm gia ta đáp ứng, lão tử ngươi, đường đường là môn chủ Thiên Ky Môn Trầm Long Hưng sẽ đáp ứng?

-Ta đáp ứng là được!

-Phì! Lão tử ngươi sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!

Hai người cười đùa vài câu, sau đó đồng thời khôi phục lại khuân mặt nghiêm nghị, Lâm tứ công tử nhẹ thở dài một tiếng, nói:

-Trầm Nhạc huynh đệ! Lại nói, tứ đại gia tộc và tam đại môn phái trên Huyền Đảo, huy hoàng đã quá lâu rồi. Từ thời thượng cổ bắt đầu, mãi cho tới ngày hôm nay, thời gian hơn vạn năm tuy rằng cho bảy thế tục lớn chúng ta tích lũy nội tình thâm hậu kinh người nhưng đồng dạng, cũng khiến cho những hậu bối chúng ta trong lòng sinh ra tự mãn kiêu ngạo, xem thường anh hùng thiên hạ. Trên thực tế, những con cháu đại tộc chúng ta, ngoại trừ có bối cảnh cường đại ra, so với người khác thì mạnh hơn bao nhiêu chứ?

Trâm Nhạc gật đầu chấp nhận, cảm thán nói:

-Đúng vậy! Giống như ta, là con một môn chủ Thiên Ky Môn, sinh ra trên đầu đã có vô số hào quang, có thể nói là một thân tập hợp hàng ngàn hàng vạn sủng ái. Các loại linh đan diệu dược, với ta mà nói, quả thực giống như đường đậu, lại có các loại phương pháp, tẩy tủy phạt mao, nhưng cho dù vậy, tới hôm nay ta cũng chỉ có cảnh giới Hợp Thiên sơ kỳ. Mấy năm nay, ta đã bắt đầu cự tuyệt dùng đan dược, thực lực dùng ngoại vật giúp đỡ thoạt nhìn cường đại, nhưng chung quy cũng không phải tự mình khắc khổ tu luyện.

Nói rồi trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ:

-Nếu mà ta chống lại Tần Lập này, e rằng chỉ sợ chống lại không đến một trăm hiệp! Mà dao động nguyên lực từ trên người hắn mà xem, hắn chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Phá Thiên đỉnh! Hơn nữa, người ta đến từ thế tục, vốn ta đối với lực lượng đi vào từ thế tục còn có chút coi thường, nhưng hiện tại nghĩ đến lại có chút thiển cận rồi.

-Ha ha! Trầm Nhạc huynh đệ ngươi cũng không nên coi nhẹ mình, một thân thực lực của chúng ta, không tính là kinh sợ thiên hạ, ít nhất cũng không tính là kẻ yếu. Tần Lập này, cho ta cảm giác giống như yêu nghiệt, ta trước sau không tin hắn chỉ là thiếu nei6n mười sáu mười bảy tuổi. Sự tồn tại của hắn, quả thực khiến cho ta không có ánh hào quang trên mặt nha!

-Ha ha! Vậy vừa rồi làm sao Lâm huynh không cho người giết chết tiểu tử này? Lần này trong đám hộ vệ ngươi mang theo, ta không nhìn lầm thì có hai võ giả cảnh giới Dung Thiên nha! Mà Tần gia kia cho dù liều mạng, với nội tình của Lâm gia cũng không sợ bọn họ.

-Trầm huynh nói đùa phải không? Giết chết hắn? Ngươi cho là lão già kia thật sự đi xa sao? Còn nữa, ngươi không phải không nhìn ra, thân pháp tiểu tử kia có bao nhiêu thần kì đến ta cũng muốn bái hắn làm thầy!

Lâm tứ công tử nói với vẻ cười khổ.

-Hắc, nếu không chúng ta cũng đến thành Phong Sa đi dạo, thế nào?

Trầm Nhạc cười nói.

-Ta cũng đang có ý này!

Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ, cùng với Tiểu Hắc, đi xa mấy mươi dặm, Tần Lập mới hướng tới bên cạnh một dãy núi chợt chắp tay, cao giọng nói:

-Đa tạ lão ca một đường hộ tống, sau này chúng ta còn gặp lại!

Trong rừng rậm bên kia truyền đến mười phần tiếng cười trong không khí:

-Một thân thực lực của tiểu huynh đệ khiếp sợ thiên hạ, nếu như có thời gian, chắc chắn hào quang bắn ra bốn phía. Sau này nếu lão ca đến cầu tiểu huynh đệ, cũng không nên chối từ là được rồi.

Giọng nói càng lúc càng xa, đến cuối cùng im lặng không một tiếng động.

Thượng Quan Thi Vũ có chút kinh ngạc nhìn Tần Lập hỏi:

-Vừa rồi bọn họ chưa đi sao?

Tần Lập gật gật đầu, quay lại nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nói:

-Đại khái là sợ chúng ta chịu thiệt đấy.

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ gật gật đầu, nói:

-Cho tới bây giờ, sư phụ đối xử với muội cũng không tệ.

-Huynh biết, bằng không nàng cho là ta sẽ dễ dàng buông tha bà ấy sao?

Tần Lập kéo tay Thượng Quan Thi Vũ, cười nói:

-Đi! Chúng ta về nhà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.