Sắc mặt con cháu Tàng Kiếm sơn trang này ngang nhiên giận dữ.
-Vậy ngươi muốn ta nói như thế nào với ngươi? Nói như hát sao?
Tần Lập với vẻ ngu ngốc nhìn người trước mặt này, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, quay đầu về phía Thượng Quan Thi Vũ nói:
-Thi Vũ! Chúng ta đi thôi!
Thượng Quan Thi Vũ nhu thuận gật đầu, đối với cái gọi là con cháu đại tộc đại phái, nàng đồng dạng không có chút hảo cảm nói chuyện.
-Ngươi cho mình là thứ gì chứ? Một tiểu tạp chủng của một gia tộc sắp bị người ta tiêu diệt, đừng tưởng rằng ngươi có chút thực lực thì có thể tự cao tự đại!
Tên đệ tử thanh niên của Tàng Kiếm sơn trang từ nhỏ đến lớn, đều sống trong sự ngợi ca như chúng tinh phủng nguyệt, chưa từng bị khinh thị qua, lập tức mở miệng nói không lựa lời.
-Ngươi nói ai chứ?
Đôi mắt Tần Lập bắn ra hai luồng hào quang, lạnh lùng nhìn chăm chú trên mặt tên đệ tử Tàng Kiếm sơn trang.
-Lớn mật!
Mấy tên tùy tùng phía sau tên đệ tử Tàng Kiếm sơn trang giận dữ hét lên một tiếng, bảo vệ thiếu chủ của mình, tất cả một thân khí thế đều bộc phát ra, không ngờ tất cả đều có thực lực cảnh giới Phá Thiên, còn có hai người trước sau mặt không thay đổi, thoạt nhìn cũng có vẻ sâu không lường được.
Trong lòng Tần Lập hơi hơi thoáng động, thầm nghĩ thanh niên nhân này thân phận trái lại không giống như thế, thực lực hộ vệ cũng mạnh như vậy, nghĩ đến mấy người kia cũng không kém hơn là bao.
-Hừ! Nói ngươi thì thế nào chứ?
Tên đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này vừa rồi bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lập khiến cho hoảng sợ, kìm lòng không được phải lui về phía sau hai bước. Nơi này không có kẻ yếu, loại hành động này của hắn tự nhiên khó thoát khỏi ánh mắt của người khác, lập tức có chút thẹn quá hóa giận, lấy tay chỉ vào Tần Lập quát:
-Tiểu tạp chủng, không có thực lực thì không nên kiêu ngạo!
-Nói ai là tiểu tạp chủng?
-Nói ngươi đó. Ôi chao, tạp chủng ngươi cũng dám mắng ta? Đi đánh gẫy chân chó của hắn cho ta!
Tên đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này tức giận quát.
Hắn một tiếng tiểu tạp chủng, mà ngay cả mấy thanh niên bên cạnh nghe cũng cau mày, hơn nữa, ngươi đệ tử Thiên Ky Môn từ đầu liền bày tỏ không muốn là địch của Tần Lập, cũng giảng hòa nói”
-Tất cả mọi người đều trẻ tuổi, lại không có thâm cừu đại hận gì, làm gì tranh cãi gay gắt như thế?
Người thanh niên Thôi gia kia cũng thản nhiên cười cười, nói:
-Ta trái lại có chút bất bình thay cho Tạ huynh của Tàng Kiếm sơn trang. Người của tứ đại gia tộc và tam đại môn phái chúng ta khi nào thì phải nhìn tới sắc mặt của con cháu tiểu gia tộc chứ?
Nói xong nhìn thoáng qua người thanh niên Lâm gia, cười nói:
-Lâm tứ công tử! Ngươi thấy sao?
Người thanh niên Lâm gia một thân dương cương trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, hơi hơi nhún nhún vai, sau đó nói:
-Chuyện này không liên quan gì tới ta, người ta muốn mang vị hôn thê của mình đi, lại không biết chúng ta, vì sao phải cần chào hỏi chúng ta chứ? Ha ha, chuyện này ta không tham gia, các ngươi cứ tùy ý.
Nói xong, hắn tiêu sái ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa, trên mặt biểu cảm cân nhắc. Lúc này đây đối với chuyện gây áp lực rất tàn nhẫn với Tần gia chính là Lãnh Kiếm Thôi gia và Tàng Kiếm sơn trang!
Hai gia tộc này hiện tại cũng có người lưu trú trường kỳ ở thành Phong Sa, mà bọn họ đến trước, tự nhiên cũng thông qua con đường của mình, hiểu được một số chuyện của Tần Lập. Tuy rằng không quá tỉ mỉ nhưng biết Tần Lập này là con cháu Tần gia cũng không khó.
Hơn nữa, sắc đẹp Thượng Quan Thi Vũ có thể nói là thiên hạ vô song, hơn nữa lại là tiên thiên linh thể, loại phụ nữ này, toàn thế giới cũng rất khó tìm được một người. Thử hỏi, người thanh niên tuấn kiệt nào có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Cho nên, làm khó Tần Lập này đối với bọn họ mà nói quả thực cần phải làm! Đã nghe trưởng lão Diệp Thiển Dục bị người đưa đi nói qua, Tần Lập này địa vị ở Tầ gia dường như rất cao. Nếu như có thể tìm cửa đột phá trên người hắn, còn có thể được thưởng cho chứ!
Lúc này, mấy người Tàng Kiếm sơn trang bắt đầu vây quanh Tần Lập, mà ngay cả hai người vẫn bất động thanh sắc, cũng nhưng thần giới bị từng hành động cử chỉ của Tần Lập. Lúc nãy Tần Lập phối hợp với con Hắc Kim Thần Báo, thủ đoạn làm trọng thương lão bà áo xám khiến cho bọn họ cũng có sự kiêng dè thật sâu.
-Bắt hắn cho ta! Nghe nói Tần gia thành Phong Sa rất coi trọng tiểu tạp chủng này. Đúng lúc lần này hắn trêu chọc ta, ta lại muốn đi đến Tần gia nói chuyện, hỏi tội bọn họ quản giáo một người không nghiêm!
Đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này, khi nói ra lời này đương nhiên cảm xúc trên mặt không có cuồng vọng, nó càng giống như cảm giác đã nổi trội, ã sớm nuôi dưỡng thành thói quen.
Đầu óc Tần Lập phản ứng cực nhanh, nháy mắt phán đoán ra từ trên người đệ tử Tàng Kiếm sơn trang và trên người một thanh niên khác, thế lực sau lưng hai người này khảng định là địch nhân!
Còn hai người thanh niên khác rõ ràng không muốn tham dự, thế lực sau lưng và nguy cơ của Tần gia lần này, cũng không quan hệ lớn lắm.
Nghĩ vậy, Tần Lập híp mắt mỉm cười. Mấy người Tàng Kiếm sơn trang đều đồng lòng, chậm rãi nhích tới gần Tần Lập.
Thân hình Tần Lập nhoáng lên một cái, những người đó dường như đồng thời công về phía hắn, nhưng cũng cảm giác thấy hoa mắt, lập tức mất đi bóng dáng. Ngay sau đó, sau lưng bọn họ truyền đến hai tiếng nổ ầm ầm và một tiếng kêu đau đớn!
Hai người trước sau bất động thanh sắc, không ngờ cũng có được thực lực cảnh giới Hợp Thiên, mặc dù tốc độ Tần Lập giống như tia chớp, nhưng hai người vẫn theo kịp.
Tần Lập vẫn chưa xuất kiếm, mà là một trước một sau đánh ra hai quyền nặng!
Tần Lập muốn thử một chút, sau khi mình tiến vào tầng thứ ba chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, thân thể đến tột cùng mạnh bao nhiêu!
Hai cường gải có cảnh giới Hợp Thiên chính là đá thử vàng tốt nhất.
Bản thân Tần Lập có được cảnh giới Phá Thiên đỉnh phong, liều mạng cùng hai gã cảnh giới Hợp Thiên.
Phịch! Phịch!
Hai tiếng nổ qua đi, thân thể Tần Lập không chút sứt mẻ, mà hai võ giả có cảnh giới Hợp Thiên thì một người lui về phía sau mấy chục thước, người kia thì kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt răng, nuốt trở vào âm thanh sắp thốt ra, nhưng khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, giọt mồ hôi như hạt đậu tí tách rơi xuống dưới.
Nguyên lạu trong một quyền Tần Lập đánh vào hắn, dùng một tia Tiên Thiên Tử Khí, nháy mắt chấn vỡ kinh mạch trên tay đối phương!
Đừng nhìn bàn tay người giống như không biến hóa gì, nhưng lần này tay hắn nếu như không thể trị liệu đúng lúc, cơ bản chẳng khác nào bị tàn phế!
Cho dù hắn trị liệu đúng lúc, sau này cũng xuất hiện di chứng!
Chẳng những là hai người này, những người khác một đám đều trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, trong ánh mắt nhìn vào Tần Lập tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Bọn họ thế mới biết, lúc nãy không phải thực lực của đại trưởng lão kia không đủ mà chiến kỹ người thanh niên này tu luyện quá mức cường đại khủng bố.
Hai võ giả có cảnh giới Hợp Thiên, chẳng những không làm tổn thương hắn mà ngược lại còn bị Tần Lập đánh lui một người, đả thương một người.
Người thanh niên Tàng Kiếm sơn trang khẽ nhếch môi, ngay tại thời điểm hắn chưa kịp phản ứng, cảm giác thấy hoa mắt, yết hầu đã bị Tần Lập nắm chặt.
Đôi mắt Tần Lập bắn ra hào quang hung ác lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng dường như từ trong hàn băng ngàn năm lộ ra.
-Nói, ngươi là ai?
-Tiểu tử! Ngươi đừng xúc động, mau buông hắn ra.
-Chúng ta từ từ nói chuyện. Bằng không, Tàng Kiếm sơn trang sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Người bị Tần Lập đả thương nhìn Tần Lập trầm giọng nói.
-Tàng Kiếm sơn trang?
Lúc trước Tần Lập nghe Từ Quý nói về tứ đại gia tộc và tam đại môn phái, trong đầu còn có chút ấn tượng, lập tức khẽ cau mày.
Người thanh niên Tàng Kiếm sơn trang bị Tần Lập bắt yết hầu, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám có phản kháng gì, trong lòng lại xấu hổ, giận muốn chết, nhìn vào trong ánh mắt Tần Lập cũng tràn đầy vẻ xấu hổ và giận dữ.
Tần Lập nhìn cảm xúc của hắn, ngược lại còn cười rộ. Đừng nhìn hai người bên kia có niên kỉ nhìn qua chỉ hơi lớn một chút lộ ra vẻ không tham gia chuyện này, nhưng thường thường loại người như bọn họ mới chính là hạng có tâm cơ thâm trầm, đắc tội với người như đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này, căn bản không cần sợ.
Chẳng qua chỉ là một đám vô liêm sỉ bắt nạt kẻ yếu, trong lòng nghĩ thầm, Tần Lập vươn tay kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt tên đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này, hắc hắc cười nói:
-Da thịt mềm mại hẳn là món Tiểu Hắc thích ăn!
-Tiểu tử! Ngươi không được làm bậy!
Người lúc nãy trao đổi một chiêu với Tần Lập nói với giọng rất bình tĩnh:
-Ngươi tốt nhất đừng xúc động, ngươi thật sự động đến hắn, gia tộc sau lưng ngươi lập tức bị nguy hiểm diệt tộc!
Một đám người Tàng Kiếm sơn trang lúc này cũng xúm lại đây, bao vây xung qunah Tần Lập, trên mặt cũng không còn vẻ thoải mái như vừa rồi, cũng nhìn Tần Lập với vẻ vô cùng khẩn trương.
Con cháu Thôi gai bên kia, đồng dạng sắc mặt lộ ra vẻ có chút khẩn trương, nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện lên một chút đắc ý, hắn chỉ vào Tần Lập nói:
-Tiểu tử! Ta nói cho ngươi biết, người ở trong tay ngươi là thập tứ công tử của trang chủ Tàng Kiếm sơn trang! Hơn nữa là dòng chính! Ngươi dám động đến hắn, ngươi nhất định phải chết!
Người thanh niên Thôi gia nói xong, Lâm tứ công tử và người thanh niên Thiên Ky Môn cũng bĩu môi không rõ lắm. Thầm nghĩ tiểu tử Thôi gia này thật đúng là khốn nạn. Ngươi rốt cục là muốn cứu vị đệ tử Tàng Kiếm sơn trang này hay là muốn hại hắn?
Tần Lập nghe vậy mỉm cười, đối với thanh niên Tàng Kiếm sơn trang nhìn mình với vẻ oán độc, nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, Tần Lập cảm giác được thân thể thập tứ công tử Tàng Kiếm sơn trang trong tay mình khẽ run lên.
-Nguyên lai là một người rất có thân phận.
Tần Lập tựa cười tựa như không, những người bên phía Tàng Kiếm sơn trang cũng cảm giác vô cùng khẩn trương, sợ tiểu tử này làm sai, tay kia vừa dùng sức liền bóp nát yết hầu của thập tứ công tử.
Tần Lập nhìn lướt qua tên con cháu Thôi gia kia, sau đó cười tủm tỉm nói với thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang trong tay:
-Ngươi xem, bằng hữu của ngươi có lòng tốt nói ra thân phận của ngươi, như vậy ngươi...
-Đừng...đừng...đừng giết ta!
Sắc mặt thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang hoàn toàn trắng bệch, đây là đóa hoa trong nhà ấm, xinh đẹp, nếu không qua mưa gió chung quy lên không được mặt bàn!
-Ngươi kêu hắn cầu xin ta thả ngươi thì ta sẽ không giết!
Tần Lập cười vô cùng vui vẻ.
-Thôi...Thôi huynh. Huynh...huynh giúp tiểu đệ một chút, tiểu đệ suốt đời không quên!
Thập tứ công tử của Tàng Kiếm sơn trang lắp bắp nói.