Duy Ngã Độc Tôn

Chương 214: Chương 214: Thiếu điểm ưu việt thì ngươi có thể chết sao?






Mọi người ở hai bên đều nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhất là mấy người con cháu của đại tộc, miệng mở to đến há hốc. Đầu óc bọn họ thậm chí hiện tại cũng còn chưa hồi lại: Con linh thú hung mãnh kia từ đâu đến? Người thiếu niên chỉ có cảnh giới Phá Thiên làm sao có thể có chiến kỹ và tâm pháp thần kì khủng bố như vậy?

-Tiểu ca! Lưu bà ấy lại một hơi!

Từ Quý ở bên kia hét lớn một tiếng, khí thế khổng lồ bùng nổ, đánh bay bốn trưởng lão của Tứ Quý Môn.

Rồi lão xông về phía lão bà áo xám ở bên này giống như tia chớp.

Lúc này Ẩm Huyết thần kiếm trong tay Tần Lập đã được giơ lên, nghe vậy, nghĩ đến câu nói của Từ Quý, lại nhẹ nhàng buông xuống, sau đó nhấc một chân lên, ở không trung đá lão bà áo xám về phía Từ Quý.

-Mụ già đê tiện này cho lão giải quyết!

Tần Lập vừa rồi dùng đầu gối mạnh mẽ đá một cái, đan điền của lão bà áo xám hoàn toàn bị phá hư. Một thân nguyên lực dồi dào của lão bà áo xám hoàn toàn quán chú vào trong kinh mạch của bà, khiến thân thể bà vốn kho héo nháy mắt sưng lên. Khuôn mặt kia sớm đã bị Tần Lập tát như đầu heo.

Hiện tại cho dù mấy trưởng lão khác của Tứ Quý Môn nếu không tận mắt nhìn thấy tình huống, căn bản cũng không thể tin được người này không ngờ chính là đại sư tỷ của bọn họ.

Lúc này, nghe thấy âm thanh tràn ngập bi phẫn của Từ Quý gào thét khan cả giọng:

-Mụ già kia, mụ có nhớ người thanh niên khi xưa bị đánh trọng thương, thiếu chút nữa bị mụ giết chết không? Lí do không ngờ lại là mê hoặc đệ tử của Tứ Quý Môn, chẳng qua mụ chỉ là tiện nhân không bằng ai, trút giận lên đầu người khác. Năm đó mụ có từng nghĩ đến tình thế hôm nay không?

Lão bà áo xám nằm trên mặt đất, miệng không ngừng trào máu tươi ra bên ngoài, khuôn mặt bởi vì thũng như đầu heo, hai con mắt tam giác vốn rất nhỏ biến thành một cái khe.

Trong cổ họng của bà phát ra tiếng thở dốc khò khè như ống bễ rách nát, nghe lời nói ấy, lão bà áo xám nở nụ cười cạc cạc, nói đứt quãng:

-Nhớ rõ chứ! Ta làm sao có thể quên chứ? Năm đó ngươi thích tiểu đê tiện Diệp Thiển Dục kia, các ngươi tình ý đầy ngọt ngào, biến thành một bộ dáng thần tiên quyến lữ. Tiểu đê tiện Diệp Thiển Dục kia không biết liêm sỉ, không ngờ còn muốn rời đi với ngươi, ta làm sao cho các người vừa lòng đẹp ý chứ? Ha ha, ta huỷ nàng, khiến cả đời nàng cũng giống như ta! Thật vui vẻ, thật vui vẻ a!

Mấy con cháu đại tộc và môn phái ở bên kia nhìn nhau. Bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được, đại trưởng lão Tứ Quý Môn lúc nãy mới nói chuyện vui vẻ với họ, hiển nhiên là người biến thái như thế.

-Bà vui vẻ? Ta cũng rất vui!

Từ Quý đứng trước mặt lão bà áo xám, vẻ mặt tươi cười:

-Ít nhất hôm nay ta có thể đoàn tụ với nàng, ta vẫn có thể mang nàng rời khỏi nơi này! Mà bà, lại chỉ có thể nằm ở đây chờ chết! Bà nói, ta có lên vui hay không chứ?

Lão bà áo xám nói với giọng điệu tràn ngập oán hận:

-Hừ! Ngươi tính là thứ gì? Nếu không phải tiểu súc sinh Tần Lập kia thì lão thân làm sao có thể bại chứ? Ngươi có thể báo thù sao? Ngươi cũng chỉ có thể giết ta tay không tấc sắt! Lão thân đã thành người tàn phế, giết hay không tùy ý ngươi. Tuy nhiên, cho dù lão thân chết, cũng muốn nguyền rủa Diệp Thiển Dục và Thượng Quan Thi Vũ..................

Lão bà áo xám không đợi nói xong, một cái chân to mạnh mẽ dẫm nát mặt bà, làm cho miệng của bà vỡ nát, câu nói kia cũng hoàn toàn nghẹn lại, Từ Quý nâng chân lên, cười lạnh nói:

-Đừng tưởng rằng lão già ra không có nhiệt huyết. Mụ già đê tiện! Ta còn trẻ hơn bà nhiều! Bà nghĩ nói như vậy, ta sẽ lưu lại cái mạng thối của bà sao? Nằm mơ đi, hôm nay ta tới đây chính là muốn giết bà.

Một cước đạp lên đan điền của lão bà áo xám. Lão bà áo xám phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, bốn trưởng lão của Tứ Quý Môn muốn đi lên ngăn cản, tuy nhiên liền nhìn lẫn nhau đều dừng cước bộ lại.

Đại trưởng lão có thực lực mạnh nhất cũng bị người ta đánh thành như vậy, cho dù bọn họ đi lên, có thể thay đổi cái gì? Không chừng lại tự nộp mình.

Một niềm hận ý trong lòng Từ Quý đọng lại hơn trăm năm, hôm nay bộc phát ra, tự nhiên là vui sướng tràn trề, một chân liền có thể đạp gãy nát tất cả xương cốt trên người lão bà áo xám. Đến cuối cùng, toàn bộ lực lượng bộc phát ra dùng một cước đá lão bà áo xám đi xa.

Lúc này lão mới thở một hơi thật dài, sau đó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng nổi giận!

Từ đầu đến cuối, Diệp Thiển Dục thản nhiên đứng đó, căn bản không nói nửa câu ngăn cản, trên mặt sớm không còn vẻ lạnh lùng của quá khứ, chỉ có vẻ mỉm cười hạnh phúc vui mừng.

Bốn trưởng lão Tứ Quý Môn thấy thế, chỉ có thể thở dài thật sâu. Nếu không phải năm xưa đại trưởng lão chia cắt uyên ương, Diệp Thiển Dục cũng đã đi theo Từ Quý một trăm năm trước rồi, làm sao hao phí thời gian trăm năm? Mà năm đó, họ cũng là một trong số người đồng lõa. Hiện tại trông thấy người thanh niên năm xưa có thực lực bình thường, không ngờ lại cường đại như thế, trong lòng cũng bất an không yên.

Diệp Thiển Dục thản nhiên liếc mắt nhìn mấy trưởng lão khác, nói:

-Các ngươi trở về đi. Chuyện này cũng không liên quan đến các ngươi, ta hận cũng chỉ có một mình đại trưởng lão! Nếu môn chủ trở về, xin giúp ta chuyển lời với nàng, nói Diệp Thiển Dục tự mình trục xuất khỏi sư môn, từ nay về sau ẩn cư!

Trên mặt mấy trưởng lão kia vừa cảm kích vừa áy náy, chỉ có thể gật đầu.

Diệp Thiển Dục quay đầu về phía Tần Lập, hơi hơi khom người về phía Tần Lập, thi lễ với Tần Lập, nhẹ giọng nói:

-Tần Lập! Chuyện đã xảy ra, ta hướng ngươi xin lổi, rất xin lổi. Mong...ngươi lượng thứ cho ta.

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng nói:

-Sư phụ!

Diệp Thiển Dục vươn tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của Thượng Quan Thi Vũ, mỉm cười nói:

-Thi Vũ! Sư phụ rất xin lỗi con! Đưa con từ thế tục vào đây, là ta có tâm lợi dụng con. Hiện tại, sự phụ xin lổi con, con đã tự do rồi. Đi với Tần Lập đi, hắn là người tốt!

Tần Lập nhìn thoáng qua Diệp Thiển Dục, hai kiếp làm người, Tần Lập có thể lí giải giờ phút này tâm tình Diệp Thiển Dục có thể ở cùng một chỗ với người yêu, còn tất cả chuyện khác bà cũng có thể buông tha. Dựa theo cách nói của người tu luyện, điều này gọi là ngộ đạo. Đột nhiên nhìn thấu hết thảy, hoàn toàn hiểu ra hết!

Tần Lập cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, người kính hắn một thước, hắn kính người một trượng. Tuy rằng quá khứ người đàn bà này đáng ghét, tự cho là đúng, tính cách lạnh lùng quái dị. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bà cũng là sư phụ của Thi Vũ. Hơn nữa, bà còn là người phụ nữ của bạn vong niên Từ Quý của hắn.

Tần Lập mỉm cười, nhìn Diệp Thiển Dục nói:

-Diệp tiền bối! Bà cũng cho rằng cái gì ta cũng không rõ sao? Bà có thể gương vỡ lại lành với Từ lão ca, đấy chính là chuyện vui. Chúc mừng các người!

Sắc mặt Diệp Thiển Dục ửng đỏ, nhìn thoáng qua Từ Quý với vẻ thâm tình, nhẹ nhàng gật gật đầu, đi đến bên người lão nhẹ giọng nói:

-Chúng ta đi thôi! Ta một khắc cũng không muốn lưu lại nơi này!

-Ta cũng vậy, một trăm năm trước, chúng ta nên dắt tay nhau rời khỏi nơi này.

Từ Quý thấp giọng nói.

-Đúng vậy! Điểm này ta cũng không bằng đồ nhi của mình.

Diệp Thiển Dục thì thào tự nói.

Từ Quý quay về phía Tần Lập chấp tay, mang Diệp Thiển Dục nhẹ nhàng rời đi.

Tần Lập cũng kéo Thượng Quan Thi Vũ lại đây, cười với vẻ mặt ôn hòa:

-Thi Vũ! Hãy theo huynh về nhà đi!

Thượng Quan Thi Vũ si ngốc nhìn Tần Lập, trong mắt của nàng chỉ có một mình Tần Lập, bất cứ đám người thanh niên tuấn kiệt trong các siêu cấp thế lực trên Huyền Đảo ở bên kia lộ ra phong độ mình như thế nào, từ đầu chí cuối nàng cũng không liếc mắt nhìn họ một cái.

Nếu như các ngươi gặp ta ở thời điểm xấu nhất, các ngươi còn có thể lộ ra vẻ mỉm cười mê người sao?

Tần Lập kéo tay Thượng Quan Thi Vũ mềm mại như không có xương, cũng không liếc nhìn mấy con cháu thanh niên của đại tộc, đại phái đang có vẻ mặt phức tạp bên kia, đứng dậy muốn rời khỏi.

Tần gia thành Phong Sa đang chịu áp lực thật lớn, gia tộc thật sự đối với mình không tệ. Hơn nữa, mẫu thân và lão tử tiện nghi cũng đang ở đó, bọn họ mà bị bất cứ thương tổn gì thì Tần Lập cũng không muốn nhìn thấy.

Cho nên, chuyện nơi này, tới lúc rời khỏi Băng Mộng Vân từ đầu chí cuối cũng không xuất hiện trước mặt mọi người. Trong lòng Tần Lập trái lại thở dài một hơi nhẹ nhõm, đối với người đàn bà có thực lực khủng bố, thì ngay cả Tần Lập cũng cám thấy vô cùng khó giải quyết, liều mạng khảng định là không được. Tuy nhiên, tuy rằng thoạt nhìn đối phương không dám giết mình nhưng hôm nay mình cũng coi như làm thương tổn nặng đến Tứ Quý Môn, ai biết người đàn bà kia sẽ nghĩ gì?

Cho nên, có thể sớm rời đi một chút thì sớm rời đi. Tần Lập xoay người, quay về phía hai người đệ tử thủ sơm môn đang đừng ngơ ngác tại đó, mỉm cười:

-Hai vị tỉ tỉ muốn đi theo chúng ta rời đi hay không?

Thượng Quan Thi Vũ nắm tay Tần Lập, nhẹ nhàng bóp vai một cái, nhẹ giọng nói với vẻ vô cùng bình tĩnh:

-Bọn họ là những cô gái tốt, huynh có thể cân nhắc một chút.

-Hả?

Tần Lập nhức đầu, vẻ mặt không nói gì quay về phía hao cô gái kia khoát tay:

-Hẹn gặp lại!

Đám thanh niên Lãnh Kiếm Thôi gia, Sát Kiếm Lâm gia, Thiên Ky Môm và Tàng Kiếm sơn trang, và cùng với một đám thuộc hạ tùy tùng ở phía sau bọn họ, đại đa số người đều có vẻ mặt giận dữ nhìn Tần Lập.

Nổi trội, không coi ai ra gì, kiêu ngạo. Những từ này tử trước đến giờ là từ ngữ chỉ thuộc về bọn họ. Hôm nay ở nơi này, được người khác dùng đến!

Hơn nữa, người này là con cháu tiểu gia tộc căn bản bọn họ không để vào mắt!

Cho nên, sau khi cảm giác mình bị coi như không khí, trong lòng những người này dâng lên một cơn giận không rõ!

Đúng vậy, thực lực của ngươi rất cường đại, còn có một linh thú thần bí hỗ trợ thì thế nào chứ? Chuyện hôm nay, nếu như chúng ta nhúng tay vào, ngươi có thể thuận lợi vậy sao? Đám người chúng ta, nếu như có một người đứng ra bảo vệ môn phái này, ngươi cũng dám xuống tay với bà ấy sao?

Càng làm cho những người này cảm giác khó có thể chấp nhận chính là, cô gái làm cho tất cả mọi người động tâm không thôi, không ngờ trong mắt chỉ có một mình thiếu niên kia!

Con cháu Tàng Kiếm sơn trang kia, diện mạo bình thường, đôi mắt có chút u tối nhìn Tần Lập, không âm không dương nói:

-Bằng hữu! Ngươi có quá mức không coi ai ra gì không? Đã không nhìn tới sự tồn tại của chúng ta như vậy mà còn muốn ung dung rời đi?

Tần Lập xoay người, bình tĩnh nhìn thanh niên này, sâu trong đôi mắt mang theo một chút bất đắc dĩ. Những con cháu đại tộc tốt đẹp của những thế gia này, dường như đều từ khi sinh ra liền có được cảm giác về sự nổi trội mà khiến người ta nói không nên lời.

-Ta quen biết người sao? Ta đi hay không, có quan hệ với ngươi sao?

Giọng điệu Tần Lập nhàn nhạt, nói tiếp:

-Còn nữa, thiếu một chút cảm giác về sự vượt trội nhìn từ trên cao, ngươi sẽ chết sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.