Duyên Định Mệnh

Chương 7: Chương 7




Ân Di tỉnh lại, tay bị trói vào cái cột, đầu óc cô vẫn còn lơ mơ lắm. Cô nhớ lúc đó cô đang ở cùng Minh Tuấn, sau đó cô được cho nước hoa và...

- Tỉnh rồi sao người đẹp.

- Anh... anh... sao anh lại làm thế này.

- Ko trách tôi được, trách số cô xui thôi.

- Khốn nạn, mau thả tôi ra.

Minh Tuấn cười khoái chí lắm, hắn lấy điện thoại của cô và gọi cho ai đó.

- Đình Phong, mày mau tới đây xưởng dệt cũ ở khu A và đưa cô vợ mày về nè, tiện thể đem theo 30 tỷ, đi 1 mình thôi nếu ko bảo bối mày sẽ ko toàn mạng đâu.

Đầu dây bên kia cúp máy, vội vã chạy đi....

.....

Minh Tuấn rà dao bấm trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Ân Di.

- Cô biết không, đáng lẽ tôi với cô là bạn rồi, cho tới khi tôi biết được cô là vợ của tên Đình Phong kia...

- Anh và hắn có thù hằn gì sao..

- Thù hằn???

Hắn lại cười rất to, rồi hắn nghiêm mặt hét lên.

- Mối thù giết cha đó, vì hắn ko khoan nhượng, dùng quyền lực tiền bạc lấy trọn công ty cha tôi, trong khi đó cha tôi đã nhiều lần cầu xin hắn...

Hắn ngước lên nhìn trần nhà cũ kĩ loang lỗ, có lẽ nước mắt hắn cũng trào ra.

- Cha tôi mất trắng, mất hết những gì ông gầy dựng bấy lâu, rồi ông treo cổ... tự tự. Cô biết ko, mối thù này tôi phải trả, mặc dù tôi có cảm tình với cô nhưng chỉ trách cô lấy nhầm chồng mà thôi.

- Tôi và hắn chỉ là quan hệ liên hôn, hắn sẽ ko tới đâu, vì người hắn yêu thương ko phải là tôi.

Minh Tuấn tức tối đá vào tường, đá vào lung tung.

- Tại sao chứ, tôi đã ấp ủ kế hoạch này bao lâu.

Hắn lại chuyển gương mặc, lại ngã cổ lên trần mà cười.

- Tôi sẽ có cách cho hắn lộ diện mà thôi.

Minh Tuấn bỏ đi đâu đó, Ân Di thì cố cởi trói cho mình, nhưng xem ra có vẻ khó.

.....

Hơn 3h trôi qua mà vẫn chưa thấy Đình Phong đến, hắn lại gọi cho Đình Phong.

- Mày ko cứu vợ mày sao.

- Cứu vợ?

- Mày giả ngu à, tao cho mày thêm 30p, mày ko tới tao bán vợ mày vào lầu xanh làm đĩ.

Ân Di nghe câu đó, sợ xanh cả ra, mồ hôi vã nhễ nhại, kêu khóc sợ hãi.

Nhưng sau 30p vẫn ko có ai đến thật, Minh Tuấn cùng đồng bọn lấy ra 1 cái máy quay phim. Hắn cho người làm nhục cô và quay hết lại, hắn định bụng làm clip đó để tống tiền Đình Phong, còn cô hắn bán cho mấy động chứa.

Cô sợ lắm, kêu khóc vẫy vùng khi 2 tên to cao kéo cô ra ngay trước máy quay.

- Ko tôi xin anh đừng làm thế, anh thù ai thì kiếm người đó, sao lại bắt tôi.

- Làm thế này hắn mới có cái để bẽ mặt, để tủi nhục. Tôi sẽ quay lại, gởi cho hắn bản sao, tôi sẽ sao thêm ra nhiều bản nữa. Lấy được tiền tôi sẽ phát tán clip khắp nơi để cho hắn phải sụp đổ, phải khốn đốn, tôi mới trả được thù, tôi mới hả dạ...

Hắn lai cười và ra lệnh cho đàn em tiếp tục làm nhục cô. 1 tên bặm trợn đã xé đi cái áo cô đang mặc, cặp đào nảy nở bị chèn trong áo ngực khiến bọn hắn thèm thuồng, rồi hắn tiếp tục định xé váy cô, thì Minh Tuấn ngã lăn ra đất vì cây gậy đánh vào đầu làm hắn chảy máu và choáng váng.

Minh Tuấn đứng lên nhìn về phía đối tượng vừa đánh mình, có vẻ ko được hài lòng cho lắm.

- Tưởng ai, hóa ra là cậu 3 của gia tộc Hứa gia.

Mẫn Ngọc vẫn thủ sẵn cây gậy trên tay, ỷ vào bằng karate đai đen nên anh cũng ko ngại giao chiến với bọn này.

- Mấy người mau thả người đi nếu ko đừng trách tôi.

Minh Tuấn nghiêm mặt lại.

- Đến đây nạp mạng thay cho anh mày à, được thôi. Lên..

Ở đâu ra thêm 3 tên bặm trợn nữa, tay cầm đao, tay cầm dùi lăm lăm về phía của Mẫn Ngọc. Mẫn Ngọc chống trả quyết liệt, anh cũng bị thương đôi chút. Ân Di thì đứng nép về phía sau. Thấy tình hình ko ổn, Minh Tuấn dùng dao khống chế Ân Di.

- Mày đứng im chịu trận đi, ko là tao giết nó.

- Ko, chú 3, chú chống trả đi, mạng tôi giờ ko quan trọng nữa.

- Mày im đi.

Minh Tuấn tát cho Ân Di 1 tai trời giáng, làm máu nóng trong lòng Mẫn Ngọc trào lên, nhưng anh cũng buông vũ khí, mặc cho lũ kia đánh đập.

Minh Tuấn thấy Mẫn Ngọc đã thất thế nên chuyển mũi dao về phía Mẫn Ngọc, nhanh quá Ân Di ko kịp trở tay. Mũi dao ấy cắm ngay vào lưng Mẫn Ngọc, cũng là lúc cảnh sát tới.

Đình Phong lấy áo che cho cô, ôm cô vào lòng, cô đẩy anh ra.

- Mau... mau cứu chú 3... máu... nhiều máu...

Cô sợ hãi ngất đi trên tay Đình Phong.

.....

- Đừng, đừng làm thế, tôi xin mấy người mà, ko...

- Phu nhân, phu nhân em là Tiểu Mai đây, người tỉnh lại đi.

Ân Di choàng mở mắt, ôm lấy Tiểu Mai thật chặc.

- Tiểu Mai ơi, chị sợ, chị sợ lắm Tiểu Mai ơi.

Cô khóc yếu đuối trên vai Tiểu Mai.

- Ko sao rồi phu nhân, ko sao rồi, có lão gia lo rồi.

Ân Di như sực nhớ ra điều gì.

- Mẫn Ngọc... Mẫn Ngọc... chú ấy sao rồi, chị phải đi tìm chú ấy.

Ân Di mặc kệ Tiểu Mai can ngăn, chạy chân trần trong bệnh viện tìm Mẫn Ngọc. Chạy ra ngoài hành lang cô thấy Đình Phong đứng đó, cô chạy lại níu tay áo anh mà lay.

- Mẫn Ngọc... chú ấy sao rồi, đã ổn chưa.

Giọng Đình Phong vẫn đều đều.

- Cô lo cho em chồng quá ha, chú ấy ko sao.

- Giờ này mà anh còn nói chuyện như thế được sao, chú ấy đã cứu tôi, vì tôi mà bị thương như thế.

Đình Phong nắm tay Ân Di mà kéo mạnh.

- Cứu 2 người là tôi, nếu ko dò được định vị từ điện thoại thì mấy người chết hết rồi hiểu ko.

- Vậy sao anh ko đến cứu tôi, anh nghĩ tôi ko là gì nên ko cần đến sao. Phải rồi, tôi chỉ là vợ liên hôn của anh thôi, đâu phải như ai kia.

- Nếu ko phải lúc đó Mẫn Ngọc nghe điện thoại thì tôi đã đến rồi.

- Tôi ko tin anh.

Ân Di rút tay khỏi tay anh, chạy vào phòng thăm Mẫn Ngọc. Đình Phong tức tối đấm tay vào tường, nếu ko phải lúc đó Mẫn Ngọc đến tìm anh thì đã ko ra cớ sự này, nếu lúc đó anh ko bỏ quên điện thoại ở nhà thì đâu đến nỗi.

....

Mẫn Ngọc nằm đó, băng bó nhiều nơi, còn phải thở bằng oxy nữa. Cô đau lòng lắm, cô đến bên giường nắm lấy tay Mẫn Ngọc thỏ thẻ, nước mắt nước mũi tèm lem.

- Chú 3 ơi, chú tỉnh lại đi, chú nhất định ko sao nha, tôi còn phải đền cái ơn cứu mạng này của chú nữa....

Cánh cửa phòng mở ra, lão phu nhân cùng với Mỹ Lan cũng có mặt.

- Ôi con trai tôi, con trai cưng của tôi, sao lại ra cớ sự này chứ, con mà có sao bà già này sống sao đây.

Lão phu nhân khóc lóc kêu la, tay thì đấm ngực bùng bục. Mỹ Lan cố sức can ngăn.

- Mẹ, mẹ đừng làm vậy, còn phải giữ sức khỏe nữa mẹ, chú ấy ko sao rồi mà.

Lão phu nhân chỉ thẳng mặt Ân Di mà chửi bới.

- Tại cô, đồ sao chổi, đồ đàn bà ko biết đẻ, giờ còn hại Mẫn Ngọc của tôi thế này, cô mau chết đi.

Lão phu nhân đánh vào người cô, nắm áo cô, nắm tóc cô mà lay. Cô vẫn đứng im, chỉ có Mỹ Lan hả hê.

- Mẹ, dừng lại đi mẹ, ko phải lỗi của cô ấy.

- Con còn bênh nó sao.

- Cảnh sát điều tra rồi, hắn thù hằn cá nhân với con nên mới bắt Ân Di làm con tin dụ con ra, ko may Mẫn Ngọc bị đưa vào cuộc thôi mẹ à.

Lão phu nhân lườm cô, lại bên nắm tay chăm sóc cho Mẫn Ngọc. Ân Di bỏ ra ngoài, cô ra ngoài hành lang ngồi đó bó gối, cô tự cười trong lòng, có phải chăng cô là sao chổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.