Duyên Định Mệnh

Chương 8: Chương 8




- Alo ba mẹ sắp về chưa, hôm nay sinh nhật của Ân Di đó.

- Ba mẹ đang ra sân bay đây, nhớ Ân Di quá.

- Thật ạ, ba nhớ mua quà cho Ân Di nhé, Ân Di chờ...

Rầm....

Cú tông khá mạnh từ chiếc xe đi ngược chiều khiến cả 2 chiếc xe đều lao xuống vực.

Ân Di chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của họ lần cuối cùng trên face time.

Đám tang diễn ra khá lớn, nỗi đau quá dày, năm đó Ân Di mới 16 tuổi, lứa tuổi của sự ngông cuồng, lứa tuổi của sự thể hiện, lứa tuổi mà nó sẽ đúng đắng hơn nếu được ba mẹ dìu dắt.

Bà nội Ân Di đã đau buồn biết bao nhiêu, đã khóc biết bao nhiêu, đã ngất đi biết bao nhiêu, bà đau buồn đến mức mà... bà ghét bỏ Ân Di. Vì ba Ân Di là đứa con bà yêu thương nhất, là đứa con luôn mang lại may mắn và hạnh phúc cho bà.

Trong đám tang đó bà đã nắm tay Ân Di thật chặt, cái chặt của đau đớn chứ ko phải cái chặt của yêu thương.

- Mày là sao chổi, lúc sinh mày ra mẹ mày đã suýt mất mạng vì băng huyết, mày đầy tuổi thì ba mày gặp biến cố lớn, giờ đây, giờ đây 2 vợ chồng nó chết là do mày, mày là đồ sao chổi, mày quả thật là sao chổi mà.

Ông đã ngăn bà lại, ôm lấy bà mà vỗ về, ông cũng đau lòng lắm, nhưng ông ko thể yếu đuối vì còn làm chỗ dựa cho bà. Chỉ có Ân Di là chạy đi trong nước mắt, chạy đi trong đám tang của ba mẹ mình.

Ko phải là cô kén chọn, ko phải cô làm cao mà vì hễ cô yêu ai người đó đều gặp biến cố, kẻ thì bị tai nạn, người thì phá sản. Cô biết cô luôn mang lại xui xẻo nên cô ko dám yêu ai cả.

Bà cô vì nhớ thương ba mẹ cô, suốt ngày khóc mãi rồi kiệt sức và mất, đã có 1 khoản thời gian dài cô tự khép kín mình lại, ko tiếp xúc với ai.

.....

- Mẫn Ngọc, chú tỉnh rồi sao, chú thấy thế nào, để tôi gọi bác sĩ.

Ân Di nhấn vào chuông báo khấn cấp, chưa đầy 5p là bác sĩ đã có mặt rồi. Bác sĩ kiểm tra cho Mẫn Ngọc và thông báo anh đã ổn. Cô mừng quá rơi nước mắt, Mẫn Ngọc chỉ nhìn cô, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

Mấy nay ngày nào Ân Di cũng đến thăm Mẫn Ngọc, nấu rất nhiều canh bổ dưỡng cho anh, còn đút cho anh ăn nữa, những hành động đó làm Đình Phong rất khó chịu.

- Cô là chị dâu mà suốt ngày bám lấy em chồng thế kia, ko sợ mất mặt sao.

- Bám? Mất mặt? Tôi đang làm những gì tốt nhất để đền ơn ân nhân của mình, sao phải sợ.

- Mọi chuyện đều có người làm lo hết rồi, cần gì đến cô.

- Tôi....

Đúng vậy, Đình Phong nói đúng, đây cũng ko phải việc của cô.

.....

- Phu nhân, tam thiếu gia về rồi.

- Vậy sao.

Cô bỏ giở bài viết chữ hán mà chạy đi xuống, ngang đến cầu thang cô khựng lại, cô ko thể hấp tấp nếu ko mọi người trong nhà sẽ hiểu lầm, cô đi chậm nói khẽ để ra dáng là 1 phu nhân.

Ai nấy cũng có mặt đông đủ để đó Mẫn Ngọc, lão phu nhân còn cẩn thận đốt lên 1 nồi than để Mẫn Ngọc bước qua, đốt đi cái xui xẻo. Thấy Ân Di, Mẫn Ngọc vui hơn hẳn nhưng anh cũng ko thể tự nhiên như khi có mặt của 2 người.

- Chú 3 chúc mừng chú về nhà.

- Cảm ơn chị.

Tối hôm đó bỗng dưng nhà này lại được bữa cơm gia đình rộn ràng.

.....

Ân Di về phòng mình, thấy Đình Phong ở đó, cô lơ qua anh như ko thấy, cô ko muốn nói chuyện với anh.

- Cô lơ qua chồng mình vậy sao.

- Ko dám.

- Tuần sau cô đi tiệc với tôi, đây là 1 bữa tiệc khá quan trọng nên đừng làm tôi mất mặt. À, tối nay tôi ngủ ở đây.

- Vậy tôi qua ngủ với Tiểu Mai.

- Cô ko lo cho Lã thị sao.

Câu nói chốt đúng yếu điểm của cô, cô ko thể cãi, cô tự động leo lên giường quay vào trong mà ngủ.

- Cô có cảm tình với Mẫn Ngọc sao.

- Ko có.

- Vậy cô biết Mẫn Ngọc có cảm tình với cô ko.

- Càng ko có chuyện đó.

- Cô giữ khoản cách với chú ấy đi, đừng để mọi chuyện đi xa hơn.

- Tôi và chú ấy ko có gì, anh đừng lấy bụng ta suy ra bụng người.

- Vậy được.

Trên chiếc giường chung nhưng 2 người lại quay về 2 hướng khác nhau, trừ đêm đó ra, thì từ lúc cưới đến giờ anh chưa đụng vào cô lần nào.

.....

- Tiểu Mai vào phòng tao lấy cho tao cái quạt tay tao để trên bàn.

- Thưa phu nhân, tôi phải lấy giấy bút cho phu nhân của tôi, phu nhân của tôi đang đợi.

Chát...

Cái bạt tai của Lâm Tuyết khiến cho bên má của Tiểu Mai đỏ lên, sưng vù.

- Láo xược, tao cũng là phu nhân của nhà này, cũng là vợ của lão gia, 1 đứa nô tì như mày mà tao ko sai bảo được sao

- Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, để tôi đi lấy cho phu nhân.

- Được.

Tiểu Mai ấm ức lắm, từ lúc làm ở đây chưa ai đánh cô cái nào kể cả lão phu nhân, vậy mà...

.....

- Tiểu Mai, mặt em sao vậy, npis chị nghe.

- Dạ ko sao, em bất cẩn bị té.

- Bị té mà sao thế này, nói chị nghe nào.

- Em ko sao ạ phu nhân.

Tiểu Mai bỏ chạy đi, tầm 2h sau tiếng Lâm Tuyết thất thanh làm ai nấy cũng chạy ra. Lão phu nhân tức giận, gõ gậy mạnh xuống nền.

- Nhà này ko có tôn ti trật tự gì sao, muốn la muốn ré lúc nào cũng được à.

Lâm Tuyết lấy tay che mặt khóc sướt mướt.

- Mẹ ơi con bị mất đồ, mất cái vòng ngọc lúc cưới lão gia tặng con rồi.

- Mất đồ,nhà này từ xưa đến nay nhà này làm gì có chuyện đó, hay là cô để ở đâu lại quên.

- Ko mẹ ơi, lúc nãy vẫn còn mà.

- Vậy ai đã vào phòng cô hả.

- Dạ lúc đó, con...con có nhờ Tiểu Mai vào phòng...

Tiểu Mai quỳ xuống lạy lục lão phu nhân.

- Con ko có, con ko có thưa lão phu nhân, xin tin con.

Lâm Tuyết trừng mắt nhìn Tiểu Mai.

- Mày là người hầu mà bảo tin mày sao. Mẹ ơi xin làm chủ cho con.

Lão phu nhân lại gõ mạnh gậy xuống nền nhà.

- Tất cả im đi, cho người lục phòng Tiểu Mai.

3 4 người vào phòng Tiểu Mai, lục lục soạn soạn 1 hồi đem ra cái vòng của Lâm Tuyết. Mặt Tiểu Mai tái nhợt, lại quỳ lạy khiếp hơn.

- Lão phu nhân ơi, con ko có mà, ko phải con.

Lâm Tuyết vẫn đanh đá lắm.

- Ko phải mày sao lại nằm trong phòng mày chứ.

Ân Di nãy giờ ko lên tiếng, cô vẫn đứng im quan sát tình hình, lúc này cô mới có 1 cái cớ để bảo vệ Tiểu Mai.

- Thưa lão phu nhân, muốn biết ai đặt vòng ở đó thì xin kiểm nghiệm dấu vân tay ạ, thời buổi này hiện đại, công nghệ cao. Chuyện đó chắc ko khó với gia tộc họ Hứa này chứ, phải ko lão gia.

Ân Di đưa bộ mặt van xin ra với Đình Phong. Lâm Tuyết vẫn cố chen ngang.

- Vì 1 con hầu mà cần gì phải rườm rà vậy phải ko lão gia, chỉ cần đuổi nó đi là được.

Đình Phong lúc này mới lên tiếng.

- Người hầu hay kẻ ở gì, công bằng là công bằng. Người đâu, cho người mang vòng này đi kiểm định cho tôi.

Lúc này mặt Lâm Tuyết tái nhợt đi, ra bề sợ hãi.

1h sau giấy kiểm định được đưa tới, cả Ân Di và Lâm Tuyết đều lo lắng. Đình Phong đưa tờ giấy cho Ân Di xem, quả nhiên việc mất trộm này ko liên quan đến Tiểu Mai.

- Đây là tờ giấy công bố chỉ có dấu vân tay của Lâm Tuyết và hầu gái của cô ấy.

Lão phu nhân quát to.

- Láo xược, dám giở trò đó trong nhà này sao, đuổi đi hết cho ta.

- Ko lão phu nhân ơi, là do Bích Phượng, do nó bày trò, ko phải con.

Hầu gái của Lâm Tuyết lên tiếng phân bua.

- Phu nhân, do phu nhân bảo em làm thế mà, phu nhân hứa cho em tiền để trả nợ cho ba mẹ em mà.

- Im đi, mày đừng nói láo.

Đình Phong tức giận, nãy giờ anh vẫn chưa lên tiếng gì, chỉ là đang xem kịch thôi..

- Đủ rồi, đuổi hết đi, từ hôn.

- Lão gia,lão gia em sai rồi, tha cho em lần này.

Lâm Tuyết quỳ xuống nắm lấy ống quần Đình Phong mà nài nỉ. Đình Phong hất ra đi chỗ khác.

- Đình Phong anh là tên khốn, từ lúc lấy tôi đến giờ anh chưa 1 lần đụng vào tôi, tối nào anh đến phòng tôi cũng chỉ uống rượu, tôi làm thế này chẳng qua kiếm chút lợi ích mà thôi, còn anh, anh là tên khốn.

Lâm Tuyết và hầu gái cô ta được đưa ra ngoài. Ân Di nhìn anh bằng ánh mắt khác, hóa ra anh ta chưa từng sủng cô ấy, Ân Di có chút vui trong lòng.

Còn Lâm Tuyết, cô ta muốn loại đi kẻ thân cận của Ân Di để dễ bề hại Ân Di, nhưng ko ngờ lại loại chính mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.