Trong phủ tướng quân thành Lâm Nam, các tướng lĩnh ăn
uống nói cười rôm rả. Một người nâng cốc rượu nói: “Mạt tướng kính tướng quân
một chén, khúc trống trận của tướng quân hôm nay quả thực chấn động đất trời!
Khiến quân Trần sợ vãi ra quần!”.
Mọi người tới tấp đứng
dậy, nâng cốc, nói: “Nhờ diệu kế của tướng quân mà đánh lui kẻ địch. Mạt tướng
khâm phục!”.
Lưu Giác cười, uống hết
chỗ rượu trong cốc. Đột nhiên có người hỏi: “Sao không thấy Thiên Tường tướng
quân? Mạt tướng đang muốn chúc rượu tướng quân”.
“Thiên Tường tướng quân
hôm nay mất sức nhiều, đã đi nghỉ rồi”. Lưu Giác cười giải thích, nâng cốc rượu
trong tay, nói: “Quân Trần không biết lượng sức dám đánh lén chúng ta, đến một
lần chúng ta tiêu diệt một lần, để chúng biết uy danh của Nam quân! Nào, ta
kính chư vị một chén!”.
Mọi người cùng cười uống
cạn.
Khi tiệc tàn, Lưu Giác
trở về thư phòng, đột nhiên cảm thấy tâm thần bất an. Phàm những nơi có thể tập
kích chàng đều đã bố trí canh gác, định để cho quân Trần tiến vào Lâm Nam, để
chúng đánh lén suôn sẻ, nhân đó dụ địch vào bẫy, đồng loạt phản công, giáng đòn
chí mạng. Kế sách chàng đã nghiền ngẫm nhiều lần, lại đàm luận tỉ mỉ với Cố
Thiên Tường, đảm bảo không có kẽ hở, lúc đó mới yên tâm mở tiệc. Nhưng tại sao
lòng đột nhiên bồn chồn bất an, nghĩ mãi không hiểu do đâu.
Chàng bước ra sân, hải
đường vẫn đang nở rộ. A La, A La! Lòng chàng đau như cắt, bất chợt nhìn về dãy
Tây Sơn, lúc đó Lưu Anh vội đi vào: “Chúa thượng, tam tiểu thư xảy ra chuyện
rồi!”.
Lưu Giác cảm thấy trong
đầu “ầm” một tiếng. Lưu Anh nói: “Người của Minh tổ cấp báo, có mười tên bịt
mặt nhảy vào quán trọ của tam tiểu thư, đoán là do thám của quân Trần, nghe nói
đều là cao thủ”.
Giữa trời trên đỉnh Tây
Sơn phụt lên một đám khói màu xanh tím, ngưng tụ trong đêm, giống lưỡi dao đâm
nhói vào tim chàng, nếu không khẩn cấp, Minh tổ sẽ không phát tín hiệu đó. Mỗi
kỵ binh của Ô y kỵ đều được trang bị pháo hiệu, tín hiệu có tin cấp báo và cứu
viện khẩn cấp khác nhau. Ba binh sĩ của Minh tổ được chàng phái đi bảo vệ A La
đều là những cao thủ hàng đầu. Nhìn thấy màu sắc tín hiệu, chàng thậm chí không
dám nghĩ đến tình hình bên đó. Lòng như lửa thiêu, phủ tạng như bị dao đâm. Đối
mặt với trận tập kích bất ngờ của địch, chàng vẫn mỉm cười, bình tĩnh chỉ huy,
nhưng bây giờ, Lưu Giác cố không nghĩ, lập tức mang theo binh lính và Ô y kỵ
nhằm dãy Tây Sơn lao đi.
Lúc đó, ba tử sĩ của Minh
tổ đang giao đấu ác liệt với mười ba tên áo đen để bảo vệ A La, hai người đã bị
thương. Bọn áo đen võ công cao cường, nhưng không ngờ, hai người mới đến lại
liều chết kháng cự, giao chiến lâu như vậy mà vẫn có thể phản kích. Tên cầm đầu
tính thời gian, có vẻ sốt ruột, nếu trong hoàn cảnh khác, thời điểm khác, chưa
biết chừng do tiếc cho tài của họ hắn sẽ thả họ đi. Nhưng bây giờ cần tốc chiến
tốc thắng. Hắn xoáy người bay vào vòng chiến, đoản kiếm nhằm tử sĩ Minh tổ vung
lên, lưỡi kiếm giữa chừng lại đổi hướng, đâm xéo về phía A La.
Lưỡi kiếm đen sì, trong
đêm chỉ có tiếng gió rít, không hề thấy phản quang. Sự đổi hướng đột ngột của
đường kiếm khiến A La tránh không kịp, lúc đó một tử sĩ Minh tổ lấy thân chắn
trước mặt A La, đoản kiếm “phật” một nhát trúng ngực anh ta, tử sĩ đó nghiến
răng chịu đau, trở tay đẩy A La, thét xé họng: “Bảo vệ tam tiểu thư, chạy đi!”.
Tử sĩ kia ánh mắt phẫn
nộ, không kịp nhìn huynh đệ bị thương, vội nắm tay A La bay vọt qua tường bao.
Người áo đen “hừ” một tiếng, tay cầm kiếm lao theo. Hai bên giao chiến trên
không, tử sĩ Minh tổ không còn sức để tránh, A La bị kéo bay lên chỉ cảm thấy
mắt hoa, không thể nhận ra lưỡi kiếm phía sau phi đến. Trong thời khắc ngàn cân
treo sợi tóc, một mũi tên bắn trúng lưỡi kiếm đang phi tới, “choang” một tiếng,
lưỡi kiếm rơi xuống nền đá.
Tử sĩ Minh tổ đưa A La
nhảy xuống bên ngoài tường viện, nhìn thấy Lưu Giác và Ô y kỵ đã đến, thở phào,
rồi ngất đi. A La ngơ ngác, cũng không nhìn Lưu Giác, quay người chạy vào trong
sân.
Lưu Giác thấy A La bằng
xương bằng thịt đứng trước mặt, lòng nhẹ nhõm, nỗi lo lắng thắt gan thắt ruột
vừa rồi bỗng tiêu tan. Lại thấy A La bỏ chạy, chàng cau mày, nhún người vọt
lên, đứng chắn trước mặt nàng. A La ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt ứa ra: “Mẹ
ta và mọi người vẫn còn trong đó”.
Lưu Giác dịu dàng: “Đừng
lo, nàng nghỉ đi”.
A La dừng chân, lau nước
mắt, thấp thỏm nhìn vào trong tường.
Lưu Giác thầm rên, cố kìm
nỗi khát khao ôm nàng vào lòng, nói to: “Những người trong kia nghe đây, ta là
Lưu Giác Bình Nam tướng quân của Ninh quốc, đã đợi các người từ lâu, bỏ kiếm
đầu hàng, sẽ được tha mạng!”.
“Phịch!”. Bên trong ném
ra một xác chết, chính là xác tử sĩ Minh tổ trúng kiếm. A La kinh hoàng kêu
lên, vội bịt miệng, binh lính và Ô y kỵ mắt vằn phẫn nộ, nhất loạt tuốt kiếm.
Lưu Giác đến bên xác chết, cởi áo xem vết thương, khi đứng lên sát khí đã bừng
bừng toàn thân, mắt lóe lên làn sương màu đỏ uất hận. Chàng quay đầu nói với
Lưu Anh: “Hộ tống tam tiểu thư về phủ”.
A La kinh ngạc kêu lên:
“Ta không đi, ta đợi mẹ và mọi người!”.
Lưu Giác không muốn nàng
chứng kiến cảnh máu đổ, nói: “Nàng cùng Lưu Anh về trước, ta sẽ đưa mẹ nàng và
mọi người về sau”.
A La tạm yên lòng, vẫn
đứng yên giọng kiên quyết: “Hôm nay nếu chàng không để ta nhìn thấy mẹ và mọi
người an toàn trở về, ta sẽ hận chàng suốt đời!”. Nàng biết đứng đây cũng chẳng
làm gì, nhưng vẫn không yên lòng, đành ép Lưu Giác.
Lưu Giác đang định nói
thì cổng sân bật mở, mười ba người áo đen đi ra, thất phu nhân và mọi người bị
điểm huyệt đứng ngây một bên.
A La không kìm nổi kêu
lên: “Mẹ!”.
Thất phu nhân đứng yên
không mở miệng được, nước mắt ứa ra, A La lòng như dao cắt. Lưu Giác cười đau
khổ, bọn chúng thật khéo tìm, bắt đúng thất phu nhân của tướng phủ, chàng thở
dài.
Toán áo đen ra khỏi sân,
thấy quán rượu đã bị bao vây, đốt đuốc sáng trưng như ban ngày, lại thấy viên
tướng trẻ tuổi đứng đầu đoàn quân, nụ cười trên môi, ánh mắt lạnh hơn nước sông
Hán Thủy, bất giác rùng mình, tên cầm toán áo đen mắt trừng trừng nhìn trả,
bỗng cười ha hả: “Sớm nghe đại danh Bình Nam tướng quân thủ đoạn lợi hại, hôm
nay diện kiến, quả nhiên khí độ phi phàm. Không biết bọn ta nên hối hận đã vào
nhầm nhà hay là nên mừng vì bắt được nhân vật được Bình Nam tướng quân coi
trọng”.
Lưu Giác kinh ngạc, không
ngờ ánh mắt tên cầm đầu lợi hại đến thế, lại dám nhìn thẳng vào mình, nhưng
miệng vẫn cười: “Đầu hàng đi! Khai kế hoạch của bọn bay, vẫn là câu đó, ta sẽ
tha tội chết”.
Bọn áo đen cười sằng sặc:
“Các ngươi tưởng chúng ta ham sống sợ chết ư? Chúng ta đã đến là không mong
sống trở về!”.
Lưu Giác vung tay, quân
sĩ xung quanh soàn soạt tra tên vào cung, chỉ chờ lệnh là bọn người trước mặt
sẽ bị tên găm, trở thành những con nhím, A La kinh hãi, trợn mắt nhìn Lưu Giác,
hét thất thanh: “Đừng!”.
Lưu Giác cau mày, nhìn
thấy vẻ đắc ý trong mắt bọn áo đen, thầm than thở, đúng là ném chuột sợ vỡ bình
quý. Chàng hít mạnh, ép ra sát khí trên người, lớn tiếng quát A La: “Nàng im
ngay, thả hổ về rừng để bọn chúng phá kế hoạch của ta, thà để chúng chết ở đây!
Lẽ nào vì mấy mạng sống này mà hại bách tính toàn thành rơi vào hỏa chiến? Lẽ
nào nàng vì mấy người thân của mình khiến ngàn vạn tướng sĩ của ta bỏ mạng?”.
A La bị ánh mắt thúc ép
của chàng, liên tục lùi về sau. Lưu Giác không nói sai, nước Trần tuyệt đối
không vì bị thua một trận mà không đánh tiếp. Mấy người này chắc là kỵ binh
được phái đến công phá thành Lâm Nam, giữ họ lại, làm theo mưu kế đã định, là
có thể dụ quân Trần rơi vào bẫy của quân ta. Chỉ cần đại phá quân Trần, làm tổn
thương nguyên khí của họ, mới có thể tránh được họa chiến tranh, A La rơi nước
mắt, nhưng sao nàng đành lòng nhìn Lưu Giác hạ lệnh bắn chết thất phu nhân và mọi
người, nếu để cho họ chết như vậy, suốt cả đời nàng cũng không thể tha thứ cho
bản thân, làm sao nàng có thể chỉ giữ mạng sống cho mình! Nàng phải liều một
phen, nếu thua thì cùng chết, nếu thắng có thể cứu được họ! A La đã quyết,
nhanh tay rút thanh kiếm của binh sĩ đứng bên, kề vào cổ mình, đi giật lùi vào
sân.
Lưu Giác hét lên: “A La
nàng định làm gì?!”.
“Ta hiểu, là không thể
thả người đi, ta đảm bảo không để cho bá tính toàn thành chịu cảnh binh đao,
nhưng, ta cũng không đành nhìn người thân chết trước mặt. Ta không trách chàng,
thật sự không trách chàng. Ta phải cùng chết với mọi người!”.
Lưu Giác vừa lo lắng, tức
giận vừa bất lực nhìn A La chầm chậm đi giật lùi vào sân. Nàng đột nhiên nháy
mắt cười với chàng, dưới ánh trăng, nụ cười như hoa nở, đẹp đến mê mẩn, tim
chàng đập lỡ một nhịp, hơi thở như ngừng lại, cơ toàn thân co rúm, không dám
chớp mắt, đăm đăm nhìn người chàng yêu dấu dịch chuyển từng bước.
A La từ từ đi đến trước
mặt tên cầm đầu toán áo đen, nhìn thẳng mắt hắn, chĩa mũi kiếm về phía hắn,
thản nhiên cất tiếng cười: “Giải huyệt cho mẹ ta và mọi người, đằng nào bọn ta
và các ngươi cũng chết cùng nhau!”.
Tên này kinh ngạc nhìn
con cá lọt lưới, thầm nghĩ, chính người này làm hỏng mưu kế của bọn ta, còn
giết một cao thủ của ta, bây giờ lại lựa chọn cùng chết với người thân! Mắt hắn
vô tình lộ vẻ tán thưởng.
Lúc này A La vươn tay cởi
dải băng quấn trên đầu, mái tóc dài óng ả sổ tung, xõa đến thắt lưng, ánh mắt
long lanh đăm đăm nhìn tên thủ lĩnh.
Hóa ra y là con gái! Tên
áo đen lộ vẻ kinh ngạc, loại đàn bà quyết liệt như thế này, hắn chưa từng gặp.
Sức chú ý của hắn bỗng chốc bị phân tán vài phần.
A La nhẹ nhàng cởi chiếc
áo đen bên ngoài, làn áo mỏng bên trong lập tức tung bay. Nàng biết chỉ cần gió
thổi, gió lùa vào áo, cảnh tượng sẽ đẹp đến thế nào. Nàng nhoẻn miệng cười,
toàn thân giống như nữ chúa sơn thần rực rỡ tỏa hào quang, lại như một bóng ma
mê hoặc trong đêm.
Tên áo đen hoàn toàn sững
sờ, sao nàng ta lại đẹp đến thế! Nàng ta cười với hắn, tim hắn đột nhiên giật
thót, hắn ngây ngất nhìn tấm thân mảnh dẻ thướt tha trong làn áo mỏng bay bay.
Hắn chớp chớp mắt, muốn
xua đuổi sức cám dỗ trước mặt. Nhưng chính trong tích tắc hắn thất thần, Lưu
Giác vận hết nội lực giương cung bắn vào tên cầm đầu, Lưu Anh và những binh sĩ
khác vọt người xông lên. Tên áo đen lắc đầu tránh mũi tên, A La lập tức cầm
kiếm lao đến đứng chắn trước mặt thất phu nhân và mọi người.
Lưu Giác lao đến như tia
chớp, kịp thời chặn đòn của tên cầm đầu đang muốn tiếp tục khống chế A La và
mấy người nhà. Tử sĩ của Minh tổ theo sát chàng, lập tức tách họ ra, vây chặt
bọn áo đen. Toán lính vòng ngoài gương cung, nhằm thẳng bọn chúng.
Tên cầm đầu sững người,
cười chua chát: “Thôi được, chỉ trách ta tâm trí không kiên định, lại bị mê
hoặc bởi nụ cười của người đàn bà kia”. Nói đoạn, hắn liếc nhìn A La.
A La giật mình, ánh mắt
tên này như dã thú hung bạo không thể thuần phục.
“Còn không mau đầu
hàng?”. Lưu Giác cười khẩy.
Quán rượu nhỏ bỗng yên
lặng khác thường. Tên cầm đầu đột nhiên cười sằng sặc: “Vậy ra tay đi!”. Lời
dưa dứt, mười hai tên kia lập tức đứng quây lấy hắn.
Lưu Giác thở dài, với bọn
liều chết này, chàng biết sẽ không moi được gì từ chúng, bèn khẽ ra lệnh:
“Bắn”.
Các tử sĩ tay vừa buông,
tên vun vút như mưa bay vào toán áo đen. Mười hai tên khua kiếm gạt tên, bảo vệ
tên cầm đầu. Hắn đột nhiên hét một tiếng. Bốn tên nhảy lên vai những tên khác,
tạo thành bức tường sống chắn làn mưa tên. Lưu Giác kinh ngạc, xúc động, tên
cầm đầu sau vài động tác nhún người, vận nội công bay vọt qua bức tường ra
ngoài như một bông tuyết, còn kịp quay đầu chém phăng đầu những tên vừa đứng
làm bức tường sống, chạy vút về phía cánh rừng. Trên không vọng lại tiếng cười
điên dại: “Sẽ còn gặp lại!” Những kẻ khác bị trúng tên, khi thấy tên cầm đầu bỏ
chạy lập tức nuốt thuốc độc tự vẫn.
Lưu Giác kinh ngạc nhìn
cảnh tượng trước mắt, không biết tên áo đen võ công không thua kém mình đó lai
lịch thế nào, mà đáng để mười hai cao thủ xả thân cứu. Không lâu sau, binh sĩ
đuổi theo quay về bẩm báo: “Người đó nhảy xuống sông Hán Thủy ở quãng vách đá
Tây Sơn”.
Lưu Giác trầm ngâm hồi
lâu, rồi ra lệnh: “Về phủ! Mời Thiên Tường tướng quân tối nay tăng cường cảnh
giới, cho quân chốt ở cả ba cổng thành đông, tây, nam sẵn sàng đợi lệnh”.
Binh sĩ rút khỏi quán
rượu, trong sân chỉ còn Lưu Giác và Ô y kỵ.
Thất phu nhân và mọi
người đã được giải huyệt, khóc như mưa, A La cảm thấy chân tay mềm nhũn, ngồi
phịch xuống sân. Đột nhiên cảm thấy người ấm sực, Lưu Giác đã cởi áo bào khoác
lên người nàng.
A La ngước nhìn, khuôn
mặt tuấn tú của Lưu Giác thâm u như nước lạnh, mắt đăm dăm nhìn nàng. Lúc đó
nàng mới cảm thấy lạnh, xốc áo bào trên vai, thầm nghĩ, ba năm không gặp chàng
đã được tôi luyện trở thành một người đàn ông thực thụ. Lưu Giác cúi nhìn thân
người run run của A La, bất giác nghiến răng, mắt hằn lên sự tức giận.
A La buồn bã cúi đầu,
nhưng vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, nói khẽ: “Ta chỉ lo lắng mà thôi”.
“Lo lắng? Lo lắng đến mức
để cho chúng biết giá trị của mình?”.
Giọng Lưu Giác trở nên
lạnh lùng vô tình như vậy từ bao giờ? A La từ từ đứng lên, nhìn thẳng chàng: “Ta
không thể sai khiến thuộc hạ như chàng; cũng không thể ở trong quân doanh bàn
mưu tính kế khi quân địch đến đoàng hoàng ứng phó như chàng? Làm sao ta không
lo lắng? Ta có bình tĩnh đến mấy cũng không phải là người máu lạnh! Đúng, chàng
có dự định của chàng, nếu ta không lên tiếng, có lẽ chúng không biết người bị
bắt quan trọng thế nào, nhưng nếu chàng cho rằng ta có thể giấu kín ý đồ, nước
đến chân vẫn không vội, thì tiểu vương gia chàng đã đánh giá ta quá cao! Nhưng,
tóm lại là ta không đủ bình tĩnh, phá hỏng kế hoạch của chàng, cho nên ta làm
vậy, xấu nhất cũng chỉ là muốn phân tán sự chú ý của bọn chúng để chàng khỏi
bắn chết tất cả mà thôi!”.
Lưu Giác nghe đến câu
cuối cùng, lòng run run, người co rúm, đau nhói tâm can, cố hít mấy hơi dằn
lại. Không phải chàng trách nàng không bình tĩnh, khi thấy nàng dùng kiếm uy
hiếp, đi giật lùi về phía bọn áo đen, lòng chàng thắt lại, khen cho nàng còn
nói thẳng ra, nếu không được thì để chàng ra lệnh bắn chết cả nàng! Lưu Giác
đau đớn nhìn nàng, nhưng A La lại không hiểu lòng chàng, nàng không biết ba năm
nay tình cảm của chàng đối với nàng đã sâu nặng thế nào, nhớ nhung điên cuồng
thế nào, nàng lại còn cho rằng chàng có thể ra tay giết nàng! Hai mắt chàng bốc
lửa, lúc này chàng hận là đã không thể giết nàng.
A La cảm thấy từ người
chàng tỏa ra từng trận khí lạnh, ánh mắt như muốn nuốt sống nàng, tự dưng thấy
sợ thần thái này của chàng. Nàng khép chặt tà áo bào, nàng không để giọng phát
run: “Ta không trách chàng nửa câu, thật đấy, dù lúc đó chàng ra lệnh bắn chết
ta, ta cũng không trách chàng. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Chàng không
sai. Nhưng cho ta làm lại, ta vẫn làm như thế”.
Lưu Giác càng thêm hận. A
La không trách chàng, nhưng sao nàng không chịu hiểu lòng chàng? Nếu lúc đó
nàng có mệnh hệ gì, chàng lắc lắc đầu, quả thật không dám nghĩ tiếp. Sao nàng
dám dọa chàng như vậy. Chàng giơ tay điểm huyệt, bế nàng nhảy lên ngựa, nói với
đám binh sĩ: “Đưa thất phu nhân và a đầu về phủ”. Nói đoạn thúc ngựa phóng đi.
A La không thể động đậy,
miệng không thể nói, trợn mắt nhìn Lưu Giác, thấy mặt chàng sa sầm, không thèm
nhìn mình, nàng thở dài. Đúng là nàng không trách chàng, trái lại rất cảm động,
có lẽ Lưu Giác đã biết tung tích nàng ngay từ khi nàng mới đến Lâm Nam. Hai tử
sĩ liều chết bảo vệ nàng, một người đã mất mạng, nếu chàng không cử người bảo
vệ, chắc là nàng đã chết trong tay bọn áo đen. Nàng cũng đâu có ngốc mà không
hiểu rằng, nếu Lưu Giác không có lệnh, sao hai người đó chịu xả thân cứu nàng!
Trở về phủ tướng quân,
chàng ôm A La vào phòng, cũng không giải huyệt cho nàng, sai bảo hầu nữ: “Cho
nàng ấy tắm, thu xếp một chút!”.
A La giương mắt nhìn
chàng đặt mình xuống rồi bỏ đi, sau đó mấy hầu nữ đến cởi áo cho nàng, A La đỏ
mặt, nhắm mắt, bắt đầu chửi thầm Lưu Giác, mình đã nói không trách chàng ta,
còn nói rõ nguyên nhân vậy mà vẫn chơi xấu như thế! Đằng nào nàng cũng không
động đậy được, cứ để bọn họ làm gì thì làm.
Nàng dần dần bĩnh tĩnh
trở lại, mọi sự việc diễn ra trong đêm lần lượt diễu qua trước mắt như đèn cù.
Bọn người áo đen này lén đột nhập vào thành có lẽ là chuẩn bị phối hợp với quân
Trần bên ngoài, thấy địa thế quán rượu thích hợp muốn nghỉ chân, đợi đến giờ
hẹn sẽ hành động. Bọn chúng đã nói còn hơn mười canh giờ là đến thời điểm hành
động ngày mai, mười canh giờ! A La lo lắng, nhẩm tính thời gian, chẳng phải là
giờ Hợi tối mai sao? Nếu tên cầm đầu chạy về, quyết định hành động sớm hơn,
thời gian càng gấp. Nàng không biết huyệt đạo khi nào có thể giải, khi nào Lưu
Giác quay lại, chỉ có thể nhắc mình phải bình tĩnh. Nàng không biết thái độ Lưu
Giác thế nào, xem ra chàng rất bực. Vốn dĩ chuyện hai nước giao chiến nàng
không quan tâm, nhưng khi chiến sự xảy ra, nàng không muốn Lưu Giác bại trận.
Hầu nữ thay quần áo xong
đặt A La lên giường. Nàng tiếp tục thầm ôn lại quá trình sự việc, nhắm mắt, mỉm
cười. Chàng quan tâm tới mình ư?
Lưu Giác nghị sự xong vội
trở về phòng, thấy A La dường như không còn sức lực, yếu ớt nằm trên giường,
khuôn mặt vừa tắm táp trở nên hồng hào, chàng ngây người giây lát. Ba năm không
gặp, A La đã đẹp hơn nhiều, càng trở nên hấp dẫn, chàng lặng lẽ đứng nhìn, thấy
miệng nàng động đậy rồi bật cười. Nỗi bực kìm nén bấy lâu lại bốc lên, không
kìm được, chàng lạnh lùng cất tiếng: “Lại còn cười được?!”.
A La mở mắt, nhìn kỹ Lưu
Giác. Mấy năm không gặp, ban đêm trên núi vừa rồi không kịp nhìn chàng, bây giờ
nhìn kỹ, vẫn khuôn mặt với đường nét rõ ràng, có phần trầm tĩnh hơn, chỉ có
điều bây giờ sắc mặt đã sắt lại sắp thành tảng băng. Nàng chớp mắt, càng thấy
buồn cười.
Không cựa quậy được còn
cười kiêu kỳ như thế? Lưu Giác càng phẫn nộ: “Nàng còn cười hả, võ công như mèo
ba chân của nàng, không bị người ta chẻ ra thật là mệnh lớn!”. A La lườm chàng.
Thầm nghĩ, điều nàng muốn lúc đó không chỉ là để cho tên áo đen trở tay không
kịp. Mãi không được động đậy, đã rất khó chịu, giờ lại chỉ có thể nằm thế này
nghe chàng nói, càng thấy bực mình nên nàng dứt khoát nhắm mắt.
Thấy A La cười, lườm
mình, Lưu Giác tiếc là không thể đánh cho nàng một trận. Đứng trước bọn áo đen,
thần kinh chàng đã căng thẳng tột độ, đến khi thấy nàng mỉm cười, mới đột nhiên
nghĩ A La dám phóng hỏa đốt cầu phao, bố trí mê trận trốn thoát mấy năm liền,
tất không chịu bó tay bị bắt. Chàng chuẩn bị ra tay, đến khi nàng xõa mái tóc,
lại cởi áo ngoài, lòng đã biết nàng định phân tán chú ý của đối phương, thắng
thì thắng rồi, nhưng thắng một cách thót tim.
“Lại còn dám nhắm mắt tỏ
ra bất cần?”. Giọng Lưu Giác trở nên nguy hiểm, tiếng nói rít qua kẽ răng, tay
tóm lấy cằm A La.
Chàng định làm gì? A La
giật thót mình, vội mở mắt, thấy nộ khí trong mắt Lưu Giác sục sôi như sóng. Thầm
nghĩ, không cho cựa quậy, không cho nói, ta còn biết làm gì!
Thấy nàng mở mắt, Lưu
Giác buông tay, tay trượt xuống chạm vào cổ nàng, chiếc cổ thon mảnh đến nỗi
một tay chàng cũng bóp gẫy. Chàng dừng lại, ngón tay chạm làn da trên cổ, cảm
giác mịn như ngọc khiến chàng không thể buông, nghĩ đến thân thể nàng trong lần
áo mỏng manh trước gió, lại tức sôi người, nàng dám cởi xiêm y trước bao con
mắt trơ tráo! Càng nghĩ chàng càng tức, vừa trở tay, thắt lưng trên eo nàng đã
tuột ra, mắt A La cuối cùng lộ vẻ sợ hãi, tiếp đó là phẫn nộ, rồi đột nhiên có
ánh nước.
Lưu Giác dừng tay, cơ mặt
run run, chàng đứng lên, trở tay giải huyệt cho nàng.
A La không ngờ đã có thể
nói được, kêu “a” một tiếng. Cảm thấy huyệt đạo được giải, liền vùng dậy, khép
tà áo, tức gận mắng: “Dâm tặc!”.
Lưu Giác thấy buồn cười,
nghĩ đến lần đầu gặp ở Đào hoa yến, nàng cũng mắng chàng như vậy, lòng vừa buồn
vừa xót xa. Ba năm trước, khi A La bỏ trốn chàng đã hận nàng, tức nàng, nhưng
nỗi nhớ và tình cảm lưu luyến ba năm qua đã khiến tim chàng mềm lại. Khó khăn
lắm mới lại có được A La ở bên, vậy mà lại khiến nàng sợ gần chết.
Chàng quay người nhìn ra
ngoài sân, những bông hoa hải đường chàng đã vì nàng mà đốt lửa sưởi ấm để ra
hoa, đang cháy đỏ lung linh trong màn đêm xanh lam mờ ảo. Tim chàng cũng như bị
hun đốt trong giá rét, khi nóng khi lạnh. Chàng đột nhiên hít một hơi thật sâu,
chầm chậm thở ra, điềm tĩnh nói: “A La, lẽ nào nàng không hiểu lòng ta?”.
A La nhìn tấm lưng thẳng
tắp của chàng, bắp thịt chàng co rút, toàn thân như không thể khống chế nỗi tức
giận đối với nàng. Lòng nàng lại thầm thở dài, há miệng, nhưng lại không thể
nói ra. Lưu Giác không dám quay đầu, sợ nhìn thấy nét mặt khiến chàng thất
vọng. A La cúi đầu, lòng ngổn ngang trăm mối.
Cuối cùng Lưu Giác thở
dài. Lúc này A La sực nhớ có tin cần báo, không đợi Lưu Giác mở miệng, nàng
nói: “Ta nghe bọn áo đen nói giờ Hợi tối mai sẽ hành động”.
Lưu Giác sửng sốt, quay
người hỏi: “Sao nàng biết?”.
“Ta đánh ngất một tên,
đổi y phục của hắn đi vào nhà cùng bọn chúng, nghe thấy chúng nói vậy!”. A La
vội kể lại tình hình lúc đó, Lưu Giác càng nghe tim càng đập nhanh, chàng
nghiến răng, nói: “Nàng to gan thật!”. Lòng thầm mừng, cũng may mình cho người
đi theo, nếu không, mình còn chưa kịp đến nàng đã chết ở đâu cũng không biết.
Lúc này không phải là lúc
trách móc A La, đánh bại quân Trần mới là chuyện lớn. Chàng cố nén cơn giận
đang bùng phát, lạnh lùng buông một câu: “Nàng nghỉ ở đây chờ đợi”.
A La biết chàng bận đi lo
công việc, nhưng vẫn không nén nổi hỏi: “Mẹ ta và mọi người đâu?”.
Lưu Giác không quay đầu,
lạnh giọng nói: “Nàng vẫn còn quyền quyết định hay sao? Nếu muốn gặp mẹ thì nên
thật thà cho ta nhờ”. Nói xong vội vàng bỏ đi.
Khi chàng đi khỏi, A La
nghĩ, Lưu Giác đúng là quá giận. Nàng cũng thấy mệt, không muốn nghĩ chàng sẽ
làm gì mẹ mình, bây giờ phải ngủ một giấc đã.