Duyên Kỳ Ngộ

Chương 25: Chương 25




Ngày mồng bốn tháng ba Ly Thân vương Lưu Phi dẫn năm ngàn thiết vệ từ Biên thành trở về Phong thành, chỉ mang hai thị vệ vào cung phục tang Ninh vương.

Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ thêm trùng trùng điệp điệp những bức phướn trắng như tuyết phất phơ trong gió lạnh. Tử Ly nước mắt chứa chan, chàng đã trở về, giờ đây chàng không còn là vị vương tử chỉ nơm nớp đề phòng Vương hoàng hậu và luôn nhẫn nhịn trước thái tử của ba năm trước. Chàng sải những bước dài hùng dũng, mắt sáng quắc như ánh gươm, đi thẳng vào Ngọc Long cung.

Nhìn thấy cửa cung, lòng chàng thổn thức, chân bỗng khuỵu xuống, miệng kêu lên một tiếng bi thương, chấn động uy nghiêm, vang vọng khắp vương cung. Quần thần và cung nhân phục ở trong ngoài cửa cung môn bỗng bật khóc hu hu, tiếng khóc trập trùng. Cố tướng, Lý tướng cùng các đại thần nức nở khuyên chàng: “Tứ điện hạ xin bớt đau buồn!”.

Vương hoàng hậu và thái tử nghe thấy tiếng khóc của Tử Ly không hiểu nguyên cớ gì một trận hàn khí đột ngột dâng trong lòng, sự bi thương trong tiếng khóc đó thấm vào phủ tạng khiến họ hốt hoảng, đầu óc bấn loạn.

Thái tử Lưu Giám bước ra ngoài cung, nhìn thấy tứ hoàng đệ xa cách ba năm, mình vận tang phục trắng toát, gục khóc trước thềm cung. Hắn, cuối cùng đã trở về, có tin báo, hai vạn binh mã của hắn đang đồn trú ở khe núi Hoàng Thủy ngoài cổng tây kinh thành, tám vạn Hữu quân có dấu hiệu điều động. Hắn sắp khởi binh giao tranh với chàng. Thu lại ánh mắt căm ghét, Lưu Giám bước từng bước vững chãi xuống thềm, nghẹn ngào: “Tứ hoàng đệ, đệ về muộn rồi”.

Tử Ly trấn tĩnh, chắp tay thi lễ với thái tử: “Hoàng huynh...”, nói đoạn từ từ đứng lên, “Đệ đi gặp phụ hoàng”, rồi thong thả bước vào Ngọc Long cung.

Ba năm trong quân ngũ đã rèn rũa nên một tứ hoàng đệ với khí chất khác hẳn, vẻ nho nhã thư sinh vốn có dường như bị xóa sạch trơn, thay vào đó sát khí lạnh lùng của kẻ chinh chiến chốn sa trường. Nếu Lưu Phi ngày trước là con dao bạc sang trọng chỉ có thể dùng để bổ dưa, cắt thịt nướng trên yến tiệc, thì Tử Ly bây giờ là một thanh gươm từng nhuốm máu, rút khỏi vỏ là máu chảy đầu rơi! Thái tử nhìn phong độ đại tướng toát ra từ tấm lưng thẳng vút và bước chân đĩnh đạc của Tử Ly, bàn tay bất giác nắm thành nắm đấm.

Tử Ly nhìn Ninh vương yên vị trong quan tài thần sắc như còn sống, nghĩ đến từ nay về sau, tia sáng ấm áp cuối cùng trong vương cung đã tắt, hai hàng lệ tuôn như mưa. Chàng lắp bắp: “Phụ hoàng” rồi từ từ phục xuống, hai mắt nhắm nghiền, lưu giữ trong đáy mắt mình khuôn dung hiền hậu đó, tựa hồ cái nhìn ngưng tụ này đã khắc tình yêu thương của phụ thân thành bức tranh vĩnh hằng trong lòng chàng. Mở mắt ra, hai mắt chàng đỏ máu, không thấy nước mắt. Một rừng những bức phướn trắng chạm vào lòng giống như băng tuyết ngàn năm không tan trên đỉnh Ngọc Tượng, đóng băng tim chàng, từ đó mỗi nhịp đập của trái tim đều vùng vẫy trong băng phong, chầm chậm không nhìn thấy vết băng vỡ.

“Hoàng huynh, có thể đóng quan tài lại rồi!”. Tử Ly nói giọng bình thản, mắt không chịu nhìn về phía đó nữa.

“Ừ”. Thái tử nói, lập tức nhận ra có gì không ổn, khẩu khí của tứ hoàng đệ cơ hồ như ra lệnh cho chàng. Lưu Giám tiếp cao ngạo truyền lệnh: “Đóng quan tài, đại tế bảy ngày!”.

Theo phong tục Ninh quốc, Ninh vương băng hà, chỉ cần đợi vị hoàng tử cuối cùng nhìn long nhan là có thể đóng quan tài, các hoàng tử cúng tế bảy ngày, không thấm dầu thơm. Bảy ngày sau, di thể của Ninh vương được đưa vào an nghỉ trong vương lăng trên đỉnh Ngọc Tượng. Ngày thứ mười tám đầu tiên sau khi đại tế hoàn tất có thể tiến hành đại lễ đăng cơ của tân vương.

Một toán cung nhân từ từ đóng nắp quan tài bằng ngọc, “phập” một tiếng, đoạn tuyệt mọi vấn vương của Ninh vương với nhân thế. Tiếng khóc than tràn ngập Ngọc Long cung, Tử Ly nghĩ, tiếng khóc này vừa tống biệt phụ hoàng vừa khóc cho những người sẽ chết trong cuộc tranh giành vương vị sắp tới.

Lễ phong quan hoàn tất, Vương hoàng hậu lau nước mắt: “Hoàng nhi, ba năm không về, hoàng huynh con mong nhớ khôn nguôi. Đường trường vất vả, hoàng nhi nên sớm về vương cung nghỉ ngơi, ngày mai vào cung huynh đệ hội ngộ”.

Tử Ly bái biệt hoàng hậu nhưng chưa quay ra ngay, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Lưu Giác: “Bình Nam vương, nhiều năm không gặp, ngày càng oai phong!”.

Lưu Giác sắc mặt trầm ngâm đứng sau An Thanh vương, nghe vậy, miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Nhờ phúc của Ly Thân vương, tiểu vương đã tìm được tam tiểu thư, vài ngày nữa sẽ thành hôn”.

Tử Ly mặt trầm như nước, cười khẩy: “Bình Nam vương chắc vẫn nhớ định ước trên thảo nguyên ba năm trước? Bản vương khâm phục nhất câu “dưa chín ép không ngọt” của Bình Nam vương!”, nói đoạn vái chào thái tử: “Thần đệ xin hồi phủ trước!”.

Lưu Giác mặt đầy nộ khí, An Thanh vương “hừ” một tiếng, lẩm bẩm: “Không biết phép tắc là gì!”, cũng phảy tay áo bỏ đi. Khi ngang qua Lý tướng, An Thanh vương đột nhiên ngoái đầu, trợn mắt: “Ông dạy con giỏi lắm! Hừ!”.

Lý tướng bị chỉ trích trước mặt bá quan, mặt hết đỏ lại tái, cúi đầu nói khẽ: “Lão vương gia giáo huấn chí phải, lão thần sẽ dạy bảo nghịch nữ thật nghiêm!”.

Các đại thần đều cúi đầu im lặng. Cố tướng tức giận phảy tay áo bỏ đi.

Ngọc Long cung thênh thang yên tĩnh hẳn, thái tử đột nhiên nói: “Tiều muội Thanh La nên trở về tướng phủ mới phải, lưu lại phủ An Thanh vương e thiên hạ chê cười, còn ra thể thống gì”.

Thanh Lôi ngoan ngoãn đáp: “Thiếp thấy tiểu muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, trước hai vị vương gia anh tuấn phong lưu, nhất thời bị mê hoặc, chi bằng đón vào cung, để chị em thiếp tâm sự. Đều là người một nhà, không nên để tiểu muội quá đau buồn”.

Thái tử tán thưởng nhìn Thanh Lôi. Vương Yến Hồi tiếp lời: “Xem ra phủ An Thanh vương sắp không thái bình rồi, chi bằng điện hạ cùng thiếp đích thân đến đón tiểu muội được không? Không thể để cho tứ hoàng đệ và Bình Nam vương chỉ vì tiểu muội mà quay lưng trở mặt thành thù”.

Lưu Giác từ trong cung trở về vương phủ liền vào Tùng phong đường. A La nhìn thấy chàng, mặt đỏ cúi đầu, vội vàng lật giở cuốn sách trong tay. “A La, nếu ngày mai... ngày mai Tử Ly và cha em cùng đến đòi người, em sẽ theo ai?”. Trong lòng rõ ràng đã biết nhưng Lưu Giác vẫn không cầm lòng, hỏi lại.

A La thầm nghĩ, chuyện này còn phải nói sao, không theo Tử Ly thì phải theo Lý tướng, nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Giác: “Đi với Tử Ly, về tình có thể tha thứ, đi với cha thiếp, là hợp đạo lý, tóm lại thiếp vẫn phải đi”.

Lưu Giác vòng ngoắt như mũi tên, ôm lấy nàng: “Không ai có thể đưa nàng đi, nàng không được đi đâu!”.

“Chàng ngốc quá, thiếp vẫn không thể nói... thiếp... chàng đã quên lão vương gia cáo già của chàng đã dặn chàng thế nào ư?”. A La cười khúc khích.

Trong cung khi Tử Ly nhắc đến cái đêm trên thảo nguyên ba năm trước, Lưu Giác càng hiểu, Tử Ly nói như vậy cũng không hẳn là diễn kịch. Nhưng bây giờ, vẫn phải để A La diễn cùng Tử Ly, còn mình lại trở thành một vai bất lực, chen vào giữa họ. Hình dung phải diễn thế nào cho đủ, lòng chàng rất khó chịu: “Tử Ly đúng là thật lòng với nàng!”.

A La nhìn chàng, thấy buồn cười, cảm giác chàng ghen vì mình thật dễ chịu. Tự dưng lại muốn trêu chàng: “Phải rồi, Tử Ly vừa tuấn tú vừa dịu dàng, lại rất thật lòng với thiếp, người như thế đâu dễ tìm!”.

Lưu Giác hôn nàng một cách chiếm hữu, không muốn nghe nàng nói. Lát sau chàng nói trong hơi thở gấp: “Muốn để ta nhìn thấy cảnh hai người đắm say tình tứ. Hừ, ta phải đắm say trước đã”. Nói xong chàng lại hôn thật sâu.

A La thầm than thở, nhiệt thành hưởng ứng chàng. Mãi khi nghe tiếng An Thanh vương ho một một tiếng, hai người mới như đôi chim kinh động, rời nhau ra. Lưu Giác giấu A La sau lưng, nhìn ông già đang cười híp mắt, gọi to: “Thanh Ảnh!”.

“Lão vương gia đã bước qua người thuộc hạ để vào!”. Ngoài cửa sổ vang lên giọng nói nghiêm túc của Thanh Ảnh.

An Thanh vương xua tay ngồi xuống: “Được rồi, tiểu tử, đi vào chuyện chính! Ngày mai xem chừng vương phủ chúng ta náo nhiệt lắm đây!”.

A La thò đầu ra, kéo áo Lưu Giác: “Lão vương gia cáo già của chàng ép thiếp! Nói là nếu không giúp, ông ấy sẽ không cho thiếp lấy chàng!”.

Lưu Giác xoa đầu nàng: “Ta quyết định mọi chuyện, mặc kệ ông già! Ngày mai bất luận ai đến, nàng đều cáo ốm không ra”.

“Làm phản rồi! Nghịch tử!”. Nhìn thấy A La ngang nhiên khiêu khích mình, An Thanh vương vừa bực vừa buồn cười.

“Lưu Giác, chàng thấy cha chàng hung dữ như thế, nếu thiếp lấy chàng, chẳng phải thiếp sẽ là cái túi để trút giận hay sao? Tử Ly tốt biết mấy, chưa bao giờ mắng thiếp một câu!”. A La bất chấp, lại chọc tức An Thanh vương.

Lưu Giác hiểu ra, hừ một tiếng: “Tử Ly tốt bao nhiêu thì sao nào, nàng là của ta, ta không tốt thế nào nàng cũng phải chịu!”.

“Chàng là đồ đầu gỗ! Thiếp không lấy chàng nữa, đằng nào hai người cũng muốn tìm cớ trở mặt với Tử Ly, thiếp sẽ làm cho giả biến thành thật!”. Nàng giận dỗi nói.

“Được lắm, được lắm, quá tốt!”. An Thanh vương cười híp mắt vỗ tay, thứ ông cần chính là điều đó.

“Tốt cái gì?”Lưu Giác cả giận, sao nàng lại thay đổi như chong chóng thế? “Ta cho nàng biết, từ bây giờ, nàng đừng hòng ra khỏi Tùng phong đường một bước!”.

“Lão vương gia, vương gia lên tiếng đi!”. A La bắt đầu chỉ huy An Thanh vương đối phó Lưu Giác.

“Tiểu tử à! Đại cục, lấy đại cục làm trọng! Con cần ta nói bao nhiều lần nữa?”.

Lưu Giác vẫn bực, ngồi phịch xuống, nghĩ thế nào cũng không bình thường được. Chàng dần dần ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười ranh mãnh của A La, bất giác cũng cười theo: “Trò cướp dâu, bản vương diễn được. Huống hồ đông người, càng đông vui náo nhiệt, càng hoành tráng!”.

An Thanh vương và A La nhìn nhau, hơi lo lắng nhìn Lưu Giác.

“A La, thực ra ta biết, ngay từ đầu nàng đã có tình cảm với Tử Ly, chỉ là hồi đó nàng còn nhỏ, chỉ muốn rời bỏ tướng phủ, rời bỏ Phong thành. Tử Ly đúng lúc lại được ban hôn”. Lưu Giác chậm rãi nói, mắt lóe sáng, cằm vênh lên: “Đã lỡ thì lỡ luôn, Lưu Phi đừng nghĩ còn có cơ hội. Nếu là trước kia có thể ta sẽ buông tay, bây giờ, huynh ấy hối hận cũng vô ích”.

“Chàng mới cần hiểu rõ, người quyết định là thiếp, chính thiếp không cho Tử Ly cơ hội!”. A La thấy buồn cười, nói.

“Nàng mới cần hiểu rõ, bây giờ người quyết định là ta, chính ta không để nàng cho huynh ấy cơ hội!”. Lưu Giác trợn mắt, sửa lại lời A La.

“Ồ, thế sao? Vậy ngày mai thiếp sẽ cho huynh ấy cơ hội, chàng xem xong nếu tức giận thì một mình đi hóng mát nhé!”. A La trả lời đầy khí thế.

An Thanh vương cười khùng khục: “A La bảo bối, loại rượu lần trước con dùng dụng cụ kỳ quái gì chưng cất ra ấy, uống đã lắm, cùng lão phu đi uống thử một chén!”.

“Được thôi!”. A La cười.

Lưu Giác né người kéo nàng vào lòng, khinh miệt nói: “Thái độ bây giờ nàng thể hiện là không thích ta phải không? Là ta cố níu kéo nàng phải không? Nàng hớn hở cùng lão gia đi uống rượu, vở kịch ta diễn làm sao giống được? Định làm ta tức chết, đừng hòng! Thanh Ảnh, tiễn lão gia, không được ta cho phép, bây giờ thực sự một con ruồi cũng không được vào! Cha, mọi sự đều phải lấy đại cục làm trọng, đúng không?”.

An Thanh vương cười xảo quyệt: “Đúng thế, đúng thế, bây giờ đúng là A La không thể đi uống rượu với lão phu, ôi chà, dê đã vào hang sói rồi! Chà chà, ta đi uống rượu đây”.

“Không hề gì, ngày mai đại ca Tử Ly của thiếp đến đón thiếp rồi”. A La cố vùng khỏi chàng, mắt liếc đảo, bắt đầu thấy tức Lưu Giác.

“Lão vương gia nhà ta vừa rồi nói gì nhỉ? Dê vào hang sói! Thịt này tươi non quá, không ăn không được!”. Lưu Giác cười khúc khích, lại cúi hôn nàng.

Đêm đặc dần trong Tùng phong đường, dần dần hiện lên hai bóng người tựa vào nhau. Lưu Giác thầm thì: “Quả thật ta rất lo. A La, Tử Ly sẽ cướp nàng đi”. Sáng sớm hôm sau, An Thanh vương và Lưu Giác trang phục gọn gàng, ngồi đợi tại trung đường.

“Lý tướng quốc cùng phu nhân đến!”. Người hầu cao giọng báo.

Lý tướng cùng đại phu nhân mặt mày tươi tỉnh đi vào phủ An Thanh vương, thi lễ an tọa đâu vào đấy xong xuôi, Lý tướng mỉm cười khiêm nhường: “Tiểu nữ ương bướng làm phiền vương gia bấy lâu, lão vương gia, ngài...”.

An Thanh vương trợn mắt, ngắt lời ông ta: “Lời này của thân gia sai rồi, nếu ba năm trước, tặc tử không bắt cóc A La, tiểu nhi đã sớm cưới nó vào phủ. Bây giờ A La bình yên trở về Phong thành, vương phủ là nhà của nó, khách khí làm chi!”.

“Phải phải phải, vương gia đối với tiểu nữ quả là ưu ái, Lý mỗ cảm kích vô cùng”. Lý tướng thấy thái độ An Thanh vương như vậy, nhẹ nhõm như cất được gánh nặng trong lòng.

Lưu Giác bước vái chào: “Thanh La sức khỏe yếu, đợi ít hôm nàng bình phục trở lại, nhạc phụ hãy đến đón về phủ, nhân tiện chuẩn bị hôn sự được không?”.

Lý tướng cả mừng, cười ha hả: “Bình Nam vương tâm ý chân thành, chính là nên như thế, nên như thế”.

“Ly Thân vương đến!”. Lại một tiếng bẩm báo.

Lưu Giác nhủ thầm, đến nhanh thế! Vừa nghĩ vậy, đã thấy Tử Ly nhàn tản bước vào: “Thỉnh an vương thúc! Tướng gia cũng ở đây ư?”.

Da đầu Lý tướng phát tê, cười khì khì hai tiếng, thấy cha con An Thanh vương thần sắc bình thản như không, bụng nghĩ, cứ để các người đấu với nhau, ai thắng thì thắng. Có cả lão vương gia ở đây làm chủ, ta chỉ việc ngồi xem kịch là xong.

Tử Ly cung kính đến trước mặt Lý tướng vái chào, khiến ông ta hoảng hốt bật dậy khỏi ghế: “Tứ điện hạ, như thế này sao được!”.

“Vốn định đến tướng phủ cầu thân, tướng gia đã ở đây, Bình Nam vương cũng ở đây, bản vương xin nói thẳng, A La là người bản vương chọn!”.

“Lưu Phi, ngươi ức hiếp người ta quá đáng!”. Hàn khí bốc lên mặt Lưu Giác.

“Tứ điện hạ, vương thúc của ngươi đây còn chưa chết! Phụ hoàng ngươi cũng chưa từng như vậy, ngươi dám mạo phạm ta như thế! Ngươi muốn ta tức chết phải không!”. Lời vừa dứt, An Than vương cởi giày ném về phía Tử Ly.

Tử Ly nghiêng đầu tránh: “Vương thúc! Tử Ly từ nhỏ đã mồ côi mẹ, khó khăn lắm mới yêu thích một cô nương, xin thúc tác thành cho con được không?”.

Bên ngoài có tiếng “ối a”, một người xông vào. Lúc đó người hầu mới lắp bắp: “Cố... Cố tướng quốc đến!”.

“Lưu Phi, ngươi giỏi lắm! Cưới con gái lão phu, ba năm trời không nhòm ngó! Vừa trở về đã định nạp thiếp? Thiên Lâm có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào mắc lỗi với ngươi? Một đứa con gái ngoan như vậy, ngươi... ngươi làm lão phu tức chết rồi!”. Cố tướng mới rồi nghe phong thanh tin đồn Ly Thân vương bất chấp lễ nghĩa, định cướp hôn thê của Bình Nam vương. Sáng sớm nay đến phủ Ly Thân vương mới biết, tối qua Ly Thân vương đã trở về Phong thành, nhưng lại không về vương phủ gặp Thiên Lâm. Đầu đã bốc hỏa không thể kìm chế, ông hạ quyết tâm phải đến phủ An Thanh vương nhìn mặt đứa con gái Lý tướng đã mê hoặc hai vị vương gia. Không ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy Ly Thân vương mở mồm định cầu hôn con gái Lý tướng, lại bị An Thanh vương ném giày trúng người. Cố tướng tức xanh mặt, bất chấp lễ nghĩa thân phận, tiện tay cầm lấy chiếc giày của An Thanh vương, ném về phía Ly Thân vương.

Tử Ly cau mày, nghiêng người tránh, vừa tránh vừa thong thả nói: “Cố tướng quên dạy con gái không nên đố kỵ hay sao? Nam nhi năm thê bảy thiếp có gì lạ? Ta và A La tâm đầu ý hợp, Thiên Lâm nên ủng hộ mới phải!”. Tử Ly không gọi nhạc phụ mà gọi tên quan chức, có ý nhắc Cố tướng chú ý thân phận.

Cố tướng chạy tới được hai bước, khí huyết bừng bừng, nghe vậy ngất xỉu.

An Thanh vương giậm chân chạy đến, gọi gấp: “Người đâu, nhanh lên!”.

Mấy người hầu từ ngoài chạy vào, vội dìu Cố tướng, rồi cuống quýt ấn huyệt Nhân Trung, rồi bón nước vào miệng, lát sau Cố tướng mới từ từ hồi tỉnh thở dài, ngồi tựa vào ghế thở hổn hển.

Lý tướng thấy vậy ngây người, bụng nghĩ, may mà chưa hứa gả A La cho Ly Thân vương, nếu không, không chỉ đắc tội với cha con An Thanh vương, mà cũng kết oán với Cố gia.

Lưu Giác cười thầm, bụng nghĩ, cho dù diễn kịch, cũng khiến Lưu Phi nếm đủ cực khổ, cũng may bản vương có lời trước với Lý tướng. Miệng chàng thoáng cười đắc ý.

Bên ngoài lại có tiếng hô: “Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương giá đáo!”.

Ánh mắt Lưu Giác và Tử Ly gặp nhau, chính chủ đã đến rồi!

Có tiếng châu báu vang lên lanh canh, thái tử và Vương Yến Hồi khoan thai bước vào đại đường. Thái tử cười: “Vương thúc, hôm nay quý phủ thực đông vui”.

Mọi người rào rào đứng dậy thi lễ. An Thanh vương xỏ chiếc giày vào chân: “Thái tử đến đúng lúc, hoàng đệ bất hiếu của thái tử, dám cướp con dâu của lão phu! Sao lại có chuyện như thế!”.

“Câu này của vương thúc sai rồi, năm xưa trên thảo nguyên Doãn Chi và Tử Ly đã có ước định, nếu A La không thích Doãn Chi, Doãn Chi sẽ không làm khó! Lẽ nào, Bình Nam vương đã hối hận nuốt lời?”. Nói câu này ánh mắt Tử Ly đã lóe ra hàn khí.

Lưu Giác cả giận cười lớn: “Ha ha! Ly Thân vương thật biết nói chơi! Bản vương tam thư lục lễ cầu thân, A La đã là người của vương phủ, ngươi cướp vợ người khác, lại còn xơi xơi nói chuyện lễ nghĩa liêm sỉ?”.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, một người sắc mặt như thép, một người khí lạnh như băng, đột nhiên đồng thanh nói: “Lý tướng gia, ngài nói thế nào?”.

Lý tướng thầm kêu khổ, Bình Nam vương đã cầu thân trước, nhưng Ly Thân vương ngộ nhỡ, nếu như... chuyện này biết nói thế nào? Ông ta liếc nhìn Cố tướng: “Ôi chao, cái đầu, bệnh đau đầu của lão sao lại tái phát thế này!”.

Đại phu nhân vội đỡ ông ta: “Lão gia đau lắm không? Hai, hai vị vương gia còn đang chờ lão gia trả lời”.

Vương Yến Hồi nhìn Tử Ly, mặt tươi cười: “Tứ hoàng đệ đừng buồn, Bình Nam vương chớ sốt ruột, ta thấy nên để hai vị tướng gia hồi phủ nghỉ ngơi, được không?”.

Được lời, Lý tướng và đại phu nhân vội vàng bái tạ, nói gấp: “Tiểu nữ xin nhờ lão vương gia chăm sóc!”. Hai người lập tức chuồn mất. Cố tướng thở dài tự an ủi, con gái xuất giá như bát nước đổ đi, lẽ nào có thể thật sự không để Ly Thân vương nạp thiếp? Thân hình liêu xiêu đứng lên vái chào, quay ra.

Lưu Giác tận mắt chứng kiến, nghĩ lại lời A La mà thấy đau lòng. Có người cha như thế, chẳng trách A La ghét tướng phủ như vậy! Chàng cười lạnh lùng: “Tiểu tế nhất định không phụ ủy thác của nhạc phụ!”.

“Hừ, có người cha như thế, chuyện hôn sự này chi bằng thôi đi. Đằng nào A La cũng không bằng lòng lấy con, con cưới một đứa con gái không thích con có nghĩa lý gì?”.

“Tứ hoàng đệ, đây chính là cái sai của đệ. Nói thế nào Bình Nam vương cũng là người đã có lời trước, đệ như thế này chẳng phải cướp vợ người ta sao?”. Thái tử nghiêm khắc lên tiếng.

“Hoàng huynh! Không phải thần đệ không tuân lễ pháp, quả thực Bình Nam vương mới là kẻ đi cướp! Đệ và A La tâm đầu ý hợp, Lưu Giác kia trắng trợn chen vào, nếu không phải thế, A La đâu dám bạo gan tháo hôn!”. Tử Ly nói đến đó, nghĩ đến A La, lòng bỗng thấy đau, vẻ sầu não trên mặt chàng hoàn toàn không phải giả tạo.

“Ngươi nói bừa! A La đâu phải loại người sớm nắng chiều mưa như ngươi nói, người trong lòng nàng là ta, nếu không sao lại đi Lâm Nam tìm ta!”. Lưu Giác tự hào nói.

“Đó là bởi vì đi Biên thành phải vượt qua bình địa rộng lớn, nếu A La đi đến đó, chưa ra khỏi Phong thành trăm dặm e là đã bị ngươi chặn lại bắt về! Không ngờ ngươi bắt nàng ấy đem đến Lâm Nam, rồi lại giả bộ đưa về Phong thành, ngươi còn nói nàng ấy đi tìm ngươi!”.

An Thanh vương nghe vậy trợn mắt há mồm, đột nhiên quát: “Đi mời tam tiểu thư tướng phủ lại đây, loại con dâu này An Thanh vương ta không thể chấp nhận!”. Ông tức run ngươi, khuôn mặt già đỏ lựng lên.

“Cha!”. Lưu Giác vội nói.

“Ngươi sợ gì? Sợ A La vạch mặt ngươi nói dối hay sao?”. Tử Ly khinh bỉ nhìn Lưu Giác. Lưu Giác phẫn nộ rút kiếm: “Ta đã có lời trước, A La là người của ta! Ngươi nói gì cũng vô ích!”.

Thái tử vội khuyên Lưu Giác: “Ở đây đều là người một nhà, Thanh La cũng coi là tiểu muội của ta, mọi ngươi nghe A La nói một câu được không?”.

Lát sau, bên ngoài bước vào một bóng người mảnh mai. Tử Ly bàng hoàng quay đầu, sững người. Chàng đã sớm biết, A La sẽ đẹp đến mức khiến chàng kinh ngạc thảng thốt, nhưng khi nhìn thấy nàng, vẻ đẹp đó lại hóa thành kiếm sắc mang lại từng trận đau đớn cho chàng. Nỗi nhớ mỗi ngày ba năm qua, khiến chàng không thể hình dung ra nhan sắc chân thực của nàng. Chàng biết, chàng không cần diễn kịch cho ai xem, lòng chàng chỉ có nàng. Nàng đẹp, đáng yêu, thông tuệ lanh lợi, như ánh mặt trời xua tan bóng đen trong lòng chàng. Hơn ba năm, cuối cùng nàng xuất hiện trước mặt chàng, không phải trong tranh, không phải trong mơ, A La lúc này bằng xương bằng thịt trước mặt chàng.

Nét mặt nàng cũng lộ vẻ bàng hoàng, đôi mắt như vẫn thấy trong mơ, lóng lánh thủy tinh, mặt hơi gầy, dáng tội nghiệp giống như trước đây mỗi lần nàng khẩn cầu chàng dạy nàng cưỡi ngựa, dạy nàng đánh xe. Tử Ly lòng đau như xé, tay bất giác chìa ra: “A La, đại ca ở đây, đừng sợ!”.

A La nhìn thấy Tử Ly, lòng xốn xang. Trong khoảnh khắc chàng nhìn thấy nàng, ánh mắt bừng sáng nhưng đau đớn ẩn chứa nỗi ưu tư và mong đợi. Chàng chính là Tử Ly đã hòa tấu với nàng, cùng nàng phi như bay trên thảo nguyên, sủng ái nàng, cưng chiều bảo vệ nàng. Nếu chưa bao giờ nàng quen chàng thì tốt biết mấy. Giống như lần đó khi thấy chàng mất hút trong màn đêm, nỗi đau lại cuộn lên trong lòng. Nàng biết nàng đành phụ chàng. Một giọt nước mắt thấm bờ mi, long lanh trĩu nặng, miệng nàng khẽ gọi: “Đại ca!”.

Tử Ly bước tới, giọt nước mắt vừa rơi, chàng vội đón lấy, nước mắt nóng bỏng thấm vào tâm can. Bất chấp mọi người xung quanh, chàng ôm nàng vào lòng.

Vương Yến Hồi giật mình, mắt lóe sáng. Thần sắc này lại xuất hiện trên mặt Tử Ly chứng tỏ nỗi đau buồn không thể xua tan trong tiếng tiêu réo rắt thê lương đêm đêm vọng ra từ Ngọc Ly cung quả thật hướng về A La, thì ra chàng yêu nàng ta thật. Ý nghĩ chợt thay đổi, mắt Vương Yến Hồi đã hướng sang Lưu Giác.

Lưu Giác nhìn Tử Ly ôm A La vào lòng, thấy biểu hiện trên mặt hai người hoàn toàn không phải giả tạo, nỗi phẫn nộ khiến trán chàng hằn lên những đường gân xanh, một tiếng vút chói tai, lưỡi kiếm dài đã đâm tới người Tử Ly.

Tử Ly kéo A La tránh, áo đã bị Lưu Giác phạt rách một miếng. Chàng chằm chằm nhìn Tử Ly nói dằn từng từ: “Lần này ta quyết không buông tay!”.

An Thanh vương chợt lo lắng, có phải đang diễn kịch cho thái tử xem hay không? Sao nhìn hai người giống như có tình ý thật?

A La kinh ngạc, hiểu ý câu nói, nhưng không dám thể hiện hơn nữa, lòng lo lắng, nước mắt túa ra: “Hai người đừng đánh nhau được không?”.

“A La có đại ca ở đây, không ai bức ép được muội!”. Giọng Tử Ly kiên định, tay nắm chặt tay A La.

An Thanh vương đảo mắt: “Thật... thật làm ta tức chết! Đứa con dâu như vậy ta dứt khoát không cần! Tiểu tử, thoái hôn!”.

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Giác đỏ lựng, thần sắc kiên định: “Cha, tha tội cho con bất hiếu, Lưu Giác thề, kiếp này chỉ lấy Lý Thanh La!”. Nói đoạn, mũi kiếm hướng vào Tử Ly, không hề run tay.

“Mày, mày, đồ nghịch tử! Sao ta lại có đứa con như thế!”.

“Cha, năm xưa cha đối với mẫu thân chẳng cũng như thế hay sao?”. Lưu Giác không ngoái đầu, mắt chòng chọc nhìn Tử Ly.

Thái tử và Vương Yến Hồi nhìn nhau, Vương Yến Hồi thong thả bước tới, kéo A La ra: “Tiểu muội Thanh La, muội nói xem, người trong lòng muội là ai? Tỷ tỷ sẽ đứng ra làm chủ cho muội!”. Từ đầu chí cuối, Vương Yến Hồi vẫn nguyên nụ cười như thế, tựa hồ nàng ta và thái tử đến thật sự chỉ là để hòa giải tranh chấp trong nội bộ vương thất, chỉ có bản thân nàng ta biết, cảm giác trong lòng thế nào, họng lưỡi đắng chát, một nỗi xót xa ập đến.

Mắt A La lay động, lòng bối rối, như thế này đâu có giống diễn kịch! Nàng cúi đầu khẽ nói: “Muội... đại ca!”. Mắt nàng né tránh ánh mắt Vương Yến Hồi, đau khổ nhìn về phía Tử Ly.

Âm thanh khẽ như tiếng muỗi, nhưng mọi người trong phòng đều nghe rất rõ. Tử Ly tinh thần phấn chấn, cười ha hả: “Nghe rõ chưa, Bình Nam vương? Có cần tiếp tục nữa không?”.

Lưu Giác không phân biệt được đây là diễn kịch hay là sự thật, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nỗi đau đớn mất A La tràn dâng trong lòng, mắt chàng đã vằn đỏ, sát khí bừng bừng. Chàng khoát mạnh tay, Ô y kỵ xông lên. Thái tử hét to: “Bình Nam vương, sao ngươi dám bất chấp như vậy!”.

Lưu Giác ngang nhiên: “Bản vương một khi đã có lời, không bao giờ hủy hôn, muốn ta ngoan ngoãn khoanh tay nhường người đàn bà của mình, ta không làm được! Thái tử, xin tha tội, Doãn Chi thất lễ”.

Chàng đến bên Vương Yến Hồi nói với A La: “Bất luận người trong lòng nàng là ai, nàng sống là người của ta, chết là ma của vương phủ ta!” Bàn tay như gọng kìm đã xiết chặt cánh tay A La, kéo giật về phía mình.

A La cảm thấy tay đau nhức, hét to: “Đau quá!”.

Bóng Tử Ly lay động, Ô y kỵ đã vây chặt lấy chàng. Nhìn A La đứng ngoài vòng vây, tựa như Lưu Giác vừa cắt một miếng thịt trên cơ thể chàng, toàn thân chàng đau đớn co rút. Nhưng nỗi đau lại khiến chàng bình tâm trở lại. Nụ cười nhạt hiện ra: “A La, hãy đợi ta, ta sẽ đón nàng đi! Lưu Giác, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ngày mười lăm tháng ba, ở khe núi Hoàng Thủy phía tây ngoại thành, ta và ngươi giao đấu, nếu ngươi thất bại dưới lưỡi gươm của ta, từ nay đừng hòng làm khó A La! Bây giờ ngươi buông tay cho ta, ngươi định xiết đứt tay A La hay sao?”. Nói đến câu sau, Tử Ly đã nghiến răng kèn kẹt, nỗi đau trong lòng đã hóa thành hành động.

Tử Ly nhìn A La đăm đăm, cúi gập người trước An Thanh vương và thái tử: “Đây là tranh chấp cá nhân giữa thần đệ và Bình Nam vương, hoàng huynh không cần khuyên can”. Nói đoạn phảy tay áo bỏ đi.

A La òa khóc. Nỗi áy náy đau buồn giằng xé trong lòng. Nàng không định cố ý, nàng cũng không muốn nhìn thấy Tử Ly buồn như vậy, nàng hiểu, Tử Ly không đóng kịch, mối thâm tình của chàng đối với nàng, sao nàng không biết. Nàng bắt đầu hối hận tại sao mình lại giẫm lên vũng lầy này, nghĩ đến ánh mắt bi thương của Tử Ly. Nàng thấy nghẹt thở, mình còn đưa đến cho chàng bao đau khổ nữa!

Thái tử thở dài: “Tiểu muội đừng quá đau buồn, nếu muội không muốn lưu lại đây, thì có thể vào cung cho khuây khỏa”.

Lưu Giác đã định thần trở lại, lập tức trả lời: “Điện hạ khỏi cần lo lắng, ta tuyệt đối không để A La rời phủ nửa bước, Ly Thân vương đừng hòng mong gặp lại nàng”.

Vương Yến Hồi lo lắng nói: “Ngươi và tứ hoàng đệ cũng là máu mủ tình thâm, hà tất phải khổ như thế”.

“Câu này của nương nương sai rồi, Ly Thân vương đã ra chiến thư, Lưu Giác tất phải nghênh chiến!”.

Thái tử nói: “Vương thúc đừng giận, năm xưa thúc cũng như thế mà...”.

“Hừ, con trai của An Thanh vương ta, lẽ nào đến một đứa con gái cũng không cướp về được? Sự quan tâm của thái tử và thái tử phi bản vương xin nhận. Hôm nay bị giày vò cũng mệt rồi, xin sớm hồi cung nghỉ ngơi!”. An Thanh vương vẫn đang thịnh nộ, trợn mắt rung râu.

Vương Yến Hồi cười dịu dàng: “Tiểu muội bảo trọng, ta thấy Bình Nam vương cũng thật ý thật lòng”. Nàng ta nhìn Lưu Giác ý tứ sâu xa, “Chữ tình này, luôn khiến người ta khó lý giải!”.

Hai người cáo từ rời đi, A La vẫn thổn thức không nguôi. Lưu Giác hét: “Là kịch hay là thật, ta không phân biệt được, đây là chủ ý của ai?”.

An Thanh vương gãi đầu: “Hôm nay người đông quá, khiến ta nhức cả đầu. Thanh Ảnh, dìu bản vương đi nghỉ. Ôi chao, đau đầu quá!”.

Mọi người đi hết, Lưu Giác mặt giận phừng phừng nhìn A La đứng đó, lòng càng thêm giận, bế thốc nàng đi về Tùng phong đường.

A La vẫn ủ rũ, Lưu Giác đứng bên cửa sổ, lòng cũng rối như tơ vò. Ai cũng nhìn ra sự chân tình trong đáy mắt Tử Ly, Lưu Giác nghĩ, nếu không phải tiên vương có chỉ, ông già ra lệnh trợ giúp Tử Ly, chưa biết chừng họ sẽ thật sự đánh nhau một trận vì A La. Nghĩ lại cảnh tượng vừa xảy ra, chàng muốn mắng Tử Ly, khốn kiếp! Thật chẳng ra gì, mình và ông già tương trợ hắn là thế, hắn còn nhẫn tâm đẩy A La vào chỗ nguy hiểm, hình như hắn thực sự muốn có A La. Hắn không sợ làm mình tức giận đứng về phe thái tử thật? Còn A La nữa, nghĩ đến đây chàng quay đầu, A La vẫn ngồi ủ dột trên ghế, nước mắt chưa khô, chàng xông đến hét lên: “Lại còn khóc! Thật rồi chứ gì?”.

A La giật mình, nàng cũng buồn khổ vì thái độ vừa rồi của Tử Ly, hình dung lại bao chuyện cùng nhau. Từ lúc quen biết đến sự bộc bạch của Tử Ly đêm hôn lễ, nghĩ mãi vẫn không cảm thấy mình đã cho Tử Ly lời hứa hay hy vọng gì, cũng không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào là đã yêu chàng. Bị Lưu Giác quát, nàng bỗng tủi thân vô cùng: “Khóc thì sao? Tử Ly là người đàn ông ưu tú như vậy, lại một lòng chân thật với thiếp, thiếp cảm động có gì lạ!”.

Câu nói như lửa đổ thêm dầu, Lưu Giác sải hai bước đến trước mặt nàng, trợn mắt: “Nàng, nàng, nàng là hạng đàn bà gì thế?”.

“Hạng đàn bà gì? Sáng nắng chiều mưa, sớm Sở tối Tần? Thiếp cũng là con người, sao không cảm động? Tử Ly đối với thiếp tình sâu như thế, thiếp không cảm động chút nào mới được hay sao?”. A La giọng đã hơi bực. Nàng chỉ cảm động một chút, nghĩ đến Tử Ly trước sau sẽ hiểu đây là tấn trò bày ra để giúp chàng, niềm si mê của chàng đối với nàng rút cục sẽ hụt hẫng, lại nghĩ đến những tình cảm ngày xưa, lòng buồn khôn tả, vậy mà Lưu Giác lại hét toáng như thế, tựa hồ nàng tư tình với người khác thật.

“Được, hắn đối với nàng tình sâu như biển, nàng cảm động, thế còn ta? Tấm lòng của ta với nàng, nàng đã quẳng xuống sông Đô Ninh rồi sao?”. Ghen tuông bùng lên trong lòng Lưu Giác, lời vừa nói ra lòng đã đau khôn xiết.

A La nhìn chàng, đau thương lắng đọng trong đôi mắt ấy nặng ngàn cân, khiến nàng lặng người. Nàng nhảy lên ôm lấy chàng, đây là lần đầu tiên A La chủ động ôm chàng, tim chàng đập rất nhanh, A La vùi mặt vào ngực chàng, hai tay ôm riết vồng ngực rắn chắc và mạnh mẽ, cơ hồ chỉ có ôm chàng như vậy mới có thể nén lại nỗi đau trong đó, không cho nó lan ra.

A La khẽ nói: “Thiếp thích chàng”.

Trong khoảnh khắc A La lao vào lòng chàng, Lưu Giác sững người, hai tay buông thõng, toàn thân cứng đờ, bên tai chỉ có tiếng tim đập, từng nhịp, từng nhịp. Ngực chàng phập phồng dữ dội, muốn nói câu gì. Nghe thấy giọng nói thanh thanh, đẹp như tiếng chim của nàng, chàng rùng mình, đẩy nàng ra.

Loạng choạng mấy bước, A La nhìn chàng, Lưu Giác trân trân nhìn nàng. Chàng không tin ư? Mắt hoa lên những quầng đỏ, A La cắn môi cố không bật khóc, cúi đầu chạy ra ngoài.

Lưu Giác đã sực tỉnh, vươn tay túm lấy vòng eo mảnh dẻ của nàng, A La hét một tiếng, đã bị chàng ép xuống giường, Lưu Giác phục người lên trên, hôn như cuồng phong vũ bão, không cho nàng thở, thế như chẻ tre chiếm cứ mọi tư tưởng của nàng... cuối cùng gió giảm mưa dừng, A La lúc này mới có thể hít thở, hai tay chống lên ngực chàng thở từng cơn, Lưu Giác cười gian tà, kéo tay nàng ra, khi nàng còn chưa kịp hét lên thì môi chàng đã lại vít chặt môi nàng. Ba bốn lần như vậy, môi A La mọng đỏ, cuối cùng chàng thỏa mãn gục mặt vào cổ nàng cười.

Tỉnh táo lại, A La tức giận nghiêng đầu nhìn: “Dậy đi, nặng như hùm ấy!”.

“Không! Không chịu!”.

“Có tin không thiếp sẽ một chân đá bay chàng!”.

“Chân nàng còn động đậy được sao?”.

A La thầm mắng mình bất lực, từ từ đặt tay lên eo chàng, hít một hơi, ra sức cù thật mạnh, Lưu Giác nhột quá nhảy dựng lên: “A La, nàng...”.

“Ha ha, nhột không, sợ rồi chứ!”. Mẹo nhỏ thành công, A La đắc ý cười.

Lưu Giác không nhịn được cười: “Trò này mà nàng cũng dám làm?”. Chàng dịu dàng vén những sợi tóc xõa trên mặt nàng: “A La, nàng nói lại câu vừa rồi một lần nữa được không?”.

“Cù nhột chàng?”.

“Không phải câu đó, nàng nói lúc ôm ta ấy”.

“Thiếp đói rồi”.

“Cái gì?”.

“Sáng sớm từ lúc ngủ dậy đến giờ đã quá trưa, thiếp chưa ăn gì, thiếp đói rồi”.

Lưu Giác nghe vậy, bụng hình như cũng thấy đói, bèn nói to: “Tư Họa, ta đói!”.

Có tiếng Tư Họa cười bên ngoài: “Tiểu tỳ đã hâm thức ăn hai lần rồi, nhưng không dám quấy rầy chúa thượng”.

A La nghe vậy đỏ mặt tía tai. Nàng đẩy Lưu Giác ra, mím môi, lườm chàng, Lưu Giác cười khe khẽ, tiếp tục truy hỏi: “Nói lại lần nữa đi, thế nào?”.

“Thiếp quên rồi, đi ăn thôi!”.

(Hết tập 1)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.