Tại đại bản doanh ở ngoại ô phía đông Phong thành,
thái tử điểm quân rồi dẫn năm vạn binh sĩ, đi về hướng khe núi Hoàng Thủy. Năm
vạn Đông quân đều vận chiến giáp màu vàng, đi vào thảo nguyên chớm xuân xanh
mởn, nhìn xa như một đóa hướng dương vàng rực. Thái tử mình vận giáp mềm khóa
vàng, ánh nắng ban mai chiếu vào khiến thân hình chàng phát ra muôn ngàn tia
óng ánh. Chàng đi rất thư thả, ung dung, như không phải đi đánh trận mà đang du
xuân thưởng ngoạn, nhưng trong huyết quản chàng máu đang cuộn trào, sôi réo.
Mắt chàng lướt về phía đội quân chỉnh tề, bước đều tăm tắp, chiến giáp màu xám
phía sau lưng, lại nhìn sâu vào thảo nguyên phía trước, lần đầu tiên cảm nhận
sự uy phong của tướng cầm quân ra trận, lần đầu cảm thấy nam nhi nên tòng quân,
lần đầu tiên khao khát khoái cảm vung đao giết người. Nếu không phải Vương thái
úy và Vương Yến Hồi mấy lần nhắc nhở nhất định phải hành sự theo kế hoạch thì
chàng đã vung trường kiếm, năm vạn binh sĩ xông lên, cảnh tượng mới tráng lệ
làm sao!
Hôm nay, mới sáng sớm
thái tử đã rời cung, lát sau đã đến phủ An Thanh vương, sau khi lo lắng một
hồi, chàng nói: “Hai bên cộng lại có ba vạn binh mã, chẳng may tứ hoàng tử và
Doãn Chi đánh nhau thật, tình hình này... ôi chao, nên thế nào đây!”.
An Thanh vương đầy tin
tưởng, vuốt râu: “Thái tử chớ lo, tiểu tử nhà ta khi cướp vợ chắc chắn không
nương tay! Còn tứ hoàng tử...”.
“Vương thúc! Đây không phải
là kịch, không phải là lúc giấu giếm bao che! Hai người đó đều là rường cột của
Ninh quốc, sao có thể tàn sát lẫn nhau như vậy?!”. Thái tử buồn rầu. An Thanh
vương ngây người, thái tử chắp tay sau lưng đi đi lại lại: “Hoàng huynh ta
tuyệt đối không để bọn họ huynh đệ tương tàn như thế... Vương thúc đừng khuyên
nữa, thúc đương nhiên phải hiểu nỗi khổ của quả vương!”.
Nói xong những lời đại
nghĩa ấy, thái tử liền mang năm vạn binh mã đi khuyên can. Khi qua cổng nam
thành, An Thanh vương đích thân hạ lệnh cho lính thủ thành nhường đường, ông
thân chinh đứng trên thành, trịnh trọng nói với thái tử: “Điện hạ đi chuyến này
nhất định phải khuyên can được hai người đó”.
Cách Cốc thành năm dặm,
tướng sĩ áp tai xuống mặt đất nghe ngóng, lát sau hồi báo, phía trước có dấu
hiệu bất thường, cơ hồ binh mã đang giao chiến. Thái tử cười hài lòng, đánh
nhau thật sao? Chàng hạ lệnh: “Toàn quân nghỉ giải lao nửa canh giờ, sau đó
tiếp tục cùng quả vương đi lên khuyên can!”. Năm vạn quân dừng lại trên thảo
nguyên.
Khe núi Hoàng Thủy cách
đó năm dặm được hình thành do những ngọn cuối cùng của dãy Ngọc Tượng kéo dài
đến thảo nguyên. Tương truyền ngày xưa, trời và quỷ đánh nhau, một vị tướng nhà
trời bị trọng thương, loạng choạng đi đến đây ngã gục mà chết, khe núi Hoàng
Thủy là dấu chân cuối cùng của vị tướng đó. Tướng nhà trời mới giẫm ra một cái
hố sâu rộng trên thảo nguyên đồng thời chia ranh giới mặt đất, vậy là chỗ hẹp
nhất giữa hai đầu khe núi chỉ rộng có hai, ba trượng, bên trong khe lại bằng
phẳng như bãi luyện binh, xung quanh vách đá sừng sững, nếu chặn hai đầu hẻm,
chim cũng khó bay qua.
Hữu quân của Tử Ly giáp
bạc sáng lóa, Nam quân của Lưu Giác giáp xám đen sì, hai quân chia nhau chặn
hai đầu hẻm, trắng đen nổi bật. Hai người lúc này đều ngồi trên mình ngựa, nhìn
bốn ngàn binh mã luyện tập chiến đấu. Tin thái tử dừng chân lập trại ở cách đó
năm dặm, không lâu sau được báo lên, mắt Lưu Giác nhìn về dãy Ngọc Tượng một
dải rừng xanh um tĩnh mịch phía xa. Chàng nhẩm thời gian, rút kiếm khỏi bao,
mũi kiếm hướng về Tử Ly, thét lên sang sảng: “Mọi người nghe đây, hôm nay bản
vương và tứ điện hạ giao chiến, không ai được xen vào!”.
Bốn ngàn binh mã bên dưới
dừng đấu, mỗi bên tự quay về hàng ngũ, chừa ra một khoảng trống ở giữa. Tử Ly
vận áo bào trắng giáp bạc, mang rọ che mặt, chỉ lộ ra hai mắt sáng quắc, vẻ
giễu cợt, khinh khi nhìn Lưu Giác. Lưu Giác hét to, kiếm ra khỏi tay, trong
chớp mắt đã thấy hai thân hình một đen một trắng quấn lấy nhau. Hai người lúc
sáp gần, lúc lùi xa, rất đẹp mắt! Trong thung lũng giữa hai vách núi, ánh kiếm
lóe loang loáng, tiếng va chạm xoang xoảng, khoảng hết hai tuần nhang, từ trên
đỉnh vách núi vang lên một tiếng hô lớn: “Dừng tay!”.
Hai người đang hăng máu,
ngẩn ra một lát, rồi lại lao vào nhau như không nghe thấy. Thái tử nhếch mép
cười lạnh lùng, hô to: “Các người sao có thể vì một người đàn bà mà bất chấp
đại nghiệp tổ tiên? Huynh đệ tương tàn, chẳng phải cớ hay cho lân bang ra tay!
Nếu không dừng lại, quả vương sẽ không khách khí, quyết không để hai người u mê
thêm nữa!”.
Lời vừa nói ra, bên dưới
đội quân hai bên lại xông ra, hai nghìn binh mã giao chiến ác liệt trong thung
lũng, hoàn toàn không coi lời Lưu Giám ra gì.
Mắt thái tử dõi theo hai
bóng đen trắng ở giữa, quả quyết vẫy tay, ba hàng binh sĩ tay giương cung xuất
hiện trên đỉnh núi, trong nháy mắt tên bắn như mưa xuống thung lũng. Hai quân
bên dưới dùng lá chắn che đỡ, nhưng vẫn có người trúng tên, bắt đầu vang lên
những tiếng kêu thảm thiết. Lưu Giác phẫn nộ, hét to: “Chư quân tướng sĩ đều
chứng kiến rồi đó! Thái tử điện hạ đâu đến để khuyên can, rõ ràng muốn dồn ta
và tứ điện hạ vào chỗ chết. Lưu Giám! Ngươi rắp tâm tàn sát huynh đệ, đạo trời
không dung!”. Nói đoạn trong tay “phù” bắn ra một đám khói, tiếng nổ giòn tan,
trong không trung nở ra một đóa hoa màu đỏ.
Thái tử sững người, cười
lớn: “Không dừng tay đầu hàng, thung lũng này sẽ là nơi lấy mạng hai ngươi! Các
ngươi đừng hòng thoát khỏi đây!”.
Lưu Giác nhìn thái tử,
ánh mắt kỳ dị, khẽ lắc đầu thở dài. Thái tử chưa bao giờ ra trận, thật sự rất
ấu trĩ, sao Vương Yến Hồi mưu lược lại bày kế cho thái tử như vậy?
Tên từ trên đỉnh núi lại
bay xuống như mưa, cộng thêm đá tảng lăn xuống ầm ầm. Lưu Giác không động đậy,
tên bay đến chỗ chàng, sức mạnh đã giảm, binh sĩ Ô y kỵ giương lá chắn chặn đỡ.
Thái tử nhìn hai đội quân đen trắng bên dưới, bụng nghĩ mình chỉ có năm vạn
binh mã, chỉ có thể trấn giữ hai đầu hẻm núi, vây chặt họ nhưng lại không thể
tiêu diệt hết. Lúc này từ phía sau những tiếng hô “giết” vang lên, chàng ngây
người, ngoái đầu nhìn thấy trận mưa tên từ phía xa bay đến, trong chớp mắt quân
hậu vệ đã đổ rạp cả loạt.
Thái tử nhìn hẻm núi sâu
trước mặt, hét lớn: “Hậu ứng trở thành tiên phong, xông lên!”. Năm vạn Đông
quân quay lưng về sau, như nước thủy triều màu vàng trào bên bãi biển, không
lâu sau lại bị trận mưa tên đen sì ép quay lại.
Thái tử ánh mắt trân
trối, một lá cờ lớn màu trắng tung lên, lính cung tên tấn công đội quân của
thái tử từ phía sau chính là Hữu quân của Tử Ly. Thái tử cuối cùng đã hiểu, hai
người kia quả nhiên câu kết với nhau, bây giờ không thể trách chàng nhẫn tâm,
chàng trầm giọng nói: “Dàn trận!”.
Trấn giữ hai đầu hẻm núi,
Đông quân ỉ vào ưu thế địa hình, nhanh chóng triển khai thế trận. Không lâu sau
trên thảo nguyên trước mặt tràn ra những đốm trắng màu bạc, rồi nhanh chóng quy
tụ, tựa hồ những đám mây trắng, vây chặt đóa hoa hướng dương màu vàng. Tử Ly
thúc ngựa xông ra: “Hoàng huynh, quả nhiên ta không đoán nhầm! Huynh đâu phải
đến khuyên can, rõ ràng là đến giết ta!”.
Lưu Giám nhìn đăm đăm vào
thung lũng, lúc này mới hiểu bóng người vừa rồi đấu với Lưu Giác không phải là
Tử Ly. Thái tử sang sảng hét: “Ta là thái tử Ninh quốc, người kế vị ngôi báu,
nhưng ngươi thèm muốn ngôi báu đó, âm thầm chuẩn bị binh mã, phụ hoàng nếu biết
ngươi âm mưu sát hại huynh đệ ruột thịt, soán ngôi, dưới cửu tuyền cũng không yên!”.
Tử Ly cười ngất: “Di
chiếu của phụ hoàng trong tay ta, họ Vương lũng đoạn triều cương, ta nhất định
không phụ ủy thác của phụ hoàng, quyết trừ ngoại thích, chấn hưng Ninh quốc,
chấn hưng vương tộc Lưu thị! Ngươi tưởng có thể dễ dàng phong tỏa hai cửa cốc,
dồn chúng ta vào trong thung lũng tiêu diệt gọn hay sao?”.
Thái tử vừa nhìn hẻm núi
sâu phía sau mình, trong đó chỉ có một vạn Nam quân của Lưu Giác, phía trước là
thảo nguyên, Hữu quân của Lưu Phi cũng không quá hai vạn người, chàng đột nhiên
cười ha hả ra lệnh: “Quân đâu, chúng ta người đông, dàn trận xông lên!”. Vạn
người bên dưới đồng thanh: “Nguyện cùng thái tử điện hạ!”.
Nghe thấy tiếng trống
thúc dồn dập, tiếng hô giết rợp trời. Năm ngàn quân tiên phong của hai bên rời
đội ngũ xông lên, những ánh chớp vàng chói sáng xông vào những đám mây trắng,
tựa như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, những quả cầu lửa lăn trên thảo
nguyên, tiếng kêu thảm thiết chấn động không trung. Lưu Giác thét to: “Xông lên
công phá hậu tuyến của Đông quân! Tiền hậu giáp công!”.
Nam quân áo giáp đen như
mây đen cuồn cuộn vùng vẫy tung hoành rợp trời rợp đất, binh sĩ trùng trùng
điệp điệp tràn về cửa thung lũng.
Thái tử sau lưng trước
mặt đều có địch, Đông quân mặc dù quân đông, nhưng không tinh nhuệ bằng Nam
quân và Hữu quân. Đông quân rút cục mấy năm không đánh trận, còn Nam quân của
Lưu Giác đã qua trận chiến Lâm Nam, đã được rèn luyện thực tiễn. Lưu Giám nhìn
thấy những đám mây trắng phiêu động, nuốt dần từng chút ánh mặt trời vàng rực,
mắt chàng lộ vẻ lo lắng. Chính lúc đó, mặt đất rung chuyển, trên thảo nguyên
phía khu rừng Hắc Sơn xuất hiện một đám đen, lao đến như một cơn lốc xoáy. Thái
tử thở phào, vẫy cờ cười lớn: “Giờ chết của các người đã điểm!”.
Tử Ly căng mắt nhìn từ
xa, chỉ thấy tiếng vó ngựa rậm rịch, giống như búa tạ nện xuống mặt đất. Khi
cơn lốc xoáy màu đen đến gần, sau khi thái tử nhìn rõ, thất kinh, thì ra đó là
hàng ngàn con bò đang kích động xông vào đội quân như chớp giật sấm rền. Thái
tử lúc này đã chỉ huy Đông quân lui lên cao, Hữu quân hoàn toàn trơ trọi trên
thảo nguyên. Trong chớp mắt, đội quân bị đàn bò húc tan tác, những binh sĩ
không kịp tránh bị húc ngã, dưới móng bò đã được bịt sắt, máu thịt tơi bời,
hàng vạn binh sĩ chưa kịp vung kiếm đã bị giẫm nát, kêu la thảm thiết. Thảm
nhất là đội quân trong thung lũng, đàn bò bị kích nộ xông đến, nhưng phía trước
lối ra hẹp, chúng không thoát ra được, quay trở lại xông vào trong thung lũng.
Lưu Giác tức sôi người,
hét to: “Bắn tên, đội khiên dài đi trước, đội lá chắn đi sau!”. Bản thân chàng
vận công lao lên, kiếm vung đến đâu máu vọt đến đó, đầu bò bị chém đứt ngổn
ngang. Ô y kỵ tới tấp làm theo, tinh thần Nam quân đã phấn chấn trở lại, miệng
hô vang, tay cầm khiên dài, xông lên, trong thung lũng mấy trăm con bò chết la
liệt. Lưu Giác thở gấp, nhìn thấy đuôi bò bị buộc mồi lửa, chửi to: “Vương Yến
Hồi, khốn kiếp! Ngươi không phải là đàn bà!”.
Chàng tập hợp đội ngũ
điểm quân, quân của hai bên trong thung lũng tổng cộng hai vạn binh đã tiêu hao
mất ba, bốn nghìn.
Phía Tử Ly tập hợp đội
ngũ, hai vạn người cũng mất gần sáu nghìn, lòng vừa phẫn nộ vừa khâm phục Vương
Yến Hồi. Mưu tính của người đàn bà này quả thực ngoài sức tưởng tượng, lúc này
còn nghĩ ra sử dụng độc chiêu này, không mất một sĩ tốt đã có thể đả thương
nghiêm trọng nguyên khí hai quân.
Những con bò kinh sợ đau
đớn vì lửa đốt dưới đuôi, trong chớp mắt đã chạy sâu vào thảo nguyên. Hai quân
chưa kịp hoàn hồn, đội quân giáp vàng chói lọi như ánh mặt trời lại xông ra.
Lần này đấu giáp lá cà, trong những đám mây trắng dày đặc chen lẫn những điểm
vàng lấp lánh, mây đen cuồn cuộn. Trong vạn dặm không hoàn toàn là ánh mặt
trời, mây cũng không che được đến chân trời. Nụ cười trên mặt Tử Ly đã trầm
xuống, chàng băn khoăn không hiểu ý Vương Yến Hồi. Nhìn chiến trường, sát khí
tỏa ra, biến đám mây bên cạnh chàng ngưng thành băng lạnh. Chàng biết, đàn bò
kinh động vừa xông ra, quân của chàng đã tổn thất nặng nề, hai quân chống cự
vất vả, nếu lại không dẫn dụ ra được đội quân bí mật, trận này tất bại.
Lưu Giác lòng như lửa
đốt, quân sĩ đều đỏ mắt, sĩ khí và số lượng Nam quân đều tổn thương nghiêm
trọng, chỉ dựa vào hận thù trong lòng để thêm tinh thần đấu với Đông quân.
Chàng nghiến răng, thúc ngựa lao về chỗ thái tử đứng, nếu bắt sống thái tử,
chắc chắn đội quân bí mật kia phải lộ diện. Ba đội Ô y kỵ rời đội ngũ đi theo
chàng, giống như con rồng đen phẫn nộ rùng rùng lắc mình xông vào đội quân của
thái tử. Đội quân lao đến đâu sắc vàng tản ra đến đó, từ xa nhìn tựa như những
đám mây đen được viền vàng, từ từ bay về chỗ ánh vàng chói mắt nhất. Lá quân kỳ
ở phía thái tử vội phất lên, thế của Ô y kỵ như chẻ tre, loạt tên lao về trái
tim của mặt trời - chỗ thái tử đứng.
Trong khu rừng sâu phía
xa, cuối cùng bắt đầu có động tĩnh. Như tuyết mùa đông lặng lẽ buông trên thảo
nguyên, không một tiếng hô giết, không thấy cờ hiệu, cả đội quân lao đến với
tốc độ như cuồng phong.
Thái tử hưng phấn, vung
thanh trường kiếm trong tay cười lớn: “Lần này cho các ngươi chứng kiến sự lợi
hại của Bắc quân Ninh quốc!”. Đông quân thấy có viện binh phía sau, sĩ khí dâng
cao, Nam quân đã ra khỏi thung lũng hợp với Hữu quân, vừa đánh vừa rút về hướng
Phong thành. Thái tử thét lên: “Tăng tốc truy đuổi! Giết!”.
Hai đám mây hợp một, đen
trắng đan xen, vô cùng kỳ dị. Đông quân giáp vàng tỏa ánh sáng rực, Bắc quân
giáp xanh bay đến tỏa ra bảo vệ, giống như đóa hoa hướng dương nở xòe, cành lá
xanh bay bay. Khi xông vào đám mây, chỉ thấy đám mây đen trắng đan xen kia đột
nhiên phân tách, biến thành một sợi dây thừng xiết lấy đóa hoa, mặc cho đóa hoa
lắc lư trên thảo nguyên.
Cờ trắng của hai quân đột
nhiên phất lên, lá cờ đen bay phần phật. Thảo nguyên tựa hồ một bàn cờ bày sẵn
bị một quả đấm mạnh, quân cờ nhảy lên, rùng lắc; lại như mặt biển đột nhiên dậy
sóng, từng cơn sóng trồi lên, ầm ầm chuyển động.
Thái tử dụi mắt, khi đã
nhìn rõ mới phát hiện trước mặt không phải là thảm cỏ lay động mà là binh sĩ
mai phục. Đội quân này trên người trùm áo cỏ, tay cầm cung, bao vây chặt Đông
quân. Bắc quân rõ ràng đã phát hiện có phục binh, hoảng sợ, hô to “Giết!” rồi
thục mạng xông lên.
Mắt Tử Ly đanh sắt khác
thường, nhìn vào mắt Lưu Giác, lá cờ lệnh phất xuống phía dưới, binh sĩ lắp tên
vào cung. Ba vạn phục binh, dùng cung tên ngắn, cự ly gần độ sát thương lớn,
bắn từng loạt, không nương tay, bắn nát từng cánh đóa hoa hướng dương. Hai quân
xông lên, ánh đao lóe sáng chém đứt cành hoa màu xanh, các mũi tấn công đều
hướng về đóa hoa đang bị bắn nát.
Thái tử không cam tâm
nhìn bóng người dưới lá cờ trắng phía trước. Bảy vạn quân, chớp mắt mất sạch,
tình thế đảo ngược nhanh chóng. Thì ra bọn họ lợi hại hơn, ba vạn người chống
lại năm vạn Đông quân, lại bí mật mai phục ba vạn quân. Kế hoạch sắp đặt chu
toàn như thế mà Đông cung hoàn toàn không hay biết, hơn nữa lại rất kìm chế:
Khi chiến sự bắt đầu để cho Đông quân chiếm ưu thế, đưa ba vạn quân làm mồi
nhử, sau khi dẫn dụ ra hai vạn Bắc quân, phục binh mới lộ diện. Lưu Phi, ngươi,
ngươi thật lợi hại!
Vòng vây càng xiết chặt,
thân binh và quân tinh nhuệ bên cạnh thái tử chỉ còn không quá tám nghìn. Tử Ly
và Lưu Giác lạnh lùng nhìn chàng, lúc này, thái tử cười sằng sặc, chàng cười
bản thân mình chưa một lần cầm quân ra trận, chí khí nam nhi nỗi gì! Chàng cũng
cười phụ hoàng thiên vị, nếu không có ý chỉ của phụ hoàng, cha con An Thanh
vương tuyệt đối không sống chết giúp đỡ Lưu Phi. Chàng cười đến chảy nước mắt:
“Lưu Phi! Ngươi ra tay đi, hạ lệnh giết đại ca vô dụng của ngươi đi!”.
Thái tử và Tử Ly rút cục
là huynh đệ, Lưu Giác không đành lòng, ngồi trên mình ngựa không động đậy, khóe
mắt liếc qua Tử Ly. Người đó sắp trở thành hoàng đế Ninh quốc, mọi việc hôm nay
là để chuẩn bị cho người đó đăng cơ, người đó sẽ quyết định. Lòng thầm thở dài,
huynh đệ tương tàn, mặc dù chàng không muốn, nhưng thả hổ về rừng, chắc rằng
không một đế vương nào làm vậy.
Tử Ly nhìn thái tử, nụ
cười quen thuộc lại hiện lên: “Ta sẽ không giết huynh, huynh đầu hàng đi”.
Khuôn mặt như ngọc của
thái tử co rúm, đầu hàng? Đầu hàng kẻ xưa nay luôn cúi đầu cung kính trước
mình? Muốn mình phục dưới chân hắn, gọi hắn là vương thượng? Nỗi nhục sôi lên.
Chàng mới là thái tử Ninh quốc, là người kế vị danh chính ngôn thuận! Chàng
nhắm mắt, gió từ phía bắc thổi tới, thảo nguyên mùa xuân gió cát càng lớn, lúc
này thổi lên mặt, rát rạt như tát vào mặt chàng. Chiến bào bay phần phật, mồ
hôi vã lại khô, khô lại vã, chỉ lưu lại cái lạnh thấu tim. Chàng mở to hai mắt,
ánh mắt lóe lên trong cái nhìn kiêu ngạo: “Thắng làm vua thua làm giặc! Ngươi
âm thầm nhẫn nhịn bấy lâu, ta không còn gì để nói, xuống ngựa lại đây!”.
Tử Ly ngơ ngẩn nhìn
chàng. Hoàng huynh đối với chàng thực ra vẫn tốt, chỉ có điều, đáng tiếc thân
mẫu hoàng huynh vì muốn ngôi hoàng hậu đã hạ độc giết chết mẫu thân chàng, đáng
tiếc huynh cũng là con cháu của hoàng tộc! Đáng tiếc... thù hận trong lòng lớn
dần bao năm, tích tụ trong một góc sâu nhất, lạnh lẽo nhất, chàng đã lao tâm
khổ tứ bao năm, mới từng ngày từng ngày xây được bức tường cao ngăn cản những
dây leo tanh mùi máu trườn lên? Bao nhiêu năm cũng vì thời khắc này! Chàng thở
dài, tự tay ẩy đổ bức tường, mắt nhìn những dây leo uốn khúc nhanh chóng lan ra
trong không gian mới, mối hận chiếm cứ mọi ngóc ngách, mọi không gian. Chàng
hét to: “Ta phải trả thù cho thân mẫu ta! Giết!”.
Cùng với tiếng hô, đội
binh mã xông về phía tàn binh của thái tử.
Kiếm vung lên, xương tan
thịt nát, lưỡi kiếm rút ra khỏi thân thể để lại những hố đen sì. Tám nghìn binh
sĩ liều chết bảo vệ thái tử rút lui về lối vào thung lũng, những đám mây trắng
mây đen quái dị cuồn cuộn, màu vàng len lỏi trong màu xanh ít dần. Chính lúc
này, một luồng khói lớn từ phía bắc tràn đến, Lưu Giác kinh ngạc, lập tức nheo
mắt, chỉ thấy lửa gặp gió bùng lên cột khói cao mấy trượng ập tới trong nháy
mắt. Chàng hét to: “Bịt mặt ngay!”. Khói mang mùi hương lạ cay tức mũi, đó là
loại cây sau khi cháy sản sinh ra khói có thể gây hôn mê.
Một binh sĩ vận giáp xanh
bên cạnh thái tử phấn khởi lấy ra khẩu trang đưa cho thái tử: “Chúa thượng,
cuối cùng chúng ta cũng đợi được lúc gió xoay chiều! Chúng ta sẽ thắng!”.
Thái tử kinh ngạc, thì ra
chiêu sau cùng của Vương Yến Hồi là đây, chàng vội đeo khẩu trang lên mặt. Tuy
nhiên Đông quân không hề phòng bị, có binh sĩ nhanh tay xé áo bịt mặt, người
chậm trễ bắt đầu từ từ gục xuống.
Tình trạng Hữu quân và
Nam quân cũng tương tự, đến khi khói tan, trên thảo nguyên rộng lớn chỉ còn lại
không đầy một vạn binh sĩ. Lưu Giác và Tử Ly người lạnh toát. Không chỉ binh
sĩ, bản thân họ cũng chân tay bủn nhủn, lẽ nào phải bỏ mạng ở hẻm núi này thật
sao? Ánh mắt Tử Ly thâm trầm, Vương Yến Hồi! Vương Yến Hồi! Trong đầu chàng
không ngừng lặp lại cái tên đó, lát sau bật cười: “Ta không tin ông trời đối xử
với Lưu Phi ta như vậy! Bao nhiêu năm nhẫn nhịn, sao có thể đại bại trong chỉ
một ngày!”.
Lưu Giác lấy ra trong
người một bình rượu, uống một ngụm lớn rồi đưa cho Tử Ly, quay đầu hét lên với
Ô y kỵ và Nam quân: “Ninh vương có di chiếu, loại bỏ ngoại thích, nay thái tử
vô đạo, dựa vào họ Vương, lẽ nào chúng ta đứng nhìn một người đàn bà tiếm
quyền, buộc đàn ông chúng ta phục dưới váy ả ta?!”.
Vạn binh sĩ phẫn nộ, đồng
thanh nói: “Thề chết kháng cự!”.
Ánh mắt lạnh lùng của Tử
Ly lướt đến đám quân sĩ: “Trận hôm nay dù phải chết cũng không thể làm mất uy
danh của Hữu quân Ninh quốc!”. Chàng hướng mũi kiếm về phía trước, phía đó lại
xuất hiện hai vạn quân vận giáp xanh từ từ đi đến, thái tử nhanh chóng ẩn sau
phía đội quân. Bắc quân của Vương Yến Hồi quân số bốn vạn chứ không phải hai
vạn! Sau một hồi tình thế lúc lên lúc xuống, tâm trạng lúc vui lúc buồn, lòng
Lưu Giám phấn khởi cực độ, chàng cao giọng nói: “Lưu Phi, huynh đệ chúng ta lần
đầu giao chiến, đầu hàng đi, ta tha chết cho!”.
Tử Ly cười lớn: “Chết có
gì đáng sợ! Ngay từ khi mẫu thân ta bị đầu độc chết, Lưu Phi này đã trăm ngàn
lần đối diện cái chết, hôm nay vẫn chưa bị các ngươi hại chết! Ngươi tưởng
ngươi đã thắng thật ư?”.
Hai vạn binh mã mới xuất
hiện của Bắc quân cộng thêm tàn binh của thái tử tổng cộng gần ba vạn là đội
quân vừa xuất chiến, lại được chuẩn bị từ lâu chỉ chờ cơ hội ra tay, trái lại
lực lượng của Lưu Giác và Tử Ly quân số không đến một vạn, binh sĩ ai nấy binh
phục thấm máu, lại mệt mỏi thương tích, thế mạnh yếu đối lập hoàn toàn.
Lá cờ xanh phất lên, năm
nghìn binh mã Bắc quân xông đến. Tử Ly lặng lẽ đếm cự ly, hai trăm thước, một
trăm thước, năm mươi thước, chàng hô: “Bắn!”.
Tên bay ra, bắn ngã một
loạt, đội binh mã vẫn dâng lên không chùn bước. Lưu Giác nghiến răng, dẫn Ô y
kỵ và cận vệ quân nghênh chiến. Một vạn người địch năm vạn, trong ánh gươm đao,
Tử Ly nghe thấy màng nhĩ kêu ù ù. Đánh từ giờ Ngọ đến giờ Dậu, tiếng hô “giết”
vang vọng trên không, bao trùm trên thảo nguyên, chấn động màng nhĩ vẫn chưa
dừng lại.
Màn đêm dần buông, thảo
nguyên dưới ánh trăng không phải là cỏ mà mọc lên những bông hoa tanh mùi máu
và thù hận phiêu bạt những oan hồn, ngâm nga khúc bi thương! Xác chết và người
bị thương dày đặc, thảo nguyên như được phủ một lớp đất khác, đây không phải là
thảo nguyên màu xanh mà là hoang mạc được tạo nên bởi hai màu đen trắng, nở ra
những cánh hoa vàng. Sắc màu quái dị đến từ thế giới ma quỷ, đây là vườn hoa
chết chóc mở ra trong địa ngục trần gian!
Sau khi Bắc quân xông lên
mấy đợt, vội vàng phát lệnh thu binh, bỏ lại ba nghìn xác chết trở về quân
doanh. Phía Lưu Giác binh sĩ còn lại không quá năm nghìn, Tử Ly mặt lặng như
nước, miệng lại hé cười.
Cờ xanh lại phất lên,
không có đội tiên phong, Bắc quân dàn đội ngũ hình vuông từ từ áp lại, bao vây
bên này. Thái tử cười, nhìn tàn binh phía trước, lấy ra một ống pháo hiệu trong
người bắn lên không, tín hiệu phát ra đám khói đặc, ngưng tụ trên không, lẩn
quẩn mãi chưa tan.
Những con lăn lớn bằng đá
từ phía Bắc quân tràn đến, lừ lừ lăn về trước, dường coi mấy ngàn người phía đó
như kiến, muốn một lần nghiến nát bọn họ.
Huyền Y và Minh Âm của Ô
y kỵ đồng thanh nói: “Chúng thuộc hạ hộ tống chúa thượng rời khỏi đây!”.
Lưu Giác thở dài nhìn Tử
Ly. Biểu hiện trên nét mặt của Tử Ly vẫn rất bình tĩnh, nhưng cơ má co giật dữ
dội. Lưu Giác biết, người còn thì của còn, chuồn là thượng sách. Nhưng Tử Ly
không đi, bất luận thế nào cũng không thể bỏ đi. Chính lúc đó, một tiếng sét
vang lên, phía Phong thành và Biên thành đồng thời truyền đến tiếng hô dậy
trời: “Giết! Xông lên!”.
Đội quân giáp xanh dừng
lại, giật mình nhìn quanh. Thái tử sửng sốt, chỉ thấy phía chân trời cuộn lên
một luồng khói bụi, không cần áp tai xuống đất cũng có thể nghe được tiếng vó
ngựa rậm rịch lao đến.
Đội giáp xanh rõ ràng
được huấn luyện chu đáo, không nghĩ ngợi, vội hộ tống thái tử di chuyển về phía
rừng sâu. Thái tử đại nộ thét: “Bắt lấy bọn chúng!”.
Bắc quân thái độ vẫn tỏ
vẻ kính trọng, nhưng không để ý mệnh lệnh của thái tử: “Thái tử tôn quý không
thể dấn thân vào chốn nguy hiểm, chủ nhân đã dặn, giết tứ hoàng tử và Lưu Giác
sau, sự an nguy của điện hạ mới là trước hết”.
Nhưng chưa đi được bao
xa, phía trước đã hiện ra đội quân giáp bạc, một rừng đốm lửa rung rinh bát
ngát, người cầm đầu cười ha hả: “Lão vương gia lệnh cho chúng ta chặn đường rút
của Bắc quân, chúng ta đã chờ lâu rồi. Xông ra!”.
Một lát sau, phía sau Bắc
quân cũng ló ra Hữu quân giáp bạc, bao vây Bắc quân. Lưu Giác kinh ngạc nhìn
cảnh tượng đó, lại nhìn Tử Ly: “Huynh đã điều về toàn bộ Hữu quân?”
Môi Tử Ly hiện lên nụ
cười nhạt: “Ta thích lấy nhiều địch ít!”.
“Biên thành không có người
trấn giữ?”.
“Vương vị tranh không
được, Biên thành không phải quốc thổ của ta, ta vội gì?”. Tử Ly cuối cùng thở
phào, nháy mắt với Lưu Giác: “Khi ở Biên thành ta đã bí mật điều quân, thực
hiện nghi binh, Khởi quốc cũng không dám đến xâm phạm, đây là chủ ý của vương
thúc!”.
Lưu Giác tức giận, vậy mà
đã để mình lo lắng vô ích. Bỗng lại hỏi: “Tại sao giờ mới xuất hiện, khiến ta
chém mỏi tay!”.
“Nếu đội quân tinh nhuệ
của họ Vương vẫn ẩn nấp không chịu lộ diện, thì chỉ có chuốc lấy cái chết. Hơn
nữa, ta đã sớm tiên liệu thái tử sẽ phát tín hiệu, tín hiệu phát ra, vương cung
và Phong thành mới dễ ra tay!”. Tử Ly lơ đãng nói, “Bản vương cũng giết mỏi
tay! Trên đất vẫn còn người bị ngất, tỉnh lại thương vong cũng không nhiều”.
Nói xong thúc ngựa phóng lên phía trước.
Lưu Giác phía sau nói to:
“Ở đây xin giao cho huynh, ta về Phong thành hỗ trợ ông già!”. Tử Ly không
ngoái lại, nụ cười trên mặt biến mất, khoát tay ra hiệu đồng ý.
Thương vong không nhiều
ư? Vương Yến Hồi! Nàng là kẻ hại nước hại dân! Thâm tâm Tử Ly không biết là hận
hay phục con người đó.