Chân núi phía bắc núi Ngọc Thúy, giữa khu rừng rậm rạp
thấp thoáng một tòa kiến trúc ngói vàng tường đỏ, trên mái hiên cong có hình
con thú cát tường, bên dưới treo một chiếc chuông nhỏ, gió núi thoảng qua phát
ra những tiếng “tinh tang” trong vắt lan theo gió. Đó là tòa lạc viện đơn độc
trong biệt uyển hoàng gia, thái tử Lưu Giám, lương đệ Lý Thanh Lôi, tiểu công
chúa Tâm Nhi đang bị giam lỏng ở đây.
Tâm Nhi còn nhỏ, chỉ thấy
ở đây nhỏ hơn hoàng cung rất nhiều, chỉ cần mấy ngày là đi chơi hết biệt uyển,
lúc này đang dẩu môi làm nũng Thanh Lôi: “Mẫu phi, ở đây không thích, đưa Tâm
Nhi đi chỗ khác được không? Tâm Nhi nghe thấy rất nhiều tiếng chim hót”.
“Tâm Nhi ngoan, không
được nói thế với phụ vương. Để mấy ngày nữa mẫu phi sẽ đưa con ra ngoài chơi”.
Thanh Lôi dịu dàng dỗ
dành. Cánh cửa bị đẩy mạnh, Lưu Giám đứng tựa ngoài khung cửa cười lạnh lùng:
“Đừng đánh lừa Tâm Nhi, cả đời chúng ta đừng mơ có thể ra khỏi chốn này!”.
Tâm Nhi nghe vậy òa khóc,
Thanh Lôi buồn bã ôm ấp dỗ dành: “Đừng khóc, Tâm Nhi đừng khóc! Người đâu, đưa
tiểu công chúa ra ngoài!”.
Một cung nhân dắt Tâm Nhi
đi ra. Tiếng khóc xa dần, Thanh Lôi mới thở dài: “Sao phải trút giận lên đầu
con trẻ!”.
Lưu Giám đi vào phòng
ngồi, thẫn thờ nhìn bầu trời bên ngoài, một lát sau, thần sắc đã bình tĩnh: “Ta
thực sự không biết ta đã làm sai điều gì mà phụ hoàng lại đối xử với ta như
vậy. Chỉ là do mẫu hậu sao? Mẫu hậu đã lập mưu đầu độc mẫu thân của Tử Ly; cũng
còn do họ Vương nữa, họ quá lộng quyền, thế lực quá lớn, phụ hoàng buộc lòng
phế ta”.
Những ngày này Lưu Giám
đã nghĩ thấu mọi sự. An Thanh vương chịu giúp Tử Ly, chắc chắn có mật chỉ của
phụ hoàng. Bản thân chàng dựa vào các mưu sĩ Đông cung hiến kế, tín nhiệm Vương
Yến Hồi mưu lược hơn người, cảm thấy mình và Tử Ly thực lực ngang nhau, tuy
nhiên trận Hoàng Thủy khiến chàng hiểu ra, bản thân chàng không hề có kinh
nghiệm tác chiến, thất bại cũng là chuyện thường tình.
Chàng rầu rĩ: “Lôi Nhi,
nghe nói nhị muội và tam muội của nàng đều vô sự, Lý tướng vẫn đàng hoàng làm
tướng gia. Nếu có cơ hội nàng hãy đi đi”.
Thanh Lôi hoảng hốt:
“Điện hạ sao lại nói thế? Thanh Lôi không bao giờ rời bỏ điện hạ!”. Lấy Lưu
Giám lâu như vậy, mười ngày sống ở biệt uyển này lại là quãng thời gian nàng
thấy thanh thản thoải mái nhất.
Lại nhìn Lưu Giám, chàng
giờ đã là phạm nhân, là thái tử bị phế. Tinh thần sa sút, ánh mắt u ám vời vợi
nỗi buồn khôn tả, còn đâu tư phong hào hoa ngày nào. Chàng một mình ủ dột, cả ngày
không nói, không ăn không uống. Thanh Lôi lo lắng ngày đêm ở bên chàng, cuối
cùng trong đêm thứ ba, con người từng là thái tử Ninh quốc ôm lấy nàng bật
khóc, khóc vì mẫu hậu của chàng, khóc vì phụ hoàng nhẫn tâm, khóc vì bản thân
chàng trở thành vật hy sinh.
Thanh Lôi không biết nói
sao chỉ có thể ôm chàng thật chặt, sự nồng nhiệt và quyến luyến của chàng đêm
đó khiến nàng nhớ lại những ngày mới vào Đông cung.
Ở biệt uyển thật là tốt,
phạm vi hoạt động thu hẹp lại, cũng bớt phải toan tính đối phó. Thanh Lôi đứng
lên đi đến quỳ trước mặt thái tử, ngả đầu lên gối chàng, dịu dàng: “Điện hạ,
chàng còn nhớ Đào hoa yến không?”.
“Nhớ, ta nghe thấy tiếng
đàn từ trướng của Lý phủ vọng ra, liền ao ước muốn được người gảy khúc đó làm
tri kỷ”. Lưu Giám nhẹ nhàng vuốt tóc Thanh Lôi. Thầm nghĩ, bản thân mình đã sớm
khao khát quyền lực, ngay tình yêu đơn thuần của Thanh Lôi mình cũng muốn lợi
dụng. Bây giờ mình thất thế, nàng vẫn thủy chung.
Thanh Lôi cười khúc
khích: “Điện hạ đúng là mắt để đi đâu. Lúc đó Cố Thiên Lâm lựa khúc “Bội lan”
thiếp đã biết mình không hy vọng, về cầm ca thiếp và Thiên Lâm cũng ngang tài
ngang sức, nàng ấy chơi trước, cho dù thiếp cố chơi khúc khác, cũng không vượt
được nàng ấy. Lòng hoảng loạn, nghĩ chàng đang chờ bình phẩm, tay cứ run lên...”.
Lưu Giám mỉm cười: “Cho
nên, tiểu muội mới thay nàng đánh khúc “Thu thủy”? Chị em nàng giấu được mọi
người, kể cả ta”.
Chàng đã biết rồi. Thanh
Lôi thở dài: “Điện hạ có trách thiếp không? Hôm đó thiếp tự làm tay bị thương
là muốn đoạn tuyệt cây đàn để trừ hậu họa. Tinh ma như Vương Yến Hồi sớm muộn
cũng nhận ra bí mật, thiếp chỉ không muốn mất đi sủng ái của điện hạ cùng phú
quý quyền thế tương lai”.
“Lúc ta nghe tiểu muội
nàng chơi khúc đó đã cảm thấy lạ, về sau ở Đông cung lại tận tai nghe muội ấy
chơi lại khúc “Thu thủy” mới khẳng định đúng là muội ấy”. Lưu Giám nhớ lại, đột
nhiên lại chuyển sang chuyện khác, mặt rầu rĩ. “Thanh La đã giúp Tử Ly, nếu
không đã chẳng diễn tấn trò đó, chuyện Tử Ly và Bình Nam vương vì A La trở mặt
với nhau, mặc dù chúng ta có chút nghi ngờ, nhưng cũng không thể hoàn toàn
khẳng định. Một mặt muốn binh mã trong tay cha con An Thanh vương, muốn không
đánh mà thắng, một mặt lại lo không có cớ ra tay trước, cho nên trong lúc do dự
không lường hết được. Trận ở khe núi Hoàng Thủy nếu chúng ta không đi, cuộc
tranh giành với Tử Ly và Bình Nam vương ở Phong thành sau này, ai thắng ai thua
cũng khó nói”.
Tử Ly và cha con An Thanh
vương đã có tính toán. Lưu Giác vừa trở về đã khống chế ba cổng thành, nhưng
bản thân chàng cũng có người cài cắm ở triều đình và quân đội, lực lượng này
cũng không nhỏ, đều là những người bao năm một lòng trung thành với chàng. Cho
dù chàng bị giam lỏng ở biệt uyển, một ngày nào đó cũng có thể bỏ trốn, chỉ cần
hô một tiếng lập tức có một đội quân hùng hậu hưởng ứng.
Mắt Lưu Giám nhìn ra xa,
chẳng lẽ thái tử như chàng tuy chưa bao giờ cầm binh lại bất tài như vậy? Sai
lầm của chàng là ở chỗ quá dựa vào thế lực họ Vương, quá tin vào tài trí của
Vương Yến Hồi. Cũng may trước khi đi Hoàng Thủy chàng đã dặn dò cẩn thận, nếu
chàng thất bại, những người theo chàng phải án binh bất động, lặng lẽ đợi thời,
chưa có lệnh của chàng, không được manh động. Nếu không, chàng bị giam trong
biệt uyển sẽ như ngọn đèn, những người trung thành với chàng sẽ lao tới như
thiêu thân để rồi chết trong tay trọng binh của Tử Ly.
Chàng ngưng dòng suy
nghĩ, biết Thanh Lôi đang chờ câu trả lời, mỉm cười: “Nàng ngốc quá, sau khi
nàng vào Đông cung, ta chưa từng nghe nàng đánh lại khúc “Thuy thủy”, sớm tối
bên nhau, ta cảm thấy nàng là nữ nhân yên phận, đâu có chí hướng cao xa, khát
vọng bay bổng thiên mã hành không như tiếng đàn thể hiện? Thanh La đánh thay
nàng, chẳng qua chỉ tác thành duyên phận cho nàng và ta mà thôi. Sao ta không
biết ngoài chơi đàn, nàng còn có nhiều tài lẻ như vậy? Nàng đúng là tài nữ”.
Thanh Lôi rơi nước mắt,
nỗi niềm bao năm cuối cùng đã hóa giải. Nàng nghẹn ngào: “Điện hạ, Lôi Nhi từ
nhỏ kiêu căng, không biết bên ngoài trời đất bao la người tài vô số, nên bụng
dạ hẹp hòi không bằng người, không xứng với điện hạ”.
“Có nàng ở bên ta đã thỏa
mãn rồi. Ngày trước Vương Yến Hồi tự cho là thông tuệ, thích bày mưu tính kế,
sau khi lấy ta lại không chịu chăn gối với ta. Nàng ta chỉ cần quyền lực. Phú
quý uy quyền ai chẳng thích, chỉ có nàng thực lòng yêu ta. Có lúc thần trí ta mê
muội, bởi muốn tranh giành với Tử Ly, nên đã lợi dụng nàng lôi kéo Bình Nam
vương. Nàng không trách là đã khiến ta được an ủi rất nhiều rồi”.
Ánh nắng xuân chiếu vào
trong điện. Hai người tựa vào nhau như đôi chim. Tử Ly cùng một đoàn thị vệ đến
biệt uyển, chàng rất hài lòng khi biệt uyển được cảnh giới nghiêm cẩn ngay từ
chân núi. Chàng bố trí ở đây một vạn binh sĩ, bao vây toàn bộ biệt uyển, hơn
mười ngày vẫn không thấy một chút động tĩnh. Lẽ nào đại ca lại bất tài như vậy,
ngay một thuộc hạ trung thành cũng không có? Chàng không tin!
Cánh cổng biệt uyển từ từ
mở ra, cung nhân dõng dạc hô: “Vương thượng giá đáo!”.
Lưu Giám dẫn mọi người
trong biệt uyển quỳ phục dưới đất, miệng hô: “Tội thần Lưu Giám cung kính
nghênh đón vương thượng, vương thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”.
Tử Ly vội đỡ chàng: “Đại
ca, đừng làm vậy! Tử Ly tổn thọ mất!”.
Lưu Giám ngẩng đầu cười:
“Lễ không thể bỏ, xin vương thượng để Giám làm nốt đại lễ!”.
Tử Ly buông tay đứng yên,
nhận xong đại lễ của mọi người, bước đến đỡ Lưu Giám: “Đại ca, huynh đệ chúng
ta không cần lễ tiết cầu kỳ, Tử Ly có lời muốn nói với đại ca”. Nói xong kéo
Lưu Giám đi vào đại điện.
Cửa đóng lại, trong điện
chỉ còn hai huynh đệ, Lưu Giám cười: “Vương thượng đến lần này là để ban chết
cho tội thần hay sao?”.
Tử Ly cúi gập người hành
lễ với chàng, Lưu Giám ngớ người , quỳ xuống: “Vương thượng làm gì vậy? Thần
sao dám nhận lễ này!”.
Tử Ly nhìn Lưu Giám: “Đại
ca trị quốc kỳ tài, Tử Ly không bằng. Di chỉ của phụ hoàng là nhằm vào ngoại
thích họ Vương chuyên quyền, nên mới để Tử Ly thừa kế vương vị. Nay họ Vương đã
rời khỏi triều chính, hôm nay Tử Ly đến là muốn mời đại ca trở về triều!”.
Lưu Giám thầm kinh ngạc,
không hiểu Tử Ly có ý gì. Lại nghe Tử Ly nói giọng thành khẩn: “Phụ hoàng sức
khỏe suy yếu, triều chính Ninh quốc do một tay đại ca lo liệu đâu vào đấy, đệ
mong đại ca vứt bỏ tỵ hiềm, về giúp đệ một tay”.
Hắn mời mình quay về
triều giúp hắn, chắc chắn sẽ ủy thác trọng trách. Tử Ly mới lên ngôi chục ngày,
lẽ nào không sợ mình nhân cơ hội làm phản? Hay là muốn nắm chứng cớ nhanh chóng
giết mình? “Tử Ly không sợ ta nhân cơ hội bồi dưỡng thế lực, một ngày nào đó
tranh giành với đệ?”. Lưu Giám nói thẳng.
“Nếu đại ca có tâm ý đó,
bây giờ Tử Ly xin thoái vị nhường người tài. Vương hoàng hậu, Vương Yến Hồi đã
chết, Vương thái úy cáo lão về quê, quan viên họ Vương trong triều đều đã bị
bãi miễn, con cháu họ Vương vĩnh viễn không được vào triều làm quan. Ngoại
thích đã bị loại bỏ, đại ca đăng cơ có gì không thuận!”. Tử Ly cười nhạt.
Lưu Giám thầm cười khẩy,
nếu mình thấy xuôi tai mà nhận lời, e rằng lập tức đầu lìa khỏi xác! Chàng thở
dài: “Trải qua chuyện này ta đã không còn tâm ý quan tâm triều chính, chỉ cầu
cùng Lôi Nhi và Tâm Nhi sống bình an suốt đời. Nếu Tử Ly thương xót đại ca, hãy
để đại ca được toại nguyện”.
Tử Ly muốn khuyên, Lưu
Giám dứt khoát nói: “Sống hơn mười ngày ở biệt uyển này, Giám và Lôi Nhi tâm
đầu ý hợp, cảm thấy vinh hoa phú quý đều là phù vân chớp mắt, chi bằng cầu mong
toàn gia sum vầy, bình an hưởng lạc. Lòng ta đã quyết, vương thượng hãy cho
Giám được toại nguyện!”.
Tử Ly ngây người nhìn
chàng, kìm chế cũng được đấy. Với hiểu biết của chàng về Lưu Giám, đại ca của
chàng đâu phải hạng bất tài, chưa bao giờ đánh trận đã có thể xử trí triều
chính tốt như vậy, trong tay tất có lực lượng bí mật, hơn nữa lực lượng này có
lẽ đã sớm bố trí đâu vào đó, cho nên biệt uyển mười ngày qua mới sóng yên biển
lặng.
Nếu Lưu Giám đồng ý quay
về triều, chàng còn yên lòng, bây giờ đã từ chối thẳng, không ngoài suy tính sợ
sau khi về triều, được chàng trọng dụng, những quan viên cùng cánh ngày xưa sẽ
vây quanh nịnh bợ, để rồi nhanh chóng bị quy tội kéo bè kết đảng, bị chàng giết
chết. Lưu Giám từ nhỏ sống trong nhung lụa, cũng kiêu ngạo như chàng. Hoàng
huynh này vốn không có sai lầm gì lớn, do ngoại thích chuyên quyền mới bị phế, còn
bản thân chàng được cha con An Thanh vương ủng hộ nên mới thuận lợi lên ngôi,
làm sao hoàng huynh phục đây? Không còn quan tâm triều chính nghĩa là đang rắp
tâm bí mật quy tụ lực lượng. Xem ra, những ngày thanh bình hoàng huynh vừa nói
kéo dài không lâu. Tử Ly mỉm cười: “Đã thế, ta sẽ lệnh cho phủ nội vụ đổi phủ
Ly Thân vương thành phủ Thanh vương, cả gia đình đại ca có thể chuyển về đó”.
Đây là nhượng bộ lớn nhất
của hắn sao? Lưu Giám cười thầm Nếu hắn thực sự muốn bỏ qua cho mình thì đã có
thể phá bỏ lệnh cấm. Thực ra, ở Ninh quốc không ít người kêu oan cho thái tử
chàng. Làm thái tử từng ấy năm, quan viên trong triều đều khen tài xử trí triều
chính của chàng. Nếu Tử Ly vừa đăng cơ đã giết chàng, quần thần trong triều cho
dù không nói ra, nhưng suy nghĩ trong lòng ai biết. Lòng người luôn vô cùng
quan trọng. Quả nhiên không ngoài dự doán, hành xử của Tử Ly đối với thái tử bị
phế càng khiến chàng thu phục được lòng người. Đón người thân trở về Phong
thành, được quần thần trong triều hết lời khen ngợi, lòng người càng hướng về
tân vương.
Tử Ly trao cho Cố Thiên
Tường thống lãnh Hữu quân, giao quyền thống lĩnh Nam quân cho Lưu Giác, trao ấn
Tây soái cho Cố Thiên Tường, trao ấn Nam soái cho Lưu Giác.
Lưu Giác trở về vương
phủ, lòng buồn bã. Một tháng rồi, Tử Ly không phong A La làm phi, cũng không
thả ra, không biết chủ ý thế nào. Tử Ly muốn chính miệng A La nhận lời lấy
chàng ta? Với tính khí A La không chịu nổi cuộc sống tù túng chắc chắn không
đồng ý. Chàng vừa lo lắng vừa sốt ruột, nếu A La mãi không được phong, sẽ có
người dâng biểu tấu, nàng chắc chắn phải chết. Lúc này, bất luận được Tử Ly
trọng dụng thế nào chàng vẫn không thể nào vui được, quyền lực càng lớn, lòng
chàng càng trống trải.
Chàng và Thành Tư Duyệt
đua thuyền trên sông Đô Ninh cả Phong thành đều biết, tâm trạng sốt sắng muốn
bế cháu của An Thanh vương triều đình đều biết, sao A La không biết? Đột nhiên
chàng nảy ý nghĩ, lẽ nào Tử Ly đang đợi chàng không nhẫn nhịn được, đưa A La đi
trốn? Chàng toát mồ hôi lạnh, nếu là thế, hẳn chàng ta sẽ tìm cớ tước binh
quyền của chàng, loại bỏ sự uy hiếp của cha con chàng đối với chàng ta. Nếu
đúng là thế, tâm địa Tử Ly quả thực thâm hiểm.
Lưu Giác nhìn Tử Ly từng
bước thu phục quần thần, đối xử tốt với gia đình thái tử. Chàng đã nghĩ ra,
trước đây cha chàng đã nói phải cho Ô y kỵ lộ mặt, công khai lực lượng bí mật
chính là đã nghĩ đến điều này.
Nhưng còn A La? Hiện giờ
không thể manh động, Lưu Giác bồn chồn cả ngày uống rượu một mình trong Tùng
phong đường. Tử Ly nhẩm tính, đã hơn hai mươi ngày không gặp A La. Bây giờ có
thời gian định đến thăm nàng, chàng cố tình bỏ bẵng chừng ấy thời gian cốt làm
hao mòn sức chịu đựng của nàng, liệu có tác dụng gì không?
Tử Ly không hề lộ ra
chàng chưa đưa A La vào hoàng lăng, lúc đầu chàng chỉ muốn để cho A La tự do
lựa chọn. Nhưng khi người nàng lựa chọn không phải là chàng, khiến chàng choáng
váng. Chàng cười đau khổ, tuy nói là để tùy nàng lựa chọn, nhưng thực ra là
chàng không đành từ bỏ, chàng không thể nào xua đi nỗi khao khát có nàng. Trên
đường đi, lòng rối như tơ, thoáng chốc đã đến điện Ngọc Hoa từ lúc nào, chàng
xua tay ra hiệu cho cấm quân không cần truyền báo để khỏi kinh động đến nàng.
A La đang chán ngán. Hàng
ngày chỉ có ăn và ngủ, mấy ngày đầu nàng còn không sốt ruột, còn nghĩ có thể Tử
Ly đang tìm cớ phá quy định đó, thả nàng đi. Nhưng bây giờ càng ngày nàng càng
lo lắng, càng sợ hãi mình thật sự phải sống cả đời ở đây. Lưu Giác không muốn
nàng chết, nhường nàng cho Tử Ly, chàng sẽ không đến đưa nàng đi. A La đã chớm
nản lòng, lẽ nào mình phải làm lại từ đầu, tìm niềm vui trong sự ganh đua giành
giật với đám phi tần hậu cung? Để có niềm vui đó phải được sủng ái của Tử Ly,
phải sống với người mình không yêu suốt cả cuộc đời ở một nơi mình không thích
ư? Nàng thở dài.
Cung nữ ngại ngùng khẽ
giục: “Nương nương, cơm nguội rồi!”.
A La nổi đóa: “Ta đã nói
không được gọi bừa, ta vẫn chưa lấy vương thượng của các người, nguội thì đổ
đi, không ăn!”.
“Lẽ nào muội không hiểu,
cho dù muội có lấy hay không, đều phải làm hoàng phi của ta?”. Giọng Tử Ly nhẹ
nhàng vang lên ngoài cửa.
A La ngạc nhiên, quay đầu
nhìn chàng, lạnh mặt nói: “ Đó là do hai người đồng lòng tình nguyện, một người
sợ muội chết, nên đã để muội sống khốn khổ thế này. Một người cũng sợ muội
chết, nhưng trong lòng lại vỗ tay, thì ra tổ tông lại có quy chế như vậy. Vương
Yến Hồi đúng là chết rồi vẫn còn muốn giúp chàng!”.
“Nàng ta đâu phải giúp ta
mà là muốn thấy ta và Doãn Chi đánh nhau vỡ đầu, khiến muội chết đi sống lại,
đàn bà như thế mới thực mưu sâu!”. Tử Ly than thở.
“Đúng, vừa may hai người,
một người tình nguyện nhường, một người tình nguyện nhận, giải quyết trong hòa
bình. Thật tiếc cho Vương Yến Hồi, lao tâm khổ tứ nghĩ nhiều như vậy, kết quả
lại vô dụng!”. A La nói giọng châm biếm.
Tử Ly ra hiệu cho cung nữ
lui, nhỏ nhẹ nói: “A La, chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau. Từ lúc quen
muội ta đã thêm một ước nguyện. Bây giờ ta đã ngồi lên ngôi báu. Nhưng còn
muội, ta lại không từ bỏ được, chính ta cũng không hiểu nổi”. Tử Ly từ từ đi
đến ngồi xuống bên án thư, nụ cười dịu dàng trên mặt như thấm nỗi đau. “Khi
chúng ta quen nhau, ở bên nhau rất vui vẻ, muội tránh Lưu Giác như tránh thú
dữ, muội hoàn toàn không có ý với chàng ta, lại còn vì thế trốn khỏi tướng phủ.
Nhưng tại sao, A La, ba năm qua, lòng muội lại hướng về chàng ta?”.
Câu hỏi này A La cũng
từng tự hỏi mình. Muội cũng không biết từ lúc nào lòng muội bắt đầu rung động
vì Lưu Giác, lần gặp lại ở Lâm Nam hay lúc đấu trí ở Phong thành? A La nói nhỏ:
“Lưu Giác đã cho muội nhìn thấy mắt chàng, đó là đôi mắt chân thành kiên định,
chàng nói chàng sẽ bảo vệ muội suốt đời suốt kiếp”.
“Lẽ nào ta không thể? Lẽ
nào muội không biết lòng ta đối với muội?”.
“Trong những ngày đại hàn
chàng đã vì muội mà đốt lửa sưởi ấm cho hải đường ra hoa”. A La mắt nhìn ra xa,
trong ký ức từng đóa hải đường kiêu hãnh khoe sắc, màu đỏ chói như tấm lòng
chàng.
“Ta ngày ngày sai người
vượt chặng đường ngàn dặm đưa cải trắng đến Biên thành là chỉ muốn nếm hương vị
ngày xưa muội làm. Ta đêm đêm ngắm nhìn đôi mắt muội trên khuôn mặt Cố Thiên
Lâm, lại không thể nào trở về Phong thành gặp muội. Tình ta... đối với muội lẽ
nào còn chưa đủ sâu?”. Tử Ly nghĩ đến nỗi nhớ nhung, nỗi cô đơn đằng đẵng giày
vò tâm can suốt ba năm.
A La ngẩng đầu nhìn
chàng: “Muội biết, Cố Thiên Lâm đã nói với muội. Tỷ ấy biết, những cái đó tỷ ấy
đều biết hết, đối với một người phụ nữ điều đau khổ nhất không gì hơn người
mình yêu thương lại đi yêu người khác”.
“Muội vẫn câu nệ chuyện
đó sao? Vẫn luôn để bụng chuyện ta lấy Cố Thiên Lâm để có được vương vị, để
được ủng hộ của Cố tướng. Rõ ràng ta có thể từ hôn nhưng vẫn quyết lấy nàng ấy!
Nhưng, suy đi tính lại, khi đó bổn phận của ta quá nặng nề, ta có cái khó của
ta, ta đành để mất muội! Muội tưởng ta không sai người đi tìm muội sao? Muội
tưởng ta không muốn đưa muội cao chạy xa bay sao? Cũng như Lưu Giác bây giờ, lẽ
nào chàng ta không muốn đưa muội đi? Chàng ta muốn nhưng chàng ta không dám,
giống như ta năm xưa, ta muốn, nhưng ta không thể!”. Tử Ly xúc động, ánh mắt
sầu thảm. Tại sao A La không hiểu, tại sao nàng không hiểu tình cảnh khi chàng
cưới Cố Thiên Lâm!
“Muội vẫn câu nệ chuyện
danh phận sao? Muội không thể vì ta hy sinh một chút ư? Họ cần địa vị, ta cho
họ, bởi vì ta là hoàng đế, ta nhất định phải bình ổn hậu cung, nhưng ta có thể
cả đời không động đến sợi tóc của họ! A La, muội muốn ta phải thế nào?”. Tử Ly
hét lên. Chàng đã rất mực yêu nàng, chàng đã nhượng bộ đến mức thà chịu đối
kháng với hậu cung và những người ủng hộ hậu cung. Nàng còn muốn chàng làm gì
đây?
A La không phải không cảm
động, không phải không đắng lòng. Người đàn ông trước mặt nàng là hoàng đế Ninh
quốc, là hoàng đế một cường quốc hùng thịnh nhất đại lục. Chàng là người đàn
ông đầu tiên nàng gặp ở thế giới này quan tâm nàng, bảo vệ nàng, sủng ái nàng
hết mực. Chàng có ngoại hình tuấn tú, tài năng xuất chúng, là người đàn ông lý
tưởng của bao thiếu nữ? Sau này hậu cung ở đây sẽ có bao nhiêu mỹ nữ, đua nhau
trang điểm, nịnh nọt để cầu có được một chút ân sủng của chàng. Còn Tử Ly lại
không hề cho họ mảy may cơ hội, chàng dồn tất cả tình âu yếm dịu dàng cho một
mình nàng.
A La quả thực khó khăn,
không nỡ nói một câu từ chối. Đâu phải nàng không quý mến chàng, chàng mở Tố
tâm trai, có phải do chàng thiếu bạc? Chàng chỉ muốn làm nàng hài lòng. Chàng
vì nàng nghĩ ra bao nhiêu trò chơi mới lạ. Nửa đêm lọt vào tướng phủ đón nàng
đến thảo nguyên, dựng trướng ngắm trăng. Trong bữa tiệc ở Đông cung chàng đã
bất chấp nguy hiểm đứng ra bảo vệ nàng. Trong đêm tân hôn còn bỏ lại vương phi
mới cưới chạy đến phủ bộc bạch nỗi lòng với nàng. Nàng đâu phải không biết,
nàng đâu phải không hiểu.
A La cúi đầu nước mắt ứa
ra: “Chúng ta gặp đúng người, nhưng không đúng lúc. Khi muội gặp huynh, huynh
đã có hôn ước, muội không thể lấy huynh, một mực muốn rời khỏi tướng phủ. Đại
ca, là muội đã phụ huynh!”.
“Đứng gọi ta là đại ca!”
Tử Ly hét to, nhảy đến nắm vai A La lắc mạnh, “Muội còn gọi ta là đại ca! Muội
thật quá tham lam, rõ ràng không thể ở bên ta nhưng lại không muốn mất tình cảm
của ta dành cho muội. Cho nên mới gọi ta là đại ca phải không? Muốn để cho ta
yêu muội, nhưng chỉ có thể lấy thân phận đại ca chăm sóc muội!”.
A La lòng tan nát, đẩy
tay Tử Ly: “Được, muội không gọi huynh đại ca, vương thượng! Muội gọi huynh là
vương thượng được chứ? Có cần muội hành đại lễ ba quỳ chín lạy không? Có cần
muội quỳ xuống cầu xin huynh, trong thâm tâm muội không thể chấp nhận một người
đàn ông đã có một người vợ, sau này còn có rất nhiều người vợ khác! Tâm tư lúc
đó của muội hoàn toàn chỉ nghĩ làm thế nào đưa mẹ muội rời khỏi tướng phủ! Lúc
đó muội hoàn toàn không có tâm trạng đi thích một người đàn ông có vợ, vương
thượng!”. A La nói xong đứng thẳng người, rồi quỳ phục xuống, “Đây mới là lễ
tiết đối với huynh! Muội đâu dám gọi Ninh vương là đại ca, muội đâu dám với cao
như thế!”.
Tử Ly lùi hai bước, thở
hắt ra, A La nói gì? Nàng ấy phải quỳ để nói chuyện với chàng? Nàng ấy một mực
muốn kéo rộng khoảng cách với chàng sao? Tử Ly sững sờ nhìn A La quỳ phục dưới
nền, không thể kìm chế từng cơn đau dội trong lồng ngực: “Muội gọi ta là gì, A
La? Ngay cả muội cũng muốn rạch ròi tôn ti với ta, đẩy ta vào chốn cô đơn? Muội
gọi ta là... vương thượng? Muội... muội thật biết làm ta đau lòng!”.
A La mím môi, mắt long
lanh ngấn nước, cái nhìn mông lung, dường như nhìn chàng, lại dường như vượt
qua chàng nhìn đi chỗ khác. Tử Ly đột nhiên hoảng loạn, sải một bước kéo A La
lên, ôm vào lòng: “Được rồi, được rồi, A La muội đừng như thế, là ta không tốt,
là ta không tốt, muội đừng gọi ta là vương thượng, muội không nên quỳ trước mặt
ta. Muội đừng xa cách ta như thế! Xa đến mức khiến ta... ta bất chấp triều thần
phản đối, sẽ giải tán hậu cung, ta chỉ cần một mình muội, như vậy muội sẽ đồng
ý lấy ta đúng không?”. Giọng chàng buồn thảm, vừa da diết khẩn cầu. Nếu A La
chỉ vì không muốn chia sẻ chàng với những người đàn bà khác. Tử Ly nghĩ, chàng
sẽ cảm thấy được an ủi ít nhiều, chàng sẽ tự nói với mình. A La vì tình thế ép
buộc, không phải không yêu chàng. Nhưng lời vừa dứt, A La nói ngay: “Không!”.
Chỉ một chữ. Thân thể còn
đau hơn lúc roi gân giảo long quất vào da thịt, lạnh hơn hàn băng thấm vào
xương cốt, chỉ cần một chữ “Không” này của nàng!
Thế giới trước mặt tối
sầm trong chớp mắt, Tử Ly buông nàng ra, hai tay buông thõng, đôi mắt trợn to
nhìn nàng đã có những vằn máu đỏ, chàng nghiến răng: “Chính bởi vì chàng ta
không nạp thiếp? Chính bởi vì phụ thân chàng ta chỉ có một tri âm? Chính bởi vì
khi ta không ở bên muội, muội đã gặp chàng ta ở Lâm Nam? Thấy chàng ta tình sâu
nghĩ nặng, muội cảm động! Tại sao trước nay muội chưa bao giờ nghĩ đến ta, nghĩ
đến tấm lòng của ta? Thậm chí, vì chàng ta muội còn tung tin, miệng xưng xưng
nói, người muội yêu là ta?”.
Giọng Tử Ly dồn ép đến
mức A La bất giác lùi về sau: “Muội nên biết, ta biết rõ đó là trò diễn, nhưng
vẫn không kìm được ý nghĩ cho đó là thật! Muội nên biết ta hoàn toàn không cần
diễn cho ai xem, bởi vì lòng ta vốn đã trao cho muội. Ba năm không gặp, khi ta
nhìn thấy muội ở phủ An Thanh vương, ta không thể thừa nhận với chính mình, tất
cả trò này là giả dối!”.
A La cuối cùng không kìm
được, hét lên: “Đúng, muội không biết làm thế nào, lúc đầu muội không thích
huynh ấy, lúc đầu tình cảm của muội với huynh vượt xa đối với huynh ấy, nhưng
đó là trước kia. Về sau đã thay đổi, huynh ấy dần dần làm muội cảm động, khiến
muội thích huynh ấy từ lúc nào, muội thích huynh ấy từ lúc nào chính muội cũng
không biết!”.
“Được, muội thích chàng
ta, vậy muội để ta ở đâu!”. Tử Ly tức run người, không còn vẻ điềm tĩnh thường
nhật, giơ tay kéo nàng vào lòng, “Muội thích chàng ta cũng vô ích, chàng ta
không cần muội nữa! Bởi vì chàng ta cũng như ta, không muốn muội chết!”.
Tử Ly ghì nàng rất chặt,
A La bị ghì cứng trong lòng chàng, ngẩng đầu đau đớn nhìn chàng, chỉ có một con
đường đó sao? Nàng nghe thấy tiếng Tử Ly lạnh lùng: “Ta sẽ không để muội chết,
muội buộc phải trở thành người của ta!”.
Nói xong chàng đẩy tay, A
La ngã lăn ra giường, sững người, cuống cuống lết về đầu giường bên kia, một
chân giơ ra bị Tử Ly tóm lấy kéo giật lại. Nàng hét: “Không!”. Chân kia đạp về
phía Tử Ly.
Chàng giơ tay đỡ, nắm
được bàn chân nàng lật một cái, người nàng đã lật trở lại. Chàng dùng chân ép A
La, hai tay vừa rẽ ra, xiêm y trên người nàng bị xé rách từng mảnh lộ ra khoảng
lưng trắng ngần.
“Ôi, không! Không!”. Hai
tay đấm túi bụi, nàng ra sức giãy dụa. Tử Ly ép người lên, miệng đã chạm vào
tấm lưng mịn màng của nàng, chỉ thấy toàn thân A La cứng đờ, cổ nổi gai ốc.
Tử Ly nhìn A La bị kẹp
cứng dưới cơ thể mình, miệng không ngừng kêu khóc. Tiếng khóc đó, tiếng kêu đó
đâm vào tim chàng ứa máu. Chàng dừng lại: “Muội không bằng lòng đến thế sao?”.
A La úp mặt xuống giường,
kinh sợ. Thì ra tiếp xúc thân mật với người mình không thích lại khó chịu như
vậy! Nàng không chống lại được chàng, giọng khản đặc: “Huynh muốn... nếu huynh
muốn, huynh cứ làm đi, lần đầu tiên của người con gái cũng chẳng có gì ghê
gớm!”. Nàng nhắm mắt, coi như mình đã chết.
Tử Ly ngồi dậy, xoay mặt
nàng về phía mình. A La né tránh ánh mắt chàng. Trong đôi đồng tử lóng lánh chỉ
có nỗi tuyệt vọng và oán ghét. Chàng buông tay, lau nước mắt cho nàng: “Không
sao, chỉ cần ta muốn, muội nói gì cũng vô ích”.
Nàng giang tay tát vào
mặt chàng, chàng không né tránh. A La thật nhẫn tâm! Chỉ một cái tát đã ném
chàng ra khỏi yêu và hận. Thà đừng quay trở về, từ nay để cho lòng nguội lạnh,
như vậy sẽ không phải đau khổ nữa.
Tử Ly nhìn nàng không
chớp mắt: “A La, từ lúc nào giữa chúng ta trở nên như vậy? Muội trở nên ghét ta
đến thế? Lẽ nào muội không biết chúng ta đều không muốn nhìn muội chết, cho nên
Lưu Giác mới đưa muội vào cung, cho nên ta mới muốn muội làm phi tử của ta. Ta
đã làm sai điều gì? Dẫu năm xưa ta chấp nhận hôn nhân do phụ hoàng ban cho, lựa
chọn Cố Thiên Lâm, lựa chọn thế lực họ Cố?”.
A La ngân ngấn nước mắt,
ngoảnh đầu không dám nhìn chàng: “Muội xin lỗi, huynh không làm sai gì hết, là
muội đã phụ huynh”.
Tử Ly thở dài: “Muội nghĩ
lại đi, được không? A La muội nghĩ lại đi”.
A La lặng lẽ nằm trên
giường, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng. Bởi vì muốn cứu mạng mình sao?
Vậy thì mình không sống nữa! Trả mạng cho hai người đó, sau này không cần cả
đời quanh quẩn trong thâm cung.
Tử Ly đi rồi, cung nữ
bước vào: “Nương nương, nô tỳ hầu người thay y phục!”.
“Cút!”. A La quát.
Cung nữ sợ hãi giật mình,
lùi ba trượng, đứng yên một góc.
Từng tiếng nấc như gõ vào
tim. Nàng thầm nghĩ, nếu là lúc mới đến thế giới này, nàng đã đầu hàng, bởi vì
giữ tính mạng là quan trọng. Nhưng đến một lúc nhất định, nàng thực sự không sợ
chết. Sống là tốt, nhưng sống thế này thà chết còn hơn! Hỡi thế lực siêu nhiên
khiến ta vượt thời gian không gian trở về quá khứ! Ta cầu xin các người cho ta
chết đi để ta vượt thời gian không gian lần nữa, quay trở về chiếc giường nhà
ta ở thế giới hiện đại. Khi tỉnh giấc, nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ, một giấc
mơ quá dài mà thôi. A La nằm bất động, dần dần ngủ thiếp.