Hai canh giờ sau, huyệt ngủ của A La tự giải. Nàng mở
mắt, nhìn cung điện chói lòa xung quanh, bất giác kinh sợ nhảy lên, liệu có
phải mình lại trở về một triều đại nào đó? Lại bắt đầu từ sáu tuổi, nàng chịu
không nổi, cúi nhìn bản thân, thấy chân tay không thay đổi mới thở phào, vừa nghĩ
tới cơ thể lại thấy toàn thân mềm nhũn.
Lúc đó một cung nữ vén
màn sa: “Nương nương tỉnh rồi?”.
“Cái gì?”. A La mở miệng,
cảm thấy vẫn là giọng nói của mình. Nàng nghi hoặc nhìn cung nữ: “Vừa rồi ngươi
gọi ta là gì?”.
“Vương thượng bảo nô tỳ
phải gọi bằng nương nương”. Cung nữ nhanh nhẹn cuốn màn, lại tiếp: “Chắc nương
nương đói rồi, nô tỳ đi chuẩn bị cháo hoa, hầu nương nương dùng”. “Khoan đã, ai
là vương thượng? Ta là gì, là cái người ngươi vừa gọi là nương nương sao? Đây
vẫn là Ninh quốc ư?”. A La hoang mang.
“Vâng, đây là Ninh quốc.
Hôm nay là đại lễ đăng cơ của vương thượng, lúc này vương thượng có lẽ đã cho
mở rộng cửa vương cung, nhận lời chúc tụng của bá quan, cũng để bách tính
ngưỡng vọng”.
“Hôm nay là ngày mười tám
tháng ba? Ai làm hoàng đế? Lưu Phi?”. A La nhớ lại, thì ra mình đã hôn mê ba
ngày, vẫn còn bao điều nàng không hiểu.
Cung nữ sợ hãi: “Nương
nương, đại danh của vương thượng không được gọi thẳng như vậy, tội chém đầu
đó!”.
Ồ, vậy là Tử Ly đã thành
công ngồi lên ngôi báu. Thế còn Lưu Giác? Sao chàng còn chưa đón mình khỏi
cung? A La đột nhiên kinh sợ: “Vừa rồi ngươi nói Lưu... vương thượng bảo ngươi
gọi ta là nương nương?”.
“Vâng!”.
Trời ơi, hôn mê ba ngày,
mình đã trở thành vương phi của Tử Ly sao? Xảy ra chuyện gì ư? A La sợ hãi,
luống cuống muốn xuống giường. Cung nữ vội chạy lại dìu nàng đến bên bàn:
“Vương thượng nói, nương nương mấy ngày không ăn uống, ngọc thể suy yếu, bồi bổ
ít lâu là được”.
Lúc này A La mới thấy
đói. Thầm nghĩ, phải ăn cho có sức đã, nàng húp ba miếng xong bát cháo hoa,
khiến cung nữ sợ hãi nói: “Nương nương cứ ăn từ từ!”. A La cúi đầu húp soàn
soạt hết bốn bát, chép miệng: “Vẫn muốn ăn nữa!”.
“Nương nương, không nên
ăn quá no!”. Cung nữ hoảng hốt, nàng ta chưa thấy nương nương nào ăn khỏe như
thế.
A La than thở: “Không
phải ta ăn khỏe mà bát quá nhỏ! Thôi được rồi, ta ăn thứ khác”. Nàng lia đũa
như bay, lại ăn sạch hai đĩa rau xào, lần này cảm thấy bụng không còn rỗng nữa,
sức lực cũng khôi phục mấy phần. Nàng đứng dậy cử động thân người, cảm thấy đi
lại không còn khó khăn nữa, liền nói với cung nữ: “Ta đi đây!”.
Cung nữ quỳ sụp xuống:
“Nương nương chớ đi, vương thượng đã nói, làm đại lễ xong người sẽ quay lại.
Nương nương đi rồi, nô tỳ biết ăn nói thế nào!”.
Quả thật nàng muốn đi xem
đã xảy ra chuyện gì nên liếc nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất: “Ngươi lại đây!”.
Cung nữ rón rén đi đến, A
La giơ tay xỉa một nhát, cung nữ “ái ôi” kêu lên một tiếng, nhìn nàng, lại
không dám ra tay. A La nhìn bàn tay mình, thở dài: “Ta chỉ định đánh ngất
ngươi, như vậy ngươi sẽ dễ nói, nhưng bây giờ tay ta không có sức, ngươi đành
giả vờ vậy!”.
Cung nữ lại quỳ trước mặt
nàng: “Nương nương, nô tỳ khẩn cầu nương nương đừng đi”. A La bực mình, hét
lên: “Không được gọi là nương nương, ta còn chưa lấy vương thượng của các
người!”.
Cung nữ ngớ người, quỳ
phục trên đất không dám nói gì, tay nắm chặt gấu váy A La. A La cúi người, nói:
“Ngươi bỏ tay ra, ta không có sức đánh ngất ngươi, lấy thứ gì đánh vào đầu
ngươi ta lại không nỡ!”.
Cung nữ ngẩng đầu, mắt
ngân ngấn nước, tay vẫn nắm riết không buông. A La lại thở dài: “Thôi được, ta
không đi, đằng nào người cũng mềm nhũn. Ngươi pha giúp ta cốc trà, ta ở đây chờ
vương thượng của ngươi”.
Cung nữ mừng rỡ cười,
đứng lên pha trà. A La dằn lòng, nhân lúc cung nữ quay lưng, vớ lấy chiếc ghế
bọc gấm giáng một nhát, cung nữ đổ xuống. A La than thở: “Không đánh ngất
ngươi, vương thượng ngươi sẽ trách tội ngươi, ta chỉ nghe hai chữ “nương nương”
đã sởn gai ốc rồi”.
Nhìn chiếc váy trên người
mình, A La nhanh tay cởi áo ngoài của cung nữ mặc lên người, nàng soi gương,
buông mái bờm xuống trán, rồi bê khay trà đi ra khỏi điện.
Vừa bước ra bậc thềm đã
nhìn thấy cấm vệ quân, năm bước một người đứng gác, mười bước một trạm gác, hôm
nay Ninh vương đăng cơ đương nhiên phải canh gác cẩn mật. Nàng nhìn quanh, thấy
bên phải có một khoảnh um tùm rất giống ngự hoa viên, đầu thầm nhớ lại sơ đồ
vương cung trước đây đã bảo Lưu Anh vẽ. Vừa rồi cung nữ nói, đã mở trung môn
đón dân chúng vào ngưỡng vọng, vậy thì từ đó lẻn ra khỏi cung là lối thoát duy
nhất, còn bá quan nhất định đang tề tựu ở ngoài đại điện.
Liệu có thể gặp Lưu Giác
không? A La đi về phía cửa cung, vừa ra khỏi tòa biệt điện chưa được năm bước
đã có hai thị vệ đi đến. Nàng bê khay trà cúi đầu đứng một bên thì nghe có
người hỏi mình: “Nương nương tỉnh chưa? Sao không hầu hạ trong đó mà lại ra
đây?”.
“Nương nương tỉnh rồi,
muốn uống trà, chê trà này không ngon, sai nô tỳ đi thay trà khác. À không, nô
tỳ định đến giếng ngọc lấy nước pha trà”.
Thị vệ “ừ” một tiếng, “Đi
mau về mau! Không được sơ suất, đó là tam tiểu thư tướng phủ, được vương thượng
sủng ái”.
“Vâng!”. Nàng cúi đầu trả
lời, bắt chước giọng nói thanh thanh của cung nữ vừa rồi. Đi được mấy bước nàng
ngoái đầu, thấy hai thị vệ đã đứng ở cửa điện, nàng giật mình, rẽ vội vào con
đường nhỏ. Ở đây rất ít cấm quân, A La cúi đầu bước nhanh, nhìn trước nhìn sau
không có người liền nâng váy chạy thục mạng đã nghe thấy tiếng hô từ phía sau
vọng lại.
Phía cửa cung cấm quân
dày đặc, sức khỏe lại chưa hồi phục hoàn toàn, có khi chưa chạy đến cửa cung đã
bị bắt, ai cho phép bất chấp lễ nghĩa chạy loạn trong cung như vậy? Nghĩ đến
ngự hoa viên như mê cung trước mặt, nàng chạy bừa vào đó, vừa may nhân lễ đăng
cơ của tân vương, các cung phi và đại phu nhân đều tụ tập trong tòa biệt điện
bên cạnh Kim điện chờ bái kiến tân vương, trong ngự hoa viên không có thị vệ,
cũng chẳng có cấm quân.
A La hình dung lại lần
vào cung trước đây, chạy một mạch về bức tường phía tây, đột nhiên chân mềm
nhũn, đành ngồi xuống. Nàng thở hổn hển, bụng nghĩ, vừa rồi mình nên ăn thêm
mới phải, may mà thể lực mình vốn tốt, còn có thể cầm cự chạy được đến đây.
Nàng nhìn quanh, trốn vào một bụi cây, vừa thở vừa dỏng tai nghe ngóng. Nàng
giơ tay vỗ vỗ vào khuôn mặt đỏ bừng do vừa chạy nhanh, vô tình chạm vào tai.
Khuyên tai! A La vội tháo một chiếc khuyên tai, y phục trên người đều thay, chỉ
có đôi khuyên tai là không động chạm. Bên trong có chứa một liều pháo hiệu do Ô
y kỵ đưa cho, liều pháo được ngụy trang rất khéo, đó là một hạt nhỏ giống hạt
minh châu, hồi đó An Thanh vương cho nàng ba hạt, nàng giấu trong ruột nụ
khuyên tai. A La tháo nụ hoa, một viên tròn màu xanh lăn trên lòng bàn tay.
Nàng đập mạnh xuống một phiến đá, viên bi bật lên không, bùng nổ, phát ra một
chùm pháo hoa màu lam tím.
A La nhìn pháo hoa, nhanh
chóng vừa bò vừa lết đến núp trong một bụi cây cách đó hai mươi trượng, nhắm
mắt dưỡng sức, chờ Ô y kỵ nhìn thấy đến cứu.
Người nhìn thấy pháo hoa
sớm nhất, ngoài Ám Tiêu của Cáp tổ Ô y kỵ ra, chính là Lưu Anh đang đứng ở cửa
cung. Hôm nay tân vương đăng cơ, Tiểu Ngọc cũng muốn đi xem, nghĩ đến A La, Lưu
Anh liền đưa Tiểu Ngọc đến trước vương cung. Quảng trường trước cổng vương cung
người đông như kiến, các cổng cung thông đến đại điện đều mở toang, bách tính
từ xa có thể nhìn thấy bá quan cúi đầu quỳ lạy trong đại điện. Cấm quân đứng
gác ở cửa cung, trong thành cũng tăng cường cảnh giới.
Tử Ly vận hoàng bào, đội
mũ vàng ngồi trên ngai, dưới chân bá quan quỳ phục, từ đại điện nhìn ra, có thể
nhìn thấy một rừng đầu người nhấp nhô trên quảng trường. Giờ khắc này chàng
thực sự cảm nhận được uy quyền của một đế vương.
Khi A La bắn tín hiệu,
cha con An Thanh vương đang nghe tuyên đọc sắc phong. Cung thị trịnh trọng
tuyên đọc từng đạo thánh chỉ gia phong cho người có công.
Lưu Anh biết cha con An
Thanh vương đang ở trong đại điện, bản thân mình lại không vào được, trong lúc
cấp bách lại sinh mưu trí, kéo Tiểu Ngọc đi mua pháo tép và pháo hoa. Chàng vừa
đốt, bách tính hoan hô, cũng đua nhau đốt pháo, quảng trường bên ngoài tiếng
pháo chấn động, Tử Ly nghe thấy, miệng cười rạng rỡ.
Lý tướng nhân cơ hội đó
bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Bách tính cũng biết vương thượng là bậc minh
quân thánh chúa, đó là tiếng reo mừng phát ra từ đáy lòng!”.
Tử Ly lòng vui khấp khởi,
thảo nào các đế vương đều thích nuôi mấy nịnh thần, thảo nào địa vị Lý tướng
bao năm vẫn vững như bàn thạch, lời ông ta nói quả nhiên rất dễ nghe. Lưu Anh
lại đốt các loại pháo hoa, trong đó có một loại chỉ có Ô y kỵ biết đó là tín
hiệu. Lưu Giác mắt liếc ra ngoài, bất chợt nhìn thấy tín hiệu đó. Tín hiệu này
là của riêng Thanh tổ, có nghĩa là phía tây có cấp nạn. Phía tây Phong thành ư?
Không thể, ba cổng thành đều có trọng binh, cứ coi có kẻ gây rối cũng không đến
lượt Thanh tổ Ô y kỵ đứng ra bảo vệ vương phủ, huống hồ vương phủ ở phía đông
thành. Lẽ nào... là phía tây vương cung, ngự hoa viên? Lưu Giác đột nhiên ý
thức được, đây là Lưu Anh dùng tín hiệu của Thanh tổ báo với chàng A La đang ở
ngự hoa viên.
Tim chàng đập dữ dội,
người ở trong đại điện không thể bỏ đi, lòng sốt ruột như cào. Cuối cùng nghe
đến thị cung đọc danh sách sắc phong dài lê thê, tiếp theo là tân vương tiếp
nhận bái kiến của phi tần cùng nội quyến quan viên. Bá quan lui ra, nội quyến
của những người có phẩm cấp do hoàng hậu dẫn đầu đi vào Kim điện.
Tử Ly điềm nhiên ngồi
trên ngai, nhìn Cố Thiên Lâm khoan thai bước vào trong điện. Chàng không thể
không thừa nhận, hoàng hậu của chàng thực ra vô cùng xinh đẹp. Mắt nhìn Cố
Thiên Lâm, lòng chàng lại bay về ngôi điện bên cạnh Ngọc Long cung.
Ra khỏi Kim điện, Lưu
Giác nhìn về hướng tây, pháo hoa vẫn chưa tan hết, trong không trung vẫn còn lờ
mờ làn khói lam tím nhạt. Chàng ngẫm nghĩ, dựa vào trí nhớ nhanh chóng lẩn vào
ngự hoa viên.
Còn chưa thấy người đã
nghe tiếng thị cung hổn hển kêu lên: “Mau mau tìm người! Khi đại lễ hoàn tất,
vương thượng không thấy người thì làm thế nào?”. Lời chưa dứt đã thấy tiếng
chân dồn dập tản ra xung quanh, có người đã chạy vào ngự hoa viên.
Chàng thầm nghĩ, chắc
chắn bọn họ đang tìm A La. Nàng ấy đã vô sự rồi sao? A La, nàng thật thông minh
biết trốn trong ngự hoa viên. Chàng lẩn ra một phía, vận khinh công vòng qua
bọn họ, lát sau đã đứng ở chỗ phát ra pháo hiệu. Ở đây bốn bề tĩnh lặng, chàng
bồn chồn khẽ gọi: “A La, nàng ở đây phải không? A La!”.
A La đang tim đập chân
run trốn trong bụi cây, nhìn ra ngoài qua kẽ lá. Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì, mấy
nàng hầu đó luôn mồm gọi nàng là nương nương, khiến nàng hốt hoảng. Có chuyện
gì xảy ra rồi sao? Nàng không lấy Tử Ly, không ở trong vương cung. Chưa bao giờ
nàng nhớ Lưu Giác đến thế, chỉ muốn được gặp lại chàng, lòng nàng chỉ nhớ đến
chàng. Lúc này A La mới hiểu, tình cảm của nàng đối với Lưu Giác đã quá sâu
nặng. Mỗi phút chờ đợi đều như lửa đốt, cảm thấy thời gian trôi quá chậm, chờ
đến gần tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy tiếng Lưu Giác, nàng thảng thốt, dường
như họ đã cách biệt cả một thế giới, bỗng thất thần ngây người.
Lưu Giác gọi hai tiếng,
không thấy ai trả lời, càng thấp thỏm, lại khẽ gọi: “A La, nàng có ở đây không?
Là nàng phải không?”.
Nàng muốn gọi chàng,
nhưng lại như không thể lên tiếng, trong lúc bối rối làm động cành cây. Lưu
Giác mắt lóe sáng, nhảy vọt lại, rẽ khóm lá, A La đang ngồi co ro nhìn chàng,
đôi mắt to thảng thốt tội nghiệp, toàn thân dính đất và vụn cỏ, mắt ngấn nước,
môi run run. Lưu Giác lòng đau nhói, chìa tay nói: “Là ta đây, nào ra đi, A
La”.
A La sực tỉnh, vừa bò vừa
lăn từ trong bụi ra, lao vào lòng chàng òa khóc, Lưu Giác xiết chặt nàng, vỗ
về: “Đừng khóc, đây là vương cung! Đừng lên tiếng!”.
A La vùi mặt vào ngực
chàng, cố nén tiếng khóc. Lưu Giác thấy người nàng run bần bật, chàng xót xa,
càng ôm nàng chặt hơn, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh. Một hồi lâu sau, A
La mới trấn tĩnh lại, nghẹn ngào: “Cung nữ đó gọi thiếp là nương nương, thiếp
rất sợ, Lưu Giác, thiếp sợ lắm! Có chuyện gì thế?”.
Lưu Giác không trả lời,
kéo nàng ra một chút, ngắm nhìn, người không sao, chàng thở phào, lại xiết nàng
vào lòng, Tử Ly bảo cung nữ gọi A La như thế, nghĩa là nàng đã được đưa vào
hoàng lăng, nàng chỉ có thể là hoàng phi của Tử Ly, chuyện này chàng biết trả
lời ra sao!
Cánh tay chàng khỏe mạnh
là thế, vồng ngực chàng ấm áp là thế. A La thì thầm: “Đưa thiếp đi đi, thiếp
không ở trong cung, vừa vào cung cả người thiếp đã khó chịu. Ở đây chỗ nào cũng
mưu kế, thiếp không thích”.
Lời A La như nhát dao
rạch tim chàng làm hai, đau nhói: “A La, bây giờ ta không thể đưa nàng đi!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì nàng đã là hoàng
phi của Tử Ly, ta không thể đưa nàng đi!”. Cuối cùng Lưu Giác khó nhọc nói ra.
A La chấn động, vừa tỉnh
lại sao đã trở thành vợ bé của Tử Ly? Nàng nghi hoặc nhìn Lưu Giác, mắt đầy băn
khoăn: “Thiếp chưa đồng ý lấy Tử Ly? Thiếp cũng chưa lấy Tử Ly đấy chứ?”.
“Bất luận nàng có đồng ý
hay không, nàng có lấy hay không, nàng cũng là phi tử của Tử Ly!”.
“Vớ vẩn!”. A La phát cáu,
không hiểu trong hai ngày vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, “Tử Ly không phải là
người như vậy! Sao có thể vừa mới đăng cơ đã cướp thê tử của đại thần”.
Lưu Giác cười đau khổ:
“Không phải Tử Ly, là ta... là ta đã đưa nàng vào cung”.
A La kinh ngạc nhìn
chàng: “Tại sao?”.
“Tại vì...”. Lưu Giác
đang định nói, đột nhiên phát hiện có tiếng chân đi tới. Chàng kéo A La định
đi, vừa nghe động tĩnh, lại dừng chân, chàng cảm thấy hình như ngự hoa viên đã
bị vây chặt. Tiếng bước chân trầm tĩnh lại gần cho thấy, Tử Ly đã đến. Chàng
buông tay A La, lùi sau hai bước, tình cảnh này nếu để Tử Ly nhìn thấy... chàng
thầm thở dài, ánh mắt đau đớn nhìn A La.
Nàng chấn động bởi ánh
mắt chàng. Tại sao Lưu Giác đau khổ như vậy, vẻ mặt bất lực như vậy? Nàng định
nói, chợt nhìn thấy một toán thị vệ, nàng hốt hoảng nhìn Lưu Giác, chàng ngoảnh
mặt nhìn sang chỗ khác.
Lưu Giác không thể trao nàng
cho Tử Ly, không thể! Tử Ly đã bức ép chàng ư? Tử Ly vừa lên ngôi không thể làm
chuyện đó. A La bất động đứng đó, đầu óc bấn loạn bởi bao ý nghĩ.
Đại lễ vừa xong, đã có
cung nhân bẩm báo với chàng. Tử Ly phẫn nộ nghĩ, mình vừa quay đi người đã chạy
mất. Cung nhân báo trong ngự hoa viên có tiếng người, chàng chưa kịp thay long
bào đã vội vã đến đây cùng thị vệ, cung nhân lần tìm, cuối cùng đến được chỗ
này. Từ xa đã thấy hai người đứng bên nhau. Tử Ly không vội vàng từng bước đi
đến trước mặt A La và Lưu Giác.
Lưu Giác quỳ xuống:
“Vương thượng!”.
“Bình thân!”. Tử Ly đĩnh
đạc nói, cơn giận dội lên trong lòng.
Lưu Giác đứng đậy, tránh
sang một bên. Tử Ly dịu dàng nhìn A La: “Sao lại nghịch ngợm thế, chạy vào ngự
hoa viên chơi trò trốn tìm ư?”.
A La nhìn chàng, Tử Ly
mình vận hoàng bào vàng chói, đầu đội vương miện gắn ngọc bích, trông vừa quen
vừa lạ: “Tử Ly...”.
“To gan! Dám gọi tên
vương thượng”. Một thị vệ đứng bên, cất giọng the thé trách A La. Tử Ly nghiêm
mặt nhìn người đó, khi quay lại nhìn A La ánh mắt đã trở nên dịu dàng: “Y phục
bẩn hết rồi, mau theo ta về cung thay”.
A La càng mơ hồ: “Bảo họ
lui đi, thiếp có điều muốn nói với hai người!”.
Tử Ly nhìn Lưu Giác: “Thì
ra Bình Nam vương vẫn chưa nói, các ngươi lui cả đi”.
Trong ngự hoa viên chỉ
còn lại ba người. Tử Ly cười: “Không cần dài dòng, Doãn Chi, đệ nói hay ta
nói?”.
Lưu Giác bình tĩnh nhìn A
La: “Hôm đó nàng đã trúng Thất hồn ngọc dẫn hương của Vương Yến Hồi, hôn mê hai
ngày, chỉ có vào hoàng lăng ngâm mình trong suối băng mới giải được. Mà một nữ
nhân khi đã vào hoàng lăng nhất định phải là phi tử của vương thượng, nếu không
phải là phi tử của vương thượng, thì vào hoàng lăng chỉ có con đường chết!”.
A La đã hơi hiểu, nhưng
vẫn chưa rõ lắm, mắt nhìn Tử Ly: “Muội có thể gọi huynh là đại ca không?”.
“Đương nhiên”. Tử Ly cười
nhạt.
“Muội biết, để cứu muội
huynh đã đưa muội vào hoàng lăng, đã vào đó tất phải là phi tử của huynh.
Nhưng, đại ca, muội không thể lấy huynh!”. A La đã hiểu, thầm lẩm bẩm, vào
hoàng lăng, tắm ở suối băng là phải lấy người, quy định khỉ gì thế!
Tử Ly choáng váng, lòng
đau thắt, thầm nghĩ may mình chưa đưa nàng vào hoàng lăng. Nhưng, nàng không
muốn lấy ta như vậy sao, ngay cả khi đã biết không vào cung làm phi chỉ có con
đường chết, nàng vẫn không muốn lấy ta ư? Tuy nhiên mặt chàng vẫn tươi cười: “A
La , muội phải hiểu, Doãn Chi và ta không thể nhìn muội chết!”.
Lưu Giác tiếp lời: “Cho
nên nàng nhất định phải làm hoàng phi của vương thượng!”. Chàng hiểu, cho dù A
La không bằng lòng, trước khi chuẩn bị kỹ càng, chàng hoàn toàn không có cách
nào đưa nàng đi, bởi vì họ không thể chạy thoát, bị bắt lại, chỉ có con đường
chết, lúc đó ngay cả Tử Ly cũng không thể cứu được nàng.
A La thấy họ mỗi người
một câu, dường như chuyện nàng trở thành hoàng phi đã chắc như đinh đóng cột,
nàng không nén nổi giận, hét lên: “Quy chế gì chứ! Hoàng lăng có gì đặc biệt?
Thập tam lăng còn bị đạo tặc đào xới tìm báu vật, đó là quy định của hai người,
không phải của ta!”
“Không cho phép nàng nói
bừa! Nàng không làm hoàng phi chỉ có chết! Nàng hiểu không?”. Lưu Giác sẵng
giọng ngắt lời nàng. Nếu để cho A La nói bừa, nếu lời đồn ra ngoài nhất định có
một đám người dâng tấu định nàng tội chết.
A La hốt hoảng, rên thầm.
Đúng, đây là để cứu nàng, nhưng nàng phải trả giá bằng suốt quãng đời còn lại
trong cung, sau đó suốt ngày tranh giành đấu đá chết đi sống lại với những bà
vợ lớn bé của Tử Ly sao?
“A La, lấy ta khiến muội
khó chịu như vậy sao? Trong lòng muội không có ta một chút nào ư?”. Tử Ly buồn
bã hỏi.
A La mềm lòng, mắt dấn
nước: “Đại ca, huynh là đại ca của muội!”.
Tử Ly đăm đăm nhìn nàng,
mỗi lần thấy nàng như vậy, lòng chàng lại không nỡ. Nhưng, ý nghĩ không cam
chịu lại dội lên, câu trả lời đến nhanh như vậy sao? Còn chưa đến một ngày, tâm
tư của A La đã rõ ràng trước mắt. Chàng nhìn Lưu Giác đứng yên không nói.
Lòng Lưu Giác tan nát, Tử
Ly nhìn chàng, chàng biết nói sao? An ủi A La trước mặt Tử Ly, khuyên nàng nhẫn
nại, bảo nàng đợi chàng thu xếp xong xuôi sẽ đưa nàng đi trốn? Lưu Giác ngoảnh
mặt đi, không dám nhìn A La: “Tốt nhất nàng hãy quên Lưu Giác này, hôm nay ta
sẽ đến tướng phủ thoái hôn!”. Nói xong chàng cúi đầu hành lễ với Tử Ly, “Vương
thượng, nàng ấy biết rồi, thần xin cáo lui”. Nói xong thản nhiên rời đi.
A La há miệng nhìn Lưu
Giác rời đi, chàng bỏ đi như thế sao? Nàng không kìm được, gọi to: “Lưu Giác!”.
Lưu Giác cứng người,
không ngoái lại.
A La bất lực ngồi sụp
xuống, nước mắt ứa ra.
Tử Ly cúi người giơ tay
lau nước mắt cho nàng, A La ngoảnh mặt đi, lòng hoang mang sợ hãi, Lưu Giác
không muốn nàng chết, muốn Tử Ly lấy nàng làm hoàng phi, nàng phải làm gì để
rời khỏi hoàng cung? Nàng quay đầu nhìn Tử Ly cầu khẩn: “Đại ca, muội cầu xin
huynh, muội không thích vương cung, huynh hãy để muội đi, được không?”
Ngọn lửa âm ỉ trong lòng
Tử Ly cuối cùng bùng cháy: “Muội không muốn lấy ta như vậy sao? Trong lòng muội
chỉ có người đó sao, A La?”. Giọng chàng một lần nữa lại trở nên dịu dàng, “Tại
sao? Biết rõ là sẽ phải chết, muội vẫn không chịu ư? Chúng ta đều không muốn
nhìn muội chết, cho nên bất luận thế nào ta cũng không để muội đi!”.
“Đại ca, tình cảm không
thể gượng ép! Trước đây muội chưa hiểu, bây giờ muội đã hiểu, muội thích Lưu
Giác. Hay là huynh giết muội đi, đằng nào quy định đó của các người, không làm
phi của huynh ắt phải chết!”.
Tử Ly nhắm mắt, nén cơn
giận bốc ngùn ngụt trong đầu, vết roi trên lưng vẫn đang đau buốt, hàn khí như
chích tận xương. Chàng đã vì nàng chịu đau đớn như vậy, còn nàng, nàng thà chết
không chịu làm phi của chàng! Trong lòng A La hoàn toàn không có chàng! Tử Ly
bật cười thành tiếng, tiếng cười như thấm nỗi đau khôn tả, chàng cúi người ôm
nàng, nói dằn từng chữ: “Ta không thể để muội chết, chuyện này không do muội
quyết định!”
A La vừa tức vừa giận,
gào thét bảo chàng buông ra, tay đấm lia lịa.
Tử Ly mặc kệ, ôm nàng ra
khỏi ngự hoa viên. A La tức giận cắn vào vai chàng, Tử Ly nhún vai dừng bước,
mắt bi thương nhìn nàng: “Ta đã nói ta sẽ không buông tay, huống hồ Lưu Giác đã
đưa muội vào đây, ta càng không thể để muội đi”.
Thần sắc Tử Ly trang
nghiêm chuyên chú. Sức khỏe A La vẫn chưa phục hồi lại chạy xa như vậy, vừa rồi
lại trải qua chấn động khác thường, toàn thân bải hoải, mắt tối sầm rồi nàng
ngất đi.
Sau đại lễ, Tử Ly chuyển
đến Ngọc Long cung, Cố Thiên Lâm chuyển đến Ngọc Phượng cung.
Định chế hậu cung của
Ninh quốc gồm có một hoàng hậu, ba quý phi, năm phi tần, tổng cộng là chín
người, bên dưới còn tám mươi mốt mỹ nhân. Hiện nay hậu cung mới có hoàng hậu,
còn lại đều trống, phủ nội vụ lập tức chuẩn bị nghi thức tuyển phi.
Tử Ly để A La ở điện Ngọc
Hoa cạnh Ngọc Long cung.
Cố Thiên Lâm đã biết
chuyện. Nàng vốn kiêu hãnh, có chí hướng sau khi lấy Tử Ly lại si mê vị vương
tử tài hoa phong lưu đó, nên khi bị chàng lạnh nhạt ba năm nàng vẫn nhẫn nhịn,
cuối cùng lại khiến Tử Ly cảm thấy có lỗi càng thêm phần nể trọng. Là người
thông minh, nàng hiểu ghen tuông đố kỵ chỉ làm cho Tử Ly càng thêm xa lánh.
Thị nữ giận thay cho
nàng, phàn nàn: “Nương nương quả là tốt tính, tam tiểu thư tướng phủ kia vô
danh vô phận, được ở điện Ngọc Hoa đã là gì chứ. Nghe nói còn bị Bình Nam vương
thoái hôn!”.
Cố Thiên Lâm sầm mặt:
“Vương thượng hành xử đâu đến lượt nô tài các ngươi lắm điều. Tam tiểu thư
tướng phủ vào cung tĩnh dưỡng, nếu ta còn nghe nửa câu bàn tán về tiểu thư, sẽ
giết không tha!”.
Cung nữ nhất loạt quỳ mọp
xuống: “Nương nương bớt giận, nô tài lắm lời!”.
Cố Thiên Lâm cũng thấy kỳ
lạ, từ lúc đăng cơ đến giờ đã hơn mười ngày, Lý Thanh La vẫn ở điện Ngọc Hoa mà
không có danh phận, hơn nữa, Tử Ly còn hạ lệnh không cho bất kỳ ai đến gần.
Bình Nam vương tốt như vậy đột nhiên thoái hôn, Lý tướng mấy lần gần xa dò hỏi,
Tử Ly đều không trả lời chính thức. Lý tướng không dám hỏi nhiều, đành nhờ
người thăm dò qua Cố tướng muốn biết tin tức từ phía nàng, nhưng chính Cố Thiên
Lâm cũng hoàn toàn không hay biết.
Phủ nội vụ ra tay rất
nhanh, trong thời gian ngắn đã trình lên danh tính mỹ nữ ứng tuyển phi tần.
Nàng lật xem, trong những chân dung mỹ nữ không ai có đôi mắt lóng lánh như Lý
Thanh La, liền yên tâm, mỉm cười cầm tờ biểu đi gặp Tử Ly.
Nàng nhớ có lần Tử Ly
khen chiếc váy màu xanh da trời của nàng. Hôm nay nàng cũng vận chiếc váy xanh
lam tương tự, trông rất thanh thoát trang nhã. Lúc rời cung, một cung nữ trầm
trồ: “Nương nương da thịt như ngọc như tuyết, tựa tiên nữ giáng trần”. Nàng
cười nhạt, bất giác nhớ lại đêm tân hôn Tử Ly đã nói thân thể nàng như đúc từ
băng ngọc. Nàng thong thả đi vào trong điện, Tử Ly đang xem tấu chương. Cố
Thiên Lâm cúi chào, dịu dàng nói: “Thần thiếp xin làm phiền vương thượng”.
“Bình thân, hoàng hậu có
việc gì?”. Tử Ly nhìn nàng, hỏi.
Cố Thiên Lâm khoan thai
bước đến, lấy tờ biểu trong tay cung nữ dâng lên: “Phủ nội vụ đã trình danh
tính ứng tuyển phi tần, hậu cung của vương thượng còn trống trải, thần thiếp
cũng buồn, vương thượng duyệt đi, xem có ai vừa ý”.
Tử Ly thấy thú vị bởi
thái độ của Cố Thiên Lâm, mặt tươi cười: “Sao lại có nhiều người muốn vào cung
làm phi tần của ta như vậy?”.
“Vương thượng phong lưu
tuấn tú, tài mạo tót vời, là một trong năm đại công tử Phong thành năm xưa, có
tú nữ nào không động lòng”. Cố Thiên Lâm nói đùa.
Nàng còn biết nói đùa? Tử
Ly nửa cười nửa không nhìn nàng. Thật không hổ là tuyệt sắc Phong thành, ngón
đàn siêu phàm, người đẹp như ngọc tạc, thông tuệ, lại còn ba năm bị lạnh nhạt
vẫn không nửa lời oán trách. “Được, quả nhân xem nào”.
Tử Ly chậm rãi lật danh
sách, bên cạnh tên mỗi người còn có hình vẽ chân dung. Các tú nữ, người đầy
đặn, kẻ mảnh mai, người dịu hiền, kẻ kiêu sa, mỗi người mỗi vẻ đều đang độ
thanh xuân ai cũng như hoa như ngọc.
Cố Thiên Lâm sắc mặt bất
động, khóe mắt liếc nhìn biểu hiện của Tử Ly.
Một khắc sau, Tử Ly đã
xem hết danh sách, đưa trả lại nàng: “Hoàng hậu xem giúp quả nhân, chọn vài
người tốt nết giữ lại”.
Hành động của chàng sớm
nằm trong dự đoán của Cố Thiên Lâm, nàng nhận lời nhưng vẫn chưa lui.
“Hoàng hậu còn việc gì?”.
Tử Ly thầm nghĩ, cuối cùng nàng cũng không nín nhịn được nữa, bắt đầu hỏi về A
La.
“Vương thượng, Lý tướng
nhờ người hỏi dò thần thiếp, chàng xem...”. Cố Thiên Lâm đẩy chuyện sang cho Lý
tướng.
Lý tướng ư? Lẽ nào nàng
không muốn biết? Bao nhiêu người ở hậu cung không muốn biết? Tử Ly cười khẩy,
ánh mắt vẫn dịu dàng như nước: “Hoàng hậu cho ý kiến đi! Nên thế nào?”.
Cố Thiên Lâm ngớ người,
nên thế nào chẳng phải chàng quyết là xong? Lòng cảm động: “Thần thiếp đi
khuyên giải mấy câu”.
Tử Ly nhìn nàng, mỉm
cười: “Được, nàng thử đi xem, cũng tốt”.
Khi A La tỉnh lại đã bị
giam lỏng ở điện Ngọc Hoa, trong điện lúc nào cũng có người, ban đêm cũng có
mấy cung nữ ngủ dưới nền. Nàng ăn tốt, ngủ tốt, cố phục hồi sức khỏe, mấy ngày
sau đã khỏe mạnh bình thường.
Cung nữ cố ý tiết lộ cho
nàng những điều Tử Ly muốn. Nghe nói mấy hôm trước Bình Nam vương thoái hôn, Lý
tướng nổi giận cáo bệnh ở nhà, nghe nói nàng vẫn ở trong cung bệnh lại đột
nhiên khỏi hẳn. Nghe nói, mấy hôm trước trong hội đua thuyền trên sông Đô Ninh
chúc mừng tân vương đăng cơ, Bình Nam vương và Thành thị lang suýt đánh nhau vì
tranh giải nhất. Nghe nói An Thanh vương đang rục rịch kén vợ cho con trai...
A La làm bộ không nghe
thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, tháng tư đang giữa mùa xuân. Hội đua thuyền trên
sông Đô Ninh? Nhớ lại cảnh Lưu Giác ép mình chơi đàn trên thuyền hoa nàng bất
giác bật cười. Nàng hơi nghi ngờ IQ của Lưu Giác, tại sao lại thích trò ghen
tuông vớ vẩn ấy? Con cáo già đó có thật đang chuẩn bị tìm vợ cho con trai? Là
để cho Tử Ly, cho nàng xem ư? Mạng của nàng trong lòng họ quan trọng thế sao?
Thấy có người coi trọng
tính mạng của mình như vậy nàng rất cảm động. Bản thân nàng cũng coi trọng, trừ
phi có người nói với nàng, sau khi chết có thể trở về thế giới hiện đại, nàng
sẽ chết ngay, treo cổ, đập đầu vào tường, cắt cổ tay đều được. Nhưng chẳng có
ai nói thế.
A La chán ngán nhìn qua
cửa sổ, nghĩ lại từng chi tiết những ngày ở bên Lưu Giác, đó là niềm vui đơn
giản nhất của nàng lúc này. Nàng hoàn toàn có thể hình dung Lưu Giác đã khó
khăn, đau đớn thế nào khi quyết định đưa nàng vào cung, muốn Tử Ly cứu nàng.
Muốn nàng được sống, buộc phải trao nàng cho Tử Ly, buộc phải để nàng trở thành
phi tử của Tử Ly, tình chàng đối với nàng sâu nặng như thế... A La thở dài,
thật khó khăn cho chàng.
Bây giờ đã ở đây mười ba
ngày, Tử Ly biết nàng có võ công, những cận vệ bên ngoài đều là cao thủ, họ
đứng vững như đá, đẩy cũng không lay, hoàn toàn không thể bỏ trốn. Cho dù chạy
ra khỏi nơi này thì bên ngoài vẫn còn tầng tầng lớp lớp cấm quân và tường cung
cao vút.
Nàng nghĩ đến đêm đó,
nghĩ kỹ những lời Tử Ly nói, lần này chàng không buông tay thật, thà giam nàng
cả đời cũng sẽ không để nàng đi.
Trong mười ngày Tử Ly đến
hai lần, nàng đều quay lưng lại phía chàng, Tử Ly thở dài, quay ra rồi không
đến nữa. A La không có người trút giận, quay sang đập đồ, vừa quăng ném vừa la
mắng, chưa đập hết đồ của điện Ngọc Hoa thì chưa chịu buông tay, đương nhiên
lấy cớ đang luyện công. Tử Ly vẫn không lộ mặt, đập hết lại thay mới, mặc cho
nàng phá phách.
Lúc đó nàng nghe thấy
cung nữ hô: “Hoàng hậu giá đáo!”.
Ồ, Cố Thiên Lâm cũng đến
xem trò hay? Nàng ta đến làm gì? A La tò mò.
“Thanh La, muội có khỏe
không?”. Cố Thiên Lâm lệnh cho tả hữu lui hết, thướt tha đến bên cửa sổ.
A La gục đầu xuống bàn,
đầu không ngoảnh lại: “Tỷ nhìn thấy rồi, có thể khỏe được sao? Nói đi, là tỷ
hiếu kỳ đến xem muội hay là đến chuyển lời của vương thượng?”.
Cố Thiên Lâm cười, không
chấp thái độ của A La: “Là ta hiếu kỳ, không hiểu là chuyện gì. Cha muội, Lý
tướng... cũng rất lo lắng”.
Lý tướng? Ông ta cũng lo
lắng? Lưu Giác thoái hôn, bây giờ hình như cũng chưa thấy Tử Ly ban cho mình
danh phận gì, ông ta lo sợ cả hai đều xôi hỏng bỏng không, không bán con gái
được giá! A La cười khẩy, không muốn nói cho Cố Thiên Lâm chuyện giữa ba người.
Tử Ly là phu quân của nàng ta, mình tuyệt đối không tranh giành một người đàn
ông với nàng ta hoặc bất cứ người đàn bà quen biết hay không quen biết nào.
Cố Thiên Lâm thấy nàng
không lên tiếng, lại nói: “Muội đã biết ta vốn thích muội, nhưng ghen tuông là
bản tính đàn bà. Nghe trước đây nàng đã định hôn với Bình Nam vương, lòng ta cả
mừng, bây giờ Bình Nam vương lại thoái hôn, vương thượng một lòng giữ muội ở
đây... nhìn bố trí của chàng ở điện Ngọc Hoa, rõ ràng là giam lỏng muội?”.
A La ngoái đầu nhìn Cố
Thiên Lâm: “Hãy dừng sự hiếu kỳ của tỷ ở đây. Thiên Lâm, muội không ghét tỷ,
cũng không muốn ghét tỷ. Muội biết tâm tư của tỷ, muội không muốn ở lại đây
chút nào, định thăm dò thái độ của muội chi bằng tỷ hãy tìm cách lấy lòng Tử
Ly”.
“Tại sao? Chẳng phải muội
nói muội thích chàng?”. Cố Thiên Lâm nghi ngờ.
A La dở khóc dở cười: “Đó
là trước đây đánh lừa thái tử, không có chuyện đó, muội đã nói với tỷ,Tử Ly là
đại ca của muội”.
Cố Thiên Lâm vỡ lẽ, lòng
nhẹ nhõm như cất được gánh nặng, tỏ vẻ thân thiện: “Nhưng, vương thượng...”.
A La cúi đầu: “Có lẽ
huynh ấy không cam lòng, thực ra muội quen huynh ấy trước”.
“A La ta thấy không phải
như vậy đâu. Nghe nói ở Biên thành chàng có thói quen, ngày nào cũng sai người
đi rất xa lấy cải trắng mang về. Chàng ăn canh cải ba năm, điều này chẳng lẽ
không liên quan đến muội?”.
Ăn canh cải trắng? A La
kinh ngạc, ba năm? Bỗng dưng không biết nói thế nào. Tử Ly huynh hà tất phải
làm vậy! Ăn canh ba năm, ngắm tranh ba năm, nàng thấy mình không có ma lực đó.
Là huynh đã tưởng tượng muội quá đẹp phải không? Muội cũng không đối tốt với
huynh bao nhiêu, huynh như thế này, muội biết làm sao đền đáp!
Cố Thiên Lâm nhìn mặt A
La đột nhiên tối sầm, nàng thở dài: “Vương thượng hào hoa tuấn kiệt, lại là
hoàng đế một nước, tốt với muội như vậy, tại sao muội không ưng chàng, một
người đàn ông như vậy tìm đâu ra?”.
Đúng, Tử Ly rất đẹp trai,
lại dịu dàng tinh tế, đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, không có lý do gì từ
chối chàng. Nhưng, muộn rồi! Trái tim nàng đã bị Lưu Giác chiếm trọn, chàng sôi
nổi nồng nhiệt. Khi ở bên Tử Ly nàng luôn cảm thấy một nỗi buồn thấm thía không
thể nói ra, nhưng ở bên Lưu Giác lại thoải mái vui vẻ. Nếu Tử Ly quyến rũ như
sao đêm, thì Lưu Giác nồng cháy như mặt trời, có thể xua đi mọi u tối. Thì ra
trong thế giới cổ đại lạ lùng này, lòng nàng và Tử Ly đều u uẩn, đều không
ngừng cổ vũ bản thân theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn, chỉ có ánh mặt trời chói
lọi và sức sống sôi nổi mãnh liệt mới có thể giúp nàng trụ được trong thế giới
kỳ lạ này.
A La mỉm cười: “Thiên
Lâm, con người với nhau khó có thể so sánh, có câu “mỗi người mỗi vẻ” không
liên quan đến quyền lực, ngoại hình, không liên quan huynh ấy đối với muội thế
nào, duyên phận là thế!”.
Cố Thiên Lâm nghe vậy
không nói gì thêm. Nàng cũng từng không muốn dành tình yêu cho Tử Ly, trong ba
năm mỗi lần viết thư nàng đều cố ý chừng mực không để lộ nỗi lòng. Sau ba năm
Tử Ly quay về, khi nhìn thấy chàng, một lần nữa nàng lại chìm trong đau khổ.
Nàng không có gì để hỏi, không có gì để nói, quay người rời đi, trong lòng cười
đau khổ. Có lẽ, đến thăm A La thế này, mục đích cũng là để cho Tử Ly đến hỏi
tình hình, nàng lại có thêm chút thời gian được ở bên chàng.
Trang Trang
2700 / 9989
Duyên kỳ ngộ - Tập 2
2700 / 9989