Ngay đêm đó Cố Thiên Tường vào cung bẩm báo: “Vương
thượng, thần đã trói hai người đem về, người đã ở bên ngoài điện”.
“Đưa Lưu Giác vào thiên
lao! Đưa Lý Thanh La vào Ngọc Long cung!”. Tử Ly bình thản ra lệnh.
“Chuyện này... vương
thượng!”. Cố Thiên Tường bất chấp lệnh, còn muốn nói thêm. “Sao?”. Tử Ly hơi
cao giọng.
“Vâng, vương thượng! Thần
tuân lệnh!”. Cố Thiên Tường bất lực, sợ khuyên nữa, Tử Ly bực mình sẽ gây bất
lợi cho hai người kia.
Trong thiên lao, Cố Thiên
Tường nới lỏng dây trói cho Lưu Giác, nói nhỏ: “Đệ thấy tình hình có vẻ xấu,
vương thượng đưa tam tiểu thư vào Ngọc Long cung”.
Lưu Giác đau nhói, gượng
cười: “Người ta là hoàng đế, người ta quyết định, chỉ mong đối xử tốt với A La
một chút”.
Cố Thiên Tường thở dài
nặng nề: “Huynh liệu mà lo cho mình. Có tin gì đệ sẽ báo”. Cố Thiên Tường đi
khỏi, Lưu Giác ngồi trong nhà lao suy nghĩ tình hình hiện tại. Chắc chắn Tử Ly
dù hận đến mấy cũng sẽ không giết chàng. Nhưng lúc này, liệu có làm khó A La?
Gặp chuyện thế này ai chẳng phẫn nộ. Nhưng lúc này chắc chắn Tử Ly sẽ kìm chế,
sẽ không quá ép A La.
Nếu nói không lo là nói dối.
Chàng chỉ hy vọng Tử Ly nghĩ đến A La, nghĩ đến cần dùng chàng mà không làm khó
A La. Nhưng, ngộ nhỡ... chàng lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ, kiên định tự nhủ, mọi
tình huống ngộ nhỡ đều không ngăn được tình yêu của chàng đối với A La. A La đã
ở đây. Biết rõ Cố Thiên Tường không làm khó nàng, đi theo Lưu Giác nàng cũng
không khổ, nhưng Tử Ly vẫn không cam lòng, chàng muốn biết sau mười ngày bỏ đi
nàng có bình an, sống thế nào? Bắt nàng trở về như vậy, A La liệu có hận chàng?
Tử Ly bồi hồi đứng rất lâu bên ngoài cung điện. Nếu ba năm ly biệt, nỗi nhớ
ngày ngày dồn ép tim chàng, thì ba năm sau lại nhìn thấy nàng, chàng đã không
thể kìm chế. Dường như giơ tay là có thể kéo nàng vào lòng, để nàng trở thành
của chàng. Ý nghĩ đó giống như nham thạch trong Hỏa Diệm Sơn, lồng lộn gào thét
trong lòng đất, một khi phá tung lớp vỏ đá bên ngoài, sẽ phẫn nộ phun trào, lật
núi lấp biển, cuốn băng tất cả, phun ra ngọn lửa nóng nhất, trào ra nham thạch
nóng bỏng nhất, thiêu trụi tất cả.
Gió xuân muộn đã mang
hương chớm hạ, cũng thổi rối lòng chàng.
Người đã trở về, nhưng
lòng người thì sao? Dù chàng đã đốt cạn nhiệt huyết, biến thành tảng đá xám
lạnh trơ lỳ, cũng không làm nàng động lòng. Tử Ly buông mình trong nỗi thống
khổ sâu hút như vực thẳm. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra chứng kiến nàng và Lưu
Giác nồng thắm bên nhau, chi bằng hủy hoại nàng, chôn nàng dưới đáy lòng, nếu A
La không thuộc về chàng, cũng không thể thuộc về bất kỳ người nào khác! Tử Ly
kinh hãi bởi ý nghĩ đó. Nhưng, đây là biện pháp tốt nhất, là biện pháp tốt nhất
để bản thân từ nay được giải thoát khỏi nỗi giày vò của đố kỵ hối hận ngày
ngày!
Giết A La, hủy hoại tấm
thân tuyệt mỹ nằm trong hố nước xanh màu ngọc bích trên đỉnh tuyết sơn khiến
tim chàng chết lặng? Hủy hoại khuôn mặt như ngọc tạc, rớm lệ cầu xin chàng hãy
quên nàng để thực hiện giấc mộng đế vương của chàng? Giết tâm hồn khoáng đạt,
ngồi trong lòng chàng phóng ngựa như bay trên thảo nguyên? Giết linh hồn đã
đồng điệu với chàng trong tiếng sáo tiêu hòa tấu? Giết tiếng cười lảnh lót như
chuông bạc? Hai tay chàng bất giác nắm chặt lan can, ý nghĩ dồn dập như mạch
ngầm phun trào trong đầu khiến chàng kinh hãi.
Tử Ly lắc đầu, chàng
không làm được. Chàng không làm được sao? Đôi mắt sâu u uất, vậy thì chàng chỉ
có một lựa chọn khác. Tử Ly đứng ngây bên ngoài cửa cung, thân hình u ám hòa
vào bóng đêm.
Cận vệ nhắc chàng: “Vương
thượng, nương nương đã chờ hầu hạ ở tẩm cung”.
“Nương nương nào?”. Tử Ly
không kịp nghĩ.
Cận vệ ngây người, toát
mồ hôi, quỳ xuống: “Nô tài tưởng là... tưởng là chính là người Cố tướng quân
đưa về...”.
“Ô!” Tử Ly đột nhiên buồn
cười, A La sau khi trang điểm sẽ như thế nào? Chờ hầu hạ ở tẩm cung ư? Khóe mép
chàng khẽ nhếch, hiện ra nụ cười bí hiểm, ánh mắt lại lạnh như băng: “Nói nhảm
gì thế! Khốn kiếp! Ai cho các ngươi đối xử với nàng ấy như vậy?!”.
Cận vệ sợ hãi dập đầu lia
lịa: “Vương thượng tha mạng! Nô tài biết lỗi rồi!”.
“Phạt ba mươi trượng, để
nhớ kỹ!”. Tử Ly hất tay áo, quay người đi vào. Sau khi chia tay Lưu Giác, bị
đưa vào Ngọc Long cung, A La vô cùng căng thẳng, sự chờ đợi luôn khiến người ta
phải bất an. Nàng không biết Tử Ly sẽ làm thế nào, không biết chàng phẫn nộ đến
đâu, không biết chàng đau đớn thế nào? Nàng đã phụ chàng, nàng không thể tiếp
nhận chàng. Nhưng, chấp nhận hay không, chuyện đâu phải do nàng quyết định, lại
còn Lưu Giác, chàng bị tống vào thiên lao, Tử Ly sẽ đối xử với chàng thế nào?
Bắt đầu từ lúc bước vào
Ngọc Long cung, đầu A La bấn loạn bao câu hỏi. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước
chân, nàng mở mắt ra, bỗng sững người. Trước mặt xuất hiện một đám cung nữ, tay
bưng y phục và đồ trang sức tươi cười nhìn nàng.
A La vô thức hỏi: “Làm gì
thế này?”.
Cung nữ quỳ xuống: “Nô tỳ
hầu nương nương chải đầu thay xiêm y!”. Nói xong hai người bước đến.
A La giơ tay ngăn: “Không
cần!”.
“Nương nương nói đùa, cần
chứ, nếu không sao có thể hầu hạ vương thượng trong tẩm cung!”. Cung nữ bẽn lẽn
bước đến. Hầu hạ ở tẩm cung? A La đỏ mặt, hoảng hốt, lùi về sau: “Ai nói ta hầu
hạ ở tẩm cung? Đừng có lại gần, ta không muốn động tay đánh nữ nhân!”.
Một cung nữ bất chấp,
tiến lại gần, giơ tay định kéo nàng, A La lập tức chộp cánh tay nàng ta bẻ
ngoặt ra sau. “Ôi, nương nương!”. Cung nữ đau đến mức chảy nước mắt.
A La buông tay, bất lực
nói: “Đừng lại gần, ta không muốn đánh các ngươi!”.
Những cung nữ khác sợ hãi
mặt tái mét, quản cung cao giọng: “Nương nương, chúng nô tài thất lễ!”.
Liền đó, vẫy tay cả toán
cung nữ tiến đến vây lấy nàng.
A La dằn lòng, thủ thế
chuẩn bị đối phó. Một cung nữ vừa giơ tay vẩy ra một thứ chất lỏng. A La ngây
người, mũi đã hít phải thứ đó, người tức thì mềm oặt không còn sức lực, chỉ kịp
trợn mắt mắng: “Đồ hạ lưu!”.
Cung nữ quỳ sụp xuống:
“Nương nương, nô tài đắc tội, chỉ sợ nương nương tính tình bạo liệt, làm tổn
thương hoàng thượng, chúng nô tài mới bất đắc dĩ”. Nàng ta đứng dạy sai toán
cung nữ: “Các ngươi không mau đến hầu nương nương!”.
Các cung nữ lúc đó mới
rón rén đi đến, xốc nàng dậy. A La toàn thân không còn sức lực, bị dìu đến bồn
tắm, lại được thay bộ váy mềm nhẹ. A La không thể vùng vẫy, đành để bọn họ tắm
rửa trên dưới như vần củ cà rốt, hận đến chảy nước mắt, lại nhìn chiếc váy nhẹ
mỏng trên người, ngượng chín người, vừa căm vừa hận, nhắm chặt mắt không dám
nhìn, như thế này có khác gì không mặc gì?
Bím tóc được tõa ra, vấn
thành búi lỏng, trang điểm xong, toán cung nữ trố mắt nhìn, mãi sau mới có
người khẽ thốt lên: “Nương nương thật là đẹp!”.
Lúc này đẹp thì làm cóc
gì! A La liếc mình trong gương, không thèm nhìn, chỉ mong sớm khôi phục sức
lực.
Cung nữ cẩn thận dìu nàng
lên giường, rồi đứng thành hàng ngây người nhìn nàng. A La không nhịn được,
mắng: “Nhìn gì! Nhìn nữa ta đánh cho đó! Đưa thuốc giải ra đây!”.
Cung nữ lúc trước bị A La
tóm tay sợ hãi lùi lại, khẽ nói: “Nô tài đắc tội, đó là vì nương nương, nếu làm
tổn thương vương thượng, sẽ mắc tội chết!”.
“Cút hết cho ta!”. A La
uất ức hét lên.
“Xin vâng!”.
Các cung nữ lần lượt
buông từng lớp rèm mỏng, cúi đầu, từ từ lui ra.
A La chửi thầm, đám cung
nữ này tuyệt đối không phải lần đầu làm chuyện như thế.
Người nàng mềm oặt đến
nỗi giơ tay cũng khó, chỉ ngây người nhìn lớp lớp rèm che.
Bỗng thấy tiếng cung nữ
và thị vệ bên ngoài hô: “Vương thượng thánh an!”. A La giật thót, mắt đã rơm
rớm lệ.
Tử Ly liếc nhìn những lớp
rèm mỏng đã buông, ra lệnh: “Lui cả đi”.
A La nhìn cơ thể mình,
lại nghe thấy tiếng Tử Ly, vội nói: “Huynh đừng vào!”.
“Muội, không nhớ ta
sao?”. Cuối cùng Tử Ly vén một lớp rèm, cách long sàng hai trượng, “Ta rất nhớ
muội, muội có biết ta chưa hề để ai động đến điện Ngọc Hoa, ta đứng bên ngoài,
tưởng tượng muội vẫn còn trong đó”.
A La không biết nói thế
nào, hồi lâu sau mới lặng lẽ lên tiếng: “Vương thượng, Thanh La thô vụng, không
đáng được vương thượng sủng ái, đã phụ lòng vương thượng... xin vương thượng
hãy tìm...”.
“Ta đã nói, muội không
được gọi ta là vương thượng!”. Tử Ly ngắt lời nàng, A La vừa gọi chàng là vương
thượng, chàng đã cảm thấy nàng muốn cách xa chàng thêm nữa, tay lại vén một lớp
rèm, thấp thoáng đã thấy thân hình mảnh dẻ đằng sau những lớp rèm.
A La ghé đầu nhìn, hoảng
sợ: “Huynh đừng vào! Muội, muội không muốn huynh nhìn thấy!”. Giọng nói như sắp
khóc.
Tử Ly dừng bước, tham lam
nhìn bóng người sau những lớp rèm. Tay chàng túm chặt bức rèm, nỗ lực kìm chế
bản thân, không để kích động. Chàng rất muốn ôm nàng vào lòng, rất muốn ôm một
lần nữa tấm thân tuyệt mỹ! Rất muốn nàng trở thành của chàng... nhưng, không
thể, chàng, chàng không thể!
Nỗi cay đắng lại dội lên,
đây chính là cái giá của ngôi báu hay sao? Được cả thiên hạ nhưng không có được
người mình yêu! Đây là linh ứng câu nói năm xưa chăng? Đến khi nàng yêu người
khác, nỗi đau khổ của chàng mới thực sự bắt đầu! Nỗi đau đó, sự đố kỵ đó giống
như loài trùng độc gặm nhấm trái tim chàng từng chút từng chút. Không phải đau
dữ dội, mà âm ỉ ngấm ngầm từng chút từng chút, chích vào tim chàng, ngày nối
đêm, đêm nối ngày, lặp đi lặp lại, đau đến rã rời tê dại. Người ta nói nỗi khổ
tương tư, bây giờ mới biết khổ thế nào! Tử Ly nghiến răng, nắm chặt tấm rèm
trong tay. Bỗng “soạt” một tiếng, bức rèm bị xé. Chàng sững người, nhìn mảnh
rèm trong tay, duỗi ngón tay, mảnh lụa tuột xuống đất. Tử Ly cúi nhìn, cơ thể
chàng run lên từng cơn.
A La kinh hoàng nghe
tiếng rèm bị xé. Nàng nhắm mắt, hai hàng lệ ứa ra.
Tử Ly vươn tay gạt bức
rèm bước vào.
Ánh mắt vừa chạm cơ thể A
La trên giường, tức thì cảm giác huyết dịch toàn thân sôi sục, đầu nóng ran
choáng váng, thần trí mụ mị, trong mắt chỉ có tấm thân tuyệt mỹ run run đẹp mê
hồn.
Cơ thể A La trong lần váy
lụa màu hồng nhạt, như ẩn như hiện, ánh sáng xanh dịu tỏa ra từ viên ngọc minh
châu tiến cống của An quốc gắn trên đỉnh điện, phản chiếu trên người nàng, mái
tóc đen mướt vấn trần càng tôn khuôn mặt, bờ vai như ngọc tạc, bộ ngực phập
phồng với đường cong hoàn mỹ. Tử Ly bàng hoàng đứng sững trước giường, không
biết đã nín thở tự lúc nào, chàng chỉ sợ thở mạnh sẽ khiến cảnh tượng trước mắt
bay đi.
A La biết chàng đã bước
vào, khép chặt mắt, môi run run, người co rúm. Không ngờ hồi lâu vẫn không thấy
động tĩnh, nàng không thể chịu đựng hơn nũa, hét lên: “Huynh ra đi!”.
Tử Ly sực tỉnh, lùi về
sau, mặt đỏ lựng. Tay chàng thoắt cởi áo choàng tung ra, chiếc áo xòe rộng trùm
lên người A La. Giọng chàng khản đặc: “Xin lỗi, ta... ta không biết, lại làm ra
thế này!”.
“Huynh còn nói thế ư?
Huynh đã sai bọn cung nữ làm trò hạ lưu đó!”. A La vừa xấu hổ vừa tức giận, đâu
còn nghĩ mình đang nói với một vị hoàng đế.
Tử Ly thở mạnh, thầm vận
nội công xua đi làn khí nóng trong người, cố kìm xúc động quay lại nhìn A La,
thấy nàng mềm nhũn nằm trên giường, không hiểu sao lại thấy buồn cười, lại chợt
nghĩ nàng và Lưu Giác bất chấp tất cả đưa nhau bỏ trốn, bỗng nghiêm mặt: “Muội
ra lệnh cho ta?”.
A La ngớ người, ngoảnh
mặt sang bên: “Muội không dám!”.
“Xem đấy, muội còn nói
không dám! Muội hoàn toàn không coi ta ra gì”. Tử Ly muốn trách nàng, lại bất
lực thở dài đi đến bên giường ngồi xuống: “Có muốn ta thả muội không?”.
“Tùy huynh!”.
“Tùy ta? Đúng, ta là Ninh
vương, Lưu Giác và muội đều là thần tử của ta, đương nhiên chỉ có thể tùy ta”.
Tử Ly nói với A La lại tựa như đang nói với mình, “Ta không nỡ giết muội, cũng
không nỡ giết đệ ấy”.
Chàng quay lại nhìn nàng:
“Tốt nhất muội đừng quên lời ta đã nói”. Chàng giơ tay lau nước mắt cho nàng,
“Đáng tiếc, không phải muội khóc vì ta, nhưng ta vẫn đau lòng như vậy”.
Nụ cười lại xuất hiện
trên mặt Tử Ly. Chàng cúi đầu đặt một cái hôn lên trán A La, lắc dây chuông
trên đầu giường. Lát sau cung nữ bước vào, quỳ bên ngoài lớp rèm.
“Hầu tiểu thư thay xiêm
y!”. Chàng nói.
“Xin vâng!”.
A La không biết Tử Ly
định làm gì, nghe chàng nói vậy mới thở phào. Vừa mở mắt, ngón tay chàng đã đặt
lên mắt nàng, “Đừng nhìn ta! Ta sẽ không chịu nổi cám dỗ của đôi mắt muội! Ta e
mình sẽ không thể kìm chế!”.
Vậy là A La nhắm mắt,
không dám mở ra.
Trong lòng Tử Ly lại vang
lên từng tiếng hét, mở mắt ra, nhìn ta đi, hãy nhìn ta bằng ánh mắt cầu khẩn
như bao lần muội từng làm thế! Nhưng A La nghe lời chàng, ngoan ngoãn nhắm mắt
không dám nhìn chàng, Tử Ly lại thở dài đăm đắm nhìn nàng. Chàng biết, đây sẽ
lần cuối cùng, lần cuối cùng rồi! Chàng không nhịn nổi nữa, ôm ghì tấm thân mềm
ấm run run trong lần áo choàng: “Đừng sợ, thả lỏng đi, A La để ta ôm muội lần
nữa”. Tử Ly ôm nàng, khe khẽ dỗ dành.
Cuối cùng chàng vẫn không
ép nàng, chàng vẫn tốt với nàng như thế. Miệng khô đắng, nàng thì thầm: “Đại
ca, huynh là người đàn ông tốt nhất muội từng gặp!”.
Một làn sóng nước nóng
bỏng xông vào mắt chàng. Có tiếng thì thầm trong lòng chàng: “Đừng tin ta A La,
ta đã thay đổi rồi, thay đổi thật rồi”. Người trong lòng là ánh mặt trời của
chàng, hy vọng của chàng, là ánh sáng duy nhất rọi tới khi chàng ẩn trong sâu
hút đại điện u tối. Đôi mắt lóng lánh thủy tinh của nàng, nụ cười rạng ngời
thuần khiết của nàng, là đóa hoa đẹp nhất trên đời! Nhưng người sở hữu báu vật
này không phải là chàng, người khiến đóa hoa này bừng nở không phải là chàng!
Cung nữ nhẹ nhàng báo:
“Vương thượng, nô tỳ xin vào”.
Tử Ly buông nàng ra, đứng
lên: “Nghỉ đi”.
Lòng A La lại co thắt,
ánh mắt đau đớn nhìn chàng, đúng lúc chàng quay người, nàng bật gọi: “Tử
Ly...”.
Tử Ly quay phắt lại như
tia chớp, nàng lao ra giang tay ôm choàng cổ chàng, áp má vào má chàng, nước
mắt tuôn như suối. Tử Ly cứng người, nghe tiếng nàng thầm thì: “Tử Ly huynh là
đại ca của muội”. Nàng gục đầu vào vai chàng nức nở.
Bàn tay chàng khe khẽ vỗ
về, mắt khép lại, nét mặt co rúm.
A La nước mắt giàn giụa
hôn như mưa vào mắt chàng, hai má chàng. Miệng thầm thì những thanh âm đứt
quãng: “Tử Ly... Tử Ly... muội đã phụ huynh, muội đã phụ huynh! Tha thứ... cho
muội”.
Khuôn mặt chàng như đóng
băng, môi mấp máy không ra lời.
Nước mắt nàng thấm vào
môi chàng mặn chát.
Lát sau nàng bình tĩnh
lại, hai tay đỡ khuôn mặt lạnh giá của chàng, ép chàng mở mắt, nhìn sâu vào đó.
Nỗi đau dâng lên từ đáy mắt khiến tim nàng như ngừng đập. Nàng nhắm mắt, nước
mắt tràn qua bờ mi. Lại mở ra, nước mắt đã rửa trôi tất cả, giờ đây đăm đắm
nhìn chàng, trong veo buồn vời vợi, mắt chàng nóng dần dưới cái nhìn đó. Đến
lượt Tử Ly nhắm mắt, đứng lặng. Dường như một trăm năm đã trôi qua. Thật quá
sức, chàng không chịu đựng hơn nữa. Gỡ tay nàng, chàng quả quyết quay người.
Khi nàng bừng tỉnh, xung quanh chỉ còn lại lớp lớp rèm che. A La ngơ ngẩn,
không biết bao lâu mới sực nhớ, vừa rồi nàng chưa kịp hỏi thăm Lưu Giác. Tử Ly
một mình đi đến thiên lao, ra hiệu cho thị vệ lui hết.
Lưu Giác chậm rãi quỳ
xuống thi lễ quân thần. Tử Ly đến ngay trong đêm thế này, có phải A La không hề
gì không?
“Tội thần Lưu Giác khấu
kiến vương thượng!”.
“Tội thần? Ngươi cũng
biết ngươi phạm tội tày đình? Trong mắt ngươi còn có vương thượng này ư?”. Tử
Ly lạnh lùng chất vấn.
Lưu Giác ngẩng đầu, khuôn
mặt tuấn tú cương nghị và thành khẩn: “Thần có tội, thần đã đưa A La vào cung,
rồi lại hối hận đột nhập vào cung đưa nàng ấy đi. Thần rất hổ thẹn với vương
thượng, nhưng thần không hối hận!”.
Tử Ly nhìn chàng, đúng,
chàng hận chàng ta, hận chàng ta không giữ lời, hận chàng ta đã cướp mất trái
tim A La. Nhưng Tử Ly không thể không thừa nhận, con người Lưu Giác có một dũng
khí mà chàng không có. Chàng ta dám đưa A La đi trốn, cũng như trong bữa tiệc ở
Đông cung năm xưa, chàng ta dám đứng ra cứu A La, không để chàng chặt ngón tay
nàng. Một người đàn ông như vậy mới xứng với A La. Tử Ly cay đắng nghĩ, chàng
là hoàng đế Ninh quốc, trên vai mang quá nhiều gánh nặng, không được phép toàn
tâm toàn ý yêu một người.
Dẫu trong lòng chỉ có
người ấy, duy nhất người ấy, cuối cùng chàng vẫn không có được. Còn người quỳ
trước mặt chàng đây, sẽ sớm tối bên nàng cùng nàng bay nhảy. Lòng chàng như kim
bị đâm chi chít, cảm giác đau đớn triền miên. Không biết tự lúc nào chàng đã
cắn chặt môi đến bật máu.
Lưu Giác vẫn cúi đầu quỳ,
lặng lẽ chờ Tử Ly phán quyết.
“Ngươi không sợ ta giết
chết ngươi sao?”. Đầu lưỡi Tử Ly vừa nhấp, nuốt xuống họng vị máu tanh, chàng
hỏi thẳng.
Lưu Giác cười: “Không sợ
là nói dối, nhưng thần nghĩ, vương thượng nhất định không giết thần”.
“Sao? Coi thường quả
nhân, đột nhập hoàng cung cướp vương phi, tội nào cũng là tội chết, cớ sao ta
không dám giết ngươi?”.
“Bởi vì vương thượng đã
yêu nàng ấy, tất sẽ hiểu lòng thần. Vương thượng không phải là người vô tình,
nếu giết thần như thế, chẳng phải thiên hạ sẽ chê cười sao”. Lưu Giác nói. “Ha
ha! Ai nói quả nhân không dám giết ngươi! Mặc thiên hạ chê cười, thì sao?”.
Trong lòng Tử Ly có một tiếng gào thét giục giã, giết đi, giết hắn đi! Nhưng,
chàng lại bật ra tiếng cười, chàng ta nói đúng, chàng không thể giết chàng ta.
Bởi vì chàng phải là một vị hoàng đế vượt qua tiên tổ, là một vị đế vương chinh
phục mảnh đất rộng lớn này!
“Ta không giết ngươi,
không vì điều gì khác, chỉ vì vương thúc. Ta không giết ngươi, nhưng cũng không
thể tha cho ngươi như vậy!”.
“Xin tùy ý vương thượng”.
Lưu Giác kiên định chấp nhận.
“Xử thế nào? Hừ, sao
ngươi không hỏi ta sẽ xử nàng ta thế nào?”. Tử Ly thôi cười, “Cung phi bỏ trốn,
dùng gậy đánh chết là nhẹ, ngươi đã biết hình pháp Ninh quốc, nói xem!”.
“Vương thượng!”. Lưu Giác
kinh ngạc,”Vương thượng xử thần thế nào cũng được, nàng ấy bị thần bắt đi,
không liên quan đến nàng ấy!”.
“Sợ rồi sao? Cách ta xử
ngươi rất đơn giản, chính là xử nàng ta. Ngươi cứ chờ mà chịu đựng!”. Tử Ly
cười lạnh lùng.
Lưu Giác nén đau, đột
nhiên đứng dậy, đôi mắt tràn ngập nỗi đau: “Vương thượng, sao có thể nhẫn tâm
như vậy? Vương thượng cũng biết, chỉ cần động đến nàng ấy một chút là đủ khiến
thần... vương thượng sao nỡ nhẫn tâm! Nàng ấy... nàng ấy cũng là người trong
lòng vương thượng!”.
“Đúng, ngươi sẽ đau,
ngươi có biết ta cũng sẽ đau? Trong lòng nàng ta chỉ có ngươi, các ngươi có
biết ta đau thế nào?”. Cơn thịnh nộ của Tử Ly cuối cùng đã bộc phát, mắt vằn đỏ
nhìn Lưu Giác, “Nếu ngươi không đưa nàng ấy vào cung, sao khiến lòng ta nảy
sinh khao khát? Nhìn nàng ấy như vậy, ngắm nàng ấy như vậy, nhưng trái tim nàng
ấy lại không thuộc về ta. Mỗi ánh mắt xa cách đều như dao xuyên trúng tim ta,
mỗi nụ cười nở ra vì ngươi đều như kim chích vào thân ta, các ngươi bảo ta phải
thế nào? Ngươi nói xem!”.
Lưu Giác nhắm mắt lùi hai
bước, khi mở ra, ánh mắt đã trở nên trong trẻo: “Vương thượng, Doãn Chi và A La
có lỗi với người. Lúc đầu thần nghĩ chỉ cần nàng ấy sống, dù phải trao nàng ấy
cho vương thượng, để nàng ấy trở thành phi của người, thần cũng cam lòng. Nhưng
thần thấy nàng ấy thà chết cũng không chịu ở lại trong cung, thần không đành
lòng. Nhìn nàng ấy mỗi ngày thêm hao mòn tiều tụy, nhìn đôi mắt tuyệt vọng đau
đớn của nàng ấy, thần... thần đành lựa chọn mạo hiểm với cái chết, vào cung đưa
nàng ấy đi. Thần có thể trao tính mệnh của thần cho vương thượng, nhưng không
thể trao nàng ấy cho người. Nếu vương thượng định giày vò nàng ấy, xin người nể
mặt cha con thần một lòng trung thành với người để nàng ấy được chết nhẹ nhàng.
Doãn Chi cũng quyết không sống một mình. Vương thượng hãy ra tay! Dùng tính
mệnh của chúng thần để dẹp cơn thịnh nộ của người”.
Tử Ly cười sằng sặc:
“Chết ư? Ta không đành, ta không nỡ động đến một sợi tóc của nàng ấy, cũng
không nỡ dứt tình với ngươi”. Chàng thôi cười, mắt tối sầm. “Doãn Chi, ta sẽ
không làm tổn thương nàng ấy, cũng sẽ không giết ngươi, nhưng...”. Sắc mặt Tử
Ly nghiêm túc, “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha!”.
“Thần tạ ơn vương thượng
không giết, tạ ơn vương thượng tha cho nàng ấy... Thần... thần đáng chịu tội”.
Chàng thở hắt ra, hòn đá tảng đè nặng trong lòng được cất đi. Chàng lặng lẽ
nhìn Tử Ly, Tử Ly cũng thực đáng thương. Lưu Giác cảm thấy mình là người hạnh
phúc. A La yêu chàng, A La là của chàng.
Tử Ly trở lại vẻ ôn hòa
thường lệ, nói với thị vệ bên ngoài: “Đưa tam tiểu thư tướng phủ đến đây!”.
Lưu Giác giật mình:
“Vương thượng, cầu xin người đừng để nàng ấy nhìn thấy!”
“Mới thế đã đau lòng
sao?”. Mặt Tử Ly thoáng cười. Ánh mắt lại lạnh băng, “Không nhìn thấy làm sao
nhớ được!”.
Lưu Giác bất lực.
Không lâu sau, A La được
thị vệ dẫn vào nhà lao. Vừa bước vào đã cảm nhận bầu không khí tăm tối ghê sợ
của thiên lao. Nghĩ đến các loại cực hình thời trung cổ, lòng nàng đã hiểu.
Nhìn thấy Lưu Giác mắt nàng sáng lên, nhón chân định lao đến, nhưng lại thấy Tử
Ly mặt lạnh như thép, nàng lại chần chừ dừng bước. Nàng biết, nếu là trước đây,
Tử Ly sẽ càng phẫn nộ. Nàng không hiểu, vừa rồi chàng đã tha cho nàng, còn dịu
dàng với nàng như vậy, tại sao trong chớp mắt lại đưa nàng đến đây.
Lưu Giác nhìn ánh mắt sợ
hãi của A La, chàng thở dài nặng nề, mắt vừa nhìn nàng, môi đã nở nụ cười: “Ta
vẫn khỏe”.
“Bây giờ vẫn khỏe, lát
nữa thì không!”. Tử Ly lạnh lùng.
A La kinh ngạc, không kìm
được, túm áo Tử Ly: “Đừng, cầu xin vương thượng đừng hại chàng!”. Mắt nàng đỏ
hoe, nước mắt giàn giụa.
“A La!”. Lưu Giác hạ
giọng, ánh mắt nghiêm lạnh. Chàng không chịu được khi nàng cầu xin như vậy,
chàng thà chết cũng không muốn để nàng cầu xin Tử Ly. A La sững người, nỗi sợ
hãi, lo lắng, bất lực dâng đầy trong mắt.
Tử Ly liếc nhìn cặp mắt
long lanh ngấn nước đó, lòng quặn đau thì thầm: “Muội có biết, khi muội nhìn ta
như thế, ta không thể từ chối muội điều gì không?”.
Chàng giơ tay đẩy A La,
lệnh cho thị vệ : “Giữ chặt nàng ta!”.
Thị vệ túm lấy nàng, A La
kinh hoàng: “Huynh định làm gì?”.
Tử Ly thầm nén nỗi đau,
giọng thản nhiên: “Lấy roi ra đây! Bình Nam vương, quả nhân đích thân hành hình
ngươi, ba mươi roi, ngươi chịu được không? Chịu không được, ta sẽ đánh nàng ta
ba roi, một roi bằng mười roi của ngươi!”.
“Đừng! Món nợ với huynh,
muội sẽ trả! Ba roi đánh chết muội, muội cũng không oán trách huynh!”. A La
tròn mắt nhìn Tử Ly.
“Im mồm! Không được nói
bừa!”. Lưu Giác lòng như lửa đốt, nếu Tử Ly mạnh tay, chỉ một roi là có thể
giết chết A La.
Tử Ly lạnh lùng “hừ” một
tiếng, quay sang A La: “Còn nói nữa, ta sẽ quất anh ta sáu mươi roi!”.
A La hoảng sợ bịt miệng,
hai giọt nước mắt lớn trào ra.
Lưu Giác cười lớn: “Thần
gân cốt khỏe mạnh, vương thượng hà tất phải dọa nàng ấy”.
“Đưa Bình Nam vương đến
đây!”.
Lưu Giác bước mấy bước
lên phía trước, lòng tức tối, sao Tử Ly nhất định phải hành hạ chàng trước mặt
A La khiến nàng đau lòng? Chàng nhìn nàng mỉm cười dỗ dành: “Nhắm mắt lại! Nghe
lời ta, ngoan nào!”.
A La nhìn chàng, lại nhìn
Tử Ly, từ từ nhắm mắt.
Lưu Giác hài lòng mỉm
cười, chậm rãi cởi áo ngoài, lộ ra tấm lưng trần: “Thần tạ ơn trước! Lát nữa
đau ngất e là sẽ quên”.
Môi Tử Ly khẽ giật một
cái, muốn cười lại nén: “Bình Nam vương luôn luôn là Bình Nam vương, đứng cho
vững!”. Nói xong liếc nhìn A La, hàng mi nàng động đậy, trên mặt phủ một làn
nước long lanh, khuôn mặt như ngọc vừa nhẫn nhịn vừa đau đớn. Lòng Tử Ly quặn
thắt, tay tức thì vung lên quất mạnh roi vào người Lưu Giác.
Nghe thấy “vút” một
tiếng, nước mắt A La tuôn rơi càng mau. Nàng hận Tử Ly quá tàn nhẫn, nhất định
bắt nàng đứng đây nghe từng tiếng roi quất vào thân thể Lưu Giác, một tiếng gọi
an ủi cũng không được phép nói ra.
Tử Ly nhắm mắt, roi vút
như mưa, chớp mắt lưng Lưu Giác đã bầm dập thịt lẫn máu. Chàng nghiến răng,
không kêu một tiếng, sợ A La nghe thấy.
Tử Ly quẳng roi: “Xong!”.
“Thần, tạ ơn vương
thượng!”. Lưu Giác nghiến răng nói.
“Rất tốt, thì ra ngươi
vẫn có thể mở miệng”, Tử Ly thản nhiên nói.
“Vương thượng giơ cao đánh
khẽ! Thần muôn phần cảm kích!”. Lưu Giác nói xong, há miệng nhổ ra một ngụm
máu.
A La vừa mở mắt, bắt gặp
những vết lằn chi chít bết máu trên lưng Lưu Giác, kinh ngạc kêu lên, vùng khỏi
tay thị vệ chạy đến.
Đáng chết! Lưu Giác trợn
mắt nhìn nàng: “Ai cho nàng mở mắt? Không được khóc!”.
A La môi run run, nhẹ
nhàng lau máu dính trên miệng chàng “Đau lắm hả?”.
Lưu Giác phẫn nộ nhìn Tử
Ly. Chàng ta cố tình như vậy nhất định để A La nhìn thấy chàng bị đánh ba mươi
roi. Nàng sẽ xót xa biết bao! Chàng gắng nở nụ cười tươi nhất có thể: “Không
đau, vương thượng thương xót thần tử, ra tay nhẹ!”. Giọng chàng to nhưng lực
rất yếu, “Nàng cũng nghe thấy rồi đấy!”.
“A La, lại đây!”. Tử Ly
nhìn hai người, đó chính là tình yêu ư? Nỗi đau lại bủa vây chàng.
A La giật mình, ngoái
nhìn Tử Ly: “Huynh còn muốn thế nào nữa?”.
“Muội vẫn muốn thấy đệ ấy
bị đòn?”.
A La lập tức rời Lưu Giác
đi về phía Tử Ly.
Tử Ly mỉm cười: “Tình sâu
như thế sao? Không tác thành cho hai người lại trách đại ca này vô tình!”. Nói
đoạn hạ giọng: “Bình Nam vương tiếp chỉ!”.
Lưu Giác thở nặng nhọc:
“Xin vương thượng sai bảo!”.
Tử Ly điềm nhiên nói:
“Quả nhân đã nhận A La làm nghĩa muội, phong là Thanh La công chúa, một tháng
nữa sẽ ban hôn cho ngươi!”.
A La kinh ngạc nhìn Tử
Ly, buột miệng nói: “Không tuân quy chế của tổ tiên sao?”.
Tử Ly quay mặt lại: “Công
chúa cũng là trong vương thất. Ta, tác thành cho hai người!”. Lời vừa nói ra
chàng đã cảm thấy có mùi máu tanh.
Công chúa của vương thất,
chưa có tiền lệ đặc biệt nào như vậy. Tử Ly đang đối phó với A La! Lưu Giác cau
mày, rồi một ý nghĩ lóe qua đầu như tia chớp, trong chớp mắt mặt chàng biến
sắc, lặng người. Tử Ly không đưa A La vào hoàng lăng... mà đã lựa chọn chịu cực
hình long biện! Lưu Giác kinh hoàng há hốc miệng, vì A La Tử Ly đã lựa chọn
chịu đựng những cơn đau giày vò thể xác vào mỗi dịp Đại Tuyết! Tử Ly... miệng
Lưu Giác hằn vết nhăn đau đớn, lặng nhìn Tử Ly. Nhắm mắt, hai tay nắm chặt. Tử
Ly đã... đã tác thành cho chàng... từ nay, người đó chính là hoàng đế của
chàng, tính mệnh của chàng đã thuộc về người đó.
Lưu Giác giơ tay kéo A La
quỳ xuống, trầm giọng nói: “Đại ân đại đức của vương thượng, Lưu Giác khắc cốt
ghi tâm, xin thề tại đây, tận trung tận hiếu, vạn tuế, vạn vạn tuế!”.
Tử Ly đứng quay lưng về
phía họ, khẽ nói: “A La sẽ được gả đi từ vương cung, Bình Nam vương có thể về
phủ tĩnh dưỡng, một tháng nữa quả nhân sẽ đích thân làm chủ hôn! Doãn Chi không
hận quả nhân đánh đệ chứ?”.
“Thần cam tâm tình
nguyện, không hề oan uổng!”. Lưu Giác thành tâm thành ý nói. Ánh mắt nhìn Tử Ly
rất đỗi thành thực, trong lòng có xúc cảm nào đó không nói được nên lời. “Đi
đi!”.
“Tạ ơn vương thượng! Thần
cáo lui!”. Lưu Giác đứng dậy, nhìn A La cười: “Chờ ta, một tháng nữa ta sẽ đón
nàng về phủ!”.
A La như trong giấc mộng,
nhất thời không biết nói sao. Tại sao sự thể lại chuyển biến đột ngột như thế?
Nàng nhìn Lưu Giác mỉm cười gật đầu.
Lưu Giác lại trầm ngâm
nhìn Tử Ly, khẽ nói: “Doãn Chi tâm phục khẩu phục!”. Nói xong chàng sải những
bước dài mạnh mẽ ra khỏi thiên lao, vết đau rát như phải bỏng trên lưng dường
như không tồn tại.
Tử Ly thở hắt ra, quay
người, nét mặt trở lại tươi cười: “A La, còn hận đại ca không?”.
A La ngây người nhìn
chàng, người đàn ông cũng yêu nàng sâu nặng như thế, cuối cùng đã tác thành cho
nàng: “Đại ca... muội”. Nàng đỏ mắt cúi đầu.
Tử Ly xoa đầu nàng: “Đại
ca không nỡ nhìn thấy muội buồn. Muội vui là được, công chúa của ta!”.
Công chúa! A La ngơ ngẩn
nghĩ, đột nhiên tiếp nhận thay đổi lớn như vậy. Tâm trạng nàng liên tục lên
xuống thất thường, lúc chán ngán vô vị khi bị nhốt trong vương cung, lúc mệt
mỏi cùng cực khi chạy trốn, niềm vui ngắn ngủi những ngày sống bên Lưu Giác
trong thung lũng, nỗi kinh hãi khi bị bắt trở lại, thần kinh căng thẳng, buồn
vui từ thái cực này sang thái cực khác, chỉ cảm thấy những gì đang đến với mình
cơ hồ rất... hoang đường! Nàng nhìn Tử Ly, lòng xót xa. Chàng không cam lòng,
bây giờ cuối cùng đã hiểu, đã buông tay? Nỗi day dứt do hiểu ra mọi chuyện lại
giày vò tim nàng, giống hệt lúc Tử Ly trong đêm tân hôn chạy đến tìm nàng bộc
bạch nỗi lòng. Thiên lao u tối... tâm hồn Tử Ly bị nhốt ở chốn này. Chàng tác
thành cho nàng và Lưu Giác, nhưng bao giờ chàng mới thật sự thoát ra khỏi thiên
lao của chính chàng? A La miễn cưỡng mỉm cười tinh nghịch: “Đại ca đừng hối hận
đấy, muội thích nhất cáo mượn oai hùm!”.
Tử Ly cười ha hả: “Vua
không thể nói chơi, A La cũng nhất định khiến đại ca hài lòng mới được”.
A La cười, thiên lao dù u
tối đến mấy, ánh mặt trời cũng có lúc rọi vào được. Nhưng ánh mặt trời đã vào
đến đây, lại không sao xua được nỗi u ám ẩn sâu trong lòng chàng, giống như nụ
cười của chàng, vĩnh viễn nhàn nhạt đậu bên khóe miệng, đó là nụ cười ư? Chỉ là
một biểu hiện, một biểu hiện cùng với bộ mặt đó, không phải là niềm vui tự đáy
lòng.
“Đương nhiên rồi, huynh
là đại ca của muội, cũng là người nhà của muội, muội sẽ bảo vệ huynh!”. A La
tiếp tục bông đùa. Ngoài tỏ ra vui vẻ ồn ào, nàng không biết phải đối diện thế
nào với nỗi đau khổ của Tử Ly. Nàng lè lưỡi, nhăn mặt ngoái nhìn thiên lao sau
lưng: “Muội ghét chỗ này”.
Tử Ly cười: “Ta sẽ không
bao giờ đưa muội đến đây nữa, thứ lỗi cho đại ca!”.
Tử Ly ngồi một mình trong
Ngọc Long cung. Cuối cùng chàng đã đưa ra quyết định, chàng đã hoàn toàn đẩy A
La khỏi vòng tay của mình. Từ nay, nàng không thuộc về chàng.
Chàng lấy ra bình rượu
ngắm nghía, thong thả uống, rượu vẫn mạnh, cay sộc vào họng, cháy trong ruột. A
La, muội đã toại nguyện, muội có vui không? Nhưng, chàng lại thở dài, A La sau
này dù có xảy ra chuyện gì, muội nhất định tha lỗi cho đại ca, có quá nhiều bổn
phận đặt lên vai đại ca, đại ca là hoàng đế, là hoàng đế của Ninh quốc.