Lưu Giác trở về vương phủ, Lưu Anh nhìn thấy chàng thì
ngạc nhiên, phấn khởi reo to: “Chúa thượng không sao rồi ư? Tiểu thư đâu?”.
Lưu Giác mỉm cười: “Nàng
ấy không sao, lão vương gia đâu?”.
“Lão vương gia đã biết
trước chúa thượng không hề gì, đang đợi chúa thượng trong thư phòng”.
Biết trước không hề gì?
Lưu Giác cảm thấy ông già sắp thành tinh thì phải. Đẩy cửa thư phòng, chàng reo
lên: “Ông già, con trai ông đau sắp chết đây!”.
An Thanh vương quẳng cuốn
sách trong tay, chạy đến: “Sao thế? Con trai?”.
Lưu Giác ngả đầu lên vai
ông: “Bị Tử Ly quất ba mươi roi, huynh ấy ra tay không nhẹ tý nào”.
“Ồ, không hề gì, trở về
là tốt, trở về là tốt!”. An Thanh vương cười khì khì, thuận tay ôm chàng vào
lòng, bàn tay se sẽ vỗ lưng chàng. Lưu Giác rên rỉ: “Ai ôi, ông già! Cha không
phải cha ruột của con rồi!”.
“Hừ, nghịch tử! A La của
con đâu?”. An Thanh vương không thấy A La, vội hỏi.
Lưu Giác cười hì hì: “Tử
Ly đã nhận A La là nghĩa muội, phong làm công chúa, một tháng nữa sẽ đích thân
làm chủ hôn gả A La cho con!”.
An Thanh vương không nói
gì, ngước mắt nhìn con trai, mặt tối sầm, không còn nụ cười hiền từ thường
ngày: “Vậy mà con vẫn cười được?”.
Lưu Giác thôi cười,
nghiêm nghị: “Cha, Tử Ly không đưa A La vào suối băng, huynh ấy lựa chọn chịu
hình phạt long biện. Con quả thực rất khâm phục. Chuyện này... Tử Ly là hoàng
đế, chúng ta không nên đòi hỏi quá khắt khe với người ta, đúng không?”.
An Thanh vương hạ giọng
hỏi: “Con trai, cái giá này, con tình nguyện gánh lấy?”.
“Cha à, con tình nguyện!
Tử Ly là hoàng đế, bất luận vì A La hay vì muốn để con suốt đời chịu ơn đức
huynh ấy. Tử Ly... từ nay hàng năm đều phải chịu đựng đau đớn giày vò thân xác
bởi hậu quả của cực hình long biện. Cái giá đó Tử Ly cho là đáng, con cũng
không phải là người vong ân phụ nghĩa”. Lưu Giác nghiêm túc trả lời.
“Con trai, con hiểu thì
tốt, cha chỉ nhắc con một câu. A La được phong công chúa vào lúc này là có
nhiều nghi ngại, danh phận này e là không bình yên”. An Thanh vương thầm tán
thưởng Tử Ly tìm biết cách để củng cố vững chắc đế vị của mình, cũng khâm phục
dũng khí chịu đựng cực hình long biện của chàng, chàng quả xứng với ngai báu
này. Đồng thời ông cũng có dự cảm mơ hồ bất an trước việc làm này của tân
vương. Ông nhìn Lưu Giác, con trai ông chọn cô dâu này sao mà khổ thế? An Thanh
vương nheo mắt, con trai năm nay hai mươi lăm tuổi, đường đường khí phách nam
nhi, mắt mũi nét nào ra nét đó, thần thái này sao càng nhìn càng giống mẹ nó?
Ông ngây ra nhìn, mắt lim dim suy nghĩ, riêng cái tên Bình Nam vương, chỉ cần
đánh tiếng e là bao bậc danh gia Phong thành có con gái tới tấp cầu thân, chọn
lựa hoa mắt! An Thanh vương có phần xót xa thương con trai số khổ, đột nhiên
nói: “Hay là chúng ta không chọn A La? Đằng nào cha cũng không ưa Lý tướng!”.
Lưu Giác nghe vậy sững
người, vẻ giận dỗi: “Ông già, chuyện này đâu phải... nếu có thể nói không lấy
là không lấy, hà tất con phải vất vả vào cung đưa nàng đi?”.
“A La kể cũng tốt, cha
cũng thích nó, nhưng sau này... nếu nói nó xinh đẹp, nhìn lâu cũng chỉ như đóa
hoa, tính tình cũng tốt. Hay là ta cưới cho con luôn một lúc tám cô, mười cô
như nó, hoặc là xinh đẹp, hoặc là tốt tính, rồi lấy tất cả ưu điểm của họ dồn
vào một người để mà nhìn ngắm!”. An Thanh vương càng nói càng hưng phấn.
Lưu Giác nhăn nhó: “Cha,
vậy thì cha cũng chặt con làm nhiều mảnh, đông một mảnh tây một mảnh để tám cô,
mười cô kia mỗi người nhặt một mảnh? Thực ra, A La...”. Khuôn mặt đẹp của chàng
giãn ra trong nụ cười êm dịu, “Nghìn người trong thiên hạ không bằng một A La.
Cha à, lòng con không phải đá, không thể chuyển. Lòng con không phải chiếu,
không thể cuộn. Bất luận sau này thế nào, con cũng chịu được!”.
An Thanh vương nhìn con
trai, khuôn mặt già phấn khởi cười tựa đóa hoa: “Tốt, đàn ông có cái nên làm,
có cái không. Cái được, cái mất đều gánh được, chịu được! À, Ly vương đã trao
chức đô đốc Phong thành cho Thành Tư Duyệt, con mắt nhìn người của hắn quả
không tồi. Ám Dạ... đợi hắn hoàn tất những việc này, cũng nên biến mất”.
Lưu Giác cười hì hì:
“Biết rồi, Ám Dạ có gia đình, không thể cả đời là Ám Dạ của vương phủ. Đến khi
chàng ta có con, cũng đến lúc để y hưởng niềm vui gia đình, chúng con chẳng
phải là anh em rể sao?”.
“Còn nữa, Xích Phong hồi
báo, Hạ vương ngay từ mười năm trước đã có tiếp xúc với họ Vương. Đừng coi
thường Hạ quốc nhược tiểu, bọn họ luôn có ý đồ mở mang bờ cõi. Thất hồn ngọc
dẫn hương chắc chắn do Hạ vương trao cho Vương Yến Hồi. Họ Vương đã đổ, Vương
Yến Hồi tự vẫn để lại một nước cờ bí mật cho Thanh vương Lưu Giám, lại thêm anh
ta lấy công chúa Khởi quốc, e là ẩn họa không nhỏ. Ta thấy Ly vương không hẳn
không biết chuyện, tất cả những chuyện này rất có thể cũng nằm trong dự liệu
của chàng ta?”.
Lưu Giác trầm tư hồi lâu,
nói: “Con hiểu ý cha, lần này A La được phong công chúa, một tháng nữa gả cho
vương phủ, rất có thể hôn lễ của chúng con chính là cơ hội. Con sẽ cho người
bảo vệ nàng ấy”.
“Vậy thì tốt, con đến
Tùng phong đường để Lưu Anh xem vết thương cho. Ta cần sai bảo vài việc chuẩn
bị cho hôn sự”.
Ngày hôm sau, thánh chỉ
và lễ vật đồng thời được chuyển đến Lý phủ. Lý tướng cười không ngậm được
miệng, tíu tít sai người nhận lễ chuẩn bị lo hỷ sự.
Trong một thời gian ngắn,
khắp triều đều biết, Ninh quốc có thêm một vị công chúa, những người chưa gặp A
La đều mong được chiêm ngưỡng nhan sắc công chúa Thanh La. Tin nhanh chóng
truyền đi, trở thành chủ đề bàn luận mới của Phong thành sau chuyện tân vương
đăng cơ.
Minh Châu cũng rất hiếu
kỳ, bám lấy Thanh vương Lưu Giám hỏi: “Nghe nói công chúa vừa được phong là
tiểu muội của thứ phi Thanh Lôi. Thứ phi dù lãnh đạm, năm xưa cũng không làm gì
được nàng ấy, rút cuộc công chúa là người thế nào? So với thần thiếp thế nào?”.
Nhớ lại nhan sắc của A La
trong lần nhìn thấy ở Đông cung, lại nhìn đôi mắt Minh Châu, Lưu Giám khẽ buông
một câu: “Đến lễ sắc phong nàng khắc biết”.
Thanh Lôi cả ngày âm thầm
không nói. Nàng và Lưu Giám đã là phu thê kết tóc, trong hoạn nạn càng thể hiện
chân tình, trong lòng cũng biết Lưu Giám có ý đồ đoạt lại vương vị, lấy Minh
Châu chỉ là để mượn binh lực của Khởi quốc do vậy trước mặt Minh Châu nàng rất
mực ôn hòa. Nhưng nghe tin A La được phong công chúa, nhìn biểu hiện trên mặt
Lưu Giám, lòng nàng vẫn trào lên nỗi chua xót.
Lưu Giám mỉm cười quàng
tay ôm Thanh Lôi: “Lôi Nhi, lẽ nào không tin ta? Chỉ là, ta thấy tiểu muội của
nàng e là làm công chúa không được bình yên mấy ngày”.
Thanh Lôi kinh ngạc:
“Điện hạ sao lại nói thế?”.
Lưu Giám mỉm cười bí
hiểm: “Hôn lễ của Thanh La sẽ là thời cơ tốt nhất của chúng ta”. “Điện hạ,
Thanh Lôi có câu này không biết có nên nói không”. Thanh Lôi ngẩng đầu thận
trọng nhìn Lưu Giám, thấy chàng cúi đầu lắng nghe, liền bạo dạn: “Cả nhà chúng
ta sống vui vẻ thế này, thực ra cũng không hẳn không phải là phúc, hà tất...”.
“Im mồm! Lôi Nhi bụng dạ
đàn bà! Thân nam nhi sống thế này khác nào chết? Huống hồ, trong tay ta có
không ít quân bài!”. Trong lúc kích động, ngữ khí của Lưu Giám đã trầm trọng,
vẻ tự tin trên mặt chàng khiến Thanh Lôi cảm thấy hình như chàng vẫn là thái tử
điện hạ năm xưa.
Thanh Lôi ngây người nhìn
khuôn mặt tuấn tú của chàng, thở dài: “Lôi Nhi chỉ nói vậy thôi, cho dù điện hạ
làm gì, Lôi Nhi cũng đứng về phía chàng”.
Trong lòng Lưu Giám vốn
đã không vui, nghe nàng nói vậy, lại không nén được, mềm giọng: “Đừng quá lo
lắng, ta tất có chủ trương”.
Trần quốc Sở Nam vẫn còn
lưu lại Phong thành, lấy cớ chiêm ngưỡng phong cảnh Ninh quốc, hàng ngày lang
thang đến những chốn vui chơi tửu lầu, trà quán của Phong thành. Anh ta nghe
đồn Ninh quốc vừa có thêm một nàng công chúa một tháng nữa sẽ gả cho Bình Nam
vương, bất giác nhớ lại nữ nhân bạo gan khác thường, một nụ cười khiến anh ta
ngơ ngẩn trong một đêm ở thành Lâm Nam ngày nào, Sở Nam thậm chí cũng không hối
hận anh ta đã mất hồn vì nụ cười đó. Miệng nở nụ cười bí hiểm, Sở Nam nâng ly
uống cạn, lẩm bẩm: “Không biết có phải vị công chúa đó không?”.
Bảy ngày sau, Ly vương hạ
chỉ mở đại yến, sắc phong công chúa, văn võ bá quan cùng phu nhân có thể gặp
mặt, Sở Nam cũng được mời.
A La vẫn ở trong điện
Ngọc Hoa. Nghe tin nàng được Tử Ly nhận làm nghĩa muội, phong làm công chúa,
ban hôn cho Bình Nam vương, Cố Thiên Lâm lòng lại tràn hy vọng, muốn tiếp cận A
La.
Đối với Cố Thiên Lâm, A
La luôn cảm thấy có điều áy náy, nhìn thấy vẻ buồn thảm trong mắt nàng, luôn
muốn làm điều gì cho nàng. Một hôm, A La bất chợt nghĩ đến thiên “Trường môn
oán phú(7)” của Trần A Kiều thời Hán mà nàng đã đọc và lén chép lại, nhưng vẫn
chưa có cơ hội đưa cho Cố Thiên Lâm.
Tử Ly sắc phong cho nàng,
còn mở tiệc, muốn nàng xuất hiện với thân phận công chúa, khiến A La thấy hơi
bất an, luôn cảm thấy quá phù phiếm phô trương. Còn Tử Ly lại cười dịu dàng:
“Không để phu nhân văn võ bá quan nhìn thấy công chúa xinh đẹp, đại ca quả thật
không cam lòng”.
Câu nói ấy khiến A La bật
cười. Nàng cũng rất muốn bù đắp cho Tử Ly, liền nhận lời.
Cố Thiên Lâm khẳng khái
nhận trách nhiệm trang điểm cho A La. Nàng nói đùa Tử Ly: “Vương thượng hãy đợi
chứng kiến bá quan nhìn thấy công chúa của chúng ta, con mắt sẽ nổ thế nào”.
Tử Ly cười lớn: “Vậy thì
phiền hoàng hậu vất vả. Nếu được như lời hậu nói, quả nhân sẽ trọng thưởng!”.
“Ồ? Thần thiếp có thể bạo
gan hỏi một câu, vương thượng định ban thưởng gì cho thần thiếp?”.
Tử Ly nhìn nàng: “Quả
nhân sẽ hòa một khúc tiêu cầm với hoàng hậu được không?”.
Cố Thiên Lâm ngạc nhiên
sung sướng, chàng có ý gì? Lẽ nào chàng... Mặt nàng vụt đỏ, cúi người hành lễ:
“Thần thiếp mong chờ tiếng tiêu của vương thượng”.
Nhìn Cố Thiên Lâm rảo
bước khỏi ngự thư phòng, Tử Ly thôi cười, ánh mắt lộ vẻ đau khổ. Chàng sao
không biết tâm tư Cố Thiên Lâm, chàng sao không hiểu ánh mắt của Cố tướng và Cố
Thiên Tường. Sống với hoàng hậu đã ba năm, nhưng vẫn chưa có người nối dõi, sao
có thể được? Ninh quốc cũng cần người kế thừa ngôi báu. Chàng ngồi trên ngai
vàng cười đau khổ, đây là sự bất lực của bậc đế vương! Với người mình yêu lại
phải công khai phô ra sắc đẹp của nàng, phơi bày trước những con mắt tham lam;
đối với người mình không yêu, lại phải tỏ ra ân cần chiều chuộng để nàng sinh
con cho mình.
A La... Tử Ly bỗng hơi
hối hận, không muốn để nàng xuất hiện trước mọi người. Nhưng thánh chỉ đã ban,
không cho phép chàng hối hận. Tử Ly thở dài, thì thầm: “Phụ hoàng, Tử Ly làm
vậy là đúng hay sai?”.
Sau khi tắm nước thơm,
các cung nữ choàng lên người A La chiếc váy thêu phượng thất bảo. Đây là triều
phục mùa hè của công chúa Ninh quốc. Nền sa màu hồng nhạt, sau lưng là một con
chim phượng hoàng thêu chỉ vàng gắn vô vàn những viên ngọc nhỏ, đang giương
cánh như sắp bay lên, lại còn bảy chiếc đuôi phượng thêu trên đuôi váy dài ba
thước kéo lê trên đất, khi bước đi, cánh phượng dập dờn như sắp bay, sống động
như thật. Còn chưa vấn tóc cho A La, Cố Thiên Lâm đã nhìn đến ngơ ngẩn, mỉm
cười: “Thì ra tiểu muội lại đẹp mê hồn đến thế!”.
A La đỏ mặt: “Thiên Lâm
tỷ tỷ lại đùa muội rồi, muội nên trang điểm như cũ thì hơn”.
“Không được!” Cố Thiên
Lâm cười, ấn nàng ngồi trước đài gương, “Ta và vương thượng đã có hẹn, nếu muội
khiến cho toàn điện sững sờ, vương thượng, sẽ... sẽ rất vui”. Nói xong mặt nàng
chợt đỏ bừng.
“Đại ca hẹn gì với tỷ?”.
A La nhìn gương mặt ửng hồng của Thiên Lâm hỏi.
Cố Thiên Lâm hơi cúi đầu,
dũng cảm nói: “Vương thượng sẽ hòa tấu tiêu cầm với ta!”.
A La cười khúc khích: “Vì
khúc tiêu cầm đó, A La cũng nên trang điểm thật đẹp mới được”. Nói xong nàng
ngồi thẳng ngay ngắn, lòng thầm cầu mong Tử Ly sớm nhìn thấy ưu điểm của Cố
Thiên Lâm, cầu cho chàng được hạnh phúc.
Di Tâm điện lại mở đại
yến, phu nhân của văn võ bá quan tụ tập ở ngự hoa viên chờ đợi xem mặt tân công
chúa, sau khi nàng ra mắt bá quan.
Lần thứ hai Sở Nam bước
vào Di Tâm điện, anh ta đưa mắt nhìn quanh, không thấy Bình Nam vương Lưu Giác.
Thì ra Tử Ly đã có chỉ, để Lưu Giác khỏi thấy khó xử, chàng không tham dự tiệc.
Lưu Giác đành dặn dò Thành Tư Duyệt chú ý theo dõi mọi động tĩnh.
Giờ Thân, tiếng chuông
ngân vang, Ly vương giá đáo, bá quan khấu đầu. Nhiều người sắc mặt đã có vẻ sốt
ruột ngóng chờ,
Tử Ly mỉm cười: “Hôm nay
mở tiệc mời bá quan và Sở Nam vương tử, chính là vì công chúa Thanh La vừa được
quả nhân sắc phong. Trước khi đăng cơ, quả nhân không may lâm nạn, công chúa xả
thân cứu mạng, cho nên ta đã nhận nàng là nghĩa muội, sắc phong công chúa. Hôm
nay mở tiệc là để công chúa ra mắt tân khách cùng văn võ bá quan, truyền chỉ,
mời công chúa!”.
Nội thị hô to: “Truyền
hoàng hậu, công chúa vào điện!”.
Cùng với tiếng hô, hoàng
hậu Cố Thiên Lâm thân chinh khoác tay A La khoan thai tiến vào Di Tâm điện. Hai
người - một người mình vận triều phục thêu con chim phượng hoàng vàng chói, một
người nền váy màu hồng nhạt, dưới ánh nến huy hoàng, hai con chim phượng hoàng
dập dờn giương cánh như sắp bay. Cố Thiên Lâm quốc sắc thiên hương, khí độ phi
phàm. A La kiều diễm bẩm sinh, nhan sắc khuynh thành. Trên búi tóc đen mướt
cuốn cao cài chiếc trâm vàng hình phượng hoàng ngậm ngọc. Hai chuỗi ngọc lộng
lẫy rủ xuống từ hai cánh chim, một viên minh châu lớn kẹp trong miệng chim rủ
xuống vầng trán rộng thanh khiết sáng ngời, cặp lông mày thanh tú rõ ràng. Trên
khuôn mặt tựa ngọc tạc nổi bật đôi mắt lóng lánh như thủy tinh, dường như đã
làm lu mờ ánh sáng của cả tòa đại điện tráng lệ. Khi gót sen khẽ bước, chiếc
váy rung rinh, đôi cánh phượng dập dờn muốn bay. Tất cả quan khách ngây ngất
nhìn theo, tiếng ngọc bội rung rinh theo mỗi bước chân, hút mọi ánh mắt ngây
dại.
Cả trăm người trong tòa
đại điện bỗng chốc im phăng phắc, chỉ có những ánh mắt sững sờ kinh ngạc. Cố
tướng cũng có phần ngỡ ngàng, một người đàn bà như thế, chẳng trách! Lời cảm
thán kẹt nơi cổ họng, Lý tướng cũng ngẩn người không kém, trước mắt vụt hiện
khuôn mặt tựa đóa phù dung của thất phu nhân. Lớp băng lạnh cố hữu trên khuôn
mặt Cố Thiên Tường cơ hồ tan biến, lòng xúc động thầm ghen với Lưu Giác.
Sở Nam há mồm, hơi thở
như ngưng lại. Chính là nàng ta, chính là nữ nhân đã cười như đóa hoa nở trong
một đêm tối trời ở thành Lâm Nam ngày trước. Chính nữ nhân đó sau khi trang
điểm đích thực là giai nhân tuyệt thế. Sở Nam phút chốc hồn siêu phách lạc, đầu
óc mụ mị, trong mắt trong lòng lúc này chỉ có bóng giai nhân vịn tay hoàng hậu
đi đến.
Hai mỹ nữ dìu nhau vào
đại điện, gót ngà từ từ lướt, cúi gập người hành lễ với Ly vương, giọng nói
trong như tiếng chuông bạc của A La vang lên: “Bái kiến vương huynh!”.
Tử Ly cười, từ ngai vàng
bước xuống, dìu hai người đứng dậy: “Miễn lễ!”. Chàng một tay dắt hoàng hậu,
một tay dắt A La trở về ngai vàng, hai người lần lượt ngồi xuống hai bên chàng.
Nội thị hô: “Bá quan
triều bái!”.
Bá quan nhất tề rời chỗ,
quỳ phục xuống, miệng hô: “Hoàng hậu thiên tuế, công chúa thiên tuế!”.
Sau khi bá quan đứng dậy,
Sở Nam mới định thần trở lại, phất ống tay áo dài hành lễ với A La: “Công chúa
quả nhiên tuyệt thế giai nhân, từng cứu mạng bệ hạ, cũng từng mỉm cười hóa nguy
thành an! Sở Nam kính lễ!”.
A La mỉm cười đáp lại:
“Điện hạ đa lễ rồi, Thanh La nghe nói Trần quốc nhị điện hạ gan dạ dũng mãnh,
võ nghệ xuất chúng, hôm nay diện kiến, quả nhiên khí độ phi phàm!”. Nàng thầm
giật mình, Sở Nam này chính là người áo đen bịt mặt đột nhập quán rượu Thường
Lạc ở Lâm Nam đêm đó, nàng nhận ra đôi mắt hoang dã tựa mắt thú dữ đó!
Tử Ly cười ngất: “Thanh
La đâu chỉ mỉm cười hóa nguy thành an, nói là khuynh thành khuynh quốc cũng
không quá!”. Giọng chàng lộ vẻ tự hào, chợt chuyển chủ đề: “Quả nhân đã ban hôn
ước công chúa cho Bình Nam vương, Sở Nam vương tử nếu không vội hồi hương xin
mời ở lại uống ly rượu mừng”.
Sở Nam nhìn khuôn mặt
kiều diễm của A La, nghĩ đến thân hình như ngọc tạc dưới làn áo mỏng bay bay,
tỏa hào quang ma quái trong màn đêm thành Lâm Nam ngày trước. Lần thứ hai gặp
lại, cũng khiến anh ta tim giật thót như vậy. Đang ngơ ngẩn, nghe tiếng Tử Ly,
hàng mày rậm của anh ta nhướn lên, mỉm cười: “Chúc mừng công chúa, Sở Nam nhất
định quấy quả một ly rượu hỷ mới chịu hồi hương”.
Gương mặt của A La ửng
đỏ, nàng giận dỗi liếc nhìn Tử Ly. Trong vẻ giận dỗi có phần nũng nịu, Sở Nam
ngây người nhìn, người vụt nóng bừng, thầm nghĩ giá nàng ta chịu nhìn mình như
thế, có chết cũng cam lòng.
A La tươi cười cúi người
hành lễ với Tử Ly: “Vương huynh, Thanh La và hoàng hậu xin cáo từ”.
Tử Ly cười ưng thuận. Khi
ánh mắt Cố Thiên Lâm và Tử Ly gặp nhau, mặt nàng thoắt đỏ, biết chàng rất hài
lòng với việc trang điểm cho Thanh La, lòng nàng rộn ràng niềm vui, lại khoác
tay A La, thong thả rời cung điện.
Nhìn bóng người xa dần,
Sở Nam một hơi uống cạn ly rượu, cảm thấy rượu hôm nay nặng hơn lần trước, vị
cay nóng xộc thẳng vào tim. Nghĩ tới giai nhân đó sắp thuộc về Bình Nam vương,
chợt bâng khuâng tiếc nuối, một ý nghĩ vụt lóe trong đầu anh ta.
Lưu Giám khẽ cười, nói:
“Vương thượng đúng là có mắt nhìn. Nhận một nghĩa muội tuyệt sắc vô song. Chỉ
có điều, nhanh chóng gả cho Bình Nam vương như thế, đại huynh này vạn phần lưu
luyến”.
Tử Ly mỉm cười ôn dịu:
“Là đại ca chỉ mong hoàng muội được hạnh phúc, chỉ cần A La vui, quả nhân cũng
vui. Cho dù có gả hay không, hoàng muội đều là báu vật của quả nhân. Nếu Thanh
vương lưu luyến hoàng muội, vậy chuyện xuất giá lần này xin giao cho Thanh
vương lo liệu, nhất định không được qua loa”.
Lưu Giám vội đứng dậy
nhận lời, trong đầu lóe lên bao dự định.
A La và hoàng hậu bước vào
ngự hoa viên, dưới chân vẫn là con đường phát sáng như lần vào cung ngày nào.
Các vị phu nhân của bá quan tụ tập ở đây khiến nàng nhớ đến dạ yến đêm Trung
thu mấy năm trước. Hồi đó nàng đâu có nghĩ có ngày nàng trở thành công chúa
Ninh quốc, chỉ một lòng muốn giấu mình thật kỹ, khiến mình trở nên càng nhỏ bé,
mờ nhạt càng tốt. Nghĩ đến lúc Lưu Giác nhận ra nàng, giở trò điểm huyệt khiến
nàng không thể mở miệng, bất giác bật cười khúc khích.
Cố Thiên Lâm nghe thấy,
khẽ hỏi: “Muội nghĩ đến dạ yến đêm Trung thu phải không?”. Chính nàng cũng đang
nghĩ đến chuyện đó, nhớ lại khi ấy nàng đang cùng Lý Thanh Lôi đua tài, đua
sắc, nhưng không ngờ lương duyên cả đời thực ra lại ở tứ điện hạ bấy lâu vẫn ẩn
trong bóng tối. Lấy chàng, nàng lại trở thành hoàng hậu.
“Tỷ đoán đúng, chính
trong dạ tiệc đó muội đã bị Lưu Giác tìm thấy. Chàng giận lắm. Đã tìm suốt nửa
năm mới biết muội là ai”. Mắt A La long lanh, hồ hởi nói cười.
Cố Thiên Lâm dừng bước,
giơ tay nắm lấy tay A La: “A La, muội có biết muội có nụ cười mê hồn thế nào
không?... Ôi, ta không xứng với vương thượng, lại không ngờ, trong lòng muội đã
sớm có Bình Nam vương như vậy. Ta đoán, khi muội nghĩ đến vương thượng, cũng
không có thần sắc thế này”. Trên mặt A La, trong mắt A La lúc này rạng ngời
niềm vui, niềm vui từ trong đáy lòng. Nàng hiểu, đó là nụ cười không thể kìm
chế mỗi khi nghĩ đến người mình yêu, niềm vui trào lên từ sâu thẳm đáy mắt. Chỉ
cần nhìn mắt A La là biết nàng đang say đắm trong tình yêu.
A La ngây người, thế ư?
Lúc đó nàng đã thích Lưu Giác rồi sao? Mặt nàng lại cười thỏa mãn, ngượng nghịu
nói: “Không giấu tỷ tỷ, lúc đó muội hoàn toàn không nghĩ đến tình yêu, tâm tư
muội khi ấy không để ở đây”.
Cố Thiên Lâm bật cười:
“Cho nên ta mới ghen với muội, muội vô tình mà có tình yêu thân thành...”.
“Tỷ đừng buồn, có vài
điều A La luôn muốn nói. Thế giới này là thế giới của đàn ông, yêu và không yêu
đều do đàn ông làm chủ. Nhưng, muội biết có câu nói “đàn ông theo đuổi đàn bà
cách cả ngọn núi, đàn bà theo đuổi đàn ông chỉ cách một bức màn”. Nếu tỷ thích một
người, hãy vứt bỏ thiên kiến thế tục, mạnh dạn thích người đó. Nên biết, hạnh
phúc là của mình, không phải để cho thiên hạ xem”. A La nghiêm túc nhìn Cố
Thiên Lâm, “Chờ đợi quá lâu, người sẽ mệt, lòng sẽ chán chường, tỷ hãy suy
nghĩ. Mặc dù A La luôn được cho, sau đó mới bù đắp, nhưng cũng biết tình yêu
giữa hai người thực ra không phải hoàn toàn thuần tuý, dùng một chút thủ thuật
cũng không hẳn không hay”.
Cố Thiên Lâm kinh ngạc
lấy tay bịt miệng A La. Trời ơi, Thanh La công chúa đang khuyên nàng bất chấp
tứ đức, vứt bỏ đoan trang, theo đuổi lấy lòng vương thượng? Có thể nói ra những
lời táo bạo như vậy, quả thực không giống thiên kim xuất thân từ tướng phủ.
A La khẽ cười: “Tỷ đừng
ngạc nhiên, lời thực lòng muội đã nói rồi, A La luôn khác người thường, nếu Lưu
Giác nạp thêm thê thiếp, muội sẽ bỏ chàng ra đi”.
Cố Thiên Lâm lại kinh
ngạc, trong suy nghĩ của nàng, dự định lớn nhất cũng chỉ là được sủng ái hơn
một chút. Nàng cười khúc khích, ghé tai A La: “Nếu Bình Nam vương nghe thấy,
không hiểu sẽ nổi cơn thịnh nộ thế nào!”.
Hai người nhìn nhau cười,
đi vào phòng tiệc.
Thị cung hô báo: “Hoàng
hậu giá đáo! Công chúa giá đáo!”.
Hai người an tọa, phu
nhân bá quan quỳ phục thỉnh an: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Công chúa
thiên tuế!”.
Cố Thiên Lâm cười: “Bình
thân, hôm nay chỉ để chư vị phu nhân gặp gỡ công chúa Thanh La của chúng ta,
chư vị cứ vui vẻ thoải mái, không cần đa lễ”.
“Tạ ơn nương nương!”.
Các vị phu nhân đứng dậy
trở về chỗ, A La cảm thấy mọi ánh mắt bên dưới hướng vào mình, không nén được
cười. Trong bữa tiệc Trung thu lần đó nàng chỉ thổi một điệu sáo bình thường,
Vương hoàng hậu khi đó đã bình phẩm, sắc tài của nàng tầm thường, những người
tham dự bữa tiệc đó lần này chắc kinh ngạc không ít.
Minh Châu xuất hiện với
thân phận chính phi của Thanh vương Lưu Giám, tròn mắt nhìn Thanh La ngồi ở ghế
chủ nhà, hồi lâu sau mới hiểu câu Lưu Giám nói “đến lúc đó khắc biết” nghĩa là
gì, đó là vẻ đẹp không thể hình dung. Con người Thanh La có một khí chất đặc
biệt, không tôn quý vương giả, nhưng khác thường, thậm chí vượt xa Cố hoàng hậu
ngồi bên. Nàng kinh ngạc phát hiện, đôi mắt Thanh La rất giống mắt mình, vóc
dáng cũng ngang ngang. Trong đầu nảy ra một ý.
Khi đến đây nàng loáng
thoáng nghe các phu nhân truyền tai nhau, vị công chúa này không có tài, nghĩ
đến điệu múa của mình, bỗng muốn chơi trội, rụt rè nói: “Thần thiếp là Minh
Châu - vương phi của Thanh vương, lần đầu được chiêm ngưỡng thiên nhan công
chúa, lại nghe nói công chúa là tiểu muội của lương đệ Thanh Lôi, tiếng đàn phi
phàm, nay bạo gan mời công chúa, không biết có thể cho Minh Châu cùng chư vị
phu nhân được thưởng thức một khúc?”.
Cố Thiên Lâm chỉ biết
mình và Lý Thanh Lôi thiên về đàn, Thanh La thiên về sáo, nhưng không biết nàng
còn biết chơi đàn, cũng thấy hiếu kỳ, mắt nhìn A La như có ý hỏi.
A La lòng xáo động, nghĩ
tới khúc “Trường Môn phú” đã chép định tặng Cố Thiên Lâm, bèn cười nói nhỏ: “Tỷ
nên nghe kỹ khúc này, ca từ của nó, tiệc tàn muội sẽ tặng cho tỷ”. Nói đoạn rời
chỗ ngồi, giơ tay điều chỉnh cầm âm, khúc “Trường môn phú” thê lương từ những
ngón tay tràn ra, uyển chuyển du dương, trùng trùng điệp điệp.
Cố Thiên Lâm không biết
tự lúc nào lệ đã thấm mi, khi khúc đàn vừa dứt mới gạt nước mắt, cười: “Tiếng
đàn của công chúa thật tuyệt vời, khiến bản cung thất lễ, trong bữa tiệc thế
này nên vui mới phải, ta phạt công chúa ba chén, chư vị phu nhân thấy thế
nào?”. Mọi người bên dưới đồng thanh tán thưởng. A La cười nâng ly uống cạn,
nói nhỏ: “A La vì tỷ tỷ, cuối cùng lại bị phạt, thật không công bằng. Tiệc
xong, muội sẽ kể lai lịch khúc này”.
Cố Thiên Lâm cười ưng
thuận.
Ca vũ nổi lên, xua tan
không khí thê lương vừa rồi. Minh Châu nhẩm tính, còn trên dưới hai mươi ngày
nữa là đến hôn lễ của công chúa, đây là thời cơ rất tốt, bèn mỉm cười nói:
“Nghe tin công chúa sắp thành hôn, thần thiếp đến từ Khởi quốc, thảo nguyên
Khởi quốc có một loài kỳ hoa, gọi là Nguyệt sương hoa vô cùng quý hiếm. Nghe
nói sau khi dùng có thể giải bách độc, kỳ hoa này trăm năm mới nở, chỉ không
quá một khắc lại tàn, người có duyên mới hái được trên thảo nguyên tuyết phủ.
Rất may vương huynh của thần thiếp nhắn lời, người có một bông, sẽ đưa đến Ninh
quốc vào ban đêm, đó là lễ vật mừng đại hôn của công chúa”.
Kỳ hoa giải độc? A La
phấn khởi, nói: “Đã vậy Thanh La xin cảm tạ Thanh vương phi”. Minh Châu cười
thầm, nếu không cần mượn hôn lễ của ngươi để hành sự, kỳ hoa này Khởi vương
cũng không nỡ đưa ra. Từ khi rời yến tiệc đến lúc lên giường, trong đầu Sở Nam
chỉ có bóng hình giai nhân Thanh La, trằn trọc không thể chợp mắt.
Lòng thầm kinh ngạc, nàng
ta sắp gả cho Bình Nam vương Lưu Giác, sao mình lại si mê nàng ta? Nghĩ đến Lưu
Giác, Sở Nam trầm ngâm hồi lâu, sai thuộc hạ: “Chuẩn bị danh thiếp đưa đến Bình
Nam vương, bản vương muốn giao đấu với hắn!”.
Sở Nam bụng nghĩ, Lưu
Giác trúng một nhát kiếm của mình, mặc dù lúc đó hắn chiến đấu khá lâu trên
tường thành, công lực đã yếu hơn mình vài ba phần. Lần này chính thức giao đấu,
phải đánh tan nhuệ khí của hắn để hả giận.
Lúc này vết thương Lưu
Giác đã bình phục, không được gặp A La, lòng sầu muộn, ngày ngày đếm đốt ngón
tay, danh thiếp của Sở Nam đưa vào, đúng lúc chàng đang cần giải khuây. Lưu
Giác cười ranh mãnh, lần trước chàng trúng một nhát kiếm của Sở Nam, lần này
chàng sẽ phục thù.
Hai người hẹn giao đấu ở
ngoại ô phía nam. Tử Ly được tin báo cũng cười, đây lại là cơ hội! Chàng đến
tìm A La nói: “Không phải đại ca không muốn hai người gặp nhau, chỉ là tổ chế
có quy định, trước đại hôn, công chúa không được gặp riêng phò mã, có điều,
Bình Nam vương muốn giao chiến với vương tử Sở Nam, ta đã nhận lời làm trọng
tài, đến lúc đó sẽ lén đưa muội đi, thế nào?”.
A La rất vui, nhiều ngày
không gặp Lưu Giác, nàng rất nhớ chàng. Nàng nhìn Tử Ly cười sung sướng: “Đại
ca tốt quá!”.
Tử Ly lại xót xa, đã bao
giờ thấy A La vui như vậy vì chàng chưa? Nụ cười đông cứng trên mặt rồi lập tức
trở lại bình thường, chàng mỉm cười: “Vậy được, muội cải trang thành thị vệ.
Ấy, chỉ có điều, một thị vệ tuấn tú như thế, thật đáng tiếc”.
Ngày hai mươi ba tháng
năm, Tử Ly chỉ mang một trăm cận vệ, đến phía nam ngoại ô xem giao đấu.
Trên ngọn đồi phía đối
ngạn sông Đô Ninh, Lưu Giác vận áo choàng rộng màu bạc, tay cầm trường kiếm, lơ
đãng ngồi sưởi nắng. Sở Nam áo đỏ bó sát thân, trán thắt dải lụa, tóc búi sau
gáy, mang đội cận vệ phóng ngựa đến, nhìn từ xa trông rất uy phong lẫm liệt.
Lưu Giác cười cười hỏi
Huyền Y: “Bản vương và hắn ai phong độ hơn?”.
“Chúa thượng có muốn nghe
lời nói thật?”.
“Đương nhiên!”.
“Chúa thượng giống tao
nhân thưởng xuân trên thanh lâu, đâu có uy phong như Sở Nam điện hạ!” Huyền Y
nghiêm túc trả lời.
“Tiểu tử ngươi biết gì?
Cái đó gọi là chọc tức đối phương để tiết kiệm công sức! Tốt nhất phải chọc hắn
tức gần chết đã”. Lưu Giác nheo mắt, thần sắc lơ đãng, “Thực ra nên đem theo
Linh Long mới phải, để nàng ta gảy khúc đàn cho bản vương nghe”.
Huyền Y nghĩ một lát, trả
lời: “Tốt nhất chúa thượng dẹp ngay ý định, trong trướng của vương thượng có
một cận vệ cực giống công chúa, nếu để công chúa nhìn thấy Linh Long cô nương,
e là...”.
Lời chưa dứt, Lưu Giác
“soạt” một tiếng đứng phắt dậy, mắt nhìn về phía vương trướng của Tử Ly cách đó
hai mươi trượng, quả nhiên thấy một cận vệ đứng cạnh Tử Ly, không phải A La thì
ai? Chàng vội vàng chỉnh lại khăn áo, trợn mắt lườm Huyền Y: “Sao không nói
sớm?”.
Huyền Y nén cười, nói
nhỏ: “Chúng thuộc hạ cảm thấy bộ dạng chúa thượng cố tình thể hiện để chọc giận
Sở Nam vương tử thế này là rất tốt, như vậy cho dù không thắng hắn cũng đỡ mất
mặt”.
“Các ngươi!”. Lưu Giác
nghiến răng.
Huyền Y vừa nhìn Sở Nam
một mình cưỡi ngựa phi lên đồi vừa nói nhỏ: “Thuộc hạ chúc chúa thượng chiến
thắng! Nhân tiện báo chúa thượng hay, Phong thành vừa mở cá cược. Lão vương gia
mua một phiếu hai ngàn lạng cược vương tử Sở Nam thắng, Huyền Y mua một phiếu
năm lạng, cược chúa thượng thắng!”. Miệng nói đến câu mua phiếu cược năm lạng,
người đã lùi về sau bay xuống dốc.
Lưu Giác tức đến đầu bốc
khói, ông già! Xem con trai đánh bại Sở Nam thế nào, để ông thua sạch cho coi!
Năm lạng, Huyền Y, ngươi giỏi lắm, bản vương chỉ đáng giá năm lạng bạc ư?
Sở Nam phi ngựa lên dốc,
“hù” một tiếng, kéo giật dây cương, ngựa chồm hai vó trước, người nhanh nhẹn
nhảy xuống, chắp tay hành lễ: “Bình Nam vương chớ nên tiếc sức! Hôm nay Ly
vương đích thân làm trọng tài, mong Bình Nam vương đừng làm vương thượng mất
mặt!”.
Lưu Giác còn đang bực
mình bởi chuyện cá cược của An Thanh vương và Huyền Y, nhìn thấy Sở Nam, hất
hàm, nói với anh ta: “Lần trước chiến đấu kiệt sức, bị ngươi đâm trúng một
nhát, bản vương độ lượng không đâm trả, chỉ để ngươi nhận thua kẻo làm tổn
thương hòa khí hai nước”.
Sở Nam cười sằng sặc:
“Vậy còn phải chờ xem Bình Nam vương có bản lĩnh đó không. Lấy được giai nhân
nhưng chưa hẳn tránh được lưỡi kiếm của bản vương. Hay là nếu ngươi thua, hãy
để ta làm phò mã, thế nào?”. Ngữ khí Sở Nam kiêu căng tột độ.
Lưu Giác nghe vậy cơn
giận bừng bừng, trường kiếm nhằm vào Sở Nam, lạnh lùng: “Vì câu này của ngươi,
bản vương thu lại câu vừa rồi. Có bản lĩnh bao nhiêu mang hết ra, đừng trách
bản vương mạnh tay”. Chàng nghĩ, ngữ ngươi mà cũng có ý định nhòm ngó A La? Mắt
chàng quét về phía vương trướng, từ xa bắt gặp ánh mắt quan tâm của A La, cười
khẩy nhìn Sở Nam: “Bắt đầu đi!”.
Sở Nam rút đoản kiếm:
“Xin mời!”.
Trường kiếm trong tay Lưu
Giác vạch một vệt sáng, cuộn người vọt lên, lưỡi kiếm đâm ra, khí thế như núi
nặng, ép về phía Sở Nam. Sở Nam hừ một tiếng, đoản kiếm bắt ra những tia sáng
lạnh, hai thanh kiếm va đập trên không, phát ra âm thanh chói tai. Hai người
đều là cao thủ. A La không nhìn ra thân thủ ai hơn, chỉ thấy hai người bay qua
bay lại rất đẹp mắt, nàng lo lắng cho Lưu Giác, quay đầu hỏi Tử Ly: “Đại ca,
công lực của ai hơn?”.
Tử Ly cười: “Muội lo à?
Đừng lo, thực lực tương đương, đợi họ đánh một lúc nữa, ta sẽ bảo dừng lại,
tuyên bố hòa là xong”.
Quả nhiên sau mấy chục
chiêu, không phân thắng bại, Tử Ly đưa mắt ra hiệu cho một cận vệ. Cận vệ vội
chạy ra, nói to: “Vương thượng có chỉ, hai vị dừng chiến!”.
Lưu Giác và Sở Nam nghe
vậy, nhìn nhau, hai thanh kiếm chạm nhau, mỗi người vọt ra một phía. Sở Nam vẫn
hận nói: “Bình Nam vương võ nghệ không tồi, lại có thể thủ hòa với bản vương!”.
“Điện hạ cũng không kém,
có thể xuất năm chục chiêu dưới tay bản vương, nhát kiếm lần trước bị đâm không
oan”. Lưu Giác cười đáp lời.
Hai người lao xuống núi,
đi đến vương trướng gặp Tử Ly. A La bất chấp mình mang trang phục cận vệ, tươi
cười chạy ra ngoài trướng, đứng đợi Lưu Giác.
Sở Nam ngẩn người, A La
hôm nay, toàn thân ngời ngời tuấn tú, mắt sáng long lanh, đôi đồng tử lóng lánh
đợi chờ. Anh ta ngoái nhìn Lưu Giác, nỗi ghen tuông trào lên trong lòng, bước
đến trước trướng cúi đầu thi lễ với Tử Ly: “Bệ hạ hậu ái, hôm nay Sở Nam thủ
hòa”. Nói đoạn mắt không kìm được liếc ra ngoài trướng.
Lưu Giác nhìn A La, chớp
mắt, cùng vào trướng thi lễ: “Thần Lưu Giác bái kiến vương thượng, phong cảnh ở
đây thật đẹp, thần muốn mời thị vệ của vương thượng cùng đi săn vài con thỏ
dâng vương thượng”.
Tử Ly nhìn A La, lại nhìn
mặt Sở Nam, giọng ôn hòa: “Đi sớm về sớm!”.
“Tạ ơn vương thượng!”.
Lưu Giác mừng quýnh lui ra, hất hàm cười với A La.
Huyền Y dắt ngựa đến, hai
người nhảy lên ngựa, cùng mấy binh sĩ Ô y kỵ phóng đi. Khi đã đi khá xa vương
trướng, Lưu Giác đưa mắt nhìn Huyền Y, Huyền Y hiểu ý, nói: “Săn thỏ đâu cần
chúa thượng động tay, chúa thượng cứ ngồi nghỉ chờ ở đây”.
A La mỉm cười, xuống
ngựa, cùng Lưu Giác tản bộ bên bờ suối.
Lưu Giác không kìm được
choàng tay ôm nàng, A La né người, “Bình Nam vương cẩn trọng một chút, dù thích
đàn ông cũng không nên động đến cận vệ của vương thượng!”.
“Nha đầu ngốc! Lại dám
nói thế, lại đây nào!”. Chàng cười.
A La ngó nghiêng thấy
không có ai, liền bước đến ôm lấy Lưu Giác, dụi đầu vào ngực chàng.
“Nhớ ta không? Hả?”. Lưu Giác
dịu dàng.
A La ngẩng đầu mặt ửng
hồng, mắt long lanh, cười ngây ngất: “Ồ, còn những mười ngày nữa mới có thể
xuất cung, từ đó sẽ tự do!”.
“A La, là nàng muốn ra
khỏi cung hay là muốn lấy ta?”.
“Ra khỏi cung!”.
“Câu trả lời này không
hay, nói lại đi!”. Lưu Giác lắc đầu.
“Vậy được, thiếp muốn lấy
chàng, từ đó chàng sẽ là bát cơm của thiếp, ngân lượng của thiếp, bát cơm vàng
của thiếp! Cuối cùng thiếp đã trở thành bà vợ chua ngoa, tác oai tác quái!”. A
La đắc ý chắp tay vào eo, vênh mặt với chàng.
Lưu Giác bật cười, lại
kéo đầu nàng vào ngực, tì cằm lên đầu nàng, thầm thì: “Nhất định không được xảy
ra chuyện gì nữa, nếu không ta sẽ phát điên mất”.
Trong vương trướng, Tử Ly
nhàn tản nhìn Sở Nam đang lầm lì uống rượu, chàng cười nhạt: “Sau hôn lễ của
Bình Nam vương, điện hạ sẽ về nước phải không?”.
“Vâng, bệ hạ, Sở Nam đã
lang thang ở Phong thành quá lâu rồi, thuyền đã chuẩn bị xong, lần này về bằng
đường thủy”.
Sở Nam cười trả lời,
trong đầu lại hiện lên hình bóng A La. Đột nhập vào cung là không thể, phải làm
thế nào mới đưa được nàng ta về Trần quốc? Cơ hội ở đâu, liệu có vì thế dẫn tới
chiến tranh giữa hai nước không? Không sao, đằng nào khai chiến cũng là chuyện
sớm muội, bắt nàng ta còn có thể làm con tin.
“Những ngày sắp tới trong
cung bận rộn, chuẩn bị cho hôn lễ của Thanh La công chúa, quả nhân khó dành
thời gian chăm sóc vương tử, giờ xin kính vương tử một chén, coi như tiễn
biệt”.
“Không dám, thần bạo gan
hỏi bệ hạ, trước đại hôn, công chúa liệu có quay về tướng phủ?”.
“Công chúa sẽ được gả từ
vương cung. Thanh vương đã sắp đặt hoàn tất, vương tử có thể vào cung dự lễ,
cũng có thể đến thẳng phủ An Thanh vương chúc mừng!”. Tử Ly mỉm cười trả lời.
Sở Nam nhìn trời, đứng
dậy: “Sở Nam nhất định vào cung dự lễ, bây giờ xin cáo lui, nhờ bệ hạ chuyển
lời đến Bình Nam vương, võ công của vương gia Sở Nam khâm phục, sau này nếu có
cơ hội lại giao đấu”.
Nhìn Sở Nam rời đi, khóe
miệng Tử Ly hiện lên nụ cười, nghĩ tới A La, lòng lại ảm đạm, đứng lên ra lệnh:
“Để lại năm người hộ tống công chúa hồi cung, khởi giá!”.
Chàng trầm ngâm ngồi
trong kiệu, để chàng ở lại nhìn A La và Lưu Giác âu yếm quyến luyến, chàng
không làm được.
Khi hai người mang theo
mấy con thỏ quay về vương trướng, một thị vệ bước tới bẩm báo: “Vương thượng đã
hồi cung, sai chúng thuộc hạ hộ tống công chúa! Vương thượng có lời nhắn, phong
cảnh đẹp, công chúa hiếm hoi mới có dịp du ngoạn bên ngoài, chỉ cần trở về
trước khi đóng cổng thành là được”.
A La sung sướng nhảy lên:
“Chúng ta đi nướng thỏ!”.
Lưu Giác nhướn mày, cố
kìm chế cảm giác bất an mơ hồ trong lòng, mỉm cười đuổi theo A La.
Màn đêm dần buông. Lưu
Giác ôm chặt A La: “A La, nếu ngày mai chúng ta chia lìa, ta làm sao tìm được
nàng?”.
“Chẳng may có chuyện...
chàng hỏi Tử Ly xin con chim ưng đó”.
“Nếu chim ưng bị bắn
chết?”.
“Thiếp sẽ cho chàng ký
hiệu phương hướng, để chàng đến tìm thiếp, còn nhớ những chữ cái thiếp dạy
chàng không?”. A La cười vui vẻ: “Thiếp chẳng lo gì, sao chàng căng thẳng
thế?”.
Lưu Giác trầm ngâm, “Ta
không nói ra được, luôn cảm thấy bất an. Ta sẽ cho người bảo vệ nàng”.
A La cười khanh khách:
“Đúng là chàng mắc chứng căng thẳng tiền hôn nhân!”.
“Chứng căng thẳng tiền
hôn nhân là gì?”.
“Chính là, chúng ta luôn
gặp trắc trở, cho nên lúc sắp thành hôn, chàng lo lắng, sợ xảy ra chuyện”.
Lưu Giác thầm thì: “Mong
sao chỉ là như thế”. Chàng lấy ra chuỗi ngọc phỉ thúy đeo vào cổ A La, dặn dò:
“Bên trong viên ngọc rỗng, có để pháo hiệu của Ô y kỵ, giống như pháo hiệu
trong khuyên tai của nàng, ngộ nhỡ có chuyện, nàng phải phát tín hiệu đấy.
A La nép vào chàng: “Mong
sao không có chuyện gì, chúng ta sẽ được bên nhau như thế này, sau này có dịp
rỗi rãi chúng ta đi thăm mẹ thiếp, đi chơi khắp nơi hay biết mấy”.
“Nhất định thế, hãy tin
ta!”. Lưu Giác kiên định trả lời. Theo phân tích các nguồn tin tình báo, ngày
tổ chức hôn lễ nhất định sẽ có biến cố, chàng đã lệnh cho người ở vương cung
theo sát bảo vệ A La, bây giờ chàng đã không thể chịu đựng nếu mất nàng lần
nữa.
Chú thích:
7.
Nguyên Trần A Kiều hoàng hậu bị hoàng đế Hán Vũ đế chán ghét, đày ra Trường
môn. Sống lẻ loi, nàng không biết làm thế nào để tỏ hết nỗi lòng, mong nhà vua
hồi tâm se lại mối tơ duyên. Nghe nói Tư Mã Tương Như có văn tài, nàng nhờ
người đem một trăm lạng vàng đến, nhờ Tương Như viết một bài thơ dâng Hán Vũ
đế. Tương Như bằng lòng, viết bài phú "Trường môn phú", lời lẽ ai
oán, tình cảm tha thiết, Hán Vũ đế đọc bài phú, cảm động liền vời Trần A Kiều
về, phục ngôi hoàng hậu (BTV).