Đêm trước hôn lễ, tại thư phòng phủ Thanh vương không
biết từ đâu xuất hiện mấy người lạ. Lưu Giám hạ giọng hỏi: “Phòng thủ Phong
thành thuộc quyền kiểm soát của Thành Tư Duyệt, người này dao động bất định,
bây giờ đã đứng về phía Ly vương. Người của ta sẽ vào thành từ phía cổng tây,
xung quanh mật đạo có gì bất thường không?”.
Một giọng trầm trầm trả
lời: “Điện hạ yên tâm, đã có ba nghìn người Khởi quốc trà trộn vào Phong thành,
ẩn náu trong những ngôi nhà đã mua từ trước. Hai nghìn người khác chỉ đợi tín
hiệu trong cung sẽ lẻn vào qua mật đạo. Sau khi Ly vương đăng cơ thuận lợi, các
đội quân tăng cường cảnh giới đều đã trở về vị trí cũ, cổng tây hiện chỉ có một
nghìn lính canh, cướp cổng thành không khó”.
“Vương cung bố trí ra
sao?”.
“Cấm quân ở điện Ngọc Hoa
và Ngọc Long cung đã thay bằng người của chúng ta”. Người vừa nói là Chung Hữu
Sơn vừa được thăng thống lãnh cấm quân.
“Trong cung chỉ có năm
nghìn cấm quân, trong đó ba nghìn là của chúng ta. Ngày đại hôn của công chúa,
chúng ta bất ngờ giết chết Ly vương, Ninh quốc vô chủ, binh mã trong thành của
bản vương đứng ra kêu gọi, những người khác sẽ phò bản vương lên ngôi!”. Lưu Giám
lạnh lùng nói, “Đến lúc đó bá quan đều tụ tập ở vương phủ chúc mừng, hai nghìn
người sẽ bao vây phủ An Thanh vương, Phong thành tức thì rơi vào tay chúng ta”.
“Điện hạ yên tâm Phong
thành nếu có động tĩnh lạ, hai mươi vạn đại quân Khởi quốc sẽ từ phía đông tiến
vào, cho dù có người không phục muốn dấy binh cần vương, cũng có viện binh Khởi
quốc đến bảo giá!”. Minh Châu lên tiếng.
“Ngày mai phiền vương phi
vất vả”. Lưu Giám nhẹ nhàng, “Mọi người hành động theo kế hoạch!”.
“Tuân lệnh!”.
Tất cả lục tục rời đi,
Lưu Giám mới hỏi Minh Châu: “Vương thượng đại huynh của nàng có nhận lời giúp
bản vương không?”.
Trong bóng tối vụt lóe ra
một bóng người, “Hai nước Trần, Hạ đã liên minh, mười vạn đại quân của Trần
quốc mượn đường của Hạ quốc qua sông Hán Thủy, ẩn nấp xong xuôi, ngày mai nhân
lúc Lưu Giác vẫn còn lưu lại Phong thành, quân Trần sẽ bất ngờ tấn công thành
Lâm Nam. Thương Tà điện hạ đã dẫn quân vào biên giới nước Trần, chẳng may đại
sự ở Phong thành thất bại, điện hạ có thể lui về phương nam, hai nước trần Hạ,
Trần sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ”.
Lưu Giám cười hài lòng:
“Những lời đã hứa, bản vương quyết không hối hận, sau khi sự thành sẽ cắt dâng
mười thành trì phía nam để tạ ơn!”.
Chính là ngày mai ư? Tử
Ly nhìn điện Ngọc Hoa, lòng u ám. Cung nhân nói nhỏ: “Vương thượng nên sớm đi
nghỉ!”.
Đúng, nên sớm đi nghỉ,
ngày mai việc nhiều lắm. Tử Ly nhìn đăm đăm về phía điện Ngọc Hoa, A La, ngày
mai nếu có thể thuận lợi lấy Lưu Giác, liệu muội có nhớ đến ta trong cung?
Chàng cười đau khổ. Nhưng chỉ có thể như vậy, không phải sao? Mình là hoàng đế
Ninh quốc gánh quá nhiều trọng trách trên vai, đâu chỉ có mình A La. Tử Ly nhìn
bầu trời mênh mang, lòng rộn lên niềm tự hào, cuối cùng phất tay áo quay về
cung. Mồng hai tháng sáu, ngày lành, thích hợp hôn sự.
Mới sáng sớm A La vừa
tỉnh dậy đã giật mình bởi những tiếng hô chúc mừng:
“Chúc mừng công chúa, mời
công chúa thay xiêm y, chuẩn bị tế lễ”.
“Chúc mừng công chúa, mời
công chúa di giá đến hồ Thúy Ngọc tắm gội!”.
“Công chúa đại hỷ, mời
công chúa mặc thử hôn phục”.
Từ giờ Thìn, A La bị dày
vò đến tận giờ Thân, cuối cùng không chịu nổi: “Ta buồn ngủ quá, để ta ngủ một
lát, đừng có làm phiền”.
“Không được, công chúa!
Vương thượng và hoàng hậu đang đợi công chúa đến bái từ!”
A La than thở, “Vậy có
thể... đợi ta gặp họ xong, ngủ một lát, rồi hãy chải tóc thay áo?”.
Không đợi cung nữ trả
lời, A La cuốn vội mái tóc, vớ chiếc trâm cài chặt, chạy thẳng đến Ngọc Long
cung, đằng sau một đám cung nữ mặt mày hốt hoảng chạy theo.
Đi vào Ngọc Long cung, Tử
Ly và Cố Thiên Lâm đã vận triều phục chính thức đang đợi nàng. A La nhìn thấy
hai người ngồi ngay đơ, nghĩ đến con búp bê gỗ, bỗng bật cười: “Đại ca, tỷ tỷ,
thật sự muội phải mặc đại lễ phục để bái biệt sao?”.
Cố Thiên Lâm ngồi trang
nghiêm, trên mình lớp lớp triều phục nặng trịch dường như không dám động đậy.
Tử Ly nóng ruột không yên, vừa thấy A La toàn thân vẫn váy mềm, liền thở ra một
hơi: “Muội thoải mái như thế, còn chúng ta lại mệt sắp chết. Bọn cung nhân đáng
chết, mặc cho ta năm lớp y phục, lại còn nói là triều phục mùa hè!”.
A La cười khanh khách:
“Được rồi, muội gặp hai người rồi sẽ trở về chịu giày vò!”.
“A La!”. Tử Ly do dự một
lát, cuối cùng cười nhạt, “Đi đi, đừng để lỡ giờ lành! Trước khi xuất cung,
muội sẽ cùng Lưu Giác đến đại điện bái biệt!”.
A La lanh lảnh trả lời,
vui vẻ chạy đi.
“Hoàng hậu, nàng hãy về
cung!”. Tử Ly sầm mặt, “Trong cung hôm nay e có biến, hoàng hậu cứ ở Ngọc
Phượng cung, chỗ đó an toàn!”.
Cố Thiên Lâm không biết
sẽ có chuyện gì, lo lắng hỏi: “Vậy còn A La?”.
“Yên tâm, người làm tổn
thương muội ấy chỉ có quả nhân!”. Tử Ly thản nhiên nói.
Cố Thiên Lâm vừa lo lắng
vừa thấy vui vui, chàng, chàng vẫn lo cho sự an nguy của nàng. Nàng cười cúi
người hành lễ: “Thần thiếp trở về cung, vương thượng xin hãy bảo trọng”.
Giờ Thân sáu khắc, Thanh
vương chính phi Minh Châu đưa đóa Nguyệt sương hoa đến điện Ngọc Hoa. A La đã
thay xong xiêm y cát tường, cung nữ đang trang điểm, Minh Châu mỉm cười tiến
đến: “Thanh La công chúa, Nguyệt sương hoa vừa đưa từ Khởi quốc sang, Minh Châu
bây giờ mới mang đến được”.
A La liếc nhìn, trong
chiếc hộp bằng ngọc đặt một đóa hoa nhỏ màu xanh, chỉ bằng ngón tay cái, nàng
nghi hoặc hỏi: “Đây chính là kỳ hoa có thể giải bách độc?”.
“Phải, hơn nữa được dưỡng
bằng bột ngọc mới không bị mất công hiệu”.
A La đón cái hộp, suy
nghĩ một lát mỉm cười: “Phiền Thanh vương phi quá!”.
Minh Châu nhìn đám cung
nữ: “Ta có chuyện muốn nói riêng với công chúa”.
A La cau mày, đoạn mỉm
cười: “Các ngươi dừng một lát, để vương phi nói xong làm tiếp”.
Cung nữ đứng sang một
bên. Minh Châu bất ngờ lùi hai bước, vẩy ra một làn sương mỏng về phía cung nữ,
đám cung nữ chưa kịp nói câu gì đã đổ gục. A La kinh ngạc hô to: “Người đâu!”.
Trong lúc hoảng loạn vớ lấy đóa Nguyệt sương hoa nhét vào miệng.
Minh Châu nhanh nhẹn xoay
người đá về phía A La, nàng nghiêng người tránh, vừa hô cứu vừa chạy ra ngoài
đại điện. Minh Châu vọt lên, điểm huyệt nàng, A La mềm người gục xuống.
Minh Châu lập tức lột
xiêm áo A La, ném nàng lên giường, sau đó ngồi trước gương bắt đầu hóa trang,
lát sau mặt nàng ta đã khác hẳn, khuôn mặt sau khi cải trang rất giống A La.
Nàng ta nhìn vào gương hài lòng, lại mặc y phục của mình cho một cung nữ.
Lát sau lấy ra thuốc giải
cứu tỉnh cung nữ, chăm chú vào mắt họ, nói: “Ta là Thanh La công chúa, bây giờ
đã trang điểm xong, chuẩn bị đến đại điện bái biệt vương thượng”.
A La kinh ngạc nhìn đám
cung nữ ánh mắt lơ mơ, thần sắc ngơ ngẩn miệng nói: “Vâng, mời công chúa di
giá!”.
Minh Châu cười hài lòng,
trong khói thuốc mê vừa rồi, có mê hồn thuật, đối với những cung nữ không hề có
nội lực này, quả thực rất hiệu quả. Nàng ta thu lại chiếc hộp đựng đóa Nguyệt
sương hoa, cười với A La: “Xin lỗi, làm lỡ giờ lành của công chúa, Thanh vương
muốn mượn đại hôn của công chúa để giết vương thượng, ha ha!”.
Các cung nữ mắt mơ màng
như bị thôi miên, tất cả đi theo Minh Châu ra khỏi điện.
A La vô cùng lo lắng,
thầm nghĩ, lẽ nào Lưu Giác không cài tay chân trong đám cung nữ?
Đội quân ngầm của Ô y kỵ
theo dõi sát động tĩnh của điện Ngọc Hoa, từ xa nhìn thấy Thanh vương phi đi
vào điện, lát sau cửa lớn mở ra, Thanh vương phi kèm A La đi ra. Họ nhìn kỹ,
xác định người đó chính là Thanh La công chúa, bởi vì làm sao có thể hóa trang
đôi mắt thứ hai giống mắt công chúa! Không nhận thấy có dấu hiệu gì bất thường,
lúc đó họ mới yên tâm.
Lưu Giác mình vận hỷ bào
đỏ đứng trong đại điện, đã chờ đến sốt ruột. Không biết tại sao, chàng luôn cảm
giác những người trong tòa Kim điện hôm nay ai cũng có tâm sự, ánh nến huy
hoàng không làm Kim điện sáng hơn, trái lại ẩn chứa muôn vàn ám ảnh. Tử Ly thần
sắc bình thường, Thanh vương mắt long lanh, trong nụ cười của bá quan như có ẩn
ý.
Lưu Giác tự giễu mình, có
phải chàng mắc chứng căng thẳng tiền hôn nhân như A La nói?
Không lâu sau thấy tiếng
hô của thị cung: “Công chúa giá đáo!”.
Từ phía cửa Kim điện một
toán cung nhân thong thả tiến vào, hộ tống một mỹ nhân mình choàng áo gấm đỏ.
Lớp lớp xiêm y bao bọc tấm thân mảnh dẻ của nàng, vương miện châu báu trên đầu
tỏa hào quang chói lọi, lớp rèm châu rủ tới ngực, ngọc dung ẩn hiện, đôi mắt
sắc lóng lánh sau lớp rèm châu. Đại điện tĩnh lặng, nỗi bất an trong lòng Lưu
Giác lại trỗi dậy.
Minh Châu bước đến đứng
bên Lưu Giác. Tầm vóc nàng ta tương tự A La, y phục cát tường dày, đỏ chói
khoác trên người khiến chàng không nhận ra. Nàng mở miệng: “Thanh La cáo biệt
vương thượng!”. Nàng ta ép cho giọng thanh rất giống giọng A La. Lưu Giác quỳ
hành lễ: “Thần Lưu Giác cùng hiền thê khấu tạ vương thượng!”.
Theo quan sát nhiều ngày
của Lưu Giám và thuộc hạ, Tử Ly lúc này sẽ ra khỏi ngai vàng, đích thân dìu A
La đứng dậy, lúc đó Minh Châu sẽ ra tay, cấm quân trong đại điện sẽ tràn lên.
Tử Ly quan sát rất lâu
đôi mắt sắc long lanh sau lớp rèm châu phủ tới ngực công chúa. Lát sau mỉm
cười, bước khỏi ngai vàng. Trong khoảnh khắc Tử Ly bước đến gần, Lưu Giác đột
nhiên nhìn thấy tay Minh Châu động đậy, chàng ngây người, trở tay xỉa về phía
nàng ta. Minh Châu sững người, tay cầm mũi kim bạc hướng vào Tử Ly phun ra một
thứ chất lỏng.
Lưu Giám sửng sốt, Lưu
Giác phát hiện quá nhanh, lúc Tử Ly còn cách Minh Châu ba trượng. Chàng dằn
lòng, trong tay vung ra một thứ, bùng ra màn khói, đại điện phút chốc hỗn loạn.
Tử Ly cười sang sảng:
“Như thế này đã muốn lấy mạng quả nhân chăng? Đại ca!”.
Nghe thấy động tĩnh phát
ra trong điện, cùng với tiếng cười của Tử Ly, cấm quân bên ngoài tức thì tràn
vào. Lát sau, làn khói tan hết, tay Lưu Giác tay đã xiết chặt cổ Minh Châu, gạt
vương miện trên đầu nàng ta, Minh Châu sau khi hóa trang có bảy phần giống A
La. Lưu Giác phẫn nộ gào lên: “A La đâu?”
Minh Châu cười khẩy:
“Hoàng huynh ta sẽ tắm máu Phong thành để báo thù cho ta!”.
Lưu Giác tức khí dụng
lực, bẻ gẫy cổ nàng ta, Minh Châu từ từ gục xuống. Chàng ngẩng đầu, cấm vệ quân
đã xông lên ngai vàng, bao vây Tử Ly, ai nấy thân thủ nhanh nhẹn, không giống
cấm vệ quân bình thường, còn bá quan lúc này cũng bị người của Lưu Giám xông
đến xua vào một góc điện.
Chợt thấy Lưu Giám cười
lớn, nói to: “Bây giờ đại điện đã bị bao vây, tứ hoàng đệ, đừng trách đại ca
nhẫn tâm, chính là ngươi cướp đoạt vương vị trước”. Tay chàng vừa vẫy, cấm quân
miệng hướng về Tử Ly và Lưu Giác hô “giết”.
Lưu Giác quan sát, lúc
này trong điện chỉ có chàng và Tử Ly có thể chiến đấu, tức thì hét một tiếng
vọt lên, đá ngã một cấm quân, cướp cây giáo dài trong tay gã, mấy pha vọt lên,
đã đứng chắn trước mặt Tử Ly: “Vương thượng, Lưu Giác ở đây, không kẻ nào động
được đến người!”. Chàng liếc Minh Châu nằm trên nền, lòng lo lắng cho A La,
thầm rủa bọn tai mắt cài cắm trong điện Ngọc Hoa vô dụng, sát khí bốc lên càng
mạnh.
Tràng cười của Tử Ly vang
lên: “Văn võ bá quan nhìn thấy đó, đây chính là đại ca của quả nhân, Ninh quốc
Thanh vương điện hạ, nhìn xem điện hạ phản loạn thế nào!”.
Lúc đó mấy người trong bá
quan đi đến đứng bên Lưu Giám, hướng về phía Tử Ly hét to: “Đoạt vị bức cung,
làm phản chính là ngươi! Ta trung thành với thái tử điện hạ quyết không dung
ngươi!”.
“Tốt, tốt, còn có ai
nữa?”. Mắt Tử Ly lộ vẻ châm biếm, mấy đại thần khác phẫn nộ hét: “Lũ tiểu nhân
các ngươi, phò trợ nghịch thần mưu phản!”.
Tử Ly nhìn Lưu Giám và
đám đại thần trở mặt, lại nhìn các quan viên khác đã không còn sức kháng cự.
Trong đại điện chỉ mình chàng và Lưu Giác biết võ công, bất giác bật cười: “Xem
ra Bình Nam vương và quả nhân thế cô lực quả!”.
Lưu Giám đắc ý cười: “Lưu
Phi, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Ngươi tưởng ta thật sự không có quân bài
nào ư? Hôm nay ngươi chết chắc!”.
Tử Ly cười gằn: “Chỉ dựa
vào ngươi sao?”. Chàng nhìn Lưu Giác, hô to: “Thiết vệ quân ngoài điện đâu?”.
“Chúng thần có mặt!”.
Bên ngoài tiếng hồi âm
đồng loạt vọng đến, đồng thời quân sĩ mặc giáp sắt tràn vào như sóng, người
đứng đầu khuôn mặt sắt lạnh uy nghiêm, miệng cười giễu cợt chính là Cố Thiên
Tường.
Lưu Giám sững người:
“Ngươi đã có chuẩn bị?!”.
Tử Ly cười: “Quả nhân chờ
đợi lúc nào hoàng huynh ra tay! Ta đặc biệt giao cho ngươi lo liệu hôn sự của
công chúa, cho ngươi quyền ra vào cung, lẽ nào ngươi cam lòng không tận dụng?”.
Lưu Giám đánh giá thực
lực hai bên, thở dài, chàng lại thua! “Là do số ngươi may mắn, Bình Nam vương
nhận ra Minh Châu, nếu không với ám khí của Minh Châu nội trong hai trượng
ngươi chết chắc!”.
Tử Ly hai tay vừa gạt, lộ
ra áo giáp mềm bên trong: “Thế nào? Ngươi tưởng chỉ nhờ đôi mắt nàng ta là có
thể giấu trời qua được biển, khỏi nói quả nhân, Bình Nam vương sao có thể không
nhận ra nàng ta?”.
Tử Ly lạnh mặt: “Lưu
Giám, tất cả do ngươi tự làm tự chịu! Giết!”.
Lưu Giám phẫn uất gào
lên: “Ngọc nát hơn ngói lành!”, tay cầm kiếm xông về phía Tử Ly.
Lưu Giác đang lo lắng cho
A La, nghiến răng bất chấp tất cả, giải quyết bọn cao thủ trước. Đầu nghĩ, tay
làm, tuyệt chiêu Phi tuyết công lại được thi triển, như trong sơn trại năm xưa,
ra tay không nương nhẹ, trường kiếm vung đến đâu đầu rơi máu chảy thịt nát
xương tan đến đó. Tử Ly kinh ngạc bất ngờ. Lần đầu tiên chàng thấy Lưu Giác ra
tay bạo liệt như thế, lòng chấn động, nghĩ đến Sở Nam từng đấu với Lưu Giác,
nhìn trong điện, quả nhiên đã không thấy bóng dáng anh ta. Tử Ly hốt hoảng hiểu
ra, Sở Nam chắc chắn đã đến điện Ngọc Hoa, muốn nói cho Lưu Giác biết nhưng mắt
nhìn thấy hỷ bào đỏ chói trên người chàng, lời lại nén xuống.
Chính trong lúc Tử Ly
đang mải suy nghĩ, cấm quân do Lưu Giám đưa đến đã đổ gục hết. Lưu Giác không
muốn chứng kiến cảnh huynh đệ trở mặt, hành lễ với Tử Ly: “Vương thượng, cục
diện ở đây đã ổn, thần đi thăm công chúa”.
Tử Ly thầm hối hận, đã
đoán biết, có lẽ A La không còn trong cung, miệng vẫn cười: “Đi đi, quả nhân
cũng không yên tâm”.
Lưu Giác phi thân bay
khỏi điện, lòng cồn cào như lửa đốt.
Tử Ly né người ngăn Lưu
Giám, nhàn tản hỏi: “Thanh vương điện hạ nếu thấy nhớ cấm quân do Chung Hữu Sơn
thống lĩnh, quả nhân cho ngươi biết, chỉ có ngần này thôi. Viện binh Khởi quốc
và người ngựa của điện hạ ở Phong thành đã bị bao vây giết chết từ khi điện hạ
và vương phi vào cung. Hai nghìn quân định vào Phong thành qua mật đạo cũng đã
bị giết chết, xác lấp cứng đường vào. Còn nữa, lương đệ và con gái đang chờ
điện hạ bên ngoài”.
Lưu Giám sững sờ, cười ha
hả: “Tốt, ta sắp đặt mọi việc không sơ suất, mọi khả năng đều tính hết, không
ngờ tâm cơ của ngươi còn sâu hơn, đã biết hết mọi bố trí của ta, chỉ chờ cho bá
quan xem tấn trò hay, để cho chúng thần văn võ thấy ngươi chí tình chí nghĩa
với ta thế nào! Thua ngươi quả là đáng, chỉ có điều ngôi báu này ngươi cũng
ngồi không được bao lâu!”.
Tử Ly phẫn hận nhìn những
thi thể đầy máu trong điện, bụng nghĩ, bây giờ ngươi nói gì cũng vô ích. Cái ta
muốn đương nhiên là kết quả như vậy, ta cũng đang cần một lý do để xuất binh
chinh phạt bốn nước!
Bá quan lúc này có người
đã phục hồi tâm trí, bắt đầu chỉ trích Lưu Giám: “Ninh quốc mấy chục năm thái
bình, quốc phú dân an. Thanh vương lại bất chấp an nguy của bá tính mượn binh
Khởi quốc, làm những việc hại nước hại dân. Ngươi vạn chết cũng không chuộc hết
tội!”.
Lưu Giám trân trân nhìn
Tử Ly, lòng biết cơ hội đã qua, chàng ai oán cất lời: “Ta đã làm sai điều gì?
Phụ vương bệnh trọng ba năm, ta cần cù chính sự, ứng xử ôn hòa có nhân có lễ,
công minh hợp đạo. Ta chỉ có mẫu thân một lòng muốn làm hoàng hậu, có người cậu
thế lực hơn người, lại lấy một vương phi tham vọng quá trời!”.
Tử Ly thong thả: “Vậy ta
đã làm sai điều gì? Từ lúc ta còn nhỏ mẫu hậu ta đã bị mẫu hậu ngươi hại chết,
lớn lên chút ít, mẫu hậu ngươi sai cao thủ ám sát ta không dưới trăm lần! Đón
ngươi từ biệt uyển về cung, ngươi lại không yên phận làm Thanh vương, muốn ép
cung đoạt vị, muốn đưa ta vào chỗ chết, còn mượn viện binh ngoại bang gây chiến
tranh! Nói thực cho ngươi biết, Ninh quốc ta dù mấy chục năm không có họa binh
đao, nhưng không phải bất kỳ kẻ nào muốn là có thể đánh gục!”. Ánh mắt chàng lộ
vẻ uy nghiêm, “Chúng ái khanh, Thanh vương cấu kết ngoại bang, xâm phạm giang
sơn, chúng ta nên làm thế nào?”.
“Quyết chiến, thà chết
bảo vệ giang sơn!”. Quần thần xúc động, nhiệt huyết sục sôi.
Tử Ly thầm nghĩ, kết quả
ta muốn chính là thế này! Mắt nhìn sĩ khí trào dâng, chàng quả quyết ra lệnh:
“Cố Thiên Tường nghe lệnh, theo dõi sát mọi động tĩnh của Biên thành, toàn bộ
Hữu quân nâng cao cảnh giác đề phòng quân Khởi xâm phạm!”.
“Tuân lệnh!”.
“Người đâu, đưa Lưu Giám
vào thiên lao!”.
“Khoan!”. Trong tay Lưu
Giám vẫn cầm thanh kiếm, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh như nước, “Nghe nói thê tử
ta đang ở ngoài điện, hãy đưa họ vào đây!”.
Tử Ly gật đầu, thị vệ đưa
Thanh Lôi và Tâm Nhi đến, hai người vừa vào đã òa khóc lao về phía Lưu Giám.
Lưu Giám mỉm cười dịu
dàng. Chàng giơ tay ôm Thanh Lôi, đột nhiên cao giọng nói với Lý tướng đang
trốn một bên: “Lý tướng, Lôi Nhi là con gái ngươi, Tâm Nhi là cháu ngươi, ngươi
hãy đối xử tốt với họ”.
“Không!”. Thanh Lôi khóc,
quỳ xuống ngẩng đầu nhìn Lưu Giám, “Điện hạ, Lôi Nhi nguyện ở bên chàng, cầu
xin điện hạ đừng bỏ Lôi Nhi!”.
Lý tướng mặt đỏ lựng,
phẩy ống tay, ngoảnh mặt không nhìn.
Lưu Giám thẫn thờ hồi
lâu, giơ tay kéo Tâm Nhi, nhìn khuôn mặt bé nhỏ đẫm nước mắt, nhẹ nhàng giơ tay
lau đi. Chàng nhìn Thanh Lôi, lại nhìn khắp đại điện, khẽ nói: “Tâm Nhi, phụ
vương và mẫu phi phải ra đi, để mình con ở lại e chịu người khác ức hiếp,
con... con cùng đi với chúng ta nhé?”. Nói đoạn, lưỡi kiếm trong tay lạnh lùng
đâm tới. Tâm Nhi “á” một tiếng gục xuống.
Thanh Lôi sững sờ, điên
cuồng ôm Tâm Nhi, “Tâm Nhi, Tâm Nhi! Điện hạ!”. Hai hàng nước mắt tuôn như
suối, nàng dằn lòng, nắm thanh kiếm trong tay Lưu Giám, giọng nhỏ nhẹ: “Được,
hãy để thiếp đi trước với Tâm Nhi!”
Nói đoạn cứa lưỡi kiếm
vào cổ, máu vọt ra như suối nguồn. Khuôn mặt diễm lệ giãn ra, nở nụ cười: “Điện
hạ... Thanh Lôi... chờ... chàng!”.
Lưu Giám cười đau đớn:
“Được!”. Rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Lôi Nhi, trong lòng ta chỉ có nàng.
Nàng mới là thứ duy nhất ta có. Hãy chờ ta!”.
Khi Thanh Lôi mãn nguyện
nhắm mắt trong lòng Lưu Giám, chiếc áo gấm trên người chàng đã thấm đẫm máu
tươi, chàng nhìn Thanh Lôi đã tắt thở, ngửa cổ cười sằng sặc: “Tử Ly ngươi tính
toán chu toàn đến thế, liệu có hối hận không? Ngươi là hoàng đế, nhưng có được
người đàn bà ngươi yêu hay không?”. Chàng cúi đầu, “Lôi Nhi, nàng nói đúng, cả
nhà ba người chúng ta bên nhau sẽ rất hạnh phúc!”. Nói đoạn rút kiếm tự vẫn. Tử
Ly nhìn gia đình Lưu Giám đã chết, trầm ngâm hồi lâu, hạ chỉ: “Hậu táng theo
nghi lễ dành cho thái tử!”.
“Vương thượng, đây là
loạn thần tặc tử!”. Có đại thần can gián.
“Ý ta đã quyết, người
chết, trăm tội cũng hết, cứ làm theo ý chỉ”. Tử Ly có vẻ mệt. Chàng hiểu, chính
do chàng dung túng bỏ mặc mới khiến Lưu Giám quyết tâm mưu phản. Nhưng nếu
không nhân cơ buông mẻ lướt quét sạch thế lực của Lưu Giám, khi anh ta dần dần
mạnh lên, người chết ở Kim điện tất sẽ là chàng.
“Tống giam toàn bộ những
kẻ hùa theo Thanh vương, giờ Ngọ ngày mai chém đầu trước Ngọ môn. Nhưng họa
không can hệ đến người nhà, không cần giết những người liên lụy”.
“Chúa thượng hiền đức!”.
Bá quan tâm phục khẩu phục. Một quân vương hiền lương như vậy thật hiếm có.
Bá quan thuận phục, ẩn
họa đã tiêu, ngoại bang đến chỉ là cái cớ để chàng chinh phục thiên hạ, Tử Ly
rất hài lòng với kết quả ngày hôm nay. Mắt liếc nhìn thi thể Lưu Giám, những
lời anh ta nói trước khi chết vẫn ở bên tai chàng, lòng chàng đột nhiên hoảng
loạn vội nói với chúng thần: “Hỷ sự biến thành họa sự, không biết công chúa thế
nào, chư vị mau giải tán, để Cố tướng, Lý tướng và Cố Thiên Tường lo liệu hậu
sự”.
“Chúng thần tuân chỉ”.
Tử Ly chầm chậm quay
người, sải những bước dài tao nhã ra khỏi Kim điện. Vừa ra đến cửa điện, chàng
liền thi triển khinh công, bỏ lại thị vệ và cung nhân vọt về phía điện Ngọc
Hoa.
Lưu Giác vừa đi đến cửa
điện Ngọc Hoa đã thấy lạnh cả người. Mấy binh sĩ Ô y kỵ và mười cấm quân nằm
gục la liệt ở cửa điện. Chàng xông vào, bên trong rối loạn, rõ ràng đã xảy ra
một trận kịch chiến, hai binh sĩ Ô y kỵ nằm trong vũng máu. Lưu Giác nâng một
người lên, giơ tay sờ, thấy mũi còn thoi thóp hơi thở, chàng vận nội công
truyền chân khí vào người anh ta, lát sau binh sĩ tỉnh lại, chỉ hắt ra một
tiếng “Sở...” rồi tắt thở.
Là ai? Sở? Sở Nam ư? Là
hắn sao? Là hắn nhân lúc hỗn loạn đã bắt A La đem đi? Lưu Giác cố kìm phẫn uất,
quan sát kỹ vết thương trên người binh sĩ Ô y kỵ. Quả nhiên đúng là vết đoản
kiếm của Sở Nam. Chàng chạy ra ngoài điện, bắn pháo hiệu rồi lập tức ra khỏi
vương cung. Không lâu sau, một toán Ô y kỵ xuất hiện, cùng chàng phi về hướng
cổng thành phía nam.
Thành Tư Duyệt không ở
trong cung. Chàng đã được giao chức đô đốc Phong thành, đúng dịp đại hôn của
công chúa, bảo vệ Phong thành càng phải cẩn mật. Không ngờ sau giờ Mùi, Cố
Thiên Tường đột nhiên xuất hiện, chìa lệnh bài của Ly vương, muốn điều động
binh mã bao vây tiêu diệt thế lực của Lưu Giám. Một mặt, chàng sai người về
vương phủ báo tin, một mặt cùng Cố Thiên Tường chăng lưới diệt gọn viện binh
Khởi quốc và binh mã của Lưu Giám, mọi chú ý đều dồn vào cổng tây Phong thành.
Sau đó cổng nam cấp báo, Trần quốc vương tử Sở Nam rời Phong thành về nước,
chàng đã sinh nghi, lại nhận tin mật báo Thanh La bị bắt bỗng thấy lạnh người.
Vội vàng phi đến cổng nam, gặp ngay Lưu Giác đang đằng đằng sát khí. Hai người
nhìn nhau, lập tức phi khỏi thành, đuổi theo ba mươi dặm dọc sông Đô Ninh, dưới
ánh trăng chỉ nhìn thấy phía xa trên mặt sông một dải đen lờ mờ rồi biến mất.
Lưu Giác sầm mặt ra lệnh:
“Thông báo cho châu phủ các trấn, thành, bắt giữ Sở Nam, cứu công chúa!”.
“Tuân lệnh!”.
Lưu Giác không nói không
rằng, khuôn mặt đẹp của chàng trùng trùng những lớp mây đen, quay ngựa trở về
Phong thành. A La, A La, chàng quất ngựa như điên, lòng đau khôn xiết.
Đã bố trí chân tay bảo vệ
đâu vào đấy, lại bị Sở Nam nhân lúc hỗn loạn bắt đi. Chàng hận là không đâm cho
mình một nhát dao, sao có thể để cho Sở Nam có thời cơ đột nhập! Nghĩ đến ánh
mắt thèm thuồng của Sở Nam nhìn A La, nghĩ đến ánh mắt hoang dại như dã thú của
hắn, chàng như phát điên. A La của chàng sao khổ đến thế, không được mấy ngày
sống yên ổn.
Nghĩ đến những ngày vui
vẻ thảnh thơi trong thung lũng, nghĩ đến nét mặt xúc động của A La khi nói
“Thiếp sẽ sống chết theo chàng”; nghĩ đến vẻ tinh nghịch đáng yêu khi nàng nói,
nàng sẽ là bà vợ chua ngoa của chàng, nước mắt chàng lại ứa ra. Nếu chàng không
phóng quá nhanh, Thành Tư Duyệt đã có thể nhìn thấy nước mắt chàng đang chảy
dài trên má.
Tử Ly chạy đến điện Ngọc
Hoa, chàng cũng ngây người, cảnh tượng ngổn ngang thê thảm, cung nhân đang thu
những xác chết, lau dọn vệ sinh. Người chàng lạnh ngắt, chân mềm nhũn, loạng
choạng đứng tựa vào tường. Mấy canh giờ trước A La còn tươi như đóa hoa đẫm
sương, nói cười trước mặt chàng, giờ đã mất tăm. A La, A La của chàng, vì ích
kỷ chàng đã dung túng cho Sở Nam cướp nàng đi.
Khi Minh Châu vào cung,
chàng đã biết nàng ta định đi đâu, chàng đã cho người theo dõi, hạ lệnh, chỉ
cần nàng ta không làm tổn thương công chúa, cứ mặc nàng ta hành sự. Thị vệ
trong cung có người của chàng, đều là cao thủ, đi sau Minh Châu, vào đến điện
đã dùng mắt ra hiệu, Tử Ly hiểu, Minh Châu không làm tổn thương A La. Thực ra
chàng đã nhận ra người mặc bộ váy cát tường đi vào Kim điện, đôi mắt đó không
phải mắt A La. Linh cảm của Lưu Giác không sai, Lưu Giác nói với chàng, chàng
ta luôn cảm thấy bất an, chàng hiểu đó là chuyện gì, nhưng không nói, chàng
chịu đựng mãi, chờ mãi, chờ Minh Châu và Lưu Giám ra tay.
Nhưng giờ đây nhìn cả tòa
điện đầy máu, nhìn đồ đạc tan hoang. Tử Ly bất giác kinh hãi, người run bần
bật, khẽ gọi: “Trần Tam!”.
“Vương thượng!”, Trần Tam
đã quỳ trong điện.
“Công chúa có bị thương
không?”.
“Chỉ bị điểm huyệt. Bản
thân vương tử Sở Nam võ công cao cường lại đem theo bốn người đều là cao thủ,
người chết đa phần là người của Bình Nam vương cử đến bảo vệ công chúa, chúng
thần... không động tay!”. Trần Tam khẽ nói.
Nếu như bọn họ cũng ra
tay, Sở Nam chưa chắc đã cướp được A La. Tử Ly không thể tưởng tượng tâm trạng
Lưu Giác thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng ở đây. Chàng ân hận vô cùng, cao
giọng truyền chỉ: “Lệnh toàn quốc bắt giữ Sở Nam, sai người đưa thư đến Trần
quốc, quả nhân muốn nhìn thấy công chúa được đưa trở về an toàn! Nếu không quả
nhân sẽ tiêu diệt nước Trần!”.
“Tuân lệnh!”.
Tử Ly nhìn quan truyền
chỉ vẫn đang bận rộn, hét lên: “Cút ra đi!”.
Thị vệ, cung nhân hoảng
sợ quỳ sụp khấu đầu lui ra. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị hoàng đế ôn hòa
điềm tĩnh nổi cơn thịnh nộ.
Tử Ly rã rời ngồi bệt
trên nền điện Ngọc Hoa trống vắng, lại đứng phắt dậy, loạng choạng đi đến ngồi
bên giường. Không còn mùi hương của A La. Mũi hít vào chỉ có mùi tanh của máu.
Tử Ly nhắm mắt, tát mạnh vào mặt, nước mắt lã chã: “A La, muội tha thứ cho ta,
muội tha thứ cho ta. Ta thấy ánh mắt Sở Nam nhìn muội, đã biết hắn động lòng,
mắt hắn như dã thú nhìn con mồi. Ta cố ý để hoàng hậu trang điểm cho muội đẹp
như tiên nữ, cố ý cho hắn nhìn thấy muội và Lưu Giác âu yếm bên nhau, để kích
dụ hắn có hành vi bạo phát, ta mới có cớ xuất binh tấn công nước Trần. Ta biết
Sở Nam sẽ không làm tổn thương muội, nhìn mắt hắn, ta biết, mặc dù có thú tính
đến đâu, hắn cũng tuyệt đối không làm hại đến muội. Nhưng để có cớ động binh,
ta... ta đành để hắn cướp muội đi, A La, muội đừng hận ta!”.
Lúc này, nỗi ân hận đang
điên cuồng giằng xé tâm gan Tử Ly, sao chàng có thể làm những chuyện như thế?
Đột nhiên nghĩ nếu Sở Nam cưỡng bức A La, A La không chịu, liệu hắn có giết
nàng không? Sao chàng có thể đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm như vậy!
Tử Ly một mình ngồi trong
điện Ngọc Hoa. Đêm khuya dần, cả điện cô lạnh như một nấm mồ, đột nhiên nghe có
tiếng động ngoài cửa, chàng ngẩng đầu. Cố Thiên Lâm đang chậm rãi đi đến.
“Hoàng hậu đến làm gì?”.
Chàng hỏi.
“Thần thiếp đến thăm
vương thượng!”. Cố Thiên Lâm vẫn bước về phía Tử Ly.
“Ra đi!”. Tử Ly hơi sẵng
giọng.
“Vương thượng, thần thiếp
chỉ muốn thăm người, có rất nhiều việc thần thiếp cũng đoán được vài phần”.
“Hừ, nàng đoán được gì?
Thánh chỉ cũng là thứ nàng có thể tùy tiện đoán sao?”. Giọng Tử Ly đột nhiên
rít lên.
Cố Thiên Lâm xót xa nhìn
đôi mắt hơi đỏ, thần sắc như bóng đêm của chàng, nàng dịu giọng nói: “Lúc này
vương thượng không nên hối hận. Vương thượng vì đại nghiệp của Ninh quốc, Thanh
La nếu biết cũng sẽ không trách người!”.
Tử Ly nhảy dựng, một cái
tát văng ra, chàng gầm lên: “Cút!”.
Cố Thiên Lâm bịt miệng,
nước mắt chứa chan chảy xuống má: “Thần... thiếp cáo lui!”, đoạn quay người
chạy khỏi điện Ngọc Hoa.
Tử Ly nhìn bàn tay mình,
đấm mạnh vào tường, đại nghiệp Ninh quốc... thống nhất thiên hạ... A La... A
La... có ai biết khi chàng nghe những lời như vậy, lòng đau thế nào. Nghĩ đến
ánh mắt Sở Nam như muốn nuốt sống A La, trời ơi, nếu A La xảy ra chuyện gì...
chàng... chàng làm sao chịu được? Chàng mở túi thơm trên thắt lưng, lấy ra lọn
tóc nhỏ của A La, nhắm mắt để lên mũi, mùi hương quen thuộc lại quay về.
Tử Ly lẩm bẩm: “Phải, là
ta đố kỵ... A La, ta nhìn thấy bộ hỷ phục đỏ chói trên người Lưu Giác ta
liền... con rắn độc đố kỵ lại lồng lộn. Nhưng bây giờ nói những điều đó phỏng
có ích gì? Ta... ta chẳng phải đã để cho Sở Nam cướp muội đi, cướp muội đi
trong sự bảo hộ của ta! Tất cả những cái đó vốn không nên xảy ra... ta thà trao
muội cho Lưu Giác, cũng không nên để Sở Nam bắt muội đi, ta...”.
Cố Thiên Lâm đứng ở xa,
ngơ ngẩn nhìn điện Ngọc Hoa trong đêm, ánh nến chập chờn, thấp thoáng ẩn bóng
người u uất cô đơn, co quắp trên giường.
Không khí đại hỷ bao trùm
phủ An Thanh vương. Lưu Giác trở về, nhìn những dải lụa đỏ trên cổng phủ, giơ
tay muốn giật, lại dừng. Ô y kỵ theo sau chàng cũng âm thầm xuống ngựa, họ lấy
làm lạ, không thấy chúa thượng nổi cơn thịnh nộ.
An Thanh vương ngắm nghía
bộ hỷ bào mới trên người, lại nhìn hỷ phục đỏ trên người con trai, cười khùng
khục, nói đùa: “Trông như cha con ta cùng cưới vợ!”.
“Cha!”. Lưu Giác nghe hai
chữ “cưới vợ”, lòng giật thót, quay mặt đi hai bàn tay nắm chặt.
An Thanh vương cũng rầu
lòng, vẫy tay bảo tả hữu lui ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên uy nghiêm: “Ly
vương mưu hiểm hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Hắn mới đăng cơ hai tháng đã mượn
cớ loại trừ Thanh vương, tìm cớ dấy binh tấn công hai nước Khởi, Hạ, cổ vũ sĩ
khí Ninh quốc trên dưới, muốn thống nhất bốn nước”.
Lưu Giác nét mặt lầm lỳ:
“Anh ta nhất định tiêu diệt hai nước Trần, Hạ trước! Con chỉ hận sao anh ta
nhẫn tâm như vậy, ngay đến...”.
“Đúng, ngay đến đứa con
gái ba tuổi của Thanh vương cũng không tha”. An Thanh vương tiếp lời, ánh mắt
lóe sáng. Ông biết con trai định nói tới là ai, nhưng ông không thể để nó nói
ra. An Thanh vương nhìn con trai, biết nó đã hận đến mức không thể chịu nổi,
lại tiếp, “Mặc dù chúng ta đã lệnh cho người của chúng ta trong cung bảo vệ A
La, nhưng Sở Nam võ công cao cường, ta không ngờ hắn dám ra tay, đích thực là
người mưu dũng có dư, suy tính thấu đáo. Hắn tưởng có thể nhân lúc hỗn loạn
cướp A La đi, nhưng không ngờ hành động của hắn đã nằm trong dự tính của Tử Ly,
nước Trần bị diệt, là do một tay hắn gây ra!”.
“Con thấy cũng chưa hẳn.
Nếu con đoán không nhầm, hôm nay khi Lưu Giám mưu phản ở đại điện, hai nước Hạ,
Khởi chắc chắn đã đến tập kích. Trần, Hạ dựa vào nhau, chưa biết chừng đã sớm
liên thủ. Sở Nam một là thèm muốn nhan sắc A La. Hai là chưa hẳn không phải
muốn bắt A La làm con tin”. Ánh mắt Lưu Giác trở nên bình tĩnh, đôi mắt dưới
cặp lông mày lưỡi mác dần nhuốm màu đêm.
An Thanh vương cười ha
hả: “Đó mới là con trai ta! Nếu không biết chừng mực, dễ để cho địch lợi
dụng!”.
Lúc này người hầu vào
báo: “Trong cung có người đến truyền chỉ!”.
An Thanh vương và Lưu
Giác nhìn nhau, lòng đều có câu hỏi, sẽ là chuyện gì? An Thanh vương kéo con
trai đi ra, Lưu Giác lầm lỳ quỳ hô: “Vương thượng vạn tuế!”.
Một thị quan vội đi vào:
“Vương thượng có chỉ, Bình Nam vương lập tức vào cung yết kiến!”.
“Thần tiếp chỉ!”. Lưu
Giác liếc nhìn cha rồi theo thị quan vào cung.
Lưu Giác đi đến bên ngoài
ngự thư phòng, gặp ngay Thành Tư Duyệt, hai người nhìn nhau, cúi đầu đi vào.
“Vương thượng!”. Hai
người quỳ xuống hành lễ.
Tử Ly dìu Lưu Giác đứng lên
trước: “Bình Nam vương không cần đa lễ, Thành đô giám cũng đứng lên đi!”.
Đợi hai người đứng yên,
Tử Ly thở dài: “Hôm nay là đại hôn của Doãn Chi và A La. Thanh vương lại mưu
phản ở Kim điện, khiến Sở Nam nhân cơ cướp muội ấy đi”.
Lưu Giác trầm giọng: “Thanh
vương mưu phản đã có manh mối có thể truy xét, nhưng không ai ngờ Sở Nam to gan
đến thế!”.
“Quả nhân đã hạ chỉ truy
lùng. Thành đô giám, quả nhân giao cho ngươi đi tìm công chúa, ngươi hãy mang
chim ưng, đi đi!”.
“Thần nhất định tìm được
công chúa!”. Thành Tư Duyệt khấu đầu, đứng lên đi ra.
“Doãn Chi, chuyện này đệ
nhìn nhận thế nào?”. Tử Ly hỏi thẳng.
Ý nghĩ trong đầu Lưu Giác
liên tục thay đổi: “Thần bạo gan đoán rằng, Thất hồn ngọc dẫn hương là mật dược
của Hạ quốc, nếu có trong tay Vương Yến Hồi có lẽ là Hạ quốc đã sớm câu kết với
Thanh vương. Hai nước Trần, Hạ dựa vào nhau, chưa biết chừng đã liên thủ xâm
phạm bờ cõi chúng ta”.
Tử Ly nói: “Trong bốn
nước hiện nay, ngoài An quốc và Ninh quốc ngăn cách bởi rừng rậm Hắc sơn, muốn
chung sống hòa bình, ba nước kia đều nhòm ngó đất đai Ninh quốc. Quả nhân đã
sớm hiểu dã tâm của họ, chẳng qua là nhân lúc quả nhân vừa lên ngôi cục diện
chưa ổn định, xúi giục Thanh vương mưu phản, tìm cớ động binh”.
“Vương thượng, thần Lưu
Giác thỉnh chỉ đưa quân đến Lâm Nam!”. Lưu Giác quỳ phục kiên định nói.
Tử Ly đăm đăm nhìn Lưu
Giác, cha con Lưu Giác trung thành với chàng, vậy mà chàng... nỗi ân hận lại
nhen lên trong lòng. Tử Ly nhẹ nhàng cất tiếng: “Doãn Chi, có phải quả nhân quá
nôn nóng lập công?”.
“Vương thượng, thực ra
tiên hoàng tổ đã có ý thống nhất bốn nước, như vậy mới có thể tránh được tranh
chấp giữa các nước, dẹp trừ chiến họa trên mảnh đất này”. Lưu Giác ôn tồn trả
lời.
Tử Ly nhìn Lưu Giác, ánh
mắt sắc như mắt chim ưng.
Lưu Giác cười, thần sắc
bay bổng: “Vương thượng hãy hạ chỉ, thần sẽ thân chinh thống lĩnh đại quân tiêu
diệt hai nước Trần, Hạ”.
Tử Ly nhìn đôi mắt sáng
có thần của Lưu Giác, cảm giác trong lòng thực khó tả. Hồi lâu sau, cuối cùng
chàng mỉm cười: “Thiên Tường đã khởi hành đi Biên thành phía tây. Doãn Chi, đệ
đến Lâm Nam trước, đợi thời cơ tập kết đại quân vượt Hán Thủy nam chinh, tiêu
diệt hai nước Trần, Hạ! Đông quân cũng do đệ thống lĩnh. Ta ở đây còn có bốn
vạn Bắc quân tinh nhuệ, một ngày nào đó ta sẽ đích thân dẫn quân tây chinh.
Phía nam, giao cho đệ”.
“Thần quyết không phụ ủy
thác của vương thượng”.
Mắt Tử Ly lộ vẻ kiên
định: “Ninh quốc ta trên dưới một lòng, tất sẽ thống nhất được thiên hạ, ta
nhất định làm một hoàng đế tốt yêu dân cần chính, để trăm họ không còn lo mối
họa chiến tranh, để trăm họ được phúc lộc bình an!”.
“Vương thượng vạn tuế!
Doãn Chi cáo lui!”. Lưu Giác hành lễ, quay người rời đi. Tử Ly muốn thống nhất
thiên hạ, còn chàng chỉ muốn tiêu diệt nước Trần giết Sở Nam, tìm được A La của
chàng.
Tử Ly nhìn theo bóng lưng
Lưu Giác, mấy lần định gọi, nói với chàng rằng mình hối hận, nhưng cuối cùng
vẫn không thể mở miệng. Thân làm hoàng đế, chàng không thể. Chàng chỉ cầu cho A
La bình an, A La có bình an vô sự mới khiến chàng bớt phần đau khổ hối hận.
Thành Tư Duyệt xử trí
xong mọi sự trở về nhà, Thanh Phỉ và tứ phu nhân chờ chàng đã lâu. Thấy chàng
trở về hai người vội sắp cơm, Thành Tư Duyệt không động đũa, trầm giọng nói:
“Thanh Phỉ, tỷ tỷ nàng tự vẫn rồi”.
Thanh Phỉ mặt trắng bệch,
ôm bụng từ từ ngồi xuống: “Tướng công, chuyện thế nào?”.
Thành Tư Duyệt thở dài:
“Ta làm nàng kinh sợ rồi, vốn không định nói với nàng, nàng đang có mang, không
nên kinh động. Nhưng, chuyện hôm nay...”.
Thanh Phỉ lấy hết can đảm
nhìn chàng: “Tướng công, thiếp và đại tỷ là tỷ muội, thiếp chịu đựng được”.
“Thanh vương lợi dụng hôn
lễ của Thanh La và Bình Nam vương động binh mưu phản, bị vương thượng quăng
lưới diệt gọn, tỷ tỷ nàng đã đi theo Thanh vương rồi”. Thành Tư Duyệt nhẹ nhàng
cầm tay Thanh Phỉ, “A La cũng bị Trần quốc vương tử Sở Nam bắt cóc. Trong ba tỷ
muội nàng, chỉ có nàng bình an nhất. Nếu Ninh quốc khai chiến với Trần quốc, ta
thật sự lo cho nàng”.
Thanh Phỉ thở dài: “Tội
nghiệp đại tỷ!”. Nàng than: “Còn A La sao khổ thế, muội ấy luôn mong được thành
hôn với Bình Nam vương, khó khăn lắm mới có ngày đó, vậy mà lại bị bắt đi!”.
Thành Tư Duyện vuốt ve
cái bụng đã nhô cao của Thanh Phỉ, nhẹ giọng: “Phỉ Nhi, ta từ nhỏ đã mồ côi, có
một ân nhân đối xử với ta như con đẻ, là người đó đã tác thành cho ta lấy
nàng”.
Thanh Phỉ kinh ngạc nhìn
chàng, mắt rớm lệ: “Tướng công, chàng... thì ra chàng chỉ vâng lệnh ân nhân đó
mà lấy thiếp...”.
Thành Tư Duyệt cười nhạt,
khuôn mặt anh tú thâm trầm: “Ta vốn rất không ưa nàng, nhưng về sau thấy nàng
một lòng một dạ với ta, lòng ta... thật sự ấm áp. Nàng là vợ ta, nàng đã cho ta
một gia đình, cho dù nàng có ngàn vạn điều không phải, ta cũng yêu nàng suốt
đời”.
Thanh Phỉ cười, mắt ngấn
lệ: “Sao chàng dễ thỏa mãn như vậy?”.
“Những chuyện khác sau
này ta sẽ nói với nàng. Tóm lại chúng ta là phu thê, ta chỉ hỏi nàng một câu,
có phải cho dù ta làm gì nàng cũng sẽ cùng ta?”.
“Đương nhiên!”. Thanh Phỉ
trả lời ngay.
“Phỉ Nhi, trước đây ta
ghét đại tỷ vô cùng, nhưng hôm nay nghe nói đại tỷ đã vì Thanh vương mà tuẫn
tiết, ta thực sự không ghét tỷ ấy nữa”. Thành Tư Duyệt nói nhỏ, ngẩng đầu, ánh
mắt khoan hậu: “Có nàng, lại có con chúng ta, ta không có gì phải tiếc nuối.
Phỉ Nhi, ta cần đi giúp ân nhân của ta một việc, có lẽ khá lâu không về nhà. Sẽ
có người bảo vệ mẹ con nàng, nàng nhất định đợi ta quay về, được không?”.
“Tướng công, thiếp...
không muốn để chàng đi”. Thanh Phỉ ngập ngừng, lại tiếp: “Nhưng, thiếp biết,
chàng nhất định phải đi. Chàng hãy hứa với thiếp, phải sống trở về, thiếp và
con sẽ chờ đợi chàng”.
Thành Tư Duyệt thỏa mãn
áp mặt vào bụng Thanh Phỉ, “Ta hứa, ta nhất định sống trở về”.