Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 164: Chương 164: Chuyện cũ lặp lại?




Thuỵ Trinh cung

Cuối tháng chín, gió hiu hiu thổi mang theo cái se se lạnh cuối cùng của mùa thu. Chỉ còn vài ngày nữa, vầng thái dương sẽ bị những đám mây đen ở nơi xa xa kia mạnh mẽ nuốt chửng như một con quái vật nuốt chửng lấy con mồi.

Nhắm mắt lại dưỡng thần, Hoắc Tương Nguyệt tận hưởng những ngày nắng cuối cùng của mùa thu. Thế nhưng, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ ngợi về những gì đã xảy ra trong buổi tối hôm ấy.

Cát Lôi Vi hoài thai, Hoàng thượng vui mừng tới nỗi bãi triều một tháng trời, đã vậy còn miễn thuế cho các thành trì dọc vùng biên giới phía Bắc trong một năm. Sau đó còn di giá về hành cung Trần Thuỷ. Ngoài miệng thì nói Hoàng đế muốn nghỉ ngơi nhưng kỳ thực chính là muốn chăm sóc vị Nguyên Cát Quý phi này cho thật tốt.

Rõ ràng mới chỉ hoài thai mà nàng ta đã được ưu ái đến vậy, không biết sau khi hạ sinh xong còn được ưu ái tới nhường nào nữa. Trong cung này, từ mấy năm nay luôn lưu truyền câu nói: “Trong mắt đương kim Hoàng thượng, ngoài Nguyên Cát Qúy phi ra thì chả còn nữ nhân nào khác.” Nay, tuy nói là Hoàng thượng không để tâm đến đám Mỹ nhân, Tài nhân mới vừa được sắc phong kia nhưng trái tim nam nhân là thứ không thể tin được, càng huống hồ người đó lại chính là đương kim Hoàng thượng, người có thể hô phong hoán vũ, người chỉ cần nhấc một ngón tay cũng đủ khiến người người quỳ rạp xuống mà phục tùng.

Tiếng bước chân vang lên, không chậm cũng không nhanh.

_ Thế nào?- Vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Tương Nguyệt chậm rãi cất giọng hỏi.- Ngươi đã điều tra được những gì rồi?

_ Hồi bẩm Huệ phi! Nô tỳ đã điều tra được lai lịch của bọn họ. Tình tiết... thì phải mời Nương nương quá mục [1].

Vừa nói, nàng tỳ nữ vừa dâng lên cho Tương Nguyệt một cuộn giấy. Chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn vào cuộn giấy một hồi lâu sau đó mới cầm lên mở ra xem. Từng câu từng chữ hiện ra ngay trước mắt nàng ta khiến nàng ta cong môi lên thích thú.

_ Rất thú vị!- Vừa nói Tương Nguyệt vừa cười.- Xem ra chúng ta lại sắp có kịch hay để xem rồi.

Cảnh Hạnh cung

Ngồi ngắm nghía thật kỹ mấy món quà tặng trên bàn, Hứa Thuỷ Trúc không khỏi lưỡng lự khi không biết nên chọn món lễ vật nào cho phù hợp để tặng sinh thần Tiểu Công chúa. Đối với nàng Tiểu Công chúa này, trong lòng Thuý Trúc cũng có chút thương cảm. Tuy giờ đã được sống cùng với phụ mẫu nhưng Tuyết Cách đã từng có một đoạn tuổi thơ phải sống tách rời khỏi phụ thân, phải sống trong cảnh mây tanh mưa máu, một giai đoạn có thể xem là đau thương.

Phụ thân nàng, Thượng thư Hình bộ, Hứa Trác Khiêm tuy không phải ra chiến trận, cầm gươm giết địch như các tướng lĩnh nhưng cũng từng sống trong cảnh điêu linh ấy.

Năm ấy khi nàng hãy còn nhỏ, phụ thân nàng là Án Sát sử của Ngọc Hải Nam thành, một thành gần với Ngọc Cổ trấn thường xuyên phải rời khỏi phủ để đi giữ trật tự trị an của cả vùng. Lần ấy cũng như bao lần khác, ông đi chấp hành nhiệm vụ ở huyện nằm ở ngoại thành phía Nam. Ông hứa sẽ sớm trở về. Nhưng sau rất nhiều ngày chờ đợi, cả phủ đều không thấy ông trở về mà trong thành lúc ấy lại loan tin, “Hứa Đại nhân đã bị tộc người Kao bắt.” Thời buổi loạn lạc nên mọi tin tức đều trở nên nhạy cảm hơn bình thường. Trong phủ, từ già tới trẻ, từ chủ tới tớ, ai nấy cũng lo lắng, càng huống hồ người trong Hứa gia khi ấy đa số là nữ nhân nên sự lo lắng cũng tăng cao hơn bình thường.

Nàng khi đó vẫn còn rất nhỏ, nhưng nhìn thấy ai nấy trong phủ cũng thấp thỏm lo lắng sợ hãi, đâm ra bản thân cũng không tránh khỏ tình trạng bồn chồn, thấp tha thấp thỏm theo. Mãi tới hơn nửa năm sau đó, phụ thân của nàng mới trở về. Nàng khi ấy cũng đã lớn hơn, bởi vậy cũng hiểu chuyện hơn vì vậy nàng hiểu được rằng Hứa gia của nàng đã gặp phải chuyện lớn cỡ nào.

Năm ấy, nhìn thấy tình cảnh của Tuyết Cách như vậy, nàng như nhìn thấy chính mình lúc còn nhỏ. Chỉ có điều nữ hài tử này may mắn hơn nàng một chút là sự việc xảy ra khi nó còn quá nhỏ, nhận thức chưa đầy đủ, rõ ràng vậy nên ấn tượng về chuyện này cũng sẽ theo thời gian mà phai mờ.

_ Hồi bẩm Nương nương!- Bên ngoài một chất giọng trong trẻo vang lên.- Có Đặng Hoa phi tới ạ!

Nghe Đặng Phượng Thoa đến, Thuỷ Trúc liền cho người mời nàng ấy vào trong.

_ Tham kiến Hứa Lệ phi!

Vừa nhìn thấy Thuý Trúc, Phượng Thoa đã nhanh chóng nghiêng người hành lễ nhưng đã bị nàng ấy cản lại.

_ Đều thuộc hàng phi với nhau, Thoa muội hà tất phải đa lễ.

Nói đoạn cả hai vào phòng khách ngồi trò chuyện với nhau một hồi. Nội dung câu chuyện chủ yếu là nên tặng món quà gì cho Tiểu Công chúa. Đặng Phượng Thoa tuy đã vào cung nhiều năm, cũng tham dự vô số tiệc tùng lớn nhỏ khác nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta tặng lễ vật cho một tiểu hài tử nên không khỏi băn khoăn vì vậy tìm tới Thuỷ Trúc để xin chỉ giáo.

_ Ta nghĩ, Tiểu Công chúa còn nhỏ như vậy ắt sẽ thích những thứ có màu sắc, hoặc những thứ trang sức nho nhỏ. Dù sao vẫn là một nữ hài tử!

_ Tỷ nói cũng phải nhưng muội thật không biết nên tặng món quà gì cho phù hợp.

Tặng món quà gì, Phượng Thoa sớm đã nghĩ tới song vẫn muốn tham khảo ý kiến của Thuỷ Trúc. Dù sao đi nữa mẫu phi của nữ hài tử này là một nữ nhân có nhãn quang, nàng thật sự không muốn bị mất mặt. Lại nói trải qua những gì xảy ra hơn 3 năm trước, nàng không thể không phục Lôi Vi. Giờ nghĩ lại, cảm thấy nàng ấy không làm chính cung thật là uổng.

_ Chỗ ta có chuẩn bị một ít món đồ. Muội tới xem thử!

Vừa nói, Thuỷ Trúc vừa dẫn Phượng Thoa tới gian phòng bên cạnh. Ở đó, trên bàn bày rất nhiều món trang sức nhỏ rất tinh xảo, bắt mắt khiến Phượng Thoa chỉ mới có nhìn một lúc thôi đã hoa mắt rồi.

_ Quả thật là đẹp! Rất phù hợp với Tiểu Công chúa!- Cầm một món đồ lên ngắm nghía, Phượng Thoa không ngớt lời khen.- Dễ thương quá!

Lời khen không ngớt của Phượng Thoa làm Thuỷ Trúc không khỏi cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng có chút tự cao về nhãn quang của chính bản thân mình.

Trong khi đó, Phượng Thoa hết liếc nhìn đống đồ trên bàn lại liếc nhìn Thuỷ Trúc như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

_ Muội có gì muốn nói sao?

Phát hiện ra điểm này, Thuỷ Trúc chậm rãi cất tiếng hỏi Phượng Thoa. Vào cung đã nhiều năm, từ một nữ tử chỉ biết gió ngả chiều nào theo chiều nấy, thời gian đã rèn dũa nàng, khiến nàng trở thành một nữ nhân biết cách nhìn người, đoán tâm tư của người khác hơn so với trước kia.

_ Chẳng là, thời gian gần đây muội có nghe được một tin nhưng không rõ thực hư ra sao.

_ Là tin gì vậy?- Nhìn Phượng Thoa, Thuỷ Trúc chậm rãi hỏi.

_ Là người được cho là hảo tỷ muội của Quý phi khi còn lưu lạc ở dân gian. Người này vừa tiến cung và đã được sắc phong làm Mỹ nhân. Nghe đâu Quý phi và người này từng sống cạnh nhà nhau ở Qua thôn, dưới chân ngọn Tĩnh Dương. Nhưng lý lịch của nữ tử đó lại ghi là sinh ra và sống ở ngoại thành Ngọc Hải Bắc thành.

Nghe Phượng Thoa nói, Thuỷ Trúc bán tín bán nghi quay lại nhìn nàng ta. Phụ thân của nàng ta là chủ xưởng rèn lớn nhất kinh thành. Bởi làm ăn giao thương với khắp các thành của Tân Thục nên Đặng gia biết không ít chuyện giang hồ, chỉ là tính xác thực e là phải kiểm chứng lại.

_ Muội cảm thấy chuyện này có vấn đề. Làm sao mà một người ở Ngọc Hải Bắc thành lại có thể là hàng xóm với một người ở Qua thôn được chứ?!

_ Vậy, muội thấy vấn đề nằm ở đâu?- Thuỷ Trúc dò hỏi.

_ Là ở chỗ nữ tử đó!

Không phải tự nhiên Phượng Thoa lại khẳng định chắc nịch và đặt niềm tin vào Lôi Vi. Nhưng giữa một người vốn đã quen biết với một người chưa gặp bao giờ, lẽ thường ta sẽ đặt niềm tin vào người ta biết. Càng huống hồ câu chuyện mà Phượng Thoa nghe được cũng lộ đầy sơ hở.

_ Hoặc cũng có thể là do đám quan lại vùng đó!- Thuỷ Trúc suy đoán.

_ Muội không rõ lắm!- Phương Toa lắc đầu.- Nhưng muội còn nghe được chuyện này...

Vừa nói, Phương Thoa vừa ghé vào tai Thuỷ Trúc. Theo từ câu chữ của nữ nhân này, nàng từ hồ nghi dần chuyển sang tái mét mặt mày.

_ Thật sự là như vậy?- Chất giọng của Thuỷ Trúc thảng thốt.

Không nói gì, Phượng Thoa gật đầu lia lịa.

*

Tháng 10 tới! Đầu đông bởi mùa thu vẫn còn lưu luyến nên trời chưa thực sự rét. Nhưng nghe trong không khí đã có thể cảm nhận được nhiệt độ đang dần hạ xuống. Mấy ngày nay trời bắt đầu mưa càng làm cho hơi ẩm tăng cao, còn nhiệt độ thì xuống sâu rõ rệt khiến cảnh quan càng lúc càng ảm đạm hơn.

Chỉ mới đầu mùa, trời đã lạnh như vậy, không rõ tới tháng 11, 12 trời còn lạnh tới đâu nữa.

Nhưng cũng may không phải lúc nào trời cũng lạnh như thế. Chỉ mới vào đông nên mặt trời sẽ có lúc ló dạng. Nhìn lên bầu trời, Lôi Vi không khỏi mỉm cười gật đầu hài lòng. Mấy năm trở lại đây, thời tiết vào khoảng thời gian này lại lạnh sâu khiến cho chỉ mới vào đầu mùa đông mà trởi đã có tuyết rơi. Nhưng quan sát tình hình mấy ngày nay, nàng đoán chắc cũng phải nửa tháng nửa, mới có trận tuyết đầu tiên.

_ Con biết không, năm mẫu phi sinh con, tuyết rơi khá nhiều đấy.- Vừa dắt Tuyết Cách tản bộ, Lôi Vi vừa chậm rãi nói.

Tuy Lôi Vi mới chỉ mang thai có 4 tháng, bụng cũng chỉ mới hơi nhô lên nhưng nàng đã thận trọng hơn trong việc đi dứng, tránh làm ảnh hưởng tới thai nhi. Thời đại này kiến thức sinh nở đa phần là dựa vào kinh nghiệm của những người đi trước. Nàng đã từng mang thai một lần nên cũng có thể xem là có kinh nghiệm nhưng không thể không cẩn thận được.

_ Vì vậy, mẫu phi đã đặt tên cho Cách Nhi là Tuyết Cách phải không ạ?

Ngẩng đầu lên nhìn Lôi Vi, cái miệng nhỏ của Tuyết Cách cứ đóng lại mở tựa như một cánh đào mãi chao nghiêng trong gió. Mỉm cười thật tươi, nàng gật đầu xác nhận với cô con gái của mình.

_ Con có biết tên của con nghĩa là gì không?- Dắt Tuyết Cách vào trong đình, Lôi Vi chậm rãi hỏi.

Không nói gì, cô gái nhỏ chậm rãi lắc đầu. Khác với những đứa trẻ con của các Vương tôn Hoàng thất khác, Lôi Vi cho giáo dục Tiểu Công chúa theo cách thức giáo dục thời hiện đại. Không bắt Tuyết Cách đi học quá sớm, càng không bắt con của mình phải nhồi nhét những thứ sách như: Đạo đức kinh, Liệt nữ truyện, Nữ nhi kinh, Nữ hiếu kinh, Nữ học, Nữ giới...Vậy nên nàng Tiểu Công chúa này mới chỉ học quanh đi quẩn lại quyển Tam Tự kinh cùng với bảng chữ Alphabet do nàng dạy mà thôi. Nhìn thấy cách giáo dục của Lôi Vi, đám nữ nhân chốn hậu cung sau lưng luôn tỏ thái độ dè biểu, cho rằng Tuyết Cách chậm phát triển, có người còn nói khó nghe hơn là nàng công chúa này đầu óc ngu si. Nhưng tất cả nàng chỉ cười nhạt cho qua. Ngay cả Phúc Tuần cũng không mảy may phản ứng với Lôi Vi trước những lời đàm tiếu này, song sau lưng nàng, chàng hạ lệnh cấm không cho bất cứ ai bàn tán về tuệ căn [2] của Tuyết Cách. Chứng tỏ rằng, chàng cũng khá lo lắng cho việc học của nhi nữ của mình.

Trên thực tế, nữ nhi thời phong kiến vốn dĩ không cần nhiều kiến thức. Chỉ cần học tốt Tam tòng tứ đức, Nữ công gia chánh hoặc đọc những quyển sách kia là được rồi. Nhưng sự “phát triển” của nhi nữ mình làm chàng thực sự lo lắng. Khi hay chuyện này, nàng chỉ nhẹ nhàng nói với chàng một câu:

“_ Nếu Cách Nhi có tài năng thiên phú em nhất định sẽ bồi dưỡng. Còn nếu không có, em không muốn ép con mình trở thành thần đồng.”

Nàng hiểu, cho dù Phúc Tuần là người có tầm nhìn xa, tư tưởng đi trước thời đại thì chàng vẫn là một người sinh ra lớn lên ở thời cổ đại. Vì vậy tư tưởng chắc chắn không thể thoát khỏi thời đại của mình, càng huống hồ chàng lại là quân chủ của một nước. Vậy nên chỉ cần chàng chịu lắng nghe ý kiến của nàng, nàng đã rất cảm kích rồi.

_ Tên của Cách Nhi có nghĩa là phẩm cách cao khiết.- Vừa nói, Lôi Vi vừa vén lọn tóc mai của con ra sau.

_ Tiểu Công chúa ngoan ngoãn thế này chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của tỷ tỷ.- Vừa nói, Lệ Yến vừa ngồi xuống ghế ngồi gần đó.- Có phải vậy không nào?

_ Đúng vậy ạ!

Vừa nói Tuyết Cách vừa gật đầu chắc như đinh đóng cột. Cái miệng chúm chím nhỏ xinh như đó hàm tiếu.

_ Bẩm Nương nương!- Từ bên ngoài, Hoa Lệ chậm rãi bước vào đình.- Bạch Mỹ nhân muốn cầu kiến ạ.

_ Bạch Mỹ nhân?- Chất giọng Lôi Vi đầy nghi ngờ.

_ À!- Lệ Yến nhanh chóng lên tiếng giải thích.- Chính là người đã đẩy tỷ tỷ đó.

Lệ Yến không kiêng dè mà nói thẳng ra khiến Lôi Vi không khỏi chau mày. Trong khi đó Hoa Lệ không khỏi hoảng sợ, nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại sắc diện của mình.

_ Cho nàng ấy vào!- Chất giọng của Lôi Vi điềm tĩnh, không nghe ra được bất kỳ thái độ nào.

Hoa Lệ bước ra chưa được bao lâu, Bạch Nhiêu Đình đã bước vào, cúi người thi lễ.

_ Tham kiến Nguyên Cát Quý phi! Quý phi cát tường!

_ Tuyết Cách tham kiến Bạch Mỹ nhân! Bạch Mỹ nhân cát tường!- Nhảy xuống ghế, Tuyết Cách nhanh chóng cúi người thi lễ với Nhiêu Đình.

Hành động này của Tuyết Cách khiến Nhiêu Đình có chút ngạc nhiêu. Bởi từ xưa tới nay, con của những cung phi trước thường không coi đám phi tử vừa mới vào cung ra gì.

_ Cách Nhi ngoan!- Mỉm cười hài lòng với Tuyết Cách, Lôi Vi quay về phía Nhiêu Đình.- Miễn lễ!

Khẽ gật đầu, Lôi Vi chậm rãi nói. Tuy là hai chữ “miễn lễ” này làm người nghe có cảm giác trịch thượng của bậc bề trên, khó mà gần gũi được nhưng ngữ khí của Lôi Vi rất nhẹ nhàng, mềm mỏng không khiến người khác có cảm giác căng thẳng song không vì vậy khí chất của người nói bị áp chế.

_ Ban ngồi!

Nghe theo lời của Lôi Vi, Nhiêu Đình nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh Lệ Yến. Trong lúc này, Lôi Vi đã thấy Hạo Chuyết cũng như Mân Lãng từ xa đi tới. Nàng chậm rãi quay về phía Tuyết Cách, vén lọn tóc của nàng nhóc ra sau:

_ Cách Nhi! Chuyết đệ cùng Lãng ca ca lại tới chơi với con kia! Con ra ngoài chơi. Nhớ cẩn thận, đừng để bị ngã!

Sau câu “vâng”, Tuyết Cách một lần nữa hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

_ Ngươi hôm nay đến tham kiến bổn cung hẳn là đã tới Trường Sinh điện vấn an Thái hậu, tới Duyệt Lạc cung tham kiến Hoàng hậu?

Mở đầu chỉ là một câu hỏi đơn giản về lễ nghi trong cung, chính bởi vậy bầu không khí đã được Lôi Vi làm giảm đi sự căng thẳng rất nhiều.

_ Thưa vâng!- Nhiêu Đình chậm rãi trả lời.- Thần thiếp đã thỉnh an Thái hậu cũng như Hoàng hậu. Thần thiếp hôm nay tới đây là muốn tham kiến Quý phi.

Tuy đều cùng là Mỹ nhân nhưng so về việc làm tròn bổn phận, thực hiện đầy đủ lễ nghi, Nhiêu Đình hơn hẳn Lệ Yến. Mỹ nhân cũng như Tài nhân sau khi được sắc phong đề sẽ đồng loạt thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu, đây là lễ nghi không thể nào thiếu được. Đối với việc tham kiến các Nương nương khác là tuỳ tâm của mỗi người. Bạch Nhiêu Đình tuy kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng rõ đạo lý muốn sống được trong chốn hậu cung thì phải tạo dựng được các mối quan hệ. Vậy nên nàng ta không chỉ tới tham kiến một mình Lôi Vi mà còn sẽ tham kiến các vị cung phi khác của Hoàng đế nữa. Nhưng Lệ Yến lại không nghĩ được sâu xa tới vậy, nên thành ra đối với việc Nhiêu Đình tới gặp Lôi Vi, nàng ngược lại có chút coi thường, nghĩ rằng nàng ta đang nịnh bợ tỷ tỷ tốt của mình.

_ Được!- Nhấp một nhụm trà, Lôi Vi chậm rãi gật đầu.

_ Hôm nay tới đây gặp Nương nương, thần thiếp có mang tới thuốc bổ để tặng Người bồi bổ sức khoẻ.

Vừa nói, Nhiêu Đình vừa đưa mắt ra hiệu cho nô tỳ của mình, chẳng mấy chốc nàng tỳ nữ bước ra và dâng trước mặt Lôi Vi một khay gỗ, bên trên là mấy thang thuốc bổ. Hết nhìn khay gồ, Lôi Vi lại đưa mắt quan sát Nhiêu Đình. Xem ra nữ tử này là một người có tâm cơ. Nhưng tâm cơ của nàng ta tốt hay xấu phải chờ thời gian trả lời.

_ Ngươi tặng cho ta thuốc bổ thế này, chắc hẳn có điều muốn nói với ta?- Đặt tách trà xuống, Lôi Vi chậm rãi hỏi.

_ Đúng vậy!- Nhiêu Đình gật đầu xách nhận.- Chỉ là không rõ Quý phi muốn nghe lời nói thật hay nói dối?

Câu hỏi của Nhiêu Đình không khỏi khiến Lôi Vi cảm thấy chút hiếu kỳ. Xem chừng nữ tử này là một nữ tử khá thú vị. Trong khi đó, Lệ Yếu không khỏi chau mày suy nghĩ không hiểu Nhiêu Đình đang tính giở quẻ gì.

_ Tại sao ngươi lại hỏi ta câu này?

_ Hồi Nương nương! “Hoàng cung là kẻ ở ngoài muốn vào, người ở trong muốn ra”, đây là câu đã được lưu truyền trong dân gian từ rất lâu đủ cho thấy ở nơi này không ai có thể sống hoàn toàn thật lòng với nhau. Mỗi một người đều mang trên mặt ít nhất một lớp mặt nạ. Thần thiếp mới vào cung, điều đầu tiên muốn làm chính là có thể bảo toàn mạng sống của mình. Dù ở bên ngoài bản thân có là người như thế nào nhưng vào trong này rồi điều quan trọng nhất chính là điều này. Vậy nên e rằng trước khi hiểu rõ hậu cung, thần thiếp cũng buộc phải đeo mặt nạ.

Trả lời rất sắc sảo, tuy không đả động gì nhưng qua lời nói, Nhiêu Đình cũng không phủ nhận con người của mình. Song câu trả lời ấy không phải không có chỗ sơ hở.

_ Vậy nếu giờ, ta muốn ngươi trả lời thật, ngươi liệu có chắc rằng ngươi sẽ trả lời ta thật lòng?

Câu hỏi ngược lại của Lôi Vi khiến Nhiêu Đình có chút lúng túng, nhất thời không biết trả lời sao. Nàng nói đúng liệu giờ nàng yêu cầu nàng ta nói thật, nàng ta có thành tâm thành ý trả lời?

_ Thấy không?- Lôi Vi nhẹ nhàng mỉm cười.- Ngay cả bản thân ngươi, ngươi cũng không nắm chắc. Ngươi nói đúng! Hoàng cung chính là nơi mà mỗi người đều trang bị cho mình ít nhất một lớp mặt nạ. Vậy nên, ngươi nói thật cũng được, nói dối cũng chẳng sao. Quan trọng là ngươi không thẹn với lòng mình, không trái với lương tâm của ngươi.

Nghe những lời Lôi Vi nói, Nhiêu Đình thật không biết phải nói năng thế nào. Nàng trước khi vào cung vốn là một nữ nhi ngạo mạn ở Ngọc Hải Bắc thành. Bởi gia thế, bởi bối cảnh, bởi tướng mạo của bản thân nên coi trời bằng vung, mục thị vô nhân. Nhưng từ sau lần đụng độ với Lôi Vi chiều hôm ấy, nàng mới biết nước xa không cứu được lửa gần. Nàng chỉ có thể ngạo mạn khi còn ở trong Bạch phủ, ở Ngọc Hải Bắc thành mà thôi. Vào cung rồi, nếu nàng vẫn còn giữ cái tính này, dù cho gia cảnh nàng có tốt đến đâu cũng không thể cứu được nàng. Phải biết thu liễm [3] đúng lúc!

_ Giờ thì ngươi đã có thể trả lời câu hỏi của bổn cung rồi chứ?- Lôi Vi điềm đạm hỏi lại lần nữa.- Ta muốn nghe cả hai câu trả lời của ngươi.

Đan hai tay vào nhau, Nhiêu Đình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Lôi Vi.

_ Lời nói dối chính là mong ngọc thể Nương nương an khang. Còn lời nói thật là mong được yên chuyện.

Khẽ mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi gật đầu rồi ra hiệu cho Hoa Lệ. Hoa Lệ nhanh chóng nhận khay đồ từ tay tỳ nữ của Nhiêu Đình. Sau đó cả ba ngồi nói chuyện với nhau một lúc, nàng ta liền lấy lí do trong người không khoẻ xin phép lui về nghỉ ngơi. Lôi Vi cũng chẳng bận tâm, lập tức cho nàng ta trở về cung. Suốt cả quá trình ấy, Lệ Yến một mặt tỏ ra thân thiện một mặt lại giữ khoảng cách với Nhiêu Đình. Có lẽ vì trong lòng vẫn còn có ác cảm với Nhiêu Đình lại thêm vào đó hai người từng đụng độ nhau nên nàng muội muội này của nàng không có mấy thiện cảm với nàng ta.

_ Thật không biết nàng ta muốn gì!- Nhìn theo dáng đi dần khuất dạng của Nhiêu Đình, Lệ Yến chậm rãi nói.- Nhưng tỷ tỷ cũng thật hiền quá đi! Tại sao lại không dạy dỗ nàng ta một trận chứ?- Trong chất giọng của nàng lộ rõ nộ khí.

Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười rồi nhấp một ngụm trà.

Sau đó, cả hai cùng nhau nói chuyện thêm một lúc nữa. Rất nhanh chóng mặt trời đã ngả về Tây, cuối đường chân trời hừng hực một màu đỏ như than của buổi chạng vạng. Lệ Yến cũng nhanh chóng cáo từ trở về cung của mình.

_ Nương nương!- Vừa dẫn Lôi Vi về cung, Hoa Lệ không giấu nổi tò mò của mình.- Tại sao Người lại không trừng phạt Bạch Mỹ nhân đó chứ? Giả Mỹ nhân nói đúng! Người hiền quá rồi.

_ Ngươi cũng có cùng suy nghĩ với Giả Mỹ nhân sao?

Không nói gì Hoa Lê gật đầu. Nàng theo hầu Lôi Vi cũng đã được mấy năm nên tính tình của chủ tử mình nàng cũng hiểu phần nào. Bởi vậy cách hành xử của chủ tử mình hôm nay khiến nàng không khỏi ngạc nhiên cũng như không tán đồng cho lắm.

_ Lúc ấy, cả ta và nàng ta đều không biết đối phương là ai. Hơn nữa khi đó ta cũng không biết bản thân mình đã hoài thai thì sao có thể trách nàng ta được?

_ Nhưng mà.... Bạch Mỹ nhân đó cũng thật là quá ngạo mạn rồi. Rõ ràng là tới để tạ lỗi với Nương nương mà còn có thái độ đó.

_ Đó là tính cách từ trong xương tuỷ của nàng ta rồi. Cứ cho là nàng ta muốn sửa thì cũng phải cần có thời gian để sửa.

Cũng giống như Cát Lôi Vi nàng trước kia bốc đồng, xốc nổi mà không ít lần gặp hoạ khiến Phúc Tuần lo lắng không yên. Sau khi được thời gian gọt giũa nàng đã hiểu chuyện hơn, biết nghĩ trước nghĩ sâu hơn. Thời gian và cả hoàn cảnh sống khắc nghiệt này sẽ làm con người ta thay đổi. Nhưng điều quan trọng nhất cần phải giữ lại đó chính là trái tim và tâm hồn của mình. Quay sang nhìn Hoa Lệ vẫn còn đang hậm hực, nàng mỉm cười. Nàng ấy theo hầu nàng mấy năm. Lúc nàng ấy mới vào Túc Duyên các, tính cách khá giống với nàng lúc mới tới thế giới này. Vậy mà qua mấy năm rồi nàng ấy cũng đã dần thay đổi.

_ Được rồi! Được rồi! Tối nay hai vị Công tử sẽ ở lại dùng cơm với chúng ta. Ngươi mau chóng trở về sắp xếp một chút đi!

_ Nhưng mà...

_ Ta tự đi được!

Hiểu rõ Hoa Lệ nghĩ gì, nàng đánh gãy lời nàng ấy. Nhận ra sự kiên định trong giọng nói của chủ tử mình, nàng ấy nhanh chóng cúi người thi lễ rồi nhanh chóng tiến về Ngự Trù phòng.

*

_ Nương nương!- Vừa chạy vào, Hoa Lệ vừa gọi.

Trong tư phòng, nghe thấy tiếng gọi của Hoa Lệ, Lôi Vi không khỏi chau mày. Nữ tử này cái tính này mãi không bỏ được.

_ Nương nương! Nương nương! Không hay rồi!

Đẩy cửa chạy vào, chất giọng của Hoa Lệ được đẩy lên cao hơn. Lôi Vi phải gắng lắm mới không nổi đoá với nàng hầu này của mình.

_ Bình tĩnh một chút! Ngươi bình tĩnh lại một chút cho ta!

_ Không... không... bình tĩnh... được!- Vừa nói Hoa Lệ vừa lắc đầu như con quay.

Nàng còn nhớ lần đầu thấy Hoa Lệ hớt hơ hớt hãi như vậy là lúc nàng ấy báo với nàng Ngọc Nhạn bức tử Giao phi. Nghĩ tới đây, mặt nàng bỗng tái đi.

_ Có chuyện gì?

_ Là Hoàng hậu... nương nương...

........

Sau khi nghe Hoa Lệ bẩm báo xong, Lôi Vi tức tốc tới Dương Minh các. Đi từ xa tới nàng đã nghe thấy tiếng gậy vút lên rồi nện xuống không ngừng. Âm thanh này làm nàng nhớ tới năm ấy nàng từng bị Hoắc Tương Nguyệt phạt đánh dưới trời tuyết rơi không ngừng.

Vội vén váy lên, bước nhanh về phía cửa, Lôi Vi không khỏi thất kinh trước những gì đang xảy ra. Trước sân của Dương Minh các, Nhiêu Đình bị bắt nằm trên ghế dài để hai thị vệ cao to không ngừng giơ cao gậy đánh vào. Đứng ngay cửa là Ngọc Nhạn và Lệ Yến còn có ai đó nữa nhưng bởi xung quanh có khá đông đám người hầu nên nàng nhìn không rõ.

_ Dừng tay!

Vừa cất cao chất giọng của mình, Lôi Vi vừa bước vào cổng của Dương Minh các. Đám người hầu nghe thấy tiếng của nàng liền vội vàng tránh ra. Lúc này nàng mới nhìn rõ người mà nàng vừa nãy không nhìn thấy. An Tổng quản- Tiểu An Tử- Tổng quản Đại điện, người theo hầu bên cạnh Phúc Tuần bao lâu nay. Nói như vậy có nghĩa là... Phúc Tuần đã biết nội tình và ngầm đồng ý cho Ngọc Nhạn làm việc này?

_ Dám hỏi Hoàng hậu nương nương tại sao lại đánh Bạch Mỹ nhân vậy? Nàng ta đã phạm phải tội tày trời gì sao?

_ Nguyên Cát Quý phi sao hôm nay lại có nhã hứng can dự vào chuyện của hậu cung như vậy?- Không nhìn Lôi Vi một cái, Ngọc Nhạn chậm rãi nói.

Tiếng gậy đánh xuống mông của Nhiêu Đình vẫn đều đặn vang lên khiến Lôi Vi không khỏi cảm thấy đầu óc nặng nề.

_ Cát Lôi Vi ta từ trước tới nay không hề có hứng thú tham gia vào ba cái chuyện vớ vẩn ở chốn hậu cung. Nhưng ta rất có nhã hứng đối với những chuyện ức hiếp người.

Chất giọng đều đều, không cảm xúc của Lôi Vi vang lên khiến bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên nặng nề trầm trọng, cũng khiến cho Lệ Yến đứng gần đó lạnh buốt sống lưng.

_ Còn không mau dừng tay cho ta?- Trừng mắt đám thị vệ, Lôi Vi quát.

Nghe Lôi Vi quát, đám thị vệ vội vàng dừng tay. Vừa lúc Ngọc Nhạn quay về phía Lôi Vi.

_ Nguyên Cát Quý phi! Đây là Hoàng thượng đích thân hạ lệnh xử phạt nàng ta. Ngoài ra còn biếm nàng ta xuống làm Tài nhân. Ngươi dám kháng chỉ!

Hờ hững liếc nhìn Ngọc Nhạn, Lôi Vi phất tay áo ra hiệu cho Hoa Lệ.

_ Đưa Bạch Mỹ nhân vào trong!

_ Ngươi...

Ngọc Nhạn nhất thời cứng họng không nói được gì. Nàng ta biết rõ Lôi Vi vốn có lá gan to hơn trời vậy nên nàng ta mới dám kháng chỉ của tiên đế, ngay giữa Đại điện uy hiếp và ép tiên đế huỷ bỏ việc sắc phong mình là Điệp phi. Nhưng nàng ta không ngờ rằng nàng dám làm cả điều đó với Phúc Tuần.

_ Đứng lại cho bổn cung!- Hướng về phía Hoa Lệ, Ngọc Nhạn quát rồi lại quay về phía Lôi Vi.- Cát Lôi Vi! Ngươi đừng quên, nàng ta đã đả thương ngươi mà lúc ấy ngươi đang mang long chủng của Hoàng thượng.

Ngọc Nhạn tuy không thích việc Lôi Vi mang thai nhưng chỉ có hoài thai và hạ sinh một Hoàng tử địa vị của Phúc Tuần mới vững như bàn thạch. Song ngoài Lôi Vi ra, chàng tuyệt không sủng hạnh một phi tử nào. Vậy nên vô hình trung, nàng trở thành niềm hy vọng duy nhất vừa để kéo dài huyết mạch vừa giúp Phúc Tuần giữ vững địa vị.

_ Nếu lúc đó nàng ta và ta biết rõ thân phận của nhau thì không cần tới lượt Hoàng hậu, ta chắc chắn sẽ không để yên cho nàng ta.

Chất giọng sắc lạnh cùng với ánh nhìn sắc bén khiến Ngọc Nhạn nhanh chóng hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Lôi Vi.

_ Còn không mau đưa Mỹ nhân vào trong?!

Tiếng quát của Lôi Vi khiến Hoa Lệ vội vàng đưa Nhiêu Đình vào trong đồng thời cũng khiến nàng Mỹ nhân vừa mới bị biếm này không khỏi giật mình. Ngẩng đầu lên, nàng ta không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra rõ ràng vị Quý phi kia vừa quát rất to, tiếng quát cũng thể hiện rõ sự giận dữ nhưng đôi mắt hoàn toàn tĩnh lặng và không gợn chút sóng nào. Nó tựa hồ như một tấm gương phản chiếu bắt người khác phải thành thật với nó. Nhìn vào nó, nàng ta không khỏi tự hỏi, điều gì khiến đôi mắt ấy tuy sống trong chốn hậu cung nhiều năm nhưng vẫn giữ được sự thanh thuần đến vậy. Nhớ lại cuộc nói chuyện cách đây mấy ngày trước trong lần đầu nàng ta chính thức tới gặp nàng, nàng ta như nhận ra điều gì đó...

_ Cát Lôi Vi! Đừng quên bổn cung là chủ của hậu cung này!- Chất giọng của Ngọc Nhạn ngùn ngụt lửa giận.

_ Thần thiếp không hề quên Người là chủ của hậu cung. Cũng không quên bổn phận của Hoàng hậu là dạy dỗ các phi tử phải sống thuận hoà với nhau. Vậy có nên chăng, khi ta tới xin tha cho Bạch Mỹ nhân, Hoàng hậu nên giơ cao đánh khẽ?

_ Nàng ta đã bị biếm xuống làm Tài nhân rồi!

Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lôi Vi, Ngọc Nhạn nói như vậy cho thấy rõ nàng ta đang cố vớt vát địa vị Hoàng hậu của mình. Rõ ràng người muốn nàng ta phạt nàng Mỹ nhân kia là Hoàng thượng vậy mà giờ dường như mọi người đang nhìn vào nàng ta.

_ Ồ!- Lôi Vi cảm thán một tiếng rồi cúi người thi lễ.- Thần thiếp xin cáo lui.

Thấy mọi chuyện không nên làm căng thêm nữa, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi Dương Minh các, trở về cung của mình. Trong khi đó, Hoa Lệ hiểu được ý của nàng liền ở lại chỗ của Nhiêu Đình cùng giúp đám tỳ nữ trong các chăm sóc vết thương của nàng ta cho ổn thoả rồi mới trở về.

Sau khi Lôi Vi trở về chưa được bao lâu, Phúc Tuần cũng nhanh chóng tới cung của nàng. Không cần đám nô tài lên tiếng thông báo, chàng đã đẩy cửa vào phòng của nàng. Chuyện nàng bị Bạch Nhiêu Đình đánh một cái đã khiến chàng tức giận lắm rồi, nay nàng còn ngay trước mặt mọi người chống lại ý chỉ của chàng, giúp đỡ nàng ta.

_ Nàng rốt cuộc là đang làm gì vậy?- Phúc Tuần chân trước vừa vào cửa, chân sau đã vặn hỏi hỏi Lôi Vi.

_ Câu này đúng lý ra phải là em hỏi mới đúng.- Lôi Vi không chịu yếu thế.- Anh rốt cuộc là đang làm gì vậy? Chuyện xảy ra lúc em và nàng ta không biết đối phương là ai, anh sao lại phạt nặng nàng ta như thế? Đã biếm nàng ta từ Mỹ nhân xuống là Tài nhân thì thôi đi. Đằng này còn phạt đánh nàng ta?

_ Nàng ta đánh nàng một cái, ta phạt nàng ta thế là còn nhẹ!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy phẫn nộ.

_ Nhưng người ta dù sao cũng là con gái, làm sao chịu nổi roi vọt chứ.- Lôi Vi hạ giọng xuống.- Vả lại, em không tính toán, anh lại đi tính toán với nàng ta làm gì?

_ Nàng không tính toán! Nhưng ta nhất định phải tính! Cũng may là nàng và hài tử trong bụng không sao bằng không...

Nói tới đây, Phúc Tuần không nói tiếp nữa. Chàng thật không dám nghĩ tới điều không may đó. Lỡ nàng và hài tử trong bụng xảy ra chuyện gì bất trắc...

Nghe trong giọng nói của Phúc Tuần, Lôi Vi nhận ra sự bi thương của chàng. Chuyện cũ của nhiều năm trước như hiện ra ngay trước mắt nàng. Bởi suy cho cùng, có rất nhiều chuyện muốn quên nhưng cả đời này vĩnh viễn không thể nào quên được. Nhìn tấm lưng của chàng, lòng nàng chợt nhói lên một cái.

_ Em biết anh thương em cũng rất lo lắng cho em và con.- Vừa nói, Lôi Vi vừa từ đằng sau ôm lấy Phúc Tuần.- Anh không muốn hai mẹ con em gặp phải điều gì bất trắc hay bất kỳ tổn thương nào.

_ Nàng hiểu được lòng ta là tốt rồi.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nắm tay Lôi Vi.

_ Em rất cảm động! Nhưng mà...Phúc Tuần! Lần này, anh thật sự xử lý quá cảm tính rồi. Lúc ấy căn bản nàng ta không biết em là Quý phi, còn em cũng không biết mình đã mang thai. Nên nếu anh cứ cương quyết như vậy... anh cũng xử phạt cả em luôn đi. Như thế mới công bằng!

Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần giật thót cả tim. Chàng cứ tưởng, nàng tỏ lòng chàng thì sẽ thoả hiệp với chàng, nào ngờ.

_ Nàng nói cái gì vậy hả?- Vội vàng quay lại, Phúc Tuần nhìn thẳng vào mắt của Lôi Vi.

_ Vẫn có câu “không biết không có tội”, nhưng nếu anh cứ như vậy thì phạt luôn em đi.

_ Nàng...- Phúc Tuần không nói nổi nữa.- Nàng...ta không hiểu! Tại sao nàng lại giúp nàng ta chứ? Không phải...nàng không thích tham dự vào việc của hậu cung sao?

_ Đúng vậy! Em không thích tham gia vào việc của chốn Hoàng cung. Nhưng không đồng nghĩa với việc thấy chết mà không cứu, càng huống hồ việc này lại vì em mà ra. Nhìn nàng ta bị đánh, em như nhớ lại mình năm đó. Dù chỉ là vô tình ngã vào bàn của Hoắc Huệ phi nhưng đã khiến nàng ta bị cháy áo. Nàng ta khi ấy vốn chẳng ưa em nên liền vin vào cớ đó mà phạt đánh em. Còn lần này, Ngọc Nhạn tuy không phải là ghét Bạch Mỹ nhân nhưng nói gì đi chăng nữa nàng ấy cũng là chủ của hậu cung. Làm chủ của hậu cung thì phải khiến người khác, đặt biệt là những cung phi mới vào phải kiêng dè, e sợ, sau này mới có thể quản lý hậu cung được. Và cùng với cơn giận của anh, em trở thành một lý do tốt để giúp nàng ấy dạy bảo đám cung phi mới.

_ Nói vậy là ta và Ngọc Nhạn sai sao?- Rõ ràng trong giọng nói của Phúc Tuần ẩn chứa sự bất bình.

Nhìn gương mặt đang nén giận của Phúc Tuần, Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười. Trông chàng chẳng khác nào một đứa trẻ vì muốn có được thứ mình thích mà phải cố kiềm chế tính khí của mình lại vậy.

_ Ngọc Nhạn không sai! Là anh sai! Là sự tức giận của anh sai! Đáng lý ra anh nên bình tĩnh suy xét sự việc, đừng nên cảm tính như vậy.

_ Còn không phải là bởi vì nàng sao?- Phúc Tuần uất ức nói.- Đụng tới việc của nàng, ta không thể nào xử lý bằng lý trí được.

Lời nói thật lòng, không hoa mỹ của Phúc Tuần bỗng chốc tựa như mật ngọt chầm chậm rót từng giọt, từng giọt vào trái tim của Lôi Vi. Chàng vốn dĩ là Hoàng đế của cả một đất nước rộng lớn, đã quen với việc phải bình tĩnh, sáng suốt và giữ vững lý trí để xử lý tất cả mọi công việc triều chính. Thế nhưng mỗi lần gặp chuyện của nàng, chàng lại không thể nào bình tĩnh được. Giờ phút này đây, đứng trước mặt nàng, chàng không phải là vị Hoàng đế cao cao tại thượng có thể hô phong hoán vũ nữa, mà chỉ đơn giản là một nam nhân, một trượng phu hết lòng yêu thương thê tử của mình.

Không nói gì, Lôi Vi tiến về phía chàng một bước, giữ lấy hai ống tay áo của chàng rồi kiểng chân lên, đặt một nụ hôn thật ngọt lên đôi môi của chàng. Có chút ngạc nhiên, song rất nhanh sau đó chàng đã giành lại thế chủ động. Nhanh chóng tách miệng nàng ra, cho miệng của mình vào mà khuấy đảo khoang miệng của nàng để hút lấy mật ngọt tưởng chừng không bao giờ hết trong miệng của nàng. Cứ như vậy, hơi thở của hai người vấn víu, quyện chặt vào nhau và hoà thành một khiến bầu không khí xung quanh hai người dần nóng lên. Cho tới khi...

“Ọc... ọc... ọc...”, vốn dĩ Phúc Tuần không mấy để ý tiếng kêu này nhưng âm thanh phát ra ngày càng to làm chàng không để ý không được. Chậm rãi buông Lôi Vi, chàng không khỏi chau mày.

_ Tiếng gì vậy?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nhìn xung quanh.

_ Người ta... người ta... đói rồi!- Chất giọng của Lôi Vi nhỏ như mèo kêu.

Hơi giật mình quay đầu lại nhìn, lúc này chàng mới phát giác ra âm thanh kia là từ trong bụng của Lôi Vi mà ra. Vốn dĩ từ khi sinh ra, Phúc Tuần đã được ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh ăn đói mặc khổ nên âm thanh phát ra từ bụng của Lôi Vi căn bản là xa lạ với chàng.

_ Thì ra đây là âm thanh khi bị đói sao?- Vừa trêu đùa Lôi Vi, Phúc Tuần vừa cúi xuống áp tai vào bụng nàng, vừa bật cười ha hả.- Sống động thật đấy!

_ A! Mạnh Phúc Tuần! Anh đừng có mà quá đáng!- Vừa kêu lên, Lôi Vi vừa đánh vào lưng Phúc Tuần không ngừng.

Xấu hổ! Xẩu hổ chết đi được! Cát Lôi Vi nàng chưa bao giờ rơi vào tình cảnh mất mặt như thế này. Thật là muốn tìm một cái hố để chui xuống mà.

_ Được rồi! Được rồi!- Chậm rãi đứng lên, Phúc Tuần ôm lấy Lôi Vi.- Không trêu nàng nữa!- Nói đoạn, chàng hơi nghiêng đầu ra cửa. Chất giọng uy nghiêm lạnh lùng.- Người đâu! Dọn cơm!

Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi đỡ Lôi Vi về phía giường. Vừa đi, chàng không ngừng vuốt ve cái bụng chỉ mới nhô lên chút ít của nàng.

_ Thật không ngờ đứa trẻ này tham ăn tới vậy! Ăn nhiều như vậy, sau khi ra đời, chắc chắn sẽ trở thành một đứa trẻ mập mạp, dễ thương.

Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười. Nụ cười đong đầy hạnh phúc và mãn nguyện.

- ----------------------------

[1] Quá mục: xem qua.

[2] Tuệ căn: chỉ sự thông minh.

[3] Thu liễm: lời nói, ứng xử không được quá trớn, phải có chừng mực.

- -----------------------------

Hết chương 164

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.