Trên phố người đi qua đi lại đông đúc. Vốn là nơi phồn hoa đô hội bậc nhất của Tân Thục nên không có gì lạ khi ngay từ sáng sớm kinh thành đã bắt đầu ồn ào với tiếng rao hàng của những gánh hàng rong. Và giờ, khi mặt trời càng lúc càng lên cao, người đi lại trên đường như mắc cửi, từ khắp mọi ngóc ngách nhỏ hàng loạt âm thanh phát ra tạo nên bầu không khí rộn ràng, huyên náo của chốn kinh kỳ.
Vừa bước đi trên con đường lớn của kinh kỳ, Tuý Nguyệt vừa chậm rãi đưa mắt qua nhìn các sạp hàng bên đường. Càng về trưa các sạp hàng càng trở nên náo nhiệt. Đảo mắt một lượt các sạp hàng xung quanh, Tuý Nguyệt nhìn vào một cửa hàng lớn phía đối diện, nơi ấy là một trong những cửa hàng bày bán rất nhiều đồ quý giá được thu thập từ khắp nơi. Ông chủ của cửa hàng ấy là một nhà sưu tầm có tiếng của Tân Thục. Những món đồ của ông là hàng độc nhất vô nhị.
_ Cũng gần tới sinh thần của tiểu Công chúa rồi!- Quay về phía tỳ nữ thân cận của mình, Thương Ngọc, Tuý Nguyệt chậm rãi nói.- Ta vào Độc Trân các kia xem thử có thứ gì tốt! Ngươi hồi phủ chuẩn bị những gì ta đã nói. Nhớ gọi Dương Hàng tới đây cho ta.
_ Dạ!- Thương Ngọc cúi người xuống vâng lời.
Sau khi Thương Ngọc rời đi, Tuý Nguyệt cũng nhanh chóng vào Độc Trân các. Những món đồ ở đây quả thật là thứ xảo đoạt thiên công [1], tinh xảo vô cùng. Ông chủ Trương của các hết giới thiệu cho nàng món này đến món khác. Mỗi một món đồ ông đều nói rõ lai lịch gốc gác, nên tặng cho ai vào dịp gì. Đi hết một vòng quanh các, đến cuối gian phòng, nàng nhìn thấy một cây tiêu bạch ngọc được đặt ngay ngắn trên kệ đường lằm bằng gỗ đàn hương. Không chờ ông chủ Trương giới thiệu, nàng đã nhanh chóng đến cầm cây tiêu mà ngắm nghía. Vừa ngắm nghía nàng vừa không khỏi gật đầu hài lòng, đặc biệt sau khi nhìn thấy hàng chữ được chạm trỗ tựa long phi phượng vũ [2], đôi mắt nàng càng lộ rõ vẻ vui mừng.
_ Tư quân nhược Vấn Thuỷ, hạo đãng kí nam chinh**.- Vừa ngâm thơ, ý cười của Tuý Nguyệt càng đậm.- Ông chú Trương! Ta lấy cây tiêu bạch ngọc này.
_ Sở Tiểu thư thật có nhãn quang!- Vừa cười ông chủ Trương vừa khen ngợi.- Cây tiêu này được làm từ ngọc trắng của Phiêu quốc. Chất lượng hơn hẳn ngọc trắng của Thục quốc chúng ta. Nhưng...- Đôi mày của ông hơi chau lại.-...dùng nó để làm quà tặng sinh thần cho tiểu Công chúa dường như không được hợp cho lắm.
_ Trên cây tiêu này là hai câu thơ trong một bài thơ của Lý Bạch tặng cho Đỗ Phủ, Sa Khấu thành hạ ký Đỗ Phủ.- Tuý Nguyệt chậm rãi nói.- Hai câu này chính là nỗi nhớ của một người bạn. Nó thể hiện tình bạn của hai người họ. Dùng nó để tặng sinh thần cho tiểu Công chúa là hợp nhất.
Ông chủ Trương có chút ngạc nhiên trước lập luận của Tuý Nguyệt. Không nói gì, nàng chỉ cầm lấy cây tiêu rồi nhằm hướng quầy tính tiền mà bước tới. Sở dĩ nàng bất chấp lời nói của ông chủ Trương mà kiên quyết chọn cây tiêu bạch ngọc này một phần vì hai câu thơ của Lý Bạch phần nữa là bởi nó gợi cho nàng nhớ tới một kỷ niệm giữa nàng và Lôi Vi. Kỷ niệm ấy cả đời này nàng sẽ không quên. Ấy là kỷ niệm bắt đầu mối nhân duyên giữa nàng và nàng ấy.
Năm ấy, Lôi Vi vừa mới bắt đầu với Linh Thân vương chưa lâu, nhưng khắp nơi trong Thái Thường Nhạc phủ ai ai cũng đã nghĩ đến mối lương duyên Châu Trần [3] trong tương lai vậy nên lời xì xào bàn tán Lôi Vi nhờ có sự giúp đỡ của Thiên Phương Công chúa cũng như Linh Thân vương nên mới có được sự thuận lợi liên tiếp như vậy ở Thái Thường Nhạc phủ này. Lẽ dĩ nhiên người đứng sau vụ tung tin này không ai khác chính là đám người Nghê Tú Đình thường ngày không ưa gì nàng ấy. Ban đầu nàng vốn nghĩ rằng nàng tiểu nha đầu này sẽ tìm thủ phạm rồi cãi nhau một trận long trời lở đất như trước nay vẫn vậy. Nhưng không! Nàng ấy không mảy may quan tâm đến những tin đồn đó.
Có lần nàng vô tình nghe nàng ấy nói chuyện với Đồng Thảo về chuyện này. Trong khi Đồng Thảo tỏ ra lo lắng, Lôi Vi lại chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng làm nàng ấn tượng vô cùng.
“_ Đã là tin đồn thì không thể nào là thật được. Mà đã không phải là thật thì muội đây việc gì phải phí sức chứ? Muội chỉ đủ sức bận tâm việc của chính bản thân muội và những việc bất bình muội nhìn thấy thôi. Còn những thứ này muội chả có hứng thú. Lại nói, muội vào Thái Thường Nhạc phủ như thế nào, Thiên Phương Công chúa rõ, Linh Thân vương rõ, Mã Tổng quản rõ, Trần Chưởng sự rõ, những ai thân thiết với muội đều rõ cả. Vậy muội có còn gì để lăn tăn nữa đâu?”
Khác với một cô nàng nóng tính hay có những vụ cãi nhau với Tú Đình, Lôi Vi đã cho nàng thấy được nàng ấy là một con người hào sảng, thoải mái, vô tư đến chừng nào. Vậy nên nàng kết thân với nàng ấy ngoài lý do muốn dựa vào mối quan hệ của nàng ấy với Linh Thân vương hòng giải nỗi oan cho mẫu thân mình, phần nữa còn là bởi lý do này.
Thế nhưng chuyện kết thân của hai người lại hoàn toàn là duyên xảo hợp. Nàng và Quân Đài vốn dĩ quen biết nhau từ trước. Sau này, khi Quân Đài bị bệnh, đám ca vũ vì sợ bị lây bệnh nên đuổi nàng ấy tới Xuân Hoa viện, nàng cũng thường lui tới chăm sóc nàng ấy. Khi bệnh tình của Quân Đài đang có dấu hiệu giảm dần, Lôi Vi và Đồng Thảo tới rồi ngay lập tức bị đẩy tới sống ở Xuân Hoa viện, lúc ấy nàng có chút e ngại nên cũng không lui tới nơi ấy nữa. Nhưng mối quan hệ giữa nàng và Quân Đài vẫn rất tốt. Và nàng cũng biết nhiều chuyện của Lôi Vi thông qua Quân Đài. Càng nghe nàng càng có hảo cảm với nữ tử này.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi luyện tập xong, nàng và Quân Đài được Chưởng sự giao cho nhiệm vụ cất nhạc phổ vào trong kho. Chẳng may trong lúc cất vì không cẩn thận nên Quân Đài bị thương ở chân. Nàng đưa nàng ấy trở về Xuân Hoa viện. Đúng lúc đi ngang qua hàng rào của Xuân Hoa viện liền nghe thấy tiếng tiêu. Nghe thanh âm, nàng đoán rằng người thổi tiêu hãy còn khá vụng, tuy đã biết cách lấy hơi và giữ hơi nhưng vẫn chưa thuần thục vậy nên càng thổi càng lộ ra điểm yếu, âm phát ra mỏng, không đều, khí lực chưa đủ.
Sau lại nghe Quân Đài nói, Lôi Vi dạo này có chút rảnh rỗi. Sau khi luyện tập xong thường hay lấy tiêu ra thổi. Cây tiêu này là nàng hỏi xin nhạc công Đức Minh mãi mới được. Vốn chỉ định học chơi không ngờ Linh Thân vương lại nghiêm túc chỉ dạy nên nàng ấy không thể không nghiêm túc học. Vì vậy nên cứ chiều lại nàng lại lấy tiêu ra trèo lên cành thấp của gốc Tử Đằng mà tập. Tập được một lúc lại chạy ra hồ phía sau Thái Thường Nhạc phủ mà tập múa sau đó trả bài cho Linh Thân vương. Nàng hôm ấy “may mắn” lắm mới được nghe tiếng tiêu của Lôi Vi. Vừa bước vào sân trước của viện, nàng liền nhìn thấy khung cảnh như Quân Đài nói. Lôi Vi trong bộ Nguyệt y ngồi trên gốc cây Tử Đằng đang cố sức đẩy hơi để thổi tiêu. Lâu lâu lại có gió thổi qua khung cảnh ngay trước mắt khiến ai nhìn vào cũng say lòng. Nhưng nó lại bị Lôi Vi phá hỏng bởi những động tác trông rất buồn cười của nàng ấy. Không nhịn được nàng liền bật cười khiến tiếng tiêu ngưng bặt, Lôi Vi nhìn nàng với đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên cũng như sự xấu hổ của bản thân. Sau khi trị thương cho Quân Đài, nàng cùng Lôi Vi nói một chút về âm luật cũng như cách lấy hơi thế nào cho đúng cách và làm sao để có thể giữ được hơi. Nói chuyện với nữ tử này một lúc, nàng nhận thấy nàng tiểu nha đầu này tuy rất lanh lợi, hoạt bát tính tình lại có chút bốc đồng nhưng lại rất hiểu chuyện, biết trước sau, thông minh, hiểu biết rộng. Chính những điểm này của Lôi Vi làm nàng rất ấn tượng. Vậy nên sau buổi trò chuyện hôm ấy, Lôi Vi rủ nàng hôm khác tới chơi nàng không ngần ngại mà gật đầu đồng ý.
Sau này mỗi lần nàng tới nếu không tập múa cùng Quân Đài, Đồng Thảo, Lôi Vi thì cũng bị tiểu nha đầu này đòi chỉ dạy cho cách thổi tiêu để đối phó với ai kia. Nhưng cách học cưỡi ngựa xem hoa của nàng ấy làm sao có thể qua mắt được chàng Thân Vương vừa giỏi văn giỏi võ lại giỏi nhạc kia?! Thêm vào đó, Phúc Tuần phát hiện ra, cứ mỗi lần nàng ấy thổi chưa được bao lâu là đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa nên dạy Lôi Vi chưa được 2 tháng liền vì xót mà không dạy nữa.
Tuy sau này Lôi Vi không đụng tới loại nhạc cụ này nữa nhưng nó vẫn mãi là cầu nối giúp hai người quen biết. Rồi từ quen biết trở thành hảo tỷ muội...
Ra khỏi Đôc Trân các, Tuý Nguyệt nhằm thẳng hướng Sở phủ mà đi. Trong lòng không khỏi khấp khởi vui mừng với món lễ vật trên tay. Môi khẽ hát một bài hát quen thuộc.
Bỗng nhiên từ phía sau, tiếng vó ngựa vang lên khiến Tuý Nguyệt không khỏi giật mình quay lại nhìn. Nàng ngay lập tức nhận ra người dẫn đầu đội quân chính là Trương Trình Lượng, đi bên cạnh chàng tướng quân trẻ tuổi tài ba kia là một chàng tướng dưới trướng trông còn khá trẻ nhưng mặt đã điểm nét phong sương [4] khiến cả người toát nên sự trưởng thành của một nam nhân chân chính.
Đoàn quân vẫn tiếp tục nhắm thắng phía trước mà đi. Lúc đi ngang qua Tuý Nguyệt, Trương Trình Lượng ngay lập tức nhận ra nàng liền đưa mắt nhìn mang ý chào. Đáp lại, nàng cùng hơi cúi người xuống chào. Nhìn theo hướng của đoàn quân, nàng đoán họ đang trở lại doanh trại của mình ngay bên ngoài kinh thành sau hơn ba năm đóng quân ở các thành biên giới phía Bắc để giữ trị an và khôi phục lại đời sống của dân chúng vùng đó.
Theo lý, sau khi hồi kinh tướng lĩnh của đại quân phải vào Đại điện diện kiến Hoàng thượng, nhưng giờ Hoàng đế đã tới Hành cung Trần Thuỷ nghỉ đông chắc phải mất vài ba ngày hoặc đợi đến giao thừa mới có thể yết kiến long nhan.
Nhắc tới chuyện hành cung Trần Thuỷ, Tuý Nguyệt không khỏi cảm thán. Hoàng thượng quả rất yêu chiều Quý phi của mình nên mới có cuộc di giá tới Hành cung lớn như năm nay. Nhưng cách đây ước chừng nửa tháng trước, khi nàng ghé thăm Ninh Vương phủ và nhờ Ninh Vương phi gửi chút đồ để Nguyên Cát Quý phi bồi bổ thân thể mới nghe được rằng, vài ngày sau đêm Trung thu hai người ấy không hiểu tại sao lại căng thẳng với nhau. Tuy rằng ngoài mặt chẳng ai nói ra hay có biểu hiện bất thường nào, nhưng khi lơ đãng gương mặt cả hai đều ít nhiều xuất hiện sự phiền muộn.
Khẽ thở dài, Tuý Nguyệt nhìn vào món lễ vật trên tay mình.
_ Chỉ còn một tháng nữa là tới sinh thần lần thứ tư của tiểu Công chúa rồi. Cầu hai người sớm ngày hoà hợp.
*
Hành cung Trần Thuỷ
Sau khi sứ đoàn Donlish trở về nước, Hoàng cung Tân Thục cũng thực hiện cuộc di giá lớn đầu tiên về Hành cung Trần Thuỷ dưới thời Linh Phúc Hoàng đế. Tuy là một cuộc di giá lớn nhưng Phúc Tuần gắng tiết kiệm nhiều nhất có thể để tránh gây xáo trộn ở những nơi đoàn di giá đi ngang qua cũng như tránh làm ảnh hưởng sự nghỉ ngơi của Lôi Vi. Vì vậy trật tự trị an cũng như đời sống của dân chúng quanh khu vực này được các quan viên giữ ổn định.
Hành cung Trần Thuỷ nằm ở phía Tây Nam và cách Hoàng cung mất hơn bảy ngày đêm, chính bởi vậy dưới thời Định An Hoàng đế chỉ tổ chức ba lần di giá về nơi này. Mỗi lần di giá, tiên đế luôn cố gắng càng tiết kiệm càng tốt. Và cho tới nay, Phúc Tuần vẫn giữ vững phương châm này.
Hành cung Trần Thuỷ được xây dựng ở lưng chừng đồi của ngọn Vân Tiêu vậy nên không khí nơi đây quanh năm luôn luôn ôn hoà mát mẻ, rất thích hợp làm một “khu nghỉ dưỡng cao cấp“. Những từ ngữ Lôi Vi sử dụng, đối với người của thời đại này hoàn toàn mới mẻ nếu không muốn nói là thứ ngôn ngữ của dị tộc. Cũng may Phúc Tuần vốn dành không ít thời gian ở bên cạnh nàng, bằng không chàng chắc chắn cũng sẽ không hiểu cô nàng này nói cái gì.
Chậm rãi buông bút xuống, Phúc Tuần tiến về phía lối ra vào cửa đình. Từ nơi này phóng tầm mắt ra xa, chàng có thể nhìn thấy mẫu tử Lôi Vi đang chơi đùa ở Ngự hoa viên phía xa kia. Khoé môi chàng hơi cong lên tạo thành một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy lại không có mấy phần tươi tắn. Nghĩ đến chuyện nàng nói với chàng cách đây hơn nửa tháng trước, chàng lại không khỏi buồn lòng. Thật sự không còn cách nào khác hay sao? Tính cho tới thời điểm hiện tại, chàng chỉ có một tiểu Công chúa. Tuy rằng từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ sắc phong Hoàng thái nữ nhưng chàng trước khi hay Lôi Vi mang thai đã từng nghĩ tới việc đợi Tuyết Cách tròn 10 tuổi sẽ sắc phong làm Hoàng thái nữ. Nay chỉ cần nàng hạ sinh Hoàng nam sẽ lập tức sắc phong thành Hoàng Thái tử. Nhưng nàng lại...lại đề nghị chàng gạch tên hài tử của hai người ra khỏi Hoàng phổ.
Ban đầu là có chút phiền muộn, sau khi suy nghĩ thấu đáo rồi chàng lại không khỏi đau lòng. Lôi Vi nói đúng! Cả chàng và nàng đều trải qua cuộc chiến huynh đệ tương tàn không lý nào cả hai lại muốn hài tử của mình bị cuốn vào cuộc chiến tương tự. Nhưng gạch tên ra khỏi Hoàng phổ thì...
_ Đệ nói này, hai người rốt cuộc vì chuyện gì mà căng thẳng cả nửa tháng nay vậy?
Câu hỏi của, Phúc Tường không khỏi làm Phúc Tuần giật mình.
_ Đệ tới khi nào vậy? Sao không cho người thông báo?
Không nói gì, Phúc Tường chậm rãi tiến về phía trước một bước, phóng tầm mắt xa xa.
_ Gì vậy?
_ Không lẽ hai người chỉ khi hoạn nạn mới thấy được chân tình của nhau thôi sao?
Biết rõ Phúc Tường có ý mỉa mai mình, Phúc Tuần quay sang lườm một cái. Trong các huynh đệ tỷ muội ngoài Phúc Khải ra chỉ có Phúc Tường lớn gan lớn mật chọc chàng như bây giờ mà thôi. Kể ra, chính lúc này con người ta mới hiểu rõ thế nào là tình thân.
Biết Phúc Tuần đang lườm mình, nhưng Phúc Tường mặc kệ, chậm rãi mở quạt ra rồi tiếp tục cảm thán:
_ Hai người định kéo dài tình hình này tới khi nào? Hoàng huynh à! Thôi thì đất không chịu trời, trời đành chịu đất đi.
_ Không cần đệ giảng đạo lý làm trượng phu cho ta.- Phúc Tuần nghiêm giọng.- Hôm nay, đệ có chuyện gì mà nhập cung?
Gập quạt lại, Phúc Tường vờ như nhớ ra điều gì đó.
_ À đúng rồi! Trương tướng quân đã về rồi, đang chờ ở ngoài.
Lườm Phúc Tường thêm cái nữa, Phúc Tuần chậm rãi trở lại bàn.
_ Truyền!
Ngay lập tức từ bên ngoài, Trương Trình Lượng nhanh chóng bước vào cúi người hành lễ.
_ Mạt tướng Trương Trình Lượng tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
_ Bình thân!
_ Tạ ơn Bệ hạ!
Nhìn Trương Tình Lượng một lượt từ trên xuống dưới, Phúc Tuần ngầm đánh giá. Quả nhiên tung hoàng nơi trận mạc giúp con người ta trở nên rắn rỏi, cứng cáp hẳn.
_ Ba năm qua ngươi đã làm những gì? Mau nói cho Trẫm nghe.
Phúc Tuần vừa dứt câu, Trương Trình Lượng lập tức dâng lên một bảng tấu rồi với chất giọng to rõ ràng, vị tướng quân này một lần nữa thuật lại những gì mình đã làm được ở vùng Bắc mạc trong suốt ba năm qua.
Nghe được tin cuộc sống dân chúng đã dần trở lại bình thường, khoé môi của Phúc Tuần không tự chủ được mà cong lên tạo thành một nụ cười hài lòng.
_ Rất tốt!
Rời khỏi áng thư, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía Trương Trình Lượng.
_ Ta có lời khen ngợi về những gì ngươi cùng doanh trại của ngươi đã làm được trong suốt ba năm qua.
_ Hoàng thượng quá khen!- Vừa nói, Trương Trình Lượng vừa chắp tay hành lễ.
Không nói gì, Phúc Tuần mỉm cười hài lòng. Trong khi đó, Phúc Tường như sực nhớ ra điều gì, chàng nhanh chóng quay về phía Trương Trình Lượng.
_ Ta nghe nói, dưới trướng ngươi có một nhân tài. Trong suốt thời gian qua hắn đã giúp ngươi không ít việc?
Nghe Phúc Tường hỏi vậy, mặt Trương Trình Lượng ít nhiều tái đi. Nhưng rất nhanh chóng chàng đã khôi phục lại thần sắc của mình mà trả lời một tiếng “Vâng” rõ ràng.
_ Có chuyện này sao?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy ngạc nhiên.- Vậy ngươi hãy mau gọi hắn vào đây yết kiến, để Trẫm xem xem, hắn là người như thế nào.
Giữ vừng sự bình tĩnh của mình, Trương Trình Lượng trả lời rành mạch câu hỏi của Phúc Tuần.
_ Hồi Hoàng thượng! Bởi vừa mới trở về kinh thành, quân doanh còn bộn bề nhiều việc nên mạt tướng đã bảo hắn ở lại trông coi rồi ạ.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu. Trong cái gật đầu ấy, lộ ra ít nhiều sự tiếc nuối. Phúc Tường tinh ý nhận ra điều này bằng nảy ra một ý tưởng.
_ Hoàng huynh! Nguyên Cát Quý phi nếu nghe được tin này ắt sẽ vui mừng lắm. Vì bao lâu nay Hoàng tẩu luôn quan tâm đời sống của dân chúng các thành dọc biên giới mà.
Hiểu được ẩn ý trong câu nói của Phúc Tường, Phúc Tuần chau mày lại nghĩ ngợi. Dù thế nào tình trạng của hai người cũng không thể kéo dài thêm nữa. Lại nói sinh thần của Tiểu Công chúa gần tới rồi, chàng thật không muốn nhi nữ của mình phải buồn...
_ Thế này đi, Cũng sắp tới sinh thần của Tiểu Công chúa rồi, hôm ấy ngươi hãy dẫn người đó vào cung cùng dự sinh thần của Tiểu Công chúa. Ngươi hãy thuật lại mọi chuyện cho Nguyên Cát Quý phi nghe.
Lệnh vừa được Hoàng đế hạ xuống đã khiến Trương Trình Lượng không khỏi lo lắng, song chàng không còn cách nào khác là phải tuân theo khẩu dụ của Hoàng thượng. Suốt dọc đường đi lòng chàng thực sự không khỏi bất an. Vốn dĩ là thu nhận một nhân tài nhưng giờ xem chừng hắn sắp trở thành một mầm hoạ. Chàng phải làm sao mới ổn?
Nhìn về phía cổng lớn của hành cung, thấy tà áo choàng màu đỏ au đang bay phất phơ, lòng Trương Trình Lượng không khỏi dậy sóng mà có một sự cảm chẳng lành.
_ Xem ra phải đi tìm Đồng Vũ xem sao!
Suy nghĩ như vậy, Trương Trình Lượng vững bước tiến về phía cổng thành.
_ Tướng quân!- Vừa nhìn thấy bóng dáng Trương Trình Lượng, chàng trai trẻ chắp tay hành lễ.
_ Uhm!- Dừng chân trước mặt chàng trai, Trương Trình Lượng chậm rãi nói.- Ngươi giờ về doanh trại lo một số việc cho ta. Ta giờ phải ra ngoài. Có thể mai mới trở về được.
_ Vâng!
Dứt câu chàng lính trẻ nhanh chóng chấp lệnh leo lên lưng ngựa trở về doanh trại mà không biết rằng phía sau lưng mình, vị tướng lĩnh của chàng đang nhìn chàng bằng đôi mắt đầy ái ngại.
*
Nhẹ gạt tóc mai của Tuyết Cách, Lôi Vi chậm rãi đưa tay qua vỗ vỗ từng nhịp vào lưng nàng Công chúa nhỏ. Vừa ngâm nga một bài hát ru, nàng vừa ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh, trắng trẻo của cô con gái nhỏ. Gương mặt non nớt ấy khiến nàng không khỏi nhớ tới chính bản thân mình thuở còn bé tí. Nàng nhớ, lúc ấy, những buổi tối khi mẹ nàng không bận rộn việc gì luôn nằm bên cạnh nàng, kể cho nàng nghe những câu chuyện cổ tích xa xưa hoặc hát những bài hát ru. Những lúc như vậy, nàng thường rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Từ sau khi có nàng Công chúa nhỏ, Lôi Vi cũng học theo mẹ mình trước kia, kể truyện cổ tích hằng đêm cho Tuyết Cách hoặc lấy Ipad của mình ra mở một bản nhạc nhẹ cho cô con gái nhỏ của mình nghe. Kỳ thực mà nói, nàng rất ngại hát những bài hát ru bởi nàng biết, giọng mình không phù hợp với những bài hát ấy. Nhưng sau nhiều lần Tuyết Cách năn nỉ nàng, cuối cùng nàng cũng thử hát một bài hát ru. Không ngờ cô bé rất thích và ngủ cũng rất nhanh. Từ đó trở đi, mỗi tối nàng đều kể chuyện rồi hát ru cho nhi nữ của mình. Thói quen này đến nay vẫn không thay đổi vậy nên đôi khi nàng phải “hứng chịu” đôi mắt oán trách của ai kia. Rõ ràng người ta nói, con gái là tình nhân kiếp trước của cha, làm thế nào chàng lại ghen với con gái của mình chứ?
Nhưng nghĩ tới chàng, nàng lại không khỏi buồn lòng. Từ sau buổi chiều hôm ấy, chàng dù vẫn chăm sóc nàng rất tốt song nàng cảm nhận được, giữa hai người đã có một bức tường ngăn cách. Thái độ, chàng dành cho nàng không mặn cũng không nhạt, chỉ vừa đủ cho nàng không cảm thấy buồn, cùng vừa đủ cho người ngoài nhìn vào không phát hiện ra vấn đề giữa hai người. Nàng hiểu, lời đề nghị nàng đưa ra đối với chàng rất khó mà chấp nhận được. Thế nhưng... chàng rồi cũng sẽ có những đứa con khác và một trong những đứa con đó sẽ nối ngôi. Và trước khi chọn ra được người kế vị, trận chiến đoạt vị luôn là điều không thể tránh khỏi. Chưa kể tới tư tưởng của nàng khác xa so với thời đại này, chỉ nghĩ đến những gì trải qua cách đây hơn 3 năm trước thôi là nàng đã sợ, và không muốn con của mình bị cuốn vào vòng xoáy đó...
Chiều hôm ấy, chàng rời đi không nói một lời làm nàng không sao đoán được tâm tư của chàng, suy nghĩ của chàng. Nàng biết rõ, bản thân đang mang thai không nên phiền muộn, suy nghĩ quá nhiều, nhưng tình hình này khiến nàng không thể không suy nghĩ.
Thấy Tuyết Cách đã ngủ say, Lôi Vi nhẹ nhàng kéo mềm lên cho cô con gái của mình rồi bước những bước thật êm rời khỏi phòng. Vừa ra ngoài, một cơn gió nhẹ đã thổi tới khiến Lôi Vi cảm thấy thoải mái, thư thái hẳn ra. Những suy nghĩ không vui vừa nãy cũng theo gió mà bay đi mất. Khẽ nhắm mắt lại thưởng thức từng đợt gió, khoé môi nàng hơi cong lên.
_ Trời mát thế này, chúng ta đi tản bộ một tý đi!
Vừa nói Lôi Vi vừa quay lại nói với Hoa Lệ rồi nhằm thẳng hướng cái đình nhỏ ở hoa viên mà tới. Đợt di giá tới hành cung lần này, Phúc Tuần ngoài đưa theo nàng, Ngọc Nhạn cùng với Lệ Yến và vài Mỹ nhân mới được sắc phong. Ở hành cung này, ngoài chỗ ở của nàng và Ngọc Nhạn là tương đối gần nhau ra còn chỗ ở của các Mỹ nhân cách chỗ của nàng khá xa vậy nên về cơ bản nàng chẳng sợ ai làm phiền vào giờ này. Trên thực tế, nàng cũng chẳng sợ ai đó làm phiền. Nàng tuy không thích việc chồng chung nhưng dù sao cũng phải sống với nhau trong Hoàng cung một đời nên không thể cứ mãi tỏ ra bài xích chuyện này được. Vì vậy, giở giả như có cung phi nào đi ngang qua đây, nàng nghĩ, nàng sẽ đủ bình tĩnh để ngồi nói chuyện với nàng ta...
_ Nương nương! Trời đã khuya rồi...
Nghe trong giọng nói của Hoa Lệ có sự nóng lòng và nếu để ý kỹ sẽ không khó để nhận ra, nàng nô tỳ này đã mấy lần quay nhìn về hướng cung của Lôi Vi. Đáng tiếc chủ tử của nàng không hề để ý điều này.
Ngồi hóng gió ở hoa viên thêm một lúc nữa, Lôi Vi mới chịu trở về phòng. Kỳ thực nàng đã sớm nhận ra sự bồn chồn của Hoa Lệ nhưng vẫn vờ như không thấy gì.
Dù sao thì trước sau gì cũng phải về vả lại tối nào hai người chả gặp nhau chứ. Nghĩ vậy nàng bước thẳng về phòng. Rồi chẳng cần Hoa Lệ mở cửa giúp, nàng đẩy cửa thật mạnh để ngầm báo cho người nào đó biết tối nay nàng cực kỳ tức giận, đừng có mà đụng tới nàng. Nhưng trong lúc nàng vẫn còn đang đóng cửa lại, một đôi bàn tay to lớn đã vòng qua ôm lấy người nàng.
_ Cách Nhi quấy lắm hay sao nàng về muộn vậy?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy quan tâm.- Có biết là chưa có ai bắt ta chờ lâu như nàng không?
Không trả lời câu hỏi của Phúc Tuần, Lôi Vi giữ hai bàn tay của chàng rồi dùng sức tách nó ra. Nhưng sức nữ nhân vốn không địch lại nổi sức nam nhân, càng huống hồ chàng ngay từ khi nghe thấy tiếng mở cửa đã biết nàng đang tức giận vậy nên làm gì có chuyện chàng dễ dàng buông nàng ra.
_ Thả em ra!- Vẫn dùng sức tách bàn tay Phúc Tuần, Lôi Vi vừa vùng vằn vừa gắt giọng.- Thả em ra!
_ Vi Nhi!- Phúc Tuần gọi Lôi Vi đầy yêu thương.- Vi Nhi!- Vừa nói, chàng vừa xoay người nàng lại, ôm chặt.- Ta sai rồi!
Lôi Vi vẫn chưa chịu nguôi giận, vẫn cứ vùng vẫy, không chịu cho Phúc Tuần ôm khiến chàng gặp khó khăn khi giữ nàng.
_ Vi Nhi! Đừng như vậy mà!
Câu nói của Phúc Tuần ngay lập tức trở thành ngòi nổ. Dụng tất cả sức lực của mình, Lôi Vi đẩy mạnh chàng ra, ánh mắt ngùn ngụt tức giận nhìn chàng.
_ “Đừng như vậy”! Em như thế nào chứ? Sao anh không tự nhìn lại mình đi? Em biết, anh rất khó chấp nhận yêu cầu đó của em. Anh tức giận, anh bất mãn, không sao cả! Em đều có thể hiểu được. Em có thể chờ đợi! Nhưng anh thì sao chứ? Tức giận không nói, bất mãn không nói, cái gì cũng không nói. Anh có biết, em khó chịu như thế nào không? Em sắp bị sự im lặng của anh làm cho không thở nổi rồi.
Lôi Vi từ khi bị xuyên không tới giờ luôn sống lạc quan, kiên cường. Dù có rơi vào cảnh nguy hiểm nàng cũng không sợ hãi. Dù cho bị hành hạ thể xác ra sao nàng cũng quyết không rơi một giọt nước mắt. Nhưng suy cho cùng nàng vẫn chỉ là một nữ nhân yếu đuối, nàng vẫn có sự sợ hãi riêng của bản thân mình. Và sự im lặng của Phúc Tuần chính là điều nàng sợ nhất. Bởi nó đồng nghĩa với sự bỏ mặc. Ở thế giới này, nàng chỉ có mình chàng là chỗ dựa mà thôi, mất đi chỗ dựa này, nàng hoang mang, sợ hãi vô cùng. Vậy nên dù bề ngoài không nói cũng không thể hiện điều gì nhưng trong lòng nàng lại không ngừng dậy sóng. Bởi thế, ngay lúc này đây, nàng dù cố kiềm nén tới đâu cũng không thể khống chế những giọt nước mắt của mình. Cuối cùng nàng thả trôi cảm xúc, khóc lóc ngon lành như một đứa trẻ ngay trước mặt chàng.
Nhìn nàng như vậy, trái tim chàng như bị bóp chặt, co rút mạnh mẽ. Không nói gì, chàng sải một bước thật dài về phía nàng rồi vươn tay ra ôm thật chặt nàng. Nhận được cái ôm dịu dàng của chàng, theo bản năng, nàng muốn dựa vào chàng nhiều hơn, muốn chàng vỗ về nhiều hơn, nên tiếng khóc không tự chủ được mà to hơn trước. Vươn hai tay ra sau, vòng qua lưng chàng, Lôi Vi liên tục đánh những cái thật mạnh vào lưng chàng. Trong khi đó, Phúc Tuần vẫn dịu dàng xoa lưng nàng, nhẫn nhịn chịu những cái đánh của nàng.
_ Ta xin lỗi! Ta không nên như vậy với nàng! Ta sai rồi!- Chất giọng của Phúc Tuần dịu dàng vô cùng.- Vi Nhi ngoan! Đừng khóc nữa! Khóc nữa, không tốt cho bản thân cũng không tốt cho hài tử đâu! Ngoan! Nghe lời ta! Đừng khóc nữa!
Nghe Phúc Tuần nhắc tới hài tử, Lôi Vi liền cố gắng ngưng khóc. Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, nàng thút thít:
_ Sau này...hức...có giận em chuyện gì...hức...anh cũng phải nói ra cho em biết...hức...không được im lặng...hức...như vậy nữa.
Đôi mắt ngập nước, giọng nói ngắt quãng. Nhìn Lôi Vi lúc này trông đáng thương vô cùng. Đây dường như là lần đầu tiên chàng thấy nàng lộ ra bộ dạng này. Lần trước nàng khóc, hình như cũng đã hơn mười năm rồi. Ấy là lúc nàng chia tay với Tam huynh của chàng.
Chàng còn nhớ lần ấy, chàng đang đi sứ sang Yên Khâu mừng Hàn Phong trở thành Hoàng đế, sau khi buổi lễ hoàn thành, chàng nhận được tin Lôi Vi bị trúng độc Thần Sa liền không nghĩ ngợi được gì, cấp tốc trở về Tân Thục. Từ Yên Khâu tới Tân Thục nếu đi nhanh thường mất ít nhất nửa tháng tới 1 tháng nhưng bởi vì lo lắng cho nàng, nên chàng cho ngựa chạy không ngừng nghỉ 5 ngày 5 đêm đã tới nơi. Lúc tới nơi, chàng vội vàng báo cáo nhiệm vụ với phụ hoàng của mình rồi cấp tốc tìm nàng khắp cả Hoàng cung. Cuối cùng chàng nhìn thấy nàng đang ngồi khóc như mưa như gió trong Ẩn đình. Chiều hôm ấy, mưa rơi rất nặng hạt càng khiến bức tranh trong mắt chàng bi thương, càng khiến nàng trong mắt chàng khi ấy trở nên yếu đuối, mỏng manh hơn bao giờ hết làm chàng muốn bảo vệ nàng vô cùng.
Thế nhưng lần khóc ấy của nàng cũng không khiến chàng đau lòng như lần này. Bởi lần ấy nàng khóc vì thất tình, một thôi một hồi rồi sẽ qua. Còn lần này là sự dồn nén tích tụ lại, tới khi không giữ được nữa thì bộc phát. Tiếng khóc của nàng lớn bao nhiêu, chứng tỏ nàng đã phải cố kiềm nén nhiều bấy nhiêu...
Một hồi lâu sau đó, Lôi Vi mới nín khóc hoàn toàn, ngước mắt nhìn Phúc Tuần lần nữa. Từ nãy giờ, chàng vẫn rất kiên nhẫn vỗ lưng chờ nàng nín khóc. Thậm chí, khi long bào của chàng ướt đẫm nước mắt của nàng và thấm ngược vào trong, chàng cũng không một câu trách móc.
_ Đã nín chưa?- Phúc Tuần ân cần hỏi.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu.
_ Nếu đã nín rồi, ta có chuyện muốn cùng nàng thương lượng.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa dìu Lôi Vi trở về giường.
Nghe Phúc Tuần nói có chuyện muốn thương lượng với mình, Lôi Vi nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng cho thật tốt. Ngồi xuống giường, nàng hướng mắt nhìn chàng ngầm ý nàng đã sẵn sàng.
_ Thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều về lời nàng nói, ta biết nàng làm như vậy là bởi lo lắng cho tương lai của hài tử chúng ta.
Ngồi bên cạnh Lôi Vi gật đầu xác nhận, Song có lẽ vì mới khóc xong, nên dáng vẻ gật đầu của nàng rất ngoan ngoãn như Tiểu Tuyết Cầu. Mà cũng vừa lúc đó, từ bên ngoài, Tiểu Tuyết Cầu sủa nhặng lên một tiếng khiến Phúc Tuần phải nén lắm mới không bật cười.
_ Ta nghĩ kỹ rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vươn tay ra ôm Lôi Vi.- Lần này, nếu nàng hạ sinh Hoàng nam, ta sẽ thuận theo ý nàng, không đưa tên của Hoàng nam chúng ta vào Hoàng phổ, nhưng vẫn phải giữ tên của Cách Nhi lại. Còn nếu nàng hạ sinh Hoàng nữ, ta sẽ giữ tên của chúng trong Hoàng phổ. Nữ nhân so với nam nhân phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Thời đại này vẫn chưa tiến bộ như thời đại của nàng, nên dù chúng là Công chúa đi chăng nữa cũng sẽ phải chịu những thiệt thòi nhất định. Vì vậy, ta muốn nhi nữ của chúng ta có một cuộc sống như ý một chút. Nàng hiểu không?
Có được một người có tư tưởng đi trước thời đại là một chuyện rất khó, càng huống hồ người đó lại là quân vương của một nước. Lôi Vi hiểu, chàng có tư tưởng tiến bộ như vậy không chỉ đơn giản vì nàng đã kể rất nhiều về xã hội tương lai mà còn bởi chàng muốn hiểu hơn về nàng. Vì chàng thực sự muốn cùng nàng chung sống một đời. Nghĩ tới đây, khoé môi của Lôi Vi không tự chủ mà cong lên tạo thành một nụ cười.
_ Uhm!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu.- Em hiểu rồi! Em hiểu, anh muốn mang lại những gì tốt nhất cho con chúng ta mà.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần thở phào nhẹ nhỏm. Thật là, lấy lòng người mình yêu còn khó hơn xử lý triều chính. Nhưng chỉ cần đối xử thật lòng với nàng và nói ra tâm ý của mình cho nàng hiểu, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Quan sát sắc mặt của Lôi Vi, thấy nàng tâm trạng đã thoải mái, Phúc Tuần tiếp tục mở lời.
_ Nếu nàng đã hiểu ý ta như vậy, ta có thể có một yêu cầu hơi quá đáng được không?
Có chút khó hiểu, Lôi Vi ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần. Dường như chàng có chút thận trọng, có lẽ chàng sợ nàng giận.
_ Anh nói đi!
_ Được! Nếu nàng hạ sinh Hoàng nam, ta sẽ không đưa tên của hài tử vào Hoàng phổ, nhưng ta sẽ an bài tương lai cho hài tử của chúng ta.
_ Ý anh là... anh muốn sắp xếp mọi chuyện của con từ việc giáo dục, ở đâu, làm gì, cho tới thành gia lập thất?
Không nói gì Phúc Tuần gật đầu xác nhận. Nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình, nàng không khỏi thở ra hơi thở đầy suy tư.
_ Em lại không muốn như vậy! Một cuộc sống đã được trải sẵn như thế khiến con có cảm giác dựa dẫm tới mức ỷ lại sinh ra ì ạch, thụ động hoặc là cảm thấy mất tự do, gò bó. Em muốn con tự do thoải mái, cuộc sống của nó như thế nào là do tự nó quyết định. Nếu nó độc lập, nổ lực thì nó có được cuộc sống thoải mái. Nhưng nếu nó không nổ lực, không bản lĩnh thì cuộc sống của nó vất vả.
Phúc Tuần biết đây là những tư tưởng ở thời đại của Lôi Vi. Nhưng tư tưởng này có phải là quá vô trách nhiệm với hài tử của mình rồi hay không? Nhận ra sự nghi hoặc của chàng, nàng mỉm cười.
_ Bậc làm cha mẹ đương nhiên phải có trách nhiệm giáo dục con những điều tốt đẹp, đúng đắn rồi. Cái em vừa nói là sự tự chịu trách nhiệm với bản thân. Và cái này, lẽ dĩ nhiên chúng ta phải rèn dũa con từ nhỏ.
_ Chính bởi vậy, mỗi lần Cách Nhi ngã, nàng đều không cho cung nữ đỡ nó đứng lên?
Không nói gì Lôi Vi gật đầu xác nhận khiến Phúc Tuần thật không biết phải biểu lộ cảm xúc gì.
_ Nàng đúng là ít lạnh lùng thật!- Phúc Tuần cố tình nhấn mạnh những chữ cuối cùng.
_ Anh nói làm như em không thương con vậy!
Phúc Tuần không nói gì, nhưng thái độ của chàng rõ ràng xác nhận lời nàng vừa nói là đúng khiến nàng phồng mang trợn má lên mà nhìn chàng.
_ Người ta chỉ muốn con tự lực, mạnh mẽ thôi mà! Chứ con em mang thai chín tháng mười ngày sao em lại không xót chứ. Nhìn thấy con ngã, em cũng đau lòng lắm chứ. Phải khó khăn lắm mới sinh ra được, rồi khó khăn lắm mới nuôi nó được từng ấy. Anh thử mang thai rồi chăm con xem.
_¬ Được rồi! Được rồi! Ta biết nàng mang thai, chăm hài tử rất vất vả.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vỗ lưng cho Lôi Vi để nàng hạ hoả.
_ Biết cái gì mà biết chứ!
Người ta nói nữ nhân mang thai tính khí thất thường cấm có sai.
_ Ta chỉ muốn nói với nàng là Cách Nhi vẫn còn nhỏ, nàng đừng nên nghiêm khắc với nó quá.
_ “Con gái là tình nhân kiếp trước của cha” cấm có sai!
Câu nói này căn bản từ ngữ không khó hiểu vì vậy rất nhanh chàng đã hiểu ra ý tứ của nó. Và chàng dường như đã hiểu sâu hơn vậy.
_ Vi Nhi! Nàng không phải đang ghen với chính nhi nữ của mình chứ?
_ Chẳng phải lúc nãy anh cũng vậy sao?- Lôi Vi hỏi ngược lại.
_ Ta làm gì có? Lúc nãy là khi nào chứ?
_ Là lúc em vừa vào cửa.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần nhớ lại lúc vừa nãy. Hình như lúc nàng mới vào cửa, chàng có hỏi nàng có phải vì Cách Nhi quấy mới về muộn hay không. Rõ ràng chỉ là một câu quan tâm bình thường sao vào tới tai nàng lại thành ra...
Trong đầu nữ nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Nàng...nàng thật khiến chàng tức muốn chết mà.
Xem ra chàng đã quá dung túng nàng rồi!
Không nói gì, Phúc Tuần bất ngỡ đẩy ngã Lôi Vi ra giường khiến nàng không khỏi giật mình.
_ Cát Lôi Vi! Xem ra bổn Hoàng đế ta đây đã dung túng nàng lâu quá rồi. Tối nay ta nhất định dạy dỗ nàng một bài học thích đáng.- Chất giọng của Phúc Tuần vạn phần gian tà.
Hai từ “dạy dỗ” mà chàng nói, nàng đương nhiên hiểu là ý gì, vì vậy trước khi chàng cúi đầu xuống hôn nàng, nàng lập tức đưa hai tay ra đẩy ngực chàng tỏ vẻ kháng nghị.
_ Không được! Em đang mang thai mà!
Gì chứ? Rõ ràng lúc nãy nàng khóc như mưa như gió chàng còn dỗ nàng đừng khóc vì ảnh hưởng tới thai nhi. Giờ lại đè nàng ra làm thịt. Bộ chàng không sợ ảnh hưởng tới hài tử trong bụng nàng sao?
_ Nàng yên tâm!- Vừa cười nói, Phúc Tuần vừa đan tay mình vào tay nàng rồi kéo ra xa.- Ta nhất định sẽ nhẹ nhàng và cẩn thận.
Nói dứt câu, Phúc Tuần lập tức chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, không để nàng có cơ hội kháng nghị thêm nữa. Và quả đúng như những gì chàng nói, mọi động tác của chàng rất nhẹ nhàng, cẩn thận tựa như nàng là con búp bê sứ cần được nâng niu, bảo vệ...
Nụ hôn của Phúc Tuần rất dài khiến Lôi Vi ban đầu còn kháng cự nhưng sau đó nàng không tự chủ được mà vòng tay qua ôm cổ chàng rồi cùng chàng trầm mê lúc nào không hay. Mọi động tác chàng dành cho nàng rất nhẹ nhàng nhưng không vì thế lửa nhiệt thành mất đi. Một tay đưa lên vạch cổ áo nàng để lộ ra phần cổ trắng ngần, chàng hít lấy hít để hương thơm từ da thịt nàng rồi đặt lên đó những nụ hôn; tay còn lại chàng lần tìm đai áo của nàng rồi tháo ra. Từng chút một, da thịt nàng lộ tới đâu chàng đều hôn tới đó. Từ cổ tới xương quai xanh kéo xuống hai đồi nhũ hoa của nàng. Đến khi toà thiên nhiên của nàng lộ ra hoàn toàn ngay trước mắt chàng, chàng không khỏi chú ý đến những vết rạn khá mờ trên cái bụng đang dần căng tròn của nàng.
_ Có phải là rất đẹp không?- Chất giọng của Lôi Vi đầy tự hào.
_ Đúng vậy!- Mỉm cười, Phúc Tuần gật đầu xác nhận.- Rất đẹp!
Đây là minh chứng cho việc nàng đã mang nặng đẻ đau con của chàng. Nó đương nhiên là rất đẹp rồi! Đưa tay ra, chàng nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng của nàng nhưng mới xoa được một lúc nàng đã giữ tay chàng lại.
_ Sẽ cuống dây rốn đó!
Phúc Tuần không hiểu vấn đề này, nhưng thấy Lôi Vi ngăn cản liền biết đó không phải là chuyện tốt vì vậy chàng lập tức ngừng lại. Và thay vào đó, chàng chậm rãi cúi người xuống hôn vào từng vết rạn trên bụng nàng. Đây là những vết rạn xuất hiện sau khi nàng hạ sinh Tuyết Cách, không nhiều và cũng không hiện rõ. Nhưng hành động của chàng thực sự khiến nàng cảm động. Nước mắt không tự chủ được mà len ra khỏi khoé mắt...
_ Vi Nhi! Có được nàng là phúc phận ta phải tu mấy kiếp mới được. Ta nhất định sẽ trân trọng mối nhân duyên này. Cả đời chỉ sủng ái duy nhất mình nàng.
Mím môi lại, Lôi Vi e thẹn quay mặt đi.
_ Nếu khó chịu, nàng cứ lên tiếng nhé!
Không nói gì, Lôi Vi quay lại lườm Phúc Tuần một cái, tỏ ý chàng đã biết rõ còn làm. Bật cười, chàng cúi người xuống ôm lấy nàng rồi từ từ đi vào trong cơ thể nàng cho tới khi chàng hoàn toàn ngập sâu trong người nàng. Bởi sợ nàng khó chịu, chàng không cử động ngay mà ngừng lại. Song điều này lại khiến nàng “khó chịu” hơn. Hai tay nàng không tự chủ được mà ôm chàng chặt hơn, vùng hạ bộ của nàng theo bản năng tiến lại gần chàng, khao khát chàng hơn. Nhận được tín hiệu tích cực của nàng, chàng một mặt đặt một nụ hôn cháy bỏng lên môi nàng, khuấy đảo khoang miệng nàng; một mặt cho hạ bộ vận động từng nhịp từng nhịp chậm rãi, khoan thai để không ảnh hưởng quá mạnh tới bào thai trong bụng nàng.
Trên thực tế, loại hình vận động này nếu vận động chậm hơn bình thường sẽ khiến người nào đó càng trở nên khó chịu. Nhưng ân ái với nàng trong lúc nàng đang mang thai đã là một việc liều lĩnh nên chàng không dám liều lĩnh hơn dù cho dục hoả đang bùng nổ trong người làm chàng chật vật vô cùng.
Nhận ra điều này, Lôi Vi cười hả hê trong lòng. Cho chàng chết, ai bảo nàng đã nói không được mà vẫn cứ làm. Song nhìn thấy sự chịu đựng của chàng, nàng thực sự không nỡ. Xét về mặt y học, đã làm tới nước này rồi mà còn phải chịu đựng, thực sự không tốt cho sức khoẻ. Vậy là nàng đành mặt dày mà mở miệng:
_ Anh... anh có thể nhanh hơn nữa mà!- Ghé vào tai chàng, Lôi Vi cố giữ vững giọng để chàng yên tâm.- Em có thể... chịu được.
Ngẩng đầu lên, Phúc Tuần có chút nghi hoặc nhìn Lôi Vi.
_ Chẳng phải anh đã nói rồi sao, nếu không chịu được thì em phải lên tiếng.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay ra vẽ nguệch ngoạc lên khuôn ngực săn chắc của chàng.
Nhìn gương mặt ngượng tới chín đỏ nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thường của nàng, chàng không khỏi cong môi lên mà cười rồi cúi xuống hôn nàng một cái thật sâu. Theo đó, động tác của chàng đã nhanh hơn trước nhưng vẫn giữ ở chừng mực để nàng thực sự không phải phát ra tín hiệu báo động cho chàng...
Ôm thật chặt lấy nàng, chàng như muốn khảm nàng vào người để hai người không xa rời nhau. Còn nàng vì những cảm xúc chàng mang lại mà vươn tay ra bám chặt vào chàng, sau là lưu lại mười đầu móng tay lên lưng chàng...
Cả hai cứ vậy mà day dưa không dứt cho tới tận cùng, chàng ôm lấy thật chặt thân thể nàng mà đổ vào người nàng từng đợt sóng tình còn nàng cũng vội bám vào người chàng để nhận lấy tình yêu chàng dành cho mình.
- ----------------------
* Hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tam thiên sủng ái tại nhất nhân: trích từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dịch, dịch nghĩa như sau:
“Tình yêu thương đối với ba nghìn người ấy nay trút cả vào mình nàng”
[1] Xảo đoạt thiên công: kỹ xảo đoạt được từ trời. Chỉ sự khéo léo tuyệt đỉnh có thể sánh ngang với trời.
[2] Long phi phượng vũ: rồng bay phượng múa.
** “Tư quân nhược Vấn Thuỷ, hạo đãng kí nam chinh” câu thơ trích từ bài Sa Khấu thành hạ ký Đỗ Phủ của Lý Bạch tặng cho Đỗ Phủ khi đang ở Sa Khấu. Hai câu thơ này có nghĩa như sau:
“Nhớ anh như sông Vấn
Mênh mông chảy về Nam”
[3] Duyên Châu Trần: là một điển tích của Trung Quốc. Ở huyện Phong thuộc tỉnh Giang Tô của Trung Quốc có một thôn nhỏ. Trong thôn này chỉ toàn những người mang họ Châu và họ Trần vì vậy thôn còn được gọi là thôn Châu Trần. Vì trong thôn chỉ có hai họ Châu và Trần nên trai họ Trần lấy gái họ Châu ngược lại trai họ Châu lấy gái họ Trần. Câu chuyện này vốn có từ lâu và đi vào trong thơ ca Trung Quốc, trở thành một điển tích văn học. Ngày nay khi nhắc tới duyên Châu Trần là dùng chỉ duyên vợ chồng
[4] Phong sương: gió và sương chỉ sự cực khổ.
- ----------------------
Hết chương 163