Tiết trời mùa đông mỗi lúc một lạnh lẽo thế nhưng cả Hoàng cung Tân Thục lại trở nên ấm nóng bởi sắc đỏ được trang hoàng khắp nơi. Song đối với những ai mang trong mình những nỗi đau không thể nói, giữa nền tuyết trắng, sắc đỏ chẳng khác nào từng giọt máu đỏ đến nhức cả mắt.
Kéo chiếc áo choàng màu cam lên cao hơn, Băng Luân Công chúa chậm rãi ngồi xuống một cục đá bên cạnh ngọn tiểu khê [1] giờ đã đóng băng. Ngắm nhìn gương mặt của mình trên mặt băng, lòng nàng càng trở nên sầu thảm, tâm trạng cũng theo đó mà chùng xuống mấy phần. Mấy ngày qua nàng đã cố gắng lắm mới có thể nghĩ thông mọi việc. Gánh sứ mệnh của dân tộc trên vai, nàng không thể tự ý quyết định mọi việc. Nàng càng không có quyền lựa chọn. Bởi hy sinh bản thân để dân tộc có cuộc sống tốt đẹp hơn chính là sứ mệnh của một Công chúa như nàng. Song dù đã nghĩ thông và nghe theo sự sắp đặt của phụ vương mình nhưng nàng vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Tình cảm của trong lòng nàng còn chưa kịp giãy bày sau này lại càng không thể mở lời. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nàng không can tâm. Nếu quả thật không thể ở bên cạnh người mình yêu thương vậy ít nhất ra, nàng cũng muốn cho người ấy biết nàng thích người ấy nhiều đến mức nào để sau này nàng không phải nuối tiếc.
Thời gian của nàng không còn nhiều nữa. Nên nàng chỉ có thể tranh thủ được chừng nào hay chừng ấy mà thôi. Nhưng lúc này đây, trái tim nàng đập mỗi lúc một nhanh và mạnh. Đã hạ quyết tâm rồi song nàng vẫn không thể nào xua đi sự lo lắng hồi hộp. Nàng làm như vậy liệu có quá đường đột hay không? Liệu khi nghe nàng giãy bày chàng sẽ phản ứng ra sao? Rồi chàng sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu của Băng Luân Công chúa khiến đầu nàng thật sự muốn nổ bung.
_ Bình tĩnh nào! Sẽ không sao đâu! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Hít vào thở ra, Băng Luân Công chúa tự trấn tĩnh lấy mình. Ai tỏ tình với người mình yêu thương cũng đều mong sẽ được đáp trả lại tình cảm của mình. Nhưng nàng lại khác, nàng chỉ muốn nói rõ tình cảm của mình cho chàng biết. Vậy thôi! Nàng không cần chàng phải gật đầu nhận lại tấm chân tình của mình. Bởi nàng có sứ mệnh của riêng mình và buộc phải hoàn thành nó. Vậy nên việc chờ mong chàng đáp lại tình cảm, với nàng chẳng khác nào món xa xỉ phẩm.
Ngọn gió khẽ thổi mang theo một hương vị thật thanh khiết khiến lòng người không khỏi xốn xang. Hít một hơi đầy căng, Băng Luân Công chúa khẽ mỉm cười rồi đưa mắt nhìn về phía lối đi nhỏ đợi chờ.
Một nhân ảnh dần xuất hiện. Dáng dấp ấy mỗi lúc một gần hơn khiến trái tim của Băng Luân Công chúa khẽ run lên. Vội vàng, nàng đứng thẳng lên khi người ấy đứng ngay trước mặt mình.
_ Bát Hoàng tử!- Vừa nói, Băng Luân Công chúa vừa đặt tay lên ngực cúi người hành lễ.
_ Băng Luân Công chúa không cần phải đa lễ như vậy!- Vừa nói, Phúc Tường vừa mỉm cười với Băng Luân Công chúa.- Công chúa viết thư hẹn gặp ta ra đây không biết là có chuyện gì?
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại không hề dễ trả lời đối với Băng Luân Công chúa. Phải nói ra điều mình ấp ủ bao lâu này với người mình thích quả thật không giản đơn. Bởi con người ta cần bao nhiêu dũng khí để bày tỏ tình cảm thì cũng cần có bấy nhiêu dũng khí để đối mặt với câu trả lời không như ý của mình. Còn nàng tuy rằng nàng không cần câu trả lời của chàng nhưng suy nghĩ của chàng thật sự khiến nàng bận tâm.
_ Công chúa có gì khó nói sao?
_ À...không phải...chỉ là...uhm...
Nhìn thấy nét khó xử của Băng Luân Công chúa, với một người phong hoa tuyết nguyệt như Phúc Tường, chàng hiểu ngay nàng muốn nói điều gì. Tâm sự của nàng, chàng cũng đã hiểu từ lâu. Nhưng có lẽ hai người chỉ có duyên mà thôi. Bởi chỉ còn hôm nay, nàng sẽ trở thành tẩu tẩu của chàng. Và giả như không có hôn lễ này, chàng cũng không thể nào đón nhận tình cảm của nàng. Nàng và Lôi Vi thật sự có khá nhiều điểm giống nhau vui vẻ, lạc quan, hoạt bát, trong sáng. Nhưng nếu ở Lôi Vi là sự tinh quái đáng yêu khiến người ta muốn giận cũng không thể nào giận được, thì ở nàng lại toát lên một sự thuần khiết không phải người con gái nào cũng có. Người con gái như nàng cần một hảo nam nhân bảo vệ, che chở để cả đời luôn được bình an.
_ Ta thấy đây có lẽ là điều Công chúa rất khó nói trong thời điểm này. Vậy sao nàng không chờ đến khi hôn lễ của nàng và Linh Thân vương hoàn thành rồi nói với ta? Hiện giờ ta bận rồi! Xin lỗi nàng!
Chờ đến khi hôn lễ hoàn thành sao? Câu nói của Phúc Tường chẳng khác nào như một nhát dao đâm vào Băng Luân Công chúa. Đến khi hôn lẽ hoàn thành, nàng đã trở thành thê tử của Linh Thân vương rồi, nàng khi ấy sao có thể bày tỏ tình cảm của mình dành cho chàng đây?
Phúc Tường có lẽ không muốn nghe lời thổ lộ của nàng nên mới cố ý nhấn mạnh tám chữ “hôn lễ của nàng và Linh Thân vương“. Nhưng nàng chỉ còn hôm nay và nàng cũng không cần bất kỳ điều gì ở chàng cả. Tại sao chàng lại không hiểu điều đó? Nhìn chàng đang chậm rãi quay lưng bước đi, lòng nàng chợt cảm thấy hoảng loạn vô cùng. Mọi phản ứng của nàng cứ như bị tê liệt. Muốn nói mà mãi chẳng thành câu. Muốn bước tới nhưng chẳng thể nào nhấc chân. Chàng sao giờ lại trở nên xa xôi đến vậy? Song, nàng chỉ có một cơ hội này thôi. Nàng không thể để vụt mất nó được.
_ Ta thích chàng!- Vừa hét lên, Băng Luân Công chúa vừa tiến một bước dài về phía trước.- Bát Hoàng tử! Ta thích chàng!
Bước chân của Phúc Tường dừng khựng lại. Cuối cùng điều không nên nói Băng Luân Công chúa cũng đã nói ra. Hít một hơi đầy căng, chàng chậm rãi quay về phía sau và nhìn thẳng vào đôi mắt đang đong đầy tình cảm cũng như sự lo sợ của nàng.
_ Băng Luân Công chúa! Nàng...
_ Ta biết, ta sắp phải thành thân với Linh Thân vương, trở thành tẩu tẩu của chàng nhưng ta chỉ muốn sống thật với lòng mình, với tình cảm của mình. Ta biết, ta là Công chúa, ta có sứ mệnh của mình nhưng ta chỉ còn một cơ hội này mà thôi. Ta cũng biết, chàng không thích ta nhưng ta vẫn muốn nói cho chàng biết để sau này ta không phải hối hận. Chàng biết không, hai năm trước, khi chàng lần đầu tiên vi hành cùng Định An Hoàng đế đến vùng Thảo Nguyên, khi lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, ta đã thích chàng rồi. Từ đó đến nay, chàng luôn ở trong tâm trí của ta. Chưa bao giờ ta thôi nghĩ về chàng, nhớ mong chàng. Nên...nên...
_ Nên...nàng mong muốn điều gì?
Đã tới nước này rồi có muốn ngăn chặn cũng không còn kịp nữa. Nên hít một hơi thật sâu, Phúc Tường hỏi lại Băng Luân Công chúa. Ẩn trong chất giọng điềm tĩnh và khá thoải mái kia là một sự tức giận không phải ai cũng nhìn ra được.
_ Không!- Băng Luân Công chúa khẽ lắc đầu rồi nở một nụ cười mãn nguyện.- Ta không mong muốn điều gì cả. Bởi điều ta mong muốn cuối cùng ta cũng đã làm được rồi.
Giữa tiết trời lạnh lẽo của mùa đông, nụ cười của Băng Luân Công chúa chẳng khác nào tia nắng xuân ấm áp. Nhưng không hiểu sao trong nụ cười mãn nguyện kia, Phúc Tường lại nhìn thấy một nỗi buồn không dễ gì nói ra.
*
Tiếng nhạc từ dưới lầu réo rắc vang lên dường như không thể nào khiến tâm trạng của Phúc Tường khá lên được. Mà chính xác, tâm trạng của chàng không thể nào tốt lên từ khi Băng Luân Công chúa giãy bày tình cảm của nàng với chàng vào chiều hôm qua. Những lời nói chân thật, không hề hoa mỹ mà chàng chưa từng nghe bao giờ ấy quả thật đã khiến trái tim chàng không khỏi rối loạn. Nhưng sau đó thì sao? Mọi việc vẫn phải diễn ra như nó vốn phải vậy. Nàng hôm nay sẽ thành thân với Ngũ huynh của chàng, hoàn thành sứ mệnh liên hôn của mình. Còn chàng, tình cảm này cũng chỉ là thoáng qua. Rồi cũng sẽ ổn thôi.
Song đã biết là thoáng qua như vậy tại sao tâm trạng của chàng chẳng thể nào thoải mái được? Phúc Tường chưa bao giờ rơi vào trường hợp như thế này. Nghĩ không thông là nghĩ không thông. Khẽ lắc đầu, chàng cầm lấy bình rượu chậm rãi rót rượu vào chén Lưu Ly và nhanh chóng uống cạn.
“Cùng sầu thiên vạn đoan,
Mỹ tửu bách tam bôi.
Sầu đa tửu tuy thiếu,
Tửu khuynh sầu bất lai.”*
Đang định rót thêm một chén Ngọc Lộ tửu nữa, Phúc Tường bỗng nghe tiếng ngâm trong vắt. Vội ngoảnh đầu nhìn lại, chàng nhận ra Hoàng cô cô của mình, Mạn Hương Công chúa đang chậm rãi tiến tới.
_ Cô cô!- Vừa nói, Phúc Tường vừa chắp tay thi lễ với Mạn Hương Công chúa.
_ Tường Nhi!- Vừa nói, Mạn Hương Công chúa vừa ngồi xuống ghế đối diện.- Hôm nay Ngũ huynh của cháu thành hôn với Băng Luân Công chúa vậy mà cháu vẫn dành thời gian để đến Phi Thiên lâu của ta thưởng thức mỹ tửu sao?
_ Cô cô!
_ Nhưng không phải mọi khi mỗi lần cháu đến đây uống rượu đều kêu ca vũ của ta lên hầu sao?
Lần này Phúc Tường chẳng buồn lên tiếng phản bác. Chàng chậm rãi rót rượu vào chén Lưu Ly còn lại.
_ Xem ra Cô cô đã đoán đúng tâm trạng của cháu rồi.
_ Cô cô đừng chọc cháu nữa! Cháu làm gì có nỗi sầu nào.
_ Sao lại không! Nỗi sầu của cháu chính là nữ nhi. Và nữ nhi đó không ai khác chính là Nguyệt Lượng [2] Công chúa vùng Thảo Nguyên kia.
Nghe Mạn Hương Công chúa nói vậy, Phúc Tường không khỏi giật mình khiến chàng suýt nữa đánh đổ chén rượu đang cầm trên tay.
_ Chiều hôm qua ta vào cung thăm Thái hậu có đi ngang qua Ngự hoa viên và tình cờ nghe được.- Vừa nói, Mạn Hương Công chúa vừa mỉm cười.- Tường Nhi! Cháu nghĩ rằng cháu tuyệt tình như vậy là có thể giải quyết được vấn đề sao? Băng Luân Công chúa sẽ hạnh phúc? Còn cháu sẽ thoải mái?
Trước câu hỏi của Mạn Hương Công chúa, Phúc Tường không biết phải trả lời như thế nào. Song trong thâm tâm chàng hiểu rõ Băng Luân Công chúa sẽ không hạnh phúc, hôm qua chàng đã nhìn thấy điều đấy trong đáy mắt nàng. Còn chàng vốn từ khi nghe tin nàng sẽ thành thân với Ngũ huynh mình, tâm trạng của chàng cũng chả thoải mái gì. Hay chính xác hơn từ ngày hay tin ấy, chàng mới chính là chàng. Song không một ai có thể nhận ra điều này vậy mà Cô cô chàng...Chẳng qua chàng che giấu quá giỏi, giỏi đến mức ngay cả chính bản thân chàng cũng không nhận ra.
_ Xem này! Cháu đã biến Ngọc Lộ tửu của Cô cô thành Tương tư tửu rồi.
Thêm một câu nữa Mạn Hương Công chúa nói trúng tâm trạng của Phúc Tường. Tương tư! Hai chữ này chàng căn bản chưa từng nghĩ qua nhưng hôm nay, trong khi hôn lễ của Băng Luân Công chúa sắp sửa diễn ra, chàng quả thật không thể không nghĩ đến nó.
Lần đầu tiên gặp Băng Luân Công chúa là cách đây hai năm trước trên vùng Thảo Nguyên bao la rộng lớn. Lúc nhìn thấy nàng từ xa trong bộ hồng y, chàng có cảm tưởng nàng chẳng khác nào một con Hồng hạc. Một con Hồng hạc vui vẻ, thích bay nhảy tự do. Khi ấy chàng quả thực không mấy ấn tượng về nàng bởi mọi sự hiếu kỳ của chàng đều dồn hết vào Lôi Vi, nữ tử khiến chàng trở thành “thầy phù thủy” trong đêm sinh thần của Thất huynh. Giờ nhớ lại cảnh tượng ấy quả thật chàng không khỏi chấn động.
Cứ vậy thời gian thấm thoắt qua đi. Năm vừa rồi khi chàng quay trở lại vùng Thảo Nguyên, Băng Luân Công chúa đã ra dáng thiếu nữ hơn, tính tình cũng trở nên hiền dịu hơn. Lần này, số lần gặp gỡ giữa hai người tăng lên đáng kể so với lần trước. Song đều do nàng chủ động hết cả. Nhưng có lẽ thời gian hai người gặp nhau và trò chuyện vẫn chưa đủ nhiều nên chàng không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Vậy nên nữ tử vùng Thảo Nguyên đó đi vào lòng chàng lúc nào không hay.
_ Cháu thực sự nghĩ rằng Băng Luân Công chúa sẽ hạnh phúc? Còn cháu sẽ thoải mái? Tuy rằng tình cảm là chuyện không thể ép buộc, nhưng nó cũng như thưởng thức rượu vậy. Ngọc Lộ tửu này phải đựng trong chén Lưu Ly mới thưởng thức được hết cái ngon, cái đẹp của nó...Uhm...đựng trong chén da trâu hay chén răng hổ cũng tạm được. Nhưng nếu cháu đem nó đựng trong chén Phỉ Thủy thì cho dù rượu có ngon đến đâu, người uống cũng cảm thấy không ngon, chẳng khác nào chén nước lã. Ái tình cũng vậy! Chỉ cần hai người yêu thương nhau sẽ tạo nên hạnh phúc. Hoặc cũng có thể giống như Ngọc Nhạn, chỉ cần lấy được người mình yêu thương, vậy là đủ rồi, hạnh phúc rồi. Nhưng phải thành thân với người mình không yêu thương thì quả thật ngoài đau khổ ra cũng chỉ có khổ đau mà thôi. Vậy nên cháu đừng nghĩ rằng, cháu tuyệt tình như vậy là tốt cho Băng Luân Công chúa. Triều chính phải nghe theo cái đầu nhưng tình cảm phải nghe theo trái tim.
Mạn Hương Công chúa vừa dứt câu, Phúc Tường đã vội chạy một mạch xuống lầu, ra khỏi Phi Thiên lâu leo lên ngựa rồi chạy nhanh như gió. Tất cả loạt hành động đó diễn ra rất nhanh đến nối Cô cô của chàng còn không có thời gian để ngạc nhiên. Đến khi định thần lại được, Mạn Hương Công chúa không thể không nở một nụ cười. Đứa cháu trai này của bà bề ngoài tuy lúc nào cũng giở tính phong hoa tuyết nguyệt ra nhưng lại là người biết suy nghĩ. Song nhiều khi vẻ bề ngoài kia của chàng lại lấn át đi nội tâm đến nỗi chính bản thân chàng lắm lúc cũng không nhận ra được mình thật sự đang cần gì, muốn gì.
..............
...Chiếc kiệu rước dâu lớn từ trong Hoàng cung đang tiến về phía cổng của Linh Vương phủ mỗi lúc một gần. Người dân hai bên đường tụ tập lại mỗi lúc một đông để xem đoàn rước dâu Hoàng gia. Vừa xem, họ vừa bàn tán sôi nổi về hôn lễ này. Đa phần ai nấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi chưa đầy một năm Linh Thân vương đã tiếp tục tổ chức hôn lễ. Nhưng với một người liên tục đem tin thắng trận về cho đất nước như chàng, sự ngạc nhiên đó của họ sớm trở thành sự đương nhiên và họ thành tâm chúc phúc cho vị Vương gia trẻ tuổi này...
...Sự huyên náo đi rồi, đi xa rồi nhưng dư âm vẫn còn. Chợt trong đầu Lôi Vi lại vang lên tiếng kèn rước dâu ngày nào. Hôm ấy trời cũng lạnh giá như hôm nay. Hôm ấy tuyết cũng rơi dày như hôm nay. Và hôm ấy nàng cũng lặng lẽ đứng trên cây cầu này nhìn đoàn rước dâu của Phúc Tuần đi ngang qua như hôm nay. Tất cả mọi việc sớm đã được định đoạt. Định đoạt rằng chàng sẽ lấy Ngọc Nhạn. Định đoạt rằng chàng phải liên hôn với Băng Luân Công chúa. Định đoạt rằng chàng và nàng không thể nào ở bên nhau. Nàng không oán chàng cũng chẳng trách chàng, hờn giận chàng. Nàng chỉ oán bản thân mình tại sao lại bị xuyên không lạc đến thời đại của chàng. Nếu nàng không xuyên không hai người sẽ không gặp nhau, cả hai cứ vậy mà sống cuộc sống của mình có phải tốt hơn hay không...
...Trên nền tuyết phủ trắng khắp con phố, một con hắc mã đang chạy băng qua các con đường mỗi lúc một nhanh. Nó dường như hiểu được tâm trạng của chủ nhân mình nên sự cố gắng của nó cũng tăng gấp đôi để hoàn thành sứ mệnh của mình. Sớm gặp người song tình cảm ta dành cho người lại bị giấu kín khiến bản thân ta cũng không nhận ra. Giờ liệu có quá muộn màng để níu kéo tất cả? Không! Dù có muộn Phúc Tường chàng vẫn quyết phải làm. Bởi chàng cũng giống nàng, không muốn sau này phải hối hận...
...Kiệu hoa tiến về phía cổng Linh Vương phủ mỗi lúc một gần. Mặc cho xung quanh có náo nhiệt đến thế nào, tâm trạng của Phúc Tuần cũng không thể nào khá lên được. Đưa mắt nhìn về phía chiếc kiệu rực một sắc đỏ giữa nền tuyết trắng, chàng thật không biết quyết định này của chàng là đúng hay sai. Tỷ tỷ chàng, Thiên Phương Công chúa tuy rằng vẫn nói ủng hộ quyết định của chàng, nhưng chàng biết tỷ tỷ rất thất vọng. Bởi chính chàng đây cũng đang rất thất vọng về bản thân mình. Song chàng nào có chọn lựa khác...
...Bên trong Vương phủ đang dán đầy chữ hỷ này, Ngọc Nhạn chậm rãi dừng lại trên một con đường nhỏ hẹp nhìn về phía sảnh đường, nơi Phúc Tuần sẽ làm lễ thành thân với Băng Luân Công chúa. Theo đúng luật lệ chàng chỉ làm lễ thành thân một lần, và người bái đường với chàng chính là Chính phi của chàng. Song vì không muốn để Băng Luân Công chúa chịu thiệt thòi, quan trọng hơn nữa là để khẳng định sự bền vững của cuộc hôn nhân này nên Định An Hoàng đế đã để chàng làm lễ bái đường với nàng Công chúa kia. Nhưng đó không phải điều nàng bận tâm. Chỉ cần người bái đường với chàng không phải là Lôi Vi, nàng đều không bận tâm. Bởi nàng biết ngoài Lôi Vi ra, nữ tử nào bái đường với chàng cũng giống nhau, không thể ngồi vào ngôi vị Chính phi của chàng, vị trí dành cho người chàng hết mực yêu thương.
...Gió thổi từng cơn lạnh căm. Tuyết trắng bay đầy trời. Theo đó những chiếc lá cuối cùng lảo đảo cuốn theo cơn gió. Lòng người vốn đã u ám nhìn cảnh này lại càng thêm não nùng. Một giọt nước mắt lăn khẽ trên gò má Lôi Vi. Những gì nàng cảm nhận được chính là lạnh buốt và đau rát như những mảnh thủy tinh được phóng ra rồi găm thẳng vào trong người nàng. Nàng lúc này thật sự không muốn nghĩ ngợi thêm bất kỳ điều gì nữa...
...Vừa giục ngựa, Phúc Tường vừa hét lên để người đi đường tránh ra. Ai nấy nhìn thấy con tuấn mã đang chạy hăng cùng với gương mặt mỗi lúc mỗi tối của chàng cũng vội vàng dạt vào hai bên đường nhường lối cho con hắc mã chạy qua. Chỉ cần chạy qua một con phố nữa là sẽ tới nơi. Chàng nhất định, nhất định phải tới kịp lúc...
...Kiệu hoa chậm rãi dừng lại trước cổng phủ. Mọi người tụ tập lại mỗi lúc một đông. Theo tiếng hô, Băng Luân Công chúa được hỷ nương cầm tay dẫn ra khỏi kiệu. Đã nói ra nỗi lòng mình với chàng, nhưng không hiểu sao nàng không thể nào nhẹ lòng được. Có lẽ, điều nàng mong muốn còn nhiều hơn cả điều nàng đã làm chăng? Qua tấm vải đỏ phủ trên đầu, nàng nhìn thấy Phúc Tuần, người chỉ chốc lát nữa thôi sẽ trở thành phu quân của nàng, cũng chẳng vui sướng gì. Yêu một người lại không thể ở bên người ấy. Nỗi đau ấy chỉ ai trải qua mới hiểu rõ được. Bọn họ giờ quả thật đồng bệnh tương lân [3]. Song chàng và nàng liệu có thể sưởi ấm được cho nhau hay không khi trong tim cả hai vốn dĩ không có nhau?
Tiếng reo hò chúc mừng mỗi lúc một to hơn. Qua tấm vải đỏ, Băng Luân lờ mờ nhận ra được một số người trong tộc của mình. Đa phần họ là họ hàng của nàng. Và trên gương mặt ai nấy cũng rạng rỡ vui mừng. Bọn họ vui mừng vì điều gì vậy? Vì đây là ngày hạnh phúc nhất đời nàng? Hay vì đây là ngày đánh dấu các bộ tộc của vùng Thảo Nguyên có chỗ dựa vững chắc? Hay là vì quyền lợi của họ được củng cố? Bỗng nhiên nàng cảm thấy ghét những con người ấy vô cùng.
_ Nhất bái thiên địa!
Theo tiếng hô cả Phúc Tuần và Băng Luân Công chúa chậm rãi quay về phía cửa lớn vái ba vái. Trước khi hôn lễ được tiến hành, phụ vương nàng đã mời một người am hiểu văn hóa của cường quốc này chỉ dạy cho nàng đủ điều. Từ những nghi thức trong hôn lễ đến những phép tắc của Hoàng cung. Trong vòng nửa tháng, nàng buộc phải nắm rõ tất cả. Vậy nên có thể nói, hôm nay chính là ngày “thu hoạch thành quả” luyện tập của nàng. Nghĩ đến đây, không hiểu sao nàng lại cảm thấy thật nực cười.
_ Nhị bái cao đường!
Hai người lại quay vào phía lễ đường và tiếp tục vái ba vái. Cả Phúc Tuần lẫn Băng Luân Công chúa giờ chỉ biết làm cho xong bổn phận của mình. Bầu không khí của họ thật nặng nề, không hề có sự ấm áp, yêu thương như người ngoài nhìn vào.
_ Phu thê...
_ Không được bái!
Chất giọng nam trầm có phần mệt mỏi nhưng ẩn chứa đầy sức mạnh vang lên. Những ai có mặt trong lễ đường đều quay lại nhìn và nhận ra giữa nền tuyết trắng, một nam nhân mặt y phục màu khói đang chạy xộc vào. Trước khi họ kịp hiểu ra chuyện gì, nam nhân ấy đã xông vào lễ đường cầm lấy tay tân nương.
_ Ngũ huynh!- Nhìn thẳng vào mắt của Phúc Tuần, Phúc Tường nói rõ từng chữ một.- Huynh không thể bái đường cùng nàng ấy được.
Dứt câu, Phúc Tường xoay người Băng Luân một vòng rồi bế nàng rời khỏi lễ đường trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Còn đối với Phúc Tuần, chàng quả thật không biết nên vui hay nên buồn. Và vui buồn vì điều gì. Vui vì tân nương bị cướp hay vui vì chàng có thể quay trở lại với Lôi Vi? Buồn vì đây là cách duy nhất để hóa giải mọi chuyện cho Lôi Vi nhưng cuối cùng lại bị Phúc Tường chen vào hay là vì có dù nàng có hay tin Phúc Tường cướp tân nương thì nàng cũng sẽ không mở lòng với chàng lần nữa?
*
Ngựa cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy xa khỏi chốn đô hội náo nhiệt, chạy băng qua vùng ngoại thành, chạy băng qua những cánh đồng. Chẳng biết Phúc Tường đã cho ngựa chạy bao lâu và chẳng biết tấm vải trùm đầu của Băng Luân đã bay đi từ bao giờ, họ chỉ biết rằng dù có phải chạy đến cùng trời cuối đất họ cũng mong khoảnh khắc này đây kéo dài mãi mãi.
Cho ngựa dừng lại bên một bờ hồ, Phúc Tường nhanh chóng nhảy xuống ngựa rồi đỡ Băng Luân xuống. Bầu không khí xung quanh hai người giờ đây bắt đầu trở nên ngượng ngập. Họ không biết phải mở lời với người đi bên cạnh mình thế nào để giãy bày mọi chuyện, suy nghĩ của mình. Cứ vậy, họ vừa đi dọc bờ hồ vừa đuổi theo suy nghĩ của mình.
_ Bát Hoàng tử! Chàng...chàng làm như vậy là có ý gì?- Băng Luân Công chúa ngập ngừng hỏi.- Chàng có biết...chàng làm như vậy sẽ gây nên rắc rối không?
_ Chẳng còn cách nào khác cả!- Không hiểu từ lúc nào, sắc diện của Phúc Tường đã trở lại bình thường.- Ai bảo chiều hôm qua có người nghe được những lời nàng nói với ta. Nàng nghĩ xem, nếu việc đó đến tai phụ hoàng ta, ta chắc chắn sẽ thê thảm hơn những gì nàng tưởng tượng ra. Vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy chỉ còn cách đào hồn là tốt nhất cho cả ta và Ngũ huynh.
_ Hả?- Băng Luân Công chúa ngạc nhiên nhìn Phúc Tường.- Tốt cho chàng và Linh Thân vương?
Băng Luân Công chúa có nằm mơ cũng không ngờ được Phúc Tường lại vì lợi ích của chàng và Ngũ huynh chàng nên mới cướp nàng đi. Vậy mà nàng cứ tưởng...Thì ra là nàng tự mình đa tình.
Nhìn vẻ mặt giận dữ, không can lòng của Băng Luân Công chúa, Phúc Tường thật muốn cười lớn. Nàng Công chúa này bình thường chạy nhảy khắp nơi chả khác nào con chim nhỏ, chàng vốn tưởng nàng chắc chắn rất tinh tường, thật không ngờ lại dễ dàng mắc lừa chàng như vậy. Nhưng kể ra tiểu Công chúa này quả thực đáng yêu. Chàng chỉ nói mấy câu thôi mà mọi cảm xúc của nàng đều đã hiện lên một cách sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn kia rồi.
_ Nàng quả thật nghĩ rằng ta đường đường là một nam nhân vậy mà phải dựa vào một nữ nhân liễu yếu đào tơ để thoát thân sao?
Hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Băng Luân mở căng mắt nhìn Phúc Tường. Chàng rốt cuộc định quay nàng đến khi nào?
_ Vậy...chàng...
_ Băng Luân!- Dừng chân lại, Phúc Tường chậm rãi quay về phía Băng Luân Công chúa.- Nàng đã nói thích ta rồi lại đi bái đường với người khác, nàng nghĩ rằng ta sẽ chịu ngồi yên sao?
_ Việc này...- Băng Luân Công chúa lắp bắp.
Mỉm cười, Phúc Tường tiến về phía Băng Luân Công chúa một bước nữa.
_ Tuy rằng muộn màng nhưng cuối cùng ta cũng hiểu rõ tình cảm của ta, hiểu rõ ta thích nàng đến mức nào.- Từ tha thiết, chất giọng của Phúc Tường trở nên nghiêm nghị và ẩn chứa đầy sức mạnh.- Vậy nên...Băng Luân...nàng nghe cho rõ đây, trừ phi nàng gả cho ta bằng không ta sẽ không để nàng gả cho bất kỳ nam nhân nào khác.
Và trong khi Băng Luân Công chúa đang cố tiếp thu những gì Phúc Tường vừa nói với mình, chàng đã chậm rãi cúi xuống đặt một nụ hôn trên môi nàng. Hai mắt mở to của nàng từ từ khép lại để cảm nhận hương vị ngọt ngào vừa đến này. Nàng thật sự mong đây không phải là giấc mơ. Và giả như đây là giấc mơ, nàng mong rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.
_ Nàng yên tâm!- Vừa rời khỏi môi Băng Luân, Phúc Tường vừa thì thầm.- Ta sẽ không để nàng hối hận vì đã bày tỏ tình cảm với ta đâu.
-------------------------
[1] Tiểu khê: dòng suối nhỏ.
[2] Nguyệt Lượng và Băng Luân đều dùng để chỉ mặt trăng.
[3] Đồng bệnh tương lân: Nghĩa đen: cùng bệnh thì cùng thương xót nhau.
Nghĩa bóng: khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
* Bốn câu đầu trong bài thơ Nguyệt hạ độc chước kỳ 4 của Lý Bạch.
Sầu lớn nghìn muôn mối
Ba trăm chén rượu ngon!
Sầu nhiều, rượu tuy ít
Rượu nghiêng sầu phải bon.
------------------------
Hết chương 68