_ Phụ hoàng!- Vừa quỳ xuống, Phúc Tuần vừa tâu.- Nhi thần không thể nào chấp nhận hôn sự này được. Cả đời này, nhi thần chỉ muốn Vi Nhi làm thê tử của mình. Mong phụ hoàng suy xét.
_ Phúc Tuần! Con nên hiểu đây không chỉ đơn giản là chuyện hôn sự của nam nữ mà còn là chuyện ban giao giữa nước ta với vùng Thảo Nguyên. Liên hôn là cách tốt nhất để thể hiện sự tin tưởng của hai bên. Việc này con không thể thoái thác được.
Làm sao Phúc Tuần không hiểu đây là cuộc hôn nhân chính trị chứ. Nhưng tại sao chàng lại là người bị chọn để liên hôn? Tại sao không phải là Phúc Vân, người sẽ trở thành vua của Tân Thục trong tương lai mà lại là chàng? Chuyện này rốt cuộc là chủ ý của ai?
_ Nhi thần hiểu rõ tầm quan trọng của việc này. Nhưng người nhi thần yêu là Cát Lôi Vi. Người nhi thần muốn lấy làm thê tử là Cát Lôi Vi. Nhi thần không muốn tổ chức một lễ thành hôn lừa mình dối người.
_ Con...
Thái độ cứng rắn của Phúc Tuần khiến Định An Hoàng đế phải dụng hết sức bình sinh của mình để không tức giận. Ngài sao lại không hiểu được tâm tư của đứa con trai này chứ. Thêm vào đó, bản thân Ngài cũng mong muốn Lôi Vi có được hạnh phúc nàng đáng phải có. Nhưng đằng này, đích thân Vương chủ người Khiết nói muốn gả Băng Luân Công chúa cho Linh Thân vương Mạnh Phúc Tuần. Ngài không có cách nào thoái thác được. Nhắc đến đây, linh tính mách bảo Ngài dường như Tác Đan biết khá rõ nội bộ Tân Thục và nắm được phần nào tâm ý của Ngài.
_ Con không lấy Băng Luân Công chúa cũng được. Vậy con định cứu Lôi Vi thế nào đây? Con đừng quên nàng ấy đã gây náo loạn buổi yến tiệc đêm hôm đó. Đó tuy là công nhưng cũng là tội. Vì để hóa giải chuyện này Trẫm đã nói nàng ấy là phi tử của Trẫm. Nay con lại vì nàng ấy mà hủy hôn với Băng Luân Công chúa. Vì phi tử của vua mà hủy bỏ hôn ước. Chuyện này nếu bọn họ biết được, thể diện Tân Thục ta để đâu, tiết hạnh của nàng ấy để đâu? Ấy là còn chưa kể nếu việc này bị lộ ra có thể khiến nàng ấy phải chịu tội không đáng phải chịu.
Những “tội danh” Định An Hoàng đế nói ra vốn đã được xóa cho Lôi Vi. Nàng giờ nào có phải là phi tử của Hoàng đế nữa. Nhưng với những người có mặt trong buổi lễ hôm ấy, những gì Định An Hoàng đế nói khi đó là một sự thật nghiễm nhiên không thể thay đổi. Giờ mọi chuyện phơi bày ra nàng không phải là phi tử của Hoàng đế, vậy ngay cả Hoàng đế cũng không thoát “tội” chứ đừng nói đến nàng. Song...
_ Chịu tội không đáng phải chịu?- Phúc Tuần ngờ vực hỏi.
_ Vì nàng ấy mà Anh Đức Hoàng đế liên minh với Lăng quốc đánh chiếm Thục quốc. Con nghĩ xem đây là “tội” gì?
_ Phụ hoàng! Không thể khép tội nàng ấy một cách vô lý như thế được.- Phúc Tuần phản bác.
_ Phóng hỏa hý chư hầu [1]! Bao Tự về căn bản chưa làm gì nên tội. Những việc nàng làm vốn chưa thể làm sụp đổ cả một triều đại. Nhưng chỉ vì U vương say mê sắc đẹp của nàng, muốn được nhìn thấy nụ cười của nàng đến cuối Tây Chu mất nước, Bao Tự bị khép tội Hồng nhan họa thủy.
Càng nghe, Phúc Tuần càng muốn đổ mồ hôi. Nhớ lại những gì Lôi Vi nói trong buổi sinh thần của Phúc Khải năm nào, chàng mới thấy, quả thật lịch sử đã quá bất công khi đổ hết tội danh vong quốc lên đầu nữ nhân.
_ Phụ hoàng! Vấn đề giữa Thục quốc ta và Yên Khâu vốn đã tồn tại từ nhiều năm. Không thể đổ lên đầu nàng ấy được. Thêm vào đó chuyện liên hôn với tộc người Khiết và chuyện tranh chấp với Yên Khâu không liên quan gì đến nhau.
Vì quá lo lắng cho Lôi Vi nên Phúc Tuần không thể nghĩ được điều gì cả khiến đầu óc hồ đồ lúc nào không hay.
_ Vậy con nói xem tại sao Tác Đan lại muốn liên hôn với chúng ta chứ không phải là Yên Khâu?
_ Hai chuyện này căn bản không liên quan đến Vi Nhi. Phụ hoàng! Người không thể bắt nhi thần và nàng ấy phải gánh chịu tội lỗi không có thực đó. Nhi thần có thể vì nàng ấy mà làm tất cả duy chỉ chuyện liên hôn này là không thể. Nhi thần đã làm tổn thương nàng ấy một lần rồi, nhi thần không thể làm tổn thương nàng ấy lần nữa.
_ Tổn thương thì vết thương có thể lành lại. Nhưng chết rồi liệu có sống lại được không?
Lần này Phúc Tuần thật sự chết lặng trước những gì phụ hoàng của mình nói.
_ Nếu con không liên hôn những gì Trẫm nói có khả năng sẽ trở thành sự thật. Đến khi đấy, dân chúng sẽ đòi giết chết Vi Nhi, con định cứu nàng ấy thế nào? Cùng nhau trốn chạy sao? Nàng ấy là nữ nhi có thể chịu đựng được những khó khăn hiểm nguy hay không, con đã nghĩ tới chưa? Hơn nữa điều một nữ nhi cần...là một cuộc sống an toàn chứ không phải là một cuộc sống nay đây mai đó, nơm nớp lo sợ. Con không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho nàng ấy.
................
Bước từng bước ra khỏi Đại điện, lòng Phúc Tuần nặng trĩu. Những gì phụ hoàng chàng vừa nói như vẫn đang vang vọng trong đầu chàng khiến đầu chàng nặng trìu trĩu không thể nào suy nghĩ mọi việc một cách thấu đáo được. Nếu chàng vì Lôi Vi mà hủy hôn với Băng Luân Công chúa, Tác Đan chắc chắn sẽ nổi giận, chuyện mới cộng thêm chuyện cũ Lôi Vi chắc chắn sẽ không được yên ổn. Nhưng nếu chàng lấy Băng Luân Công chúa đồng nghĩa với việc chàng liên tục khiến nàng bị tổn thương. Tổn thương rồi lại tổn thương. Tại sao? Tại sao, tại sao khi chàng có thể bắt đầu lại với nàng việc này lại xảy ra khiến mối quan hệ cả hai mỗi lúc một trở nên mỏng manh tựa như làn khói có thể tan biến bất kỳ lúc nào?
Dừng chân đứng lại ở những bậc cấp cuối cùng, Phúc Tuần ngoảnh đầu lại nhìn Đại điện uy nghiêm kia. Nơi đó không chỉ phát ra thứ hào quang của uy quyền tối cao mà nó còn tỏa ra âm sắc u ám của sự cô độc lạnh lẽo. Lẽ nào, sinh ra trong gia đình đế vương, việc duy nhất chàng có thể làm là khiến nữ nhi mình yêu thương liên tục bị tổn thương, không thể đem đến hạnh phúc cho nàng ấy sao?
_ Vi Nhi!
Khẽ gọi tên Lôi Vi, Phúc Tuần khép hờ đôi mắt. Nên làm gì, quyết định ra sao...mọi chuyện, lúc này đây chàng thật không muốn nghĩ đến nữa. Chậm rãi mở mắt ra, chàng dứt khoát bước đi, rời khỏi Đại điện đến thẳng Nam môn Chu Tước.
_ Đưa roi da cho ta!- Vừa ra lệnh, Phúc Tuần vừa đưa tay về phía Tiểu Đậu Tử.
Không dám trái ý, Tiểu Đậu Tử vội xuống xe đưa roi da cho Phúc Tuần
_ Vương gia!- Tiểu An Tử ngạc nhiên.- Ngài định đi đâu vậy ạ?
_ Ngươi không cần quan tâm.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa tháo dây của một con ngựa ra khỏi xe.- Các ngươi về trước đi!
Dứt câu, Phúc Tuần lên ngựa rồi nhanh chóng phóng thẳng ra khỏi cổng Hoàng cung. Băng qua khỏi chốn đô hội phồn hoa dưới chân thiên tử, băng qua vùng ngoại thành yên tĩnh, băng qua ngọn đồi rậm rạp, chẳng mấy chốc chàng đã đến Linh Vi đình. Từ đây nhìn xuống chàng có thể nhìn thấy rõ “cánh đồng” Phù dung đang rộ sắc đỏ phía sau Trùng Hoa viên. Chàng từng nói rằng Lôi Vi là đóa Phù dung đẹp nhất và nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ héo tàn. Vậy giờ đây, dù bề ngoài nàng vẫn tươi cười nhưng chàng hiểu rõ nàng đang rất đau khổ và đang cố kiềm nén, tìm mọi cách che dấu vết thương của mình.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc vì cuộc hôn nhân chính trị này, Lôi Vi có khả năng mất mạng, tâm can Phúc Tuần như bị xé thành trăm ngàn mảnh. Chàng không muốn cũng không thể nào tưởng tượng được nếu nàng mất...Không! Chàng không thể mất nàng như thế được. Tuyệt đối không thể được!
_ Vi Nhi! Ta xin lỗi!
*
“Yesterday, all my troubles seemed so far away. Now it looks as though they”re here to stay. Oh, I believe in yesterday. Suddenly, I”m not half the girl I used to be.” (Ngày hôm qua, mọi rắc rối tưởng chừng xa vời. Vậy mà giờ đây nó như đang quay trở lại. Tôi tin vào ngày hôm qua. Trong phút chốc, tôi không còn được nửa cô gái mà tôi đã từng.)
Bài Yesterday của The Beatles được Glee trình bày lại vang lên từ chiếc Ipad của Lôi Vi khiến tâm trạng nàng vốn chẳng mấy sáng sủa càng trở nên u ám. Chỉ vừa mới mở lòng ra để đón nhận Phúc Tuần một lần nữa, ấy vậy mà giờ chàng sắp phải liên hôn với Băng Luân Công chúa rồi. Điều đáng nói chính là thái độ thay đổi một cách chóng mặt của chàng. Khi mới vừa hay tin, chàng quyết liệt phản đối vậy mà giờ đây chàng lại tự nguyện thuận theo thậm chí còn mong muốn hôn lễ này sớm diễn ra. Nam nhân ngàn đời vẫn luôn là kẻ phụ tình. Hôm qua còn nói lời thề thốt, hôm nay đã trở mặt không chớp mắt. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là lòng nàng lại quặng thắt lại. Có lẽ một khi buộc phải sống ở thời đại này rồi nàng buộc phải chấp nhận, chấp nhận việc bị phụ tình như thế này.
Cả Tây Ẩn các lạnh ngắt như tờ. Thực ra, từ khi Lôi Vi vào đây sống, nó chưa bao giờ ấm áp. Nghĩ đến đây nàng quả thật muốn tự mỉa mai mình. Vì một nam nhân mà biến nơi ở của mình trở nên hoang vẳng, âm u như thế này, nàng liệu có phải là một cô nhóc của thế kỷ XXI nữa không vậy. Lụy tình, ngày đêm chỉ biết u sầu, buồn đau. Càng nghĩ nàng càng thấy mình thật ngu ngốc.
_ Mạnh mẽ lên nào!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lau những giọt nước mắt còn vương trên má.- Mình là con gái thời hiện đại, không thể bi lụy, yếu đuối như thế được. Mạnh mẽ lên nào cô gái!
Tự nói với chính mình, Lôi Vi hít một hơi đầy căng rồi đứng thẳng dậy. Nhưng cũng chỉ được chốc lát thôi nàng phải chống hai tay lên bàn. Nói gì, nàng cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Một cô gái đang lớn không thể nào chịu nổi sóng gió của cuộc đời. Nếu đã vậy thì...cô gái à, hãy khóc cho thỏa nỗi lòng rồi sau đó mạnh mẽ đứng lên tiếp tục sống và bắt đầu lại mọi việc. Chỉ có như vậy con người ta mới có thể trưởng thành và trở nên mạnh mẽ trước những giông bão.
_ Linh Thứ phi tới!
Bên ngoài cửa một tên Thái giám hô to khiến Lôi Vi giật mình. Tắt Ipad, nàng vội cất nó xuống dưới gối của mình. Sau đó, vừa cẩn trọng kiểm tra lại gối để dảm bảo Ngọc Nhạn không nhận ra điều gì bất thường, nàng vừa vội lau hết những giọt nước mắt còn sót lại đi. Cũng may, bình thường nàng không bao giờ trang điểm nên không sợ mặt mày bị lem son phấn.
_ Linh Thứ phi cát tường!
Vừa mở cửa, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ với Ngọc Nhạn. Khi còn ở Điệp Lan điện vai vế của nàng và nàng ta khác nhau nên nàng ta phải cúi người thi lễ với nàng. Giờ, có thể nói, ai nấy đã về đúng chỗ của mình nên nàng quay trở lại thi lễ với nàng ta kể ra cũng không có gì quá đáng. Nhưng để nói ra ba chữ “Linh Thứ phi” nàng quả thật phải dụng hết sức lực của mình.
_ Đứng lên đi!
Với chất giọng uy nghiêm nhưng cũng không kém phần hòa nhã của mình, Ngọc Nhạn chắc chắn đã gây được thiện cảm với người khác từ lâu rồi. Chỉ đáng tiếc Lôi Vi lại là trường hợp ngoại lệ, nàng không có ác cảm với chốn hậu cung nhưng người của chốn hậu cung càng ít dây dưa chừng nào càng tốt chừng nấy chính vì vậy nên nàng mỗi lần phải gặp người trong chốn hậu cung các nơ-ron thần kinh của nàng đều căng lên cảnh giác. Chỉ là nàng cố không để lộ điều này ra mà thôi.
_ Ngươi không sao chứ?
_ Cảm tạ Thứ phi! Tiểu nữ không sao!
Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười rạng rỡ. Nàng không biết tâm ý của Ngọc Nhạn là gì nhưng nàng tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy bộ mặt bi thảm của nàng được. Đứng thẳng người lên, nàng đưa mắt quan sát nàng Công chúa đứng đối diện mình. Một nàng Công chúa cao ngạo, không dễ gì chịu chấp nhận sự thất bại. Nàng có thể nhìn thấy điều đó ở nàng ta trong lần đầu tiên hai người cãi vã nhau.
Nhưng theo thời gian. Nàng ta đã trở thành một nữ nhân có địa vị, có quyền lực. Song dường như những điều đó không khiến cuộc sống của nàng ta trở nên tốt đẹp. Sau khi thành thân với Phúc Tuần, Lôi Vi để ý thấy Ngọc Nhạn chưa bao giờ nở một nụ cười thật sự hạnh phúc. Đã lấy được nam nhân mình yêu, tại sao nàng ta lại không hạnh phúc? Vấn đề này, có lẽ nàng hiểu được phần nào. Song khi nàng ta tới cảm ơn nàng về việc ngăn chặn cuộc chiến của Phúc Tuần và Hàn Phong tại Khái Nguyên thành nàng thật sự kinh ngạc.
Lòng dạ nữ nhân hẹp hòi, ích kỷ chỉ muốn đấng trượng phu yêu thương một mình mình và sẵng sàng tìm mọi cách hạ bệ những nữ nhân khác. Song có lẽ nàng ta chỉ có thể tiếp tục làm điều đó khi người nàng ta yêu thương còn sống trên đời này. Nghĩ đến điều này, nàng bỗng chốc khâm phục Ngọc Nhạn, có thể vì Phúc Tuần mà hạ mình đến cảm ơn nàng.
Hôm nay đến gặp nàng, thần sắc của Ngọc Nhạn không được tốt cho lắm. Nói đến đây, Lôi Vi nhớ lại cách đây ba ngày trước Băng Tư, Quân Đài và Đồng Thảo có đến thăm nàng. Khi ấy sắc mặt của bọn họ trông cũng không được tốt. Họ dường như đang giấu nàng điều gì đó song vì lúc ấy tâm trạng nàng không được tốt nên nàng không để ý. Thêm vào đó, mấy ngày nay tâm trạng của Phúc Vân có phần xấu đi, Phúc Khải cũng không hay lai vãn đến Tây Ẩn các này nữa. Chỉ có mỗi Phúc Tường là vẫn đến chọc phá nàng. Rốt cuộc bọn họ đang giấu nàng chuyện gì?
_ Công chúa...vẫn khỏe chứ?- Lôi Vi buộc miệng hỏi thăm.
_ Lôi Vi!- Vừa mỉm cười, Ngọc Nhạn vừa chậm rãi nói.- Giờ, Công chúa chỉ là tước hiệu mà thôi, danh phận của ta là Linh Thứ phi.
Buộc miệng hỏi thăm không ngờ Lôi Vi nàng lại bị người ta nhắc nhở hay nói đúng hơn là cảnh cáo.
_ Tiểu nữ xin lỗi! Linh Thứ phi!
_ Lôi Vi!- Ngọc Nhạn vờ thở dài.- Không phải ta muốn làm khó ngươi nhưng trong cung lắm tai mắt nhỡ người ta nghe được những gì ngươi nói, dù chỉ là lỡ lời thôi cũng có thể đem đến phiền phức cho ta và ngươi. Đặc biệt là cho Vương gia. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Hiểu! Lôi Vi không muốn hiểu cũng buộc phải hiểu. Một phần vì Phúc Tuần. Một phần vì nàng từng xem những bộ phim thuộc thể loại cung đấu, nên nàng cũng biết qua sự khắc nghiệt chốn cung đình. Và nàng tin rằng, ngoài đời chắc chắn sẽ khốc liệt trong phim nhiều. Không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
_ Chuyện đã như thế này rồi...ngoài cách chấp nhận ra ta nghĩ cũng không còn cách nào tốt hơn.- Chất giọng buồn man mác của Ngọc Nhạn khiến người nghe không khỏi xót lòng.- Ngài ấy là Vương gia của một nước, là người được Hoàng thượng yêu mến nên lẽ tất nhiên, Ngài ấy không thể đặt nhi nữ thường tình lên trên lợi ích quốc gia được.
Lôi Vi không đáp. Thật sự nàng không muốn nói gì với Ngọc Nhạn về vấn đề này. Có lẽ cái miệng nhỏ của nàng chỉ phát huy tốt tác dụng của nó khi nàng phải chứng kiến khổ cảnh của người khác. Còn với bản thân mình thì...
_ Giờ thì ta đã hiểu tại sao Vương gia lại chỉ cho ta làm Thứ phi chứ không phải là Chính phi.
Lẩn khuất trong giọng nói của Ngọc Nhạn là tiếng cười, tiếng cười bi ai.
_ Người nói cái gì?- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngờ vực.
_ Thì ra Ngài ấy đã biết sẽ có ngày hôm nay.- Ngọc Nhạn như tự nói với chính mình.- Ban đầu, ta thật sự không hiểu! Ta đường đường là Công chúa và còn là thanh mai trúc mã với Ngài ấy, tại sao Ngài ấy lại chỉ cho ta làm Thứ phi? Thì ra Ngài ấy đã biết, có khả năng Ngài ấy sẽ lấy Công chúa vùng Thảo Nguyên về làm thê tử. Và tất nhiên dù cho đây là cuộc hôn nhân chính trị hay tình cảm thì Băng Luân Công chúa phải trở thành Chính phi.- Nàng chậm rãi quay đầu về phía Lôi Vi.- Không thể để Công chúa nước khác chịu thiệt thòi có đúng không?
Càng nghe, Lôi Vi càng cảm thấy lùng bùng hai lỗ tai. Theo cách nói của Ngọc Nhạn thì mọi việc vốn sớm đã nằm trong dự liệu của Phúc Tuần. Nếu quả thật như vậy, điều đó cũng đồng nghĩa với việc lời hẹn ước nắm tay nàng đến thiên trường địa cửu, mong muốn nàng trở thành thê tử duy nhất của chàng đều là giả. Nàng không muốn tin! Nàng không muốn tin tất cả những gì Ngọc Nhạn nói là sự thật. Nhưng thái độ của chàng đã quá rõ ràng rồi.
_ Nếu quả thật như vậy, có phải Linh Thứ phi nên về dọn dẹp lại phòng thất để hiếu kính với Chính phi tương lai hay không?
Chất giọng uy quyền đầy quen thuộc vang lên khiến cả Ngọc Nhạn lẫn Lôi Vi giật mình. Vội quay đầu lại, họ nhìn thấy Thiên Phương Công chúa đang chậm rãi tiến vào. Đi liền phía sau là Phi Đào.
_ Tham kiến Chiêu Anh Công chúa!- Cả Lôi Vi lẫn Ngọc Nhạn vội đứng lên thi lễ.
_ Đứng lên cả đi!
_ Lôi Vi! Muội không sao chứ? Ta lo cho muội lắm đó nhưng nghẹt nỗi Đông cung không phải là nơi ai ra vào cũng được. Ta mà vào nhiều lần quá thể nào cũng bị người ta để ý cho xem. Hôm nay, ta quyết tâm phải gặp bằng được muội nên đứng chờ Chiêu Anh Công chúa ở Nam môn Chu Tước cả buổi để được Người dẫn vào cùng.
Không chờ Thiên Phương Công chúa lên tiếng, Phi Đào đã vội chạy về phía Lôi Vi nắm cánh tay nàng và bắt đầu kể lể. Thấy dáng vẻ của Phi Đào, Thiên Phương Công chúa phải nhịn lắm mới không bật cười. Tiến một bước về phía trước, Thiên Phương Công chúa nhìn Ngọc Nhạn mỉm cười.
_ Dường như ở đây không còn việc của tiểu cấm tử [2] nữa thì phải?!
_ Thiếp xin cáo lui!
Dứt câu, Ngọc Nhạn thi lễ với Thiên Phương Công cúa rồi nhanh chóng rời khỏi Tây Ẩn các. Đến khi bóng nàng ta khuất hẳn sau Tây Ẩn các, Thiên Phương Công chúa mới quay về phía Lôi Vi và nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị.
_ Lôi Vi! Nếu trái tim của ngươi không thể tiếp tục tin tưởng vậy hãy dùng trực giác để nhận định, phán đoán mọi việc.
*
_ Công chúa!- Vừa đưa tay chặn lại, một tên lính tốt vừa thưa.- Người không thể vào bên trong. Vương chủ đang nghị sự với các vị Đại thần.
_ Tránh ra!- Băng Luân Công chúa lớn tiếng.- Ngay cả bản Công chúa đây ngươi cũng dám cản sao?
_ Thuộc hạ không dám!- Tên lính vội chắp tay lại.- Nhưng Vương chủ đã có lệnh...
_ Ta mặc kệ!- Băng Luân Công chúa cắt ngang lời tên lính.- Hôm nay, ta nhất định phải gặp bằng được phụ vương ta.
Dứt câu, Băng Luân Công chúa vận hết sức bình sinh của mình đẩy ngã tên lính rồi mở cửa xông vào bên trong.
_ Phụ vương! Phụ vương! Sao Người có thể tùy tiện quyết định chuyện hôn nhân đại sự của nhi nữ như thế?
Tất cả những ai có mặt trong phòng đều quay lại nhìn Băng Luân Công chúa. Đôi mắt người nào người nấy cũng ngập tràn sự lo lắng. Bởi dường như điều họ lo lắng đang diễn ra. Đó chính là phản ứng của Băng Luân Công chúa. Nếu nàng kiên quyết cự tuyệt hôn sự này vậy thì liên hôn với Tân Thục sẽ thất bại. Vùng Thảo Nguyên có khả năng sẽ mất chỗ dựa.
Băng Luân Công chúa vốn đã biết mục đích của chuyến đi này chính là liên hôn với Tân Thục. Vì con dân vùng Thảo Nguyên, nàng đã gật đầu đồng ý. Nhưng trước ngày lên đường, nàng đã nói với phụ vương người nàng thích là ai, người nàng mong muốn trở thành phu quân của mình là ai. Phụ vương nàng hứa sẽ suy nghĩ nhưng cuối cùng thì sao? Tại sao lại gả nàng cho Linh Thân vương chứ? Tại sao phụ vương nàng có thể làm như vậy với nàng chứ?
_ Các ngươi lui ra cả đi! Để ta nói chuyện với Công chúa.
Sau câu nói ấy của Tác Đan, những vị đại thần đều nhanh chóng đứng lên hành lễ rồi cáo lui. Trong phòng giờ chỉ còn hai người. Cả căn phòng lặng im như tờ. Nó im lặng tới mức hai người thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
_ Phụ vương! Người chẳng phải nói với nhi nữ rằng Người sẽ gả nhi nữ cho một đức lang quân như ý sao? Nhưng tại sao Người có thể bội ước với nhi nữ như thế?
_ Băng Nhi!- Chất giọng của Tác Đan đầy yêu thương nhưng cũng rất nghiêm khắc.- Con phải hiểu con là Công chúa, con có sứ mạng của mình. Con không thể hành xử lỗ mãn như thế được. Không giống một nhi nữ tí nào.
_ Nhi nữ biết! Nhi nữ biết mình là Công chúa, bản thân có sứ mạng của mình. Nhưng phụ vương không thể đối với nhi nữ bất công như thế được. Nhi nữ đã đồng ý liên hôn với Tân Thục rồi, lẽ nào phụ vương không thể gả nhi nữ cho người mà nhi nữ yêu thương sao?
Từng câu từng chữ của Băng Luân Công chúa như những con dao sắc nhọn đâm từng nhát vào ngực của Tác Đan. Làm sao Ngài lại không mong muốn con gái của Ngài có được một cuộc sống hạnh phúc chứ? Nhưng thân là Vương chủ của một vùng, Ngài phải đặt quyền lợi cả cộng đồng của mình lên trên hết. Ngài không thể đặt quyền lợi cá nhân lên đầu tiên được.
_ Băng Nhi! Con nghe phụ vương nói. Linh Thân vương là một hảo nam nhân. Ngài ấy nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với con cũng không để bất kỳ ai hiếp đáp con. Càng huống hồ địa vị của con người này trong triều đình không hề nhỏ. Chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Đến khi đó, không chỉ địa vị của con được củng cố mà địa vị của chúng ta cũng được củng cố vững chắc.
_ Phụ vương chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân thôi!- Băng Luân ấm ức.- Vì lợi ích của bản thân, phụ vương bán nhi nữ của mình cũng không tiếc.
Nghe những gì Băng Luân Công chúa nói, Tác Đan phải kiềm lắm mới không tức giận.
_ Ta làm như vậy nào có phải vì lợi ích của bản thân mà là vì lợi ích của cả vùng Thảo Nguyên. Thảo Nguyên chúng ta tuy rộng lớn nhưng vẫn phải dựa vào nước lớn để sinh tồn. Nay, chúng ta chỉ có thể dựa vào Tân Thục mà thôi. Liên hôn với họ là biện pháp tốt nhất. Song không thể liên hôn bừa được. Phải chọn người ưu tú và có tiềm năng nhất để liên hôn. Trong số đó chỉ có Linh Thân vương là thích hợp. Còn Bát Hoàng tử...chẳng qua chỉ là một kẻ đam mê tửu sắc mà thôi, sau này sẽ không có tương lai đâu.
Vì mải hờn dỗi nên Băng Luân Công chúa không nhận ra sự ngập ngừng của phụ vương mình khi nhắc đến Phúc Tường.
_ Tại sao Người lại kết luận về chàng ấy một cách vội vàng như vậy? Phụ vương thật sự hiểu rõ chàng như thế sao?- Băng Luân cố cãi.- Nhi nữ luôn cho rằng phụ vương là người anh minh, chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn lầm người. Vậy mà Người...Người...Người làm nhi nữ quá thất vọng!
Dứt câu, Băng Luân Công chúa bỏ chạy một mạch ra khỏi điện, không một lần quay đầu lại.
Đứng giữa điện, Tác Đan nhìn theo Băng Luân Công chúa mà không khỏi thở ra một hơi dài thường thược đến nao cả lòng. Đến khi nào đứa con gái ấy của Ngài mới hiểu được nỗi lòng cũng như gánh nặng Ngài đang phải gánh trên vai đây?
----------------------------
[1] Phóng hỏa hý chư hầu: Truyền thuyết kể rằng, Chu vương mê say Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười. Trong ngày lễ sắc phong con trai nàng lên làm Thái tử, đó là lần đầu tiên Chu U vương thấy nàng cười. Nụ cười khiến Ngài mê mẩn tâm thần vậy nên Ngài ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để nàng cười, Chu vương đã theo kế mà đốt Phong Hỏa đài khiến các nước chư hầu tưởng Cảo Kinh bị xâm chiếm mà dẫn binh kéo đến cứu viện không quản ngày đêm mệt nhọc. Khi đến cổng thành mới hay lý do U vương đốt Phong Hỏa đài liền lục đục kéo quân về mà trong lòng tức tối. Sau này khi quân Khuyển Nhung kéo đến đánh Cảo Kinh thật, U vương liền sai người đốt Phong Hỏa đài lên nhưng lần này các nước chư hầu lại nghĩ U vương đang đùa giỡn mình để mua vui cho mỹ nhân nên không một nước nào cứu viện. Nhà Tây Chu sụp đổ từ đây Bao Tự cũng không thoát khỏi số kiếp Hồng nhan bạc mệnh và tội Hồng nhan họa thủy.
[2] Tiểu cấm tử: mợ (vợ của cậu) ở đây Thiên Phương Công chúa gọi Ngọc Nhạn theo ngôi của Nam Cung Long, con trai nàng.
------------------------------
Hết chương 67