Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 66: Chương 66: Chưa nở đã tàn




Vừa rót cho mình một tách trà, Lôi Vi vừa đưa mắt nhìn ra khuôn viên rộng lớn trước mắt. Tây Ẩn các tuy chỉ là một các nhỏ nằm trong Đông cung song diện tích của nó lại không hề nhỏ. Trong Hoàng cung này, mỗi cung, điện đều nằm độc lập với nhau và có quần thể kiến trúc riêng, nếu không kể diện tích thì nó trông chẳng khác nào biệt phủ. Vậy nên chỉ cần nắm được kiến trúc của một cung là có thể hiểu được kiến trúc của triều đại Tân Thục này. Còn nhớ khi mới tới Tây Ẩn các, vì không có việc gì làm nàng đều tranh thủ mỗi lúc không có ai lấy Ipad ra đi vòng vòng nơi đây để chụp ảnh vừa để giết thời gian vừa để quên đi những gì đang xảy ra.

Từ sau khi Lôi Vi cùng Phúc Tường từ Khái Nguyên thành trở về, trong Hoàng cung ngoại trừ chuyện biên ải ra, chuyện phong nàng làm phi tần hoàn toàn không được nhắc đến. Khi ấy, nàng nghĩ rằng mọi người đều đang đổ dồn vào trận đánh với Tụ Thủy nên chuyện của nàng mới tạm lắng xuống. Khi hay tin Phúc Tuần trở về, nàng cứ tưởng rằng sẽ lại có một trận chiến mới giữa phụ tử chàng. Nhưng không! Mọi sinh hoạt trong cung đều bình thường như thể chưa từng có việc sắc phong nàng làm phi tần. Trong triều chàng vẫn được Định An Hoàng đế coi trọng. Điểm này khiến nàng có chút khó hiểu. Bởi sau những gì xảy ra xoay quanh buổi sắc phong phi tần, đáng lý ra Ngài sẽ không còn trọng dụng chàng như trước nữa. Nhưng đằng này mọi chuyện lại không như vậy. Nàng đoán có thể là do giao dịch giữa nàng và Hoàng đế. Song một nữ nhân như nàng làm sao có thể làm lay động một vị quân vương như vậy được. Ngài có thể bên ngoài trọng dụng, thăng chức cho chàng nhưng bên trong thực chất là giáng chức. Song quả thật lần này Ngài hoàn toàn trọng dụng nàng. Lẽ nào là vì công của chàng trong trận đánh với Tụ Thủy? Càng nghĩ, nàng càng không thể nào tìm ra câu trả lời.

“Gâu...gâu...”, tiếng chó sủa vang lên khiến Lôi Vi thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.

_ Milu! Lại đây nào!

Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người xuống nhấc con chó xù nhỏ trắng như tuyết lên. Vừa ôm nó vào lòng, nàng vừa vuốt ve bộ lông mượt của nó. Con chó nhỏ thích thú nằm trong vòng tay bình yên của nàng.

_ Mày thật là giống chủ của mày quá đi mất!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.- Nhưng mà mày sướng hơn chủ của mày đó Milu.

_ Mi- lu?

Chất giọng tò mò khó hiểu vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Quay đầu lại nàng nhận ra Phúc Tường đang chậm rãi tiến vào.

_ Bát Hoàng tử cát tường!

Thả con chó nhỏ xuống, Lôi Vi vội cúi người thi lễ với Phúc Tường.

_ Con tiểu tuyết cầu này có cái tên thật khó đọc.- Vừa ngồi xuống, Phúc Tường vừa nhìn Lôi Vi.- Uhm...kể ra cũng còn dễ đọc hơn cái tên E- đi- sơn gì đó.

Câu nói cuối cùng của Phúc Tường khiến Lôi Vi không khỏi bàng hoàng. Làm sao chàng có thể biết đến người sinh sau chàng mấy trăn năm ở một đất nước phương Tây xa lạ.

_ Bát Hoàng tử, Ngài...có ý gì?- Lôi Vi thận trọng hỏi.

_ Ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng Lôi Vi à.

Từ cách nói đến biểu cảm trên gương mặt của Phúc Tường đều khiến Lôi Vi mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào, nàng lại không rõ. Trái tim nàng đập những nhịp đập đầy lo lắng.

_ Hẳn ngươi còn nhớ đêm thành hôn của Ngũ huynh, ta và ngươi đã uống rượu với nhau trong một tiểu đình.

Ký ức ùa về khiến Lôi Vi giật mình nhận ra hôm ấy nàng đã lỡ lời, nói về việc mình là người của khoảng không thời gian khác. Sau khi tỉnh rượu nàng quên béng đi mất, còn Phúc Tường vẫn nhớ. Gương mặt nàng bỗng chốc trở nên trắng bệch.

_ Bát...Bát Hoàng tử!

_ Giờ thì ngươi có thể nói cho ta biết những gì ngươi nói đêm hôm ấy có phải là thật không?

Vốn dĩ, sau buổi tối hôm ấy Phúc Tường nghĩ Lôi Vi vì say rượu nên nói năng lung tung nên chàng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng nhìn cách cư xử cũng như ngôn ngữ của nàng, chàng luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Đến khi trong một đêm nghỉ ngơi trên đường chàng hộ tống nàng tới Khái Nguyên thành, nàng vô tình làm rớt một cây kim loại nhỏ ra khỏi tay áo. Ngờ vực chàng nhặt lên xem và nhận ra đó chính là cây đèn nàng đã cho chàng xem trong đêm thành hôn của Ngũ huynh chàng.

Mối nghi ngờ của Phúc Tường cứ thế ngày một tăng dần lên. Đến nay, khi sóng yên biển lặng rồi, chàng mới đến chỗ Lôi Vi để hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.

_ Là...là thật!- Lôi Vi dè dặt trả lời.- Tiểu nữ...vốn không phải người của thời đại này. Tiểu nữ vốn là người của thời đại cách thời đại này xấp xỉ một ngàn năm sau.

Đã lường trước câu trả lời, song Phúc Tường vẫn không khỏi bất ngờ.

_ Vậy...ngươi đến đây bằng cách nào? Làm sao ngươi có thể đến đây?

_ Nếu tiểu nữ biết được làm thế nào bản thân mình tới được đây thì có lẽ tiểu nữ đã có thể quay trở về thời đại mình rồi.- Vừa trả lời, Lôi Vi vừa mỉm cười, nụ cười thật buồn.- Tiểu nữ chỉ biết mình bị ngã xuống hồ. Vì không biết bơi nên bị nước nhấn chìm. Kết quả lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong Phù Dung viên của Chiêu An hầu phủ rồi.

_ Bản thân ngươi không biết khi nào ngươi sẽ phải quay trở lại thời đại của mình sao?

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu.

_ Đây chính là lý do từng có một thời gian ngươi lấp lửng tình cảm của mình với Ngũ huynh. Và giờ là ngăn cách ngươi với huynh ấy?

_ Trước kia thì đúng là như vậy. Nhưng giờ...một khi đã xác định rồi thì đi hay ở không phải là lí do nữa.

_ Vậy tại sao ngươi lại...

Phúc Tường bỏ lửng câu hỏi của mình.

_ Là vấn đề về tư tưởng. Ở thời đại này, trong hôn nhân, nam nhân năm thê bảy thiếp, còn nữ nhân thủy chung một đấng trượng phu là chuyện bình thường. Nhưng ở thời đại của tiểu nữ, hôn nhân là mối quan hệ một vợ một chồng. Và cả hai người phải thủy chung, có trách nhiệm với đối phương. Tiểu nữ đã cố gắng gạt bỏ nó ra khỏi đầu nhưng kỳ thực chuyện này không dễ dàng. Linh Thân vương đã cưới Ngọc Nhạn Công chúa rồi, giờ nếu cưới thêm tiểu nữ, tiểu nữ lại có cảm giác mình là người thứ ba, là kẻ đi phá hoại gia đình người khác. Và cho dù tiểu nữ được Ngài ấy đón về trước Ngọc Nhạn Công chúa thì tiểu nữ cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy được. San sẻ phu quân của mình cho người khác, tiểu nữ không thể nào làm được.

_ Ra là như vậy!- Phúc Tường trầm ngâm.- Yêu nhau đậm sâu đến vậy, không thể gạt bỏ được sao?

_ Vì yêu đậm sâu nên không thể gạt bỏ được.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi mỉm cười quay sang nhìn Phúc Tường.

_ Bát Hoàng tử! Ngài có tin những gì tiểu nữ nói không?

Phúc Tường hướng mắt nhìn Lôi Vi. Đôi mắt chàng lộ rõ sự phức tạp. Dường như chàng đang cố tiếp thu những gì nàng vừa nói.

_ Ngài không tin cũng...

_ Ta tin!- Cắt ngang lời của Lôi Vi, Phúc Tường khẳng định một câu chắc nịch.

_ Cảm ơn Ngài! Vậy Ngài có thể...- Lôi Vi lấp lửng.

_ Giữ bí mật cho ngươi chứ gì?- Phúc Tường mỉm cười.- Không thành vấn đề.

*

Tộc người Khiết đến kinh thành của Tân Thục tính ra cũng đã được một tháng. Từ vùng phía Nam nắng ấm đến vùng phía Bắc lạnh giá kể ra bọn họ có chút không thích nghi được. Thế nhưng trong khoảng thời gian ở đây, Định An Hoàng đế ngày nào cũng mở tiệc thiết đãi bọn họ, khi thì trên triều khi thì đốt lửa trại ở bãi đất trống phía Nam thành khiến bọn họ dù có lạnh mấy cũng cảm thấy ấm áp. Cứ vậy hết tiệc lớn của Hoàng đế đến tiệc nhỏ của các Vương gia, Thái tử, Hoàng tử...thấm thoắt đã được một tháng.

Ngồi tựa đầu vào trụ, Lôi Vi nhắm hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Từ ngày Băng Luân Công chúa đến đây, nàng gần như không được yên ổn ngày nào. Thái tử Phúc Vân cũng không có được ngày nào yên tĩnh. Hôm nay, tranh thủ Huy Tín cung của Phúc Tường tổ chức tiệc thết đãi nên Phúc Tuần kéo Lôi Vi đến Linh Vi đình. Từ ngày xảy ra biến cố đến giờ, họ đều không trở lại nơi này khiến cái đình nhỏ trở nên cô quạnh, lạnh lẽo...

Nhìn Lôi Vi nhắm mắt nghỉ ngơi, lòng Phúc Tuần không khỏi quặng thắt. Nàng đã gầy đi đôi phần rồi. Trong chiếc áo choàng màu đỏ, thân thể nàng càng trở nên gầy yếu xanh xao. Và gương mặt nàng cũng đầy những mệt mỏi ưu tư hơn trước. Những gì đã xảy ra khiến chàng không thể nhìn thấy vẻ vui tươi, hoạt bát và bình yêu trên gương mặt nhỏ nhắn kia nữa. Thận trọng vươn tay ra, chàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã theo chàng vào giấc mơ bao lâu nay. Chàng biết bản thân mình đã quá ích kỷ nhưng chàng thật sự không thể nào buông tay nàng được.

Phúc Tuần từng thầm trách Ngọc Nhạn đếm hôm ấy tại sao lại buông thả như vậy. Nhưng đó thật ra cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì lỗi vẫn là ở chàng. Nếu khi ấy chàng trơ mặt làm hòa với Lôi Vi, nếu đêm giao thừa chàng không uống rượu đến say khướt thì mọi chuyện đã không xảy ra, chuyện kinh thiên động địa kia cũng không có dịp xảy ra. Suy cho cùng vẫn là vì chàng mà ra...

Bông tuyết trắng bay bay trong gió rồi nhẹ nhàng vương lên áo, lên tóc của Lôi Vi khiến nàng trong mắt chàng càng trở nên mơ hồ, hư ảo. Muốn nắm bắt, níu giữ nhưng lại không thể nào làm được, chỉ có thể đứng nhìn nàng từ từ tan biến, chỉ có thể để cái lạnh giá đâm sâu vào da thịt.

Một bàn tay ấm áp vuốt ve gò má khiến Lôi Vi dần lấy lại được ý thức. Hơi nhíu mày, nàng chậm rãi mở mắt ra và nhìn thấy Phúc Tuần đang ngồi bên cạnh mình. Lúc trưa, chàng đột nhiên xông vào Tây Ẩn các rồi không nói không rằng gì nắm lấy tay nàng kéo đi, nàng cứ tưởng lại có chuyện gì lớn xảy ra. Nào ngờ đâu lại là chàng muốn dẫn nàng xuất cung. Biết được chuyện này, nàng ra sức phản kháng. Song chàng mặc kệ nàng vùng vẫy thế nào vẫn quyết kéo nàng lên tận Linh Vi đình này cho bằng được. Thái độ của chàng khiến nàng có chút kinh ngạc bởi từ trước đến nay, chàng luôn nhất mực chiều nàng. Chỉ cần nàng không muốn, chàng tuyệt đối không ép buộc nàng.

_ Nàng dậy rồi!

Không nói gì cũng không nhúc nhích, Lôi Vi cứ lặng im nửa ngồi nửa nằm như vậy nhìn Phúc Tuần. Thật sự mà nói, tâm trạng của nàng cả tháng nay bị xáo trộn dữ dội. Câu nói của Phúc Tường hôm ấy tác động không nhỏ đến nàng. Phải chăng vì yêu mà người ta có thể chấp nhận tất cả kể cả làm lẻ. Trong khi nàng hoang mang không biết nên nghĩ như thế nào cho thông, Phúc Tuần lại bước vào cuộc đời nàng một lần nữa. Xem thái độ, nàng biết rằng lần bước vào này, chàng sẽ không dễ dàng buông tay. Hay nói đúng hơn, từ trước đến nay chàng chưa bao giờ buông tay cũng như chưa bao giờ bước ra khỏi cuộc đời nàng. Rời xa thì nhớ nhau da diết khôn nguôi, nhưng ở gần nhau lại đau khổ. Chàng và nàng rốt cuộc là đang yêu nhau hay đang dằn vặt nhau?

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của Lôi Vi khiến Phúc Tuần bỗng chốc lo lắng, hoảng loạn.

_ Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa lau những giọt nước mắt của Lôi Vi.- Đừng khóc! Vi Nhi à! Nàng đừng khóc!

Rồi mặc kệ Lôi Vi có phản kháng hay không, Phúc Tuần vội kéo nàng ôm chặt vào lòng. Nhìn thấy nàng đau khổ chàng đã muốn tự đánh chính mình rồi, giờ nhìn thấy nàng khóc chàng thật muốn tự tay đâm mình một nhát. Chàng từng hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương từ bất kỳ người nào, bao gồm cả chàng. Vậy mà giờ, người gây tổn thương cho nàng lại chính là chàng, chính chàng đã phản bội lại lời hứa của chính mình.

_ Vi Nhi! Ta xin lỗi! Ta thật sự xin lỗi nàng!

_ Phúc Tuần!- Lôi Vi òa khóc.- Tại sao chúng ta lại đi tới bước đường này cơ chứ? Em không chấp nhận được việc này. Không chấp nhận được việc anh đã có thê tử. Càng không chấp nhận được việc anh đã có thê tử rồi mà chúng ta vẫn có mối quan hệ tình cảm với nhau. Nhưng mà...nhưng mà...em...em...Anh nói xem, giờ em phải làm sao đây?

Theo từng câu chữ của Lôi Vi, Phúc Tuần càng xiết chặt vòng tay của mình hơn. Gió thổi lạnh căm nhưng lòng chàng càng lạnh hơn. Bất lực nhìn người mình yêu đau khổ, bất lực nhìn người mình yêu nức nở, còn gì đau bằng, còn gì lạnh bằng. Nhìn nàng như vậy, chàng ngỡ rằng mình đang bị nhấn chìm vào sâu trong lòng sông lạnh giá.

Không thể buông tay! Một khi đã chấp nhận rồi, dù có đau khổ hơn nữa Phúc Tuần sẽ kiên trì bền bỉ đến cùng, dùng hết sức mình để có được và bảo vệ hạnh phúc của mình. Chỉ là...Lôi Vi...chàng không nỡ cũng không muốn để nàng phải chịu những khổ đau.

_ Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa dịch người Lôi Vi ra và nhìn thẳng vào mắt nàng.- Chúng ta hãy làm lại từ đầu đi. Ta không thể buông tay nàng được. Nàng cũng không muốn chấp nhận điều này. Vậy nên, chúng ta làm lại từ đầu, cùng nhau cố gắng có được không? Ta sẽ dùng hết sức mình để chăm sóc, bảo vệ nàng, để chúng ta có được hạnh phúc.

_ Vậy...Ngọc Nhạn Công chúa thì sao? Nàng ấy yêu anh rất nhiều.

_ Nhưng người ta yêu là nàng!- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.- Nàng yên tâm!- Vừa nói, chàng vừa ôm nàng vào lòng.- Ta sẽ bù đắp và chăm sóc tốt cho Ngọc Nhạn. Chỉ là ta không thể để mất nàng được.

Không nói gì, Lôi Vi lặng im áp đầu mình vào vồng ngực của Phúc Tuần. Từng nhịp đập liên hồi của trái tim chàng như thể truyền thêm sức sống cho nàng khiến nàng có đủ dũng khí để bước về phía trước. Nhưng nghĩ đến Ngọc Nhạn, lòng nàng lại chùng xuống. Nữ nhân dù ở thời đại nào cũng không muốn phu quân của mình có nữ nhân khác. Nàng cũng vậy, nàng ấy cũng vậy.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi dịch đầu mình ra, rồi nhìn thẳng vào mắt Phúc Tuần.

_ Em...em thật sự muốn bản thân mình có thể ích kỷ một lần.

_ Vậy thì...nàng hãy làm theo điều mình mong muốn đi. Đừng dồn ép bản thân mình phải làm điều mình không mong muốn. Vi Nhi! Ta tin, chúng ta sẽ hạnh phúc.

Nhìn vào đôi mắt của Phúc Tuần, Lôi Vi không chỉ nhìn thấy yêu thương tràn ngập mà còn nhìn thấy cả quyết tâm không gì có thể lay chuyển được của chàng. Chàng quyết định rồi. Không! Chàng sớm đã quyết định từ rất lâu rồi nên đôi mắt của chàng mới quyết tâm được như vậy. Tuy có lo lắng, song nàng thật không tìm ra lý do để chối từ. Lúc này, nàng thấy bản thân mình ích kỷ vô cùng. Nhưng...nàng thật sự muốn có hạnh phúc.

Tiếng ngựa rồi tiếng chạy khiến cả Lôi Vi lẫn Phúc Tuần giật mình. Nhìn về phía lối đi hẹp lên đồi, cả hai thấy Tiểu An Tử đang vừa chạy vừa thở.

_ Tham kiến...tham kiến Vương gia! Vương gia...cát tường!- Vừa tung hô, Tiểu An Tử vừa thở lấy thở để.- Cát Tiểu thư...cát tường.

_ Tiểu An Tử! Có chuyện gì vậy?

_ Vương gia! Trong cung...xảy ra chuyện rồi!

-------------------------------

Hết chương 66

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.