Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 65: Chương 65: Trái tim trơ trẽn




Tộc người Khiết, vùng Thảo Nguyên

Vừa đi qua đi lại, Tác Đan vừa lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Chuyện xảy ra từ mấy tháng trước vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu Ngài. Sự việc Yên Khâu gây ra rõ ràng là nhắm vào Định An Hoàng đế. Song từ đó ai cũng nhìn ra được Yên Khâu vì mục đích của mình có thể làm tất cả. Vậy nên bắt tay với Yên Khâu, để bọn họ mở rộng vùng can thiệp sang bên này sông, e rằng dân vùng Thảo Nguyên sẽ bị tiêu diệt lúc này không hay.

Trên sa trường, Yên Khâu và Thục quốc cũng tỏ rõ thực lực, thái độ đối với cuộc chiến này. Yên Khâu háo thắng vì mục đích mà bất chấp tất cả. Thục quốc lại cẩn trọng, tính toán kỹ càng để việc đổ máu giảm xuống mức thấp nhất. Chỉ dựa vào điểm này thôi là có thể thấy được bên nào là chỗ dựa tốt nhất cho vùng Thảo Nguyên.

_ Người đâu!- Dừng lại trước bàn, Tác Đan lên tiếng, chất giọng đầy uy quyền.

_ Vương chủ có gì sai bảo?

_ Triệu Hoàng tử và gặp ta

_ Vâng!

Dứt câu tên thái giám lập tức dời gót. Rất nhanh sau đó Hoàng tử Trác Việt nhanh chóng có mặt.

_ Phụ vương cho gọi nhi thần!- Vừa nói, Trác Việt vừa đặt một tay lên ngực cúi chào.

Chậm rãi quay lại, Tác Đan đưa mắt nhìn đám người hầu.

_ Các ngươi ra ngoài hết đi!

Ngay lập tức đám người hầu rời khỏi căn lều. Lúc này Tác Đan mới tiến về phía con trai của mình và cho chàng ngồi xuống.

_ Từ việc hạ độc Định An Hoàng đế đến việc mượn cớ giúp Lăng quốc để xâm chiếm Tân Thục. Con thấy Hoàng đế Yên Khâu là người như thế nào?

Câu hỏi này chỉ cần vận dụng cái đầu một tý là có thể trả lời. Nhưng vấn đề lại không nằm ở chỗ câu trả lời mà chính là ý tứ của người đặt câu hỏi. Người đặt câu hỏi mong muốn ở người trả lời một câu trả lời như thế nào. Suy nghĩ thận trọng, Trác Việt cung kính trả lời:

_ Phụ hoàng! Theo nhi thần được biết, sau trận chiến với Tân Thục tại Khái Nguyên thành thuộc Trì quốc trước kia không lâu, Yên Khâu đã thâu tóm luôn Lăng quốc, sát nhập tiểu quốc này vào lãnh thổ của mình đủ để ta thấy được dã tâm cũng như sự thâm hiểm của Anh Đức Hoàng đế. Con người này thâm sâu khó dò, hành sự lại có phần lạnh lùng, là một người chúng ta không thể xem thường. Con nghĩ chơi với Yên Khâu chả khác nào chơi với cọp vì không biết nó sẽ cắn mình lúc nào.

_ Tân Thục thế nào?

Tác Đan tiếp tục dò hỏi con trai mình. Trác Việt là con trai duy nhất của Ngài, sau này chàng sẽ kế thừa ngôi vị Vương chủ này nên Ngài muốn con trai mình đưa ra những nhận định, phán đoán và tìm ra hướng giải quyết mọi việc để giúp dân vùng Thảo Nguyên có cuộc sống yên bình.

_ Nhi thần cảm thấy Tân Thục khá tốt. Thực lực của họ không thua kém gì Yên Khâu chỉ khác ở chỗ bọn họ không háo thắng. Đây là một nước chúng ta có thể dựa vào. Nếu chúng ta liên minh với họ, chắc chắn sẽ không phải nơm nớp lo sợ bị họ thâu tóm, nuốt chửng.

Tác Đan trầm ngâm. Dường như Ngài đang nhìn về một nơi nào đó rất xa. Ở nơi đó có tiếng cười trong trẻo cùng với đó là những bước chân thoăn thoắt trên cánh đồng mơn mởm màu xanh bất tận.

_ Vấn đề này không phải ta chưa nghĩ tới. Nhưng liên minh như thế nào để đẹp lòng Tân Thục lại không mất lòng Yên Khâu không phải là một việc đơn giản.

Không phải là Tác Đan chưa nghĩ ra cách. Trong trường hợp này, đây thậm chí là cách khả thi nhất. Song ông vẫn không muốn thực hiện. Gọi Trác Việt vào chính là ông muốn tìm ra cách khác cũng có thể vẹn cả đôi đường.

*

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Yên Khâu đình chiến với Tân Thục. Cuộc sống nơi cung cấm này dường như chưa thể nào trở lại trạng thái bình thường. Hết tin Phúc Tuần tiếp viện cho Phúc Hoằng đánh Tụ Thủy rồi lại đến tin Yên Khâu gài bẫy sau đó thôn tính luôn cả Lăng quốc khiến vùng biên giới phía Tây Bắc Tân Thục giờ đây chỉ cách Yên Khâu một con sông. Mỗi một tin đều khiến đầu óc của Lôi Vi căng lên như dây đàn có thể đứt bất kỳ lúc nào.

Ngồi trên một cành cây, Lôi Vi dõi mắt nhìn về nơi xa. Nhớ lại những gì đã xảy ra, nàng thật mong tất cả chỉ là cơn ác mộng, mở mắt là sẽ biết mất. Nhưng sự thật vĩnh viễn là sự thật, dù nàng có muốn nó thay đổi như thế nào, nàng vẫn không thể nào thay đổi. Quá khứ không thể thay đổi. Hiện tại, những gì đang xảy ra, ta cũng khó lòng xác định và thay đổi được. Vậy còn tương lai thì sao?

Nhớ lại những gì Hàn Phong từng nói cách đây hai tháng trước, bỗng chốc Lôi Vi cảm thấy lạnh thấu xương. Nuốt trọn Lăng quốc, phải chăng chàng đang thực hiện những gì mình đã nói?

“_ Không! Tội danh đó, ta sẽ không để nàng gánh.- Hàn Phong khẳng định chắc nịch.- Nhưng ta tuyệt đối không để nàng ở lại Thục quốc.

_ Hàn Phong huynh! Muội chỉ là một nữ tử không rõ lai lịch được Chiêu Anh Công chúa thương tình cứu vớt, cho làm ca vũ mà thôi. Huynh đừng vì một ca vũ như muội mà khiến trời long đất lở gây nên cảnh điêu linh thêm nữa. Muội xin huynh!

Nghe những lời nói đó của Lôi Vi, Hàn Phong nắm chặt bàn tay mình lại. Bất thần, chàng nắm lấy tay nàng, xiết chặt khiến nàng phải kêu lên một tiếng.

_ Nàng nghe cho rõ đây, giữa ta và hắn, nàng chỉ có thể chọn một. Song ta nghĩ nàng sẽ không có cơ hội chọn hắn đâu. Ta đã nói rồi, để có nàng, dù có san bằng cả Tân Thục ta cũng sẵn sàng.

_ Lãnh Hàn Phong! Huynh thật sự muốn bức chết muội sao? Muội không muốn chàng ấy vì muội mà phải bỏ mạng, muội cũng không muốn huynh vì muội mà biến thành bộ dạng này. Muội không phải là nữ trung hào kiệt có thể hy sinh bản thân mình để cầu hòa bình cho đất nước như Chiêu Quân [1] hay Văn Thành Công chúa [2]. Nhưng muội không thể bất nghĩa với Thiên Phương Công chúa, với Thái tử Điện hạ, với Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử, với nơi muội đang nương nhờ. Trên hết...tình cảm muội dành cho huynh căn bản chỉ là tình cảm huynh muội, huynh bảo muội theo huynh, muội theo thế nào được?

_ Nàng chỉ cần theo ta là được!- Vừa nói, Hàn Phong vừa đưa tay lên giữ chặt vai Lôi Vi.- Chỉ cần nàng chịu theo ta là được.

_ Nhưng muội không yêu huynh! Muội chỉ xem huynh như ca ca mà thôi, là hữu bằng mà muội xem trọng.- Gạt mạnh đôi tay của Hàn Phong, Lôi Vi hét lên.

_ Nàng vẫn còn yêu hắn?- Hàn Phong gằng từng chữ.- Sau những gì hắn đã làm với nàng, nàng vẫn còn yêu hắn sao?

_ Muội không tài nào chấp nhận nổi việc chàng ấy đã gây ra nhưng muội cũng không thể ép bản thân mình ngừng yêu chàng ấy. Tuy ngoài miệng muội nói là buông tay song bản thân muội không làm được. Muội không buông tay chàng ấy được. Muội thà chịu đau khổ mà ở bên cạnh chàng, được nhìn thấy chàng còn hơn là không được nhìn thấy chàng vĩnh viễn. Điều đó không chỉ là đau khổ mà còn là dày vò bản thân nữa. Không được nhìn thấy chàng, muội chắc chắn sẽ không chết nhưng muội...sẽ phát điên mất. Muội không muốn! Vậy nên...huynh hãy dừng lại đi.

Khi hỏi Lôi Vi, Hàn Phong sớm đã biết câu trả lời nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, chàng vẫn không tài nào chịu nổi.

_ Cát Lôi Vi!- Chất giọng của Hàn Phong cố kiềm nén.- Nàng thật tàn nhẫn!

_ Hàn Phong huynh! Điều muội mong muốn nhất chính là những người muội yêu thương sẽ sống trong yên bình, hạnh phúc. Huynh là hảo hữu bằng, hảo ca ca của muội, muội cũng mong huynh có được những điều đó. Muội không muốn huynh vì muội mà đau khổ hay là thành tội nhân thiên cổ. Vậy nên huynh dừng tay lại đi! Muội cầu xin huynh!

Vừa nói, Lôi Vi vừa quỳ xuống cầu xin Hàn Phong. Hành động này của nàng khiến chàng không khỏi chấn động. Điều chàng muốn là có được nàng và đem lại hạnh phúc cho nàng chứ không phải là nàng đến đây khóc lóc trong đau khổ rồi tuyệt vọng cầu xin chàng như thế này. Nhìn thấy nàng như vậy, chàng thật sự muốn giết chết bản thân mình.

Phúc Tuần! Nếu hắn biết được nàng vì hắn mà quỳ xuống cầu xin chàng, hắn sẽ phản ứng như thế nào? Liệu có thất kinh chấn động như chàng hay không?

_ Nàng vì hắn mà cầu xin đến mức này sao? Nàng thật sự cho ta là bạo chúa sao?- Chất giọng của Hàn Phong đã mất đi cái uy quyền từ lâu, nay trong từng chữ chỉ còn lại nỗi đau khôn nguôi.

_ Muội không có!- Lôi Vi lắc đầu.- Chỉ là...

_ Được rồi!- Hàn Phong cắt ngang lời Lôi Vi. Vừa nói, chàng vừa đỡ nàng đứng lên.- Nàng đứng lên đi! Ta hứa với nàng, ta sẽ lui binh.

_ Hàn Phong!- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên. Đôi mắt nàng mở to nhìn Hàn Phong.

_ Nhưng...cuộc chiến này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.

Hàn Phong vẫn là không thể nào từ bỏ được. Đến cuối cùng ai sẽ buông tay ai? Cả ba người đều không ai biết. Song hiện giờ không ai trong số họ có thể từ bỏ được.

_ Hàn Phong huynh!- Lôi Vi thảng thốt.

_ Nàng yên tâm! Ta sẽ không để nàng thành tội nhân thiên cổ đâu.

_ Hàn Phong huynh! Dừng lại đi! Nếu huynh không dừng lại muội sẽ quỳ mãi ở đây.

Vừa nói, Lôi Vi vừa quỳ xuống. Nhưng chưa kịp quỳ, nàng đã bị Hàn Phong giữ lại. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong không thể nào nhìn thấy đáy của nàng, chàng nói rõ ràng từng chữ một.

_ Thay vì tốn thời gian quỳ ở đây, nàng tốt nhất nên quay về nói lại với hắn những gì ta vừa nói với nàng để hắn về chuẩn bị. Ta không muốn có một đối thủ không xứng tầm.

_ Tại sao huynh nhất định phải như vậy chứ?

_ Cuôc chiến này dù có nàng là nguyên nhân hay không thì nó vẫn buộc phải xảy ra. Hoặc Yên Khâu, hoặc Tân Thục, chỉ một trong hai nước mới được xưng đế.

Nghe những gì Hàn Phong vừa nói Lôi Vi không khỏi giật mình.

_ Hàn Phong huynh!

_ Nàng về đi! Ý ta đã quyết!

Lôi Vi biết không một nam nhân đã hạ quyết tâm là việc gì, họ tuyệt đối sẽ không để bất kỳ tác nhân nào tác động, ảnh hưởng đến quyết định của mình.

_ Máu chảy thành sông! Huynh thật sự...muốn nhìn thấy cảnh đó sao?

Dứt câu Lôi Vi bước ra khỏi thư phòng của Hàn Phong rồi nhanh chóng rời đi. Không lâu sau đó nàng nghe thấy chàng truyền gọi Đại Tư Mã của Yên Khâu vào”

Lạc chân vào thời đại này, ngoài những sự kiện lớn ra Lôi Vi không nhớ gì. Vậy nên số phận của từng người trong số họ, đến nay nàng vẫn còn mơ hồ, không rõ ràng. Còn số phận của nàng? Xem ra còn mơ hồ hơn cả họ. Có những thời khắc, nàng tưởng chừng mọi thứ diễn ra đúng quy luật với lịch sử thì nguyên nhân bắt đầu lại do nàng mà ra. Và kể từ đó, những gì xảy ra đều khiến nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chuyện này rồi sẽ tiếp diễn như thế nào? Với những gì đã xảy ra, việc nàng bị xuyên không đến thời đại này rốt cuộc là phúc hay họa? Và trên hết, nàng có vai trò như thế nào trong thời cuộc này? Nàng thật sự không thể nào tự mình tìm ra câu trả lời.

_ Nghĩ không thông vẫn là nghĩ không thông!

Suy nghĩ có phần trưởng thành nhưng tính cách nàng vẫn vậy. Vừa nhắm mắt, Lôi Vi vừa đưa tay lên vò đầu. Và như thường lệ, vì quên mất mình đang ngồi trên cành cây nên chẳng mấy chốc nàng đã ngã từ trên cành cây xuống. Lần này chả có vị Hoàng tử nào nhìn thấy để phi thân đến đỡ nàng cả.

_ Aidza!- Vừa kêu thảm thiết một tiếng, Lôi Vi vừa đưa tay ôm lấy đầu.

_ Cát Tiểu thư!

Nghe thấy chất giọng hốt hoảng, Lôi Vi vội mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tái xanh của Tiểu Khổng Tử. Hắn vội vàng chạy đến đỡ nàng vậy.

_ Tiểu thư không sao chứ? Hay để nô tài truyền gọi Thái y.

_ Ta chỉ bị ngã thôi. Ngươi gọi Thái y đến chẳng khác nào muốn ta giảm thọ cả.

_ Giờ Tiểu thư là yếu nhân, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, nô tài không gánh nổi.

Hai chữ “yếu nhân” của Tiểu Khổng Tử khiến Lôi Vi lập tức tỉnh ngộ. Thì ra bởi nàng chính là “yếu nhân” nên mọi chuyện mới vì nàng mà phát sinh, mà vượt khỏi tầm kiểm soát của lịch sử. Hậu cung Tân Thục, Yên Khâu có vì nàng mà thay đổi hay không nàng không rõ, nhưng rõ ràng chiến tranh hai bên là vì nàng mà ra. Giang sơn và mỹ nhân! Nếu không phải vì muốn có được nàng, Phúc Tuần và Hàn Phong sẽ không vì nàng mà tranh giành lãnh thổ. Nghiệm ra điều này, nàng thật không biết nên vui hay nên buồn.

_ Đứng lại!

Nhác thấy Tiểu Khổng Tử vội chạy ra khỏi hậu hoa viên của Tây Ẩn các, Lôi Vi vội gọi lại.

_ Ngươi đi đâu thế?

_ Nô tài đi gọi Thái y.

_ Ta đã nói là không cần mà.

_ Nhưng...

_ Uhm???- Lôi Vi nghiêm giọng.

_ Vâng!- Vừa nói, Tiểu Khổng Tử chậm rãi quay đầu lại.

Thấy dáng vẻ tiu nghĩu của Tiểu Khổng Tử, Lôi Vi thật phải nhịn lắm mới không cười.

_ Được rồi! Ngươi tìm ta có việc gì?

_ Thái tử tìm Cát Tiểu thư. Bảo rằng có tin tốt muốn cho Tiểu thư biết.

_ Tên này! Sao ngươi không nói sớm? Bắt Thái tử chờ, tội này ngươi gánh đấy, ta không gánh đâu.- Chất giọng Lôi Vi có chút tinh nghịch.

Dứt câu, cả hai nhanh chóng rời khỏi Tây Ẩn các đến thư phòng của Phúc Vân.

*

Mặt trời lên cao, nắng trải dài như một tấm thảm phía trước sân Đại điện rộng lớn. Từng ngọn cờ bay phất phới trong gió như vẫy chào đón mừng. Đứng nép mình phía bên hông Đại điện, Lôi Vi không khỏi thở dốc. Từ sáng sớm, nàng đã rời khỏi Đông cung mem theo lối nhỏ của hậu viện để đến Ngự Hoa viên rồi đi bọc ra phía sau của Đại điện. Và giờ nàng có mặt ở đây chờ đợi.

Bên trong Đại điện, Định An Hoàng đế cùng văn võ bá quan đang chậm rãi tiến về phía trước. Gương mặt ai cũng tỏ rõ sự vui mừng, hớn hở. Chẳng mấy chốc, tiếng ngựa rồi tiếng bước chân vọng lại. Liền ngày sau đó, một đoàn người ngựa tiến thẳng về sân của Đại điện. Đó chính là đoàn quân xuất chính đánh Tụ Thủy của Phúc Hoằng và đoàn quân chi viện của Phúc Tuần. Sau khi được chi viện, quân của Tân Thục nhanh chóng dẹp tan và đẩy lùi quân của Tụ Thủy. Quân ta từ thế bị động chuyển sang thế chủ động tấn công, quân địch vì vậy nhanh chóng được đẩy lùi. Trong trận đánh này, cả hai đều có công lao không nhỏ, vậy nên trên đường trở về, đâu đâu cũng ca ngợi công lao của họ. Gạt qua chuyện đời tư, hai người xem ra vẫn là anh hùng trong lòng mọi người.

Đứng từ trên cao nhìn xuống Định An Hoàng đế gật đầu, mỉm cười hài lòng. Đánh lui được quân địch, nhân dân được yên ổn luôn là điều khiến vị vua này hài lòng. Tuy nhiên, nguyên nhân dẫn đến kết quả này lại khiến ông không mấy hài lòng. Ngài tò mò không biết nếu Phúc Tuần biết được việc Lôi Vi dùng cả tính mạng của mình để trao đổi, giao dịch với Ngài mới có được kết cục như ngày hôm nay, chàng sẽ phản ứng như thế nào. Nàng đã thắng và Ngài đã thực hiện lời hứa của mình, hủy bỏ hoàn toàn buổi sắc phong phi tần, từ nay về sau Ngài sẽ không sắc phong nàng làm phi tần của mình thêm một lần nào nữa, nàng sẽ giữ nguyên thân phận của mình, ca vũ của Đông cung.

Nói đến đây, Định An Hoàng đế không khỏi khó hiểu, một cơ hội tốt để rời khỏi Hoàng cung như vậy, tại sao Lôi Vi lại không nắm lấy? Người ta luôn tìm mọi cách để rời khỏi Hoàng cung còn nàng khi có cơ hội lại không nắm bắt, tại sao lại như vậy. Lẽ nào...nàng lại nặng tình với con trai Ngài đến vậy?

_ Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Tiếng tung hô của binh sĩ giúp Định An Hoàng đế thoát khỏi suy nghĩ của mình.

_ Bình thân!

Ngay sau câu ấy, cả đoàn quân hơn vạn người đều đứng thẳng lên. Từ bên hông Đại điện, Lôi Vi thận trọng tiến về phía trước để quan sát kỹ hơn. Từng thấy Phúc Tuần mặc chiến bào [3] oai phong ngồi trên lưng ngựa, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy dáng vẻ này của chàng gần đến vậy. Khí chất cao ngạo của một bậc Vương gia. Quyết đoán của một Nguyên soái. Lạnh lùng của một Đế vương tương lai. Mạnh mẽ của một nam nhân. Tất cả những điều đó toát ra từ chàng một cách tự nhiên mà nàng tin rằng ngay cả bản thân chàng cũng không hay biết.

Phúc Tuần mà Lôi Vi quen biết và khiến nàng bị nhấn chìm vào bể tình hoàn toàn khác so với Phúc Tuần nàng đang được nhìn thấy. Dường như chỉ có trước mặt nàng, chàng mới tinh nghịch, ôn nhu dịu dàng. Dường như chỉ có trước mặt nàng, chàng mới thả lỏng tinh thần, yên an. Nghĩ đến đây nàng không khỏi mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.

Lôi Vi còn nhớ cách đây vài hôm, Phúc Vân gọi nàng đến thư phòng báo tin Phúc Tuần sắp trở về. Khi ấy dù rất mừng nhưng đầu nàng vẫn đang rối bời tâm trạng. Bị Phúc Vân nhìn ra, nàng chỉ trả lời rằng lòng vẫn còn một vài câu hỏi chưa thể tìm ra câu trả lời. Khi ấy chàng có nói với nàng mấy câu:

“_ Là chuyện giữa ngươi và Phúc Tuần?

Nghe câu hỏi của Phúc Vân, Lôi Vi chỉ biết im lặng.

_ Chẳng phải vẫn có câu trong hoạn nạn mới thấy được chân tình sao? Ngươi và Ngũ đệ yêu nhau đến vậy, ngươi còn phải tự vấn điều gì nữa?

_ Là vấn đề của tiểu nữ!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Từ khi xảy ra chuyện đến nay, nó vẫn luôn là vấn đề từ phía tiểu nữ. Là tiểu nữ không thể nào tháo gỡ được.

_ Nếu đã như vậy, ngươi chỉ cần nghe theo trái tim là được.

Lôi Vi ngạc nhiên nhìn Phúc Vân.

_ Nếu cái đầu của ngươi không thể cho ngươi câu trả lời vậy ngươi hãy nghe theo trái tim. Nghe theo nó, ngươi sẽ không bao giờ sợ đi lạc đường cả. Thậm chí, ta tin rằng nó sẽ tiếp thêm cho ngươi sự dũng cảm để bước tiếp.”

Nếu không tìm được câu trả lời, vậy hãy nghe theo trái tim. Vậy có được không khi bản thân trái tim của Lôi Vi giờ cũng đang chìm trong làn sương mờ? Vì là chân tình, vì là yêu tha thiết nên nàng không muốn có kẻ thứ ba hay trở thành kẻ thứ ba.

Từ ngày xảy ra chuyện, trái tim Lôi Vi như bị đày đọa không muốn buông tay nhưng không cách nào chấp nhận được thực tại này. Chỉ có những lúc ở một mình nàng mới thật sự trở về đúng bản chất của một cô gái. Yếu đuối và cần một chỗ dựa. Đối mặt với mọi chuyện nàng kiên cường. Nhưng chỉ đến khi đối mặt với chính mình, nàng mới biết được mình yếu đuối đến mức nào.

Giờ nhìn lại những gì đã xảy ra trong gần một năm qua, Lôi Vi không muốn tin cũng buộc phải tin tất cả là sự thật. Trên thế giới này có biết bao nhiêu cặp yêu nhau nhưng không đến được với nhau. Chuyện của nàng và Phúc Tuần, không...còn có cả Ngọc Nhạn nữa...ngay từ đầu cả ba đã tạo nên một tam giác rồi chỉ là nàng không sớm nhận ra mà thôi.

Nơi đáy mắt, Lôi Vi cảm nhận được một làn ấm nóng đang chầm chậm dâng lên. Hít một hơi thật sâu và căng đầy vào hai lá phổi, nàng cố kiềm lại không để cho những giọt nước mắt lăn dài. Nàng muốn được nhìn thấy nhân ảnh của chàng thật rõ ràng. Khoảng khắc này nàng thật sự muốn buông thả, giải thoát cho trái tim mình. Là người thứ ba cũng được, miễn là được bên cạnh chàng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy mình thật trơ trẽn và không khỏi bật cười mỉa mai chính mình.

Rốt cuộc để có được hạnh phúc, để được bên cạnh người mình yêu, nàng phải trả cái giá đắt như thế nào? Nàng không biết và cũng chẳng muốn biết làm chi nữa.

---------------------------------

[1] Chiêu Quân: Vương Chiêu Quân tên thật là Vương Tường, là một trong Tứ đại mỹ nhân nổi tiếng của Trung Quốc. Thời Hán Nguyên đế nàng nhập cung Hán vì Hoàng đế không có thời gian xem hết các mỹ nhân nên bảo họa sư Mao Diêm Thọ họa lại chân dung của những tú nữ. Những tú nữ này vì muốn được lọt vào “mắt xanh” của nhà vua nên đút lót cho họ Mao để vẽ đẹp hơn. Chiêu Quân ngay thẳng không chịu đút lót nên bị hắn vẽ xấu đi (có thuyết nói hắn vẽ nốt ruồi sát phu trích lệ trên bức họa của nàng) khiến nàng không có cơ hộ gặp nhà vua. Về sau Hung Nô có ý tiến đánh, Hán Nguyên đế cầu hòa bằng cách liên hôn song ông không nỡ gả Công chúa của mình nên ra lệnh cung nữ nào chịu cầu thân với Hung Nô sẽ được phong làm Công chúa, ban thưởng cho gia đình. Chiêu Quân tình nguyện sang Hung Nô cầu thân. Ngày nàng bước lên điện để ra mắt với người Hung Nô, cả Đại điện vừa không khỏi trầm trồ vì nhan sắc của nàng vừa không khỏi tiếc nuối cho một trang tuyệt sắc giai nhân. Riêng Hán Nguyên đế không khỏi bần thần vì không ngờ rằng trong cung của mình lại có người đẹp đến như vậy. Sau khi nàng xuất giá, Hán Nguyên đế đã ra lệnh điều tra và xử Mao Diêm Thọ. Sự hy sinh của nàng đã đổi lấy hoàn bình cho nhà Hán ít nhất 60 năm.

[2] Văn Thành Công chúa: còn được biết đến với tên Thổ Phồn là Giáp Mộc Tát Hán Công chúa. Nàng là cháu gái của Đường Thái Tông Lý Thế Dân. Cuộc hôn nhân của nàng và Tùng Tán Cán Bố được xem là một biểu tượng về sự hy sinh trong văn hóa Trung Quốc. Bởi nàng khi ấy cũng giống như bao nữ nhi khác, không thể định đoạt chuyện tình cảm cũng như hôn nhân của mình. Còn trong văn hóa Tây Tạng, hai người được xem như là biểu tượng của anh hùng. Xuất giá từ khi còn khá trẻ, lại không thể về thăm quê hương dù chỉ một lần, nàng đã có một cuộc đời cô độc trên đất Tây Tạng. Nhưng nàng đã làm tròn sứ mệnh liên hôn của mình.

[3] Chiến bào: áo giáp tướng lĩnh, binh sẽ thời xưa mặc ra chiến trận.

-------------------------------

Hết chương 65

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.